Chương 98: Điều nhiệm*

(Ý của cụm này là điều động và bổ nhiệm, thuyên chuyển công tác, nhưng vì dài quá nên Tây xin phép dùng từ Hán Việt luôn)

Trans+Beta: Đặc Lôi Tây

Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên "Ừm" một tiếng liền biết hắn đang vui vẻ. Nàng kéo Bùi Văn Tuyên đi về phía trước, hai người cùng nhau lên xe ngựa. Lúc này Bùi Văn Tuyên mới nhớ đến một chuyện, "Ban nãy ta thấy nàng hình như không được vui, có chuyện gì với Thái tử điện hạ sao?"

"Xuyên nhi quyết định tuyển phi", Lý Dung thở dài, "Thật ra đây là chuyện tốt, không gì tốt hơn việc đệ ấy có thể nghĩ thông suốt. Nhưng không biết vì sao, trong lòng ta luôn cảm thấy có chút khó chịu"

"Điện hạ khó chịu điều gì?"

Bùi Văn Tuyên rót trà cho Lý Dung, nàng im lặng hồi lâu mới khẽ cười đáp, "Thật ra cũng không có gì. Đệ ấy được như bây giờ, mọi người đều bớt lo, không gì tốt hơn cả. Dù sao đệ ấy cũng là Thái tử...", Lý Dung nâng mắt nhìn hắn hỏi, "Không phải sao?"

Bùi Văn Tuyên không đáp, hắn dường như cũng không muốn bàn đến đề tài này. Chính vì thế sau khi đẩy ly trà đã được rót đầy đến trước mặt Lý Dung, hắn chỉ nói, "Điện hạ uống chút trà, giải rượu đi ạ"

Lý Dung nâng mắt nhìn thần sắc dưới ánh nến lay lắt có chút xa cách của Bùi Văn Tuyên, sau khi do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định không nói gì.

Kỳ nghỉ đông chớp mắt đã qua, mới ở trong nhà được thêm mấy ngày, triều đình từ trên xuống dưới bắt đầu quay về guồng quay ngày thường. Ngày đầu tiên Lý Dung đến Đốc tra ti sau kỳ nghỉ đã nghe được tin nhóm người bị lưu đày và sung quân sắp ra khỏi thành. Lý Dung suy nghĩ một chốc đột nhiên nhớ ra một chuyện, nàng quay đầu hỏi Thượng Quan Nhã, "Lận Phi Bạch hình như cũng bị phán sung quân phải không?"

"Thưa vâng"

Thượng Quan Nhã gật đầu, có chút kỳ quái hỏi, "Sao đột nhiên Người lại hỏi chuyện này ạ?"

"Đi thôi", Lý Dung đứng dậy, cười nói, "Đi gặp gã nào"

Thượng Quan Nhã cảm thấy có chút ngoài ý muốn với quyết định này của Lý Dung. Nàng đuổi theo Lý Dung, vội vàng hỏi, "Vì sao Điện hạ muốn đi gặp gã?"

"Gã là một nhân tài...", Lý Dung giải thích, "Không đi tiễn thật đáng tiếc"

Hai người ra cửa, lên xe ngựa, chẳng bao lâu sau đã đến cổng thành.

Lúc này, một hàng tù nhân đứng trước cổng thành, bọn họ mặc áo tù màu trắng, chân mang xiềng nặng trịch, cổ đeo gông bằng gỗ, đang tạm biệt người thân.

Trước cổng thành, tiếng khóc lóc kêu than ầm ĩ, chỉ có Lận Phi Bạch đứng trong đám đông, nhìn qua cực kì bình tĩnh và hoàn toàn tách biệt với xung quanh.

Lý Dung và Thượng Quan Nhã đi đến trước mặt Lận Phi Bạch, Lý Dung mỉm cười chào gã, "Lận công tử"

Lận Phi Bạch đáp một tiếng, lại không nói thêm gì nhiều. Lý Dung nhìn hình cụ trên người gã, sau đó quay sang phân phó Thượng Quan Nhã, "Ngươi đi nhắc nhở quan viên phụ trách áp giải họ một chút, vấn đề thể diện vẫn cần chú ý, đừng để Lận công tử đeo nhiều thứ như vậy"

Thượng Quan Nhã chắp tay lui xuống, Lý Dung quay đầu nhìn sang Lận Phi Bạch, sắc mặt gã vẫn không chút biến đổi. Lý Dung đánh giá gã từ trên xuống dưới một lượt, "Nhìn thái độ của Lận công tử hiện tại, người của Thất tinh đường hẳn đã mai phục sẵn trên đường?"

"Sao nào", Lận Phi Bạch nghe Lý Dung nhắc đến Thất tinh đường, sắc mặt rốt cuộc có vài phần gợn sóng, "Điện hạ đang nghĩ nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, hiện tại cố ý đến đây xử lý nốt Lận mỗ sao?"

"Lận công tử nói sai rồi, ta đến là để cho Lận công tử một cơ hội", Lý Dung nâng tay, nhìn quạt xếp ôn hòa nói, "Lận công tử có muốn làm quan không?"

Lận Phi Bạch nhíu mày, Lý Dung phân tích cho gã nghe, "Nếu lần này người của Thất tinh đường giữa đường cướp phạm nhân, đương nhiên sẽ kinh động đến triều đình. Với tính cách của Phụ hoàng ta, một tổ chức như Thất tinh đường như các ngươi, trước ám sát sau cướp phạm nhân, ông ấy hẳn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu"

"Cho nên ngươi rốt cuộc muốn nói gì?", Lận Phi Bạch nhìn chằm chằm Lý Dung, nàng khẽ cười nói, "Ta chỉ muốn biết, đồng dạng đều là giết người, liều mạng, Lận công tử có nguyện ý dùng nó trên chiến trường?"

"Lần này Lận công tử bị sung quân đến đó..."

Lý Dung quay đầu nhìn về phía phương xa, "Sung quân khác với lưu đày, tuy đều là những nơi xa xôi hẻo lánh, nhưng người bị lưu đày không còn tương lai, mà người bị sung quân nếu lập quân công, cũng có cơ hội lấy công chuộc tội, đảm nhiệm chức vị quan trọng trong quân doanh. Nếu Lận công tử nguyện ý, tại hạ có thể hợp tác với Lận công tử. Chỉ cần Lận công tử lập được một chiến công nhỏ, ta lập tức sẽ thỉnh cầu Bệ hạ, cho phép ngươi nhập gia phả Tạ gia, từ tội nhân trở thành người thường. Như vậy, ngươi liền có thể kiến công lập nghiệp trên sa trường"

"Từ đây lưu lạc thiên nhai, trốn chui trốn nhủi hay nhập gia phả thế gia, dùng mạng đổi lấy tiền đồ và thăng chức trên quan trường...", Lý Dung hơi rướn người về phía trước, "Lận công tử hãy suy nghĩ kĩ càng vào"

Thật ra chuyện này không cần chọn, cũng không có cách để chọn.

Lận Phi Bạch nhìn Lý Dung, nhíu mày, ánh mắt không khỏi mang theo vài phần nghi hoặc, "Ngươi dám tin ta?"

Dù sao gã cũng không phải thất ước một lần, lần trước gã đồng ý nội ứng ngoại hợp với nàng đối phó Tạ Lan Thanh, song sau đó lại cùng Tạ Lan Thanh đối phó nàng.

Lý Dung bật cười, "Có tin được hay không, ta tự hiểu rõ. Trước đây ngươi bị gò bó bởi di nguyện của mẫu thân, hiện tại ta nghĩ, ngươi nhất định sẽ có thể đưa ra lựa chọn thích hợp nhất"

"Lựa chọn của ta?", Lận Phi Bạch cười lạnh, "Ngươi phán ta đi sung quân còn bảo ta lựa chọn, cái này mà gọi là lựa chọn? Hiện tại ngươi đến đây muốn giả làm người tốt sao?"

"Lận công tử chỉ là chưa nghĩ thông suốt thôi...", Lý Dung vuốt ve chiếc quạt trong tay, "Ngươi giết ta, lại hãm hại ta, ta cho ngươi đi sung quân đã là cực kì khoan hồng độ lượng với ngươi rồi. Hiện tại ta còn cho ngươi một cơ hội làm lại từ đầu, ngươi ấy vậy không thấy cảm kích ta?"

"Mạng người trên tay Lận công tử không ít, cho nên về vấn đề ân oán, ngươi hẳn có cái nhìn rất thoáng. Ngươi và ta lại không phải kẻ thù, ngươi giết ta không phải vì hận ta, ta phán ngươi như vậy cũng không phải vì chán ghét ngươi. Một khi đã như vậy, hiện tại ta có thể cho ngươi lợi ích, vì sao ngươi lại không làm bạn với ta?"

Lý Dung nói xong, Lận Phi Bạch cũng không nhiều lời, gã lại không phải kẻ ngốc, sau một chốc suy nghĩ, gã đơn giản nói, "Xin nghe theo sự phân phó của Điện hạ"

Khi hai người đang nói chuyện, Thượng Quan Nhã đã đi đến, nàng nói với Lý Dung, "Chuẩn bị xong rồi ạ, hiện tại vì còn ở cổng thành nên không tiện làm theo lệnh Người. Đợi chốc nữa khi ra khỏi địa giới Hoa Kinh, bọn họ sẽ tháo hình cụ trên người gã xuống"

Nói rồi, Thượng Quan Nhã quay đầu nhìn về phía Lận Phi Bạch, "Lận tặc, còn không mau cảm ơn Công chúa?"

"Ta phải cảm ơn nàng chứ có phải cô đâu", Lận Phi Bạch lập tức đáp, gã liếc xéo Thượng Quan Nhã hỏi, "Liên quan gì đến cô?"

"Ngươi quả thật là chó cắn Lữ Động Tân mà", Thượng Quan Nhã nghe Lận Phi Bạch trả lời như vậy liền tức giận, nàng chìa tay ra nói, "Mau trả lại bộ bài lá cho ta!"

"Tây Nam nghèo khổ lại nhàm chán...", Lận Phi Bạch chậm rì rì đáp, "Không trả"

Gã vừa nói xong, quan binh áp giải liền đến trước mặt Lý Dung, cười nói, "Điện hạ, vị công tử này phải lên đường rồi ạ. Hai vị không bằng sau này lại tâm sự?"

Mấy lời trên cực kì dễ nghe, Lý Dung khẽ gật đầu, bảo Thượng Quan Nhã thưởng bạc cho hắn. Nàng chìa tay ra, đưa cho Lận Phi Bạch một miếng ngọc bội có khắc một chữ "Bình", căn dặn, "Sau này nhớ thường xuyên gửi thư"

Lý Dung nói xong liền cùng Thượng Quan Nhã trở về.

Vừa vào thành, một người hầu đã đến bẩm báo với Lý Dung, "Điện hạ, Phò mã nói hôm nay không thể về phủ, nhắn Người hãy dùng bữa trước"

"Chàng có chuyện gì sao?", Lý Dung có chút kỳ quái hỏi, Bùi Văn Tuyên rất hiếm khi không về nhà dùng bữa, hôm nay sao lại như vậy?

"Phò mã nói ngài ấy muốn mở tiệc chiêu đãi vài vị đại nhân"

Lý Dung nghe vậy liền nhíu mày, nhưng không thể ở ngay trước mặt người ngoài lộ ra vẻ bất mãn cho nên nàng chỉ có thể nhịn xuống, quyết định lúc về sẽ hỏi Bùi Văn Tuyên sau.

Thượng Quan Nhã đứng bên cạnh cũng nhìn thấy biểu tình của Lý Dung, người hầu vừa đi, Thượng Quan Nhã đã dùng đầu vai khẽ huých vào người nàng hỏi, "Phò mã không dùng bữa với Người nên Người thấy không vui sao?"

"Làm gì có chuyện đó?", Lý Dung dời mắt khỏi bóng lưng người hầu kia, nàng quay đầu nói, "Chỉ là đang nghĩ vì sao chàng lại mở tiệc chiêu đãi người khác mà thôi"

"Tháng hai Lại Bộ phải đưa ra kết quả khảo hạch, tháng ba công bố danh sách nhân sự được điều động, chỉ là bản danh sách kia cũng sẽ được làm xong trong tháng hai", Thượng Quan Nhã cực kì nắm rõ những vấn đề trên, lập tức nói, "Những quan viên muốn được điều động hiện tại đều đang chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Phò mã mở tiệc mời khách, hẳn cũng vì mục đích trên"

Thượng Quan Nhã đột nhiên nhớ đến một chuyện, "Phò mã cũng làm chức Giám sát Ngự sử này khá lâu rồi nhỉ? Hắn là Phò mã của Người, theo lý mà nói nếu đã thành hôn với Người thì hắn phải được thăng quan tiến chức. Thêm nữa hắn còn giúp Người giải quyết tận mấy vụ án, về tình về lý đều đáng được thăng chức chứ, vì sao hiện tại vẫn chẳng thay đổi gì thế ạ?"

"Ngự sử có thực quyền", Lý Dung giải đáp nghi hoặc giúp Thượng Quan Nhã, "Tuy phẩm cấp không cao nhưng lại quan trọng hơn nhiều so với vài chức quan chỉ có hư danh kia. Chàng muốn được điều nhiệm cũng muốn đi theo hướng có được thực quyền, song đương nhiên, những nơi đó lại không dễ bước vào. Phụ hoàng ắt hẳn cũng đang ra sức dồn ép, mà khi ép đủ rồi...", Lý Dung huơ tay làm ra động tác ép chặt, "Khi thả tay ra mới có thể nảy cao hơn"

"Vậy...", Thượng Quan Nhã suy nghĩ một chốc lại hỏi, "Chuyện Phò mã thăng chức đã là chuyện chắc chắn, nếu thế hiện tại hắn còn chạy đông chạy tây làm gì?"

Lý Dung khoanh tay trước ngực, nghiền ngẫm những lời Thượng Quan Nhã nói, "Sợ là có người làm khó chàng"

Chuyện thăng quan tiến chức, nếu ngươi giữa chừng được "nhét" vào, người khác có rất nhiều cách gây khó dễ ngươi. Bùi Văn Tuyên nếu muốn làm một vị quan có thực quyền nhất định phải có bè phái của riêng mình.

"E là có người làm khó chàng"

Lý Dung lẩm bẩm, Thượng Quan Nhã nhìn nàng một cái, không kiềm được bật cười thành tiếng.

Lý Dung nghi hoặc ngẩng đầu, "Ngươi cười cái gì?"

"Điện hạ", Thượng Quan Nhã làm mặt quỷ với nàng, "Tình cảm giữa Người và Phò mã hiện tại đang rất tốt đẹp phải không?"

Họ đi trên đường cái với dòng người qua lại không ngớt xung quanh, khi nghe Thượng Quan Nhã hỏi vậy, Lý Dung chậm rãi nói, "Nhờ phúc của ngươi, xem như cũng có chút tiến triển đi"

"Người định khi nào có con?"

Thượng Quan Nhã và Lý Dung đi trên đường, Lý Dung nhìn mấy đứa trẻ ven đường lắc lư trống bỏi, nghe Thượng Quan Nhã hỏi vậy, nhất thời có chút hoảng hốt.

Kiếp trước, nàng cả đời chưa từng có con. Khi còn trẻ không muốn có, về sau không dám có, đến cuối cùng lại không thể có.

Con cái với nàng mà nói, như một thứ hàng xa xỉ, chỉ có thể xa xa nghe người khác bàn luận, ngoại trừ năm đầu mới thành hôn, nàng chưa bao giờ dám có suy nghĩ kia.

Mà hiện tại, khi Thượng Quan Nhã nhắc đến, nàng chợt ý thức được, mọi thứ mà kiếp trước nàng cảm thấy không thể sở hữu, bao gồm cả con cái, vào giờ phút này, tựa hồ đơn giản đến nỗi chỉ cần đưa tay ra là có thể có được.

Lý Dung bắt đầu nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, Thượng Quan Nhã thấy nàng không nói gì lại tiếp tục hỏi, "Sao thế, Người chưa từng nghĩ đến chuyện đó sao?"

"Nói thật với ngươi...", Lý Dung nhìn quanh một vòng, sau đó mới áp sát vào người Thượng Quan Nhã, đè thấp giọng nói, "Chúng ta vẫn chưa viên phòng*"

(*Ai cũng biết là chuyện gì đó😌)

Thượng Quan Nhã trợn to mắt, nhất thời có chút khiếp sợ, nhưng sau khi suy nghĩ một chốc, nàng đã bình tĩnh lại và dịu dàng nói, "Điện hạ, có vấn đề gì Người đều có thể nói với ta"

"Cũng không phải có vấn đề gì", Lý Dung nhíu mày, nghiêm túc phân tích, "Thật ra ta không sao cả, chỉ là Bùi Văn Tuyên chàng ấy..."

"Hắn không được?", Thượng Quan Nhã khiếp sợ bật thốt, Lý Dung lập tức giải thích, "Được, thân thể của chàng không thành vấn đề"

"Vậy thì...?", Thượng Quan Nhã lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Thành hôn hơn nửa năm, thân thể không thành vấn đề, nhà gái cũng nguyện ý, tình cảm cũng tốt đẹp, thế mà hắn còn có thể như cũ bình chân như vại, đây là Liễu Hạ Huệ chuyển thế sao?

"Chàng nói với ta thế này...", Lý Dung không chút giấu giếm kể, "Chàng cảm thấy, tình cảm phải chậm rãi một chút, muốn cùng ta thực hiện từng bước một"

"Ta hiểu rồi", Thượng Quan Nhã khẽ gật đầu, lộ ra vẻ thấu hiểu nói, "Điện hạ, chuyện này ta biết rất rõ"

"Ngươi biết rõ?", Lý Dung có chút kinh ngạc, nàng quay sang nhìn chằm chằm Thượng Quan Nhã, một bà lão sống hơn nửa đời như nàng còn thấy không hiểu lắm, vậy mà Thượng Quan Nhã lại biết rõ?

"Vâng", Thượng Quan Nhã cực kì nghiêm túc nói, "Chứng tỏ phu thê hai người vẫn chưa tiến vào giai đoạn thích hợp"

"Ngươi nói ta nghe thử xem", Lý Dung bắt đầu cảm thấy hứng thú với suy nghĩ của Thượng Quan Nhã. Thượng Quan Nhã đi sóng vai với Lý Dung, như thể một bà thầy xem bói nói, "Điện hạ, trong mối quan hệ giữa hai người, có phải bình thường đều là Phò mã lấy lòng Người?"

"Đúng vậy", Lý Dung thản nhiên thừa nhận, "Bình thường đều là chàng nhường nhịn ta"

"Vậy Người có từng tặng quà gì cho hắn không, hay cố ý làm chuyện gì đó khiến hắn vui vẻ?"

"Chưa từng..."

Lý Dung trả lời xong, không biết vì sao nàng lại cảm thấy có chút chột dạ. Thượng Quan Nhã bắt đầu phân tích cho Lý Dung hiểu, "Cho nên Người nhìn đi, Phò mã đang ám chỉ rõ ràng biết bao. Hắn cảm thấy tình cảm phải thực hiện từng bước một, nhưng vì sao hai người còn chưa lên giường? Bởi vì hai người còn chưa đến giai đoạn đó. Điện hạ nguyện ý, chứng tỏ trong lòng Người, Phò mã đã đến lúc thích hợp. Nhưng nếu Người vẫn đứng yên một chỗ, Phò mã sẽ không thể nào thấy Người thích hợp"

Lý Dung gõ quạt vào lòng bàn tay, nghe Thượng Quan Nhã tiếp tục nói, "Cho nên, nếu Người muốn ngủ hắn, không nên quá rụt rè, muốn chủ động xuất kích, tiến công, đánh thẳng vào trái tim hắn. Như vậy liền có thể đùa giỡn hắn trong lòng bàn tay"

Thượng Quan Nhã xoè tay ra sau đó lại chậm rãi siết chặt thành quyền.

Lý Dung nhíu mày, tuy nàng không quá đồng ý với lý luận của Thượng Quan Nhã, ví dụ như nàng cảm thấy, Bùi Văn Tuyên "không muốn", càng có thể vì hắn cảm thấy sâu trong nội tâm của hai người, tình cảm của họ quá chênh lệch.

Nhưng có một việc, nàng lại cực kì để ý.

Nàng để ý những gì mà ngày đó Bùi Văn Tuyên từng nói, nàng chưa từng dỗ hắn.

Vì thế nàng chỉ cần dỗ một chút thôi, hắn đã có thể tha thứ tất cả.

Thật ra nàng cũng không hy vọng như vậy, không biết vì sao, nàng hy vọng khi đối diện với mình, Bùi Văn Tuyên có thể tự nhiên, tùy hứng hơn nữa.

Lý Dung bảo hắn hãy đợi mình một chút nhưng sau đó nàng không thể cứ để yên như vậy mà chẳng làm gì cho đối phương.

Lý Dung nghĩ vậy liền quyết định, "Ngươi nói đúng, ta phải đối xử với chàng tốt hơn một chút"

Sau đó Lý Dung như hạ quyết tâm bổ sung, "Về lần điều nhiệm này của chàng, ta bao hết!"

28/3/2022

🌺Góc tám nhảm🌺

Vâng, chị nhà đã có ý thức truy phu rồi, 😌 suốt gần 100 chương cuối cùng anh nhà cũng bắt đầu hưởng được trái ngọt, để con dân cũng có đường mà ăn 😂

Chapter
1 Chương 1: Giết nhau
2 Chương 2: Hồi ức
3 Chương 3: Tuyển phu
4 Chương 4: Xuân yến
5 Chương 5: Giữ người
6 Chương 6: Gây khó dễ
7 Chương 7: Đánh cờ
8 Chương 8: Lời thề
9 Chương 9: Từ biệt
10 Chương 10: Uy hiếp
11 Chương 11: Cãi nhau
12 Chương 12: Giãi bày
13 Chương 13: Hối hận
14 Chương 14: Được cứu
15 Chương 15: Lý Xuyên
16 Chương 16: Giao ước
17 Chương 17: Thuyết phục
18 Chương 18: Ám sát
19 Chương 19: Chủ thẩm
20 Chương 20
21 Chương 21: Tìm chứng cứ
22 Chương 22: Dung Dung
23 Chương 23: Giấc mộng xưa
24 Chương 24: Đến núi bái phỏng
25 Chương 25: Dựa dẫm
26 Chương 26: Vào ngục
27 Chương 27: Mẫu đơn
28 Chương 28: Phủi hoa
29 Chương 29: Hoà thuận
30 Chương 30: Sự khác biệt
31 Chương 31: Hạ màn
32 Chương 32: Ban hôn
33 Chương 33: Nhu phi
34 Chương 34: Lạc Thần
35 Chương 35: Lễ vật
36 Chương 36: Thành thân
37 Chương 37: Dạ đàm
38 Chương 38: Cung yến
39 Chương 39: Bùi gia
40 Chương 40: Sòng bạc
41 Chương 41: Hái hoa
42 Chương 42: Tuyển phi
43 Chương 43: Thất tịch
44 Chương 44: Tiếc nuối
45 Chương 45: Đáp lại
46 Chương 46: Phản cốt
47 Chương 47: Tranh đoạt
48 Chương 48: Giám sát ti
49 Chương 49: Liêu nhân
50 Chương 50: Kết làm đồng minh
51 Chương 51: Phiền phức
52 Chương 52: Gây khó dễ
53 Chương 53: Tỉnh ngộ
54 Chương 54: Bẫy rập
55 Chương 55: Bị đánh
56 Chương 56: Bị thương
57 Chương 57: Quyết tâm
58 Chương 58: Che dù
59 Chương 59: Tiến công
60 Chương 60: Giành gia tài
61 Chương 61: Câu dẫn
62 Chương 62: Bảo vệ
63 Chương 63: Chuyện cũ
64 Chương 64: Tranh chấp trên triều 1
65 Chương 65: Tranh chấp trên triều 2
66 Chương 66: Cầu hôn
67 Chương 67: Trở về
68 Chương 68: Quân ân
69 Chương 69: Ngày sau
70 Chương 70: Kết quả vụ án
71 Chương 71: Chuyển giao án
72 Chương 72: Thương nghị
73 Chương 73: Công đạo
74 Chương 74: Người chết sống lại
75 Chương 75: Khám nghiệm tử thi
76 Chương 76: Từ biệt
77 Chương 77: Nụ hôn trong đêm
78 Chương 78: Ám sát
79 Chương 79: Chạm đến trái tim
80 Chương 80: Bàn bạc
81 Chương 81: Hẻm núi Hồ Điệp
82 Chương 82: Tiếng lòng
83 Chương 83: Bày tỏ
84 Chương 84: Chiến thuật
85 Chương 85: Lạt mềm buột chặt 1
86 Chương 86: Lạt mềm buộc chặt 2
87 Chương 87: Lạt mềm buộc chặt 3
88 Chương 88: Vu khống
89 Chương 89: Chứng minh thân phận
90 Chương 90: Thảo luận
91 Chương 91: Giữ lời
92 Chương 92: Sai lầm
93 Chương 93: Năm mới
94 Chương 94: Sủi cảo
95 Chương 95: Tiến triển
96 Chương 96: Đấu nhạc*
97 Chương 97: Dỗ dành
98 Chương 98: Điều nhiệm*
99 Chương 99: Nam đoàn*
100 Chương 100: Chân dung
101 Chương 101: 101: Ban Thưởng
102 Chương 102: 102: Lật Ngược Ván Cờ
103 Chương 103: 103: Lưỡi Dao Sắc Bén
104 Chương 104: 104: Đau Lòng
105 Chương 105: 105: Tính Kế
106 Chương 106: 106: Lý Do
107 Chương 107: 107: Nhân Đao
108 Chương 108: 108: Thê Tử
109 Chương 109: 109: Lá Bùa
110 Chương 110: 110: Những Lá Thư
111 Chương 111: 111: Thuyền Hoa
112 Chương 112: 112: Muôn Ngàn Ánh Đèn
113 Chương 113: 113: Hòa Ly
114 Chương 114: 114: Phản Công
115 Chương 115: 115: Hồ Toàn Vũ
116 Chương 116: 116: Bày Cục
117 Chương 117: Đốt Tấu Sự Thính
118 Chương 118: Hạnh Ngộ
119 Chương 119: Con Đường Phía Trước
120 Chương 120: Chia Phủ
121 Chương 121: Hẹn gặp mặt
122 Chương 122: Lựa chọn
123 Chương 123: Xuân phong lâu
124 Chương 124: Vũ cơ
125 Chương 125: Thượng tấu
126 Chương 126: Phát cháo
127 Chương 127: Nguyệt lão
128 Chương 128: Nhân gian
129 Chương 129: Đêm hội (2)
130 Chương 130: Bể tắm
131 Chương 131: Cáo trạng
132 Chương 132: Đêm về
133 Chương 133: Vi phu
134 Chương 134: Dựa vào
135 Chương 135: Lệnh trưng binh
136 Chương 136: Xung đột
137 Chương 137: Tống tiền
138 Chương 138: Tương lai
139 Chương 139: Hỏi khám
140 Chương 140: Vấn đề nan giải
141 Chương 141: Thu lưới
142 Chương 142: Nghỉ ngơi
143 Chương 143: Bắt người
144 Chương 144: Uy hiếp
145 Chương 145: Châm chọc
146 Chương 146: Kết án
147 Chương 147: Trở về
148 Chương 148: Ếch tới rồi
149 Chương 149: Chuẩn bị
150 Chương 150: Hỏi tội
151 Chương 151: Tự đâm đầu vào chỗ chết
152 Chương 152: Không nhẫn tâm (1)
153 Chương 153: Lấy thân làm cầu
154 Chương 154: Tuyệt giao
155 Chương 155: Cuộc đi săn mùa Đông (1)
156 Chương 156: Cuộc đi săn mùa Đông (2)
157 Chương 157: Túi hương
158 Chương 158: Ngã vực
159 Chương 159: Chân tướng
160 Chương 160: Hồi phủ
161 Chương 161: Mang thai
162 Chương 162: Làm rõ
163 Chương 163: Vận mệnh
164 Chương 164: Ước mơ của Lý Xuyên
165 Chương 165: Rời khỏi kinh thành
166 Chương 166: Bắt đầu lại
167 Chương 167: Quỳ xuống
168 Chương 168: Kết cục
169 Chương 169: Toàn văn hoàn
170 Chương 170: Ngoại truyện 1 - Kiếp trước
171 Chương 171: Ngoại truyện 2 - Mất trí nhớ
Chapter

Updated 171 Episodes

1
Chương 1: Giết nhau
2
Chương 2: Hồi ức
3
Chương 3: Tuyển phu
4
Chương 4: Xuân yến
5
Chương 5: Giữ người
6
Chương 6: Gây khó dễ
7
Chương 7: Đánh cờ
8
Chương 8: Lời thề
9
Chương 9: Từ biệt
10
Chương 10: Uy hiếp
11
Chương 11: Cãi nhau
12
Chương 12: Giãi bày
13
Chương 13: Hối hận
14
Chương 14: Được cứu
15
Chương 15: Lý Xuyên
16
Chương 16: Giao ước
17
Chương 17: Thuyết phục
18
Chương 18: Ám sát
19
Chương 19: Chủ thẩm
20
Chương 20
21
Chương 21: Tìm chứng cứ
22
Chương 22: Dung Dung
23
Chương 23: Giấc mộng xưa
24
Chương 24: Đến núi bái phỏng
25
Chương 25: Dựa dẫm
26
Chương 26: Vào ngục
27
Chương 27: Mẫu đơn
28
Chương 28: Phủi hoa
29
Chương 29: Hoà thuận
30
Chương 30: Sự khác biệt
31
Chương 31: Hạ màn
32
Chương 32: Ban hôn
33
Chương 33: Nhu phi
34
Chương 34: Lạc Thần
35
Chương 35: Lễ vật
36
Chương 36: Thành thân
37
Chương 37: Dạ đàm
38
Chương 38: Cung yến
39
Chương 39: Bùi gia
40
Chương 40: Sòng bạc
41
Chương 41: Hái hoa
42
Chương 42: Tuyển phi
43
Chương 43: Thất tịch
44
Chương 44: Tiếc nuối
45
Chương 45: Đáp lại
46
Chương 46: Phản cốt
47
Chương 47: Tranh đoạt
48
Chương 48: Giám sát ti
49
Chương 49: Liêu nhân
50
Chương 50: Kết làm đồng minh
51
Chương 51: Phiền phức
52
Chương 52: Gây khó dễ
53
Chương 53: Tỉnh ngộ
54
Chương 54: Bẫy rập
55
Chương 55: Bị đánh
56
Chương 56: Bị thương
57
Chương 57: Quyết tâm
58
Chương 58: Che dù
59
Chương 59: Tiến công
60
Chương 60: Giành gia tài
61
Chương 61: Câu dẫn
62
Chương 62: Bảo vệ
63
Chương 63: Chuyện cũ
64
Chương 64: Tranh chấp trên triều 1
65
Chương 65: Tranh chấp trên triều 2
66
Chương 66: Cầu hôn
67
Chương 67: Trở về
68
Chương 68: Quân ân
69
Chương 69: Ngày sau
70
Chương 70: Kết quả vụ án
71
Chương 71: Chuyển giao án
72
Chương 72: Thương nghị
73
Chương 73: Công đạo
74
Chương 74: Người chết sống lại
75
Chương 75: Khám nghiệm tử thi
76
Chương 76: Từ biệt
77
Chương 77: Nụ hôn trong đêm
78
Chương 78: Ám sát
79
Chương 79: Chạm đến trái tim
80
Chương 80: Bàn bạc
81
Chương 81: Hẻm núi Hồ Điệp
82
Chương 82: Tiếng lòng
83
Chương 83: Bày tỏ
84
Chương 84: Chiến thuật
85
Chương 85: Lạt mềm buột chặt 1
86
Chương 86: Lạt mềm buộc chặt 2
87
Chương 87: Lạt mềm buộc chặt 3
88
Chương 88: Vu khống
89
Chương 89: Chứng minh thân phận
90
Chương 90: Thảo luận
91
Chương 91: Giữ lời
92
Chương 92: Sai lầm
93
Chương 93: Năm mới
94
Chương 94: Sủi cảo
95
Chương 95: Tiến triển
96
Chương 96: Đấu nhạc*
97
Chương 97: Dỗ dành
98
Chương 98: Điều nhiệm*
99
Chương 99: Nam đoàn*
100
Chương 100: Chân dung
101
Chương 101: 101: Ban Thưởng
102
Chương 102: 102: Lật Ngược Ván Cờ
103
Chương 103: 103: Lưỡi Dao Sắc Bén
104
Chương 104: 104: Đau Lòng
105
Chương 105: 105: Tính Kế
106
Chương 106: 106: Lý Do
107
Chương 107: 107: Nhân Đao
108
Chương 108: 108: Thê Tử
109
Chương 109: 109: Lá Bùa
110
Chương 110: 110: Những Lá Thư
111
Chương 111: 111: Thuyền Hoa
112
Chương 112: 112: Muôn Ngàn Ánh Đèn
113
Chương 113: 113: Hòa Ly
114
Chương 114: 114: Phản Công
115
Chương 115: 115: Hồ Toàn Vũ
116
Chương 116: 116: Bày Cục
117
Chương 117: Đốt Tấu Sự Thính
118
Chương 118: Hạnh Ngộ
119
Chương 119: Con Đường Phía Trước
120
Chương 120: Chia Phủ
121
Chương 121: Hẹn gặp mặt
122
Chương 122: Lựa chọn
123
Chương 123: Xuân phong lâu
124
Chương 124: Vũ cơ
125
Chương 125: Thượng tấu
126
Chương 126: Phát cháo
127
Chương 127: Nguyệt lão
128
Chương 128: Nhân gian
129
Chương 129: Đêm hội (2)
130
Chương 130: Bể tắm
131
Chương 131: Cáo trạng
132
Chương 132: Đêm về
133
Chương 133: Vi phu
134
Chương 134: Dựa vào
135
Chương 135: Lệnh trưng binh
136
Chương 136: Xung đột
137
Chương 137: Tống tiền
138
Chương 138: Tương lai
139
Chương 139: Hỏi khám
140
Chương 140: Vấn đề nan giải
141
Chương 141: Thu lưới
142
Chương 142: Nghỉ ngơi
143
Chương 143: Bắt người
144
Chương 144: Uy hiếp
145
Chương 145: Châm chọc
146
Chương 146: Kết án
147
Chương 147: Trở về
148
Chương 148: Ếch tới rồi
149
Chương 149: Chuẩn bị
150
Chương 150: Hỏi tội
151
Chương 151: Tự đâm đầu vào chỗ chết
152
Chương 152: Không nhẫn tâm (1)
153
Chương 153: Lấy thân làm cầu
154
Chương 154: Tuyệt giao
155
Chương 155: Cuộc đi săn mùa Đông (1)
156
Chương 156: Cuộc đi săn mùa Đông (2)
157
Chương 157: Túi hương
158
Chương 158: Ngã vực
159
Chương 159: Chân tướng
160
Chương 160: Hồi phủ
161
Chương 161: Mang thai
162
Chương 162: Làm rõ
163
Chương 163: Vận mệnh
164
Chương 164: Ước mơ của Lý Xuyên
165
Chương 165: Rời khỏi kinh thành
166
Chương 166: Bắt đầu lại
167
Chương 167: Quỳ xuống
168
Chương 168: Kết cục
169
Chương 169: Toàn văn hoàn
170
Chương 170: Ngoại truyện 1 - Kiếp trước
171
Chương 171: Ngoại truyện 2 - Mất trí nhớ