Chương 31: 31: Không Phải Ngươi Chết Thì Ta Chết

Cổ Thẩm Thanh Đường hơi nhói đau như bị kim châm, trong lúc kinh hãi, cậu nhận ra dây leo kia hình như đang cố gắng tiêm một loại chất lỏng vào cơ thể cậu.

Thẩm Thanh Đường mím môi, cố hết sức hóa cứng làn da mình, nhưng không có tác dụng, chất lỏng vẫn bơm vào từng chút một.

Khi chất lỏng được tiêm vào cơ thể Thẩm Thanh Đường, dục vọng của gã áo choàng đen càng thêm điên cuồng, cảm xúc của gã cực kỳ phấn khích.

Giống như đang kêu gào, sắp có một bữa ăn thịnh soạn rồi!
Tuy nhiên, trong sự hưng phấn của áo choàng đen, Thẩm Thanh Đường phát hiện ý thức của mình dần dần trở nên mơ hồ - chất lỏng được tiêm vào cơ thể cậu hình như có tác dụng làm tê liệt thần kinh!
Cơ thể Thẩm Thanh Đường bắt đầu rã rời, trong tầm mắt của cậu bắt đầu xuất hiện những đốm sáng lang thang không rõ ràng, mọi thứ càng lúc càng trở nên mơ hồ.

Đột nhiên đầu ngón tay của cậu run lên, dây leo không bị khống chế chui ra khỏi cơ thể, lan ra khắp bốn phía, làn da trắng tuyết cũng tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, bắt đầu sinh ra một loại đặc tính riêng biệt của thực vật.

Trong cơn mê mang bất định, Thẩm Thanh Đường cảm thấy mình sắp biến thành một cái cây, một cái cây thật!
Mà ngay vào giây phút cuối cùng khi Thẩm Thanh Đường sắp mất đi ý thức, Chồi Nhỏ xanh mướt từ trên đỉnh đầu cậu "xì" một tiếng lắc lư chui ra, hung dữ chống nạnh.

Chồi Nhỏ trừng mắt nhìn người đàn ông mặc đồ đen ở phía đối diện.

Mặc dù Chồi Nhỏ không có mắt, nhưng áo choàng đen vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận của nó.

Lúc này, áo choàng đen mập mờ nở nụ cười, vươn cánh tay phủ đầy dây leo, bắt lấy Chồi Nhỏ.

Gã biết Chồi Nhỏ mới là cốt lõi của cơ thể Thẩm Thanh Đường.

Ăn Chồi Nhỏ tương đương với ăn trái tim của Thẩm Thanh Đường, rất bổ dưỡng.

Tuy nhiên, Chồi Nhỏ vào lúc này giống như không biết nguy hiểm, vẫn trừng mắt hung dữ nhìn áo choàng đen.

Cảm nhận được khí thế bá đạo không chút kiêng nể của Chồi Nhỏ, đôi mắt xanh ẩn dưới lớp áo choàng đen thoáng qua một tia do dự, nhưng rất nhanh, khoảnh khắc do dự này đã bị dục vọng tham lam áp chế.

Gã ở Lâm gia, nhưng chưa từng được ăn thứ nào ngon như vậy, mỗi ngày đều phải giả làm người, thật sự rất vất vả!
Bây giờ cuối cùng cũng được ăn no, sao có thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy?
Gã áo choàng đen khẽ cười một tiếng, dây leo từ bốn phương tám hướng bao vây lấy Chồi Nhỏ, sau đó hung hăng chụp xuống!
Chỉ trong chốc lát, Chồi Nhỏ đã bị vô số dây leo rậm rạp bao vây đến tận trung tâm, không để lộ một kẽ hở nào.

Đôi mắt xanh thẫm trong chiếc áo choàng đen sáng lên và ngày càng trở nên tham lam.

Còn Thẩm Thanh Đường lúc này sắp hoàn toàn mất đi ý thức, nhưng Chồi Nhỏ không ngừng nhắc nhở, cậu mới điên cuồng cắn đầu lưỡi, kích thích bản thân không được hoàn toàn mất đi ý thức.

Dây leo tiến lại gần Chồi Nhỏ.

Giống như một cái lồng màu xanh khổng lồ, những cái bóng đen dày đặc chen chút nhau đã hoàn toàn đè lên đầu Chồi Nhỏ.

Rõ ràng là một Chồi Nhỏ non nớt, mỏng manh, ngây thơ lại bất lực như vậy.

Nhưng không phải—
Chồi Nhỏ giơ lá cây lên, nhìn dây leo trên đầu, nghiêng đầu lựa chọn một lúc.

Ngay khi những dây leo kia nóng lòng muốn thử lao xuống, Chồi Nhỏ vươn những chiếc lá ra trước, đột nhiên quấn lấy một dây leo to nhất, "phập" một tiếng cắn mạnh xuống!
Ngay lập tức, một luồng sáng màu xanh ngọc dâng trào dọc theo thân và lá của Chồi Nhỏ tràn vào cơ thể Thẩm Thanh Đường.

Bị linh lực mạnh mẽ như vậy đánh vào kinh mạch không hoàn toàn cùng thuộc tính, Thẩm Thanh Đường bị cơn đau mạnh mẽ kích thích đến mức lập tức cắn đầu lưỡi.

Dòng máu đỏ tươi lập tức chảy xuống khóe môi.

Nhưng Thẩm Thanh Đường trong nháy mắt nghiến chặt răng và dồn hết tâm trí để hỗ trợ Chồi Nhỏ.

Những gì Thẩm Thanh Đường cảm nhận được từ Chồi Nhỏ, bao gồm cả những gì cậu tự thân mình cảm nhận, chỉ là một điều.

Lần này, không phải ngươi chết, thì ta chết.

Về phần áo choàng đen, gã vốn dĩ không ngờ tới tình thế thắng lợi như vậy còn có thể nghịch chuyển, gã sửng sốt một hồi, khi cảm giác được linh lực trong cơ thể mình đang điên cuồng rò rỉ ra ngoài, lúc này mới bắt đầu tỉnh ngộ mà sợ hãi.

Nhưng đầu óc của gã không tốt lắm, không đủ thông minh, phản ứng đầu tiên của gã không phải là tách mình ra khỏi Chồi Nhỏ, mà là dùng dây leo khác định bóp cổ Thẩm Thanh Đường.

Hai người lúc này đang liên kết với nhau, Chồi Nhỏ lập tức cảm ứng được ý đồ của gã áo đen, liền bày ra vẻ hung ác, điên cuồng tăng nhanh tốc độ hấp thu linh khí.

Những dây leo mà áo choàng đen điều khiển đã bị Chồi Nhỏ hút mạnh đến mức mềm nhũn rơi xuống đất, thậm chí còn có dấu hiệu khô héo.

Đến lúc này, áo choàng đen mới nhận ra Thẩm Thanh Đường thực sự là thứ mà gã không thể động đến.

Gã hối hận rồi.

Hối hận vì sao lúc đầu lại không nghe theo lời chủ nhân.

Chồi Nhỏ vẫn điên cuồng hút linh khí, mặc dù nó biết Thẩm Thanh Đường gần như đã đến giới hạn rồi.

Mồ hôi lạnh trên người đã thấm đẫm quần áo của Thẩm Thanh Đường, đôi môi mỏng bị cắn không biết bao nhiêu lần, rớm máu, nhưng cậu vẫn nắm chặt tấm bình phong phía sau, cố gắng hết sức bám chặt.

Mọi kinh mạch dường như sắp bị luồng linh khí mãnh liệt xé rách, cả người như bị cắt ra bởi vô số nhát dao nhỏ.

Nhưng cả Chồi Nhỏ và Thẩm Thanh Đường đều không bỏ cuộc, bởi vì cả hai đều ngầm hiểu rằng vào thời điểm này, nếu họ không hút thứ chết tiệt này, cả hai sẽ bị bại lộ!
Gã áo đen cuối cùng cũng muốn rút lui, lúc này gã đột nhiên cắt đứt mấy sợi dây leo đang vây quanh Chồi Nhỏ và Thẩm Thanh Đường, biến thành một bóng đen mảnh khảnh trên mặt đất, điên cuồng lao ra ngoài theo khe cửa.

Nhưng lần này còn chưa kịp lao ra ngoài, gã đã bị một sợi dây leo mảnh khảnh mới sinh ra quấn lấy.

Cứng rắn kéo lại.

Tình thế đảo ngược ngay lập tức.

Kẻ săn mồi trở thành kẻ bị săn.

Những dây leo mảnh khảnh chui vào áo choàng đen từ mọi hướng và lao lên.

Thẩm Thanh Đường dựa vào tấm bình phong, nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, hàng mi dài run rẩy, môi loang lổ vết máu.

Nhưng những dây leo mọc ra từ cơ thể cậu đều tỏa ra ánh sáng xanh ngọc, trông còn sống động hơn cả bản thân cậu.

Sấm sét bên ngoài không ngừng vang lên, che lấp mọi động tĩnh bên trong phòng.

Chồi Nhỏ ước tính điểm giới hạn của Thẩm Thanh Đường, cuối cùng đánh giá năng lượng còn lại của áo choàng đen, sau khi điên cuồng hút linh khí một trận nữa, nó điều khiển dây leo bao trùm áo choàng đen kín mít.

Siết chết!
Xì xì xèo xèo một trận, áo choàng đen vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, cuối cùng từ bên trong rơi ra một đống dây leo khô héo cùng một chiếc nhẫn trữ vật.

Lúc này bầu không khí căng thẳng ban đầu trong phòng quay về bình yên.

Mồ hôi trên trán Thẩm Thanh Đường đã thấm đẫm khuôn mặt trắng bệch của cậu, hàng mi dài cũng bị mồ hôi và nước mắt vì đau mà làm cho ướt đẫm, khiến tầm nhìn của cậu mờ đi.

Cậu thở hổn hển, hai mắt tối đen, đôi môi mỏng nhuốm máu mím chặt, từng chút một cố gắng dựa vào bình phong đứng lên.

Còn phải dọn dẹp mớ hỗn loạn này.

Tuy nhiên, Thẩm Thanh Đường không cảm giác được giá đỡ dưới tấm bình phong không vững chắc, cậu vừa dùng một chút lực, bình phong liền đổ mạnh về phía sau.

Một tiếng động rền vang.

Thẩm Thanh Đường bị tiếng động lớn này làm chấn kinh, máu trong người lại cuộn trào, tai ù lên từng cơn.

Khoảnh khắc tiếp theo, cửa phòng bị đá văng ra từ bên ngoài.

Khi Tần Di xông vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đồng tử co rụt lại, sau đó dùng tay trái dứt khoát đóng cửa lại, bước nhanh về phía Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thanh Đường trong lúc hoảng hốt hơi chần chừ, ngước đôi mắt mờ mịt lên, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang nhanh chóng khẩn trương đi về phía mình.

"Lan! ! "
Thẩm Thanh Đường vừa mới thốt ra một chữ từ chóp lưỡi mang theo mùi máu tanh, cậu liền được người ôm lấy eo bế lên, sau đó ngã vào một vòng tay rộng lớn ấm áp dị thường.

Thẩm Thanh Đường trong mơ hồ đối diện với một đôi mắt kinh ngạc tràn ngập tự trách cùng hối hận, môi mỏng khẽ mấp máy, cậu muốn nói gì đó, nhưng ý thức và cơ thể không ngừng thả lỏng, khiến cậu không khống chế được từ từ nhắm mắt lại.

An toàn rồi.

Tiềm thức của cậu đang nói cho cậu biết điều này.

Lan Đình đến rồi.

Ổn rồi.

· ·
Tần Di nắm cổ tay đầy vết sẹo đỏ của Thẩm Thanh Đường, mím đôi môi mỏng, lạnh lùng bắt mạch.

Cảm nhận được linh lực tăng vọt trong người Thẩm Thanh Đường gần như muốn tràn ra, sắc mặt Tần Di trở nên vô cùng khó coi.

Lúc này, hắn mới chậm rãi buông bàn tay đang nắm cổ tay Thẩm Thanh Đường ra, đột nhiên ôm chặt lấy Thẩm Thanh Đường đang suy nhược hơi thở trong lòng, hai mắt đỏ rực, răng khẽ nghiến chặt.

Thật ra, lúc vừa vào cửa, Tần Di đã đoán được phần lớn khi ngửi thấy bầu không khí quen thuộc, nhìn thấy mảnh vải đen cùng dây leo khô héo rải rác dưới đất.

Đồng loại tàn sát lẫn nhau, thực vật như vậy, động vật cũng như vậy.

Huyết thống của Thẩm Thanh Đường dường như rất cao, làm sao không có ai thèm muốn?
Hắn thật bất cẩn.

Chỉ là hắn không ngờ rằng những thứ đó lại tấn công Thẩm Thanh Đường vào lúc này - mọi người đều chú ý đến Thẩm Đình, hơn nữa họ cũng nghĩ ở trong phòng sẽ an toàn, cho dù có cao thủ tiếp cận, họ cũng là người đầu tiên phát hiện ra nên mới không theo dõi.

Đâu có ngờ lại có thực vật biến thành người đến đây lén lút tấn công?
Cho dù là thực vật đã tu luyện đến cảnh giới cực cao, nhưng chỉ cần nó thu lại khí tức trên người, liền chẳng khác gì thực vật bình thường, trừ phi là cảnh giới cực kỳ cao, hoặc là cẩn thận điều tra mới có thể phát hiện.

Ngoài ra, trong động của Tần Di còn trồng rất nhiều linh thảo, hoàn toàn có thể đánh lừa mọi người.

Nếu là ngày thường, Tần Di có thể cho Thẩm Thanh Đường uống thuốc, nhưng lúc này không thể, hắn không thể làm gì được.

Bây giờ, nếu có bất kỳ dược tính nào xâm nhập vào cơ thể Thẩm Thanh Đường, một khi linh khí dư thừa bị kích nổ, thì tương đương với việc sát hại Thẩm Thanh Đường.

Ngay khi Tần Di đang lâm vào tự trách vô tận, lỗ tai của hắn đột nhiên bị cái gì đó nhéo nhéo.

Tần Di nhíu mày, quay mặt sang một bên, nhìn thấy Chồi Nhỏ yếu ớt nằm trên đầu Thẩm Thanh Đường, toàn thân lập lòe hào quang, rõ ràng là sắp nổ tung.

Tần Di trầm mặc một lát, không chút do dự vươn tay, để cho Chồi Nhỏ nắm lấy ngón tay của mình.

Khi ý chí của Chồi Nhỏ chậm rãi được truyền qua lá cây, Tần Di theo bản năng giật mình, trên mặt hiện lên một biểu cảm kỳ lạ.

Ngay khi Tần Di do dự, Chồi Nhỏ liền mặc kệ, lúc này mạnh mẽ chống đỡ cơ thể rồi tát cho Tần Di một cái.

Tần Di cúi đầu liếc nhìn Chồi Nhỏ, sau đó nhìn Thẩm Thanh Đường sắc mặt tái nhợt đang nhắm mắt trong ngực.

Cuối cùng, theo chỉ dẫn của Chồi Nhỏ, hắn từ từ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng đầy máu của Thẩm Thanh Đường.

Máu của Thẩm Thanh Đường không có mùi tanh mà thay vào đó là mùi tươi mát và hơi ngọt đặc trưng của cây cỏ.

Tần Di nhắm mắt lại, chịu đựng nóng bỏng trong lòng, thâm nhập một chút, nhẹ nhàng mút lấy đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt của Thẩm Thanh Đường, sau đó từ từ truyền chân khí của mình vào miệng Thẩm Thanh Đường.

Dần dần, Thẩm Thanh Đường cũng có chút ý thức.

Cảm nhận được ý định của Tần Di, cậu khẽ mở miệng, luồng khí màu xanh ngọc tràn ra từ môi Thẩm Thanh Đường, bám vào luồng khí đỏ rực do Tần Di truyền đến, dọc theo đôi môi chạm vào nhau của hai người chậm rãi tràn vào trong người Tần Di.

Những ngón tay mảnh khảnh chậm rãi siết chặt vòng eo mềm mại, cùng với cái ôm, nụ hôn càng lúc càng kéo dài.

Ánh sáng xanh lục và đỏ rực đan vào nhau, luân chuyển không ngừng trên người hai người.

· ·
Bên ngoài

Sấm sét dần dần lắng xuống, nhìn thấy tiến giai của Thẩm Đình dần dần đi đến hồi kết, hết thảy đều sắp lắng xuống.

Nhưng Tần Di, người vừa xông vào phòng Thẩm Thanh Đường vẫn chưa ra ngoài.

Thẩm Thanh Ngạn không khỏi nhíu mày.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Thẩm Thanh Ngạn có chút lo lắng cho Thẩm Thanh Đường, vì vậy anh nói với Mộ Phi: "Ta đi xem Thanh Đường một chút.

"
Mộ Phi cũng không phản đối —— lúc này, cao thủ cũng chưa tới đánh lén, căn bản không có vấn đề gì.

Thế là Thẩm Thanh Ngạn đi qua.

Anh vừa đi tới cửa, đưa tay đẩy ra, lại kinh ngạc phát hiện cửa bị hạ cấm chế.

Thẩm Thanh Ngạn nhíu mày càng chặt.

Trầm mặc một lát, Thẩm Thanh Ngạn lại đi tới bên cửa sổ, vươn tay nhẹ nhàng đẩy ra.

Lần này, lại đẩy ra được một khe hở.

Thẩm Thanh Ngạn liếc nhìn vào trong phòng.

Vốn dĩ chỉ là tùy tiện nhìn, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng, sắc mặt Thẩm Thanh Ngạn đột nhiên thay đổi.

Anh không nhìn thấy gì khác, anh chỉ nhìn thấy Tần Di đang ôm Thẩm Thanh Đường, hôn nhau trước một tấm bình phong đã đổ và một đống lộn xộn xung quanh.

Trong lúc này, lại đi hôn nhau???
Thẩm Thanh Ngạn:???
Ngay khi biểu cảm của Thẩm Thanh Ngạn trở nên méo mó, Mộ Phi đột nhiên xuất hiện với vẻ mặt tò mò.

"Sao vậy? Nhìn cái gì vậy? Sao lại có vẻ mặt này?"
Sắc mặt Thẩm Thanh Ngạn thay đổi, trong nháy mắt đóng cửa sổ lại, chắn tầm nhìn của Mộ Phi.

Mộ Phi:?
Mộ Phi vừa muốn nói thêm, một trận cười to đột nhiên từ trong mật thất truyền đến.

Khi Thẩm Thanh Ngạn và Mộ Phi nghe thấy tiếng cười này, đầu tiên họ giật mình, sau đó mắt họ đồng thời sáng lên.

Thẩm Đình tiến kỳ Trúc Cơ thành công rồi!
Quả nhiên, sau một tiếng nổ lớn, một bóng người cao lớn màu lam bay ra khỏi mật thất, đáp xuống trước mặt Thẩm Thanh Ngạn và Mộ Phi với thần thái uy nghiêm và phấn chấn.

Cả người tản ra một loại uy áp cường giả không giống người thường.

Hiển nhiên, Thẩm Đình đã thăng lên Trúc Cơ.

Hơn nữa Thẩm Đình còn đạt đến Trúc Cơ tầng hai khi mới vừa thăng lên kỳ Trúc Cơ! Có thể thấy rõ xây dựng nền tảng tu vi rất vững chắc.

Thẩm Thanh Ngạn ngay lập tức vui mừng khôn xiết.

Nhưng vừa định chúc mừng Thẩm Đình, liền thấy Thẩm Đình đắc ý nhìn anh, "Tụi con sao đều đứng ở cạnh cửa sổ thế này? Đường nhi và Tần Di đâu?"
Thẩm Thanh Ngạn:!.

Chapter
1 Chương 1: 1: Không Sao Chỉ Cần Em Ấy Dám Gả Thì Ta Dám Lấy
2 Chương 2: 2: Đừng Nhìn
3 Chương 3: 3: Giao Cho Ta
4 Chương 4: 4: Hay Là Ngươi Cũng Lên Giường Ngủ Đi
5 Chương 5: 5: Sao Chàng Về Muộn Thế
6 Chương 6: 6: Ta Có Tên
7 Chương 7: 7: Rất Dễ Thương
8 Chương 8: 8: Chúng Ta Đã Là Người Một Nhà
9 Chương 9: 9: Chồi Nhỏ
10 Chương 10: 10: Ta Có Thể Chạm Vào Không
11 Chương 11: 11: Là Ngươi!
12 Chương 12: 12: Trộm Dao Găm
13 Chương 13: 13: Chàng Ghen À
14 Chương 14: 14: Thẩm Thanh Đường Không Vui
15 Chương 15: 15: Em Đợi Một Chút Có Được Không
16 Chương 16: 16: Ta Chính Là Tần Di Vị Công Tử Này Có Vấn Đề Gì
17 Chương 17: 17: Em Sợ
18 Chương 18: 18: Em Yếu Ớt Như Vậy Có Phải Liên Lụy Đến Chàng Rồi Không
19 Chương 19: 19: Em Sẽ Không Cho Phép Chàng Lén Hôn Em Nữa
20 Chương 20: 20: Khi Biến Cố Xảy Đến Luôn Khiến Người Ta Bất Ngờ Không Kịp Phòng Bị
21 Chương 21: 21: Tần Di Chàng Ấy Điên Rồi Sao
22 Chương 22: 22: Tà Tu
23 Chương 23: 23: Chồi Nhỏ Cũng Biết Ngại Ngùng
24 Chương 24: 24: Hoàng Kim Thảo Thượng Phẩm
25 Chương 25: 25: Ngọt Lắm Rất Ngon
26 Chương 26: 26: Vậy Mà Dám Để Đường Nhi Nấu Cơm Cho Bọn Nó Ăn
27 Chương 27: 27: Ta Không Có Sở Thích Nhốt Đạo Lữ
28 Chương 28: 28: Ngươi Thật Sự Là Tà Tu Sao!
29 Chương 29: 29: Lan Đình Chàng Cương Rồi
30 Chương 30: 30: Nuốt Sống Nó Ăn Sạch Nó! Sẽ Trở Nên Mạnh Mẽ Hơn
31 Chương 31: 31: Không Phải Ngươi Chết Thì Ta Chết
32 Chương 32: 32: Bị Lâm Cẩn Du Hủy Hôn Là Tâm Bệnh Của Thẩm Thanh Ngạn
33 Chương 33: 33: Trả Lại Trong Sạch Cho Ngươi!
34 Chương 34: 34: Ta Không Phải Tà Tu Thì Có Gì Sai
35 Chương 35: 35: Lan Đình Em Có Thể Rút Lại Lời Nói Của Mình Không
36 Chương 36: 36: Lan Đình Em Không Muốn Đi Trước Chàng Em Muốn Ở Bên Chàng Thật Lâu
37 Chương 37: 37: Đừng Đối Xử Với Ta Như Một Đứa Trẻ
38 Chương 38: 38: Lâm Cẩn Du
39 Chương 39: 39: Có Một Người Bạn Đời Thông Minh Như Ngươi Hắn Nhất Định Sẽ Không Kém Cỏi
40 Chương 40: 40: Một Vốn Bốn Lời
41 Chương 41: 41: Song Tu
42 Chương 42: 42: Như Thế Nào Là Say Quắc Cần Câu
43 Chương 43: 43: Chàng Đoán Xem
44 Chương 44: 44: Còn Đáng Sợ Hơn Cả Cái Chết Chính Là Tan Xương Nát Thịt!
45 Chương 45: 45: Mặc Cho Những Chiếc Vảy Sắc Nhọn Hằn Lên Những Vết Đỏ Li Ti Trên Làn Da Mỏng Manh Của Cậu Cậu Vẫn Không Buông
46 Chương 46: 46: Hôn Ta Đi
47 Chương 47: 47: Tiểu Yêu Quái
48 Chương 48: 48: Hai Cái Ấy
49 Chương 49: 49: Thượng Ngươi Chê Ta
50 Chương 50: 50: Hạ Người Đẹp Cưng Có Muốn Bái Ta Làm Sư Phụ Không Nè
51 Chương 51: 51: Thấy Đàn Ông Liền Đi Không Nổi
52 Chương 52: 52: Không Biết Em Đã Bắt Nạt Ta Bao Nhiêu Lần Ta Chỉ Bắt Nạt Lại Em Một Lần Đã Không Được Rồi
53 Chương 53: 53: Con Lai Giữa Rồng Và Rắn
54 Chương 54: 54: Sư Tôn Của Ngươi Là Ai Là Lê Trường Phong Thì Miễn Bàn
55 Chương 55: 55: Aww!
56 Chương 56: 56: Chàng Ghét Bỏ Em Rồi Sao Nbsp;
57 Chương 57: 57: Vậy Thì Em Thưởng Cho Ta Trước Đi
58 Chương 58: 58: Lê Trường Phong Rốt Cuộc Ngươi Có Trái Tim Không!
59 Chương 59: 59: Ra Tay Trước Sẽ Chiếm Được Nhiều Lợi Thế
60 Chương 60: 60: Nếu Như Ngươi Tự Phế Tu Vi Ta Sẽ Cho Ngươi Một Con Đường Sống
61 Chương 61: 61: Sao Lại Có Người Như Em Chứ
62 Chương 62: 62: Nếu Con Bị Buộc Phải Lựa Chọn Con Có Vui Được Không
63 Chương 63: 63: Mỗi Lần Vào Thời Khắc Mấu Chốt Hình Như Hắn Chẳng Thể Giúp Được Gì…
64 Chương 64: 64: Có Ta Ở Đây Rồi Không Sợ Nữa
65 Chương 65: 65: Sao Chàng Vẫn Còn Ngây Thơ Như Vậy
66 Chương 66: 66: Làm Sao Có Thể Trơ Mắt Nhìn Thẩm Thanh Đường Chết Được Chứ
67 Chương 67: 67: Người Tính Không Bằng Trời Tính
68 Chương 68: 68: Có Những Chuyện Phải Trải Qua Mới Biết Được
69 Chương 69: 69: Lão Hổ Không Phát Uy Lại Thực Sự Coi Hắn Là Mèo Bệnh Sao
70 Chương 70: 70: Những Vết Sẹo Đã Thực Sự Mờ Đi…
71 Chương 71: 71: Tương Lai Còn Dài
72 Chương 72: 72: Những Vết Sẹo Đã Thực Sự Mờ Đi…
73 Chương 73: 73: Tương Lai Còn Dài
74 Chương 74: 74: Đương Kim Thái Tử Cung Minh Trạch
75 Chương 75: 75: Có Những Thế Lực Không Phải Ngươi Muốn Chống Lại Là Có Thể Chống Lại Được
76 Chương 76: 76: Cái Đuôi Này Nếu Dùng Thuốc Dán Vào Có Thể Dính Đến Mười Hai Canh Giờ
77 Chương 77: 77: Nửa Kín Nửa Hở Đôi Khi Mới Khiến Người Ta Rung Động Nhất
78 Chương 78: 78: Chỉ Là Một Tên Bình Hoa Di Động Thôi Đáng Giá Ngươi Phải Như Thế Sao
79 Chương 79: 79: Nhưng Đôi Khi Bạn Sợ Cái Gì Cái Đó Sẽ Đến
80 Chương 80: 80: Mọi Người ! ! !
81 Chương 81: 81: Đảm Bảo Sẽ Ghen Đến Phát Điên Luôn
82 Chương 82: 82: Uống Hết Ly Rượu Này Ta Sẽ Đi Theo Ngươi
83 Chương 83: 83: Vậy Là Chàng Chỉ Vì Muốn Nâng Cao Tu Vi Mới Song Tu Với Em Sao
84 Chương 84: 84: Tình Căn Của Ngươi Đâu Tình Căn Của Ngươi Đâu Mất Rồi!
85 Chương 85: 85: Cung Phất Vũ Hiện Tại Vẫn Còn Nhớ Rõ Tiếng Kêu Thống Khổ Của Lê Trường Phong Khi Đó
86 Chương 86: 86: Diệt Cỏ Phải Diệt Tận Gốc
87 Chương 87: 87: Là Chàng Sao Đã Mười Năm Rồi Chàng Thật Sự Trở Về Rồi Sao
88 Chương 88: 88: Trước Mặt Một Đằng Sau Lưng Một Nẻo Đạo Lữ Của Ngươi Có Biết Ngươi Như Vậy Không
89 Chương 89: 89: “lâm Cẩn Du” Của Anh… Tại Sao Lại Thành Ra Thế Này
90 Chương 90: 90: Có Lẽ Đây Là Sự Sắp Đặt Của Số Phận
91 Chương 91: 91: Đi Một Vòng Lớn Như Vậy Người Vẫn Thuộc Về Hắn
92 Chương 92: 92: Ngươi Sẽ Không Bao Giờ Tìm Được Người Thực Sự Đã Cứu Ngươi Năm Đó
93 Chương 93: 93: Hải Đường Và Phong Lan
94 Chương 94: 94: Tốt Hơn Hết Ngươi Đừng Giấu Ta Chuyện Gì
95 Chương 95: 95: Người Đã Cứu Cung Minh Trạch Chính Là Thẩm Thanh Đường
96 Chương 96: 96: Hình Như Điện Hạ Không Hoan Nghênh Ta
97 Chương 97: 97: Mưa Thuận Gió Hòa Vs Chu Tước Viêm Thiên
98 Chương 98: 98: Bái Ta Làm Sư Phụ Đi
99 Chương 99: 99: Rượu Mời Không Uống Muốn Uống Rượu Phạt
100 Chương 100: 100: Chỉ Có Thể Trơ Mắt Nhìn Tần Di Bị Quốc Sư Tra Tấn
101 Chương 101: 101: Nước Mắt Của Chàng Nhỏ Vào Vết Thương Của Em Rồi…
102 Chương 102: 102: Đó Là Bởi Vì Em Không Biết Tên Đó Đáng Sợ Như Thế Nào
103 Chương 103: 103: Nhà Cũ Của Thẩm Gia Có Một Cây Hòe Sao
104 Chương 104: 104: Cá Chép Vượt Long Môn Hóa Rồng Mười Ngàn Con E Là Chỉ Được Một Con Còn Lại Đều Chết Không Toàn Thây
105 Chương 105: 105: Trước Giờ Chỉ Có Mình Em
106 Chương 106: 106: Hai Người Nam Nhân Vốn Dĩ Không Thể Sinh Con
107 Chương 107: 107: Ái Lữ Thẩm Thanh Đường Chi Mộ
108 Chương 108: 108: Sao Ngươi Lại Không Biết Quý Trọng Bản Thân Mình Như Vậy
109 Chương 109: 109: Sao Ngươi Lại Không Biết Quý Trọng Bản Thân Mình Như Vậy
110 Chương 110: 110: Đây Chính Là Thiên Mệnh
111 Chương 111: 111: Em Cảm Thấy Chàng Không Còn Thích Em Nữa Rồi
112 Chương 112: 112: Ta Là Muốn Em Ở Bên Cạnh Ta Chứ Không Phải Quấn Ta Như Đòn Bánh Tét
113 Chương 113: 113: Nhao Nhao!
114 Chương 114: 114: Một Bước Cuối Cùng Thập Tử Nhất Sinh
115 Chương 115: 115: Thẩm Thanh Đường Của Hiện Tại Sẽ Không Đợi Được Lan Đình Của Em Ấy
116 Chương 116: 116: Không Qua Cơn Bĩ Cực Làm Sao Đến Hồi Thái Lai
117 Chương 117: 117: Lan Đình Thật Đẹp Trai
118 Chương 118: 118: Vì Sức Khỏe Của Đạo Lữ Ngươi Cũng Nên Lấy Một Ít Đi Chứ
119 Chương 119: 119: Bây Giờ Em Chính Là Điểm Yếu Duy Nhất Của Ngũ Trảo Kim Long
120 Chương 120: 120: Mọi Người Không Cần Phải Trốn Tránh Nữa Đã Đến Lúc Chiến Đấu Rồi
121 Chương 121: 121: Tất Nhiên Là Có Ân Báo Ân Có Thù Báo Thù
122 Chương 122: 122: Các Ngươi Đang Nói Ta Sao
123 Chương 123: 123: Ngươi Có Cảm Thấy Quốc Sư Giống Lâm Cẩn Du Không
124 Chương 124: 124: Nếu Em Còn Suy Nghĩ Nhiều Như Vậy Chính Là Không Tin Tưởng Phu Quân Của Em
125 Chương 125: 125: Có Phải Đệ Nhất Cao Thủ Hay Không Chẳng Phải Đánh Một Trận Liền Biết Sao
126 Chương 126: 126: Từ Nay Trở Đi Vị Đệ Nhất Cao Thủ Này Sẽ Đảm Nhận Vị Trí Quốc Sư
127 Chương 127: 127: Một Thân Hình Khổng Lồ Đen Kịt Chui Từ Dưới Lòng Đất Lên Bay Ra Khỏi Tầng Mây Sấm Sét
128 Chương 128: 128: Chia Tách Phục Hồi Bất Tử Vô Tận
129 Chương 129: 129: Lan Đình Emtrở Về Rồi
130 Chương 130: 130: Xóa Bỏ Quân Chủ Tam Tộc Bình Đẳng
131 Chương 131: 131: Chẳng Lẽ Thẩm Thanh Đường Cậu Còn Chưa Đủ Tốt Sao Không Xứng Với Tần Di Sao
132 Chương 132: 132: Người Thì Đẹp Bánh Nếp Thì Thơm…
133 Chương 133: 133: Giờ Em Chê Ta Không Có Tiền Sao
134 Chương 134: 134: Có Một Người Bạn Đời Tuyệt Thế Vô Song Như Vậy Ai Lại Muốn Lấy Người Khác Nữa Chứ
135 Chương 135: 135: Ta Ghen Tị
136 Chương 136: 136: Bắt Được Chàng Rồi! Ta Cũng Bắt Được Em Rồi
137 Chương 137: 137: Pn1 Ltpxcpv Sau Này Không Được Làm Như Vậy Nữa
138 Chương 138: 138: Pn2 Ltpxcpv Ta Đã Hứa Với Y Rồi Cả Đời Này Ta Phải Làm Sư Tôn Của Y
139 Chương 139: 139: Pn3 Ltpxcpv Từ Giờ Trở Đi Duyên Phận Sư Đồ Của Chúng Ta Chấm Hết
140 Chương 140: 140: Pn4 Ltpxcpv Tình Căn Của Hắn Đâu Rồi!
141 Chương 141: 141: Pn5 Ltpxcpv Dữ Dội Nóng Bỏng Và Đầy Chiếm Hữu
142 Chương 142: 142: Pn6 Ttnxmp Nếu Đệ Không Ngại Ta Cũng Có Thể Làm Ca Ca Của Đệ
143 Chương 143: 143: Pn7 Ttnxmp Vậy Ta Không Làm Ca Ca Của Đệ Nữa Có Thể Làm Bạn Đời Của Đệ Không
144 Chương 144: 144: Pn8 Cmtxhlt Em Mang Con Của Chúng Mình Đến Gặp Chàng Đây!
145 Chương 145: 145: Pn9 Cmtxhlt Hai Chúng Ta Rất Xứng Đôi
146 Chương 146: 146: Pn10 Tdxttd Mọi Người Đều Nói Một Ngày Không Gặp Như Cách Ba Thu
Chapter

Updated 146 Episodes

1
Chương 1: 1: Không Sao Chỉ Cần Em Ấy Dám Gả Thì Ta Dám Lấy
2
Chương 2: 2: Đừng Nhìn
3
Chương 3: 3: Giao Cho Ta
4
Chương 4: 4: Hay Là Ngươi Cũng Lên Giường Ngủ Đi
5
Chương 5: 5: Sao Chàng Về Muộn Thế
6
Chương 6: 6: Ta Có Tên
7
Chương 7: 7: Rất Dễ Thương
8
Chương 8: 8: Chúng Ta Đã Là Người Một Nhà
9
Chương 9: 9: Chồi Nhỏ
10
Chương 10: 10: Ta Có Thể Chạm Vào Không
11
Chương 11: 11: Là Ngươi!
12
Chương 12: 12: Trộm Dao Găm
13
Chương 13: 13: Chàng Ghen À
14
Chương 14: 14: Thẩm Thanh Đường Không Vui
15
Chương 15: 15: Em Đợi Một Chút Có Được Không
16
Chương 16: 16: Ta Chính Là Tần Di Vị Công Tử Này Có Vấn Đề Gì
17
Chương 17: 17: Em Sợ
18
Chương 18: 18: Em Yếu Ớt Như Vậy Có Phải Liên Lụy Đến Chàng Rồi Không
19
Chương 19: 19: Em Sẽ Không Cho Phép Chàng Lén Hôn Em Nữa
20
Chương 20: 20: Khi Biến Cố Xảy Đến Luôn Khiến Người Ta Bất Ngờ Không Kịp Phòng Bị
21
Chương 21: 21: Tần Di Chàng Ấy Điên Rồi Sao
22
Chương 22: 22: Tà Tu
23
Chương 23: 23: Chồi Nhỏ Cũng Biết Ngại Ngùng
24
Chương 24: 24: Hoàng Kim Thảo Thượng Phẩm
25
Chương 25: 25: Ngọt Lắm Rất Ngon
26
Chương 26: 26: Vậy Mà Dám Để Đường Nhi Nấu Cơm Cho Bọn Nó Ăn
27
Chương 27: 27: Ta Không Có Sở Thích Nhốt Đạo Lữ
28
Chương 28: 28: Ngươi Thật Sự Là Tà Tu Sao!
29
Chương 29: 29: Lan Đình Chàng Cương Rồi
30
Chương 30: 30: Nuốt Sống Nó Ăn Sạch Nó! Sẽ Trở Nên Mạnh Mẽ Hơn
31
Chương 31: 31: Không Phải Ngươi Chết Thì Ta Chết
32
Chương 32: 32: Bị Lâm Cẩn Du Hủy Hôn Là Tâm Bệnh Của Thẩm Thanh Ngạn
33
Chương 33: 33: Trả Lại Trong Sạch Cho Ngươi!
34
Chương 34: 34: Ta Không Phải Tà Tu Thì Có Gì Sai
35
Chương 35: 35: Lan Đình Em Có Thể Rút Lại Lời Nói Của Mình Không
36
Chương 36: 36: Lan Đình Em Không Muốn Đi Trước Chàng Em Muốn Ở Bên Chàng Thật Lâu
37
Chương 37: 37: Đừng Đối Xử Với Ta Như Một Đứa Trẻ
38
Chương 38: 38: Lâm Cẩn Du
39
Chương 39: 39: Có Một Người Bạn Đời Thông Minh Như Ngươi Hắn Nhất Định Sẽ Không Kém Cỏi
40
Chương 40: 40: Một Vốn Bốn Lời
41
Chương 41: 41: Song Tu
42
Chương 42: 42: Như Thế Nào Là Say Quắc Cần Câu
43
Chương 43: 43: Chàng Đoán Xem
44
Chương 44: 44: Còn Đáng Sợ Hơn Cả Cái Chết Chính Là Tan Xương Nát Thịt!
45
Chương 45: 45: Mặc Cho Những Chiếc Vảy Sắc Nhọn Hằn Lên Những Vết Đỏ Li Ti Trên Làn Da Mỏng Manh Của Cậu Cậu Vẫn Không Buông
46
Chương 46: 46: Hôn Ta Đi
47
Chương 47: 47: Tiểu Yêu Quái
48
Chương 48: 48: Hai Cái Ấy
49
Chương 49: 49: Thượng Ngươi Chê Ta
50
Chương 50: 50: Hạ Người Đẹp Cưng Có Muốn Bái Ta Làm Sư Phụ Không Nè
51
Chương 51: 51: Thấy Đàn Ông Liền Đi Không Nổi
52
Chương 52: 52: Không Biết Em Đã Bắt Nạt Ta Bao Nhiêu Lần Ta Chỉ Bắt Nạt Lại Em Một Lần Đã Không Được Rồi
53
Chương 53: 53: Con Lai Giữa Rồng Và Rắn
54
Chương 54: 54: Sư Tôn Của Ngươi Là Ai Là Lê Trường Phong Thì Miễn Bàn
55
Chương 55: 55: Aww!
56
Chương 56: 56: Chàng Ghét Bỏ Em Rồi Sao Nbsp;
57
Chương 57: 57: Vậy Thì Em Thưởng Cho Ta Trước Đi
58
Chương 58: 58: Lê Trường Phong Rốt Cuộc Ngươi Có Trái Tim Không!
59
Chương 59: 59: Ra Tay Trước Sẽ Chiếm Được Nhiều Lợi Thế
60
Chương 60: 60: Nếu Như Ngươi Tự Phế Tu Vi Ta Sẽ Cho Ngươi Một Con Đường Sống
61
Chương 61: 61: Sao Lại Có Người Như Em Chứ
62
Chương 62: 62: Nếu Con Bị Buộc Phải Lựa Chọn Con Có Vui Được Không
63
Chương 63: 63: Mỗi Lần Vào Thời Khắc Mấu Chốt Hình Như Hắn Chẳng Thể Giúp Được Gì…
64
Chương 64: 64: Có Ta Ở Đây Rồi Không Sợ Nữa
65
Chương 65: 65: Sao Chàng Vẫn Còn Ngây Thơ Như Vậy
66
Chương 66: 66: Làm Sao Có Thể Trơ Mắt Nhìn Thẩm Thanh Đường Chết Được Chứ
67
Chương 67: 67: Người Tính Không Bằng Trời Tính
68
Chương 68: 68: Có Những Chuyện Phải Trải Qua Mới Biết Được
69
Chương 69: 69: Lão Hổ Không Phát Uy Lại Thực Sự Coi Hắn Là Mèo Bệnh Sao
70
Chương 70: 70: Những Vết Sẹo Đã Thực Sự Mờ Đi…
71
Chương 71: 71: Tương Lai Còn Dài
72
Chương 72: 72: Những Vết Sẹo Đã Thực Sự Mờ Đi…
73
Chương 73: 73: Tương Lai Còn Dài
74
Chương 74: 74: Đương Kim Thái Tử Cung Minh Trạch
75
Chương 75: 75: Có Những Thế Lực Không Phải Ngươi Muốn Chống Lại Là Có Thể Chống Lại Được
76
Chương 76: 76: Cái Đuôi Này Nếu Dùng Thuốc Dán Vào Có Thể Dính Đến Mười Hai Canh Giờ
77
Chương 77: 77: Nửa Kín Nửa Hở Đôi Khi Mới Khiến Người Ta Rung Động Nhất
78
Chương 78: 78: Chỉ Là Một Tên Bình Hoa Di Động Thôi Đáng Giá Ngươi Phải Như Thế Sao
79
Chương 79: 79: Nhưng Đôi Khi Bạn Sợ Cái Gì Cái Đó Sẽ Đến
80
Chương 80: 80: Mọi Người ! ! !
81
Chương 81: 81: Đảm Bảo Sẽ Ghen Đến Phát Điên Luôn
82
Chương 82: 82: Uống Hết Ly Rượu Này Ta Sẽ Đi Theo Ngươi
83
Chương 83: 83: Vậy Là Chàng Chỉ Vì Muốn Nâng Cao Tu Vi Mới Song Tu Với Em Sao
84
Chương 84: 84: Tình Căn Của Ngươi Đâu Tình Căn Của Ngươi Đâu Mất Rồi!
85
Chương 85: 85: Cung Phất Vũ Hiện Tại Vẫn Còn Nhớ Rõ Tiếng Kêu Thống Khổ Của Lê Trường Phong Khi Đó
86
Chương 86: 86: Diệt Cỏ Phải Diệt Tận Gốc
87
Chương 87: 87: Là Chàng Sao Đã Mười Năm Rồi Chàng Thật Sự Trở Về Rồi Sao
88
Chương 88: 88: Trước Mặt Một Đằng Sau Lưng Một Nẻo Đạo Lữ Của Ngươi Có Biết Ngươi Như Vậy Không
89
Chương 89: 89: “lâm Cẩn Du” Của Anh… Tại Sao Lại Thành Ra Thế Này
90
Chương 90: 90: Có Lẽ Đây Là Sự Sắp Đặt Của Số Phận
91
Chương 91: 91: Đi Một Vòng Lớn Như Vậy Người Vẫn Thuộc Về Hắn
92
Chương 92: 92: Ngươi Sẽ Không Bao Giờ Tìm Được Người Thực Sự Đã Cứu Ngươi Năm Đó
93
Chương 93: 93: Hải Đường Và Phong Lan
94
Chương 94: 94: Tốt Hơn Hết Ngươi Đừng Giấu Ta Chuyện Gì
95
Chương 95: 95: Người Đã Cứu Cung Minh Trạch Chính Là Thẩm Thanh Đường
96
Chương 96: 96: Hình Như Điện Hạ Không Hoan Nghênh Ta
97
Chương 97: 97: Mưa Thuận Gió Hòa Vs Chu Tước Viêm Thiên
98
Chương 98: 98: Bái Ta Làm Sư Phụ Đi
99
Chương 99: 99: Rượu Mời Không Uống Muốn Uống Rượu Phạt
100
Chương 100: 100: Chỉ Có Thể Trơ Mắt Nhìn Tần Di Bị Quốc Sư Tra Tấn
101
Chương 101: 101: Nước Mắt Của Chàng Nhỏ Vào Vết Thương Của Em Rồi…
102
Chương 102: 102: Đó Là Bởi Vì Em Không Biết Tên Đó Đáng Sợ Như Thế Nào
103
Chương 103: 103: Nhà Cũ Của Thẩm Gia Có Một Cây Hòe Sao
104
Chương 104: 104: Cá Chép Vượt Long Môn Hóa Rồng Mười Ngàn Con E Là Chỉ Được Một Con Còn Lại Đều Chết Không Toàn Thây
105
Chương 105: 105: Trước Giờ Chỉ Có Mình Em
106
Chương 106: 106: Hai Người Nam Nhân Vốn Dĩ Không Thể Sinh Con
107
Chương 107: 107: Ái Lữ Thẩm Thanh Đường Chi Mộ
108
Chương 108: 108: Sao Ngươi Lại Không Biết Quý Trọng Bản Thân Mình Như Vậy
109
Chương 109: 109: Sao Ngươi Lại Không Biết Quý Trọng Bản Thân Mình Như Vậy
110
Chương 110: 110: Đây Chính Là Thiên Mệnh
111
Chương 111: 111: Em Cảm Thấy Chàng Không Còn Thích Em Nữa Rồi
112
Chương 112: 112: Ta Là Muốn Em Ở Bên Cạnh Ta Chứ Không Phải Quấn Ta Như Đòn Bánh Tét
113
Chương 113: 113: Nhao Nhao!
114
Chương 114: 114: Một Bước Cuối Cùng Thập Tử Nhất Sinh
115
Chương 115: 115: Thẩm Thanh Đường Của Hiện Tại Sẽ Không Đợi Được Lan Đình Của Em Ấy
116
Chương 116: 116: Không Qua Cơn Bĩ Cực Làm Sao Đến Hồi Thái Lai
117
Chương 117: 117: Lan Đình Thật Đẹp Trai
118
Chương 118: 118: Vì Sức Khỏe Của Đạo Lữ Ngươi Cũng Nên Lấy Một Ít Đi Chứ
119
Chương 119: 119: Bây Giờ Em Chính Là Điểm Yếu Duy Nhất Của Ngũ Trảo Kim Long
120
Chương 120: 120: Mọi Người Không Cần Phải Trốn Tránh Nữa Đã Đến Lúc Chiến Đấu Rồi
121
Chương 121: 121: Tất Nhiên Là Có Ân Báo Ân Có Thù Báo Thù
122
Chương 122: 122: Các Ngươi Đang Nói Ta Sao
123
Chương 123: 123: Ngươi Có Cảm Thấy Quốc Sư Giống Lâm Cẩn Du Không
124
Chương 124: 124: Nếu Em Còn Suy Nghĩ Nhiều Như Vậy Chính Là Không Tin Tưởng Phu Quân Của Em
125
Chương 125: 125: Có Phải Đệ Nhất Cao Thủ Hay Không Chẳng Phải Đánh Một Trận Liền Biết Sao
126
Chương 126: 126: Từ Nay Trở Đi Vị Đệ Nhất Cao Thủ Này Sẽ Đảm Nhận Vị Trí Quốc Sư
127
Chương 127: 127: Một Thân Hình Khổng Lồ Đen Kịt Chui Từ Dưới Lòng Đất Lên Bay Ra Khỏi Tầng Mây Sấm Sét
128
Chương 128: 128: Chia Tách Phục Hồi Bất Tử Vô Tận
129
Chương 129: 129: Lan Đình Emtrở Về Rồi
130
Chương 130: 130: Xóa Bỏ Quân Chủ Tam Tộc Bình Đẳng
131
Chương 131: 131: Chẳng Lẽ Thẩm Thanh Đường Cậu Còn Chưa Đủ Tốt Sao Không Xứng Với Tần Di Sao
132
Chương 132: 132: Người Thì Đẹp Bánh Nếp Thì Thơm…
133
Chương 133: 133: Giờ Em Chê Ta Không Có Tiền Sao
134
Chương 134: 134: Có Một Người Bạn Đời Tuyệt Thế Vô Song Như Vậy Ai Lại Muốn Lấy Người Khác Nữa Chứ
135
Chương 135: 135: Ta Ghen Tị
136
Chương 136: 136: Bắt Được Chàng Rồi! Ta Cũng Bắt Được Em Rồi
137
Chương 137: 137: Pn1 Ltpxcpv Sau Này Không Được Làm Như Vậy Nữa
138
Chương 138: 138: Pn2 Ltpxcpv Ta Đã Hứa Với Y Rồi Cả Đời Này Ta Phải Làm Sư Tôn Của Y
139
Chương 139: 139: Pn3 Ltpxcpv Từ Giờ Trở Đi Duyên Phận Sư Đồ Của Chúng Ta Chấm Hết
140
Chương 140: 140: Pn4 Ltpxcpv Tình Căn Của Hắn Đâu Rồi!
141
Chương 141: 141: Pn5 Ltpxcpv Dữ Dội Nóng Bỏng Và Đầy Chiếm Hữu
142
Chương 142: 142: Pn6 Ttnxmp Nếu Đệ Không Ngại Ta Cũng Có Thể Làm Ca Ca Của Đệ
143
Chương 143: 143: Pn7 Ttnxmp Vậy Ta Không Làm Ca Ca Của Đệ Nữa Có Thể Làm Bạn Đời Của Đệ Không
144
Chương 144: 144: Pn8 Cmtxhlt Em Mang Con Của Chúng Mình Đến Gặp Chàng Đây!
145
Chương 145: 145: Pn9 Cmtxhlt Hai Chúng Ta Rất Xứng Đôi
146
Chương 146: 146: Pn10 Tdxttd Mọi Người Đều Nói Một Ngày Không Gặp Như Cách Ba Thu