Chương 101: 101: Nước Mắt Của Chàng Nhỏ Vào Vết Thương Của Em Rồi…

Quốc sư thỏa mãn cười một tiếng, vừa định giơ tay kéo Tần Di đến bên người, sắc mặt hắn ta lại đột nhiên biến đổi.

Tại sao khí tức trên người Tần Di lại kỳ lạ như vậy?
Trên người hắn không có khí tức của xương thú!
Xương thú của hắn đâu mất rồi?
Ánh mắt quốc sư lập lòe, giơ tay lên muốn kéo Tần Di đến bên cạnh mình để kiểm tra.

Nhưng đúng lúc này, Tần Di vốn đang hấp hối trong mắt chợt lóe lên tia sáng, hắn xoay người nhảy lên, trong lòng bàn tay phóng ra một quả cầu lửa sáng lóe đến chói mắt, đánh mạnh về phía quốc sư!
Hắn biết, tinh huyết của mình đối với Mộc linh căn như quốc sư có hiệu quả ăn mòn trí mạng, mũi tên vừa rồi đã có tác dụng, hiện tại hắn đang chờ đợi chính là một kích trí mạng này!
Chỉ cần quốc sư lơi lỏng, cấm chế chồng chất này bị phá vỡ, hắn sẽ có cách dùng thuật xé rách không gian mang Thẩm Thanh Đường đi.

Quốc sư luôn tự cao tự đại nên lúc này cũng không phòng bị, động tác trong tay không ngừng lại, muốn trực tiếp bóp nát quả cầu lửa của Tần Di.

Điều này là đúng ý của Tần Di.

Cứ như vậy, bàn tay của quốc sư đánh mạnh vào quả cầu lửa, tinh huyết trong đó lập tức bao trùm thiêu đốt bàn tay trắng như ngọc của quốc sư.

Sắc mặt quốc sư đại biến!
Hắn ta vừa phẫn nộ vừa đau đớn gầm lên một tiếng, nắm chặt lòng bàn tay đẫm máu đã bị ăn mòn đến tận xương, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ cực kỳ hung ác.

Trong khoảnh khắc quốc sư phân tâm, áp lực xung quanh Tần Di đột nhiên rút xuống như thủy triều.

Tần Di cúi người bế Thẩm Thanh Đường lên, tiếp tục vẽ chú văn.

Không gian xung quanh hắn bắt đầu vặn vẹo, những cảnh tượng từ không gian khác từ từ hiện ra.

Lúc này hắn đang chuyên tâm vẽ chú văn, máu chảy ra từ khóe môi, nhưng tay hắn không hề run một chút nào, cho dù hắn đã cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của quốc sư bắn về phía mình.

Nhanh lên, nhanh nữa lên, hắn sẽ có thể mang Thẩm Thanh Đường đi.

Thẩm Thanh Đường lúc này cũng đột nhiên trở nên an tĩnh kỳ lạ, cậu chỉ dựa vào trong lòng Tần Di, mở to đôi mắt trong veo dịu dàng, yên lặng nhìn Tần Di, như thể tất cả cuồng phong bão tố này đều xảy ra ở một thế giới khác.

Chính sự tin tưởng và dịu dàng hết lòng của Thẩm Thanh Đường đã cho Tần Di sức mạnh lớn nhất.

Nhưng cố tình, mọi chuyện không theo ý muốn——
“Nằm mơ, chết hết đi!”
Quốc sư tức giận đạp một cước phóng người lên, tà áo xanh bay phành phạch trong gió!
Hắn ta lơ lửng giữa không trung, trong nháy mắt, sau lưng hắn ta mọc ra vô số dây leo, mỗi một sợi dây leo đều có màu xanh đậm, cực kỳ cứng cáp, tung bay trong gió, trên thân dây leo mọc ra vô cùng gai nhọn gớm ghiếc.

Vọt tới như một trận đại hồng thủy, che lấp cả một vùng trời rộng lớn, hung ác đâm về phía sau lưng Tần Di!
Uy áp long trời lở đất giống như bão tuyết, lạnh buốt hừng hực khí thế, Lê Trường Phong và Cung Phất Vũ muốn nhân cơ hội tiến lên cứu người lại bị uy áp đột ngột tăng vọt lên mười mấy lần của quốc sư đè bẹp xuống đất!
Quốc sư thực sự đã nổi giận.

Cuồng phong uy áp kia giống như tiếng rít gào của hung thú, khiến người ta sợ khiếp vía.

Mái tóc dài của Tần Di bị cuốn lên bay phần phật trong gió, nhưng ánh mắt hắn không hề lay động.

Chỉ còn một nét cuối cùng, sắp thành công rồi!
Tuy nhiên, vô số dây leo dữ tợn đã phủ lên đầu Tần Di một cái bóng khổng lồ.

Chính vào lúc này, Tần Di hoàn thành nét bút cuối cùng.

Hắn không ngẩng đầu lên mà lẳng lặng ôm Thẩm Thanh Đường vào lòng, cố gắng đẩy Thẩm Thanh Đường vào khe nứt không gian.

Mà đúng vào lúc này, hắn cảm giác được những sợi dây leo kia đã mang theo gió lạnh tới gần.

Tần Di yên lặng nhắm mắt lại, không có một tia sợ hãi.

Vết nứt không gian cần có thời gian để khép lại, chỉ cần hắn chặn được dây leo, Thẩm Thanh Đường sẽ có thể an toàn rời đi.

Thế nhưng–
Cơn đau đớn trong dự liệu không đến.

Cơ thể ấm áp mềm mại đột nhiên trở mình, chắn phía sau lưng Tần Di, từ phía sau ôm chặt lấy Tần Di.

Đồng tử Tần Di bất thình lình co rụt lại.

Một chùm ánh sáng xanh lục đột nhiên dâng lên, vô số dây leo dài mảnh màu xanh nhạt cứ vậy mà kết thành một tấm lưới mềm mại che khuất bầu trời sau lưng Tần Di.

Những dây leo cứng cáp dữ tợn với những chiếc gai nhọn gớm ghiếc cứ thế mà lao thẳng vào tấm lưới lớn mềm mại!
Trong nháy mắt, hai luồng ánh sáng màu xanh va chạm vào nhau! Tấm lưới lớn bị đâm rách tan tành, tuy nhiên những dây leo dữ tợn kia dường như cũng bị phản phệ một cách kỳ dị, vô duyên vô cớ gãy vụn trong không trung.

Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, đến khi Tần Di ý thức được thì đã không kịp ngăn cản.

Hắn cảm nhận được có một dòng máu nóng hổi chảy xuống cổ mình từ hơi thở ấm áp ở sau tai…
Tần Di đột nhiên phát ra một tiếng kêu đau đớn bi thương đến cùng cực.

“Đi thôi—“ Giọng nói khàn đặc mềm mại nhuốm đầy máu.

Sau đó, hắn bị một bàn tay nhẹ nhàng đẩy một cái, cùng với một luồng sức mạnh dịu dàng, rơi vào trong khe nứt không gian trước mặt ——
·
Đây là lần đầu tiên quốc sư bị hai thằng nhóc Trúc Cơ xoay vòng vòng như vậy, sát tâm của hắn ta đã bành trướng đến giới hạn cuối cùng.

Lúc này, hắn ta chỉ nghĩ đến việc băm nát Tần Di và Thẩm Thanh Đường!
Nhìn thấy khe nứt không gian còn chưa khép lại hoàn toàn, hắn ta còn có thể bắt được bọn họ!
Nhưng lúc này, Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong đã đuổi kịp tới.

Quốc sư sắc mặt giá lạnh, hắn ta chưởng vào không trung một cái, hừ một tiếng, “Bổn quốc sư muốn bắt tà tu, dám đối đầu với ta, các ngươi không muốn sống nữa sao?!”
Nhưng bị Lê Trường Phong và Cung Phất Vũ cản trở như vậy, khe nứt không gian chỉ còn lại một cái lỗ nhỏ.

Thấy sắp không kịp nữa, quốc sư nghiến răng phóng ra một sợi dây leo, muốn chui vào trong khe nứt lôi Tần Di và Thẩm Thanh Đường ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này, một đạo kiếm quang lạnh lẽo từ trên trời giáng xuống, chém xuống phía trước vết nứt không gian, mạnh mẽ chặn lại đường đi của dây leo.

Nháy mắt đó, khe nứt không gian đã biến mất.

Đồng tử quốc sư co rụt lại, hắn ta ngẩng mạnh đầu lên, liền bắt gặp bạch y tung bay trong gió ở trên đầu mình cách đó không xa.

Cung Minh Trạch yên lặng nhìn hắn ta, trên mặt không chút biểu tình: “Mặc kệ Tần Di là tà tu hay bán yêu, cũng phải chiếu theo quốc pháp xử lý, quốc sư làm như vậy quá lỗ mã/ng rồi.


Quốc sư nhìn chằm chằm ánh mắt bình tĩnh của Cung Minh Trạch, trên môi đột nhiên hiện lên một tia cười lạnh quỷ dị.

“Cung Minh Trạch, ta nhớ kỹ ngươi rồi.


Cung Minh Trạch cụp mắt xuống, vẻ mặt thờ ơ.

Quốc sư nói xong câu này, vươn người nhảy lên muốn rời đi.

Nhưng vào thời khắc hắn ta sắp biến mất vào không trung, lại nhìn thấy Lê Trường Phong đỡ Cung Phất Vũ đang hộc máu từ dưới đất chậm rãi đứng lên.

Lúc này, ánh mắt quốc sư khẽ động, chậm rãi hiện lên ý cười ăn miếng trả miếng.

Sau đó, hắn ta nói với Cung Phất Vũ bằng một giọng nói mềm mại nhưng lại mang theo ý cười như rắn độc:”Tiểu Quận Vương, ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra với tình căn của người yêu ngươi không?”
Cách đó không xa, ánh mắt Cung Minh Trạch đột nhiên trở nên lạnh lùng, nắm tay giấu trong tay áo khẽ siết chặt.

Mà Cung Phất Vũ vốn đang lo lắng cho Thẩm Thanh Đường và Tần Di, chợt nghe thấy quốc sư nói vậy, y đột nhiên mở to hai mắt, ngẩng mạnh đầu lên nhìn quốc sư đang lơ lửng giữa không trung.

Nhìn thấy vẻ mặt của Cung Phất Vũ, quốc sư thỏa mãn mỉm cười, lúc này hắn ta nhìn thẳng vào Cung Minh Trạch, nhẹ nhàng nói: “Hãy hỏi ca ca tốt của ngươi đi, hắn biết rõ hơn ta nhiều.


Nói xong lời này, quốc sư cười ha hả biến mất, tiếng cười vang vọng phía trên Thủ Dương Tông, nghe thấy khiến ai cũng rùng mình.

Trong sân thi đấu, có một sự im lặng chết chóc.

Cuối cùng, Cung Minh Trạch là người lên tiếng trước, anh ta lặng lẽ nhìn Cung Phất Vũ và nói một cách bình tĩnh: “Chuyện này ta trở về sẽ giải thích với đệ.


·
Thập Vạn Đại Hoang, dưới chân là sa mạc, trên đầu là mặt trời chói chan.

Tần Di cõng Thẩm Thanh Đường chạy như điên về phía trước.

Tần Di không biết Thẩm Thanh Đường đã đổ bao nhiêu máu.

Tất cả những gì hắn biết là bộ quần áo trắng của Thẩm Thanh Đường đã thấm đẫm máu, xiêm y của hắn cũng sắp bị máu thấm ướt.

Lúc này hai mắt hắn đỏ bừng, nhưng không có giọt nước mắt nào chảy ra.

Hắn chỉ nghĩ, nhanh lên, nhanh nữa lên, tìm được ốc đảo là tốt rồi.

Môi của Thẩm Thanh Đường vẫn lặng lẽ áp vào tai hắn, hơi thở của cậu ấm áp nhưng càng lúc càng yếu ớt, đứt quãng.

Tần Di sắp phát điên rồi.

Thế nhưng trước mặt là một khoảng không mờ mịt, cát vàng mênh mông không nhìn thấy điểm cuối.

Ngay khi Tần Di sắp sụp đổ, hắn nghe thấy Thẩm Thanh Đường hơi thở mong manh thì thầm vào tai hắn: “Lan Đình… đi về phía nam.


Tần Di giật mình, gần như lập tức quay người điên cuồng lao về phía nam.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng một ốc đảo nhỏ cũng xuất hiện trước mặt Tần Di.

Khi đặt Thẩm Thanh Đường xuống, hắn loạng choạng kiệt sức quỳ rạp xuống đất.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn ôm chặt Thẩm Thanh Đường ở trong lòng, không để Thẩm Thanh Đường bị va chạm.

Dưới mặt đất cỏ dại mọc thành cụm, nhưng dù sao vẫn còn một chút cây xanh.

Lúc này, Tần Di dường như nín thở, hai tay run rẩy chậm rãi đặt Thẩm Thanh Đường gần như đã bị xé thành từng mảnh và nửa người đã biến thành dây leo vào trong đám cỏ dại.

Khoảnh khắc cơ thể Thẩm Thanh Đường tiếp xúc với đám cỏ dại đó, một ánh sáng xanh dịu nhẹ từ từ sáng lên, sau đó nó được truyền vào cơ thể Thẩm Thanh Đường từng chút một.

Cuối cùng Tần Di cũng chậm rãi thở ra một hơi, sau đó hắn cúi đầu, nhắm chặt mắt lại, áp trán vào vầng trán trắng trẻo của Thẩm Thanh Đường như gục xuống.

Lần đầu tiên, nước mắt hắn điên cuồng chảy xuống theo khóe mắt.

Không biết qua bao lâu, Tần Di đột nhiên nghe được một tiếng thở dài trầm thấp lại cực kỳ dịu dàng.

“Lan Đình, nước mắt của chàng nhỏ vào vết thương của em rồi…”
“Đau lắm.


Tần Di sửng sốt, khóe môi mấp máy, sau đó đưa tay lên qua loa lau đi nước mắt.

Tiếp đó, với đôi môi run rẩy, Tần Di ôm Thẩm Thanh Đường càng chặt hơn nữa.

Một sợi dây leo mềm mại lặng lẽ leo lên, vuốt ve lưng Tần Di, nhẹ nhàng đung đưa như đang dỗ dành.

Cảm nhận được động tác của dây leo, trái tim Tần Di run lên, không khỏi cúi đầu nhìn lại.

Thẩm Thanh Đường vẫn nhắm mắt, lông mi dài rũ xuống, khuôn mặt tái nhợt thấm đẫm máu, nửa khuôn mặt còn lại có hoa văn khô héo như vỏ cây, nhưng biểu cảm lúc này lại bình tĩnh và dịu dàng đến lạ.

Vừa rồi nói chuyện cậu đã dùng hết sức lực của mình rồi.

Bây giờ, cậu chỉ muốn nghỉ ngơi.

Tần Di chăm chú nhìn Thẩm Thanh Đường một lúc, và dường như hiểu được suy nghĩ của cậu.

Lúc này, Tần Di cúi đầu, nhẹ nhàng trân quý đặt lên đôi môi mỏng không còn chút máu của Thẩm Thanh Đường một nụ hôn, sau đó nghiêng người, từ từ nằm xuống bên cạnh cậu.

Hắn siết chặt bàn tay trắng nõn mềm mại của Thẩm Thanh Đường, cùng Thẩm Thanh Đường đan mười ngón tay vào nhau.

“Ngủ đi.


“Ta sẽ luôn bên em.


 
------oOo------

Chapter
1 Chương 1: 1: Không Sao Chỉ Cần Em Ấy Dám Gả Thì Ta Dám Lấy
2 Chương 2: 2: Đừng Nhìn
3 Chương 3: 3: Giao Cho Ta
4 Chương 4: 4: Hay Là Ngươi Cũng Lên Giường Ngủ Đi
5 Chương 5: 5: Sao Chàng Về Muộn Thế
6 Chương 6: 6: Ta Có Tên
7 Chương 7: 7: Rất Dễ Thương
8 Chương 8: 8: Chúng Ta Đã Là Người Một Nhà
9 Chương 9: 9: Chồi Nhỏ
10 Chương 10: 10: Ta Có Thể Chạm Vào Không
11 Chương 11: 11: Là Ngươi!
12 Chương 12: 12: Trộm Dao Găm
13 Chương 13: 13: Chàng Ghen À
14 Chương 14: 14: Thẩm Thanh Đường Không Vui
15 Chương 15: 15: Em Đợi Một Chút Có Được Không
16 Chương 16: 16: Ta Chính Là Tần Di Vị Công Tử Này Có Vấn Đề Gì
17 Chương 17: 17: Em Sợ
18 Chương 18: 18: Em Yếu Ớt Như Vậy Có Phải Liên Lụy Đến Chàng Rồi Không
19 Chương 19: 19: Em Sẽ Không Cho Phép Chàng Lén Hôn Em Nữa
20 Chương 20: 20: Khi Biến Cố Xảy Đến Luôn Khiến Người Ta Bất Ngờ Không Kịp Phòng Bị
21 Chương 21: 21: Tần Di Chàng Ấy Điên Rồi Sao
22 Chương 22: 22: Tà Tu
23 Chương 23: 23: Chồi Nhỏ Cũng Biết Ngại Ngùng
24 Chương 24: 24: Hoàng Kim Thảo Thượng Phẩm
25 Chương 25: 25: Ngọt Lắm Rất Ngon
26 Chương 26: 26: Vậy Mà Dám Để Đường Nhi Nấu Cơm Cho Bọn Nó Ăn
27 Chương 27: 27: Ta Không Có Sở Thích Nhốt Đạo Lữ
28 Chương 28: 28: Ngươi Thật Sự Là Tà Tu Sao!
29 Chương 29: 29: Lan Đình Chàng Cương Rồi
30 Chương 30: 30: Nuốt Sống Nó Ăn Sạch Nó! Sẽ Trở Nên Mạnh Mẽ Hơn
31 Chương 31: 31: Không Phải Ngươi Chết Thì Ta Chết
32 Chương 32: 32: Bị Lâm Cẩn Du Hủy Hôn Là Tâm Bệnh Của Thẩm Thanh Ngạn
33 Chương 33: 33: Trả Lại Trong Sạch Cho Ngươi!
34 Chương 34: 34: Ta Không Phải Tà Tu Thì Có Gì Sai
35 Chương 35: 35: Lan Đình Em Có Thể Rút Lại Lời Nói Của Mình Không
36 Chương 36: 36: Lan Đình Em Không Muốn Đi Trước Chàng Em Muốn Ở Bên Chàng Thật Lâu
37 Chương 37: 37: Đừng Đối Xử Với Ta Như Một Đứa Trẻ
38 Chương 38: 38: Lâm Cẩn Du
39 Chương 39: 39: Có Một Người Bạn Đời Thông Minh Như Ngươi Hắn Nhất Định Sẽ Không Kém Cỏi
40 Chương 40: 40: Một Vốn Bốn Lời
41 Chương 41: 41: Song Tu
42 Chương 42: 42: Như Thế Nào Là Say Quắc Cần Câu
43 Chương 43: 43: Chàng Đoán Xem
44 Chương 44: 44: Còn Đáng Sợ Hơn Cả Cái Chết Chính Là Tan Xương Nát Thịt!
45 Chương 45: 45: Mặc Cho Những Chiếc Vảy Sắc Nhọn Hằn Lên Những Vết Đỏ Li Ti Trên Làn Da Mỏng Manh Của Cậu Cậu Vẫn Không Buông
46 Chương 46: 46: Hôn Ta Đi
47 Chương 47: 47: Tiểu Yêu Quái
48 Chương 48: 48: Hai Cái Ấy
49 Chương 49: 49: Thượng Ngươi Chê Ta
50 Chương 50: 50: Hạ Người Đẹp Cưng Có Muốn Bái Ta Làm Sư Phụ Không Nè
51 Chương 51: 51: Thấy Đàn Ông Liền Đi Không Nổi
52 Chương 52: 52: Không Biết Em Đã Bắt Nạt Ta Bao Nhiêu Lần Ta Chỉ Bắt Nạt Lại Em Một Lần Đã Không Được Rồi
53 Chương 53: 53: Con Lai Giữa Rồng Và Rắn
54 Chương 54: 54: Sư Tôn Của Ngươi Là Ai Là Lê Trường Phong Thì Miễn Bàn
55 Chương 55: 55: Aww!
56 Chương 56: 56: Chàng Ghét Bỏ Em Rồi Sao Nbsp;
57 Chương 57: 57: Vậy Thì Em Thưởng Cho Ta Trước Đi
58 Chương 58: 58: Lê Trường Phong Rốt Cuộc Ngươi Có Trái Tim Không!
59 Chương 59: 59: Ra Tay Trước Sẽ Chiếm Được Nhiều Lợi Thế
60 Chương 60: 60: Nếu Như Ngươi Tự Phế Tu Vi Ta Sẽ Cho Ngươi Một Con Đường Sống
61 Chương 61: 61: Sao Lại Có Người Như Em Chứ
62 Chương 62: 62: Nếu Con Bị Buộc Phải Lựa Chọn Con Có Vui Được Không
63 Chương 63: 63: Mỗi Lần Vào Thời Khắc Mấu Chốt Hình Như Hắn Chẳng Thể Giúp Được Gì…
64 Chương 64: 64: Có Ta Ở Đây Rồi Không Sợ Nữa
65 Chương 65: 65: Sao Chàng Vẫn Còn Ngây Thơ Như Vậy
66 Chương 66: 66: Làm Sao Có Thể Trơ Mắt Nhìn Thẩm Thanh Đường Chết Được Chứ
67 Chương 67: 67: Người Tính Không Bằng Trời Tính
68 Chương 68: 68: Có Những Chuyện Phải Trải Qua Mới Biết Được
69 Chương 69: 69: Lão Hổ Không Phát Uy Lại Thực Sự Coi Hắn Là Mèo Bệnh Sao
70 Chương 70: 70: Những Vết Sẹo Đã Thực Sự Mờ Đi…
71 Chương 71: 71: Tương Lai Còn Dài
72 Chương 72: 72: Những Vết Sẹo Đã Thực Sự Mờ Đi…
73 Chương 73: 73: Tương Lai Còn Dài
74 Chương 74: 74: Đương Kim Thái Tử Cung Minh Trạch
75 Chương 75: 75: Có Những Thế Lực Không Phải Ngươi Muốn Chống Lại Là Có Thể Chống Lại Được
76 Chương 76: 76: Cái Đuôi Này Nếu Dùng Thuốc Dán Vào Có Thể Dính Đến Mười Hai Canh Giờ
77 Chương 77: 77: Nửa Kín Nửa Hở Đôi Khi Mới Khiến Người Ta Rung Động Nhất
78 Chương 78: 78: Chỉ Là Một Tên Bình Hoa Di Động Thôi Đáng Giá Ngươi Phải Như Thế Sao
79 Chương 79: 79: Nhưng Đôi Khi Bạn Sợ Cái Gì Cái Đó Sẽ Đến
80 Chương 80: 80: Mọi Người ! ! !
81 Chương 81: 81: Đảm Bảo Sẽ Ghen Đến Phát Điên Luôn
82 Chương 82: 82: Uống Hết Ly Rượu Này Ta Sẽ Đi Theo Ngươi
83 Chương 83: 83: Vậy Là Chàng Chỉ Vì Muốn Nâng Cao Tu Vi Mới Song Tu Với Em Sao
84 Chương 84: 84: Tình Căn Của Ngươi Đâu Tình Căn Của Ngươi Đâu Mất Rồi!
85 Chương 85: 85: Cung Phất Vũ Hiện Tại Vẫn Còn Nhớ Rõ Tiếng Kêu Thống Khổ Của Lê Trường Phong Khi Đó
86 Chương 86: 86: Diệt Cỏ Phải Diệt Tận Gốc
87 Chương 87: 87: Là Chàng Sao Đã Mười Năm Rồi Chàng Thật Sự Trở Về Rồi Sao
88 Chương 88: 88: Trước Mặt Một Đằng Sau Lưng Một Nẻo Đạo Lữ Của Ngươi Có Biết Ngươi Như Vậy Không
89 Chương 89: 89: “lâm Cẩn Du” Của Anh… Tại Sao Lại Thành Ra Thế Này
90 Chương 90: 90: Có Lẽ Đây Là Sự Sắp Đặt Của Số Phận
91 Chương 91: 91: Đi Một Vòng Lớn Như Vậy Người Vẫn Thuộc Về Hắn
92 Chương 92: 92: Ngươi Sẽ Không Bao Giờ Tìm Được Người Thực Sự Đã Cứu Ngươi Năm Đó
93 Chương 93: 93: Hải Đường Và Phong Lan
94 Chương 94: 94: Tốt Hơn Hết Ngươi Đừng Giấu Ta Chuyện Gì
95 Chương 95: 95: Người Đã Cứu Cung Minh Trạch Chính Là Thẩm Thanh Đường
96 Chương 96: 96: Hình Như Điện Hạ Không Hoan Nghênh Ta
97 Chương 97: 97: Mưa Thuận Gió Hòa Vs Chu Tước Viêm Thiên
98 Chương 98: 98: Bái Ta Làm Sư Phụ Đi
99 Chương 99: 99: Rượu Mời Không Uống Muốn Uống Rượu Phạt
100 Chương 100: 100: Chỉ Có Thể Trơ Mắt Nhìn Tần Di Bị Quốc Sư Tra Tấn
101 Chương 101: 101: Nước Mắt Của Chàng Nhỏ Vào Vết Thương Của Em Rồi…
102 Chương 102: 102: Đó Là Bởi Vì Em Không Biết Tên Đó Đáng Sợ Như Thế Nào
103 Chương 103: 103: Nhà Cũ Của Thẩm Gia Có Một Cây Hòe Sao
104 Chương 104: 104: Cá Chép Vượt Long Môn Hóa Rồng Mười Ngàn Con E Là Chỉ Được Một Con Còn Lại Đều Chết Không Toàn Thây
105 Chương 105: 105: Trước Giờ Chỉ Có Mình Em
106 Chương 106: 106: Hai Người Nam Nhân Vốn Dĩ Không Thể Sinh Con
107 Chương 107: 107: Ái Lữ Thẩm Thanh Đường Chi Mộ
108 Chương 108: 108: Sao Ngươi Lại Không Biết Quý Trọng Bản Thân Mình Như Vậy
109 Chương 109: 109: Sao Ngươi Lại Không Biết Quý Trọng Bản Thân Mình Như Vậy
110 Chương 110: 110: Đây Chính Là Thiên Mệnh
111 Chương 111: 111: Em Cảm Thấy Chàng Không Còn Thích Em Nữa Rồi
112 Chương 112: 112: Ta Là Muốn Em Ở Bên Cạnh Ta Chứ Không Phải Quấn Ta Như Đòn Bánh Tét
113 Chương 113: 113: Nhao Nhao!
114 Chương 114: 114: Một Bước Cuối Cùng Thập Tử Nhất Sinh
115 Chương 115: 115: Thẩm Thanh Đường Của Hiện Tại Sẽ Không Đợi Được Lan Đình Của Em Ấy
116 Chương 116: 116: Không Qua Cơn Bĩ Cực Làm Sao Đến Hồi Thái Lai
117 Chương 117: 117: Lan Đình Thật Đẹp Trai
118 Chương 118: 118: Vì Sức Khỏe Của Đạo Lữ Ngươi Cũng Nên Lấy Một Ít Đi Chứ
119 Chương 119: 119: Bây Giờ Em Chính Là Điểm Yếu Duy Nhất Của Ngũ Trảo Kim Long
120 Chương 120: 120: Mọi Người Không Cần Phải Trốn Tránh Nữa Đã Đến Lúc Chiến Đấu Rồi
121 Chương 121: 121: Tất Nhiên Là Có Ân Báo Ân Có Thù Báo Thù
122 Chương 122: 122: Các Ngươi Đang Nói Ta Sao
123 Chương 123: 123: Ngươi Có Cảm Thấy Quốc Sư Giống Lâm Cẩn Du Không
124 Chương 124: 124: Nếu Em Còn Suy Nghĩ Nhiều Như Vậy Chính Là Không Tin Tưởng Phu Quân Của Em
125 Chương 125: 125: Có Phải Đệ Nhất Cao Thủ Hay Không Chẳng Phải Đánh Một Trận Liền Biết Sao
126 Chương 126: 126: Từ Nay Trở Đi Vị Đệ Nhất Cao Thủ Này Sẽ Đảm Nhận Vị Trí Quốc Sư
127 Chương 127: 127: Một Thân Hình Khổng Lồ Đen Kịt Chui Từ Dưới Lòng Đất Lên Bay Ra Khỏi Tầng Mây Sấm Sét
128 Chương 128: 128: Chia Tách Phục Hồi Bất Tử Vô Tận
129 Chương 129: 129: Lan Đình Emtrở Về Rồi
130 Chương 130: 130: Xóa Bỏ Quân Chủ Tam Tộc Bình Đẳng
131 Chương 131: 131: Chẳng Lẽ Thẩm Thanh Đường Cậu Còn Chưa Đủ Tốt Sao Không Xứng Với Tần Di Sao
132 Chương 132: 132: Người Thì Đẹp Bánh Nếp Thì Thơm…
133 Chương 133: 133: Giờ Em Chê Ta Không Có Tiền Sao
134 Chương 134: 134: Có Một Người Bạn Đời Tuyệt Thế Vô Song Như Vậy Ai Lại Muốn Lấy Người Khác Nữa Chứ
135 Chương 135: 135: Ta Ghen Tị
136 Chương 136: 136: Bắt Được Chàng Rồi! Ta Cũng Bắt Được Em Rồi
137 Chương 137: 137: Pn1 Ltpxcpv Sau Này Không Được Làm Như Vậy Nữa
138 Chương 138: 138: Pn2 Ltpxcpv Ta Đã Hứa Với Y Rồi Cả Đời Này Ta Phải Làm Sư Tôn Của Y
139 Chương 139: 139: Pn3 Ltpxcpv Từ Giờ Trở Đi Duyên Phận Sư Đồ Của Chúng Ta Chấm Hết
140 Chương 140: 140: Pn4 Ltpxcpv Tình Căn Của Hắn Đâu Rồi!
141 Chương 141: 141: Pn5 Ltpxcpv Dữ Dội Nóng Bỏng Và Đầy Chiếm Hữu
142 Chương 142: 142: Pn6 Ttnxmp Nếu Đệ Không Ngại Ta Cũng Có Thể Làm Ca Ca Của Đệ
143 Chương 143: 143: Pn7 Ttnxmp Vậy Ta Không Làm Ca Ca Của Đệ Nữa Có Thể Làm Bạn Đời Của Đệ Không
144 Chương 144: 144: Pn8 Cmtxhlt Em Mang Con Của Chúng Mình Đến Gặp Chàng Đây!
145 Chương 145: 145: Pn9 Cmtxhlt Hai Chúng Ta Rất Xứng Đôi
146 Chương 146: 146: Pn10 Tdxttd Mọi Người Đều Nói Một Ngày Không Gặp Như Cách Ba Thu
Chapter

Updated 146 Episodes

1
Chương 1: 1: Không Sao Chỉ Cần Em Ấy Dám Gả Thì Ta Dám Lấy
2
Chương 2: 2: Đừng Nhìn
3
Chương 3: 3: Giao Cho Ta
4
Chương 4: 4: Hay Là Ngươi Cũng Lên Giường Ngủ Đi
5
Chương 5: 5: Sao Chàng Về Muộn Thế
6
Chương 6: 6: Ta Có Tên
7
Chương 7: 7: Rất Dễ Thương
8
Chương 8: 8: Chúng Ta Đã Là Người Một Nhà
9
Chương 9: 9: Chồi Nhỏ
10
Chương 10: 10: Ta Có Thể Chạm Vào Không
11
Chương 11: 11: Là Ngươi!
12
Chương 12: 12: Trộm Dao Găm
13
Chương 13: 13: Chàng Ghen À
14
Chương 14: 14: Thẩm Thanh Đường Không Vui
15
Chương 15: 15: Em Đợi Một Chút Có Được Không
16
Chương 16: 16: Ta Chính Là Tần Di Vị Công Tử Này Có Vấn Đề Gì
17
Chương 17: 17: Em Sợ
18
Chương 18: 18: Em Yếu Ớt Như Vậy Có Phải Liên Lụy Đến Chàng Rồi Không
19
Chương 19: 19: Em Sẽ Không Cho Phép Chàng Lén Hôn Em Nữa
20
Chương 20: 20: Khi Biến Cố Xảy Đến Luôn Khiến Người Ta Bất Ngờ Không Kịp Phòng Bị
21
Chương 21: 21: Tần Di Chàng Ấy Điên Rồi Sao
22
Chương 22: 22: Tà Tu
23
Chương 23: 23: Chồi Nhỏ Cũng Biết Ngại Ngùng
24
Chương 24: 24: Hoàng Kim Thảo Thượng Phẩm
25
Chương 25: 25: Ngọt Lắm Rất Ngon
26
Chương 26: 26: Vậy Mà Dám Để Đường Nhi Nấu Cơm Cho Bọn Nó Ăn
27
Chương 27: 27: Ta Không Có Sở Thích Nhốt Đạo Lữ
28
Chương 28: 28: Ngươi Thật Sự Là Tà Tu Sao!
29
Chương 29: 29: Lan Đình Chàng Cương Rồi
30
Chương 30: 30: Nuốt Sống Nó Ăn Sạch Nó! Sẽ Trở Nên Mạnh Mẽ Hơn
31
Chương 31: 31: Không Phải Ngươi Chết Thì Ta Chết
32
Chương 32: 32: Bị Lâm Cẩn Du Hủy Hôn Là Tâm Bệnh Của Thẩm Thanh Ngạn
33
Chương 33: 33: Trả Lại Trong Sạch Cho Ngươi!
34
Chương 34: 34: Ta Không Phải Tà Tu Thì Có Gì Sai
35
Chương 35: 35: Lan Đình Em Có Thể Rút Lại Lời Nói Của Mình Không
36
Chương 36: 36: Lan Đình Em Không Muốn Đi Trước Chàng Em Muốn Ở Bên Chàng Thật Lâu
37
Chương 37: 37: Đừng Đối Xử Với Ta Như Một Đứa Trẻ
38
Chương 38: 38: Lâm Cẩn Du
39
Chương 39: 39: Có Một Người Bạn Đời Thông Minh Như Ngươi Hắn Nhất Định Sẽ Không Kém Cỏi
40
Chương 40: 40: Một Vốn Bốn Lời
41
Chương 41: 41: Song Tu
42
Chương 42: 42: Như Thế Nào Là Say Quắc Cần Câu
43
Chương 43: 43: Chàng Đoán Xem
44
Chương 44: 44: Còn Đáng Sợ Hơn Cả Cái Chết Chính Là Tan Xương Nát Thịt!
45
Chương 45: 45: Mặc Cho Những Chiếc Vảy Sắc Nhọn Hằn Lên Những Vết Đỏ Li Ti Trên Làn Da Mỏng Manh Của Cậu Cậu Vẫn Không Buông
46
Chương 46: 46: Hôn Ta Đi
47
Chương 47: 47: Tiểu Yêu Quái
48
Chương 48: 48: Hai Cái Ấy
49
Chương 49: 49: Thượng Ngươi Chê Ta
50
Chương 50: 50: Hạ Người Đẹp Cưng Có Muốn Bái Ta Làm Sư Phụ Không Nè
51
Chương 51: 51: Thấy Đàn Ông Liền Đi Không Nổi
52
Chương 52: 52: Không Biết Em Đã Bắt Nạt Ta Bao Nhiêu Lần Ta Chỉ Bắt Nạt Lại Em Một Lần Đã Không Được Rồi
53
Chương 53: 53: Con Lai Giữa Rồng Và Rắn
54
Chương 54: 54: Sư Tôn Của Ngươi Là Ai Là Lê Trường Phong Thì Miễn Bàn
55
Chương 55: 55: Aww!
56
Chương 56: 56: Chàng Ghét Bỏ Em Rồi Sao Nbsp;
57
Chương 57: 57: Vậy Thì Em Thưởng Cho Ta Trước Đi
58
Chương 58: 58: Lê Trường Phong Rốt Cuộc Ngươi Có Trái Tim Không!
59
Chương 59: 59: Ra Tay Trước Sẽ Chiếm Được Nhiều Lợi Thế
60
Chương 60: 60: Nếu Như Ngươi Tự Phế Tu Vi Ta Sẽ Cho Ngươi Một Con Đường Sống
61
Chương 61: 61: Sao Lại Có Người Như Em Chứ
62
Chương 62: 62: Nếu Con Bị Buộc Phải Lựa Chọn Con Có Vui Được Không
63
Chương 63: 63: Mỗi Lần Vào Thời Khắc Mấu Chốt Hình Như Hắn Chẳng Thể Giúp Được Gì…
64
Chương 64: 64: Có Ta Ở Đây Rồi Không Sợ Nữa
65
Chương 65: 65: Sao Chàng Vẫn Còn Ngây Thơ Như Vậy
66
Chương 66: 66: Làm Sao Có Thể Trơ Mắt Nhìn Thẩm Thanh Đường Chết Được Chứ
67
Chương 67: 67: Người Tính Không Bằng Trời Tính
68
Chương 68: 68: Có Những Chuyện Phải Trải Qua Mới Biết Được
69
Chương 69: 69: Lão Hổ Không Phát Uy Lại Thực Sự Coi Hắn Là Mèo Bệnh Sao
70
Chương 70: 70: Những Vết Sẹo Đã Thực Sự Mờ Đi…
71
Chương 71: 71: Tương Lai Còn Dài
72
Chương 72: 72: Những Vết Sẹo Đã Thực Sự Mờ Đi…
73
Chương 73: 73: Tương Lai Còn Dài
74
Chương 74: 74: Đương Kim Thái Tử Cung Minh Trạch
75
Chương 75: 75: Có Những Thế Lực Không Phải Ngươi Muốn Chống Lại Là Có Thể Chống Lại Được
76
Chương 76: 76: Cái Đuôi Này Nếu Dùng Thuốc Dán Vào Có Thể Dính Đến Mười Hai Canh Giờ
77
Chương 77: 77: Nửa Kín Nửa Hở Đôi Khi Mới Khiến Người Ta Rung Động Nhất
78
Chương 78: 78: Chỉ Là Một Tên Bình Hoa Di Động Thôi Đáng Giá Ngươi Phải Như Thế Sao
79
Chương 79: 79: Nhưng Đôi Khi Bạn Sợ Cái Gì Cái Đó Sẽ Đến
80
Chương 80: 80: Mọi Người ! ! !
81
Chương 81: 81: Đảm Bảo Sẽ Ghen Đến Phát Điên Luôn
82
Chương 82: 82: Uống Hết Ly Rượu Này Ta Sẽ Đi Theo Ngươi
83
Chương 83: 83: Vậy Là Chàng Chỉ Vì Muốn Nâng Cao Tu Vi Mới Song Tu Với Em Sao
84
Chương 84: 84: Tình Căn Của Ngươi Đâu Tình Căn Của Ngươi Đâu Mất Rồi!
85
Chương 85: 85: Cung Phất Vũ Hiện Tại Vẫn Còn Nhớ Rõ Tiếng Kêu Thống Khổ Của Lê Trường Phong Khi Đó
86
Chương 86: 86: Diệt Cỏ Phải Diệt Tận Gốc
87
Chương 87: 87: Là Chàng Sao Đã Mười Năm Rồi Chàng Thật Sự Trở Về Rồi Sao
88
Chương 88: 88: Trước Mặt Một Đằng Sau Lưng Một Nẻo Đạo Lữ Của Ngươi Có Biết Ngươi Như Vậy Không
89
Chương 89: 89: “lâm Cẩn Du” Của Anh… Tại Sao Lại Thành Ra Thế Này
90
Chương 90: 90: Có Lẽ Đây Là Sự Sắp Đặt Của Số Phận
91
Chương 91: 91: Đi Một Vòng Lớn Như Vậy Người Vẫn Thuộc Về Hắn
92
Chương 92: 92: Ngươi Sẽ Không Bao Giờ Tìm Được Người Thực Sự Đã Cứu Ngươi Năm Đó
93
Chương 93: 93: Hải Đường Và Phong Lan
94
Chương 94: 94: Tốt Hơn Hết Ngươi Đừng Giấu Ta Chuyện Gì
95
Chương 95: 95: Người Đã Cứu Cung Minh Trạch Chính Là Thẩm Thanh Đường
96
Chương 96: 96: Hình Như Điện Hạ Không Hoan Nghênh Ta
97
Chương 97: 97: Mưa Thuận Gió Hòa Vs Chu Tước Viêm Thiên
98
Chương 98: 98: Bái Ta Làm Sư Phụ Đi
99
Chương 99: 99: Rượu Mời Không Uống Muốn Uống Rượu Phạt
100
Chương 100: 100: Chỉ Có Thể Trơ Mắt Nhìn Tần Di Bị Quốc Sư Tra Tấn
101
Chương 101: 101: Nước Mắt Của Chàng Nhỏ Vào Vết Thương Của Em Rồi…
102
Chương 102: 102: Đó Là Bởi Vì Em Không Biết Tên Đó Đáng Sợ Như Thế Nào
103
Chương 103: 103: Nhà Cũ Của Thẩm Gia Có Một Cây Hòe Sao
104
Chương 104: 104: Cá Chép Vượt Long Môn Hóa Rồng Mười Ngàn Con E Là Chỉ Được Một Con Còn Lại Đều Chết Không Toàn Thây
105
Chương 105: 105: Trước Giờ Chỉ Có Mình Em
106
Chương 106: 106: Hai Người Nam Nhân Vốn Dĩ Không Thể Sinh Con
107
Chương 107: 107: Ái Lữ Thẩm Thanh Đường Chi Mộ
108
Chương 108: 108: Sao Ngươi Lại Không Biết Quý Trọng Bản Thân Mình Như Vậy
109
Chương 109: 109: Sao Ngươi Lại Không Biết Quý Trọng Bản Thân Mình Như Vậy
110
Chương 110: 110: Đây Chính Là Thiên Mệnh
111
Chương 111: 111: Em Cảm Thấy Chàng Không Còn Thích Em Nữa Rồi
112
Chương 112: 112: Ta Là Muốn Em Ở Bên Cạnh Ta Chứ Không Phải Quấn Ta Như Đòn Bánh Tét
113
Chương 113: 113: Nhao Nhao!
114
Chương 114: 114: Một Bước Cuối Cùng Thập Tử Nhất Sinh
115
Chương 115: 115: Thẩm Thanh Đường Của Hiện Tại Sẽ Không Đợi Được Lan Đình Của Em Ấy
116
Chương 116: 116: Không Qua Cơn Bĩ Cực Làm Sao Đến Hồi Thái Lai
117
Chương 117: 117: Lan Đình Thật Đẹp Trai
118
Chương 118: 118: Vì Sức Khỏe Của Đạo Lữ Ngươi Cũng Nên Lấy Một Ít Đi Chứ
119
Chương 119: 119: Bây Giờ Em Chính Là Điểm Yếu Duy Nhất Của Ngũ Trảo Kim Long
120
Chương 120: 120: Mọi Người Không Cần Phải Trốn Tránh Nữa Đã Đến Lúc Chiến Đấu Rồi
121
Chương 121: 121: Tất Nhiên Là Có Ân Báo Ân Có Thù Báo Thù
122
Chương 122: 122: Các Ngươi Đang Nói Ta Sao
123
Chương 123: 123: Ngươi Có Cảm Thấy Quốc Sư Giống Lâm Cẩn Du Không
124
Chương 124: 124: Nếu Em Còn Suy Nghĩ Nhiều Như Vậy Chính Là Không Tin Tưởng Phu Quân Của Em
125
Chương 125: 125: Có Phải Đệ Nhất Cao Thủ Hay Không Chẳng Phải Đánh Một Trận Liền Biết Sao
126
Chương 126: 126: Từ Nay Trở Đi Vị Đệ Nhất Cao Thủ Này Sẽ Đảm Nhận Vị Trí Quốc Sư
127
Chương 127: 127: Một Thân Hình Khổng Lồ Đen Kịt Chui Từ Dưới Lòng Đất Lên Bay Ra Khỏi Tầng Mây Sấm Sét
128
Chương 128: 128: Chia Tách Phục Hồi Bất Tử Vô Tận
129
Chương 129: 129: Lan Đình Emtrở Về Rồi
130
Chương 130: 130: Xóa Bỏ Quân Chủ Tam Tộc Bình Đẳng
131
Chương 131: 131: Chẳng Lẽ Thẩm Thanh Đường Cậu Còn Chưa Đủ Tốt Sao Không Xứng Với Tần Di Sao
132
Chương 132: 132: Người Thì Đẹp Bánh Nếp Thì Thơm…
133
Chương 133: 133: Giờ Em Chê Ta Không Có Tiền Sao
134
Chương 134: 134: Có Một Người Bạn Đời Tuyệt Thế Vô Song Như Vậy Ai Lại Muốn Lấy Người Khác Nữa Chứ
135
Chương 135: 135: Ta Ghen Tị
136
Chương 136: 136: Bắt Được Chàng Rồi! Ta Cũng Bắt Được Em Rồi
137
Chương 137: 137: Pn1 Ltpxcpv Sau Này Không Được Làm Như Vậy Nữa
138
Chương 138: 138: Pn2 Ltpxcpv Ta Đã Hứa Với Y Rồi Cả Đời Này Ta Phải Làm Sư Tôn Của Y
139
Chương 139: 139: Pn3 Ltpxcpv Từ Giờ Trở Đi Duyên Phận Sư Đồ Của Chúng Ta Chấm Hết
140
Chương 140: 140: Pn4 Ltpxcpv Tình Căn Của Hắn Đâu Rồi!
141
Chương 141: 141: Pn5 Ltpxcpv Dữ Dội Nóng Bỏng Và Đầy Chiếm Hữu
142
Chương 142: 142: Pn6 Ttnxmp Nếu Đệ Không Ngại Ta Cũng Có Thể Làm Ca Ca Của Đệ
143
Chương 143: 143: Pn7 Ttnxmp Vậy Ta Không Làm Ca Ca Của Đệ Nữa Có Thể Làm Bạn Đời Của Đệ Không
144
Chương 144: 144: Pn8 Cmtxhlt Em Mang Con Của Chúng Mình Đến Gặp Chàng Đây!
145
Chương 145: 145: Pn9 Cmtxhlt Hai Chúng Ta Rất Xứng Đôi
146
Chương 146: 146: Pn10 Tdxttd Mọi Người Đều Nói Một Ngày Không Gặp Như Cách Ba Thu