Chương 104: Phần mềm diệt virus thương hiệu đại sư Cố

Phản ứng đầu tiên của con quỷ khi bị Cố Diệp lôi ra khỏi điện thoại không phải là sợ hãi mà là không dám tin nhìn vào tay mình, sau đó hắn hào hứng la lên: “Tôi ra ngoài rồi!”

Hắn định nhảy bật lên nhưng không ngờ bị ăn một cú cốc, từ trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh đầy sát khí: “Ngồi đàng hoàng cho tôi!”

Con quỷ giật nảy mình, lúc này hắn mới kịp phản ứng rằng mình bị người từ trên mạng túm ra, không những thế còn bị đối phương đánh. Hắn khẽ ngẩng đầu lên quay về phía Cố Diệp, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên khi được nhìn thấy một gương mặt tuấn tú trẻ tuổi, ngũ quan tinh xảo như những minh tinh trên biển quảng cáo.

“Cậu là ai? Sao lại đánh tôi?”

“Đánh anh?” Cố Diệp tức giận: “Đánh anh còn nhẹ chán! Anh là cô hồn dã quỷ ở đâu chui ra vậy, tự dưng nửa đêm hù dọa tôi, thèm đòn quá nhỉ!”

Lúc này trò chơi của Triệu Bằng Vũ đã kết thúc. Không có sự giúp đỡ của Cố Diệp, một mình hắn phải solo với hai người. Hắn bị một người đánh úp sau lưng giết chết và đã thua trò chơi trong nỗi cay cú. Triệu Bằng Vũ vô cùng khó chịu, nhưng do hắn không nhìn thấy con quỷ ở đâu nên đành nhắm ngay hướng Cố Diệp đang nhìn, rồi hung ác nói: “Đánh anh ta!”

Con quỷ bị hù dọa, toàn thân khẽ run rẩy: “Đừng đánh mà! Tôi không phải là người xấu… quỷ xấu đâu. Tôi chỉ đi ngang qua, đi ngang qua mà thôi!”

Lúc bấy giờ Hạ Tường cũng bị đánh thức, cậu bèn ngồi dậy nhìn thử con quỷ không lớn tuổi hơn bọn họ là bao: “Chính là anh, con ma nửa đêm đi hù dọa người ta, lại còn thích đến ký túc xá nữ sinh, ủa chi vậy? Anh mà không giải thích đàng hoàng…”

Triệu Bằng Vũ nhướng mày: “Đấm anh ta!”

Cố Diệp lại đá đối phương, dùng hành động thực tế nói cho đối phương biết rằng: Không nói chuyện đàng hoàng là tôi đánh anh ngay bây giờ!

“Đừng đánh tôi mà! Tôi nói! Tôi tên là Lý Minh, sống ở một căn nhà cho thuê gần đó. Tôi là tên nghiện game online, vì chơi game ba đêm liên tiếp thế là đột tử. Sau khi chết bị hút vô mạng và không thể thoát ra ngoài được.” Lý Minh càng nói càng buồn bực: “Cậu nghĩ tôi muốn hả? Dù gì tôi đang trong độ tuổi xinh như hoa mà.”

Cố Diệp lạnh mặt: “Anh đừng có mà giở trò với tôi, nói thật đi có phải nửa đêm anh muốn bày trò hù dọa người khác đúng không?”

“Tôi… tôi đây đang nhắc nhở mấy đứa chứ bộ, đừng như tôi, lỡ đột tử thì sao?”

“Tôi thấy anh đơn giản là thích chơi khăm thì có.” Cố Diệp lại muốn đánh hắn: “Anh có từng nghĩ tới, nếu bọn họ bị anh hù dọa tới mức chết ngắc thì anh tính thế nào đây?”

“Nơi anh đi nhiều nhất là ký túc xá nữ sinh! Cái đồ lưu manh này! Anh nhìn thấy những gì rồi? Anh tin tôi móc mắt anh ra xem thành bóng cá rồi đạp nát nó không?” Triệu Bằng vũ không nhìn thấy ma, chửi xong bèn nói với Linh Linh: “Đấm tên đó cho chú!”

Linh Linh bật dậy rồi tung một cú đấm vào mặt hắn ta: “Đồ lưu manh!”

Cố Diệp im lặng trố mắt nhìn Triệu Bằng Vũ, sau đó cậu bế Linh Linh sang chỗ khác. Đứa con gái lanh lợi của cậu bị Triệu Bằng Vũ dạy hư mất rồi.

Triệu Bằng Vũ rốt cuộc có thể nhìn thấy hắn ta, hung hăng hỏi: “Nói đi! Tại sao anh lại đi hù dọa người khác?”

Lý Minh chợt phát hiện ra những người trong phòng này đều không phải người bình thường. Gần đó cũng có một vài người hóng hớt vây xem, tất cả đều nhìn chằm chằm hắn và bày sẵn tư thế, chỉ cần hắn nói một câu không thích hợp là lao lên đánh hắn liền. Đến phút này hắn không dám ngụy biện gì nữa, thành thành thật thật nói: “Tôi ở trên mạng không thoát ra được nên vô cùng gấp, vì thế tôi cứ bò theo đường truyền internet và không hiểu sao lại đến trường học. Thực ra ban đầu tôi có muốn hù dọa ai đâu, chẳng qua tôi muốn xem nữ sinh chơi game kia ngoại hình xinh đẹp kia thôi, chơi quá dở! Tôi bực mình tự hỏi, đánh dở như vậy rồi mà còn đòi chơi tiếp à?”

Cố Diệp ghét bỏ mà nói: “Anh có tư cách gì để quản người ta?”

“Tôi… tôi chỉ muốn nhắc em ấy một câu là không thể chơi như thế, ai ngờ cô bé có thể nhìn thấy tôi, sau đó ẻm hét toáng lên muốn banh nóc nhà. Lúc đó tôi bỗng nhận ra một điều, ồ thì ra mọi người có thể nhìn thấy mình nè! Cuối cùng tôi không phải cô đơn bò trên mạng nữa rồi! Suy cho cùng là do tôi quá cô đơn nên mới trêu chọc bọn họ hằng đêm như vậy.” Lý Minh nói đến đây, dõng dạc tuyên bố: “Tôi đang làm việc tốt, tôi sợ mấy đứa đột tử như tôi thôi, tôi thề.”

Triệu Bằng Vũ nện một phát nhưng không trúng vào người Lý Minh. Hắn quay đầu cầm bàn tay nhỏ của Quỷ baby đập vào mặt tên đó: “Bọn họ chưa kịp đột tử thì bị anh hù cho chết tức tưởi rồi!”

Cố Diệp bổ thêm một quyền: “Lần đầu anh không dọa được tôi, nhưng đến lần hai thì do anh xấu xa bất chấp rồi.”

Triệu Bằng vũ tiếp tục đấm hắn: “Anh biết mình sai ở đâu chưa? Sau này còn dám đi dọa người khác nữa không?”

Cố Diệp tức giận: “Lúc anh bảo người khác sợ hãi, đôi mắt sáng lên không khác gì đèn pha ô tô. Rõ ràng anh vô cùng thích thú khi thấy người ta sợ chết khiếp, lại còn dám ngụy biện! Không biết hối cải! Quỷ con như anh quê tôi xích đầy!”

Triệu Bằng Vũ: “Đánh anh ta!”

Hạ Tường vừa ngáp vừa nhìn Cố Diệp và Triệu Bằng Vũ cho Lý Minh một trận tơi bời. Hắn ta lúc đầu còn dám ngụy biện, cho rằng việc mình làm là hành động chính nghĩa. Nhưng càng về sau hắn càng không dám biện luận cho bản thân nữa, bởi vì hắn cảm thấy hù dọa người chơi cực kỳ thú vị, nhất là khi hù dọa những nữ sinh kia. Lúc hắn còn sống, bề ngoài xấu xí lại thích ru rú trong nhà, người thì trông lôi tha lôi thôi. Mà nữ sinh độ tuổi này đâu ai thích hắn và họ cũng không thèm nói chuyện với hắn ta. Sau khi chết rồi Lý Minh mới phát hiện mình có thể tùy ý ra vào ký túc xá nữ, thậm chí có thể dọa những nữ sinh thanh cao kia phải suy sụp khóc thét lên. Khiến người đẹp sợ hãi, đối với hắn đó là một cảm giác thành tựu.

Sau khi đánh thằng cháu trai này thành đầu heo, Cố Diệp bèn đưa hắn ta đến nơi cần đến. Khi cậu nhìn lại đồng hồ, đã bốn giờ hơn rồi.

Cả ba người đều mệt rã rời, mỗi người chiếm lấy một cái ghế sofa rồi thiếp đi.

Hôm sau, mọi người ngủ một mạch tới mười giờ hơn. Lúc Cố Diệp tỉnh dậy, Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường còn đang yên giấc nồng say. Cố Diệp nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ thì phát hiện ba lô của mình đã được thu dọn xong, những sinh vật phi nhân loại kia đều nằm trong đó chờ đợi cậu.

Cố Diệp đeo ba lô lên vai, nhẹ chân nhẹ tay bước ra cửa rồi gọi cho Úc Trạch: “Em dậy rồi nè, giờ em qua chỗ anh nhé.”

Cố Diệp trực tiếp lái xe đến công ty của Úc Trạch, bây giờ bảo vệ ai cũng biết mặt cậu nên để cho cậu qua. Nhân viên lễ tân trông thấy cậu bèn nhanh chóng gọi thêm người tiếp đón, đãi ngộ không khác gì khách VIP.

Lúc Cố Diệp đến văn phòng Tổng giám đốc thì Úc Trạch vẫn chưa họp xong. Trợ lý của thư kí Lưu lịch sự đáp: “Xin cậu chờ một lát, nếu cần gì thì cứ bảo tôi tôi sẽ chuẩn bị cho cậu.”

Cố Diệp mỉm cười hỏi: “Thư ký Lưu nói gì với các anh rồi? Tại sao tôi cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn tôi hơi kỳ lạ nhỉ.”

Trợ lý nhỏ trầm ngâm một chút: “Dạ, nếu phu nhân tổng giám đốc đến kiểm tra thì chúng tôi phải nhanh nhẹn và khéo léo.”

Cố Diệp cười đính chính lại: “Anh ấy nói sai rồi, phải là chủ nhân nhà tổng giám đốc mọi người, đến kiểm tra công tác.”

Trợ lý nhỏ lễ phép cười cười: “Nghe cậu hết.”

Cố Diệp bật cười, sao mọi người không có nguyên tắc gì hết vậy?

Đúng là cậu không biết thực ra Thư ký Lưu dạy cho học trò của mình một nguyên tắc là: Tổng giám đốc nói rất đúng, phu nhân giám đốc nói càng đúng hơn, không muốn bị bắt bẻ thì nghe cậu ấy.

Lúc này, Cố Diệp nghe thấy tiếng nói quen thuộc từ xa lại gần, hai mắt cậu bỗng sáng ngời. Trước khi đi ra ngoài, Úc Trạch đang nói chuyện vô cùng nghiêm túc với cấp dưới nhưng khi thấy Cố Diệp bước ra khỏi cửa, ánh mắt anh chợt dịu đi, khóe miệng cong lên. Anh nắm lấy tay Cố Diệp cực kì hợp tác bảo: “Em làm anh giật mình.”

Cố Diệp được chiều cười ra tiếng: “Vậy là kế hoạch thành công tốt đẹp!”

Khi những người trong phòng kế hoạch nhìn thấy Úc Trạch rất vui vẻ bèn nhân cơ hội để hỏi: “Tổng giám đốc Úc, dự án mà tôi vừa đề cập …”

Úc Trạch quay đầu sang chỗ khác, gương mặt lạnh lùng:  “Về xem lại.”

Thư ký Lưu nín cười, mấy người ngây thơ quá rồi, bộ mấy người nghĩ rằng khi tổng giám đốc Úc vui vẻ thì kế hoạch sẽ được thông qua à? Tốt tính nhưng cũng phải xem đối tượng là ai đã.

Sau khi Cố Diệp thấy Úc Trạch ký mấy tờ báo cáo trên bàn xong, lúc này mới nói: “Em đói, sáng giờ em chưa ăn gì hết.”

Úc Trạch nhíu mày: “Tại sao lại chưa ăn?”

Cố Diệp mỉm cười trả lời: “Chẳng phải do em muốn gặp anh càng nhanh càng tốt à?”

Tính cáu kỉnh của Úc Trạch bị lời nịnh nọt của Cố Diệp làm cho mất tiêu. Anh đứng dậy nắm tay Cố Diệp dắt ra ngoài: “Về sau một ngày phải ba bữa, một bữa cũng không được thiếu.”

Khóe miệng Cố Diệp giật giật: “Nếu vậy anh phải quan sát em gắt gao vào, bằng không, hừ hừ.”

Úc Trạch nắm chặt tay cậu, trầm giọng nói: “Anh ước gì có thể trói chặt em ở bên cạnh, canh giữ em suốt ngày, nhưng như vậy em sẽ không vui.”

Cố Diệp mím môi: “Anh không thể nào ích kỷ một chút,để khiến em không vui được à?”

Úc Trạch bất đắc dĩ nói: “Em chịu không?”

Cố Diệp kìm không đặng nắm chặt tay Úc Trạch, đối phương càng như thế này, cậu càng cảm động, càng không muốn buông ra, càng không đành lòng chống đối anh: “Vậy thì kể từ bây giờ, em sẽ ăn ngon mỗi ngày và sẽ không để anh phải lo lắng nữa.”

Mặc dù tính tình cậu luôn thẳng thắn tùy hứng, nhưng khi đến chỗ Úc Trạch thì cậu rất nghe lời. Lúc này anh mới nhếch khóe miệng và nhẹ nhàng xoa đầu cậu: “Ngoan.”

Sau khi ăn một bữa thịnh soạn lấy lại năng lượng,  Cố Diệp theo Úc Trạch trở về công ty. Lúc anh bận, cậu sẽ nằm trên ghế sa lon nghịch điện thoại. Chỉ cần hai người ở trong một căn phòng, cảm nhận sự tốn tại của đối phương, tuy không nói lời nào họ vẫn cảm thấy ngọt ngào. Cố Diệp vô cùng hưởng thụ bầu không khí như thế này, nó mang lại cho cậu cảm giác an tâm và chỉ có mỗi Úc Trạch mới có thể mang lại điều đó.

Cố Diệp truy cập vào mạng nội bộ của trường. Lúc này, các học sinh vẫn nghi ngờ virus đáng sợ kia là do Mục Cảnh Trác làm ra. Không biết cậu bạn này đang nghĩ gì nữa, không một câu biện hộ như thể đang ngầm thừa nhận.

Cố Diệp sử dụng thẻ sinh viên của mình để đăng nhập vào tài khoản và trả lời bài post: Virus đã được giải quyết, không phải ZZ.

Ngay khi Cố Diệp trồi lên, các bạn học kinh ngạc đến ngây người: Nam thần tại sao cậu lại nói đỡ cho cậu ta?

Cố Diệp cau mày, cậu cảm thấy hình như có ai đó luôn cố tình bắt nhịp để mọi người bêu xấu thanh danh của Mục Cảnh Trác. Gặp ngay Mục Cảnh Trác tính tình bất cần đời, không thèm giải thích cho bản thân, bảo sao danh tiếng xấu đến thế.

Cố Diệp: Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.

Fan em trai em gái Cố Diệp đều sợ hãi: Chẳng lẽ… Đậu má! Gặp quỷ hả?!

Để không gây hoảng sợ, Cố Diệp trả lời: Có người cố tình giở trò quỷ, tối qua tôi đã báo cảnh sát và người đó đã bị bắt.

Các học sinh lúc này mới yên tâm, không gặp phải quỷ là tốt rồi, bằng không mấy đêm nay ngủ không yên. Cũng có bạn học kịp phản ứng, địch mẹ! Tại sao mình không báo cảnh sát nhỉ?

Hạ Tường cho một câu trả lời thần kì: Chắc do ngốc á.

Toàn trường lặng im, đúng là thần last hit!

Cố Diệp dùng Wechat nhắc nhở: Lúc ra ngoài hai cậu đừng quên khóa cửa đấy.

Hạ Tường: Tớ biết rồi, tớ vừa mới nhận được tin rằng thầy Vu bị bệnh, vừa phải nhập viện tại bệnh viện trực thuộc Đại học Y Bắc Kinh gần trường học của chúng ta. Sáng mai cậu ráng về sớm rồi tụi mình đi thăm thầy, ok chứ?

Cố Diệp trả lời: Giờ cơm trưa mai tớ sẽ về, các cậu nhớ chờ tớ đó.

Cố Diệp không ngờ rằng chỉ là một chuyến thăm bệnh thầy cô bình thường thôi lại gặp phải thảm án.

Chapter
1 Chương 1: Tôi bấm tay tính, cô bị cắm sừng rồi
2 Chương 2
3 Chương 3: Để con gọi hồn ông nội lên
4 Chương 4: Bị bạo lực học đường
5 Chương 5: Cố Diệp, có chút kỳ quái
6 Chương 6: Ta đã nói là đừng có lảng vảng nữa!
7 Chương 7: Đưa tiền, không có tiền thì không cần bàn nữa
8 Chương 8: Tới rồi, bắt cóc kìa!!!
9 Chương 9: Quỳ xuống, nói phục rồi
10 Chương 10: Lần đầu tiên gặp anh ấy
11 Chương 11: Một bữa tiệc không thể thiếu đi chính nghĩa
12 Chương 12: Luân hồi của đất trời, ông đây không bỏ qua ai
13 Chương 13: Cứu một tên ăn cháo đá bát
14 Chương 14: Trời mưa, đừng qua cầu
15 Chương 15: Một đường huyền mệnh
16 Chương 16: Gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ
17 Chương 17: Tam quan ngài úc vỡ đầy đất
18 Chương 18: Vì cái gì con gái lại là bồi tiền hóa*?
19 Chương 19: Em đây có cung. Cấp. Dịch. Vụ. Cao. Cấp!
20 Chương 20: Chọc em giận em đi chiêu hồn
21 Chương 21: Có người muốn cả nhà dì ấy chết hết
22 Chương 22: Đừng nói nữa, làm đi!
23 Chương 23: Cậu ta còn sống hả?
24 Chương 24: Theo tôi tính thì ông sắp tới số rồi
25 Chương 25: Ngài úc, đến chơi không?
26 Chương 26: Vì tiền bán con gái
27 Chương 27: Đại chiến giành cô dâu
28 Chương 28: Nó không gả, cưng gả!
29 Chương 29: Sock, anh trai tôi bỏ nhà theo trai!
30 Chương 30: Cố diệp: Tôi muốn yêu anh ta!
31 Chương 31: Quỷ tướng đại ca, chào anh!
32 Chương 32: Trần truồng! chạy rông hơn ngàn năm
33 Chương 33: Nửa đêm đi nhà ma
34 Chương 34: Vụ thảm án cực kỳ bi thảm
35 Chương 35: Chúng ta đi khách sạn hả?
36 Chương 36: Tính hướng mới là vấn đề
37 Chương 37: Showbiz thiệt kích thích
38 Chương 38: Vì gả vào hào môn
39 Chương 39: Úc trạch: Ba cậu thích cái gì?
40 Chương 40: Tôi chờ em ấy bốn năm thì có là gì?
41 Chương 41: Tết quỷ không đuổi tà ma thì sao gọi là tết quỷ?
42 Chương 42: Người Cố gia thì vẫn là người Cố gia
43 Chương 43: Bạo lực Internet
44 Chương 44: Trời mới biết là sẽ xảy ra chuyện gì
45 Chương 45: Có phải giám đốc Úc ‘bất lực’ rồi không?
46 Chương 46: Búp bê đáng yêu
47 Chương 47: Tự mình lộ diện
48 Chương 48: Con muốn tất cả chúng nó đều phải chết!
49 Chương 49: Ta chọn tự sát!
50 Chương 50: Cứu người cứu quỷ khó cứu tâm
51 Chương 51: Đừng để hối hận đeo bám cô cả đời này
52 Chương 52: Cố đại sư ‘bị ép’ debut.
53 Chương 53: Lại bắt nạt tui!
54 Chương 54: Cho anh cơ hội theo đuổi em
55 Chương 55: Quỷ nhỏ đuổi không đi
56 Chương 56: Hot mạng “Tôi không muốn làm loli”
57 Chương 57: Sau này anh ấy phải để tớ nuôi rồi
58 Chương 58: Chết rồi lại sống
59 Chương 59
60 Chương 60: Anh trai gì ơi, đến đây bàn chuyện nhân sinh đi ~
61 Chương 61: Một người không còn hơi thở của sự sống
62 Chương 62: Đứa bé xin giúp đỡ
63 Chương 63: Trả lại cho em một người ba tốt
64 Chương 64: Cố Diệp: Tôi đến gây chuyện nè, mau ra đây đi!
65 Chương 65: Cố Diệp: Nhịn không được thì xử lý đi!
66 Chương 66: Kẻ thù gặp nhau đỏ mặt tía tai
67 Chương 67: Hot search của Cố đại sư không giảm tẹo nào
68 Chương 68: Ông đây bước lên con đường mới
69 Chương 69: Anh trai nhỏ, nhớ tới tìm em nha!
70 Chương 70: Hoán đổi búp bê trong dân gian
71 Chương 71: Phong thuỷ giết người
72 Chương 72: Ngũ quỷ nâng quan
73 Chương 73: Chú Cố, con muốn chăm sóc Cố Diệp cả đời
74 Chương 74: Dưới gầm giường nhà tôi có quỷ!
75 Chương 75: Đơn hàng tử thần đã được gửi
76 Chương 76: Tra tới tận chân trời
77 Chương 77: Có nguyên nhân ắt có hậu quả
78 Chương 78: Có tiền mà không kiếm là đồ Khốn kiếp
79 Chương 79: Không thoát khỏi kiếp đào hoa
80 Chương 80: Áo của Cố đại sư chịu không nổi
81 Chương 81: Quả báo í a quả báo
82 Chương 82: Xe buôn người
83 Chương 83: Giết hết đám cặn bã này đi
84 Chương 84: Linh hồn ma nữ gây rắc rối cho đoàn phim
85 Chương 85: Đi, đi tìm mẹ Úc Trạch của con
86 Chương 86: Kích thích quá
87 Chương 87: Sống không bằng một con chim
88 Chương 88: Anh mà không khóc thì coi như tôi thua
89 Chương 89: Lòng người khó dò
90 Chương 90: Chắn đao cho bạn
91 Chương 91: Nhân tính vặn vẹo
92 Chương 92: Bọn em thấy cô ấy ở kia
93 Chương 93: Say rượu loạn tính
94 Chương 94: Định tình
95 Chương 95: Người trong cơ thể rốt cuộc là ai?
96 Chương 96: Bảo vệ con trai hay con gái
97 Chương 97: Không được thì gọi daddy thôi~
98 Chương 98: Quỷ môn rộng mở
99 Chương 99: Quá tội nghiệp
100 Chương 100: Tiền có thể mua mọi thứ thật sao?
101 Chương 101: Giày vò, mặc sức giày vò
102 Chương 102: Á á! Chết hết rồi à!
103 Chương 103: Đánh chết mày cái thằng cháu này!
104 Chương 104: Phần mềm diệt virus thương hiệu đại sư Cố
105 Chương 105: Không sợ tiểu nhân chân chính, chỉ sợ kẻ đạo đức giả
106 Chương 106: Hỏi quỷ tra án
107 Chương 107: Con gái của những người khác thì không phải là con người à?
108 Chương 108: Là vàng thì sẽ sáng lên
109 Chương 109: Một ngày làm ba
110 Chương 110: Không được, lại cháy nữa
111 Chương 111: Lại có người tự sát
112 Chương 112: Ai cũng là kẻ giết người
113 Chương 113: Anh em tốt là phải đào mộ chung
114 Chương 114: Ý! Hộp tro cốt của mình đẹp quá đi!
115 Chương 115: Tôi không giỏi mắng chửi
116 Chương 116: Bà là gì của anh ấy?
117 Chương 117: Chúc bà sống lâu trăm tuổi, nửa đời cô độc
118 Chương 118: Xác ướp công chúa và lịch sử tình cảm hỗn loạn
119 Chương 119: Công chúa đi thật rồi!
120 Chương 120: Để Cố Diệp đi quyến rũ nàng
121 Chương 121: Cố Diệp là người đẹp rắn rết hại nước hại dân
122 Chương 122: Nhìn một người sống dưới địa ngục
123 Chương 123: Đây không phải bạo lực gia đình mà là âm mưu giết người!
124 Chương 124: Em sẽ chiêu hồn
125 Chương 125: Nghe lời hoặc chết
126 Chương 126: Nói cho cả thế giới biết rằng anh yêu em
127 Chương 127: Người yêu từ trong phim bò ra
128 Chương 128: Tình sử hỗn loạn của công chúa xác ướp
129 Chương 129: Nghiệt duyên mà, nghiệt duyên!
130 Chương 130: Thả một cái rắm hại cả đội
131 Chương 131: Giống như bắt sư huynh cậu
132 Chương 132: Bách quỷ vây xem thầm khích lệ
133 Chương 133: Rốt cuộc con có mấy người cha tốt?
134 Chương 134: Một nhà ba người đi nhảy cầu
135 Chương 135: Gông xiềng đạo đức nặng đến mức nào?
136 Chương 136: Đứa bé chịu tội thay ai?
137 Chương 137: Ông cụ đúng là ông cụ mà!
138 Chương 138: Sau khi chết xuống địa ngục sẽ bị cắt lưỡi
139 Chương 139: Đến đây nào, chế tạo nào ~
140 Chương 140: Hôm nay Úc Trạch thật biết cách nói chuyện!
141 Chương 141: Cố Diệp: Tử thần đi bộ
142 Chương 142: Ngoại trừ khuôn mặt, em còn có cái gì?
143 Chương 143: Cố Diệp đây là người yêu tôi
144 Chương 144: Trong thoáng chốc nó trở thành con chó của tôi
145 Chương 145: Chữa khỏi trăm bệnh
146 Chương 146: Đào hố và đẩy nó xuống!
147 Chương 147: Kiếp sau cho mi làm heo mẹ!
148 Chương 148: Đúng là một trò chơi gia đình hạnh phúc
149 Chương 149: Thứ mà đại sư Cố sợ nhất
150 Chương 150: Có những người, tuyệt đối không thể đắc tội
151 Chương 151: Dùng máu tươi của Cố Diệp, rửa sạch nổi nhục
152 Chương 152: Một tên cũng không để lại, giết hết!
153 Chương 153: Cố Diệp mới là con của trời
154 Chương 154: Trận pháp huyết tanh
155 Chương 155: Cách chết quỷ dị
156 Chương 156: Ký tên
157 Chương 157: Khi một đám người điên ở cùng một chỗ
158 Chương 158: Sống lại
159 Chương 159: Đầu đâu rồi? Đầu đâu rồi?
160 Chương 160: Rốt cuộc kì tích ở đâu?
161 Chương 161: Một người cũng không thể thiếu
162 Chương 162: Rốt cuộc là ai?
163 Chương 163: Mục tiêu của chúng ta là sao trời biển rộng
164 Chương 164: Hôn sự
165 Chương 165: Hôn lễ
166 Chương 166: Kết thúc
Chapter

Updated 166 Episodes

1
Chương 1: Tôi bấm tay tính, cô bị cắm sừng rồi
2
Chương 2
3
Chương 3: Để con gọi hồn ông nội lên
4
Chương 4: Bị bạo lực học đường
5
Chương 5: Cố Diệp, có chút kỳ quái
6
Chương 6: Ta đã nói là đừng có lảng vảng nữa!
7
Chương 7: Đưa tiền, không có tiền thì không cần bàn nữa
8
Chương 8: Tới rồi, bắt cóc kìa!!!
9
Chương 9: Quỳ xuống, nói phục rồi
10
Chương 10: Lần đầu tiên gặp anh ấy
11
Chương 11: Một bữa tiệc không thể thiếu đi chính nghĩa
12
Chương 12: Luân hồi của đất trời, ông đây không bỏ qua ai
13
Chương 13: Cứu một tên ăn cháo đá bát
14
Chương 14: Trời mưa, đừng qua cầu
15
Chương 15: Một đường huyền mệnh
16
Chương 16: Gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ
17
Chương 17: Tam quan ngài úc vỡ đầy đất
18
Chương 18: Vì cái gì con gái lại là bồi tiền hóa*?
19
Chương 19: Em đây có cung. Cấp. Dịch. Vụ. Cao. Cấp!
20
Chương 20: Chọc em giận em đi chiêu hồn
21
Chương 21: Có người muốn cả nhà dì ấy chết hết
22
Chương 22: Đừng nói nữa, làm đi!
23
Chương 23: Cậu ta còn sống hả?
24
Chương 24: Theo tôi tính thì ông sắp tới số rồi
25
Chương 25: Ngài úc, đến chơi không?
26
Chương 26: Vì tiền bán con gái
27
Chương 27: Đại chiến giành cô dâu
28
Chương 28: Nó không gả, cưng gả!
29
Chương 29: Sock, anh trai tôi bỏ nhà theo trai!
30
Chương 30: Cố diệp: Tôi muốn yêu anh ta!
31
Chương 31: Quỷ tướng đại ca, chào anh!
32
Chương 32: Trần truồng! chạy rông hơn ngàn năm
33
Chương 33: Nửa đêm đi nhà ma
34
Chương 34: Vụ thảm án cực kỳ bi thảm
35
Chương 35: Chúng ta đi khách sạn hả?
36
Chương 36: Tính hướng mới là vấn đề
37
Chương 37: Showbiz thiệt kích thích
38
Chương 38: Vì gả vào hào môn
39
Chương 39: Úc trạch: Ba cậu thích cái gì?
40
Chương 40: Tôi chờ em ấy bốn năm thì có là gì?
41
Chương 41: Tết quỷ không đuổi tà ma thì sao gọi là tết quỷ?
42
Chương 42: Người Cố gia thì vẫn là người Cố gia
43
Chương 43: Bạo lực Internet
44
Chương 44: Trời mới biết là sẽ xảy ra chuyện gì
45
Chương 45: Có phải giám đốc Úc ‘bất lực’ rồi không?
46
Chương 46: Búp bê đáng yêu
47
Chương 47: Tự mình lộ diện
48
Chương 48: Con muốn tất cả chúng nó đều phải chết!
49
Chương 49: Ta chọn tự sát!
50
Chương 50: Cứu người cứu quỷ khó cứu tâm
51
Chương 51: Đừng để hối hận đeo bám cô cả đời này
52
Chương 52: Cố đại sư ‘bị ép’ debut.
53
Chương 53: Lại bắt nạt tui!
54
Chương 54: Cho anh cơ hội theo đuổi em
55
Chương 55: Quỷ nhỏ đuổi không đi
56
Chương 56: Hot mạng “Tôi không muốn làm loli”
57
Chương 57: Sau này anh ấy phải để tớ nuôi rồi
58
Chương 58: Chết rồi lại sống
59
Chương 59
60
Chương 60: Anh trai gì ơi, đến đây bàn chuyện nhân sinh đi ~
61
Chương 61: Một người không còn hơi thở của sự sống
62
Chương 62: Đứa bé xin giúp đỡ
63
Chương 63: Trả lại cho em một người ba tốt
64
Chương 64: Cố Diệp: Tôi đến gây chuyện nè, mau ra đây đi!
65
Chương 65: Cố Diệp: Nhịn không được thì xử lý đi!
66
Chương 66: Kẻ thù gặp nhau đỏ mặt tía tai
67
Chương 67: Hot search của Cố đại sư không giảm tẹo nào
68
Chương 68: Ông đây bước lên con đường mới
69
Chương 69: Anh trai nhỏ, nhớ tới tìm em nha!
70
Chương 70: Hoán đổi búp bê trong dân gian
71
Chương 71: Phong thuỷ giết người
72
Chương 72: Ngũ quỷ nâng quan
73
Chương 73: Chú Cố, con muốn chăm sóc Cố Diệp cả đời
74
Chương 74: Dưới gầm giường nhà tôi có quỷ!
75
Chương 75: Đơn hàng tử thần đã được gửi
76
Chương 76: Tra tới tận chân trời
77
Chương 77: Có nguyên nhân ắt có hậu quả
78
Chương 78: Có tiền mà không kiếm là đồ Khốn kiếp
79
Chương 79: Không thoát khỏi kiếp đào hoa
80
Chương 80: Áo của Cố đại sư chịu không nổi
81
Chương 81: Quả báo í a quả báo
82
Chương 82: Xe buôn người
83
Chương 83: Giết hết đám cặn bã này đi
84
Chương 84: Linh hồn ma nữ gây rắc rối cho đoàn phim
85
Chương 85: Đi, đi tìm mẹ Úc Trạch của con
86
Chương 86: Kích thích quá
87
Chương 87: Sống không bằng một con chim
88
Chương 88: Anh mà không khóc thì coi như tôi thua
89
Chương 89: Lòng người khó dò
90
Chương 90: Chắn đao cho bạn
91
Chương 91: Nhân tính vặn vẹo
92
Chương 92: Bọn em thấy cô ấy ở kia
93
Chương 93: Say rượu loạn tính
94
Chương 94: Định tình
95
Chương 95: Người trong cơ thể rốt cuộc là ai?
96
Chương 96: Bảo vệ con trai hay con gái
97
Chương 97: Không được thì gọi daddy thôi~
98
Chương 98: Quỷ môn rộng mở
99
Chương 99: Quá tội nghiệp
100
Chương 100: Tiền có thể mua mọi thứ thật sao?
101
Chương 101: Giày vò, mặc sức giày vò
102
Chương 102: Á á! Chết hết rồi à!
103
Chương 103: Đánh chết mày cái thằng cháu này!
104
Chương 104: Phần mềm diệt virus thương hiệu đại sư Cố
105
Chương 105: Không sợ tiểu nhân chân chính, chỉ sợ kẻ đạo đức giả
106
Chương 106: Hỏi quỷ tra án
107
Chương 107: Con gái của những người khác thì không phải là con người à?
108
Chương 108: Là vàng thì sẽ sáng lên
109
Chương 109: Một ngày làm ba
110
Chương 110: Không được, lại cháy nữa
111
Chương 111: Lại có người tự sát
112
Chương 112: Ai cũng là kẻ giết người
113
Chương 113: Anh em tốt là phải đào mộ chung
114
Chương 114: Ý! Hộp tro cốt của mình đẹp quá đi!
115
Chương 115: Tôi không giỏi mắng chửi
116
Chương 116: Bà là gì của anh ấy?
117
Chương 117: Chúc bà sống lâu trăm tuổi, nửa đời cô độc
118
Chương 118: Xác ướp công chúa và lịch sử tình cảm hỗn loạn
119
Chương 119: Công chúa đi thật rồi!
120
Chương 120: Để Cố Diệp đi quyến rũ nàng
121
Chương 121: Cố Diệp là người đẹp rắn rết hại nước hại dân
122
Chương 122: Nhìn một người sống dưới địa ngục
123
Chương 123: Đây không phải bạo lực gia đình mà là âm mưu giết người!
124
Chương 124: Em sẽ chiêu hồn
125
Chương 125: Nghe lời hoặc chết
126
Chương 126: Nói cho cả thế giới biết rằng anh yêu em
127
Chương 127: Người yêu từ trong phim bò ra
128
Chương 128: Tình sử hỗn loạn của công chúa xác ướp
129
Chương 129: Nghiệt duyên mà, nghiệt duyên!
130
Chương 130: Thả một cái rắm hại cả đội
131
Chương 131: Giống như bắt sư huynh cậu
132
Chương 132: Bách quỷ vây xem thầm khích lệ
133
Chương 133: Rốt cuộc con có mấy người cha tốt?
134
Chương 134: Một nhà ba người đi nhảy cầu
135
Chương 135: Gông xiềng đạo đức nặng đến mức nào?
136
Chương 136: Đứa bé chịu tội thay ai?
137
Chương 137: Ông cụ đúng là ông cụ mà!
138
Chương 138: Sau khi chết xuống địa ngục sẽ bị cắt lưỡi
139
Chương 139: Đến đây nào, chế tạo nào ~
140
Chương 140: Hôm nay Úc Trạch thật biết cách nói chuyện!
141
Chương 141: Cố Diệp: Tử thần đi bộ
142
Chương 142: Ngoại trừ khuôn mặt, em còn có cái gì?
143
Chương 143: Cố Diệp đây là người yêu tôi
144
Chương 144: Trong thoáng chốc nó trở thành con chó của tôi
145
Chương 145: Chữa khỏi trăm bệnh
146
Chương 146: Đào hố và đẩy nó xuống!
147
Chương 147: Kiếp sau cho mi làm heo mẹ!
148
Chương 148: Đúng là một trò chơi gia đình hạnh phúc
149
Chương 149: Thứ mà đại sư Cố sợ nhất
150
Chương 150: Có những người, tuyệt đối không thể đắc tội
151
Chương 151: Dùng máu tươi của Cố Diệp, rửa sạch nổi nhục
152
Chương 152: Một tên cũng không để lại, giết hết!
153
Chương 153: Cố Diệp mới là con của trời
154
Chương 154: Trận pháp huyết tanh
155
Chương 155: Cách chết quỷ dị
156
Chương 156: Ký tên
157
Chương 157: Khi một đám người điên ở cùng một chỗ
158
Chương 158: Sống lại
159
Chương 159: Đầu đâu rồi? Đầu đâu rồi?
160
Chương 160: Rốt cuộc kì tích ở đâu?
161
Chương 161: Một người cũng không thể thiếu
162
Chương 162: Rốt cuộc là ai?
163
Chương 163: Mục tiêu của chúng ta là sao trời biển rộng
164
Chương 164: Hôn sự
165
Chương 165: Hôn lễ
166
Chương 166: Kết thúc