Chương 118: Hạnh Ngộ

Bùi Văn Tuyên và Lý Dung thân mật đến tận nửa đêm, hắn mới nhảy qua cửa sổ, lặng lẽ rời đi.
Lý Dung vốn định giữ Bùi Văn Tuyên lại nhưng hắn chỉ cười nói, "Tối nay ta còn chuyện quan trọng phải làm, nàng cho ta mượn lệnh bài đi, ta phải đi gặp Hoằng Đức lần nữa"
"Chàng định làm gì?", Lý Dung nhíu mày hỏi, Bùi Văn Tuyên chìa tay ra, "Cứ đưa ta là được"
Lý Dung do dự một lát, cuối cùng vẫn đặt lệnh bài vào tay Bùi Văn Tuyên.
Nếu hai người đã quyết định ở bên nhau, đồng nghĩa trong lòng không thể có khúc mắc và phải tin tưởng lẫn nhau.

Nàng không muốn phả hủy nền tảng tình cảm của hai người.

Bùi Văn Tuyên cầm lệnh bài của Lý Dung, sau khi khẽ hôn nàng một cái liền vội vàng rời đi.
Lý Dung nằm trên giường, nhắm mắt đáp một tiếng, qua hồi lâu, nàng có chút chán ghét bản thân mà nâng tay che hai mắt lại.
Sự tin tưởng của nàng đối với một người, có thể nói, đến đây đã là cực hạn.
Vụ hỏa hoạn ở Tấu sự thính đã khiến cả triều đình chấn động, đến ngày hôm sau, khi lâm triều, mọi người ai nấy đều nghị luận sôi nổi, suy đoán xem vụ hỏa hoạn kia rốt cuộc là vì sao mà có.
Đến thời điểm lâm triều, mọi người đều chờ đợi Lý Minh đưa ra một kết luận, dù sao đêm qua Lý Minh đã đích thân đến nơi hỏa hoạn điều tra.

Một chuyện lớn nhường này, hẳn phải có một ít manh mối.
Nhưng Lý Minh từ đầu tới cuối lại không hề nhắc đến chuyện này, đến tận khi buổi lâm triều kết thúc, ông mới hờ hững nói một câu, "Đêm qua Tấu sự thính bốc cháy, rất nhiều sổ con đã bị thiêu hủy.

Những sổ con mà các khanh trình lên, trước đến tìm quan viên của Tấu sự thính báo lại, nếu đã bị thiêu hủy thì hãy viết lại một quyển khác, không bị thiêu thì thôi"
Nói xong, Lý Minh ngẩng đầu nhìn lướt qua mọi người, như có chút mệt mỏi hỏi, "Các khanh còn có chuyện gì khác muốn bẩm báo không?"
Trên triều không ai trả lời, Lý Minh khẽ khoát tay, "Vậy bãi triều đi"
Lý Minh nói xong liền đứng dậy, Phúc Lai tiến lên đỡ ông.

Dường như thật sự có chút mỏi mệt, khi đi xuống cầu thang, dáng vẻ ông có chút miễn cưỡng.
Ông rời đi chưa được bao lâu, một tiểu thái giám nhanh chóng đến trước mặt Tô Dung Khanh, cung kính nói, "Tô đại nhân, Bệ hạ mời ngài qua gặp mặt"
Sắc mặt Tô Dung Khanh vẫn như thường ngày, thậm chí mang theo vài phần ôn hòa, "Đại nhân có biết Bệ hạ gọi ta qua là vì chuyện gì không?"
Tiểu thái giám khẽ lắc đầu nói, "Nô tài không biết ạ, đại nhân xin cứ qua đó"
Tô Dung Khanh khẽ gật đầu, nói một tiếng cảm ơn xong liền đi theo thái giám đến Ngự thư phòng.
Y mới bước ra khỏi cổng đại điện, Lý Dung liền theo bản năng nhìn về phía Bùi Văn Tuyên đang trò chuyện với người khác.

Bùi Văn Tuyên vừa hay cũng nhìn sang, từ xa, hắn hướng về phía Lý Dung khẽ gật đầu, ý bảo nàng yên tâm.

Sau đó, Bùi Văn Tuyên liền cùng những người xung quanh vừa nói vừa cười, bước ra ngoài.
Đại thần lục tục rời đi, Lý Dung cũng cất bước ra khỏi điện.

Nàng cố tình đi chậm lại, khi còn chưa đến cổng cung, nàng gặp được thái giám do Lý Minh phái đến.

Đối phương vừa vặn đuổi đến kịp lúc, khi nhìn thấy Lý Dung, hắn vội la lớn, "Điện hạ xin dừng bước!"

Lý Dung dừng bước, nhìn về phía thái giám đuổi theo mình, hắn chạy chậm đến trước mặt nàng, thở hồng hộc nói, "Điện hạ, may mắn Người còn chưa rời khỏi cung"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
"Ý đại nhân là...", Lý Dung lộ vẻ nghi hoặc, khó hiểu hỏi, thái giám ổn định lại hơi thở, hành lễ thưa, "Điện hạ, Bệ hạ gọi Người đến Ngự thư phòng một chuyến, có chuyện quan trọng"
Lý Dung nghe vậy khẽ gật đầu, sau dó mỉm cười nhìn thái giám, "Đã làm phiền đại nhân rồi"
"Là việc nên làm ạ", hơi thở của thái giám đã ổn định lại, hắn giơ tay cung kính nói, "Nô tài dẫn đường cho Điện hạ"
Lý Dung đi theo thái giám đến Ngự thư phòng, lúc đến nơi, Tô Dung Khanh đang quỳ dưới đất, Lý Minh ngồi trên cao, không khí giữa hai người thấp thoáng có chút giằng co.

Sau khi Lý Dung bước vào liền hành lễ với Lý Minh.

Lý Minh nâng tay bảo nàng đứng lên, lại ban ghế ngồi.

Lý Dung đánh giá Tô Dung Khanh một chốc, lại đảo mắt nhìn về phía Lý Minh, "Phụ hoàng gọi con đến đây, là vì..."
"Không phải con tố cáo Tô Dung Khanh sao?", Lý Minh nâng mắt nhìn nàng, lập tức nói, "Hiện tại, sổ con của con ở Tấu sự thính đã bị thiêu mất, nên trẫm gọi con đến đây, trực tiếp tranh luận cho nhanh.

Tô đại nhân nói mình không quen pháp sư Hoằng Đức, Bình Lạc, con thấy thế nào?"
"Chuyện này cần thấy thế nào sao ạ?", Lý Dung bật cười, "Có quen hay không, cứ bảo pháp sư Hoằng Đức đến xác nhận là được, nào cần con nhiều lời?"
Nói rồi, Lý Dung cười như không cười nhìn Tô Dung Khanh, "Nhưng còn phải xem, Tô đại nhân có dám hay không nữa"
"Thần không làm chuyện thẹn với lương tâm...", vẻ mặt Tô Dung Khanh đầy lạnh nhạt, "Điện hạ trong lòng có phán đoán này, nhất định là vì có ai đó châm ngòi.

Thần cũng muốn để Hoằng Đức đến đây hỏi cho rõ ràng"
"Vậy truyền gã đến đi"
Lý Dung vẻ mặt không chút sợ hãi, nàng khẽ phe phẩy cây quạt nhỏ, nhìn Tô Dung Khanh nói, "Nói tóm lại, là giả thần giả quỷ hay thật sự trong sạch, người đến rồi, sẽ rõ ngay thôi"
Tô Dung Khanh không nói gì, y không hề nhìn Lý Dung, cũng chẳng biết là vì không dám hay không muốn, y một mực rũ mắt, nhìn xuống đất.
Lý Minh khẽ phất tay, cho người đi truyền Hoằng Đức, mà Lý Dung phe phẩy quạt ngồi trên ghế, nhịp tim có chút nhanh.
Khẩu cung kia là giả, nếu Hoằng Đức đến đây, khả năng mọi chuyện bại lộ sẽ rất lớn.

Dù sao con của gã sống hay chết còn chưa biết, gã không thể nào chọn giúp nàng.
Nếu Hoằng Đức vào cung, vậy mọi thứ liền xem như xong.
Trong thâm tâm, nàng đang sợ chết khiếp, lòng bàn tay ứa đầy mồ hôi.

Điều duy nhất hiện tại nàng có thể tin tưởng, chính là Bùi Văn Tuyên sẽ không hại nàng.
Nàng khống chế tốc độ phe phẩy quạt, ngoài mặt giả vờ như không hề quan tâm, ba người đợi được hồi lâu, Lý Minh bỗng quay đầu nhìn Lý Dung hỏi, "Tuy gã chưa đến nhưng con cứ nói trước đi.

Con bảo Tô khanh gia xúi giục Hoằng Đức hãm hại mình, chuyện đó rốt cuộc là sao?"
Lý Minh hỏi xong, Lý Dung liền đứng dậy, sinh động như thật mà thuật lại phần khẩu cung giả do Bùi Văn Tuyên làm ra cùng những thứ nàng biết.

Đại khái là Tô Dung Khanh đến chùa Hộ Quốc tìm Hoằng Đức, dùng mạng sống đứa con lưu lạc bên ngoài của Hoằng Đức nhằm ép gã vu hãm nàng lén giúp Lý Xuyên hoãn lại hôn sự, rồi sau đó âm thầm liên hệ Nhu phi, đưa Hoằng Đức vào cung.
Lý Minh và Tô Dung Khanh im lặng lắng nghe, sau đó Lý Minh nâng mắt nhìn Tô Dung Khanh hỏi, "Tô khanh gia, khanh có gì để nói không?"
"Những gì Điện hạ vừa nói có vô số lỗ hổng", Tô Dung Khanh bình tĩnh đáp, Lý Dung bật cười hỏi, "Ồ? Nếu Tô đại nhân không ngại, chi bằng nói xem điểm bất hợp lý ở đâu?"
"Theo như những gì Điện hạ nói, nếu vi thần muốn vu oan cho Điện hạ, vì sao lại bảo Hoằng Đức gán tội danh giúp Thái tử chậm lại hôn sự cho Người? Cứ trực tiếp nói Điện hạ đang âm thầm lên kế hoạch mưu phản, như vậy không phải sẽ tốt hơn sao?"
"Chuyện này phải hỏi ngươi chứ...", Lý Dung chậm rãi phe phẩy quạt, "Lý do ngươi không nói như vậy, ta làm sao biết được? Chẳng qua ngươi nói cũng đúng, nếu không phải ngươi vu oan ta mà là ta muốn vu oan ngươi, sao có thể tìm một lý do hoang đường như vậy? Hơn nữa nhìn từ góc độ khác, vì sao ta phải làm ra chuyện này? Thái tử hiện tại không còn nhỏ nữa, tuyển phi cũng là chuyện gấp rút, nếu ta thật sự lo cho đệ ấy thì nên giúp đệ ấy nhanh chóng cưới một vị tiểu thư danh môn vọng tộc mới đúng, cớ gì lại muốn chậm lại hôn kỳ? Chắc ngươi sẽ không đến nỗi dùng lý do...", Lý Dung bật cười, "Đường đường là một tỷ tỷ như ta, lại muốn hại đệ đệ của mình đâu nhỉ?"
Nếu nàng thật sự muốn hại Lý Xuyên, vậy Lý Minh cũng không cần sầu lo như hiện tại.
"Chuyện này thì nên hỏi Điện hạ", Tô Dung Khanh kéo câu chuyện trở về, Lý Dung cười xán lạn nhìn vào mắt y nhưng không hề trả lời.

Bọn họ cứ thế đùn đẩy qua lại, cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Trong lúc ba người đang ngồi chờ, Hoằng Đức từ Đốc tra ti được giải lên kiệu, dưới sự giám sát của tầng tầng lớp lớp thị vệ đưa vào cung.
Lúc này, Bùi Văn Tuyên ngồi quỳ trong phòng, tay cầm quân cờ, cùng người đối diện chơi cờ.
Thiếu niên ngồi đối diện Bùi Văn Tuyên mặc một bộ áo đen, nhìn qua đủ biết là người nọ lén đến đây.

Nhìn tư thái nhàn nhã của Bùi Văn Tuyên, cậu nhíu mày, "Theo những gì ngươi nói, hiện nay Tô Dung Khanh đã cho người đốt Tấu sự thính, vậy phẩn khẩu cung kia chẳng khác nào không còn.

Hiện tại họ nhất định sẽ gọi Hoằng Đức vào cung, Hoằng Đức vào cung rồi, mọi chuyện không phải sẽ bại lộ sao?"
"Nếu gã không vào cung được thì sao?", Bùi Văn Tuyên khẽ cười, thiếu niên kinh ngạc nhìn hắn.
Bùi Văn Tuyên nói xong, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không khỏi có chút cảm khái nói, "Mây kéo đến rồi, e rằng trời sẽ mưa"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Khi hai người trò chuyện, cỗ kiệu nâng Hoằng Đức đi thẳng về phía trước, ai cũng không chú ý tới, vào lúc gió nổi lên, từ dưới đáy kiệu, đang có máu tí tách rơi xuống suốt cả đường đi.
Cỗ kiệu nâng đến cổng cung, thị vệ vén màn vên, tức giận nói, "Xuống..."
Còn chưa kịp nói hết câu, thị vệ kia đã sững sờ ngay tại chỗ.

Mọi người xung quanh cũng bị sự ngẩn ngơ của thị vệ kia hấp dẫn, nhanh chóng đưa mắt nhìn vào bên trong kiệu.

Lúc này, tăng nhân áo cà sa máu đỏ thẫm, một thanh chủy thủ cắm sâu vào cổ gã, đóng chặt cả người gã vào vách sau của kiệu.
"Chết...!Chết rồi!"
Sau một hồi, thị vệ kia rốt cuộc hồi thần, quay đầu rống lên với đám người phía sau, "Mau đi bẩm báo với Bệ hạ, pháp sư Hoằng Đức đã chết rồi!"
Người nhận truyền lời nhanh chóng xoay người, một đường chạy như bay vào cung.

Sau nhiều đợt truyền tin cho người hầu, tin tức kia bằng tốc độ nhanh nhất được truyền đến Ngự Thư Phòng.
Lúc đó Lý Minh đang uống trà, thấy thái giám vội vã bước vào, quỳ phịch xuống sàn, lớn giọng thưa, "Bệ hạ, trên đường đi, pháp sư Hoằng Đức bị hành thích rồi ạ!"
Nghe vậy, Tô Dung Khanh vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần chợt trợn to mắt.

Lý Dung đột nhiên đứng dậy, trong sự kinh ngạc mang theo vài phần giận dữ, "Ngươi nói cái gì?!"
Một lát sau, Lý Dung lập tức đi ra ngoài, lớn giọng nói, "Nhanh lên, mau dẫn ta đến đó"
Lý Dung bước ra xong, Tô Dung Khanh cũng lập tức nói, "Bệ hạ, xin cho vi thần đi theo"
Tô Dung Khanh vốn là quan viên của Hình bộ, những vụ án này quả thật nằm trong quyền quản lý của y, nhưng Lý Minh lại cản họ lại, "Ai cũng không được đi, bảo ngỗ tác nghiệm thi đi"
Hai người bị buộc quay về vị trí của mình, Lý Minh nâng tay, ban ngồi cho Tô Dung Khanh.

Tô Dung Khanh cung kính hành lễ xong liền ngồi xuống.
Mọi người không ai nói gì, Lý Dung ngoài mặt lộ vẻ ưu sầu nhưng trong lòng lại cực kì yên tâm.
Tô Dung Khanh cuối cùng vẫn ra tay, Hoằng Đức đã chết.

Dù vậy, trong lòng Lý Minh, việc gã chết không đối chứng đã khiến Tô Dung Khanh không còn sạch sẽ nữa.
"Hoằng Đức đã chết, khẩu cung và nhân chứng đều biến mất"
Bên kia, trong phủ Công chúa, giọng Bùi Văn Tuyên cực kì lạnh nhạt, thiếu niên lắc đầu nói, "Không được, không có chứng cứ, Phụ hoàng sẽ không định tội Tô Dung Khanh.

Ông ấy vốn đa nghi, tuy hoài nghi Tô Dung Khanh nhưng đồng thời cũng sẽ hoài nghi ngươi và a tỷ"
"Cho nên...", Bùi Văn Tuyên mỉm cười, "Phải đến bước thứ ba, Bệ hạ sẽ bắt đầu điều tra sự thật giả trong lời nói của Công chúa Điện hạ.

Hiện giờ, thứ cần điều tra, không phải là đứa con của Hoằng Đức đang ở đâu sao?"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Bùi Văn Tuyên đặt quân cờ xuống bàn cờ, "Chỉ cần điều tra ra, mọi chuyện sẽ vô cùng thú vị"
Gió đột nhiên nổi lên, thổi vù vù vào phòng.

Hoàng đế, Lý Dung, Tô Dung Khanh đều đang chờ tin từ phía ngỗ tác.

Ba người trong lòng một tâm tư riêng, Lý Minh nghĩ một chốc, như thế nhớ đến gì đó, ông quay đầu nói với Lý Dung, "Ban nãy con nói, Hoằng Đức có một đứa con trai?"
"Thưa vâng"
"Đang ở trong tay Tô ái khanh?"
"Thưa vâng"
"Phúc Lai", Lý Minh quay đầu gọi Phúc Lai, phất tay nói, "Đi điều tra đi"
Phúc Lai cung kính nhận lệnh, lui xuống.

Ba người ngồi trong Ngự thư phòng, tiếp tục đợi kết quả.
"Bệ hạ chưa chắc có thể tìm được nơi đứa nhỏ này đang sống, nhưng nó bị mang đi thế nào hẳn vẫn sẽ tìm hiểu được.

Con người khi một lúc phải lo quá nhiều chuyện, chắc chắn sẽ để lại sơ hở, vì dụ như...", Bùi Văn Tuyên nâng mắt, nhìn Lý Xuyên ngồi phía đối diện, "Bị người hàng xóm nào đó vô tình chứng kiến cảnh đứa bé bị bắt đi, nhận ra được hoa văn của Tô phủ, đây cũng là chuyện thường tình, không phải sao?"
Tiếng sấm ầm ầm vang lên, bên ngoài mưa to như trút nước, Bùi Văn Tuyên nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, ngẩng đầu nhìn về phương xa.
Hắn nghĩ một chút, không kiềm được hỏi, "Ngài nói xem, ta có nên tiến cung, đón a tỷ của ngài không?"
"Các ngươi...!Không phải muốn giả vờ đang bất hòa sao?"
"Dù bằng mặt không bằng lòng, suy cho cùng cũng phải có tiếp xúc", Bùi Văn Tuyên nói rồi liền đứng dậy, đi tìm một chiếc ô.
Lý Xuyên thấy Bùi Văn Tuyên sắp đi, vội la lên, "Vậy sau đó thì sao? Phụ hoàng dù biết đứa trẻ đó do người của Tô phủ mang đi thì thế nào?"
"Nếu Bệ hạ đã biết, Hoằng Đức bị ai đó đưa khỏi cung, lại biết đứa trẻ bị người của Tô phủ mang đi, vậy ngài cảm thấy, dù không có chứng cứ, Bệ hạ sẽ tin ai?"
Nói xong, Bùi Văn Tuyên khoác áo ngoài lên, đi ra ngoài, "Đến lúc đó, Bệ hạ sẽ tỉ mỉ điều tra một lượt, chỉ cần có chút manh mối, mọi chuyện sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Thái Tử Điện hạ, ta phải đi đón Công chúa rồi", Bùi Văn Tuyên quay đầu nhìn Lý Xuyên cười nói, "Điện hạ xin cứ tự nhiên"
Bùi Văn Tuyên nói xong liền bước ra ngoài.
Lúc này, báo cáo của ngỗ tác cũng đã có, người hầu cầm kết quả nghiệm thi chạy nhanh đưa vào cung.
Binh lính bên ngoài cung nhận lệnh điều tra tung tích con trai của Hoằng Đức cũng tìm thấy một ông lão, sau vài miêu tả đại khái, binh lính lập tức cho người cưỡi ngựa hồi cung truyền tin.
Đồng thời có một thanh niên, đội mưa vội vã vào cung.
Thứ đến trước là kết quả báo cáo của ngỗ tác, Lý Minh xem xong, ngẩng đầu nhìn về phía hai người cũng đang ngồi đợi kết quả, lạnh mặt nói, "Là tự sát"
Lý Dung không dám tin, lặp lại lần nữa, "Tự sát?"
Lý Minh đáp một tiếng, sau đó có người tiến vào, thì thầm gì đó bên tai Lý Minh.
Lý Minh ngẩng phắt đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tô Dung Khanh.
Tô Dung Khanh vẫn giữ nguyên thái độ không biết gì, giả vờ như không hiểu được ánh mắt của Lý Minh.

Lý Minh nhìn chằm chằm y một lát, chợt gầm lên, "Tô Dung Khanh, còn không giao con trai của Hoằng Đức ra đây!"
Tô Dung Khanh nghe vậy, thần sắc bình tĩnh, một hai phủ nhận, "Vi thần không hiểu ý của Bệ hạ"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
"Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm, ngươi cho người bắt con của người ta, thật sự cho rằng không ai biết được sao?!"
"Vi thần bị oan!", Tô Dung Khanh lập tức quỳ xuống, "Bệ hạ từ đâu nghe được tin tức kia, xin gọi người nọ ra đây, vi thần có thể đối chất với họ"
"Đối chất? Đối chất cái gì nữa? Hoằng Đức chỉ ra và xác nhận ngươi, khẩu cung vừa gửi đến Tấu sự thính, Tấu sự thính liền bị cháy.

Mà gã tiến cung để làm chứng, liền chết trên đường đi, còn do tự sát.

Nếu không phải có người dùng tính mạng con trai uy hiếp, gã sao lại tự sát? Hiện tại, kết quả điều tra tung tích đứa trẻ kia lại có liên quan đến ngươi, một chuyện thì có thể nói là trùng hợp, nhưng trên đời này sẽ có nhiều sự trùng hợp liên tiếp như vậy sao?!"
"Bệ hạ nói đúng", Tô Dung Khanh lạnh lùng nói, "Vi thần cũng cho rằng không phải trùng hợp, nhất định là có ai đó hãm hại vi thần"
"Ngươi đánh rắm!"
Lý Minh tức giận đến độ ném thẳng chiếc ly xuống, Tô Dung Khanh không hề tránh né, để mặc chiếc ly còn chứa nước kia nện thẳng lên đầu.

Nước trà xối cả người y ướt sũng, trên trán cũng rỉ máu.

Nhưng y không chút nao núng, vẫn quỳ trên đất nói, "Kính xin Bệ hạ điều tra rõ ràng"
"Tốt, tốt lắm", Lý Minh nâng tay chỉ vào y, gật đầu nói, "Tra, lập tức đi tra.

Người đâu, kéo Tô Dung Khanh xuống, nhốt vào đại lao, tra rõ y và Hoằng Đức..."
Khi ông còn chưa kịp dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng thái giám thông báo, "Bệ hạ, Tô phó ti chủ cầu kiến"
Nghe vậy, Lý Dung bất an nhìn ra ngoài cửa.

Lý Minh nhíu mày, sau một chốc do dự, ông không kiên nhẫn nói, "Tuyên"
Lý Minh vừa nói xong, Tô Dung Hoa đã nhanh chóng tiến vào, gã cung kính quỳ xuống, hiếm khi lộ vẻ đứng đắn nói, "Vi thần Tô Dung Hoa tham kiến Bệ hạ"
Lý Minh đang cực kì bực bội, ông khống chế cảm xúc, nâng tay, "Đứng lên đi"
"Vi thần không dám"

Tô Dung Hoa quỳ dưới đất, bình tĩnh đáp, Lý Minh nâng mắt nhìn gã, không khí phòng trong yên tĩnh rất lâu, Lý Dung chỉ nháy mắt đã đoán được ý đồ của Tô Dung Hoa.
Gã đến để nhận tội!
Lý Dung tư duy không ngừng xoay chuyển, nàng thầm suy đoán xem với biến cố như vậy sẽ có thể dẫn đến kết quả gì.
Nếu Tô Dung Hoa ôm hết mọi tội lỗi, vậy phần khẩu cung chỉ tội Tô Dung Khanh sẽ trở nên cực kỳ khả nghi.

Chỉ là sự xuất hiện của Tô Dung Hoa quá trùng hợp, Lý Minh e rằng cũng sẽ không tin, nhưng đồng thời cũng sẽ thấy nghi ngờ về độ đáng tin của mọi chứng cứ hiện tại.
Như vậy, dù không thể hoàn toàn vớt vát lại mặt mũi cho Tô Dung Khanh nhưng ít nhất cũng có thể giúp vị trí của hai bên đứng ngang nhau.
Mà người phải hy sinh, duy nhất chỉ có mình Tô Dung Hoa.
Sau khi Lý Dung có được đáp án, nàng đang định nói gì đó, nhưng khi còn chưa kịp mở miệng, nàng đã nghe thấy Tô Dung Hoa cung kính nói, "Kính xin Bệ hạ cho những người khác lui xuống"
Lý Minh nhìn chằm chằm Tô Dung Hoa, sau một hồi, ông phất tay bảo, "Lui ra hết đi"
Mọi người đều không chịu nhúc nhích, Tô Dung Khanh nhìn chằm chằm Tô Dung Hoa, Tô Dung Hoa lại chẳng thèm quan tâm đ ến y.

Lý Minh thấy họ như thế, không khỏi nổi giận, "Sao nào, ngay cả lời nói của trẫm cũng không nghe sao?!"
Thấy Lý Minh phát hỏa, Lý Dung hít sâu một hơi, đứng dậy, hành lễ ra ngoài.
Lý Dung cùng Tô Dung Khanh một trước một sau ra cửa, sau khi ra ngoài, hai người mỗi người đứng một bên, nhìn màn mưa tầm tã xối ướt cả đất trời.

Và trong màn mưa ấy, bên tai như thấp thoáng nghe thấy những tiếng khua chiêng gõ trống, chẳng khác gì sắp trình diễn một tuồng kịch hay.
Mà trong cơn mưa, ở nơi xa, cổng cung chậm rãi mở ra, một thanh niên mặc áo lam thêu hoa lan, tay cầm ô, từ bên ngoài cung bước vào.
Lý Dung và Tô Dung Khanh nhìn người nọ bước đi trong màn mưa, mà trong Ngự thư phòng lại truyền ra tiếng quát mắng.
Lý Dung nghe được không khỏi bật cười.
"Nghe nói tình cảm giữa Tô đại nhân và huynh trưởng rất tốt, hôm nay được chứng kiến, quả nhiên không sai"
Nói rồi, nàng quay đầu sang, có chút tò mò hỏi, "Ngươi không thấy áy náy sao?"
Tô Dung Khanh không nói gì, chỉ im lặng nhìn về phương xa.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Phương xa, người thanh niên đi qua quãng trường của cung đình, là ánh sáng duy nhất trong màn mưa.
"Điện hạ", giọng điệu trong sáng từ trước đến nay không đổi của Tô Dung Khanh bỗng mang theo vài phần khàn đặc, "Có đôi khi, cuộc đời không cho con người ta được thấy áy náy.

Mà một người đang đi về phía tuyệt lộ, chỉ có thể luôn đi về phía trước"
"Trước kia ta cũng cảm thấy, con người thật sự luôn bị ép tiến về phía trước", Lý Dung mỉm cười, khiến nàng trông thân thiện hơn, "Nhưng hôm nay ta đã biết, con đường vốn dĩ đều do người đi mới có.

Nếu ngươi không đi về phía trước, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết, phía trước rốt cuộc có phải là đường hay không"
"Có lẽ phía trước chính là vách núi"
Tô Dung Khanh giọng điệu lạnh nhạt, Lý Dung quay sang nhìn y, giữa mày mang theo chút ánh sáng, "Vậy còn phải xem, ngươi có nguyện ý bị tan xương nát thịt để đi về phía trước không"
Nghe vậy, Tô Dung Khanh rốt cuộc dời mắt khỏi màn mưa, nhìn về phía Lý Dung, "Điện hạ cam nguyện tan xương nát thịt vì con đường kia sao?"
"Có lẽ", Lý Dung nghĩ một chốc, "Ta chẳng qua cũng chỉ là, đi một bước tính một bước thôi"
"Điện hạ không phải là người như vậy"
"Dung Khanh", Lý Dung đột nhiên gọi ra xưng hô kiếp trước, Tô Dung Khanh ngẩn người, sau đó y nghe thấy Lý Dung nói, "Con người rồi sẽ thay đổi"
Khi họ nói chuyện, Bùi Văn Tuyên đã đi đến trước mặt họ.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Nước mưa theo tán ô, chẳng khác trì trân châu tí tách rỏ xuống, người thanh niên đứng dưới ô, nâng gương mặt với đường nét tuấn nhã lên.

Hắn hơi mỉm cười, ánh mắt sáng ngời mang theo vài phần dịu dàng chỉ dành cho người nào đó.
Khi hắn ngẩng đầu, ánh mắt chỉ đặt lên người Lý Dung, âm thanh trong trẻo, trong sự cung kính mang theo vài phần trêu đùa, "Điện hạ, vi thần thấy trời đổ mưa to, cố ý đến đón Người"
Nói xong, hắn đưa mắt sang nhìn Tô Dung Khanh.
Tô Dung Khanh bình tĩnh nhìn hắn, hắn mỉm cười nhìn Tô Dung Khanh.
Hai người ánh mắt cách một màn mưa chạm vào nhau, chỉ một cái chớp mắt đã nói lên tất cả yêu hận tình thù, gút mắt phân tranh suốt mười năm.
"Năm xưa, khi tại hạ còn là học sinh đã được nghe về tài danh của Tô đại nhân, ngươi và ta, ai cũng từng đứng đầu ba năm, lại chưa từng trực tiếp thi đấu một lần.

Hiện tại nhìn thấy Tô đại nhân...", Bùi Văn Tuyên hơi gật đầu, "Hạnh ngộ"
Tô Dung Khanh lạnh lùng nhìn hắn, y hiểu rõ hàm nghĩa ẩn sau câu "hạnh ngộ" kia là gì.

Hắn không phải đang nói với Tô Dung Khanh tuổi niên thiếu, mà đang nói với Tô Dung Khanh, người từng cùng hắn âm thầm giao thủ vài thập niên, lần nữa sống lại.

Một câu "Hạnh ngộ", là lời thăm hỏi, cũng là lời tuyên chiến.
Hắn đang vô cùng trực tiếp báo với Tô Dung Khanh, hắn biết y cũng sống lại.
Cũng chính vì biết y đã trở lại, hắn mới tìm đúng mục tiêu và xuống tay nhanh như thế; mới quyết đoán thực thi kế hoạch như thế.

Đây quả nhiên là phong cách làm việc từ trước đến nay của Bùi Văn Tuyên, thận trọng từng bước, nơi nơi đều là bẫy rập.
Tô Dung Khanh không khỏi bật cười, y nghiêm túc nhìn Bùi Văn Tuyên, bình tĩnh lại nghiêm túc đáp, "Hạnh ngộ"
Bùi Văn Tuyên ý cười càng sâu.
Trận đấu đến muộn ba mươi năm, sau một kiếp, rốt cuộc mở màn..

Chapter
1 Chương 1: Giết nhau
2 Chương 2: Hồi ức
3 Chương 3: Tuyển phu
4 Chương 4: Xuân yến
5 Chương 5: Giữ người
6 Chương 6: Gây khó dễ
7 Chương 7: Đánh cờ
8 Chương 8: Lời thề
9 Chương 9: Từ biệt
10 Chương 10: Uy hiếp
11 Chương 11: Cãi nhau
12 Chương 12: Giãi bày
13 Chương 13: Hối hận
14 Chương 14: Được cứu
15 Chương 15: Lý Xuyên
16 Chương 16: Giao ước
17 Chương 17: Thuyết phục
18 Chương 18: Ám sát
19 Chương 19: Chủ thẩm
20 Chương 20
21 Chương 21: Tìm chứng cứ
22 Chương 22: Dung Dung
23 Chương 23: Giấc mộng xưa
24 Chương 24: Đến núi bái phỏng
25 Chương 25: Dựa dẫm
26 Chương 26: Vào ngục
27 Chương 27: Mẫu đơn
28 Chương 28: Phủi hoa
29 Chương 29: Hoà thuận
30 Chương 30: Sự khác biệt
31 Chương 31: Hạ màn
32 Chương 32: Ban hôn
33 Chương 33: Nhu phi
34 Chương 34: Lạc Thần
35 Chương 35: Lễ vật
36 Chương 36: Thành thân
37 Chương 37: Dạ đàm
38 Chương 38: Cung yến
39 Chương 39: Bùi gia
40 Chương 40: Sòng bạc
41 Chương 41: Hái hoa
42 Chương 42: Tuyển phi
43 Chương 43: Thất tịch
44 Chương 44: Tiếc nuối
45 Chương 45: Đáp lại
46 Chương 46: Phản cốt
47 Chương 47: Tranh đoạt
48 Chương 48: Giám sát ti
49 Chương 49: Liêu nhân
50 Chương 50: Kết làm đồng minh
51 Chương 51: Phiền phức
52 Chương 52: Gây khó dễ
53 Chương 53: Tỉnh ngộ
54 Chương 54: Bẫy rập
55 Chương 55: Bị đánh
56 Chương 56: Bị thương
57 Chương 57: Quyết tâm
58 Chương 58: Che dù
59 Chương 59: Tiến công
60 Chương 60: Giành gia tài
61 Chương 61: Câu dẫn
62 Chương 62: Bảo vệ
63 Chương 63: Chuyện cũ
64 Chương 64: Tranh chấp trên triều 1
65 Chương 65: Tranh chấp trên triều 2
66 Chương 66: Cầu hôn
67 Chương 67: Trở về
68 Chương 68: Quân ân
69 Chương 69: Ngày sau
70 Chương 70: Kết quả vụ án
71 Chương 71: Chuyển giao án
72 Chương 72: Thương nghị
73 Chương 73: Công đạo
74 Chương 74: Người chết sống lại
75 Chương 75: Khám nghiệm tử thi
76 Chương 76: Từ biệt
77 Chương 77: Nụ hôn trong đêm
78 Chương 78: Ám sát
79 Chương 79: Chạm đến trái tim
80 Chương 80: Bàn bạc
81 Chương 81: Hẻm núi Hồ Điệp
82 Chương 82: Tiếng lòng
83 Chương 83: Bày tỏ
84 Chương 84: Chiến thuật
85 Chương 85: Lạt mềm buột chặt 1
86 Chương 86: Lạt mềm buộc chặt 2
87 Chương 87: Lạt mềm buộc chặt 3
88 Chương 88: Vu khống
89 Chương 89: Chứng minh thân phận
90 Chương 90: Thảo luận
91 Chương 91: Giữ lời
92 Chương 92: Sai lầm
93 Chương 93: Năm mới
94 Chương 94: Sủi cảo
95 Chương 95: Tiến triển
96 Chương 96: Đấu nhạc*
97 Chương 97: Dỗ dành
98 Chương 98: Điều nhiệm*
99 Chương 99: Nam đoàn*
100 Chương 100: Chân dung
101 Chương 101: 101: Ban Thưởng
102 Chương 102: 102: Lật Ngược Ván Cờ
103 Chương 103: 103: Lưỡi Dao Sắc Bén
104 Chương 104: 104: Đau Lòng
105 Chương 105: 105: Tính Kế
106 Chương 106: 106: Lý Do
107 Chương 107: 107: Nhân Đao
108 Chương 108: 108: Thê Tử
109 Chương 109: 109: Lá Bùa
110 Chương 110: 110: Những Lá Thư
111 Chương 111: 111: Thuyền Hoa
112 Chương 112: 112: Muôn Ngàn Ánh Đèn
113 Chương 113: 113: Hòa Ly
114 Chương 114: 114: Phản Công
115 Chương 115: 115: Hồ Toàn Vũ
116 Chương 116: 116: Bày Cục
117 Chương 117: Đốt Tấu Sự Thính
118 Chương 118: Hạnh Ngộ
119 Chương 119: Con Đường Phía Trước
120 Chương 120: Chia Phủ
121 Chương 121: Hẹn gặp mặt
122 Chương 122: Lựa chọn
123 Chương 123: Xuân phong lâu
124 Chương 124: Vũ cơ
125 Chương 125: Thượng tấu
126 Chương 126: Phát cháo
127 Chương 127: Nguyệt lão
128 Chương 128: Nhân gian
129 Chương 129: Đêm hội (2)
130 Chương 130: Bể tắm
131 Chương 131: Cáo trạng
132 Chương 132: Đêm về
133 Chương 133: Vi phu
134 Chương 134: Dựa vào
135 Chương 135: Lệnh trưng binh
136 Chương 136: Xung đột
137 Chương 137: Tống tiền
138 Chương 138: Tương lai
139 Chương 139: Hỏi khám
140 Chương 140: Vấn đề nan giải
141 Chương 141: Thu lưới
142 Chương 142: Nghỉ ngơi
143 Chương 143: Bắt người
144 Chương 144: Uy hiếp
145 Chương 145: Châm chọc
146 Chương 146: Kết án
147 Chương 147: Trở về
148 Chương 148: Ếch tới rồi
149 Chương 149: Chuẩn bị
150 Chương 150: Hỏi tội
151 Chương 151: Tự đâm đầu vào chỗ chết
152 Chương 152: Không nhẫn tâm (1)
153 Chương 153: Lấy thân làm cầu
154 Chương 154: Tuyệt giao
155 Chương 155: Cuộc đi săn mùa Đông (1)
156 Chương 156: Cuộc đi săn mùa Đông (2)
157 Chương 157: Túi hương
158 Chương 158: Ngã vực
159 Chương 159: Chân tướng
160 Chương 160: Hồi phủ
161 Chương 161: Mang thai
162 Chương 162: Làm rõ
163 Chương 163: Vận mệnh
164 Chương 164: Ước mơ của Lý Xuyên
165 Chương 165: Rời khỏi kinh thành
166 Chương 166: Bắt đầu lại
167 Chương 167: Quỳ xuống
168 Chương 168: Kết cục
169 Chương 169: Toàn văn hoàn
170 Chương 170: Ngoại truyện 1 - Kiếp trước
171 Chương 171: Ngoại truyện 2 - Mất trí nhớ
Chapter

Updated 171 Episodes

1
Chương 1: Giết nhau
2
Chương 2: Hồi ức
3
Chương 3: Tuyển phu
4
Chương 4: Xuân yến
5
Chương 5: Giữ người
6
Chương 6: Gây khó dễ
7
Chương 7: Đánh cờ
8
Chương 8: Lời thề
9
Chương 9: Từ biệt
10
Chương 10: Uy hiếp
11
Chương 11: Cãi nhau
12
Chương 12: Giãi bày
13
Chương 13: Hối hận
14
Chương 14: Được cứu
15
Chương 15: Lý Xuyên
16
Chương 16: Giao ước
17
Chương 17: Thuyết phục
18
Chương 18: Ám sát
19
Chương 19: Chủ thẩm
20
Chương 20
21
Chương 21: Tìm chứng cứ
22
Chương 22: Dung Dung
23
Chương 23: Giấc mộng xưa
24
Chương 24: Đến núi bái phỏng
25
Chương 25: Dựa dẫm
26
Chương 26: Vào ngục
27
Chương 27: Mẫu đơn
28
Chương 28: Phủi hoa
29
Chương 29: Hoà thuận
30
Chương 30: Sự khác biệt
31
Chương 31: Hạ màn
32
Chương 32: Ban hôn
33
Chương 33: Nhu phi
34
Chương 34: Lạc Thần
35
Chương 35: Lễ vật
36
Chương 36: Thành thân
37
Chương 37: Dạ đàm
38
Chương 38: Cung yến
39
Chương 39: Bùi gia
40
Chương 40: Sòng bạc
41
Chương 41: Hái hoa
42
Chương 42: Tuyển phi
43
Chương 43: Thất tịch
44
Chương 44: Tiếc nuối
45
Chương 45: Đáp lại
46
Chương 46: Phản cốt
47
Chương 47: Tranh đoạt
48
Chương 48: Giám sát ti
49
Chương 49: Liêu nhân
50
Chương 50: Kết làm đồng minh
51
Chương 51: Phiền phức
52
Chương 52: Gây khó dễ
53
Chương 53: Tỉnh ngộ
54
Chương 54: Bẫy rập
55
Chương 55: Bị đánh
56
Chương 56: Bị thương
57
Chương 57: Quyết tâm
58
Chương 58: Che dù
59
Chương 59: Tiến công
60
Chương 60: Giành gia tài
61
Chương 61: Câu dẫn
62
Chương 62: Bảo vệ
63
Chương 63: Chuyện cũ
64
Chương 64: Tranh chấp trên triều 1
65
Chương 65: Tranh chấp trên triều 2
66
Chương 66: Cầu hôn
67
Chương 67: Trở về
68
Chương 68: Quân ân
69
Chương 69: Ngày sau
70
Chương 70: Kết quả vụ án
71
Chương 71: Chuyển giao án
72
Chương 72: Thương nghị
73
Chương 73: Công đạo
74
Chương 74: Người chết sống lại
75
Chương 75: Khám nghiệm tử thi
76
Chương 76: Từ biệt
77
Chương 77: Nụ hôn trong đêm
78
Chương 78: Ám sát
79
Chương 79: Chạm đến trái tim
80
Chương 80: Bàn bạc
81
Chương 81: Hẻm núi Hồ Điệp
82
Chương 82: Tiếng lòng
83
Chương 83: Bày tỏ
84
Chương 84: Chiến thuật
85
Chương 85: Lạt mềm buột chặt 1
86
Chương 86: Lạt mềm buộc chặt 2
87
Chương 87: Lạt mềm buộc chặt 3
88
Chương 88: Vu khống
89
Chương 89: Chứng minh thân phận
90
Chương 90: Thảo luận
91
Chương 91: Giữ lời
92
Chương 92: Sai lầm
93
Chương 93: Năm mới
94
Chương 94: Sủi cảo
95
Chương 95: Tiến triển
96
Chương 96: Đấu nhạc*
97
Chương 97: Dỗ dành
98
Chương 98: Điều nhiệm*
99
Chương 99: Nam đoàn*
100
Chương 100: Chân dung
101
Chương 101: 101: Ban Thưởng
102
Chương 102: 102: Lật Ngược Ván Cờ
103
Chương 103: 103: Lưỡi Dao Sắc Bén
104
Chương 104: 104: Đau Lòng
105
Chương 105: 105: Tính Kế
106
Chương 106: 106: Lý Do
107
Chương 107: 107: Nhân Đao
108
Chương 108: 108: Thê Tử
109
Chương 109: 109: Lá Bùa
110
Chương 110: 110: Những Lá Thư
111
Chương 111: 111: Thuyền Hoa
112
Chương 112: 112: Muôn Ngàn Ánh Đèn
113
Chương 113: 113: Hòa Ly
114
Chương 114: 114: Phản Công
115
Chương 115: 115: Hồ Toàn Vũ
116
Chương 116: 116: Bày Cục
117
Chương 117: Đốt Tấu Sự Thính
118
Chương 118: Hạnh Ngộ
119
Chương 119: Con Đường Phía Trước
120
Chương 120: Chia Phủ
121
Chương 121: Hẹn gặp mặt
122
Chương 122: Lựa chọn
123
Chương 123: Xuân phong lâu
124
Chương 124: Vũ cơ
125
Chương 125: Thượng tấu
126
Chương 126: Phát cháo
127
Chương 127: Nguyệt lão
128
Chương 128: Nhân gian
129
Chương 129: Đêm hội (2)
130
Chương 130: Bể tắm
131
Chương 131: Cáo trạng
132
Chương 132: Đêm về
133
Chương 133: Vi phu
134
Chương 134: Dựa vào
135
Chương 135: Lệnh trưng binh
136
Chương 136: Xung đột
137
Chương 137: Tống tiền
138
Chương 138: Tương lai
139
Chương 139: Hỏi khám
140
Chương 140: Vấn đề nan giải
141
Chương 141: Thu lưới
142
Chương 142: Nghỉ ngơi
143
Chương 143: Bắt người
144
Chương 144: Uy hiếp
145
Chương 145: Châm chọc
146
Chương 146: Kết án
147
Chương 147: Trở về
148
Chương 148: Ếch tới rồi
149
Chương 149: Chuẩn bị
150
Chương 150: Hỏi tội
151
Chương 151: Tự đâm đầu vào chỗ chết
152
Chương 152: Không nhẫn tâm (1)
153
Chương 153: Lấy thân làm cầu
154
Chương 154: Tuyệt giao
155
Chương 155: Cuộc đi săn mùa Đông (1)
156
Chương 156: Cuộc đi săn mùa Đông (2)
157
Chương 157: Túi hương
158
Chương 158: Ngã vực
159
Chương 159: Chân tướng
160
Chương 160: Hồi phủ
161
Chương 161: Mang thai
162
Chương 162: Làm rõ
163
Chương 163: Vận mệnh
164
Chương 164: Ước mơ của Lý Xuyên
165
Chương 165: Rời khỏi kinh thành
166
Chương 166: Bắt đầu lại
167
Chương 167: Quỳ xuống
168
Chương 168: Kết cục
169
Chương 169: Toàn văn hoàn
170
Chương 170: Ngoại truyện 1 - Kiếp trước
171
Chương 171: Ngoại truyện 2 - Mất trí nhớ