Chương 152

Sau khi An Linh Nhi tiến vào Phái Thăng Dương, nàng ta dựa theo trí nhớ của mình khi đọc nguyên tác mà bắt đầu tìm kiếm.

Phái Thăng Dương là một môn phái đứng khoảng hàng thứ hai mươi, sự tồn tại của môn phái này cũng rất tầm thường, không được coi là một đại môn phái, nhưng cũng không phải là không có ai biết đến.

Chỉ có điều, những người tuổi trẻ tài cao nổi danh trong nguyên tác tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong môn phái này được. Phái Thăng Dương này vốn dĩ cũng chỉ là bia đỡ đạn lót đường cho nàng ta mà thôi.

Theo như cốt truyện, An Linh Nhi cần phải làm cho đệ tử xuất sắc nhất của Phái Thăng Dương chú ý đến nàng ta trước, sau đó, dưới sự giúp đỡ của hắn ta mà bắt đầu tu luyện từ kỳ Luyện Khí.

Mãi đến hai năm sau, vị sư huynh này mới đưa nàng ta đi tham gia thử luyện, từ từ từng bước tiến vào mạch truyện chính, nàng ta mới có thể gặp gỡ những kỳ tài của các đại môn phái khác.

Nếu muốn làm quen với vị đệ tử kia, không thể bỏ qua một nhân vật – Ngu Sở Sở.

Trong sách, chính vì Ngu Sở Sở thấy nàng ta được các sư huynh, sư đệ chăm sóc nên mới ghen tỵ và bất mãn, suốt ngày bắt nạt nàng ta, vừa khéo bị vị Đại sư huynh kia phát hiện, anh hùng cứu mỹ nhân, mới xảy ra nhiều việc khác của sau này.

Kết quả là, An Linh Nhi đã nhập môn bái sư cả tháng trời rồi, gặp được vài sư huynh, sư tỷ, nhưng lại không thấy Ngu Sở Sở.

Trong lòng của An Linh Nhi có chút bồn chồn, không biết có phải mình đã làm sai cái gì rồi không, hay là Ngu Sở Sở đã xuất hiện rồi nhưng nàng ta lại không chú ý đến?

Dù gì cũng là nữ phụ ác độc xuất hiện đầu tiên, trong sách miêu tả Ngu Sở Sở là một nữ tu xinh đẹp, kiêu ngạo nhưng đời tư lại không đứng đắn, vì thế, trong lòng mọi người đều coi thường nàng ấy.

Nhưng bất luận thế nào thì ngoại hình của Ngu Sở Sở chắc hẳn phải nổi bật hơn hẳn những đệ tử khác. Nếu đã xuất hiện, làm sao mà An Linh Nhi có thể không ấn tượng cho được?

An Linh Nhi cứ chờ đợi, rồi lại chờ đợi. Trong khoảng thời gian này, nàng ta đã thu hút được không ít sự quan tâm của các sư huynh, sư đệ đồng môn, bọn họ đối xử rất tốt với nàng ta, cũng khiến cho một vài sư tỷ và nữ tu cùng lứa ghen tỵ, nhưng không ai trong số họ là Ngu Sở Sở cả, không có ai dám bắt nạt nàng ta hết.

Nếu không có Ngu Sở Sở, những tình tiết phía sau sẽ không thể tiến hành được.

Cuối cùng, An Linh Nhi cũng không thể ngồi yên được nữa.

Nàng ta tìm được một vị sư huynh thường hay thích nịnh bợ mình, hỏi hắn ta một cách nhẹ nhàng rằng, hắn ta có biết Ngu Sở Sở không.

“Ngu Sở Sở?” Vị sư huynh này suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Ta đã nhập môn sáu năm rồi, trước giờ đều chưa từng nghe nói đến người này. An sư muội, sao vậy?”

“Không, không sao cả.” An Linh Nhi gượng cười, “Trước khi đến môn phái, cha nương ta có kể lại rằng, có một tỷ tỷ hàng xóm cũng tu tiên, còn nghĩ rằng có khi nào sẽ gặp được hay không. Có lẽ là ta đã nhầm rồi…”

“Có nhiều môn phái tu tiên như vậy, khả năng gặp được không cao, nhưng muội đừng nản lòng, chờ ta tìm người khác hỏi thử xem.” Vị sư huynh này an ủi. Hắn ta nghĩ một chút lại nói: “Cái tên này nghe hơi quen tai, có lẽ là đã từng nghe ở đâu đó… Hình như là một vị chưởng môn nào đó.”

Hắn nói được nửa đường, toàn thân An Linh Nhi đều căng thẳng, nghe nói là một vị chưởng môn, nàng ta có chút thất vọng.

Bình thường thì chưởng môn phái ít nhất cũng phải trăm tuổi, không giống với thân phận của Ngu Sở Sở chút nào cả.

Ngày ngày trôi qua, An Linh Nhi càng thêm lo lắng, vị sư huynh kia lại chạy đến tìm nàng ta.

“An sư muội, ta đã giúp muội hỏi thăm được tung tích của người này rồi.”

An Linh Nhi nhìn hắn ta, lập tức gấp gáp nắm lấy cánh tay của người nọ, “Sư huynh, huynh mau nói đi, nàng ấy bây giờ đang ở đâu vậy?”

“Mười ba năm trước, Ngu Sở Sở đã cắt đứt quan hệ với môn phái, trở về Nhân giới rồi.” Vị sư huynh kia nói.

Nghe được lời này, An Linh Nhi sững người ngay tắp lự.

“Cái này, cái này, không thể nào!” Nàng ta hỏi, “Có khi nào huynh nhầm lẫn rồi không?”

“Không thể nhầm lẫn được, đúng thật là bọn ta có một vị sư tỷ tên là Ngu Sở Sở, vốn là đệ tử của Mạc trưởng lão, nàng ta đã uống nước Thanh Linh, tiêu trừ tu vi trên người, rồi rời khỏi môn phái.”

Trở lại phòng dành cho các đệ tử, An Linh Nhi ngồi ngây người trên giường, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Hoá ra thế giới này lại khác với những gì nàng ta từng đọc được trong tiểu thuyết.

Tuy rằng Ngu Sở Sở chỉ là một vai phụ nhỏ bé xuất hiện trong vài chương truyện, nhưng sự biến mất của nàng ấy vẫn khiến An Linh Nhi cảm thấy sợ hãi.

—— Nếu thế giới này lệch với tiểu thuyết, không phải là nàng ta tiêu đời rồi sao?

An Linh Nhi ngẩn ra một hồi, nàng ta lập tức thay đổi sách lược.

Ngu Sở Sở không còn nữa thì thôi, trước tiên nàng ta phải tìm hiểu xem những nam phụ tài năng sẽ yêu nàng ta như sinh mệnh có tồn tại hay không.

An Linh Nhi lại tìm thấy một vị sư huynh khác, lấy danh nghĩa bản thân không hiểu biết về giới tu tiên, nhờ vị sư huynh kia giới thiệu một chút các nhân tài kiệt xuất hiện nay của giới tu tiên. 

“Thực ra đệ tử đứng đầu hay đệ tử thân truyền của các môn phái đều không tệ, nhưng nếu như nói có thể khiến người đời thất kinh thì mười năm nay cũng chỉ có vài vị mà thôi.” Vị sư huynh kia nói.

Trong lòng của An Linh Nhi vô cùng nóng nảy nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ cười hỏi: “Triệu sư huynh, có những ai thế?”

“Để ta nghĩ đã nhé.” Triệu sư huynh kia mở bàn tay ra đếm, “Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực sớm đã nổi tiếng vài năm trước rồi, còn Lý Thanh Thành là nổi tiếng vào năm ngoái… Kể ra thì n Quang Ly cũng vậy, chỉ tiếc là lại đi con đường không chính đạo.”

Lúc này, trong lòng của An Linh Nhi mới buông lỏng một chút, năm vị nam phụ kia vẫn còn ở đó. Chỉ có điều, Lục Ngôn Khanh chắc là Lục Cảnh Tề, nhưng không biết vì sao người nọ lại đổi tên nữa.

Người vẫn còn đó thì tốt rồi, nghĩ đến những đóa hoa đào mà nàng ta không tốn nhiều công sức cũng câu dẫn được, An Linh Nhi rất tự tin bọn họ đều sẽ yêu nàng ta.

“Đúng rồi, ta nhớ có một vị nữ tử tu luyện cũng rất lợi hại… Hình như nàng ấy dùng ám khí… Bọn họ đều cùng…”

Bên này, Triệu sư huynh vẫn tiếp tục nói, An Linh Nhi đã không muốn nghe nữa.

Nàng ta chào một cái rồi rời đi.

Nàng ta phải lên kế hoạch cẩn thận xem làm thế nào để gặp họ, khiến họ chú ý đến nàng ta.

An Linh Nhi đang ngồi một góc suy nghĩ thì thấy một vị sư đệ cùng khóa vừa nhìn thấy nàng ta thì đã bước đến ngay: “Linh Nhi, tỷ không lên lớp à?”

Nàng ta xua tay, thái độ dửng dưng như xua muỗi khiến vị sư đệ kia tức đến mức bỏ đi.

Trong lòng An Linh Nhi cười nhạo – cái môn phái rách nát này cũng không có gì đáng để học hỏi và tu luyện cả, chẳng qua chỉ là bước đệm để nàng ta tiến vào giới tu tiên mà thôi.

Về phần tu luyện, vừa vất vả vừa mệt nhọc như vậy, tội gì nàng ta phải chịu đựng cơ chứ? Đợi đến khi nàng ta có được sự bảo vệ và ưu ái của những nam phụ tài năng trẻ tuổi kia, chẳng phải là nàng ta muốn cái gì thì sẽ được cái đó hay sao? 

Cho dù nàng ta không biết cái gì cả, bọn họ cũng sẽ bảo vệ nàng ta chu toàn mà thôi. Đến cả môn phái đứng đầu là Phái Tu Thiên cũng phải nể mặt Lục Cảnh Tề mà thu nhận nàng ta làm đồ đệ cơ mà.

Ngày hôm sau, An Linh Nhi vừa bước ra khỏi chỗ ở của bọn đệ tử, mấy vị sư huynh đang đợi bên ngoài đã lập tức vây quanh hỏi han nàng ta.

Thậm chí, khi ngày hôm qua nàng ta không đến lớp, bọn họ cũng giúp nàng ta che giấu.

Nghe họ thảo luận về đại hội thử luyện sắp diễn ra vào tháng tới, An Linh Nhi nhân cơ hội này dò hỏi để kiểm tra xem bây giờ đã đến giai đoạn nào trong tiểu thuyết rồi.

“À đúng rồi, sư huynh ơi.” An Linh Nhi giả bộ hiếu kỳ, hỏi, “Nghe nói Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An luôn đối đầu nhau, gần đây có tin tức gì về họ không, có phải là lại thách đấu với nhau rồi không?”

Trong nguyên tác, Lục Cảnh Tề thuộc Phái Tu Thiên, Thẩm Hoài An thuộc Bách Trượng Phong, hai bên ngang tài ngang sức, nhưng tính cách của bọn họ lại hoàn toàn khác nhau. Cả hai luôn đối đầu nhau, không ai nhường ai.

Bọn họ động một chút là so tài với nhau, nhưng mãi vẫn không phân tranh được ai nhất ai nhì. Chuyện bọn họ cạnh tranh với nhau cũng là một trong những chuyện mà giới tu tiên rất thích bàn tán.

An Linh Nhi hỏi câu này với nụ cười hời hợt, lập tức phát hiện vẻ mặt của mấy người đối diện có gì đó không đúng lắm.

Bọn họ nhìn nhau nghi ngờ, sau đó lại nhìn An Linh Nhi.

“Sư muội, có phải là muội đã nhầm lẫn gì rồi không?” Một vị sư huynh nghi ngờ hỏi, “Bọn họ đều là sư huynh sư đệ đồng môn, quan hệ rất tốt, làm sao có thể đối đầu nhau được?”

“Đúng vậy, muội nghe ai nói vậy? Chẳng lẽ người đó lừa muội ư?”

Cả ngày hôm đó, An Linh Nhi trở lại nơi ở, nàng ta còn không biết làm thế nào mà mình quay về được. Đầu óc nàng ta trống rỗng, tay cũng không ngừng run lẩy bẩy.

Nàng ta cũng không còn thấy mình may mắn trúng thưởng như lúc nàng ta đọc cuốn tiểu thuyết gốc nữa rồi. 

Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực, Cốc Thu Vũ, Lý Thanh Thành… Những người này đáng lẽ phải thuộc các môn phái khác nhau, làm thế nào mà họ có thể ở cùng một môn phái? Thậm chí là một môn phái chưa từng xuất hiện trong nguyên tác?

Còn có Cốc Thu Vũ – nàng ấy rõ ràng là một yêu nữ tu ma trong nguyên tác, làm thế nào mà lại được tẩy trắng trở thành một người tu tiên rồi?

An Linh Nhi hoa mắt chóng mặt, nàng ta nằm trên giường cả ngày, nhưng đầu óc vẫn còn lờ mờ, không biết mình phải làm gì.

Mọi chuyện đều nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng ta, cuối cùng cũng khiến nàng ta thấy sợ hãi.

Nếu nàng ta không thể nảy sinh quan hệ với những nam phụ kia, chỉ còn lại một mình, không phải thế giới này chẳng khác chi một cơn ác mộng hay sao?

An Linh Nhi cứ ngây ngô ngờ ngợ như vậy ba ngày. Nội quy của Phái Thăng Dương rất nghiêm khắc, ban đầu là các sư huynh, sư tỷ cùng bái một trưởng lão với nàng ta đến kiểm tra tình hình và cảnh cáo.

Ngày hôm sau, chưởng sự môn phái cũng đến rồi.

Bọn họ thử kiểm tra cơ thể của An Linh Nhi, phát hiện nàng ta rất khỏe mạnh, nhưng lại không lên lớp, cũng không tu luyện, càng không để ý đến những lời khiển trách của bọn họ. Phái Thăng Dương chưa bao giờ có một đệ tử nào hung hăng càn quấy như nàng ta.

Lý do mà An Linh Nhi phớt lờ bọn họ rất đơn giản, nàng ta không thích nói chuyện với bọn họ. Đối với nàng ta, dường như bọn họ luôn kém hơn nàng ta một bậc, chỉ có những anh tài xuất chúng mới khiến An Linh Nhi nhìn bằng cặp mặt khác.

Vào ngày thứ ba, chưởng sự đã cảnh cáo nàng ta rằng, nếu nàng ta còn tiếp tục như vậy thì sẽ bị trừng phạt theo quy định của môn phái.

Cuối cùng thì nàng ta cũng lấy lại được chút tỉnh táo đến cầu xin chưởng sự, nói rằng nàng ta là vì quá nhớ nhung phụ mẫu, hy vọng môn phái có thể xem xét cho nàng ta nghỉ phép một tháng để trở về thăm nhà.

An Linh Nhi chỉ mới nhập môn được một tháng, còn chưa đến lớp được mấy bữa, sao có thể cho phép nàng ta trở về? Chưởng sự ngay lập tức từ chối yêu cầu của nàng ta. 

An Linh Nhi không hề nhận ra rằng, hào quang nữ chính của nàng ta tuy vẫn còn tồn tại đó, nhưng hiệu quả đã bắt đầu suy yếu dần.

Theo như quy định, thân là đệ tử mới nhập môn, ít nhất trong vòng một năm nữa, nàng ta không thể tùy ý xuống núi. Cho dù sau này có ra ngoài đi chăng nữa, cũng phải là các sư huynh khác đưa nàng ta đi. Thế thì không biết phải còn đợi đến năm nào tháng nào nữa.

An Linh Nhi đang lo lắng về những thay đổi đang diễn ra. Nếu như Phái Thăng Dương không thể trở thành bàn đạp để nàng ta gặp được những nhân vật kia, vậy thì nàng ta ở lại môn phái này còn có ý nghĩa gì nữa đây?

Nàng ta cùng với chưởng sự giằng co hồi lâu, cuối cùng chưởng sự còn cảnh cáo nàng ta, hoặc là lập tức đến chính điện nhận hình phạt, thừa nhận sai lầm của mình, hoặc là sẽ bị khai trừ.

An Linh Nhi đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng nàng ta chọn cách thứ hai.

Nhập môn mới được bốn mươi ngày, An Linh Nhi đã bị trục xuất khỏi môn phái.

Trong một tháng qua, nàng ta chỉ mới bắt đầu đặt nền móng cho kỳ Luyện Khí, thậm chí, đến cả bí tịch của môn phái mà nàng ta còn chưa từng học một cách đàng hoàng.

Chưởng sự thấy nàng ta đáng thương nên không cho nàng ta uống nước Thanh Linh. Khi An Linh Nhi rời khỏi môn phái, các huynh đệ khác đều khóc lóc thảm thiết, còn nhét cho nàng ta rất nhiều thứ hữu ích.

An Linh Nhi rời khỏi Phái Thăng Dương với gánh nặng trên lưng. Đi trên con đường đầy mơ hồ xa lạ, nàng ta dần dần bình tâm trở lại, cũng bắt đầu thấy sợ hãi.

… Một khởi đầu tốt đẹp, sao lại thành ra thế này?

Thậm chí, nàng ta còn muốn quay trở lại Phái Thăng Dương để cầu xin lòng xót thương, nhưng khi nghĩ đến cuộc sống ở Phái Thăng Dương vừa buồn chán, tẻ nhạt, lại không thể gặp gỡ các mục tiêu mà nàng ta đang kiếm tìm, An Linh Nhi cố kìm nén sự hối hận đang trào dâng trong lòng thật nhanh chóng. 

Bất luận thế nào đi chăng nữa, nàng ta cũng không còn đường lui nữa rồi.

Nếu bọn họ đều đến Tinh Thần Cung, nàng ta có chết cũng phải tìm được bọn họ!

Thậm chí, An Linh Nhi còn ôm hy vọng rằng, nếu nàng ta có thể gia nhập Tinh Thần Cung, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Nghe nói Tinh Thần Cung chỉ có hai nữ đồ đệ, một người là Cốc Thu Vũ, người còn lại mang dòng máu lai giữa người và hồ ly.

An Linh Nhi cũng không chú ý mấy đến các nhân vật nữ trong sách, nàng ta nhớ được Cốc Thu Vũ là vì cốt truyện có liên quan đến Thẩm Hoài An.

Thậm chí, nàng ta không thể nhớ được nữ đồ đệ thứ hai của Tinh Thần Cung là Thánh Nữ bị nữ chính gián tiếp hãm hại ở Tây Vực.

An Linh Nhi tự động viên bản thân mình, biết đâu được đây lại là chuyện tốt. Gom hết tất cả đại lão lại rồi tập hợp trong một môn phái cũng bớt việc cho nàng ta. Chỉ cần nàng ta bái sư nhập môn, ngày tháng trôi qua sẽ suôn sẻ hơn nhiều.

Nàng ta mới chỉ đang ở bước đầu của kỳ Luyện Khí, không thể dùng phi kiếm để bay. Phái Thăng Dương ở phía Tây Nam, còn Tinh Thần Cung được đồn đại là ở phía Nam cách đây rất xa, mất không ít thời gian mới có thể đi đến đó.

An Linh Nhi gặp không ít khó khăn trên đường đi, thỉnh thoảng gặp được những người tu tiên tốt bụng cho nàng ta đi nhờ một đoạn. Lúc không có họ giúp đỡ, nàng ta chỉ có thể dùng cách của dân thường để đi mà thôi.

Đi đường mất một tháng rưỡi, nàng ta sớm đã dùng hết những thứ mà các vị sư huynh kia cho.

Khó khăn trên đường đi khiến An Linh Nhi không còn dáng vẻ của người tu luyện nữa, mà giống dân tị nạn hơn.

Mỗi khi đến thị trấn lớn nhỏ, việc trước tiên mà nàng ta làm là đi tìm nước sông hay nước giếng để rửa mặt, sau đó thì giả vờ yếu đuối đáng thương để đổi lấy lòng tốt của người khác, mới có thể thay y phục mới, ăn cái gì đó no nê, ngủ ở một nơi tốt.

Ban đầu An Linh Nhi rất coi thường những người tu luyện bình thường và phàm nhân, không ngờ rằng, cuối cùng chính mình lại rơi vào tình cảnh này, đến mức phải cầu xin những người mà trước đây nàng ta đến nhìn còn không thèm nhìn một cái.

Sự giày vò trong suốt quãng đường đi khiến tinh thần của An Linh Nhi gần như rơi vào bến bờ suy sụp.

Khi nàng ta hứng chịu những điều đó, ở Tinh Thần Cung, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường.

Hai tháng rưỡi trôi qua, Quân Lạc Trần vẫn ở giới tu ma, không hề quay lại.

Ngu Sở biết hắn vội vàng đến giới tu ma như vậy là vì lời nói của nàng, thái độ muốn giữ khoảng cách của nàng quá mức rõ ràng. Quân Lạc Trần sợ nàng khó xử nên mới nhanh chóng rời đi.

Lúc vừa khôi phục trí nhớ, Ngu Sở đã bảo hắn rằng, quá khứ đã là quá khứ, chẳng qua đó chỉ là phản ứng do căng thẳng lúc vừa khôi phục trí nhớ mà thôi. Tiềm thức của nàng đã quen với việc nghĩ xấu về mọi thứ, sợ Quân Lạc Trần vì những vướng mắc trong quá khứ mà muốn nối lại tiền duyên với nàng.

Nhưng điều này không có nghĩa là Ngu Sở ghét hắn, hơn nữa, sau khi bình tĩnh suy ngẫm lại, Ngu Sở nhớ đến hai lần gặp hắn trong quá khứ, rõ ràng là hắn muốn tránh nàng, thậm chí cũng không hề nhân lúc nàng không nhớ gì mà bày tỏ tình cảm.

Thực ra Quân Lạc Trần vẫn luôn là một chính nhân quân tử.

Tính đề phòng của Ngu Sở quá cao, cho dù trước mặt là Quân Lạc Trần, nàng cũng cần có thời gian để từ từ cởi bỏ sự cảnh giác với hắn.

Bây giờ, thực ra nàng lại muốn Quân Lạc Trần quay lại ở một thời gian, dù gì thì nếu như hắn trở về Ma giới rồi, sau này không biết bao giờ mới có thể gặp lại nhau.

Quân Lạc Trần ở Ma giới hình như đã có phát hiện mới.

n Quảng Ly đang cố gắng thu phục lòng người, còn Quân Lạc Trần thì đang thăm dò khắp nơi, phát hiện ma khí từ sâu trong vực thẳm có gì đó không đúng.

Trong vài tháng hắn ở lại đây, ma khí trong giới tu ma ngày càng mạnh mẽ hơn, còn mơ hồ trộn lẫn với sức mạnh hắc ám.

Luồng sức mạnh này cũng giống như sức mạnh trong cơ thể Quân Lạc Trần.

Đây cũng là lý do khiến Quân Lạc Trần nghi ngờ.

“Cơ thể này của ta chỉ là một mảnh linh hồn nhỏ bé, thừa hưởng rất ít sức mạnh. Bản thể thực sự vẫn còn đang ngủ say trong Ma giới, làm sao có thể rò rỉ sức mạnh này xuống Nhân giới?”

Quân Lạc Trần đang dùng pháp bảo truyền âm, hắn nhíu mày nói: “Ta đã xuống đáy cốc rồi, cũng không phát hiện vấn đề gì. Chỉ có thể tiếp tục ở lại một thời gian, thử xem có chuyện gì xảy ra không.”

Ngu Sở chỉ có thể ngày ngày nhắc hắn chú ý an toàn.

Rời khỏi ngọn núi phía sau, Ngu Sở đi tới trước chính điện đã nhìn thấy sáu đồ đệ đang cùng nhau chơi đùa phía trước.

Thật kỳ lạ, tu vi của bọn họ cũng không thấp, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An tuổi trẻ mà đã đạt đến kỳ Nguyên Anh. Ngoại trừ Hà Sơ Lạc, những người khác đều đang ở trung kỳ hoặc sắp đạt đến viên mãn của kỳ Kim Đan.

Theo trình độ của bọn họ, hẳn là đã có thể tự mở núi lập môn phái của riêng mình rồi. Với tính cách của các đồ đệ thì cũng đã có thể một mình đảm đương mọi việc.

Nhưng sáu sư huynh, sư đệ, sư muội bọn họ gặp nhau là cứ như những hài tử vậy, làm gì cũng phải làm cùng nhau.

Giống như bây giờ, Lục Ngôn Khanh đang ngồi trên bậc thềm đọc sách. Cốc Thu Vũ và Hà Sơ Lạc thì đang bắn cung tên. Thẩm Hoài An, Lý Thanh Thành và Tiêu Dực thì đang chơi bài.

Nếu việc gì có thể làm cùng nhau, bọn họ tuyệt đối sẽ không tách riêng.

Tình bạn hữu thân thiết như thế này hẳn là rất hiếm có trong giới tu tiên hiện nay.

Ngay khi Ngu Sở từ bên cạnh bước đến, các đồ đệ quay đầu lại cùng một lúc. 

“Sư tôn.”

“Sư tôn, người hết bận rồi ư?”

Ngu Sở khẽ gật đầu.

“Sư tôn.” Thẩm Hoài An đứng lên nói: “Hôm nay đến phiên con xuống núi mua đồ, người có thứ gì muốn mua không ạ?”

“Không có.” Ngu Sở nhìn cậu, ấm áp dặn: “Đi sớm về sớm.”

Thẩm Hoài An gật đầu.

Vốn dĩ nếu sư phụ không tới thì cậu có thể lười biếng chơi một hồi. Sư phụ tới rồi, Thẩm Hoài An cũng không chơi nữa. Cậu chỉnh y phục lại, xoay người đi về phía trước.

“Thẩm Hoài An, sao huynh lại bỏ đi rồi!” Lý Thanh Thành đang ngồi trên bậc thang bất mãn hét lên.

Kết quả, cậu ấy nhìn thấy Thẩm Hoài An mặc y phục màu đen đi tới chính giữa sân, cúi đầu nói gì đó với Cốc Thu Vũ.

Cốc Thu Vũ vẫy vẫy tay chào Hà Sơ Lạc rồi tay trong tay rời đi cùng với Thẩm Hoài An.

Lý Thanh Thành thấy đôi mắt mình chấn động, mặt cậu ấy vô cảm quay đầu lại, rồi vỗ thật mạnh Tiêu Dực một cái.

“Nào, sư huynh!” Lý Thanh Thành tức giận nói, “Hai người chúng ta chơi cho đã nào!”

Chapter
1 Chương 1: 1: Trục Xuất Sư Môn
2 Chương 2: 2: Thanh Thành
3 Chương 3: 3: Cậu Bé Ăn Mày
4 Chương 4: 4: Khí Tiết
5 Chương 5: 5: Thủy Táng
6 Chương 6: 6: Đặt Tên
7 Chương 7: 7: Các Môn Phái
8 Chương 8: 8: Ngày Đầu Tiên
9 Chương 9: 9: Chính Thức Bái Sư
10 Chương 10: 10: Tinh Thần Cung
11 Chương 11: 11: Người Nhà Họ Ngu
12 Chương 12: 12: Cộng Tình
13 Chương 13: 13: Tiến Về Phương Bắc
14 Chương 14: 14: Đúc Kiếm Sơn Trang
15 Chương 15: 15: Ngự Kiếm Phi Hành
16 Chương 16: 16: Tiệc Tối
17 Chương 17: 17: Không Quen Nhìn
18 Chương 18: 18: Vô Cùng Đáng Thương
19 Chương 19: 19: Ta Tin Tưởng Ngài
20 Chương 20: 20: Rời Khỏi Sơn Trang
21 Chương 21: 21: Ý Nghĩa
22 Chương 22: 22: Chào Từ Biệt
23 Chương 23: 23: Kẻ Thức Thời
24 Chương 24: 24: Cùng Nhau Nói Chuyện Nào
25 Chương 25: Chương 25
26 Chương 26: Chương 26
27 Chương 27: Chương 27
28 Chương 28: Chương 28
29 Chương 29: Chương 29
30 Chương 30: Chương 30
31 Chương 31: Chương 31
32 Chương 32: Chương 32
33 Chương 33: Chương 33
34 Chương 34: Chương 34
35 Chương 35: Chương 35
36 Chương 36: Chương 36
37 Chương 37: Chương 37
38 Chương 38: Chương 38
39 Chương 39: Chương 39
40 Chương 40: Chương 40
41 Chương 41: Chương 41
42 Chương 42: Chương 42
43 Chương 43: Chương 43
44 Chương 44: Chương 44
45 Chương 45: Chương 45
46 Chương 46: Chương 46
47 Chương 47: Chương 47
48 Chương 48: Chương 48
49 Chương 49: Chương 49
50 Chương 50: Chương 50
51 Chương 51: Chương 51
52 Chương 52: Chương 52
53 Chương 53: Chương 53
54 Chương 54: Chương 54
55 Chương 55: Chương 55
56 Chương 56: Chương 56
57 Chương 57: Chương 57
58 Chương 58: Chương 58
59 Chương 59: Chương 59
60 Chương 60: Chương 60
61 Chương 61: Chương 61
62 Chương 62: Chương 62
63 Chương 63: Chương 63
64 Chương 64: Chương 64
65 Chương 65: Chương 65
66 Chương 66: Chương 66
67 Chương 67: Chương 67
68 Chương 68: Chương 68
69 Chương 69: Chương 69
70 Chương 70: Chương 70
71 Chương 71: Chương 71
72 Chương 72: Chương 72
73 Chương 73: Chương 73
74 Chương 74: Chương 74
75 Chương 75: Chương 75
76 Chương 76: Chương 76
77 Chương 77: Chương 77
78 Chương 78: Chương 78
79 Chương 79: Chương 79
80 Chương 80: Chương 80
81 Chương 81: Chương 81
82 Chương 82: Chương 82
83 Chương 83: Chương 83
84 Chương 84: Chương 84
85 Chương 85: Chương 85
86 Chương 86: Chương 86
87 Chương 87: Chương 87
88 Chương 88: Chương 88
89 Chương 89: Chương 89
90 Chương 90: Chương 90
91 Chương 91: Chương 91
92 Chương 92: Chương 92
93 Chương 93: Chương 93
94 Chương 94: Chương 94
95 Chương 95: Chương 95
96 Chương 96: Chương 96
97 Chương 97: Chương 97
98 Chương 98: Chương 98
99 Chương 99: Chương 99
100 Chương 100: Chương 100
101 Chương 101: Chương 101
102 Chương 102: Chương 102
103 Chương 103: Chương 103
104 Chương 104: Chương 104
105 Chương 105: Chương 105
106 Chương 106: Chương 106
107 Chương 107: Chương 107
108 Chương 108: Chương 108
109 Chương 109: Chương 109
110 Chương 110: Chương 110
111 Chương 111: Chương 111
112 Chương 112: Chương 112
113 Chương 113: Chương 113
114 Chương 114: Chương 114
115 Chương 115: Chương 115
116 Chương 116: Chương 116
117 Chương 117: Chương 117
118 Chương 118: Chương 118
119 Chương 119: Chương 119
120 Chương 120: Chương 120
121 Chương 121: Chương 121
122 Chương 122: Chương 122
123 Chương 123: Chương 123
124 Chương 124: Chương 124
125 Chương 125: Chương 125
126 Chương 126: Chương 126
127 Chương 127: Chương 127
128 Chương 128: Chương 128
129 Chương 129: Chương 129
130 Chương 130: Chương 130
131 Chương 131: Chương 131
132 Chương 132: Chương 132
133 Chương 133: Chương 133
134 Chương 134: Chương 134
135 Chương 135: Chương 135
136 Chương 136: Chương 136
137 Chương 137: Chương 137
138 Chương 138: Chương 138
139 Chương 139: Chương 139
140 Chương 140: Chương 140
141 Chương 141: Chương 141
142 Chương 142: Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173: Kết thúc chính văn
174 Chương 174: Ngoại truyện: Bộ sưu tập nhỏ các mẩu tin theo dõi hàng ngày
175 Chương 175: Ngoại truyện 2: Nếu như tam giới có diễn đàn
176 Chương 176: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (1)
177 Chương 177: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (2)
178 Chương 178: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (3)
179 Chương 179: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (4)
180 Chương 180: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (5)
181 Chương 181: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (cuối)
Chapter

Updated 181 Episodes

1
Chương 1: 1: Trục Xuất Sư Môn
2
Chương 2: 2: Thanh Thành
3
Chương 3: 3: Cậu Bé Ăn Mày
4
Chương 4: 4: Khí Tiết
5
Chương 5: 5: Thủy Táng
6
Chương 6: 6: Đặt Tên
7
Chương 7: 7: Các Môn Phái
8
Chương 8: 8: Ngày Đầu Tiên
9
Chương 9: 9: Chính Thức Bái Sư
10
Chương 10: 10: Tinh Thần Cung
11
Chương 11: 11: Người Nhà Họ Ngu
12
Chương 12: 12: Cộng Tình
13
Chương 13: 13: Tiến Về Phương Bắc
14
Chương 14: 14: Đúc Kiếm Sơn Trang
15
Chương 15: 15: Ngự Kiếm Phi Hành
16
Chương 16: 16: Tiệc Tối
17
Chương 17: 17: Không Quen Nhìn
18
Chương 18: 18: Vô Cùng Đáng Thương
19
Chương 19: 19: Ta Tin Tưởng Ngài
20
Chương 20: 20: Rời Khỏi Sơn Trang
21
Chương 21: 21: Ý Nghĩa
22
Chương 22: 22: Chào Từ Biệt
23
Chương 23: 23: Kẻ Thức Thời
24
Chương 24: 24: Cùng Nhau Nói Chuyện Nào
25
Chương 25: Chương 25
26
Chương 26: Chương 26
27
Chương 27: Chương 27
28
Chương 28: Chương 28
29
Chương 29: Chương 29
30
Chương 30: Chương 30
31
Chương 31: Chương 31
32
Chương 32: Chương 32
33
Chương 33: Chương 33
34
Chương 34: Chương 34
35
Chương 35: Chương 35
36
Chương 36: Chương 36
37
Chương 37: Chương 37
38
Chương 38: Chương 38
39
Chương 39: Chương 39
40
Chương 40: Chương 40
41
Chương 41: Chương 41
42
Chương 42: Chương 42
43
Chương 43: Chương 43
44
Chương 44: Chương 44
45
Chương 45: Chương 45
46
Chương 46: Chương 46
47
Chương 47: Chương 47
48
Chương 48: Chương 48
49
Chương 49: Chương 49
50
Chương 50: Chương 50
51
Chương 51: Chương 51
52
Chương 52: Chương 52
53
Chương 53: Chương 53
54
Chương 54: Chương 54
55
Chương 55: Chương 55
56
Chương 56: Chương 56
57
Chương 57: Chương 57
58
Chương 58: Chương 58
59
Chương 59: Chương 59
60
Chương 60: Chương 60
61
Chương 61: Chương 61
62
Chương 62: Chương 62
63
Chương 63: Chương 63
64
Chương 64: Chương 64
65
Chương 65: Chương 65
66
Chương 66: Chương 66
67
Chương 67: Chương 67
68
Chương 68: Chương 68
69
Chương 69: Chương 69
70
Chương 70: Chương 70
71
Chương 71: Chương 71
72
Chương 72: Chương 72
73
Chương 73: Chương 73
74
Chương 74: Chương 74
75
Chương 75: Chương 75
76
Chương 76: Chương 76
77
Chương 77: Chương 77
78
Chương 78: Chương 78
79
Chương 79: Chương 79
80
Chương 80: Chương 80
81
Chương 81: Chương 81
82
Chương 82: Chương 82
83
Chương 83: Chương 83
84
Chương 84: Chương 84
85
Chương 85: Chương 85
86
Chương 86: Chương 86
87
Chương 87: Chương 87
88
Chương 88: Chương 88
89
Chương 89: Chương 89
90
Chương 90: Chương 90
91
Chương 91: Chương 91
92
Chương 92: Chương 92
93
Chương 93: Chương 93
94
Chương 94: Chương 94
95
Chương 95: Chương 95
96
Chương 96: Chương 96
97
Chương 97: Chương 97
98
Chương 98: Chương 98
99
Chương 99: Chương 99
100
Chương 100: Chương 100
101
Chương 101: Chương 101
102
Chương 102: Chương 102
103
Chương 103: Chương 103
104
Chương 104: Chương 104
105
Chương 105: Chương 105
106
Chương 106: Chương 106
107
Chương 107: Chương 107
108
Chương 108: Chương 108
109
Chương 109: Chương 109
110
Chương 110: Chương 110
111
Chương 111: Chương 111
112
Chương 112: Chương 112
113
Chương 113: Chương 113
114
Chương 114: Chương 114
115
Chương 115: Chương 115
116
Chương 116: Chương 116
117
Chương 117: Chương 117
118
Chương 118: Chương 118
119
Chương 119: Chương 119
120
Chương 120: Chương 120
121
Chương 121: Chương 121
122
Chương 122: Chương 122
123
Chương 123: Chương 123
124
Chương 124: Chương 124
125
Chương 125: Chương 125
126
Chương 126: Chương 126
127
Chương 127: Chương 127
128
Chương 128: Chương 128
129
Chương 129: Chương 129
130
Chương 130: Chương 130
131
Chương 131: Chương 131
132
Chương 132: Chương 132
133
Chương 133: Chương 133
134
Chương 134: Chương 134
135
Chương 135: Chương 135
136
Chương 136: Chương 136
137
Chương 137: Chương 137
138
Chương 138: Chương 138
139
Chương 139: Chương 139
140
Chương 140: Chương 140
141
Chương 141: Chương 141
142
Chương 142: Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173: Kết thúc chính văn
174
Chương 174: Ngoại truyện: Bộ sưu tập nhỏ các mẩu tin theo dõi hàng ngày
175
Chương 175: Ngoại truyện 2: Nếu như tam giới có diễn đàn
176
Chương 176: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (1)
177
Chương 177: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (2)
178
Chương 178: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (3)
179
Chương 179: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (4)
180
Chương 180: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (5)
181
Chương 181: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (cuối)