Chương 1: 1: Không Sao Chỉ Cần Em Ấy Dám Gả Thì Ta Dám Lấy

"Là Trúc Cơ đan và Thất Tâm Hải Đường đó, sính lễ quý giá như vậy mà Nhị thiếu gia cũng không đồng ý sao?"
"Chắc bởi vì tên Tần Di kia chỉ là tán tu, mặt mũi còn xấu như ma, e là lão gia không nỡ."
"Nhưng Nhị thiếu gia ngay cả tu vi cũng không có, hơn nữa thân thể còn yếu ớt như vậy, ta cảm thấy kết đôi với tên Tần Di kia cũng tương đối thích hợp -- "
"Suỵt! Đừng nói nữa! Lỡ như bị lão gia với Đại thiếu gia nghe thấy, coi chừng lột sạch da ngươi!"
"Nói cũng phải, đi thôi đi thôi..."
Dưới cửa sổ, Thẩm Thanh Đường đang nằm trên chiếc giường mềm mại khẽ mở mắt, trên gương mặt xinh đẹp hốc hác lộ ra một ý cười bất đắc dĩ.
Người xem đều thấy, ngay cả bọn hạ nhân cũng cảm thấy như vậy, cậu rốt cuộc vẫn không thể nghịch thiên thay đổi vận mệnh.
Sau khi xuyên sách một năm, mặc dù đã xem biết bao nhiêu sách trị bệnh, tự mình điều trị vô số lần, thân thể vẫn không ngừng chuyển biến xấu.
Mà chẳng mấy chốc, cậu đang dần đi vào ngõ cụt của vai phụ pháo hôi trong nguyên tác.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thanh Đường cảm thấy toàn thân ớn lạnh, sau đó cậu lặng lẽ kéo chặt chiếc chăn mỏng trên người, ép mình chìm vào giấc ngủ.
Nếu cứ tiếp tục gắng gượng suy nghĩ, e rằng thân thể sẽ càng tồi tệ hơn.
Ánh nến chập chờn, gió lạnh rít gào, mành cửa sổ nhẹ nhàng va vào khung cửa sổ, phát ra tiếng vang trầm thấp.
Trong bầu không khí như thế, Thẩm Thanh Đường đã mơ một giấc mộng dị thường ngột ngạt và tăm tối.
Trong mộng, mưa rào xối xả, sấm vang chớp giật.
Cả nhà họ Thẩm từ trên xuống dưới hoảng sợ chạy tán loạn giữa cơn giông bão.
"Lão gia tiến kỳ Trúc Cơ thất bại rồi!"
"Mau đi gọi đại phu, mau lên!"
Đột nhiên một tiếng sấm nổ vang, hình ảnh xoay chuyển, gia chủ Thẩm gia Thẩm Đình cả mặt đầy máu, lặng lẽ ngã xuống đất, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt.
Thẩm Thanh Đường co rúc nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, ngón tay thon gầy tái nhợt mất khống chế túm chặt chăn nệm.
"Phụ thân...!Phụ thân..." Lông mi dài của Thẩm Thanh Đường run lên, khóe mắt đỏ bừng, liên tục thở gấp.
Nhưng cơn mưa nặng hạt vẫn rơi, mà giấc mộng vẫn còn tiếp tục.
Một thanh niên tuấn tú trong trang phục lính đánh thuê màu đen với vệt máu trên môi và vết thương khắp người đang thở hổn hển chạy trên con đường lầy lội trong núi, phía sau có vô số dã thú hung dữ điên cuồng đuổi theo y.
Khi Thẩm Thanh Đường nhìn thấy cảnh này, cậu cảm thấy lồng ngực như bị bóp nghẹt, cậu muốn hét lên, cậu muốn nhắc nhở chàng trai nọ, đừng đi con đường đó, đó là ngõ cụt!
Nhưng đây là một giấc mơ, cậu không thể hét lên, chỉ có thể bất lực nhìn người thanh niên đi nhầm vào một lối rẽ và bị một con rắn nằm trong bụi cỏ tấn công...!
Vô số hung thú tràn lên, một lúc sau, trên mặt đất lầy lội chỉ còn lại mảnh quần áo cùng máu tươi nhỏ giọt...!
Thẩm Thanh Ngạn cũng vậy.
Trụ cột cuối cùng của Thẩm gia đã ngã xuống.
Thẩm Thanh Đường nghiến chặt răng, toàn thân run rẩy.
Giấc mơ vẫn còn tiếp diễn...
"Ta muốn về nhà."
Lần này Thẩm Thanh Đường trong mơ hoảng hốt nhìn thấy gương mặt của chính mình, phờ phạc và xanh xao, gầy đến mức chỉ còn lại một nắm xương.
Một mặt nạ đầu thú hung ác màu bạc chậm rãi quay lại, trên bàn tay thon dài trắng nõn cầm một chén thuốc.
"Uống thuốc đi, khi nào em khỏe lại, ta sẽ đưa em về."
Im lặng, một trận im lặng kéo dài.
Cuối cùng, chén thuốc kia mãi đến khi nguội lạnh, cũng không có ai đụng vào.
Sáng sớm hôm sau, tia nắng đầu tiên chiếu vào, rơi vào trên người mặc y phục cực kỳ mỏng manh màu trắng, chỉ soi ra một khuôn mặt hốc hác đã hoàn toàn mất đi sức sống.
Thẩm Thanh Đường cứ như vậy chăm chú nhìn người đàn ông mang thuốc đến đêm qua ôm chặt "mình" trong ngực, điên cuồng vận chuyển chân khí, hai mắt đỏ sẫm, liên tục lẩm bẩm.
"Thanh Đường, ta không nên lừa em, em mau tỉnh lại đi, có được không?"

"Thanh Đường, em nói chuyện với ta được không, mắng ta cũng được."
"Thanh Đường...!Ta cầu xin em..."
Giờ khắc này, thanh âm vốn luôn bình tĩnh tự chủ chỉ còn hoảng sợ cùng nghẹn ngào, tuyệt vọng mà bất lực.
Tuy nhiên, người mặc y phục trắng trong lòng hắn đã lạnh cứng từ lâu, người đó cũng sẽ không trả lời hắn bất kỳ câu nào nữa.
Sự im lặng chết chóc.
Lòng Thẩm Thanh Đường lại bắt đầu quặn thắt từng trận đau đớn.
Cậu muốn làm gì đó, nhưng lại không làm được.
Cậu không thể làm gì được...
Nhưng vào lúc này, khung cảnh trước mặt Thẩm Thanh Đường lại thay đổi.
Cậu nhìn thấy những bức tường thành vô tận và cao chót vót, cũng như những tòa nhà màu trắng lộng lẫy và trang nghiêm.
Đây là đâu?
Tại sao cậu chưa từng nhìn thấy?
Trong lúc Thẩm Thanh Đường hoảng hốt, lại nghe thấy tiếng đánh nhau.
Cậu nhìn lên bầu trời và thấy chiếc mặt nạ bạc quen thuộc đang bị năm cao thủ mặc áo choàng đen bao vây.
"Tần Di, còn không mau bó tay chịu trói!" Một trong những vị áo choàng đen phẫn nộ quát.
"Ta muốn Thiên Tâm Liên."
Thanh âm của hắn lạnh lùng lãnh đạm, có chút khàn khàn, không một tia cảm xúc.
Chỉ một câu như vậy đã hoàn toàn chọc giận năm vị cao thủ.
Theo một tiếng sấm sét chấn động, năm vị cao thủ tấn công cùng một lúc!
Nhưng chỉ trong chốc lát, trước mặt bọn họ bùng phát ra một đường huyết quang đỏ rực, kỳ dị, trong nháy mắt xuyên thấu thân thể của năm cao thủ.
Năm cái bóng đen bị đánh bay cùng một lúc.
Cùng lúc đó, một luồng sáng đỏ bắn ra từ trung tâm của họ, bay thẳng về phía tòa tháp trắng như tuyết cao nhất giữa vô số tòa nhà.
"Tên này rõ ràng đã nhập ma rồi! Nếu không tiêu diệt hắn, Thiên Hoàn khó giữ được!"
Một giọng nói có phần yếu ớt nhưng giận dữ vang lên từ đằng xa.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của luồng sáng đỏ, chỉ với hai hơi thở, luồng sáng đỏ đã biến mất ở đỉnh tháp trắng như tuyết.
Khi cơn gió lướt qua, một chàng trai trẻ mặc chiếc áo choàng đen và đeo mặt nạ quái thú màu bạc lặng lẽ xuất hiện trên gác mái trên đỉnh tháp.
Một vệt máu từ từ rỉ ra từ đôi môi nhợt nhạt của hắn.
Nhưng hắn không thèm để ý, một đôi mắt hẹp dài màu đỏ thẫm chỉ chăm chú nhìn đóa hoa sen vàng được che đậy bởi một chiếc cốc pha lê ở giữa căn gác.
Thiên Tâm Liên, có thể chữa khỏi tất cả các bệnh nan y, và người ta nói rằng nó cũng có thể dưỡng ra xương thịt.
Những ngón tay mảnh khảnh và nhợt nhạt chậm rãi cầm chiếc cốc pha lê lên.
Giống như nâng lên một tia hy vọng.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói yếu ớt mà nhẹ nhàng khẽ vang lên sau lưng chàng trai.
"Tần Di, ngươi đang làm gì đó?"
Chàng trai cả người chấn động, nhất thời khó có thể tin quay đầu nhìn lại.
Trong ánh nắng chan hòa, hắn nhìn thấy một gương mặt đẹp như băng tuyết mà hắn ngày đêm mong nhớ, y phục trắng như sương sớm, theo gió nhẹ bay dưới tháp, như thể cậu sẽ cưỡi gió đi bất cứ lúc nào.
Trái tim Thẩm Thanh Đường đột nhiên chùng xuống, cuống cuồng cố gắng nhắc nhở chàng trai rằng kẻ này là giả!
Nhưng dù thế nào cậu cũng không thể phát ra tiếng.
Chàng trai nhìn thấy một màn này, nhất thời thất thần, sau đó trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
Nhưng vào khoảnh khắc hắn lơ đãng, sau lưng hắn vươn ra vô số dây leo xanh lục--

Xì một tiếng nhỏ.
Máu bắn tung tóe khắp nơi!
Khi chàng trai trẻ cúi đầu xuống lần nữa, ngực hắn đã bị những dây leo đó xuyên thủng hoàn toàn.
Thanh niên áo trắng đối diện nở nụ cười rực rỡ nhưng vô cùng tàn nhẫn, dây leo đột nhiên cuộn lên, đem chàng trai áo đen ném ra ngoài tháp!
Cùng lúc đó, năm luồng chân khí có màu sắc khác nhau tuôn trào từ mọi phía của tòa tháp.
Chàng trai áo đen toàn thân đẫm máu bị chấn động rớt mất mặt nạ, lộ ra gương mặt dữ tợn đầy vết sẹo.
Sau đó, hắn từ từ nhắm mắt lại giữa tiếng gió gào thét điên cuồng.
"Tần Di đừng --!"
Lần này, cuối cùng Thẩm Thanh Đường cũng dùng hết sức phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, rít lên một tiếng.
Nhưng mây mù dày đặc, cậu đã không còn nhìn thấy phương hướng Tần Di rơi xuống rồi.
Một luồng hơi thở tanh ngọt từ ngực Thẩm Thanh Đường bốc lên, cậu nhịn không được cúi người phun ra một ngụm máu.
Trong lúc hoảng hốt, cậu nắm lấy thành giường được chạm khắc hoa văn...
Cái chạm lạnh và cứng khiến Thẩm Thanh Đường bàng hoàng tỉnh dậy sau cơn ác mộng vô cùng đen tối.
Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ...
Từ khi Thẩm Thanh Đường xuyên vào trong sách, cậu đã mơ thấy giấc mơ này rất nhiều lần, nhưng chưa từng có lần nào như thế này, chân thực như vậy, cảm động như vậy.
Có lẽ là bởi vì sức khỏe của cậu càng ngày càng kém, trong tiềm thức cũng biết vận mệnh của mình không thể thay đổi, cho nên mới có giấc mộng này.
Nhưng có điều khiến cậu khó hiểu nhất chính là -- cậu cho tới nay vẫn chưa từng nhìn thấy Tần Di, nhưng vì sao tình tiết trong mộng lại rõ ràng như vậy.
Rốt cuộc là một giấc mộng, hay là...
Nghĩ tới đây, Thẩm Thanh Đường giãy giụa muốn từ trên giường ngồi dậy, nhưng lúc này, cậu toát mồ hôi lạnh, ói ra máu, trước mắt tối đen, ngay cả động đậy cũng không có sức.
Chỉ hơi cử động một chút, Thẩm Thanh Đường liền ngã phịch xuống giường.
Trong lúc mơ hồ, Thẩm Thanh Đường nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của cô hầu Tiểu Đào bên ngoài.
Sau đó, đèn đuốc lần lượt sáng lên.
Có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Thẩm Thanh Đường yếu ớt nhanh chóng được một đôi tay ấm áp ôm lấy, nhẹ nhàng đặt lại lên giường.
Giọng nói đầy uy nghiêm của Thẩm Đình vang lên trong cơn mông lung: "Các ngươi hầu hạ như thế hả? Đường nhi ngủ không ngon, các ngươi cứ đứng trơ ra đó nhìn? Còn cần ta dạy dỗ sao?"
Thẩm Thanh Đường cố gắng nuốt xuống vị ngọt tanh trong cổ họng, khàn giọng nói: "Phụ thân, con không sao..."
Thẩm Đình hừ lạnh một tiếng: "Cũng tại con cứ chiều bọn chúng thành thói."
Thẩm Thanh Đường không muốn Thẩm Đình trừng phạt người hầu của mình, cho nên cậu giãy giụa muốn nói thêm, lại nghe thấy Thẩm Đình nhẹ giọng nói với bên ngoài: "Bỏ đi, hôm nay ta tha cho các ngươi, tất cả lui xuống đi."
Ngoài phòng nhất thời truyền đến một trận tiếng động.
Thẩm Thanh Đường hơi ngạc nhiên, sau đó trong lòng chậm rãi dâng lên một luồng ấm áp.
Xuyên sách một năm trước, Thẩm Thanh Đường luôn cảm thấy Thẩm Đình có vẻ mặt nghiêm nghị, có chút quá uy nghiêm, khiến cậu sợ tới gần.
Nhưng vừa rồi có một giấc mơ như vậy, lại cảm nhận được sự dịu dàng thầm lặng của Thẩm Đình, Thẩm Thanh Đường cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm và xúc động.
Cố gắng hết sức, cậu muốn từ trên giường ngồi dậy, nhìn Thẩm Đình một chút.
Một bàn tay vừa ấm áp vừa dày rộng nhanh chóng đè lên vai y, nhỏ giọng nói: "Mau ngồi xuống, đừng đứng dậy."
Cùng lúc đó, có một luồng chân khí nồng đậm và ấm áp cuồn cuộn chảy vào ngực Thẩm Thanh Đường.
Tựa vào trong ngực Thẩm Đình, Thẩm Thanh Đường trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót.

Còn Thẩm Đình lặng lẽ nhìn vệt nước mắt loang lổ trên khuôn mặt xinh đẹp hốc hác của Thẩm Thanh Đường, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Thẩm Thanh Đường luôn điềm tĩnh và dè dặt, ông không biết cậu đã mơ thấy gì mà khiến cậu lo lắng như vậy.
Mặc dù không biết chi tiết, nhưng có lẽ Thẩm Đình hiểu rằng Thẩm Thanh Đường đang lo lắng cho nhà họ Thẩm.
Cũng đang lo lắng cho hôn sự của chính mình...
Nghĩ đến đây, Thẩm Đình khẽ thở dài, vòng tay qua vai Thẩm Thanh Đường, chậm rãi nói: "Đường nhi, nếu con thật sự không muốn lấy Tần Di, phụ thân sẽ giúp con từ chối-"
"Không ạ, Thanh Đường đã suy nghĩ kĩ rồi."
Thẩm Đình ngạc nhiên.
Thẩm Thanh Đường cảm nhận được sự do dự của Thẩm Đình, lúc này cậu mới bình tĩnh cụp mi mắt, nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Phụ thân, con vừa...!mơ thấy mình bị Mộ gia từ hôn."
Thẩm Đình nắm vai Thẩm Thanh Đường hơi siết chặt tay, trầm giọng nói: "Đó là do Mộ gia bọn họ không có mắt nhìn.

Đường nhi, con đừng coi thường bản thân.

Ngoại trừ Tần Di ra, ta không tin Thẩm gia chúng ta tìm không được người tốt hơn."
Thẩm Thanh Đường nghe Thẩm Đình nói như vậy, khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: "Phụ thân, không phải con coi thường bản thân, mà là con...!muốn sống."
Thẩm Đình trong lòng hoảng hốt.
Trong nguyên tác, Thẩm Thanh Đường chính là kéo dài tới lần châm cứu và liều thuốc cuối cùng mới hôn mê gả cho Tần Di.

Nhưng đến lúc đó, hiệu quả của Thất Tâm Hải Đường đã không còn nhiều nữa.
Mà lúc này, Thẩm Thanh Đường có chút khó khăn ngước mắt lên, mỉm cười nhìn đôi mắt hổ có chút đau lòng của Thẩm Đình, yếu ớt nói: "Con muốn sống thật tốt...!Con muốn nhìn thấy phụ thân tiến kỳ Trúc Cơ."
"Nhìn...!Ca ca cưới vợ sinh con."
Thẩm Đình do dự nửa ngày, khổ sở nói: "Nhưng Tần Di thật sự là -- "
"Con cảm thấy hắn rất tốt." Thẩm Thanh Đường nhẹ giọng nói.
"Mộ Diệp...!ban đầu rất quan tâm đến con, nhưng sau khi ông nội con tiến kỳ thất bại, gã ta liền tránh mặt con.

Sau đó, gã ta kiên quyết cắt đứt hôn ước, điều này cho thấy gã không phải là người tốt."
"Tần Di đã là tu sĩ Luyện Khí tầng thứ bảy, hắn lẽ ra phải cất giữ Trúc Cơ đan cho bản thân, nhưng hắn nguyện ý đưa cho phụ thân, chứng tỏ hắn có thành ý."
"Còn có Thất Tâm Hải Đường, cũng rất quý giá."
"Nếu hắn không đủ chân thành với con, sao lại phải bận tâm nhiều như vậy?"
Nói xong, Thẩm Thanh Đường ho nhẹ một tiếng.
Thẩm Đình vội vàng chuyển chân khí cho Thẩm Thanh Đường, vẻ mặt cũng dịu đi một chút.
Thật ra, những gì Thẩm Thanh Đường nói cũng là suy nghĩ của Thẩm Đình - dù sao Trúc Cơ đan rất hiếm có, hơn nữa ông đã bị ba gia tộc lớn khác ở thành Lăng Dương nhắm tới, cho nên không thể mua tìm Trúc Cơ đan.

Trúc Cơ đan của Tần Di có thể nói là cứu cánh Thẩm gia thoát khỏi biển lửa.
Thất Tâm Hải Đường càng quý giá hơn, nó có thể kéo dài tuổi thọ của các tu sĩ kỳ Trúc Cơ thêm năm mươi năm, đặt ở trong hội đấu giá nào cũng sẽ bị tranh đoạt sức đầu mẻ tráng, dùng nó để kéo dài tuổi thọ của Thẩm Thanh Đường thực sự có chút phung phí.
Huống chi, Tần Di chẳng qua chỉ là một tán tu săn thú mà sống, không biết hắn đã trả bao nhiêu tiền mới có được hai thứ này...
Đối với cha mẹ, ngoại hình và gia cảnh chỉ là thứ yếu, chỉ cần người này đối tốt với con cái của họ là đủ.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của riêng Thẩm Đình, ông không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên Thẩm Thanh Đường, chỉ cần Thẩm Thanh Đường không muốn, ông sẽ không ép buộc Thẩm Thanh Đường lấy Tần Di.
Lúc trước Thẩm Thanh Đường vẫn không mở lời, Thẩm Đình cũng đã định từ bỏ, không ngờ xoay chuyển tình thế Thẩm Thanh Đường hiểu ra.
Kết quả là bản thân Thẩm Đình lại do dự, ông bắt đầu suy nghĩ lại -- kỳ thật bọn họ cũng không biết rõ Tần Di, Tần Di người này có thật là người tốt không?
Nghĩ tới đây, Thẩm Đình không khỏi nói: "Đường nhi, con có -- "
"Phụ thân, con hơi buồn ngủ." Thẩm Thanh Đường đột nhiên thì thào, khẽ cụp mi xuống, vẻ mặt có vẻ thực sự mệt mỏi.
Thẩm Đình sửng sốt một chút, sau đó hoàn hồn lại, vội vàng nói: "Vậy con nghỉ ngơi đi, ngày mai có lời gì thì nói, phụ thân sẽ đả thông kinh mạch cho con rồi mới rời đi."
Thẩm Thanh Đường mỉm cười, nhắm mắt lại khẽ "ừm" một tiếng, sau đó cậu dựa vào trong lòng Thẩm Đình, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nhìn khuôn mặt đang ngủ yên tĩnh nhưng tái nhợt và yếu ớt của Thẩm Thanh Đường, Thẩm Đình cau mày vài lần, cuối cùng khẽ thở dài, lộ ra một chút mệt mỏi, không nói một lời tiếp tục đả thông kinh mạch cho Thẩm Thanh Đường.

Thôi, cứ như vậy đi.
Tính mạng con người quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Nhiệm vụ cấp bách nhất là giúp cho Đường nhi khỏe lại.
Lúc này, một cơn gió thổi qua, một con chim đa đa từ cây phát lộc trăm năm tuổi trong phủ Thẩm gia bay lên, chẳng mấy chốc chìm vào trong đêm sâu.
·
Ngoại ô thành Lăng Dương
Núi Lộc Cát
Nương theo ánh trăng, con chim đa đa từ Thẩm gia bay ra lặng lẽ bay đến một hang động hẻo lánh, dùng cánh gõ vào cửa đá của hang động, cửa đá nặng nề phát ra tiếng ầm ầm trầm thấp rồi mở ra một khe nứt nhỏ.
Chim đa đa bay vào, cửa đá lại nhanh chóng đóng lại.
Bên trong động phủ, hoang vu lộn xộn, mạng nhện giăng đầy, trong viện có một cái ao khô cạn đến thấy đáy.
Chỉ có ba đến năm mẫu linh điền được chăm sóc tốt, tỏa ra một chút linh khí màu xanh ngọc bích, linh thảo bên trong mọc khá tươi tốt.
Con chim đa đa bay ngang qua sân đình, dừng lại trước một cánh cửa gỗ cũ kỹ, trong nháy mắt linh quang lóe lên biến thành một thanh niên cao gầy, khôi ngô tuấn tú.
Y khẽ nhíu mày, vẻ mặt không được tử tế cho lắm.
Lúc này, y đi tới cửa gỗ, gõ gõ, hướng bên trong nói: "Tần đại ca, chuyện huynh nhờ ta nghe ngóng ta đã nghe được rồi."
Một lúc sau, một bóng đen mảnh khảnh lặng lẽ từ trong phòng bước ra.
Mái tóc đen bung xõa, chiếc mặt nạ màu bạc khắc hình sát nhân hung ác che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra quai hàm gầy gò tái nhợt cùng một đôi mắt phượng hẹp dài đỏ sẫm.
Chính là Tần Di, tán tu muốn kết thông gia với Thẩm gia mà mọi người nhắc đến.
Nhìn thấy Tần Di, người thanh niên biến thành chim đa đa cau mày, trầm giọng nói: "Tần đại ca, ta thấy Thẩm Thanh Đường và Thẩm Đình rõ ràng có âm mưu khác, lấy huynh làm bàn đạp.

Chuyện hôn sự, hay là thôi đi?"
Tần Di lúc này cũng không nhìn thanh niên, mà là đi tới, từ trên bàn bên cạnh cầm lên một cái mặt nạ gỗ, bắt đầu cầm đao điêu khắc, bình tĩnh nói: "Bọn họ nói gì?"
Thanh âm của hắn lạnh lùng từ tính, nhưng lại êm tai dễ nghe, hoàn toàn không phù hợp với hình ảnh hung ác khát máu mà thế giới bên ngoài miêu tả.
Thanh niên nghe Tần Di hỏi, nhíu mày, sau đó đem tất cả tin tức vừa rồi nghe được ở Thẩm gia kể cho Tần Di.
Cuối cùng thấy Tần Di không nói gì, thanh niên trong lòng đau xót, liền dứt khoát thêm mắm dặm muối một chút.
Mặt khác, bản thân thanh niên ngày thường ít nói dối, hiện tại nói xấu Thẩm gia xong, trong lòng lại có chút áy náy.
Thấy Tần Di không lên tiếng, y chần chờ một chút, nhỏ giọng kêu:"Tần đại ca?"
Ngón tay thon dài cầm đao điêu khắc của Tần Di dừng một chút, lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt nạ gỗ trước mặt còn chưa hoàn thành, đầu ngón tay trắng như sương có chút chai sần thờ ơ gõ vào hõm mắt trên mặt nạ.
"Không sao, chỉ cần em ấy dám gả, thì ta dám lấy."
Giọng nói lạnh lùng và dứt khoát.
Thanh niên choáng váng.
Y do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt không thể phản bác của Tần Di, chỉ có thể thở dài thườn thượt, đá đá cửa một cước, có chút không vui đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Nhưng khi đóng sầm cửa lại, gã cũng không dám dùng quá nhiều lực, chỉ phát ra tiếng lạch cạch nhỏ.
·
Cửa gỗ đóng lại
Tần Di nhẹ nhàng thổi bay mùn cưa trên mặt nạ, ánh mắt bình tĩnh mà lãnh đạm.
Có mưu đồ khác thì đã sao?
Sở dĩ hắn đưa ra mức giá cao như vậy là để khiến cho Thẩm gia có mưu đồ khác.
Nếu Thẩm gia không muốn cái gì, hắn sao có thể lấy được Thẩm Thanh Đường?
Còn về việc chân thành hay không, hắn không hề để ý.
Chỉ cần người gả tới, hắn có thể chờ, và cũng chờ được.
Mùn cưa rải rác rơi xuống đất, lộ ra hình dáng mặt nạ gỗ tinh xảo, Tần Di cầm mặt nạ yên lặng nhìn một chút, sau đó đi sang một bên, mở ra một chiếc tủ bằng gỗ tử đàn có khóa.
Cánh cửa tủ kêu cọt kẹt mở ra, lập tức, vô số mặt nạ tinh xảo giống hệt như chiếc mặt nạ trên tay Tần Di xuất hiện trước mặt hắn.
Tần Dịch vươn tay tạo khoảng trống, đem mặt nạ mớichạm trổ đặt vào trong, lại lần nữa đóng cửa tủ lại..

Chapter
1 Chương 1: 1: Không Sao Chỉ Cần Em Ấy Dám Gả Thì Ta Dám Lấy
2 Chương 2: 2: Đừng Nhìn
3 Chương 3: 3: Giao Cho Ta
4 Chương 4: 4: Hay Là Ngươi Cũng Lên Giường Ngủ Đi
5 Chương 5: 5: Sao Chàng Về Muộn Thế
6 Chương 6: 6: Ta Có Tên
7 Chương 7: 7: Rất Dễ Thương
8 Chương 8: 8: Chúng Ta Đã Là Người Một Nhà
9 Chương 9: 9: Chồi Nhỏ
10 Chương 10: 10: Ta Có Thể Chạm Vào Không
11 Chương 11: 11: Là Ngươi!
12 Chương 12: 12: Trộm Dao Găm
13 Chương 13: 13: Chàng Ghen À
14 Chương 14: 14: Thẩm Thanh Đường Không Vui
15 Chương 15: 15: Em Đợi Một Chút Có Được Không
16 Chương 16: 16: Ta Chính Là Tần Di Vị Công Tử Này Có Vấn Đề Gì
17 Chương 17: 17: Em Sợ
18 Chương 18: 18: Em Yếu Ớt Như Vậy Có Phải Liên Lụy Đến Chàng Rồi Không
19 Chương 19: 19: Em Sẽ Không Cho Phép Chàng Lén Hôn Em Nữa
20 Chương 20: 20: Khi Biến Cố Xảy Đến Luôn Khiến Người Ta Bất Ngờ Không Kịp Phòng Bị
21 Chương 21: 21: Tần Di Chàng Ấy Điên Rồi Sao
22 Chương 22: 22: Tà Tu
23 Chương 23: 23: Chồi Nhỏ Cũng Biết Ngại Ngùng
24 Chương 24: 24: Hoàng Kim Thảo Thượng Phẩm
25 Chương 25: 25: Ngọt Lắm Rất Ngon
26 Chương 26: 26: Vậy Mà Dám Để Đường Nhi Nấu Cơm Cho Bọn Nó Ăn
27 Chương 27: 27: Ta Không Có Sở Thích Nhốt Đạo Lữ
28 Chương 28: 28: Ngươi Thật Sự Là Tà Tu Sao!
29 Chương 29: 29: Lan Đình Chàng Cương Rồi
30 Chương 30: 30: Nuốt Sống Nó Ăn Sạch Nó! Sẽ Trở Nên Mạnh Mẽ Hơn
31 Chương 31: 31: Không Phải Ngươi Chết Thì Ta Chết
32 Chương 32: 32: Bị Lâm Cẩn Du Hủy Hôn Là Tâm Bệnh Của Thẩm Thanh Ngạn
33 Chương 33: 33: Trả Lại Trong Sạch Cho Ngươi!
34 Chương 34: 34: Ta Không Phải Tà Tu Thì Có Gì Sai
35 Chương 35: 35: Lan Đình Em Có Thể Rút Lại Lời Nói Của Mình Không
36 Chương 36: 36: Lan Đình Em Không Muốn Đi Trước Chàng Em Muốn Ở Bên Chàng Thật Lâu
37 Chương 37: 37: Đừng Đối Xử Với Ta Như Một Đứa Trẻ
38 Chương 38: 38: Lâm Cẩn Du
39 Chương 39: 39: Có Một Người Bạn Đời Thông Minh Như Ngươi Hắn Nhất Định Sẽ Không Kém Cỏi
40 Chương 40: 40: Một Vốn Bốn Lời
41 Chương 41: 41: Song Tu
42 Chương 42: 42: Như Thế Nào Là Say Quắc Cần Câu
43 Chương 43: 43: Chàng Đoán Xem
44 Chương 44: 44: Còn Đáng Sợ Hơn Cả Cái Chết Chính Là Tan Xương Nát Thịt!
45 Chương 45: 45: Mặc Cho Những Chiếc Vảy Sắc Nhọn Hằn Lên Những Vết Đỏ Li Ti Trên Làn Da Mỏng Manh Của Cậu Cậu Vẫn Không Buông
46 Chương 46: 46: Hôn Ta Đi
47 Chương 47: 47: Tiểu Yêu Quái
48 Chương 48: 48: Hai Cái Ấy
49 Chương 49: 49: Thượng Ngươi Chê Ta
50 Chương 50: 50: Hạ Người Đẹp Cưng Có Muốn Bái Ta Làm Sư Phụ Không Nè
51 Chương 51: 51: Thấy Đàn Ông Liền Đi Không Nổi
52 Chương 52: 52: Không Biết Em Đã Bắt Nạt Ta Bao Nhiêu Lần Ta Chỉ Bắt Nạt Lại Em Một Lần Đã Không Được Rồi
53 Chương 53: 53: Con Lai Giữa Rồng Và Rắn
54 Chương 54: 54: Sư Tôn Của Ngươi Là Ai Là Lê Trường Phong Thì Miễn Bàn
55 Chương 55: 55: Aww!
56 Chương 56: 56: Chàng Ghét Bỏ Em Rồi Sao Nbsp;
57 Chương 57: 57: Vậy Thì Em Thưởng Cho Ta Trước Đi
58 Chương 58: 58: Lê Trường Phong Rốt Cuộc Ngươi Có Trái Tim Không!
59 Chương 59: 59: Ra Tay Trước Sẽ Chiếm Được Nhiều Lợi Thế
60 Chương 60: 60: Nếu Như Ngươi Tự Phế Tu Vi Ta Sẽ Cho Ngươi Một Con Đường Sống
61 Chương 61: 61: Sao Lại Có Người Như Em Chứ
62 Chương 62: 62: Nếu Con Bị Buộc Phải Lựa Chọn Con Có Vui Được Không
63 Chương 63: 63: Mỗi Lần Vào Thời Khắc Mấu Chốt Hình Như Hắn Chẳng Thể Giúp Được Gì…
64 Chương 64: 64: Có Ta Ở Đây Rồi Không Sợ Nữa
65 Chương 65: 65: Sao Chàng Vẫn Còn Ngây Thơ Như Vậy
66 Chương 66: 66: Làm Sao Có Thể Trơ Mắt Nhìn Thẩm Thanh Đường Chết Được Chứ
67 Chương 67: 67: Người Tính Không Bằng Trời Tính
68 Chương 68: 68: Có Những Chuyện Phải Trải Qua Mới Biết Được
69 Chương 69: 69: Lão Hổ Không Phát Uy Lại Thực Sự Coi Hắn Là Mèo Bệnh Sao
70 Chương 70: 70: Những Vết Sẹo Đã Thực Sự Mờ Đi…
71 Chương 71: 71: Tương Lai Còn Dài
72 Chương 72: 72: Những Vết Sẹo Đã Thực Sự Mờ Đi…
73 Chương 73: 73: Tương Lai Còn Dài
74 Chương 74: 74: Đương Kim Thái Tử Cung Minh Trạch
75 Chương 75: 75: Có Những Thế Lực Không Phải Ngươi Muốn Chống Lại Là Có Thể Chống Lại Được
76 Chương 76: 76: Cái Đuôi Này Nếu Dùng Thuốc Dán Vào Có Thể Dính Đến Mười Hai Canh Giờ
77 Chương 77: 77: Nửa Kín Nửa Hở Đôi Khi Mới Khiến Người Ta Rung Động Nhất
78 Chương 78: 78: Chỉ Là Một Tên Bình Hoa Di Động Thôi Đáng Giá Ngươi Phải Như Thế Sao
79 Chương 79: 79: Nhưng Đôi Khi Bạn Sợ Cái Gì Cái Đó Sẽ Đến
80 Chương 80: 80: Mọi Người ! ! !
81 Chương 81: 81: Đảm Bảo Sẽ Ghen Đến Phát Điên Luôn
82 Chương 82: 82: Uống Hết Ly Rượu Này Ta Sẽ Đi Theo Ngươi
83 Chương 83: 83: Vậy Là Chàng Chỉ Vì Muốn Nâng Cao Tu Vi Mới Song Tu Với Em Sao
84 Chương 84: 84: Tình Căn Của Ngươi Đâu Tình Căn Của Ngươi Đâu Mất Rồi!
85 Chương 85: 85: Cung Phất Vũ Hiện Tại Vẫn Còn Nhớ Rõ Tiếng Kêu Thống Khổ Của Lê Trường Phong Khi Đó
86 Chương 86: 86: Diệt Cỏ Phải Diệt Tận Gốc
87 Chương 87: 87: Là Chàng Sao Đã Mười Năm Rồi Chàng Thật Sự Trở Về Rồi Sao
88 Chương 88: 88: Trước Mặt Một Đằng Sau Lưng Một Nẻo Đạo Lữ Của Ngươi Có Biết Ngươi Như Vậy Không
89 Chương 89: 89: “lâm Cẩn Du” Của Anh… Tại Sao Lại Thành Ra Thế Này
90 Chương 90: 90: Có Lẽ Đây Là Sự Sắp Đặt Của Số Phận
91 Chương 91: 91: Đi Một Vòng Lớn Như Vậy Người Vẫn Thuộc Về Hắn
92 Chương 92: 92: Ngươi Sẽ Không Bao Giờ Tìm Được Người Thực Sự Đã Cứu Ngươi Năm Đó
93 Chương 93: 93: Hải Đường Và Phong Lan
94 Chương 94: 94: Tốt Hơn Hết Ngươi Đừng Giấu Ta Chuyện Gì
95 Chương 95: 95: Người Đã Cứu Cung Minh Trạch Chính Là Thẩm Thanh Đường
96 Chương 96: 96: Hình Như Điện Hạ Không Hoan Nghênh Ta
97 Chương 97: 97: Mưa Thuận Gió Hòa Vs Chu Tước Viêm Thiên
98 Chương 98: 98: Bái Ta Làm Sư Phụ Đi
99 Chương 99: 99: Rượu Mời Không Uống Muốn Uống Rượu Phạt
100 Chương 100: 100: Chỉ Có Thể Trơ Mắt Nhìn Tần Di Bị Quốc Sư Tra Tấn
101 Chương 101: 101: Nước Mắt Của Chàng Nhỏ Vào Vết Thương Của Em Rồi…
102 Chương 102: 102: Đó Là Bởi Vì Em Không Biết Tên Đó Đáng Sợ Như Thế Nào
103 Chương 103: 103: Nhà Cũ Của Thẩm Gia Có Một Cây Hòe Sao
104 Chương 104: 104: Cá Chép Vượt Long Môn Hóa Rồng Mười Ngàn Con E Là Chỉ Được Một Con Còn Lại Đều Chết Không Toàn Thây
105 Chương 105: 105: Trước Giờ Chỉ Có Mình Em
106 Chương 106: 106: Hai Người Nam Nhân Vốn Dĩ Không Thể Sinh Con
107 Chương 107: 107: Ái Lữ Thẩm Thanh Đường Chi Mộ
108 Chương 108: 108: Sao Ngươi Lại Không Biết Quý Trọng Bản Thân Mình Như Vậy
109 Chương 109: 109: Sao Ngươi Lại Không Biết Quý Trọng Bản Thân Mình Như Vậy
110 Chương 110: 110: Đây Chính Là Thiên Mệnh
111 Chương 111: 111: Em Cảm Thấy Chàng Không Còn Thích Em Nữa Rồi
112 Chương 112: 112: Ta Là Muốn Em Ở Bên Cạnh Ta Chứ Không Phải Quấn Ta Như Đòn Bánh Tét
113 Chương 113: 113: Nhao Nhao!
114 Chương 114: 114: Một Bước Cuối Cùng Thập Tử Nhất Sinh
115 Chương 115: 115: Thẩm Thanh Đường Của Hiện Tại Sẽ Không Đợi Được Lan Đình Của Em Ấy
116 Chương 116: 116: Không Qua Cơn Bĩ Cực Làm Sao Đến Hồi Thái Lai
117 Chương 117: 117: Lan Đình Thật Đẹp Trai
118 Chương 118: 118: Vì Sức Khỏe Của Đạo Lữ Ngươi Cũng Nên Lấy Một Ít Đi Chứ
119 Chương 119: 119: Bây Giờ Em Chính Là Điểm Yếu Duy Nhất Của Ngũ Trảo Kim Long
120 Chương 120: 120: Mọi Người Không Cần Phải Trốn Tránh Nữa Đã Đến Lúc Chiến Đấu Rồi
121 Chương 121: 121: Tất Nhiên Là Có Ân Báo Ân Có Thù Báo Thù
122 Chương 122: 122: Các Ngươi Đang Nói Ta Sao
123 Chương 123: 123: Ngươi Có Cảm Thấy Quốc Sư Giống Lâm Cẩn Du Không
124 Chương 124: 124: Nếu Em Còn Suy Nghĩ Nhiều Như Vậy Chính Là Không Tin Tưởng Phu Quân Của Em
125 Chương 125: 125: Có Phải Đệ Nhất Cao Thủ Hay Không Chẳng Phải Đánh Một Trận Liền Biết Sao
126 Chương 126: 126: Từ Nay Trở Đi Vị Đệ Nhất Cao Thủ Này Sẽ Đảm Nhận Vị Trí Quốc Sư
127 Chương 127: 127: Một Thân Hình Khổng Lồ Đen Kịt Chui Từ Dưới Lòng Đất Lên Bay Ra Khỏi Tầng Mây Sấm Sét
128 Chương 128: 128: Chia Tách Phục Hồi Bất Tử Vô Tận
129 Chương 129: 129: Lan Đình Emtrở Về Rồi
130 Chương 130: 130: Xóa Bỏ Quân Chủ Tam Tộc Bình Đẳng
131 Chương 131: 131: Chẳng Lẽ Thẩm Thanh Đường Cậu Còn Chưa Đủ Tốt Sao Không Xứng Với Tần Di Sao
132 Chương 132: 132: Người Thì Đẹp Bánh Nếp Thì Thơm…
133 Chương 133: 133: Giờ Em Chê Ta Không Có Tiền Sao
134 Chương 134: 134: Có Một Người Bạn Đời Tuyệt Thế Vô Song Như Vậy Ai Lại Muốn Lấy Người Khác Nữa Chứ
135 Chương 135: 135: Ta Ghen Tị
136 Chương 136: 136: Bắt Được Chàng Rồi! Ta Cũng Bắt Được Em Rồi
137 Chương 137: 137: Pn1 Ltpxcpv Sau Này Không Được Làm Như Vậy Nữa
138 Chương 138: 138: Pn2 Ltpxcpv Ta Đã Hứa Với Y Rồi Cả Đời Này Ta Phải Làm Sư Tôn Của Y
139 Chương 139: 139: Pn3 Ltpxcpv Từ Giờ Trở Đi Duyên Phận Sư Đồ Của Chúng Ta Chấm Hết
140 Chương 140: 140: Pn4 Ltpxcpv Tình Căn Của Hắn Đâu Rồi!
141 Chương 141: 141: Pn5 Ltpxcpv Dữ Dội Nóng Bỏng Và Đầy Chiếm Hữu
142 Chương 142: 142: Pn6 Ttnxmp Nếu Đệ Không Ngại Ta Cũng Có Thể Làm Ca Ca Của Đệ
143 Chương 143: 143: Pn7 Ttnxmp Vậy Ta Không Làm Ca Ca Của Đệ Nữa Có Thể Làm Bạn Đời Của Đệ Không
144 Chương 144: 144: Pn8 Cmtxhlt Em Mang Con Của Chúng Mình Đến Gặp Chàng Đây!
145 Chương 145: 145: Pn9 Cmtxhlt Hai Chúng Ta Rất Xứng Đôi
146 Chương 146: 146: Pn10 Tdxttd Mọi Người Đều Nói Một Ngày Không Gặp Như Cách Ba Thu
Chapter

Updated 146 Episodes

1
Chương 1: 1: Không Sao Chỉ Cần Em Ấy Dám Gả Thì Ta Dám Lấy
2
Chương 2: 2: Đừng Nhìn
3
Chương 3: 3: Giao Cho Ta
4
Chương 4: 4: Hay Là Ngươi Cũng Lên Giường Ngủ Đi
5
Chương 5: 5: Sao Chàng Về Muộn Thế
6
Chương 6: 6: Ta Có Tên
7
Chương 7: 7: Rất Dễ Thương
8
Chương 8: 8: Chúng Ta Đã Là Người Một Nhà
9
Chương 9: 9: Chồi Nhỏ
10
Chương 10: 10: Ta Có Thể Chạm Vào Không
11
Chương 11: 11: Là Ngươi!
12
Chương 12: 12: Trộm Dao Găm
13
Chương 13: 13: Chàng Ghen À
14
Chương 14: 14: Thẩm Thanh Đường Không Vui
15
Chương 15: 15: Em Đợi Một Chút Có Được Không
16
Chương 16: 16: Ta Chính Là Tần Di Vị Công Tử Này Có Vấn Đề Gì
17
Chương 17: 17: Em Sợ
18
Chương 18: 18: Em Yếu Ớt Như Vậy Có Phải Liên Lụy Đến Chàng Rồi Không
19
Chương 19: 19: Em Sẽ Không Cho Phép Chàng Lén Hôn Em Nữa
20
Chương 20: 20: Khi Biến Cố Xảy Đến Luôn Khiến Người Ta Bất Ngờ Không Kịp Phòng Bị
21
Chương 21: 21: Tần Di Chàng Ấy Điên Rồi Sao
22
Chương 22: 22: Tà Tu
23
Chương 23: 23: Chồi Nhỏ Cũng Biết Ngại Ngùng
24
Chương 24: 24: Hoàng Kim Thảo Thượng Phẩm
25
Chương 25: 25: Ngọt Lắm Rất Ngon
26
Chương 26: 26: Vậy Mà Dám Để Đường Nhi Nấu Cơm Cho Bọn Nó Ăn
27
Chương 27: 27: Ta Không Có Sở Thích Nhốt Đạo Lữ
28
Chương 28: 28: Ngươi Thật Sự Là Tà Tu Sao!
29
Chương 29: 29: Lan Đình Chàng Cương Rồi
30
Chương 30: 30: Nuốt Sống Nó Ăn Sạch Nó! Sẽ Trở Nên Mạnh Mẽ Hơn
31
Chương 31: 31: Không Phải Ngươi Chết Thì Ta Chết
32
Chương 32: 32: Bị Lâm Cẩn Du Hủy Hôn Là Tâm Bệnh Của Thẩm Thanh Ngạn
33
Chương 33: 33: Trả Lại Trong Sạch Cho Ngươi!
34
Chương 34: 34: Ta Không Phải Tà Tu Thì Có Gì Sai
35
Chương 35: 35: Lan Đình Em Có Thể Rút Lại Lời Nói Của Mình Không
36
Chương 36: 36: Lan Đình Em Không Muốn Đi Trước Chàng Em Muốn Ở Bên Chàng Thật Lâu
37
Chương 37: 37: Đừng Đối Xử Với Ta Như Một Đứa Trẻ
38
Chương 38: 38: Lâm Cẩn Du
39
Chương 39: 39: Có Một Người Bạn Đời Thông Minh Như Ngươi Hắn Nhất Định Sẽ Không Kém Cỏi
40
Chương 40: 40: Một Vốn Bốn Lời
41
Chương 41: 41: Song Tu
42
Chương 42: 42: Như Thế Nào Là Say Quắc Cần Câu
43
Chương 43: 43: Chàng Đoán Xem
44
Chương 44: 44: Còn Đáng Sợ Hơn Cả Cái Chết Chính Là Tan Xương Nát Thịt!
45
Chương 45: 45: Mặc Cho Những Chiếc Vảy Sắc Nhọn Hằn Lên Những Vết Đỏ Li Ti Trên Làn Da Mỏng Manh Của Cậu Cậu Vẫn Không Buông
46
Chương 46: 46: Hôn Ta Đi
47
Chương 47: 47: Tiểu Yêu Quái
48
Chương 48: 48: Hai Cái Ấy
49
Chương 49: 49: Thượng Ngươi Chê Ta
50
Chương 50: 50: Hạ Người Đẹp Cưng Có Muốn Bái Ta Làm Sư Phụ Không Nè
51
Chương 51: 51: Thấy Đàn Ông Liền Đi Không Nổi
52
Chương 52: 52: Không Biết Em Đã Bắt Nạt Ta Bao Nhiêu Lần Ta Chỉ Bắt Nạt Lại Em Một Lần Đã Không Được Rồi
53
Chương 53: 53: Con Lai Giữa Rồng Và Rắn
54
Chương 54: 54: Sư Tôn Của Ngươi Là Ai Là Lê Trường Phong Thì Miễn Bàn
55
Chương 55: 55: Aww!
56
Chương 56: 56: Chàng Ghét Bỏ Em Rồi Sao Nbsp;
57
Chương 57: 57: Vậy Thì Em Thưởng Cho Ta Trước Đi
58
Chương 58: 58: Lê Trường Phong Rốt Cuộc Ngươi Có Trái Tim Không!
59
Chương 59: 59: Ra Tay Trước Sẽ Chiếm Được Nhiều Lợi Thế
60
Chương 60: 60: Nếu Như Ngươi Tự Phế Tu Vi Ta Sẽ Cho Ngươi Một Con Đường Sống
61
Chương 61: 61: Sao Lại Có Người Như Em Chứ
62
Chương 62: 62: Nếu Con Bị Buộc Phải Lựa Chọn Con Có Vui Được Không
63
Chương 63: 63: Mỗi Lần Vào Thời Khắc Mấu Chốt Hình Như Hắn Chẳng Thể Giúp Được Gì…
64
Chương 64: 64: Có Ta Ở Đây Rồi Không Sợ Nữa
65
Chương 65: 65: Sao Chàng Vẫn Còn Ngây Thơ Như Vậy
66
Chương 66: 66: Làm Sao Có Thể Trơ Mắt Nhìn Thẩm Thanh Đường Chết Được Chứ
67
Chương 67: 67: Người Tính Không Bằng Trời Tính
68
Chương 68: 68: Có Những Chuyện Phải Trải Qua Mới Biết Được
69
Chương 69: 69: Lão Hổ Không Phát Uy Lại Thực Sự Coi Hắn Là Mèo Bệnh Sao
70
Chương 70: 70: Những Vết Sẹo Đã Thực Sự Mờ Đi…
71
Chương 71: 71: Tương Lai Còn Dài
72
Chương 72: 72: Những Vết Sẹo Đã Thực Sự Mờ Đi…
73
Chương 73: 73: Tương Lai Còn Dài
74
Chương 74: 74: Đương Kim Thái Tử Cung Minh Trạch
75
Chương 75: 75: Có Những Thế Lực Không Phải Ngươi Muốn Chống Lại Là Có Thể Chống Lại Được
76
Chương 76: 76: Cái Đuôi Này Nếu Dùng Thuốc Dán Vào Có Thể Dính Đến Mười Hai Canh Giờ
77
Chương 77: 77: Nửa Kín Nửa Hở Đôi Khi Mới Khiến Người Ta Rung Động Nhất
78
Chương 78: 78: Chỉ Là Một Tên Bình Hoa Di Động Thôi Đáng Giá Ngươi Phải Như Thế Sao
79
Chương 79: 79: Nhưng Đôi Khi Bạn Sợ Cái Gì Cái Đó Sẽ Đến
80
Chương 80: 80: Mọi Người ! ! !
81
Chương 81: 81: Đảm Bảo Sẽ Ghen Đến Phát Điên Luôn
82
Chương 82: 82: Uống Hết Ly Rượu Này Ta Sẽ Đi Theo Ngươi
83
Chương 83: 83: Vậy Là Chàng Chỉ Vì Muốn Nâng Cao Tu Vi Mới Song Tu Với Em Sao
84
Chương 84: 84: Tình Căn Của Ngươi Đâu Tình Căn Của Ngươi Đâu Mất Rồi!
85
Chương 85: 85: Cung Phất Vũ Hiện Tại Vẫn Còn Nhớ Rõ Tiếng Kêu Thống Khổ Của Lê Trường Phong Khi Đó
86
Chương 86: 86: Diệt Cỏ Phải Diệt Tận Gốc
87
Chương 87: 87: Là Chàng Sao Đã Mười Năm Rồi Chàng Thật Sự Trở Về Rồi Sao
88
Chương 88: 88: Trước Mặt Một Đằng Sau Lưng Một Nẻo Đạo Lữ Của Ngươi Có Biết Ngươi Như Vậy Không
89
Chương 89: 89: “lâm Cẩn Du” Của Anh… Tại Sao Lại Thành Ra Thế Này
90
Chương 90: 90: Có Lẽ Đây Là Sự Sắp Đặt Của Số Phận
91
Chương 91: 91: Đi Một Vòng Lớn Như Vậy Người Vẫn Thuộc Về Hắn
92
Chương 92: 92: Ngươi Sẽ Không Bao Giờ Tìm Được Người Thực Sự Đã Cứu Ngươi Năm Đó
93
Chương 93: 93: Hải Đường Và Phong Lan
94
Chương 94: 94: Tốt Hơn Hết Ngươi Đừng Giấu Ta Chuyện Gì
95
Chương 95: 95: Người Đã Cứu Cung Minh Trạch Chính Là Thẩm Thanh Đường
96
Chương 96: 96: Hình Như Điện Hạ Không Hoan Nghênh Ta
97
Chương 97: 97: Mưa Thuận Gió Hòa Vs Chu Tước Viêm Thiên
98
Chương 98: 98: Bái Ta Làm Sư Phụ Đi
99
Chương 99: 99: Rượu Mời Không Uống Muốn Uống Rượu Phạt
100
Chương 100: 100: Chỉ Có Thể Trơ Mắt Nhìn Tần Di Bị Quốc Sư Tra Tấn
101
Chương 101: 101: Nước Mắt Của Chàng Nhỏ Vào Vết Thương Của Em Rồi…
102
Chương 102: 102: Đó Là Bởi Vì Em Không Biết Tên Đó Đáng Sợ Như Thế Nào
103
Chương 103: 103: Nhà Cũ Của Thẩm Gia Có Một Cây Hòe Sao
104
Chương 104: 104: Cá Chép Vượt Long Môn Hóa Rồng Mười Ngàn Con E Là Chỉ Được Một Con Còn Lại Đều Chết Không Toàn Thây
105
Chương 105: 105: Trước Giờ Chỉ Có Mình Em
106
Chương 106: 106: Hai Người Nam Nhân Vốn Dĩ Không Thể Sinh Con
107
Chương 107: 107: Ái Lữ Thẩm Thanh Đường Chi Mộ
108
Chương 108: 108: Sao Ngươi Lại Không Biết Quý Trọng Bản Thân Mình Như Vậy
109
Chương 109: 109: Sao Ngươi Lại Không Biết Quý Trọng Bản Thân Mình Như Vậy
110
Chương 110: 110: Đây Chính Là Thiên Mệnh
111
Chương 111: 111: Em Cảm Thấy Chàng Không Còn Thích Em Nữa Rồi
112
Chương 112: 112: Ta Là Muốn Em Ở Bên Cạnh Ta Chứ Không Phải Quấn Ta Như Đòn Bánh Tét
113
Chương 113: 113: Nhao Nhao!
114
Chương 114: 114: Một Bước Cuối Cùng Thập Tử Nhất Sinh
115
Chương 115: 115: Thẩm Thanh Đường Của Hiện Tại Sẽ Không Đợi Được Lan Đình Của Em Ấy
116
Chương 116: 116: Không Qua Cơn Bĩ Cực Làm Sao Đến Hồi Thái Lai
117
Chương 117: 117: Lan Đình Thật Đẹp Trai
118
Chương 118: 118: Vì Sức Khỏe Của Đạo Lữ Ngươi Cũng Nên Lấy Một Ít Đi Chứ
119
Chương 119: 119: Bây Giờ Em Chính Là Điểm Yếu Duy Nhất Của Ngũ Trảo Kim Long
120
Chương 120: 120: Mọi Người Không Cần Phải Trốn Tránh Nữa Đã Đến Lúc Chiến Đấu Rồi
121
Chương 121: 121: Tất Nhiên Là Có Ân Báo Ân Có Thù Báo Thù
122
Chương 122: 122: Các Ngươi Đang Nói Ta Sao
123
Chương 123: 123: Ngươi Có Cảm Thấy Quốc Sư Giống Lâm Cẩn Du Không
124
Chương 124: 124: Nếu Em Còn Suy Nghĩ Nhiều Như Vậy Chính Là Không Tin Tưởng Phu Quân Của Em
125
Chương 125: 125: Có Phải Đệ Nhất Cao Thủ Hay Không Chẳng Phải Đánh Một Trận Liền Biết Sao
126
Chương 126: 126: Từ Nay Trở Đi Vị Đệ Nhất Cao Thủ Này Sẽ Đảm Nhận Vị Trí Quốc Sư
127
Chương 127: 127: Một Thân Hình Khổng Lồ Đen Kịt Chui Từ Dưới Lòng Đất Lên Bay Ra Khỏi Tầng Mây Sấm Sét
128
Chương 128: 128: Chia Tách Phục Hồi Bất Tử Vô Tận
129
Chương 129: 129: Lan Đình Emtrở Về Rồi
130
Chương 130: 130: Xóa Bỏ Quân Chủ Tam Tộc Bình Đẳng
131
Chương 131: 131: Chẳng Lẽ Thẩm Thanh Đường Cậu Còn Chưa Đủ Tốt Sao Không Xứng Với Tần Di Sao
132
Chương 132: 132: Người Thì Đẹp Bánh Nếp Thì Thơm…
133
Chương 133: 133: Giờ Em Chê Ta Không Có Tiền Sao
134
Chương 134: 134: Có Một Người Bạn Đời Tuyệt Thế Vô Song Như Vậy Ai Lại Muốn Lấy Người Khác Nữa Chứ
135
Chương 135: 135: Ta Ghen Tị
136
Chương 136: 136: Bắt Được Chàng Rồi! Ta Cũng Bắt Được Em Rồi
137
Chương 137: 137: Pn1 Ltpxcpv Sau Này Không Được Làm Như Vậy Nữa
138
Chương 138: 138: Pn2 Ltpxcpv Ta Đã Hứa Với Y Rồi Cả Đời Này Ta Phải Làm Sư Tôn Của Y
139
Chương 139: 139: Pn3 Ltpxcpv Từ Giờ Trở Đi Duyên Phận Sư Đồ Của Chúng Ta Chấm Hết
140
Chương 140: 140: Pn4 Ltpxcpv Tình Căn Của Hắn Đâu Rồi!
141
Chương 141: 141: Pn5 Ltpxcpv Dữ Dội Nóng Bỏng Và Đầy Chiếm Hữu
142
Chương 142: 142: Pn6 Ttnxmp Nếu Đệ Không Ngại Ta Cũng Có Thể Làm Ca Ca Của Đệ
143
Chương 143: 143: Pn7 Ttnxmp Vậy Ta Không Làm Ca Ca Của Đệ Nữa Có Thể Làm Bạn Đời Của Đệ Không
144
Chương 144: 144: Pn8 Cmtxhlt Em Mang Con Của Chúng Mình Đến Gặp Chàng Đây!
145
Chương 145: 145: Pn9 Cmtxhlt Hai Chúng Ta Rất Xứng Đôi
146
Chương 146: 146: Pn10 Tdxttd Mọi Người Đều Nói Một Ngày Không Gặp Như Cách Ba Thu