Chương 148

Ngu Sở đau đầu dữ dội.

Tất cả những ký ức giả mà hệ thống truyền đạt cho nàng đều đang bị rút đi, và toàn bộ sáu mươi hay bảy mươi năm trí nhớ của con người, cùng với ký ức ban đầu trong hệ thống không gian, đều được đưa vào trong đầu nàng.

Loại đau đớn này giống như buộc phải xé rách vết thương đã lành lặn trong tâm hồn con người, thêm máu thịt và khâu lại.

Nàng nhớ lại nhiều ký ức hơn trong căn phòng màu trắng.

Sau khi được chọn là người thực hiện, Ngu Sở đã chấp nhận tất cả những điều này.

Đây cũng là cơ sở của hợp đồng giữa hệ thống và con người — ngay cả khi hệ thống là vạn năng về một số khía cạnh nào đó như một vị thần, nhưng nó chỉ có thể phát huy tác dụng của mình khi có sự đồng ý của con người.

Nhưng việc đào tạo của hệ thống là quá khắt khe và khó đạt được. Cho dù là một người tu tiên cổ đại và đã từng “trải qua sự đời”, thì nàng cũng khó lòng có thể đáp ứng được yêu cầu xuyên thời đại, xuyên không gian.

Đối với đại đa số các đệ tử, có khá nhiều bài học trong các môn phái tu tiên, bọn họ không cách nào nắm rõ và tinh thông từng bộ môn, thậm chí, đối với các đệ tử thiên tài của Tinh Thần Cung cũng rất khó làm được và có sở trường toàn diện đối với các trường phái.

Nếu như vây, làm thế nào mà một cô nương xuất thân trong một gia đình giàu có thời cổ đại lại có thể trở thành đặc vụ, quân nhân, diễn viên, kẻ nói dối, bác sĩ ưu tú nhất,… và thậm chí nàng còn có sở trường lái tàu vũ trụ?

Hệ thống nói với nàng, ngoại trừ số ít ký chủ ra, thì hầu hết những luân hồi giả đều chọn cách xóa bỏ đi ký ức của họ, hoặc ít hoặc nhiều.

Khi một người đối mặt với một việc nào đó, sau cùng không phải chính bản thân người đó đưa ra lựa chọn, mà là con đường mà người đó đã đi qua trong quá khứ, là môi trường trưởng thành của người đó, điều khiến người đó trở thành người đưa ra lựa chọn này.

Con người là sinh vật được đắp nặn bởi trí nhớ và kinh nghiệm.

Sau một buổi tập luyện mệt mỏi và vô vọng, Ngu Sở Sở đã suy nghĩ rất lâu vào ngày hôm đó.

Cuối cùng, nàng ấy đồng ý với hệ thống sẽ xóa bỏ tất cả ký ức.

Hệ thống đã nuôi dưỡng tâm hồn nàng ấy theo một cách khác, và nàng ấy trở thành con dao sắc bén nhất.

Bắt đầu từ ngày đó, Ngu Sở Sở trở thành Ngu Sở.

Ngu Sở vốn dĩ lương thiện nhưng mạnh mẽ, và “người liên quan đến tình tiết” từng không được hệ thống ưu ái đã trở thành một trong những người chuyển sinh mạnh mẽ nhất.

Trong tất cả các thế giới mà nàng đã từng trải qua, không tồn tại một thất bại nào, và tất cả đều kết thúc hoàn mỹ.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Ngu Sở lựa chọn hiện đại. Nhưng linh hồn nàng thuộc về thế giới này, cuối cùng vẫn được hệ thống đưa trở về.

—— Nhưng vào lúc này, Ngu Sở, người đã nhớ ra tất cả, suy nghĩ miên man về căn phòng màu trắng.

Không có gì thay đổi ở đây, những bức tường và trần nhà màu trắng, chỉ có vạn vật chảy xuôi theo sàn nhà.

Ngoài ra, nó cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng máu chảy của chính mình.

Ngu Sở ngồi dưới đất.

Đối diện với nàng, trên bức tường trắng, một ánh đèn màu đỏ có kích thước bằng camera điện thoại liên tục nhấp nháy, như thể hệ thống đang theo dõi nàng vậy.

“Cô hối hận rồi sao?” Hệ thống hỏi.

So với giọng nói trong tâm trí, giọng điệu của hệ thống trong căn phòng màu trắng mang tính máy móc và phi nhân cách hơn.

Ngu Sở mở mắt.

“Không hối hận.” Nàng bình tĩnh nói, “Ta muốn biết ta là ai, cho dù con người thật của ta không hề hoàn hảo.”

“Hy vọng là vậy.”

Ngu Sở ngồi dưới đất, một lúc sau, nàng nở nụ cười.

“Mười năm nay, thỉnh thoảng ta cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, thì ra là chuyện nay.” Nàng nói, “Ta lại rất hiếu kỳ, Tô Dung Hiên là như thế nào, sao y lại có thể trở thành Quân Lạc Trần, còn trở thành Ma thần thượng cổ?”

“Xin lỗi, ký chủ Ngu Sở. Điều này liên quan đến hợp đồng bảo mật của chúng tôi và Tô Dung Hiên, và tôi không thể tiết lộ thêm cho cô.” Hệ thống nói.

Thật ra Ngu Sở chẳng quan tâm nó nói gì, nàng vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ.

“Nếu ta là Ngu Sở Sở, ngươi cho ta địa khế Linh Sơn, giúp ta nuôi lớn các đồ đệ, cũng đều có lý do cả.” Nàng nói, “Ngươi hy vọng ta hoàn thành những nhiệm vụ quá đáng, cứu vãn thế giới của riêng ta.”

“Đúng vậy.” Hệ thống trả lời, “Cô là người phù hợp nhất, còn tôi tin rằng cô sẽ tự nguyện mà làm những điều này.”

“Sao ta lại cảm thấy không chỉ có vậy.” Ngu Sở Sở lãnh đạm nói, “Quân Lạc Trần nhớ được ta là ai, vì vậy, trước giờ chưa từng gây tổn thương đến ta, thậm chí còn có ý tự hủy hoại bản thân, nên mới đưa cho ta thanh kiếm có thể giết được hắn. Còn cậu…”

Nàng nhìn lên ngọn đèn đỏ trên bức tường trắng và cười khúc khích, “Cậu đã giao dịch với hắn, một giao dịch mà bản thân cậu không cách nào xoay chuyển được. Vì vậy, cậu đã triệu hồi ta trở lại, thậm chí còn chỉ dẫn ta đến chỗ hắn, chỉ để ta giải quyết phiền phức của hắn. Có đúng hay không?”

Hệ thống im lặng.

Qua một lúc sau, nó nói, “Chúng tôi đã đào tạo cô trở nên rất ưu tú.”

Đây là có ý thừa nhận.

Thật ra điều này cũng không khó để nhận ra. Dù sao khi hệ thống thực hiện mọi việc, nó nên im lặng và chu toàn rất kỹ lưỡng. Lẽ ra nó phải xóa bỏ sạch sẽ ký ức giữa mọi người và Tô Dung Hiên, nhưng nó lại để lại một đầu chỉ nhỏ bên ngoài quả cầu len tưởng chừng như hoàn hảo này.

Sợi chỉ này là của người lạ Tô công tử “từng đến tìm muội” kia trong lời của Ngu Nhạc Cảnh, cũng là chiếc túi thơm được nàng cất giữ trong tủ đầu giường suốt mười mấy năm không ai đụng đến.

Hệ thống để lại những manh mối này, ý là muốn Ngu Sở Sở nhận ra Quân Lạc Trần của bây giờ. Nhưng… dường như nó chỉ muốn giải quyết phiền phức này của hắn, mà hoàn toàn không bận tâm hắn sẽ bị nàng gi3t ch3t hay dùng cách thức nào khác để giải quyết.

Ngu Sở đã bắt đầu nắm được phương thức vận hành của hệ thống. Nó sẽ chỉ tiết lộ mọi thứ nếu nó bị ép buộc và được sự đồng ý của người đó. Nếu Ngu Sở muốn biết những gì đã xảy ra trong những năm này đã khiến Tô Dung Hiên trở thành Quân Lạc Trần, thì phải do chính hắn tự mình thừa nhận.

Trước mắt cứ để chuyện này lắng xuống đã. 

“Nếu đã như vậy, đây mới là thế giới cuối cùng mà chúng ta hợp tác, đúng không?” Nàng hỏi.

“Đúng vậy. Đợi sau khi thế giới này hoàn toàn khôi phục, trở lại thế cân bằng, chúng ta sẽ dứt khoát kết thúc mối quan hệ hợp tác.” Hệ thống đáp, “Ngoài phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ bên lề, tôi sẽ tặng thêm cho cô một phần thưởng nữa.”

“Cậu không cần phải hứa những điều không tưởng, nếu là hợp tác, hãy lấy ra cái dáng vẻ kinh doanh tích cực như trước kia của cậu, đừng có lúc nào cũng giả chết nữa.” Ngu Sở điềm tĩnh nói, “Không gian hệ thống khi nào mới cập nhật?”

Hệ thống: …

Không dễ gì đụng vô được.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với hệ thống, ý thức của Ngu Sở dần thư thái hơn.

Tinh thần của nàng đã hoàn toàn khôi phục, không còn cảm giác đau đầu dữ dội như trước nữa. Hơn nữa, cảm giác rất sảng khoái, cứ như là vừa thức dậy sau một giấc ngủ ngon vậy. 

Ngu Sở mở mắt, và nhìn thấy một mái hiên xa lạ. Nàng chống tay lên, chỉ thấy mình đang nằm trên giường với chiếc chăn bông phủ lên người.

Nàng đang ở một căn phòng rất mộc mạc.

Ngu Sở cứ thế đưa mắt nhìn qua, đúng lúc chạm mặt Quân Lạc Trần đang muốn bước vào.

Bước chân Quân Lạc Trần khựng lại, trên mặt không có một tia vui mừng vì nàng tỉnh lại, ngược lại còn xoay người muốn rời đi.

“Ngươi đứng lại.” Ngu Sở chau mày.

Đến cửa, Quân Lạc Trần dừng lại, hắn cứng đờ mà xoay người, sau đó lại như cam chịu số mệnh, hạ vai nhấc chiếc ghế bên bàn lên, đến bên giường Ngu Sở rồi ngồi xuống.

“Bảy ngày trước, ta và nàng cùng lúc khôi phục trí nhớ, đều không còn sức lực.”

Ngu Sở vẫn chưa lên tiếng thì Quân Lạc Trần cụp mắt xuống và nói, “Chỉ là, lúc tinh thần ta thất thường, nàng đã dùng sức mạnh của nàng và kết giới để cản ta lại, lúc nàng mất kiểm soát, ta lại giúp nàng cản lại. Mặc dù thành An bị rung chuyển địa chấn, nhưng không có gì đáng ngại. Ta đưa nàng chạy đến phía Tây, tạm thời ổn định lại.”

Lúc nói chuyện, Ngu Sở cứ nhìn hắn không chớp mắt, thấy Quân Lạc Trần quay mặt đi, tựa như không muốn bắt gặp ánh mắt của nàng.

“Tiểu Mục, Tô công tử, Quân Lạc Trần.” Ngu Sở chậm rãi hỏi, “Nếu như ta không khôi phục trí nhớ, ngươi muốn che giấu ta mãi hay sao?”

Lúc Ngu Sở nói nửa đoạn đầu, Quân Lạc Trần đều cúi đầu, như thể hắn cũng cảm thấy rằng mình đã làm sai điều gì đó. Nghe được nửa câu sau, hắn lại ngẩng đầu lên biện bạch, “Ban đầu ta không muốn gặp nàng, ai ngờ lại trùng hợp như vậy.”

“Một chút tâm tư ngươi đều không có, huyết trận kia của n Quảng Ly chỉ có thể triệu hồi Ma quân, sao có thể triệu hồi ngươi được chứ?” Ngu Sở lạnh lùng chất vấn.

Quân Lạc Trần không lên tiếng nữa.

“Quả thực nàng đã trở nên rất thông minh.” Qua một hồi, hắn mới khẽ đáp lời.

Không biết tại sao mà nàng cứ thấy dáng vẻ hắn lúc này có phần ấm ức.

Ngu Sở im lặng. Nàng nhìn đôi mi rũ xuống của Quân Lạc Trần khẽ run lên, nàng muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói ra thành lời.

Dù đã lấy lại được trí nhớ, nhưng hơn một trăm năm trải qua luân hồi đã khiến Ngu Sở trở thành người như ngày hôm nay.

Nàng biết cách hòa nhập với kẻ thù, cách hòa hợp với bằng hữu và những đồ đệ, nhưng khi nói chuyện với Quân Lạc Trần, dường như nàng không cách nào tìm thấy giọng điệu phù hợp.

Tô Dung Hiên đã có giao dịch với hệ thống, sao lại trùng hợp như vậy, Ngu Sở Sở nàng cũng làm giao dịch với hệ thống. Hệ thống cũng không phải người xúc tiến hoạt động các đôi tình nhân, chuyện trùng hợp như vậy, sao có thể xảy ra cùng lúc với hai người bọn họ?

Hệ thống và Quân Lạc Trần đều không nói, Ngu Sở cũng biết, chắc hẳn hắn đã hy sinh thứ gì đó, mà thứ này ắt có liên quan đến nàng.

“Các ngươi đã làm giao dịch gì, tại sao ngươi lại trở thành Ma thần?” Ngu Sở lạnh lùng hỏi.

Không biết vì sao nàng lại tức giận như vậy. Ngay cả đang tức giận vì điều gì cũng không rõ.

“Ta không làm gì cả.” Quân Lạc Trần cúi đầu, hắn nói, “Ta gia nhập Ma giới, bởi vì ta sinh ra đã nghịch thiên, sinh mệnh đã định sẵn là ma.”

Quân Lạc Trần lại nói, “Nàng biết thế giới này ban đầu là một cuốn sách. Những gì được viết trong cuốn sách này giống như mệnh lệnh và vận mệnh của trời, nó là năng lượng cực kỳ mạnh mẽ, vì vậy nó làm cho thế giới mất cân bằng, và các thần tiên của các môn phái quang minh gần như hoàn toàn trấn áp sức mạnh của đen tối của một phần của Ma giới.”

“Nhưng một mặt khác, trong sách lại chẳng có nhiều miêu tả liên quan đến Ma tộc, Ma giới là bên thứ ba tự do phát triển, ta vì như vậy mà đến.”

“Thật ra ta là con cháu của triều đại này.” Quân Lạc Trần nhìn nàng, “Để thay đổi vận mệnh của hậu thế, tổ tiên của gia tộc ở thành Đế đã lập nên một hiệp ước huyết thống với thế lực lớn của Ma giới, lấy việc thay đổi vận mệnh của hậu bối làm yêu cầu, và dùng huyết thống để truyền lại một phần linh hồn còn sót lại của mình từ thế hệ này sang thế hệ khác. Khi đến thời điểm thích hợp, hy sinh một hậu bối phù hợp nhất, và người đó sẽ được tái sinh.”

Ngu Sở cau mày, “Vì vậy, ngươi chính là người hậu bối kia?”

“Đúng vậy. Ta trời sinh đã định là người tu ma, ngay cả hệ thống cũng bảo tư chất ta phi phàm, đương nhiên là mục tiêu tốt nhất của hắn ta. Thân thể của hắn ta đã sớm tan thành tro bụi, linh hồn còn sót lại hòa tan trong huyết thống của hắn ta khiến ta dễ bị dẫn dắt bởi những cảm xúc tiêu cực.”

Quân Lạc Trần nói, “Sự tàn bạo và điên cuồng của Nhạc hoàng đế cũng có lý do này. Ông ta đã hủy hoại tất cả mọi thứ của ta và khiến ta lớn lên dưới đáy vực, khi còn nhỏ, ta đã mất hết hy vọng, tuyệt vọng với thế giới và đã nhiều lần đứng trước bờ vực của cái chết. Kết quả…”

Hắn nhìn Ngu Sở, khẽ nói, “… Kết quả ta lại gặp được nàng, nàng khiến ta lại một lần nữa hy vọng vào nhân sinh, ta khát vọng rằng nàng sẽ luôn vui vẻ, chỉ duy nhất một mình nàng có thể độ ta.”

Ngu Sở Sở là nút thắt cuối cùng, là mạch của hắn, và là chốt chặn cuối cùng giữa hắn và bóng tối.

Kết quả, ngay cả nàng cũng mất hy vọng đối với thế giới, rời nhà tìm đến cái chết.

Tô Dung Hiên hoảng hốt nhận thức được, tất cả hy vọng và tự do của y, có lẽ chưa từng tồn tại trong thế giới này, hơn nữa, nó còn mang tia sáng duy nhất của y rời đi. 

Ngay lập tức, Tô Dung Hiên chìm đắm trong tuyệt vọng và bóng tối, không còn đủ sức để chống lại, y tuân theo số phận của chính mình và rơi vào Ma giới.

“Lúc ta chết, đáng lẽ sẽ bị đoạt xác, nhưng kết quả là lại bị hệ thống đưa đi.” Nói đến đây, Quân Lạc Trần cười một cách tự giễu, “Khi còn sống, ta cảm thấy mình vô dụng, nhưng ta đã không muốn chết, ngược lại ta được rất nhiều người nhớ đến.”

Trong lòng Ngu Sở cũng chẳng mấy dễ chịu.

“Vậy, ngươi làm thế nào mà có thể ngồi được ở vị trí của ngày hôm nay?” Ngu Sở cau mày nói, “Hệ thống trước giờ chưa từng giúp không ai thứ gì.”

Quân Lạc Trần nhướng mắt, hắn cười.

“Ta biết nàng quan tâm ta, nhưng thật ra chẳng có âm mưu nào cả.” Hắn nói, “Ta cũng giống như nàng, đều là người luân hồi, ta làm xong nhiệm vụ, hệ thống đưa ta lên bảo tọa Ma giới, để ta kiểm soát Ma giới không để xảy ra chuyện, chỉ có vậy mà thôi.”

Ngu Sở nhìn Quân Lạc Trần một cách nghi ngờ. Sự hồ nghi trong lòng nàng vẫn chưa hề vơi đi, nhưng thấy thần sắc mệt mỏi của Quân Lạc Trần, cũng không nhẫn tâm truy hỏi hắn nữa.

Nàng quay đầu đi và nói một cách khô khan, “Cho dù ta đã khôi phục trí nhớ, nhưng có một số việc đã thay đổi rồi.”

“Ta biết.” Quân Lạc Trần dịu dàng nói, “Ta sẽ quay trở về Ma giới.”

Chapter
1 Chương 1: 1: Trục Xuất Sư Môn
2 Chương 2: 2: Thanh Thành
3 Chương 3: 3: Cậu Bé Ăn Mày
4 Chương 4: 4: Khí Tiết
5 Chương 5: 5: Thủy Táng
6 Chương 6: 6: Đặt Tên
7 Chương 7: 7: Các Môn Phái
8 Chương 8: 8: Ngày Đầu Tiên
9 Chương 9: 9: Chính Thức Bái Sư
10 Chương 10: 10: Tinh Thần Cung
11 Chương 11: 11: Người Nhà Họ Ngu
12 Chương 12: 12: Cộng Tình
13 Chương 13: 13: Tiến Về Phương Bắc
14 Chương 14: 14: Đúc Kiếm Sơn Trang
15 Chương 15: 15: Ngự Kiếm Phi Hành
16 Chương 16: 16: Tiệc Tối
17 Chương 17: 17: Không Quen Nhìn
18 Chương 18: 18: Vô Cùng Đáng Thương
19 Chương 19: 19: Ta Tin Tưởng Ngài
20 Chương 20: 20: Rời Khỏi Sơn Trang
21 Chương 21: 21: Ý Nghĩa
22 Chương 22: 22: Chào Từ Biệt
23 Chương 23: 23: Kẻ Thức Thời
24 Chương 24: 24: Cùng Nhau Nói Chuyện Nào
25 Chương 25: Chương 25
26 Chương 26: Chương 26
27 Chương 27: Chương 27
28 Chương 28: Chương 28
29 Chương 29: Chương 29
30 Chương 30: Chương 30
31 Chương 31: Chương 31
32 Chương 32: Chương 32
33 Chương 33: Chương 33
34 Chương 34: Chương 34
35 Chương 35: Chương 35
36 Chương 36: Chương 36
37 Chương 37: Chương 37
38 Chương 38: Chương 38
39 Chương 39: Chương 39
40 Chương 40: Chương 40
41 Chương 41: Chương 41
42 Chương 42: Chương 42
43 Chương 43: Chương 43
44 Chương 44: Chương 44
45 Chương 45: Chương 45
46 Chương 46: Chương 46
47 Chương 47: Chương 47
48 Chương 48: Chương 48
49 Chương 49: Chương 49
50 Chương 50: Chương 50
51 Chương 51: Chương 51
52 Chương 52: Chương 52
53 Chương 53: Chương 53
54 Chương 54: Chương 54
55 Chương 55: Chương 55
56 Chương 56: Chương 56
57 Chương 57: Chương 57
58 Chương 58: Chương 58
59 Chương 59: Chương 59
60 Chương 60: Chương 60
61 Chương 61: Chương 61
62 Chương 62: Chương 62
63 Chương 63: Chương 63
64 Chương 64: Chương 64
65 Chương 65: Chương 65
66 Chương 66: Chương 66
67 Chương 67: Chương 67
68 Chương 68: Chương 68
69 Chương 69: Chương 69
70 Chương 70: Chương 70
71 Chương 71: Chương 71
72 Chương 72: Chương 72
73 Chương 73: Chương 73
74 Chương 74: Chương 74
75 Chương 75: Chương 75
76 Chương 76: Chương 76
77 Chương 77: Chương 77
78 Chương 78: Chương 78
79 Chương 79: Chương 79
80 Chương 80: Chương 80
81 Chương 81: Chương 81
82 Chương 82: Chương 82
83 Chương 83: Chương 83
84 Chương 84: Chương 84
85 Chương 85: Chương 85
86 Chương 86: Chương 86
87 Chương 87: Chương 87
88 Chương 88: Chương 88
89 Chương 89: Chương 89
90 Chương 90: Chương 90
91 Chương 91: Chương 91
92 Chương 92: Chương 92
93 Chương 93: Chương 93
94 Chương 94: Chương 94
95 Chương 95: Chương 95
96 Chương 96: Chương 96
97 Chương 97: Chương 97
98 Chương 98: Chương 98
99 Chương 99: Chương 99
100 Chương 100: Chương 100
101 Chương 101: Chương 101
102 Chương 102: Chương 102
103 Chương 103: Chương 103
104 Chương 104: Chương 104
105 Chương 105: Chương 105
106 Chương 106: Chương 106
107 Chương 107: Chương 107
108 Chương 108: Chương 108
109 Chương 109: Chương 109
110 Chương 110: Chương 110
111 Chương 111: Chương 111
112 Chương 112: Chương 112
113 Chương 113: Chương 113
114 Chương 114: Chương 114
115 Chương 115: Chương 115
116 Chương 116: Chương 116
117 Chương 117: Chương 117
118 Chương 118: Chương 118
119 Chương 119: Chương 119
120 Chương 120: Chương 120
121 Chương 121: Chương 121
122 Chương 122: Chương 122
123 Chương 123: Chương 123
124 Chương 124: Chương 124
125 Chương 125: Chương 125
126 Chương 126: Chương 126
127 Chương 127: Chương 127
128 Chương 128: Chương 128
129 Chương 129: Chương 129
130 Chương 130: Chương 130
131 Chương 131: Chương 131
132 Chương 132: Chương 132
133 Chương 133: Chương 133
134 Chương 134: Chương 134
135 Chương 135: Chương 135
136 Chương 136: Chương 136
137 Chương 137: Chương 137
138 Chương 138: Chương 138
139 Chương 139: Chương 139
140 Chương 140: Chương 140
141 Chương 141: Chương 141
142 Chương 142: Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173: Kết thúc chính văn
174 Chương 174: Ngoại truyện: Bộ sưu tập nhỏ các mẩu tin theo dõi hàng ngày
175 Chương 175: Ngoại truyện 2: Nếu như tam giới có diễn đàn
176 Chương 176: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (1)
177 Chương 177: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (2)
178 Chương 178: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (3)
179 Chương 179: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (4)
180 Chương 180: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (5)
181 Chương 181: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (cuối)
Chapter

Updated 181 Episodes

1
Chương 1: 1: Trục Xuất Sư Môn
2
Chương 2: 2: Thanh Thành
3
Chương 3: 3: Cậu Bé Ăn Mày
4
Chương 4: 4: Khí Tiết
5
Chương 5: 5: Thủy Táng
6
Chương 6: 6: Đặt Tên
7
Chương 7: 7: Các Môn Phái
8
Chương 8: 8: Ngày Đầu Tiên
9
Chương 9: 9: Chính Thức Bái Sư
10
Chương 10: 10: Tinh Thần Cung
11
Chương 11: 11: Người Nhà Họ Ngu
12
Chương 12: 12: Cộng Tình
13
Chương 13: 13: Tiến Về Phương Bắc
14
Chương 14: 14: Đúc Kiếm Sơn Trang
15
Chương 15: 15: Ngự Kiếm Phi Hành
16
Chương 16: 16: Tiệc Tối
17
Chương 17: 17: Không Quen Nhìn
18
Chương 18: 18: Vô Cùng Đáng Thương
19
Chương 19: 19: Ta Tin Tưởng Ngài
20
Chương 20: 20: Rời Khỏi Sơn Trang
21
Chương 21: 21: Ý Nghĩa
22
Chương 22: 22: Chào Từ Biệt
23
Chương 23: 23: Kẻ Thức Thời
24
Chương 24: 24: Cùng Nhau Nói Chuyện Nào
25
Chương 25: Chương 25
26
Chương 26: Chương 26
27
Chương 27: Chương 27
28
Chương 28: Chương 28
29
Chương 29: Chương 29
30
Chương 30: Chương 30
31
Chương 31: Chương 31
32
Chương 32: Chương 32
33
Chương 33: Chương 33
34
Chương 34: Chương 34
35
Chương 35: Chương 35
36
Chương 36: Chương 36
37
Chương 37: Chương 37
38
Chương 38: Chương 38
39
Chương 39: Chương 39
40
Chương 40: Chương 40
41
Chương 41: Chương 41
42
Chương 42: Chương 42
43
Chương 43: Chương 43
44
Chương 44: Chương 44
45
Chương 45: Chương 45
46
Chương 46: Chương 46
47
Chương 47: Chương 47
48
Chương 48: Chương 48
49
Chương 49: Chương 49
50
Chương 50: Chương 50
51
Chương 51: Chương 51
52
Chương 52: Chương 52
53
Chương 53: Chương 53
54
Chương 54: Chương 54
55
Chương 55: Chương 55
56
Chương 56: Chương 56
57
Chương 57: Chương 57
58
Chương 58: Chương 58
59
Chương 59: Chương 59
60
Chương 60: Chương 60
61
Chương 61: Chương 61
62
Chương 62: Chương 62
63
Chương 63: Chương 63
64
Chương 64: Chương 64
65
Chương 65: Chương 65
66
Chương 66: Chương 66
67
Chương 67: Chương 67
68
Chương 68: Chương 68
69
Chương 69: Chương 69
70
Chương 70: Chương 70
71
Chương 71: Chương 71
72
Chương 72: Chương 72
73
Chương 73: Chương 73
74
Chương 74: Chương 74
75
Chương 75: Chương 75
76
Chương 76: Chương 76
77
Chương 77: Chương 77
78
Chương 78: Chương 78
79
Chương 79: Chương 79
80
Chương 80: Chương 80
81
Chương 81: Chương 81
82
Chương 82: Chương 82
83
Chương 83: Chương 83
84
Chương 84: Chương 84
85
Chương 85: Chương 85
86
Chương 86: Chương 86
87
Chương 87: Chương 87
88
Chương 88: Chương 88
89
Chương 89: Chương 89
90
Chương 90: Chương 90
91
Chương 91: Chương 91
92
Chương 92: Chương 92
93
Chương 93: Chương 93
94
Chương 94: Chương 94
95
Chương 95: Chương 95
96
Chương 96: Chương 96
97
Chương 97: Chương 97
98
Chương 98: Chương 98
99
Chương 99: Chương 99
100
Chương 100: Chương 100
101
Chương 101: Chương 101
102
Chương 102: Chương 102
103
Chương 103: Chương 103
104
Chương 104: Chương 104
105
Chương 105: Chương 105
106
Chương 106: Chương 106
107
Chương 107: Chương 107
108
Chương 108: Chương 108
109
Chương 109: Chương 109
110
Chương 110: Chương 110
111
Chương 111: Chương 111
112
Chương 112: Chương 112
113
Chương 113: Chương 113
114
Chương 114: Chương 114
115
Chương 115: Chương 115
116
Chương 116: Chương 116
117
Chương 117: Chương 117
118
Chương 118: Chương 118
119
Chương 119: Chương 119
120
Chương 120: Chương 120
121
Chương 121: Chương 121
122
Chương 122: Chương 122
123
Chương 123: Chương 123
124
Chương 124: Chương 124
125
Chương 125: Chương 125
126
Chương 126: Chương 126
127
Chương 127: Chương 127
128
Chương 128: Chương 128
129
Chương 129: Chương 129
130
Chương 130: Chương 130
131
Chương 131: Chương 131
132
Chương 132: Chương 132
133
Chương 133: Chương 133
134
Chương 134: Chương 134
135
Chương 135: Chương 135
136
Chương 136: Chương 136
137
Chương 137: Chương 137
138
Chương 138: Chương 138
139
Chương 139: Chương 139
140
Chương 140: Chương 140
141
Chương 141: Chương 141
142
Chương 142: Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173: Kết thúc chính văn
174
Chương 174: Ngoại truyện: Bộ sưu tập nhỏ các mẩu tin theo dõi hàng ngày
175
Chương 175: Ngoại truyện 2: Nếu như tam giới có diễn đàn
176
Chương 176: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (1)
177
Chương 177: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (2)
178
Chương 178: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (3)
179
Chương 179: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (4)
180
Chương 180: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (5)
181
Chương 181: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (cuối)