Khi Cung Phất Vũ trở về nơi ở của mình, y đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Sau khi Thẩm Thanh Đường và Tần Di tạm biệt nhau rồi quay về, nhìn thấy bộ dạng Cung Phất Vũ say như chết nằm trên ghế mềm, liền biết cuộc nói chuyện hôm nay không mấy suôn sẻ.
Khẽ thở dài, Thẩm Thanh Đường yên lặng đi nấu canh giải rượu, đợi Cung Phất Vũ uống xong, lại lau mặt cho y, nhìn y chìm vào giấc ngủ, Thẩm Thanh Đường mới lặng lẽ lấy ngọc bài truyền tin ra hỏi thăm tình hình bên Tần Di.
Khi Tần Di trở về Võ viện, nhìn thấy nơi ở của Lê Trường Phong bừa bộn một đống cũng rất ngạc nhiên, sau khi nghe Lê Trường Phong miêu tả xong, Tần Di ngoài trầm mặc ra thì cũng chỉ có thể trầm mặc.
Chuyện này có chỗ nào liên quan đến không có tình căn, rõ ràng là não tàn mà…
Tuy nhiên, ngày thường Lê Trường Phong đối xử với Tần Di rất tốt, Tần Di cũng không thích nói nhiều, lúc này chỉ có thể khuyên Lê Trường Phong đi nghỉ ngơi trước, còn định hỏi Thẩm Thanh Đường tình hình của Cung Phất Vũ.
Lòng hai người đều có chung một suy nghĩ.
Tần Di lấy ngọc bài truyền tin ra, tin nhắn của Thẩm Thanh Đường cũng được gửi đến.
Tần Di đọc tin nhắn của Thẩm Thanh Đường, sau khi biết Cung Phất Vũ không có gì nghiêm trọng, hắn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Suy nghĩ một hồi, hắn giải thích ngắn gọn tình hình bên phía Lê Trường Phong, sau đó gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Đường: “Ở đây mọi thứ đều ổn, em yên tâm, đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Không lâu sau, Thẩm Thanh Đường truyền tin lại.
“Vâng ạ, chàng nhớ chăm chỉ tu luyện nha.”
Nhìn câu nói ngắn ngủn này, trong mắt Tần Di bất giác hiện lên ý cười, nhưng cũng không có ý định nói thêm gì nữa, suy nghĩ một chút, chỉ đáp lại một chữ ‘Ừm’, nhịn xuống xúc động muốn xem ngọc bài truyền tin, đặt ngọc bài truyền tin xuống.
Hắn sợ mình nói nhiều, Thẩm Thanh Đường lại nhịn không được quấn quít lấy hắn nói nhiều hơn, tới tới lui lui, vậy thì khỏi ngủ luôn.
Chỉ là sau khi đặt ngọc bài truyền tin xuống, trong lòng Tần Di vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ, lúc này hắn vén dải lụa trên mép ngọc bài truyền tin, từng chút một quấn quanh những ngón tay mảnh khảnh của mình.
Dải lụa được làm bằng tơ băng, mỏng manh trơn trượt, suy nghĩ của Tần Di lúc này rất mông lung, bất giác nhớ đến mái tóc đen mượt và mát lạnh của Thẩm Thanh Đường, cảm giác còn tuyệt vời hơn bất kỳ loại tơ lụa nào…
Tần Di có chút ngẩn người.
Khi tình cảm sâu đậm liền cứ đơn giản như vậy đó, nói thêm một hai câu sẽ nhớ, không nói cũng sẽ nhớ.
Nhắm mắt lại, trong đầu Tần Di hiện lên rất nhiều hình ảnh hai người ở bên nhau.
Mới chỉ có vài tháng, nhưng những hình ảnh nhỏ vụn nhẹ nhàng và sống động đó còn phong phú và mạnh mẽ hơn cảm giác đã mang đến cho hắn trong mười năm qua.
Nhưng khi Tần Di còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì cửa phòng của hắn bị gõ “Cốc cốc” hai lần.
Tần Di đột nhiên mở mắt ra, ý cười trên mặt nhạt đi: “Vị nào?”
“Là ta.” Thanh âm của Lê Trường Phong khẽ truyền đến.
Tần Di sửng sốt một chút, sau đó vội vàng đứng dậy nói: “Sư tôn sao người lại tới đây, mời vào ạ.”
Lê Trường Phong trầm mặc một lát, không đẩy cửa bước vào, hắn đứng ở ngoài cửa nói: “Không cần, ta chỉ là muốn làm phiền con một chuyện.”
Tần Di ánh mắt khẽ động, lập tức nói: “Sư tôn yên tâm, con đã hỏi Thanh Đường, Cung trưởng lão trở về uống chút rượu nên bị say rượu, hiện tại đã ngủ rồi.”
Lê Trường Phong hơi sửng sốt, im lặng thở dài một hơi, gật đầu nói: “Được rồi, quấy rầy con rồi, con ngủ sớm đi.”
Nói xong, Lê Trường Phong xoay người rời đi.
Nghe tiếng bước chân rời đi của Lê Trường Phong, Tần Di trầm mặc một hồi, luôn cảm thấy tâm tình có chút phức tạp.
Nhưng Tần Di không hiểu nhiều về tình cảm, điều duy nhất hắn biết là đôi bên phải thẳng thắng thành thật với nhau.
Nhưng hắn không biết quá nhiều về quá khứ của Lê Trường Phong và Cung Phất Vũ, cho nên căn bản không thể đưa ra nhận xét.
Nghĩ đến đây, Tần Di yên lặng ngồi xuống, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm kích vô cùng.
May mắn thay, hắn đã gặp được Thẩm Thanh Đường.
· ·
Sau ngày hôm đó, mối quan hệ giữa Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong đã rơi xuống dưới mức đóng băng.
Cung Phất Vũ sau khi tỉnh dậy, không bao giờ nhắc đến Lê Trường Phong nữa, kể từ khi Lê Trường Phong hỏi Tần Di về tình hình của Cung Phất Vũ ngày hôm đó, hắn cũng không còn nhắc đến Cung Phất Vũ nữa.
Hai người họ dường như đã quên mất nhau.
Nhưng cả Thẩm Thanh Đường và Tần Di trong lòng đều biết rõ, hai người họ chưa từng quên.
Chỉ là thời gian này e rằng không có khả năng hòa giải.
Hơn nữa, tứ đại tông môn chuẩn bị tổ chức một cuộc thi xếp hạng, công việc nội bộ trong tông môn không đếm xuể, ngay cả Cung Phất Vũ, một kẻ lười biếng cũng phải đứng ra giúp đỡ, chứ đừng nói đến Lê Trường Phong.
Hôm nay trời nắng đẹp, Cung Phất Vũ chỉ đạo con rối bạch ngọc ở trong sân lấy ra một số đồ dùng cho lúc tỷ thí đem ra phơi nắng.
Thẩm Thanh Đường đang ngồi trước bàn dài bằng bạch ngọc ở bên cạnh, nghiêm túc lật xem những ngọc giản mà Cung Phất Vũ đã đưa cho cậu lúc trước.
Cung Phất Vũ đi chân trần ở trong sân, lúc này nói một cách quái gở: “Có mấy tên đệ tử thực sự khiến người ta không bớt lo mà.
Thấy sư tôn vất vả như vậy, cũng không biết đến giúp một tay.
“
Thẩm Thanh Đường ngước mắt lên, ánh nắng dịu nhẹ chiếu lên gương mặt trắng nõn trong trẻo của cậu, lúc này cậu khẽ cười nói: “Không biết trước đây sư tôn để mấy thứ đó ở đâu, thật sự không biết phải giúp người như thế nào, lần này sư tôn lấy ra đi, sau đó con sẽ thu dọn lại, lần sau không cần làm phiền đến sư tôn nữa rồi.”
Cung Phất Vũ đương nhiên biết chuyện này, nhưng y rảnh quá sinh nông nỗi, khi nghe thấy Thẩm Thanh Đường bẻ lại y, không khỏi hừ một tiếng phàn nàn: “Đồ đệ lớn không quan tâm đến sư tôn nữa, số ta khổ quá mà ~”
Thẩm Thanh Đường sửng sốt, trong lòng cảm thấy buồn cười, lúc này mới đứng dậy nói: “Thế này đi sư tôn, nếu người mệt mỏi thì đừng vội thu dọn, con đi Lang Hoàn Các mượn mấy quyển sách rồi về, đợi con về sẽ giúp người làm, có được không?”
“Con lúc này chạy đến Lang Hoàn Các làm gì?” Cung Phất Vũ khó hiểu cau mày.
Thẩm Thanh Đường không nhanh không chậm kiên nhẫn giải thích: “Vừa rồi con xem ngọc giản của sư tôn đưa cho, trong đó có đề cập đến một số sách khác, con phải mượn chúng về đọc cùng nhau mới có thể hiểu thấu đáo.
Đối với những thứ như tu luyện, chúng ta phải rèn sắt khi còn nóng mới được.”
Cung Phất Vũ: …
Nhưng cuối cùng, Cung Phất Vũ vẫn là vẻ mặt chán ghét nói: “Mau đi đi!”
Thẩm Thanh Đường yên lặng cười, thu ngọc giản lại, đứng dậy rời đi.
· ·
Lúc đến Lang Hoàn Các, đầu tiên Thẩm Thanh Đường mượn một vài cuốn sách mà ngọc giản nhắc đến, sau đó lại lần nữa tìm kiếm những cuốn sách về linh thực vật.
Biết đâu lần này sẽ gặp được?
Mặc dù trong lòng có chút ăn may, nhưng Thẩm Thanh Đường vẫn làm vậy.
Kết quả thật bất ngờ, cậu thực sự tìm thấy miếng ngọc giản bị sứt mẻ.
Thẩm Thanh Đường hết sức ngạc nhiên, cảm thấy khó mà tin được – vậy mà tìm được rồi?
Dễ thế sao?
Nhưng ngọc giản bị sứt mẻ đã lơ lửng trước mặt Thẩm Thanh Đường.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Đường chần chừ một lúc, nhưng sự hấp dẫn quá lớn khiến cậu đưa tay ra, từ từ cầm lấy miếng ngọc giản đó.
Bởi vì trong lòng luôn có chút nghi hoặc, cho nên Thẩm Thanh Đường không trực tiếp đem ngọc giản cất đi, mà ở lại Lang Hoàn Các lật xem một lần.
Sau khi đọc một lúc, Thẩm Thanh Đường cảm thấy rất thất vọng, đồng thời trong lòng dần dần nảy sinh một chút nghi ngờ.
Mấy ngày nay cậu cũng đọc không ít sách hay về tu luyện, đối với một số chuyện cũng đã có khái niệm.
Những thứ được viết trong ngọc giản này lộn xộn và mất trật tự, trông không giống bí tịch tuyệt thế gì cả.
Giống như được bịa ra từ một người mới không biết nhiều về tu luyện…
Chờ đã?
Người mới?
Bịa ra?
Thẩm Thanh Đường tim đập lỡ một nhịp, lập tức theo bản năng đưa tay vuốt ve mép ngọc giản bị vỡ.
Quả nhiên, cạnh có chút sắc bén, không bị mòn, không hề giống như đã bị sứt mẻ từ lâu.
Căn bản là mới bị ai đó đập vỡ.
Thẩm Thanh Đường mím môi, sau đó tiếp tục đọc ngọc giản, lặng lẽ phóng ra thần thức.
Không lâu sau, Thẩm Thanh Đường cảm giác được một luồng khí tức đồng loại ẩn núp trong bóng tối.
Trong mắt Thẩm Thanh Đường âm thầm lóe lên một tia lạnh lẽo – quả nhiên, kẻ đó cũng đã phát hiện ra rồi sao?
Lại nhớ đến con thủy điểu tìm tới thám thính thực hư mấy ngày trước, Thẩm Thanh Đường bất giác mím môi.
Có quá nhiều mối đe dọa tiềm ẩn.
Vốn dĩ cậu còn tưởng có Cung Phất Vũ bao che cho mình, người nào đó chắc sẽ không dám làm bậy.
Nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy.
Mà cuộc tranh tài của tứ đại tông môn sắp diễn ra, đến lúc đó, đệ tử đủ tư cách sẽ phải rời đi, các trưởng lão cũng sẽ đi theo, khi đó phòng hộ ở Thanh Ngọc Kiếm Tông sẽ lơi lỏng đi rất nhiều.
Nếu lại có người âm thầm hạ thủ thì rất phiền phức.
Tốt hơn hết nên ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường khẽ nhướng mắt, bình tĩnh cất ngọc giản còn đang đọc dang dở vào trong lòng bàn tay, một mặt bình thản mang theo ý cười đi đến chỗ đăng ký, đăng ký mượn toàn bộ số sách đã chọn.
Sau đó, cậu rời khỏi Lang Hoàn Các.
· ·
Quả nhiên, Thẩm Thanh Đường vừa rời khỏi Lang Hoàn Các, luồng khí tức quen thuộc lại bám theo cậu.
Lâm Cẩn Du không biết Thẩm Thanh Đường đã phát hiện ra hắn ta – những ngày qua, hắn ta ở Đan Dược viện chịu đủ lạnh nhạt, mặc dù viện trưởng đã ưu ái hắn ta, nhưng có những sư huynh và sư tỷ ao ước đẳng cấp linh căn của hắn ta.
Những sư huynh sư tỷ đó rất ghen tị với hắn ta, có công khai có âm thầm chèn ép hắn ta, viện trưởng có tâm bồi dưỡng hắn nhưng cũng không dám quá thiên vị – dù sao lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.
Vì những điều này, lại thêm tâm bệnh vốn có của Lâm Cẩn Du, hắn ta thậm chí còn không tăng thêm bậc nào sau khi vào tông môn, hiện tại vẫn là Luyện Khí tầng sáu.
Nhưng Thẩm Thanh Đường bây giờ đã sắp Luyện Khí tầng năm rồi, phẩm chất của linh căn còn cao hơn Lâm Cẩn Du, trên thực tế thực lực của hai người cũng không chênh lệch nhau bao nhiêu.
Chưa kể, Thẩm Thanh Đường còn có con át chủ bài của riêng mình.
Dần dần, con đường Thẩm Thanh Đường đang đi ngày càng xa xôi hẻo lánh.
Lâm Cẩn Du dường như cũng nhận thức được điều này, vô thức kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Thẩm Thanh Đường cảm nhận được sự kiêng dè của Lâm Cẩn Du nên cũng không gấp gáp, chầm chậm tiến về phía trước.
Cuối cùng, khi Thẩm Thanh Đường bước vào một con đường nhỏ đi vào rừng, Lâm Cẩn Du không còn kiên nhẫn nữa, ra tay rồi!
Lâm Cẩn Du quyết tâm một đòn tất thắng, vì vậy ra tay cực kỳ tàn nhẫn, vô số dây leo màu xanh đậm từ bốn phương tám hướng phóng tới cố gắng hút khô Thẩm Thanh Đường trong một hơi thở.
Sở dĩ Lâm Cẩn Du ra tay trắng trợn như vậy là vì vài ngày trước hắn ta có đến Đệ Tử Đường— Cung Phất Vũ cẩu thả đến mức không có thời gian để nhập ngọc bài sinh mệnh của Thẩm Thanh Đường vào sổ, điều này đã làm tăng thêm ý muốn giết người của hắn ta!
Chỉ cần Thẩm Thanh Đường bị hút khô, nơi đây còn là rừng rậm, những việc còn lại sẽ dễ xử lý hơn nhiều.
Đối với hắn ta, hủy thi diệt tích là chuyện cực kỳ đơn giản.
Nhưng Lâm Cẩn Du không ngờ rằng dây leo của mình vừa vươn ra không trung, thì đã bị vô số dây leo mảnh khảnh màu xanh lục đồng thời vươn ra vây lấy, bao phủ thành một khối hình cầu khổng lồ!
Thẩm Thanh Đường mặc bạch y, lặng lẽ đứng ở trong quả cầu ấy, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lâm Cẩn Du.
Nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thanh Đường, Lâm Cẩn Du hơi giật mình, vừa ra sức bành trướng dây leo, vừa nghiến răng nói: “Quả nhiên ngươi cũng đã biết!”
Thẩm Thanh Đường không nói gì, chỉ lấy ra một khẩu súng kíp, chầm chậm giơ tay lên, chỉa họng súng vào ngực Lâm Cẩn Du.
Nhìn thấy khẩu súng kíp, Lâm Cẩn Du giật mình, nhưng sau đó đột nhiên cười âm hiểm: “Ngươi thật thông minh, lúc nãy đã nghĩ cách giết ta rồi sao, chỉ đáng tiếc, ngọc bài sinh mệnh của ta đã ghi vào sổ rồi.
Một khi ngươi giết ta, ngay lập tức sẽ có vô số Kim Đan tìm tới đây.”
“Đến lúc đó, tội danh giết hại đồng môn của ngươi sẽ bị định đoạt!”
Thẩm Thanh Đường khẽ di ngón tay trên khẩu súng kíp, cuối cùng vẫn chậm rãi rút tay về.
“Ngươi giết ta cũng sẽ bị như vậy.”
Lâm Cẩn Du cười ranh mãnh: “Không giống nhau, sư tôn quần là áo lụa của ngươi không có thời gian để đăng ký ngọc bài sinh mệnh cho ngươi, nếu ta giết ngươi cũng không ai biết được.”
Thẩm Thanh Đường lộ ra vẻ suy tư: “Thì ra là vậy sao?”
------oOo------
Updated 146 Episodes