Ngu Sở từng dặn dò rằng lần bí cảnh thí luyện này bọn họ cần lấy vượt qua cửa ải là chủ, không cần thiết chủ động xuất kích làm thương tổn người khác.Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An là chính nhân quân tử nên chỉ dựa vào việc vượt cửa ải để chứng minh bản thân, bọn họ cũng khinh thường đi bắt nạt những tuyển thủ khác.Nhưng Thẩm Hoài An hiếu chiến, nhìn người khác hỗn chiến khiến trong lòng hắn cũng ngứa ngáy không thôi.
Kết quả là chỉ có thể nhẫn nại, chỉ có thể dựa vào những kẻ không có mắt ngẫu nhiên tới cửa khiêu khích để đánh cho đỡ thèm.Hiện giờ bỗng nhiên có năm tên đệ tử của Thanh Sương Môn ngứa đòn muốn cùng nhau xông lên tìm đánh làm Thẩm Hoài An sung sướng phát điên.Thanh Sương Môn và những kẻ khiêu khích trước đó có sự khác biệt, sự khác biệt đó chính là môn phái bọn họ xếp hạng thứ bảy! Dục vọng chiến đấu của Thẩm Hoài An lập tức bốc cháy lên.Vừa mới bắt đầu, năm người bên đối phương còn coi khinh hắn nên chỉ cho một người lên đối chiến, vậy mà không nghĩ tới tốc độ thua cuộc lại nhanh đến như vậy, chỉ một chiêu Thẩm Hoài An đã đánh tên đệ tử đó mất đi ý thức.Còn dư lại bốn tên của Thanh Sương Môn thì mở to hai mắt, không thể tin được nhìn một cảnh này --- Tên đệ tử bị Thẩm Hoài An dùng một chiêu chế địch cũng được coi là một trong những đệ tử xuất sắc mới thu nạp trong gần mười năm tới, sao có thể thua nhanh đến vậy?!Thẩm Hoài An đứng thẳng, hắn buồn bực cảm thán, “Các ngươi đúng là môn phái xếp hạng thứ bảy sao? Thế này thì cũng quá yếu rồi.”Không thể nghi ngờ rằng những lời này càng khiến người ta tức giận hơn so với việc bị khiêu khích, bốn tên đệ tử của Thanh Sương Môn cắn răng vọt lên cùng nhau giống như muốn rửa mối nhục xưa.Thân hình của Thẩm Hoài An khẽ nhúc nhích, qua vài lần hít thở thì những đệ tử còn lại của Thanh Sương Môn đều nằm im trên mặt đất.Hắn thu kiếm lại rồi buồn bực ca thán, “Trình độ này cũng kém quá đi mất, đệ còn chưa bắt đầu khởi động thì bọn họ đã thua rồi.”Hàng năm Thẩm Hoài An luôn luôn sinh hoạt với sư tôn toàn năng, với sư huynh muội thiên phú kinh người nên hắn hoàn toàn quên mất bản thân mình là người thiên tư thông minh cỡ nào.Từ môn phái ra tới, dọc theo hành trình thí luyện, hắn chỉ cảm thấy những đối thủ gặp được đều quá yếu ớt.Vốn dĩ hắn gửi niềm hy vọng tới đệ tử của môn phái xếp thứ hạng cao là có thể lợi hại hơn, nhưng kết quả cũng chỉ đến thế.Tiểu Cốc nhảy nhót giúp Thẩm Hoài An thu lệnh bài trên người bọn chúng, Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh suy nghĩ một lúc vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng.“Tại sao bọn họ lại biết chúng ta là người của Tinh Thần Cung thế?” Thẩm Hoài An nghi vấn, “Mới nhìn qua thì có vẻ như bọn họ đang cố ý tìm chúng ta vậy.”“Nói về sự việc Thiên Cẩu Các trước đây thì chắc là Thanh Sương Môn rất có ý kiến với chúng ta, bằng không cũng sẽ không bỏ ra một tháng trời đi tìm chỗ ở của chúng ta.” Lục Ngôn Khanh chậm rãi nói, “Chẳng lẽ chưởng môn của bọn họ gặp được sư tôn của chúng ta sao?”Hai người càng nghĩ càng thấy có lý.
Dứt khoát bọn họ túm lấy một tên đệ tử đang ngất, điểm huyệt đạo k1ch thích hắn tỉnh lại.“Sao ngươi biết chúng ta là người của Tinh Thần Cung?” Lục Ngôn Khanh hỏi.Mới đầu tên đệ tử này giốngnhư muốn giữ bí mật gì to tát lắm, cắn răng ngậm miệng không chịu nói, mặc cho Lục Ngôn Khanh thương lượng với hắn như thế nào cũng không được.Tính tình Thẩm Hoài An muốn bộc phát, hắn ngồi xổm bên cạnh tên đệ tử đó thôi đã khiến đối phương sợ tới mức run rẩy.“Nói chuyện.” Thẩm Hoài An âm trầm, “Ngươi biết mỗi lần tham gia bí cảnh tu luyện đều sẽ có danh sách tử vong chứ?”Câu đe dọa này quả nhiên có tác dụng, tên đệ tử Thanh Sương Môn lắp bắp mở miệng, “Chúng ta vừa mới nhận được tin tức truyền tới có viết thấy ba người Tinh Thần Cung nhất định không được buông tha, phải đem tất cả đào thải hết.
Còn lý do vì sao thì chúng ta không rõ lắm……”Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An nhìn nhau, Thẩm Hoài An tiện tay đánh ngất đối phương luôn.Hắn nhíu mày nói, “Chẳng lẽ ở trên Song Hổ sơn sư tôn thật sự có tiếp xúc với chưởng môn của bọn họ sao?”Hai người càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng xảy ra.Tình huống hiện tại không rõ ràng khiến Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An không thể không nghĩ nhiều hơn.“Huynh nói sư tôn chưa bao giờ thích giao tiếp với người khác, ngày thường cũng không thích nói chuyện với người ngoài, người gặp chưởng môn Thanh Sương Môn đó có thể bị người ta bắt nạt hay không?” Thẩm Hoài An sốt ruột lo lắng.“Huynh cho rằng cũng không nhất định.
Nếu chưởng môn đối phương chỉ thẳng tên muốn chúng ta bị đào thảo thì có thể không kiếm được cái gì tốt ở chỗ sư tôn nên mới tức giận như vậy.” Lục Ngôn Khanh phân tích.Cứ việc nghĩ như thế nhưng vẫn khiến hai người lo âu.“Quả nhiên không thể lười biếng được, chúng ta vẫn nên thông quan sớm hơn đi!” Thẩm Hoài An đứng lên, “Đệ cứ nghĩ tới việc sư tôn không quen biết một ai, lại ở cùng một nơi với mấy chưởng môn đại môn phái đó là đệ đã không thể yên tâm được rồi.”Lấy đi lệnh bài, ba người cũng không nghỉ ngơi liền tiếp tục tìm kiếm đường ra của trung cấp huyệt động này.Sau khi bọn họ rời khỏi thì năm tên đệ tử của Thanh Sương Môn bị đào thải cũng bị bồ cầu đưa tin mang lên Song Hổ sơn.Trên đỉnh Song Hổ sơn, làm chưởng môn của môn phái có danh khí nhất ở đây, Đoạn Hồng Cầm được các chưởng môn của môn phái nhỏ khác nịnh hót và hoan nghênh.Trong lòng Đoạn Hồng Cầm vừa mới bị Ngu Sở dỗi đến tức chết giờ mới ổn định lại được.Bà ta hưởng thụ loại cảm giác được người khác hoan nghênh nhưng lại đi khinh thường những kẻ là chưởng môn không có danh khí này.Bên này náo nhiệt vô cùng, còn bên kia Ngu Sở vẫn một mình một người đứng yên lặng tại chỗ.Lúc này có bồ câu đưa tin bay tới, có không ít tuyển thủ bị đào thải.“Năm tuyển thủ của Thanh Sương Môn --- đào thải toàn bộ.
Xếp hạng của Thanh Sương Môn đã thống kê.” Đệ tử truyền tin lớn tiếng đọc diễn cảm danh sách đang cầm trên tay.Bên kia, những người đang vây quanh Đoạn Hồng Cầm cùng nhau im lặng, Đoạn Hồng Cầm đẩy ra người phụ trách cuộc thí luyện này đi đến trước mặt đệ tử đang đọc tin rồi lạnh lùng tra hỏi, “Ngươi nói bừa cái gì? Đệ tử của ta sao có khả năng bị đào thải được?”Trước đây dù Thanh Sương Môn không vào được một trong năm môn phái đứng đầu, thành tích cao nhất cũng chỉ đến thứ sáu, dù thành tích cũng có lên lên xuống xuống nhưng mỗi lần bọn họ đều được nằm trong danh sách mười môn phái đứng đầu, sao có thể mới hai hôm đã bị đào thải được?!Đệ tử này nhìn thấy Đoạn Hồng Cầm thịnh khí lăng nhân cũng hơi sợ hãi.***Thịnh khí lăng nhân: chỉ nét mặt giận giữ khiến ai cũng khiếp vía.Hắn nhỏ giọng giải thích, “Chưởng môn đại nhân, tin tức không có khả năng nhầm được, có thể lần này vân khí đệ tử của ngài không được tốt……”“Vận khí không tốt cũng không có khả năng khiến toàn quân bị diệt, các ngươi ----” Đoạn Hồng Cầm nói được một nửa thì bỗng nhiên bà ta dừng lại.Bà ta mới nhớ tới chính mình để năm tên đệ tử đi tìm Tinh Thần Cung gây phiền toái, chẳng lẽ…… Không, không có khả năng, dạng môn phái nhỏ như Tinh Thần Cung có nhân số còn chưa nổi mười người sao có thể có đệ tử bản lĩnh thật sự chứ?“Bọn chúng bị đào thải thế nào?” Đoạn Hồng Cầm lạnh lùng chất vấn, “Trả lời ta!”“Này, này, tiết lộ tin tức thí luyện là trái với quy tắc……”Đệ tử truyền tin bị lâm vào cảnh khó xử, một đệ tử tuần tra khác vừa trở về thì nghe được sự tình mới phát sinh.Vừa vặn hai người là cùng một môn phái, đệ tử đi đầu khá biết cách làm người, biết rằng so với quy định của thí luyện thì quan trọng hơn là không thể để một chưởng môn đại môn phái không xuống đài được.Giọng nói ôn hòa của hắn cất lên, “Sư đệ, nếu Đoạn chưởng môn muốn biết thì hãy nói cho ngài ấy biết đi.”Đệ tử truyền tin mím môi, lúc này mới mở phong thư tiếp tục lớn tiếng đọc, “Giờ mùi, năm đệ tử của Thanh Sương Môn gặp mặt ba đệ tử của Tinh Thần Cung, Thanh Sương Môn toàn quân bị diệt!”Giọng nói của hắn rất vang, gần như toàn bộ đỉnh Song Hổ sơn đều nghe thấy tiếng vọng lại.Ở nơi xa, Ngu Sở nhìn xuống dưới chân núi, khóe miệng hơi cong lên sau khăn che mặt rồi khẽ cười ra tiếng.Mặt Đoạn Hồng Cầm ở bên kia đều đen sì, nhĩ lực của bà ta quá tốt, cách xa như vậy vẫn có thể nghe được tiếng cười của Ngu Sở.Những người vừa mới còn quay xung quanh a dua ninh hót bà ta cũng đều im bặt, bọn họ nhìn nhau, trường hợp này hơi xấu hổ thật.Đoạn Hồng Cần hận đến ngứa răng ngứa lợi, vài chục năm qua trừ những lúc trưởng lão gây khó dễ ra thì thời gian còn lại bà ta đều xuôi gió xuôi nước, được người người nịnh nọt.Hiện giờ mặt mũi bị mất sạch, trong lòng bà ta cực kỳ muốn chạy tới chất vấn Ngu Sở, có phải nàng ta dạy đồ đệ những thủ đoạn đê tiện nào không.Nhưng lý trí nói cho bà ta biết bà ta làm vậy quá mất mặt.Đoạn Hồng Cầm không nhịn được nhìn về hướng Ngu Sở, chẳng sợ Ngu Sở tới đây nói vài câu cạnh khóe thì bà ta cũng có thể mượn đề tài để chất vấn nàng ta một phen, thậm chí có thể mượn cơ hội động thủ luận bàn, lấy việc chưởng môn Thanh Sương Môn đánh bại chưởng môn Tinh Thần Cung để lấy lại mặt mũi.Nhưng bóng dáng màu trắng đó vẫn luôn lẳng lặng đứng ở đỉnh núi bên kia nhìn chăm chú vào bên trái thác nước, ngay cả đầu đều không quay lại, giống như Đoạn Hồng Cần là tiểu nhân vật không có gì để cần phải phản ứng vậy.Đoạn Hồng Cầm bực tức nhưng không có chỗ giải tỏa nên bà ta lắc lắc tay áo tức giận hừ một tiếng rồi rời đi, bóng dáng rời khỏi thấy thế nào cũng hơi chật vật cùng bực bội.Lúc này, đỉnh Song Hổ sơn vẫn còn khí thế ngất trời giờ bỗng nhiên lạnh ngắt, những chưởng môn của môn phái nhỏ ở đây để kéo quan hệ cũng khe khẽ dò hỏi nhau để biết Tinh Thần Cung này là của ai.Từ lúc bắt đầu đánh bại Thanh Sương Môn thì Tinh Thần Cung thành hắc mã ngang trời xuất thế, rất nhiều chưởng môn nhỏ đều muốn biết tin tức của Tinh Thần Cung, đáng tiếc là đang diễn ra thí luyện không có nhiều thông tin, chỉ có thành công qua cửa mới có tin tức bay đến.Ngày thứ hai cứ đi qua như vậy.Mãi cho đến sáng sớm ngày thứ ba vẫn còn có thông báo về việc thông qua sơ cấp thí luyện của các đệ tử môn phái truyền tới, trước mắt còn không có người thông qua trung cấp thí luyện.Theo thời gian trôi đi, không ngừng có những tin tức có đệ tử bị đào thải xuất hiện, mà ba đệ tử Tinh Thần Cung đều không có ở trong đó.Trong trung cấp thí luyện, Lục Ngôn Khanh mang theo sự đệ muội đi tới.Khảo nghiệm trong huyệt động này cực kỳ xảo quyệt, phải nhớ đường, vẽ bản đồ, hơn nữa vì có nhiều con đường kỳ lạ đan xen nhau, lại còn phải dùng tư duy lập thể để ghi nhớ thì càng miễn bàn việc sau này tiết lộ cách thông quan ra bên ngoài, đã thế còn phải chú ý bẫy rập và con dơi con nhện bỗng nhiên tập kích.Trung cấp bí cảnh phức tạp như thế, vậy thì chỉ sợ cao cấp bí cảnh càng thêm khó khăn, trách không được mấy năm gần đây đều không có người nào thông qua toàn bộ.Ba người đi vào một con đường nhỏ hẹp thì nghe được phía trước có tiếng đánh nhau truyền tới.Hóa ra lại là ngã rẽ thông tới bốn hướng khác nhau, có vài con đường không biết sẽ thông tới hướng nào.Trong huyệt động này mỗi một động tác đều gây ra tiếng vang, ba người nâng cao tinh thần, đang phân biệt tiếng vọng truyền từ con đường nào thì cửa động bên trái bỗng nhiên bay ra thứ gì, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An ôm lấy Tiểu Cốc né tránh.Phanh ---!Bị đánh ra lại là một người!Sau lưng của tên đệ tử xui xẻo này bị đập vào vách đá làm nó xuất hiện vết rạn, sau đó ngã trên mặt đất ngất đi.Không đợi hai sư huynh đệ phản ứng lại, ở giây tiếp theo cửa động bên trái có người đi ra, đó lại là nam nhân tóc ngắn kỳ kỳ quái quái kia.Trên khuôn mặt thon gầy của hắn có li ti những vết máu, dưới đôi mi sắc bén là đôi mắt màu xám đậu lộ ra như dã thú lạnh lẽo.“sao lại là ngươi?!” Thẩm Hoài An nhíu mày hỏi, “Ngươi làm cái gì, ngươi giết người hả?”Tiêu Dực vẫn chưa trả lời.Ngón tay buộc lấy băng vải màu đen rút ra chủy thủy, thân thể hắn căng chặt, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An, có vẻ như hắn muốn động thủ công kích.Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh cũng nhận thấy được ý đồ nguy hiểm của đối phương, bọn họ cùng rút kiếm ra nhắm vào Tiêu Dực, trong trường hợp này nếu chạm vào là nổ ngay.Lúc này Tiểu Cốc đứng sau hai sư huynh ló đầu ra hỏi, “Sư huynh, lại muốn đánh nhau sao?”Tiêu Dực nhìn vào mắt Cốc Thu Vũ, không biết trong lòng hắn cân nhắc điều gì, tuy vẫn so chủy thủ nhưng sát ý cũng tan dần.Hắn chậm rãi thối lui về phía cửa động đó, giống như đang muốn tấn công lại quay ra sửa lại thành rời đi.Ba người giằng co di chuyển tại khu đất trống nhỏ hẹp này được nửa vòng, phía sau lưng của Tiêu Dực gần với cửa động mà hắn lựa chọn, hắn thu hồi chủy thủ rồi xoay người nhảy vào trong huyệt động, bước chân đầu tiên dẫm lên trên mặt đá mọc rêu xanh.Cùng lúc đó, Lục Ngôn Khanh nhận thấy có sự khác thường, hắn nhíu mày hô, “Cẩn thận!”Dường như đến giây tiếp theo, bỗng nhiên từ nơi bọn họ đứng đến nơi Tiêu Dực đứng bắt đầu sụp xuống, Thẩm Hoài An đứng ở chính giữa cũng là người bị sụp xuống trước tiên.Trong nháy mắt sụp xuống đó, Thẩm Hoài An quay đầu ném Cốc Thu Vũ ra, Lục Ngôn Khanh ở bên cạnh túm lấy nàng rồi mang nàng thối lui về con đường phía sau.“Đợi ở cửa ra!” Thẩm Hoài An chỉ đủ lưu lại một câu.Chờ đến khi Lục Ngôn Khanh ôm Cốc Thu Vũ đi vào địa phương an toàn rồi quay đầu lại, thì Lục Ngôn Khanh chỉ nhìn thấy chỗ sụp xuống sâu không thấy đáy, tiếng cơ quan vang lên tiếng cùm cụp, mặt đất lại khôi phục như ban đầu.…… Thẩm Hoài An và Tiêu Dực rơi vào cùng một cơ quan, việc này không ổn rồi..
Updated 181 Episodes