Chương 181: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (cuối)

Cùng người tiến lùi, niết bàn trùng sinh

Cốc Thu Vũ không hổ là độc tu đệ nhất Ma Vực, dược lý hay khả năng tìm kiếm của nàng đều đứng hàng đầu. 

Thẩm Hoài An đi theo đệ tử của Vô Định Môn kia nửa năm mới tìm được rừng rậm này, thế mà đi theo Cốc Thu Vũ, chưa đến hai ngày đã tìm được lối vào bí cảnh. 

Nhìn từ bên ngoài, là hình chiếu sao chép của một thân cây cao chót vót bên cạnh, trong rừng rậm hầu như không ai có thể tìm thấy.

Hai người không biết cảnh giới bí cảnh năm nghìn năm mới xuất hiện này có nguy hiểm không, nhưng lần đầu tiên cùng nhau đối mặt, tâm tình lại rất bình tĩnh và đạm nhiên. 

Sống chết có nhau, sao phải sợ hãi?

Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ nắm tay nhau, cùng bước vào bí cảnh. 

Bí cảnh huyền bí này không hổ danh là bí cảnh thượng cổ năm nghìn năm mới xuất hiện một lần, bên trong vô cùng khó lường.

Thời điểm hai người vừa mới tiến vào đã chịu không ít đau khổ, may mắn là tu vi cao thâm, khó khăn lắm mới có thể hóa giải toàn bộ. 

Sau đó, cuối cùng họ đã khám phá ra quy luật của bí cảnh này.  

Cả bí cảnh giống như một Thiên Can Địa Chi [*] Ngũ hành [**] viên trận cực lớn, mười Thiên Can và mười hai Địa Chi đối xứng với nhau, biến hóa có quy luật theo từng canh giờ, các nơi trong bí cảnh cũng sẽ không ngừng biến hóa và thay đổi theo. 

[*] Thiên Can Địa Chi (天干地支) hay Thập Can Thập Nhị Chi (十干十二支), là hệ thống đánh số thành chu kỳ được dùng tại các nước có nền văn hóa Á Đông như: Trung Quốc, Việt Nam, Triều Tiên, Nhật Bản, Đài Loan, Singapore và một số quốc gia khác. Nó được áp dụng với tổ hợp chu kỳ 60 trong âm lịch nói chung để xác định tên gọi của thời gian (ngày, giờ, năm, tháng) cũng như trong chiêm tinh học. Người ta cho rằng nó có xuất xứ từ thời nhà Thương ở Trung Quốc.

Can (干) hay còn gọi là Thiên Can (天干) hoặc Thập Can (十干) do có đúng 10 can khác nhau, gồm: Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh,Tân, Nhâm, Quý. 

Chi (支) hay còn gọi là Địa Chi (地支) hay Thập Nhị Chi (十二支) do có đúng mười hai chi. Đây là mười hai từ chỉ 12 con vật của hoàng đạo Trung Quốc dùng như để chỉ phương hướng, bốn mùa, ngày, tháng, năm và giờ ngày xưa (gọi là canh gấp đôi giờ hiện đại). Việc liên kết các yếu tố liên quan đến cuộc sống con người với Chi là rất phổ biến ở khu vực Đông Á và Đông Nam Á.

[**] Ngũ hành: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. 

Nhìn như là một bí cảnh lớn, thực ra bên trong là do vô số bí cảnh nhỏ tạo thành, mỗi cái đều có hoàn cảnh và nguy cơ khác nhau, thậm chí trong các bí cảnh nhỏ khác nhau, thì dòng chảy của thời gian và sự cấu thành cơ bản sẽ không giống nhau. 

Thẩm Hoài An cũng bất giác cảm khái, đệ tử của Vô Định Môn kia thật đúng là nhặt về một cái mạng, trong này thật sự là quá sức hung hiểm. 

Để phòng ngừa bị tách ra hai bí cảnh nhỏ khác nhau, hai người dùng dây thừng cao giai cột cổ tay lại với nhau. 

Tốc độ chảy của thời gian trong các bí cảnh là khác nhau, hai người liên tiếp xông qua mấy bí cảnh, bầu trời bắt đầu tối om, dần dần mất đi khái niệm thời gian chân chính. 

Lại đến một bí cảnh, Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ trốn ra từ sa mạc, bọn họ đứng trên vách cồn cát th0 dốc, mặt mũi hai người toàn là cát. 

Hai người bọn họ nhìn vào mắt nhau, sau đó không nhịn được đều nở nụ cười. 

Lúc này, trời đất lại rung động.

“Sắp thay đổi nữa rồi.” Thẩm Hoài An nhíu mày, “Hy vọng chúng ta không đi sai hướng.”

Lời còn chưa dứt thì, “răng rắc, răng rắc”… thanh âm bí cảnh biến hóa vang lên. 

Trong một khoảnh khắc, mặt trời mọc rồi lại lặn, Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ vừa mới nắm tay nhau, đột nhiên chân họ trống rỗng.

Tảng đá họ giẫm lên biến mất, cả hai nhanh chóng rơi xuống đáy vách đá.

Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ cố gắng vận hành năng lượng trong cơ thể, họ không khỏi kinh hãi khi phát hiện ra chân khí và ma khí trong cơ thể mình đều đã biến mất!

Bên trong bí cảnh này không tồn tại linh khí sao? 

Bọn họ giống như hai người bình thường ngã xuống đáy vách đá, bởi không có cách nào khác. 

“Thẩm Hoài An!” Cốc Thu Vũ kêu lên.

Thẩm Hoài An nghiến răng, dùng hết sức kéo Cốc Thu Vũ vào vòng tay của mình.

Rơi xuống, rồi lại rơi xuống, không ngừng rơi xuống.

Răng rắc!…

Một giây trước khi chạm đất, bí cảnh đổi mới hoàn tất. 

Bí cảnh này, chỉ sợ là bí cảnh ôn hòa và bình ổn nhất trong tất cả các bí cảnh.

Trời xanh mây trắng, cánh rừng bạt ngàn và dòng suối trong vắt chảy vào hồ giống như một thiên đường.

Ở đây không có linh khí hay ma khí, cũng chẳng có nguy hiểm gì, nhưng thời gian lại chậm hơn bên ngoài gấp trăm lần.

Ở bí cảnh này, Thẩm Hoài An lẫn Cốc Thu Vũ đều mất đi ký ức và sức mạnh. 

Cả hai ngay lập tức xuất hiện ở những nơi khác nhau trong bí cảnh, cố gắng sống sót trong bí cảnh như những người bình thường.

Cho đến một ngày, họ gặp nhau bên hồ ở trung tâm của bí cảnh.

Từ cảnh giác và cám dỗ đến buông bỏ cảnh giác và sống cùng nhau, cứ như vậy, hai người không còn trí nhớ từ từ yêu nhau.

Họ xây một ngôi nhà gỗ ven hồ và làm một khoảng sân nhỏ theo bản năng của họ.

Thẩm Hoài An bắt cá săn thú, Cốc Thu Vũ nghiền thảo dược, phơi quả khô. 

Không có thân phận, không có ngăn cách, khi mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ, sống ẩn dật trong thế ngoại đào nguyên này, họ giống như một đôi phu thê trẻ bình thường nhất.

Cốc Thu Vũ đang nhoài người trên vai Thẩm Hoài An, nàng làm nũng muốn có một vòng hoa, Thẩm Hoài An leo núi cả ngày chỉ để hái những bông hoa đẹp nhất cho nàng. 

Thẩm Hoài An bị thương trong khi làm việc, Cốc Thu Vũ đau lòng điều chế thuốc mỡ thảo dược, bôi lên lưng Thẩm Hoài An từng chút một, hai người bôi tới bôi lui rồi lăn lên giường lúc nào không hay. 

Cuộc sống tốt đẹp, phu thê hoà thuận.

Họ đã cùng nhau trải qua tám mươi lăm năm trong bí cảnh, cho đến tận khi già đi.

Điều đáng tiếc duy nhất là dù như thế nào họ cũng không có hài tử — hai người mất trí nhớ đang ở trong bí cảnh thời gian, tất nhiên họ không biết bản thân đang ở trong bí cảnh, càng không có khả năng có con. 

Bí cảnh này không có nguy hiểm, sự tra tấn và thử thách lớn nhất là thời gian, thời gian rất dài. 

Những người khiêu chiến bí cảnh chỉ có thể chịu đựng một thời gian dài cô đơn, chỉ có thể thoát ra khỏi bí cảnh cho đến khi già và đã chết đi.

Không ai có thể ngờ rằng, Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ lại có thể sống cuộc sống của những người bình thường và có được hạnh phúc nhường ấy trong bí cảnh nọ. 

Họ chỉ giận dỗi nhau, không bao giờ cãi nhau, và khi chết đi vì tuổi già, họ vẫn nắm chặt lấy tay nhau.

Cốc Thu Vũ đi trước, sau đó là Thẩm Hoài An, hai người bọn họ ra đi cùng một ngày. 

Khi mở mắt ra một lần nữa, đóng à Cốc Thu Vũ, người đã chết trước trong bí cảnh. 

Nàng ngồi tại chỗ, rơi nước mắt trong phút chốc, sau đó mới từ từ hoàn hồn lại và nhớ ra mình đang ở đâu.

Cốc Thu Vũ cúi đầu xuống, nàng đẩy Thẩm Hoài An còn đang bất tỉnh và rồi Thẩm Hoài An cũng đã tỉnh dậy.

Hai người nghỉ ngơi một lát, ý thức hãy còn mơ mơ màng màng, chẳng rõ nơi đâu là bí cảnh, chốn nào là hiện thực. 

Dường như đã sống cùng người bên cạnh cả đời, đột nhiên khôi phục tinh thần, mới hay biết rằng, giữa bọn họ thậm chí còn chưa từng có khởi đầu. 

Sau khi trải qua bí cảnh này, tình cảm giữa hai người chặt chẽ hơn, có một bầu không khí nói không nên lời bao vây lấy bọn họ, vô cùng thân mật, dường như không ai có thể chen vào giữa hai người. 

Vượt qua muôn trùng khó khăn, cuối cùng bọn họ cũng đã lấy được đoạn tình huyền lệ thảo ở trung tâm của bí cảnh. 

Linh thảo bị nhổ đi, toàn bộ bí cảnh đột nhiên ngừng lại, lối ra xuất hiện trên đỉnh đầu hai người. 

Thẩm Hoài An vừa muốn đi, Cốc Thu Vũ lại kéo cậu lại.

“Đợi một chút…” Cốc Thu Vũ khẽ hỏi, “Huyền lệ thảo chỉ có một, nên làm thế nào cho phải?”

Bọn họ muốn ra khỏi bí cảnh, không thể không suy nghĩ đến các vấn đề thực tế.  

Huyền lệ thảo năm ngàn năm tuổi, nếu như đưa cho Cốc Thu Vũ, nàng sẽ đưa cho sư tôn Ân Quảng Ly, Thẩm Hoài An nhất định sẽ không đồng ý. 

Nhưng nếu như đưa cho Thẩm Hoài An, sau này Thẩm Hoài An đưa cho một vị đại năng nào đó trong giới tu tiên, cũng sẽ trở thành uy hiếp đối với Ma giới, Cốc Thu Vũ cũng sẽ không làm vậy. 

Tình thế hiện giờ đúng thật là tiến thoái lưỡng nan.  

Thẩm Hoài An nghĩ một lát, cậu nói: “Nếu không, hai người chúng ta chia đôi ăn luôn trong bí cảnh đi.”  

“Cái gì?” Cốc Thu Vũ trợn to mắt. Nàng thấy vẻ tự tin và kiên định của Thẩm Hoài An, không nhịn được vươn tay vỗ vào vai Thẩm Hoài An, “Chàng biết làm vậy là phung phí của trời biết bao không?” 

“Nếu không thì có thể làm sao?” Thẩm Hoài An ngay thẳng vô tội nói: “Chúng ta tìm thấy huyền lệ thảo, chúng ta tự ăn, thiên kinh địa nghĩa mà.” 

Mặc dù cả hai rất có địch ý với thế lực sau lưng đối phương, nhưng đối với bản thân hai người họ thì lại không có. 

… Linh thảo này cho kẻ địch của ta thì không được, nhưng nếu là cho ngươi ăn, thế thì lại chẳng có vấn đề gì. 

Cốc Thu Vũ suy nghĩ, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất rồi, dễ báo cáo kết quả tìm kiếm, còn không lãng phí, thế thì cứ làm như vậy đi thôi.

Vì thế, bọn họ bắc một cái nồi ở bên cạnh chỗ tìm được huyền lệ thảo, sau khi Cốc Thu Vũ điều chỉnh một chút, hai người ngươi một miếng ta một miếng mà ăn.

Sau khi ăn xong, bụng hơi nóng lên, có cảm giác tu vi sắp đột phá. 

Bọn họ dứt khoát tu luyện trong bí cảnh, hồi lâu sau, tất cả đều đã kết thúc, khi ấy mới thu dọn đồ vật rồi chuẩn bị rời đi.

Thẩm Hoài An nắm tay Cốc Thu Vũ, cậu ôn hòa nói, “Đi thôi.”

Hai người cùng nhau rời đi.

Sau khi cùng vượt qua những gian nan trong bí cảnh, dường như đã qua mấy trăm năm rồi. 

Vừa rời khỏi bí cảnh, một làn gió thật sự thổi lại đây, họ đều nhịn không được mà hít vào một hơi thật sâu. 

Nhất thời, hai người đều cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Cốc Thu Vũ thu những pháp bảo ngày trước nàng đặt ở bên ngoài lại, nàng nói: “Bên ngoài có vẻ chỉ mới qua hai ngày thôi.” 

Thẩm Hoài An còn chưa nói chuyện đã cảm giác được quanh mình tràn đầy sát khí, dường như theo bản năng, cậu đã che chắn Cốc Thu Vũ ở phía sau mình.

Ngẩng đầu thì nhìn thấy Đoạn Hồng Cầm dẫn đầu chín tiền bối của giới tu tiên đứng lơ lửng giữa không trung, vây quanh hai người.

Chín người tới đều là cao thủ, trông như hổ đói rình mồi.

Thẩm Hoài An hơi ngờ vực, cậu mở miệng nói, “Đoạn chưởng môn, các ngươi đây là?”

“Hoài An. Chúng ta lần này đến là muốn chặn đánh và giết yêu nữ Cốc Thu Vũ, không liên quan gì đến ngươi.” Đoạn Hồng Cầm nhàn nhạt nói, “Còn không mau tránh ra.”

Cốc Thu Vũ đứng sau lưng Thẩm Hoài An lạnh lùng nhìn bọn họ chăm chú, Thẩm Hoài An lại hơi khó hiểu.

“Không phải chúng ta đã có khế ước với Ma Vực, không thể đả thương nàng hay sao?” 

“Kiếm tiên ngốc nghếch này.” Cốc Thu Vũ nhẹ nhàng cười nói, “Người tu tiên đã ký hiệp ước với sư tôn ta là không được, nhưng không phải tất cả mọi người đều ký. Chẳng phải vị Đoạn chưởng môn này đây không ký hay sao?” 

Đoạn Hồng Cầm hừ lạnh một tiếng.

Bà ta nhìn Thẩm Hoài An, nói, “Ngươi mau tránh ra.”

“Dù có tự mình ký tên lên khế ước hay không, đều là đại biểu cho hai giới Tiên – Ma, tại sao lại có thể lật lọng như vậy?” Thẩm Hoài An dồn dập chất vấn, “Nếu đã như vậy, Ân Quảng Ly không thể đại biểu cho Ma Vực, hắn không xuất hiện, thủ hạ dưới trướng mang binh tấn công, chẳng lẽ cũng được hay sao?”

“Bội ước thì đã sao?” Đoạn Hồng Cầm lạnh lùng nói, “Yêu nữ này chết chưa hết tội, ngày thường không chạm vào nàng ta được, bây giờ ở bí cảnh này là thích hợp nhất. Giết nàng ta, Ma Vực cũng chỉ cho rằng nàng ta không may không thể sống sót quay trở về, Ân Quảng Ly cũng thiếu một đại tướng, chẳng lẽ ngươi không muốn khiến cho thực lực của Ma Vực bị tổn hại hay sao? Hay là, ngươi hy vọng vài chục năm sau Ma Vực sẽ tàn sát giới tu tiên?”

“Ta, ta không hề nghĩ như vậy…” Thẩm Hoài An thều thào. 

Cốc Thu Vũ nghe Đoạn Hồng Cầm muốn vi phạm ước định mà giết nàng cũng chẳng có phản ứng gì, hiện giờ trông thấy Đoạn Hồng Cầm kiêu căng ngạo mạn răn dạy Thẩm Hoài An như giáo huấn tiểu bối, trong lòng lập tức bất mãn. 

“Ngươi bớt lên mặt nói hươu nói vượn hù dọa chàng đi. Chàng không hiểu, chiêu trò của giới tu tiên các ngươi ta còn không hiểu hay sao? Đổi trắng thay đen là chiêu trò các ngươi thường dùng rồi.” Cốc Thu Vũ lạnh lùng nói, “Việc bất nhân bất nghĩa các ngươi cũng làm, lời hay chuyện tốt cũng muốn chiếm trước, không cho người khác nói một tiếng không, ta nhổ vào, đúng là một đám người lòng lang dạ sói mà còn ra vẻ đạo mạo!”

“Ngươi, ả yêu nữ kia, đừng có mà ăn nói hàm hồ!” Đoạn Hồng Cầm nổi giận, “Chính ngươi đã mê hoặc Thẩm Hoài An…”

“Ta mê hoặc chàng thì đã sao nào?” Cốc Thu Vũ cười lạnh, “Nếu không phải bởi vì ta, làm sao chàng biết được thủ đoạn dơ bẩn sau lưng kia của các ngươi, thiếu niên chí khí xích tử chi tâm, chàng một lòng muốn giữ gìn đạo nghĩa, vậy mà chỉ có thể bị các ngươi lừa gạt và lợi dụng mà thôi!”

“Đoạn chưởng môn, ngươi dông dài với ả yêu nữ này làm gì!” Một người đứng bên cạnh gằn giọng lên tiếng, “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

“Thẩm Hoài An, mau tránh ra!” Một trưởng lão khác lạnh lùng nói, “Chẳng lẽ ngươi muốn làm phản sư môn, thông đồng làm bậy với yêu nữ ư?”

Thanh âm từ bốn phương tám hướng như cự thạch lăn xuống đè lên vai Thẩm Hoài An, bắt buộc cậu phải đưa ra lựa chọn. Tất cả mọi người, không ai cảm thấy cậu sẽ lựa chọn một con đường khác, bao gồm cả Cốc Thu Vũ.

“Thẩm Hoài An, chàng nhanh đi đi.” Cốc Thu Vũ cười nói, “Vạn sự đều có số, cả đời này của ta như vậy là đủ rồi.”

Thẩm Hoài An vẫn không nhúc nhích, Cốc Thu Vũ đã bay đi rồi. 

Chín người của giới tu tiên lần này đến là muốn triệt để gi3t ch3t Cốc Thu Vũ, nàng vừa rời đi, ngay tức khắc đã có đám người cũng vây công theo. 

Trên bầu trời, Cốc Thu Vũ nhìn đám người tu tiên như hổ đói rình mồi kia, nàng giơ tay, sáo ngọc đã xuất hiện ở trong tay.

“Cốc Thu Vũ, ta khuyên ngươi nên nghĩ lại cho thật kỹ.” Đoạn Hồng Cầm lạnh lùng nói, “Hôm nay ngươi phải chết không thể nghi ngờ, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nếu ngươi đưa tay chịu trói, ngoan ngoãn chờ chết, sau khi trở về, chúng ta sẽ không làm khó Thẩm Hoài An.”

Cốc Thu Vũ ngẩn ra.

Nàng hơi mím môi mỏng, sáo ngọc trong tay lại biến mất. 

Thấy Cốc Thu Vũ đưa tay chịu trói, đám người nọ tức khắc khó nén nổi vui mừng. Dẫu sao thì Cốc Thu Vũ thân là hậu bối nhưng đã vô cùng mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa thể sánh với trình độ của bọn họ. Chẳng qua, độc thuật kia của nàng quá mức đáng sợ, không ai muốn mạo hiểm mà thôi. 

“Xem như ngươi còn biết thức thời!” Một trưởng lão trong đó nói.

Đoạn Hồng Cầm mở tay ra, lập tức có ánh sáng màu vàng ngưng tụ trong lòng bàn tay bà ta, sau đó nó nhắm thẳng về phía ngực của Cốc Thu Vũ.

Cốc Thu Vũ nhắm hai mắt lại.

Chờ đợi nỗi đau đớn và sự giải thoát, nhưng, tất thảy đều không đến.

Keng!…

Tiếng va chạm thanh thúy vang lên, mặt đất ầm ầm rung chuyển. 

Cốc Thu Vũ mở to mắt, nhìn thấy Thẩm Hoài An cầm kiếm che chắn trước mặt nàng. 

“Thẩm, Thẩm Hoài An?” Nàng không thể tin được mà lẩm bẩm.

“Thẩm Hoài An! Ngươi đây là có ý gì?!” Đoạn Hồng Cầm sắc bén chất vấn. 

Thẩm Hoài An chậm rãi đứng thẳng lên, thanh kiếm trong tay loá lên ánh sáng sắc bén. 

“Thẩm Hoài An ta, hận nhất chính là loại người thất tín bội nghĩa.” Thẩm Hoài An lạnh lùng nói, “Hôm nay chỉ cần ta còn sống, không ai có thể chạm vào nàng.” 

Lời này vừa nói ra đã làm cho mọi người đều kinh hãi.

“Thẩm Hoài An, ngươi biết lựa chọn của ngươi là gì rồi sao?” Một tiền bối khác lạnh lùng nói, “Hôm nay, nếu ngươi bảo vệ ả ta, tương lai chính là phản đồ, sau này không thể trở lại giới tu tiên nữa!”

Thẩm Hoài An lạnh lùng cười.

“Nếu trước đây nhận ra giới tu tiên chỉ có như thế này, ta thà rằng tự bạo căn cơ cũng không muốn bước một bước nào vào con đường tu tiên.” Cậu cười nhạo: “Không về thì không về, thế thì đã sao?” 

“Tiểu kiếm tiên, chàng đừng như vậy…” Cốc Thu Vũ cũng ngớ người ra, nàng lắp bắp, “Ta không đáng để chàng làm như vậy, chàng…”

Thẩm Hoài An quay đầu nhìn nàng.

“Chuyện nàng đã làm sai, làm người khác thương tổn, nhưng nàng cũng từng bị người đả thương.” Cậu gằn giọng: “Ta không muốn chỉ trích bất kỳ điều gì cả, nếu có thể, ta nguyện ý chuộc tội cùng nàng, chẳng sợ cùng nhau xuống hoàng tuyền. Nhưng…” 

Thẩm Hoài An ngẩng đầu, cậu lạnh lùng nói, “Nhưng nàng không thể chết không rõ ràng như vậy, ta tuyệt đối không cho phép!”

Lòng Cốc Thu Vũ chấn động không thôi.

Nàng nhìn bóng dáng của Thẩm Hoài An đến ngây dại, hốc mắt cứ ươn ướt dần.

Tại khoảnh khắc này, Cốc Thu Vũ bỗng cảm thấy, sống hay chết cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi. 

Sống, cùng người tiến bước, chết, có người kề bên. 

Có một phu quân như vậy, nàng còn mong cầu gì hơn nữa đây?

Lựa chọn của Thẩm Hoài An nằm ngoài dự liệu của mọi người. Nhưng chuyện đã tới nước này, lời nói ra đã không còn cách nào cứu vãn, không còn đường lui. 

“Hắn đã có ý muốn phản bội, lưu lại ngày sau cũng sẽ là đại họa!” Đoạn Hồng Cầm cắn răng nói, “Một khi đã như vậy thì giết cả hai kẻ này luôn đi!”

Những người khác cũng nghĩ như vậy. 

Thẩm Hoài An có thiên phú dị bẩm, nếu như cậu nhập ma, chỉ biết rằng, tương lai ắt hẳn máu sẽ chảy thành sông.

“Thẩm Hoài An, đây là con đường mà ngươi đã chọn, vậy thì ngươi hãy lãnh nhận nó đi!” Trưởng lão kia dùng giọng điệu âm trầm uy hiếp. 

Cho dù Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ đều là anh tài vạn năm có một, nhưng bị chín đại năng vây quanh tấn công, cũng không có năng lực phản kích.

Huyền lệ thảo mà hai người ăn trong bí cảnh đã giúp đỡ rất nhiều, khiến bọn họ khó khăn lắm mới chống đỡ được thời gian gần một nén nhang. 

Đây đã là kỳ tích rồi. 

Cuối cùng, bọn họ vẫn không thể chống đỡ được nữa. 

Khoảnh khắc Cốc Thu Vũ nhào vào Thẩm Hoài An đang nằm trong vũng máu, tay nàng run rẩy kịch liệt. 

Thẩm Hoài An nhắm chặt đôi mắt, lông mi của cậu vẫn dày dặn cong vút, ngũ quan thâm thúy nay lại vô cùng tái nhợt. 

Cốc Thu Vũ ghé vào đầu vai của Thẩm Hoài An, lông mi nàng rũ xuống, yết hầu khe khẽ lẩm nhẩm một bài ca. 

Chín người kia đứng trên mặt đất, Đoạn Hồng Cầm dẫn đầu lạnh lùng nói, “Hắn vì ngươi mà chết.” 

Cốc Thu Vũ như thể không nghe thấy gì.

Khi nàng duỗi tay khép lại đôi mắt của Thẩm Hoài An, cũng là khi đôi tay nàng đã chẳng còn run rẩy nữa. 

“Tiểu kiếm tiên…” Nàng nỉ non, “Bây giờ ta tin tưởng chàng rồi.”

Một năm trong lao ngục kia, Thẩm Hoài An khàn khàn nói cho nàng hay, nếu có thể gặp được nàng, khi đó, chắc chắn cậu sẽ cứu nàng.

Cốc Thu Vũ của khi ấy lại không tin tưởng chút nào cả.

Trong tiềm thức, nàng cảm thấy mình không xứng đáng được Thẩm Hoài An cứu giúp.

Giờ khắc này, Thẩm Hoài An che chắn trước mặt nàng, vì nàng mà chết.

Cốc Thu Vũ tựa vào bả vai của Thẩm Hoài An, nàng mỉm cười thật khẽ khàng, trong miệng thì lẩm nhẩm một bài ca không rõ giai điệu. 

Người tu tiên đang muốn gi3t ch3t Cốc Thu Vũ, Cốc Thu Vũ lại chậm rãi ngồi dậy. 

Nàng vừa lẩm nhẩm một bài ca, vừa rút con dao găm của Thẩm gia mà Thẩm Hoài An tặng cho nàng ra, dứt khoát và hung hăng găm vào trái tim mình. 

Đám người bị hành động này của nàng làm kinh sợ không thôi, trong lúc nhất thời đều mang theo nghi hoặc, cho đến khi Đoạn Hồng Cầm phản ứng lại.

“Nàng ta muốn triệu hoán độc trùng, lấy máu làm trận pháp, mau…”

Đã không còn kịp nữa rồi.

Cốc Thu Vũ lấy tính mạng làm chất dẫn, lấy máu làm trận pháp, triệu hồi ra trùng trận ngập trời. 

Trong tiếng la hét chói tai, Cốc Thu Vũ lung lay cong lưng, lại lần nữa nằm trên ngực Thẩm Hoài An.

“Thẩm Hoài An…” Nàng vu0t ve khuôn mặt tuấn mỹ của kiếm tu, lẩm bẩm, “Nếu như có kiếp sau, chúng ta làm sư huynh sư muội, có được không? Năm ta mười tuổi ấy, chàng nhất định phải nhớ tới cứu ta…”

Thẩm Hoài An không bao giờ trả lời nàng nữa rồi. 

Cốc Thu Vũ lại yếu hơn chút nữa, nàng hộc ra một ngụm máu đen, đứt quãng nói, “Chẳng sợ… Chẳng sợ làm một đôi bá tánh bình thường, đó cũng là tốt lắm rồi. Chỉ cần có chàng, đã vô cùng tốt đẹp.” 

Tiếng độc trùng kêu vù vù bên người, tiếng kêu thảm thiết cũng biến mất không thấy đâu.

Trong l0ng nguc của Thẩm Hoài An, Cốc Thu Vũ chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Rừng rậm thượng cổ khôi phục lại sự yên tĩnh.

Đúng lúc này, trên trán hai người đều xuất hiện đồ đằng huyền lệ thảo, viên cầu phát sáng chậm rãi bay lên từ giữa trán Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ. 

Bí cảnh năm nghìn năm mới xuất hiện một lần cũng đã đến lúc biến mất rồi.

Khoảnh khắc cuối cùng, hai quả cầu phát sáng nhỏ bay vào bí cảnh.

Bí cảnh biến mất triệt để.

Bởi vì chiến trường quá thảm khốc nên chuyện ngày hôm đó lan truyền vô cùng nhanh chóng. 

Giới tu tiên thiệt hại nghiêm trọng, Hồng Cử của Bách Trượng Phong mất đi môn đồ đắc ý càng thấy đau buồn cực độ. Ông biết là do An Linh Nhi len lén báo chuyện này cho các môn phái khác, nhất thời mở miệng mắng nàng ta ngay trước đám đông, mắng nàng ta ăn cây táo rào cây sung, chuyện này cũng thành chuyện không cánh có thể bay, trở thành bát quái lớn nhất giới tu tiên.

Nghe nói rằng, tiểu kiếm tiên của Bách Trượng Phong và yêu nữ ma đạo yêu nhau, An Linh Nhi yêu mà không có được, từ đó tìm cách hòng chia rẽ họ, không ngờ là cuối cùng bản thân lại rơi vào kết cục như thế này, An Linh Nhi đi trên đường cũng bị người đời chỉ chỉ trỏ trỏ. 

Khi nàng ta muốn tìm Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực để làm nũng, lại phát hiện hai người bọn họ đã đoạn tuyệt lui tới với nàng ta. 

Quay đầu đi tìm Lý Thanh Thành, Lý Thanh Thành cũng đóng cửa không gặp, nghe nói người nọ muốn bế quan ba mươi năm.

An Linh Nhi bỗng không còn ai để dựa vào nữa. 

Giới tu tiên vì thiếu chín đại năng của chín môn phái lớn nên trở nên luống cuống tay chân, ốc còn không mang nổi mình ốc.

Ngày đầu thất [*] của Cốc Thu Vũ, phụ tá Trình Toa của nàng lẻn vào giới tu tiên, bắt An Linh Nhi đi. 

[*] Trong phong tục tang lễ của người xưa, “đầu thất” là chỉ ngày thứ 7 sau khi người chết tạ thế.

An Linh Nhi mở to đôi mắt, trong nháy mắt, khi nhìn thấy Ân Quảng Ly, nàng ta không cảm thấy sợ hãi nữa, mà lại nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.

Nàng ta hứa hẹn với Ân Quảng Ly, nàng ta có thể tiếp nhận tâm ý của hắn, nhưng chi tiết phải bàn bạc cho kỹ càng vào, còn phải xem biểu hiện của hắn nữa. 

Không ngờ rằng, Ân Quảng Ly lại sờ cây đao của mình. 

“Hôm nay là đầu thất của A Thu.” Hắn nói thật khẽ, “Ta sợ nàng cô đơn, ngươi đến bầu bạn với nàng, có được không?”

An Linh Nhi hoảng sợ lắc đầu.

“Ta không muốn, ta không muốn, chuyện này không có khả năng, sao ngươi có thể muốn giết ta, ta chính là…”

Thanh âm đột nhiên im bặt.

Đại điện Ma Vương lại trở về dáng vẻ tĩnh lặng như xưa.

Trong bí cảnh huyền lệ cách biệt với thế gian, la bàn trong bí cảnh không ngừng thay đổi, mặt trời và mặt trăng hỗn loạn thay thế nhau, cuối cùng cũng khôi phục yên tĩnh. 

Trên mặt đất phì nhiêu có hai viên tròn phát ra ánh sáng, chúng như hạt giống, còn bí cảnh là đất đai, cung cấp, nuôi dưỡng, chiếu cố chúng.

Sách cổ chép rằng: huyền lệ thảo, hiếm thấy, sinh trưởng trong bí cảnh. 

Bí cảnh năm nghìn ba trăm năm mới xuất hiện một lần, duy trì được từ ba đến năm ngày, hết thời hạn sẽ biến mất. 

Có lời đồn rằng, đoạn tình huyền lệ thảo, có thể phá vỡ thần hồn định kim thân. 

… Năm nghìn năm sau, chúng ta hãy cùng nhau khám phá nhân gian này một lần nữa. 

[Kết thúc]

Chapter
1 Chương 1: 1: Trục Xuất Sư Môn
2 Chương 2: 2: Thanh Thành
3 Chương 3: 3: Cậu Bé Ăn Mày
4 Chương 4: 4: Khí Tiết
5 Chương 5: 5: Thủy Táng
6 Chương 6: 6: Đặt Tên
7 Chương 7: 7: Các Môn Phái
8 Chương 8: 8: Ngày Đầu Tiên
9 Chương 9: 9: Chính Thức Bái Sư
10 Chương 10: 10: Tinh Thần Cung
11 Chương 11: 11: Người Nhà Họ Ngu
12 Chương 12: 12: Cộng Tình
13 Chương 13: 13: Tiến Về Phương Bắc
14 Chương 14: 14: Đúc Kiếm Sơn Trang
15 Chương 15: 15: Ngự Kiếm Phi Hành
16 Chương 16: 16: Tiệc Tối
17 Chương 17: 17: Không Quen Nhìn
18 Chương 18: 18: Vô Cùng Đáng Thương
19 Chương 19: 19: Ta Tin Tưởng Ngài
20 Chương 20: 20: Rời Khỏi Sơn Trang
21 Chương 21: 21: Ý Nghĩa
22 Chương 22: 22: Chào Từ Biệt
23 Chương 23: 23: Kẻ Thức Thời
24 Chương 24: 24: Cùng Nhau Nói Chuyện Nào
25 Chương 25: Chương 25
26 Chương 26: Chương 26
27 Chương 27: Chương 27
28 Chương 28: Chương 28
29 Chương 29: Chương 29
30 Chương 30: Chương 30
31 Chương 31: Chương 31
32 Chương 32: Chương 32
33 Chương 33: Chương 33
34 Chương 34: Chương 34
35 Chương 35: Chương 35
36 Chương 36: Chương 36
37 Chương 37: Chương 37
38 Chương 38: Chương 38
39 Chương 39: Chương 39
40 Chương 40: Chương 40
41 Chương 41: Chương 41
42 Chương 42: Chương 42
43 Chương 43: Chương 43
44 Chương 44: Chương 44
45 Chương 45: Chương 45
46 Chương 46: Chương 46
47 Chương 47: Chương 47
48 Chương 48: Chương 48
49 Chương 49: Chương 49
50 Chương 50: Chương 50
51 Chương 51: Chương 51
52 Chương 52: Chương 52
53 Chương 53: Chương 53
54 Chương 54: Chương 54
55 Chương 55: Chương 55
56 Chương 56: Chương 56
57 Chương 57: Chương 57
58 Chương 58: Chương 58
59 Chương 59: Chương 59
60 Chương 60: Chương 60
61 Chương 61: Chương 61
62 Chương 62: Chương 62
63 Chương 63: Chương 63
64 Chương 64: Chương 64
65 Chương 65: Chương 65
66 Chương 66: Chương 66
67 Chương 67: Chương 67
68 Chương 68: Chương 68
69 Chương 69: Chương 69
70 Chương 70: Chương 70
71 Chương 71: Chương 71
72 Chương 72: Chương 72
73 Chương 73: Chương 73
74 Chương 74: Chương 74
75 Chương 75: Chương 75
76 Chương 76: Chương 76
77 Chương 77: Chương 77
78 Chương 78: Chương 78
79 Chương 79: Chương 79
80 Chương 80: Chương 80
81 Chương 81: Chương 81
82 Chương 82: Chương 82
83 Chương 83: Chương 83
84 Chương 84: Chương 84
85 Chương 85: Chương 85
86 Chương 86: Chương 86
87 Chương 87: Chương 87
88 Chương 88: Chương 88
89 Chương 89: Chương 89
90 Chương 90: Chương 90
91 Chương 91: Chương 91
92 Chương 92: Chương 92
93 Chương 93: Chương 93
94 Chương 94: Chương 94
95 Chương 95: Chương 95
96 Chương 96: Chương 96
97 Chương 97: Chương 97
98 Chương 98: Chương 98
99 Chương 99: Chương 99
100 Chương 100: Chương 100
101 Chương 101: Chương 101
102 Chương 102: Chương 102
103 Chương 103: Chương 103
104 Chương 104: Chương 104
105 Chương 105: Chương 105
106 Chương 106: Chương 106
107 Chương 107: Chương 107
108 Chương 108: Chương 108
109 Chương 109: Chương 109
110 Chương 110: Chương 110
111 Chương 111: Chương 111
112 Chương 112: Chương 112
113 Chương 113: Chương 113
114 Chương 114: Chương 114
115 Chương 115: Chương 115
116 Chương 116: Chương 116
117 Chương 117: Chương 117
118 Chương 118: Chương 118
119 Chương 119: Chương 119
120 Chương 120: Chương 120
121 Chương 121: Chương 121
122 Chương 122: Chương 122
123 Chương 123: Chương 123
124 Chương 124: Chương 124
125 Chương 125: Chương 125
126 Chương 126: Chương 126
127 Chương 127: Chương 127
128 Chương 128: Chương 128
129 Chương 129: Chương 129
130 Chương 130: Chương 130
131 Chương 131: Chương 131
132 Chương 132: Chương 132
133 Chương 133: Chương 133
134 Chương 134: Chương 134
135 Chương 135: Chương 135
136 Chương 136: Chương 136
137 Chương 137: Chương 137
138 Chương 138: Chương 138
139 Chương 139: Chương 139
140 Chương 140: Chương 140
141 Chương 141: Chương 141
142 Chương 142: Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173: Kết thúc chính văn
174 Chương 174: Ngoại truyện: Bộ sưu tập nhỏ các mẩu tin theo dõi hàng ngày
175 Chương 175: Ngoại truyện 2: Nếu như tam giới có diễn đàn
176 Chương 176: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (1)
177 Chương 177: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (2)
178 Chương 178: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (3)
179 Chương 179: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (4)
180 Chương 180: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (5)
181 Chương 181: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (cuối)
Chapter

Updated 181 Episodes

1
Chương 1: 1: Trục Xuất Sư Môn
2
Chương 2: 2: Thanh Thành
3
Chương 3: 3: Cậu Bé Ăn Mày
4
Chương 4: 4: Khí Tiết
5
Chương 5: 5: Thủy Táng
6
Chương 6: 6: Đặt Tên
7
Chương 7: 7: Các Môn Phái
8
Chương 8: 8: Ngày Đầu Tiên
9
Chương 9: 9: Chính Thức Bái Sư
10
Chương 10: 10: Tinh Thần Cung
11
Chương 11: 11: Người Nhà Họ Ngu
12
Chương 12: 12: Cộng Tình
13
Chương 13: 13: Tiến Về Phương Bắc
14
Chương 14: 14: Đúc Kiếm Sơn Trang
15
Chương 15: 15: Ngự Kiếm Phi Hành
16
Chương 16: 16: Tiệc Tối
17
Chương 17: 17: Không Quen Nhìn
18
Chương 18: 18: Vô Cùng Đáng Thương
19
Chương 19: 19: Ta Tin Tưởng Ngài
20
Chương 20: 20: Rời Khỏi Sơn Trang
21
Chương 21: 21: Ý Nghĩa
22
Chương 22: 22: Chào Từ Biệt
23
Chương 23: 23: Kẻ Thức Thời
24
Chương 24: 24: Cùng Nhau Nói Chuyện Nào
25
Chương 25: Chương 25
26
Chương 26: Chương 26
27
Chương 27: Chương 27
28
Chương 28: Chương 28
29
Chương 29: Chương 29
30
Chương 30: Chương 30
31
Chương 31: Chương 31
32
Chương 32: Chương 32
33
Chương 33: Chương 33
34
Chương 34: Chương 34
35
Chương 35: Chương 35
36
Chương 36: Chương 36
37
Chương 37: Chương 37
38
Chương 38: Chương 38
39
Chương 39: Chương 39
40
Chương 40: Chương 40
41
Chương 41: Chương 41
42
Chương 42: Chương 42
43
Chương 43: Chương 43
44
Chương 44: Chương 44
45
Chương 45: Chương 45
46
Chương 46: Chương 46
47
Chương 47: Chương 47
48
Chương 48: Chương 48
49
Chương 49: Chương 49
50
Chương 50: Chương 50
51
Chương 51: Chương 51
52
Chương 52: Chương 52
53
Chương 53: Chương 53
54
Chương 54: Chương 54
55
Chương 55: Chương 55
56
Chương 56: Chương 56
57
Chương 57: Chương 57
58
Chương 58: Chương 58
59
Chương 59: Chương 59
60
Chương 60: Chương 60
61
Chương 61: Chương 61
62
Chương 62: Chương 62
63
Chương 63: Chương 63
64
Chương 64: Chương 64
65
Chương 65: Chương 65
66
Chương 66: Chương 66
67
Chương 67: Chương 67
68
Chương 68: Chương 68
69
Chương 69: Chương 69
70
Chương 70: Chương 70
71
Chương 71: Chương 71
72
Chương 72: Chương 72
73
Chương 73: Chương 73
74
Chương 74: Chương 74
75
Chương 75: Chương 75
76
Chương 76: Chương 76
77
Chương 77: Chương 77
78
Chương 78: Chương 78
79
Chương 79: Chương 79
80
Chương 80: Chương 80
81
Chương 81: Chương 81
82
Chương 82: Chương 82
83
Chương 83: Chương 83
84
Chương 84: Chương 84
85
Chương 85: Chương 85
86
Chương 86: Chương 86
87
Chương 87: Chương 87
88
Chương 88: Chương 88
89
Chương 89: Chương 89
90
Chương 90: Chương 90
91
Chương 91: Chương 91
92
Chương 92: Chương 92
93
Chương 93: Chương 93
94
Chương 94: Chương 94
95
Chương 95: Chương 95
96
Chương 96: Chương 96
97
Chương 97: Chương 97
98
Chương 98: Chương 98
99
Chương 99: Chương 99
100
Chương 100: Chương 100
101
Chương 101: Chương 101
102
Chương 102: Chương 102
103
Chương 103: Chương 103
104
Chương 104: Chương 104
105
Chương 105: Chương 105
106
Chương 106: Chương 106
107
Chương 107: Chương 107
108
Chương 108: Chương 108
109
Chương 109: Chương 109
110
Chương 110: Chương 110
111
Chương 111: Chương 111
112
Chương 112: Chương 112
113
Chương 113: Chương 113
114
Chương 114: Chương 114
115
Chương 115: Chương 115
116
Chương 116: Chương 116
117
Chương 117: Chương 117
118
Chương 118: Chương 118
119
Chương 119: Chương 119
120
Chương 120: Chương 120
121
Chương 121: Chương 121
122
Chương 122: Chương 122
123
Chương 123: Chương 123
124
Chương 124: Chương 124
125
Chương 125: Chương 125
126
Chương 126: Chương 126
127
Chương 127: Chương 127
128
Chương 128: Chương 128
129
Chương 129: Chương 129
130
Chương 130: Chương 130
131
Chương 131: Chương 131
132
Chương 132: Chương 132
133
Chương 133: Chương 133
134
Chương 134: Chương 134
135
Chương 135: Chương 135
136
Chương 136: Chương 136
137
Chương 137: Chương 137
138
Chương 138: Chương 138
139
Chương 139: Chương 139
140
Chương 140: Chương 140
141
Chương 141: Chương 141
142
Chương 142: Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173: Kết thúc chính văn
174
Chương 174: Ngoại truyện: Bộ sưu tập nhỏ các mẩu tin theo dõi hàng ngày
175
Chương 175: Ngoại truyện 2: Nếu như tam giới có diễn đàn
176
Chương 176: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (1)
177
Chương 177: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (2)
178
Chương 178: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (3)
179
Chương 179: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (4)
180
Chương 180: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (5)
181
Chương 181: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (cuối)