Quyển 2 – Chương 9: Thiên hạ xuất chúng

Tiếng thét chói tai, dường như có ai đó xé toạc tấm vải bọc máu rồi bất ngờ
giơ tay lên ném vào không trung, thế cho nên, cả khắp đất trời đều thấm
đẫm máu tươi, cùng với tiếng xé cứng ngắc che mất toàn bộ thị giác và
tri giác của con người.

“Roẹt!” Ô cửa sổ bên cạnh Mạnh Phù Dao bị rách toang, một đôi tay khô gầy đen thui từ bên trong vươn ra nhanh như ánh chớp, túm lấy cánh tay trái của Mạnh Phù Dao!

Cùng lúc đó,
tiếng phụ nữ thét đứt đoạn mà đanh sắc ban nãy lại vang lên sát bên tai: “…Ngươi đã đến rồi! Ngươi đã đến rồi! Chúng ta đồng quy vu tận (1),
đồng quy vu tận! Ha ha ha…”

(1): Đồng quy vu tận: Cùng chết chung.

Mạnh Phù Dao híp mắt lại, nhìn xuống bàn tay đang túm chặt cánh tay mình,
gân xanh gầy guộc lộ rõ mồn một, bên trong móng tay dính đầy rơm rạ cáu
bẩn, mặc dù yếu ớt nhưng vô cùng hung hãn, run rẩy trong gió lạnh, liều
mình bấu chặt cánh tay nàng.

Mạnh Phù Dao hất mạnh cánh tay ấy
ra, một cơn gió mạnh tạt qua, ma trảo đang bấu chặt tay nàng đột nhiên
rụt lại, kèm theo một tiếng kêu khàn khàn kinh hãi, vọng vang từng hồi
trong căn phòng trống vắng, tiếng kêu còn chưa dứt, Mạnh Phù Dao đã đẩy
cửa bước vào.

Vừa nhìn bên trong phòng đã biết đây là nơi ở của
một kẻ điên, đồ dùng vung vãi bừa bộn đầy mặt đất, nền đất dày chừng mấy tất bụi bặm, người phụ nữ mặc bộ quần áo rách nát cũ đến không phân
biệt nổi màu sắc đang núp trốn ở góc tường, mái tóc rối bời rũ xuống che phủ gương mặt, trên người bốc ra mùi tanh hôi chua ngòm.

Người
phụ nữ đó hoảng hốt nhìn nàng, trong mái tóc rối bời lộ ra đôi mắt âm u
lập lòe sắc xanh tím, dáo dác nhìn khắp xung quanh, chạm vào chỗ nào thì chỗ đó bùng lên ngọn lửa yêu ma quái dị.

Đáy mắt Mạnh Phù Dao
hiện lên sự nghi ngờ, người phụ nữ này là ai? Tại sao lại bị giam cầm
nơi biệt viện của Đức vương phủ này? Tại sao lại có thù oán với Trưởng
Tôn Vô Cực tôn quý nhất của nước này? Mà nếu đây là một nhân vật nguy
hiểm, xằng xiên chửi bới Thái tử đương triều, lẽ ra Đức vương phủ phải
quản thúc nghiêm ngặt, nhưng sao hắn ta lại không phái người nào đến
trông coi, giam bà ta ở đây tự sinh tự diệt.

Nàng bước tới phía trước theo bản năng, muốn nhìn rõ người phụ nữ điên này.

Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng ho khẽ.

Mạnh Phù Dao dừng bước, híp mắt nhìn vào đôi ngươi trợn trừng của người phụ
nữ điên, trong đó phản chiếu bóng người cao lớn, bạch y sáng ngời, đó là Tông Việt.

Kỳ quái là, Tông Việt rõ ràng hướng về phía nàng ho
khẽ, nhưng lại không nhìn bóng lưng nàng, mà từ trong mắt của người phụ
nữ điên kia, nàng nhìn thấy hắn đang nhìn chăm chăm vào đôi mắt bà ấy.

“Cho dù chỉ là một đầy tớ bình thường của ta, cũng hiểu được lễ nghi căn
bản, ví như, không nên chạy lung tung ở nhà người ta, cạnh phòng ngủ của Đức vương là lâm viên riêng của ngài ấy, chẳng lẽ ta chưa nói với ngươi rằng không được lại gần sao?”

Ánh mắt Mạnh Phù Dao lập tức sáng
lên như đao tuốt khỏi vỏ, nghiến răng ken két, dường như còn sắc bén hơn cả tiếng mài răng của người phụ nữ điên kia, mỉa mai nói: “Ngay cả một
con heo đất kiêu căng cũng biết, có một số việc hèn hạ không nên làm, ví như, rình mò sau lưng nữ nhi nhà người ta.”

Tông Việt thản nhiên nhìn nàng, “Ngươi là nữ nhi à? Ồ, thì ra ngươi là nữ nhi, xin lỗi, tới giờ ta mới nhận ra.”

Hắn cư nhiên khom người tỏ ý xin lỗi.

Mạnh Phù Dao giận đến lỗ mũi sắp sửa bốc khói, một lúc lâu sau mới ưỡn ngực
hóp bụng, không nói một lời lướt qua người Tông Việt.

Lúc lướt
qua bên cạnh Tông Việt, đột nhiên nàng cố ý huých vào vai hắn, dường như Tông Việt đang bị thất thần, không đề phòng, bị nàng đụng phải nên lảo
đảo.

Mạnh Phù Dao liền trở mặt, thản nhiên cười toe toét, dung
nhan bình thường sau khi cải trang của nàng tắm dưới ánh mặt trời, đôi
mắt rực rỡ lấp lánh, còn rạng ngời hơn cả ánh mặt trời đang chiếu rọi.

“Ơ, sao vừa đụng vào đã ngã rồi? Ngươi chắc chắn ngươi là nam nhân chứ? Xin lỗi nha, ta cứ đinh ninh ngươi là nam nhân, hóa ra chẳng phải.”

Nàng cũng cư nhiên khom người, còn chưa giả vờ xin lỗi xong đã cười rộn rã
bỏ chạy ra ngoài, để lại Tông Việt đứng đăm chiêu trong gió.

Gió
ngày đông nhè nhẹ mà miên man, trong gió phảng phất mùi hương thoang
thoảng của thiếu nữ, mùi thơm như có như không, nếu không ngửi kỹ sẽ
không thể nào ngửi thấy, nhưng lại khiến tâm tình người ta trở nên vui
vẻ.

Một lúc lâu sau, Tông Việt nhàn nhạt cười, nhớ tới mới vừa
rồi nàng cố ý ưỡn ngực, ánh mặt trời chiếu sáng dáng người yêu kiều của
nàng, bắn ra muôn ngàn đốm sáng đỏ rực, chạm vào mắt hắn, thế nên khiến
hắn nhất thời thất thần mê đắm, bị nàng đụng đến lảo đảo suýt ngã.

Tông Việt mỉm cười, như hoa ngày đông he hé nở từng chút một, không nở rộ nhưng kiêu kì rạng rỡ.

“Kỳ thật, nàng thật sự là một nữ nhi rất xinh đẹp…”

Màn đêm buông xuống, tối nay trăng sao úa mờ, ánh đèn của một quán rượu nơi cuối hẻm phía Đông xa xa rọi lại, kéo bóng hình Mạnh Phù Dao đổ dài
trên mặt đất.

Mạnh Phù Dao trùm khăn che mặt, ôm một đống dược
thảo mà Tông Việt yêu cầu mua, từ trên chợ trở về, suốt đường đi bày ra
vẻ mặt ngây dại.

Nàng đang suy nghĩ về chuyện Trưởng Tôn Vô Cực mà Diêu Tấn mới kể hôm qua.

Sau khi gặp được người phụ nữ điên kia,Tông Việt hết lần này đến lần khác
cảnh cáo nàng không được đến gần biệt viện đó nữa. Mạnh Phù Dao vốn
chẳng hề để ý đến chuyện không liên quan tới mình, vậy nên ngược lại
càng khơi dậy tò mò trong lòng hơn, nàng không nhịn được bèn hỏi kẻ
nhiều chuyện, am tường mọi chuyện Đông Tây Nam Bắc là Diêu Tấn. Vốn
không chắc Diêu Tấn có biết hay không về chuyện người phụ nữ điên kia
nhắc tới Trưởng Tôn Vô Cực, đâu dè Diêu Tấn vừa mới nghe chuyện này có
liên quan đến Trưởng Tôn Vô Cực, lập tức nói một tràng dài, Mạnh Phù Dao bị ép buộc nghe những công tích vĩ đại của vị Thái tử điện hạ đó, suốt
cả một đêm.

Bảy tuổi, vẽ được bản đồ quân sự của nước Vô Cực, cải cách nguyên tắc quân đội của hai lực lượng binh lực nòng cốt, từ mười
vạn quân ban đầu, phát triển thành bảy mươi vạn quân, giữ vững biên
cương, kiềm chế mưu đồ mở rộng chủ quyền của ba nước lân cận.

Mười tuổi, nội loạn dấy lên ở phương Nam, hai bộ tộc Nam Nhung và Bắc Nhung
vì tranh giành đất đai màu mỡ mà bùng nổ chiến tranh, gây họa cho dân
chúng ở các châu xung quanh. May thay có chàng thiếu niên Trưởng Tôn Vô
Cực, vượt ngàn dặm phi ngựa như bay đến, chàng chỉ đem theo mười hộ vệ
thâm nhập vào nơi hỗn loạn, tất cả mọi người đều cho là vị thiếu niên ấy có đi mà không có về. Không ngờ qua ba ngày sau, vị thiếu niên ấy mỉm
cười bước ra, tay trái nắm tay tộc trưởng bộ tộc Nam Nhung, tay phải nắm tay tộc trưởng bộ tộc Bắc Nhung đi đến lều lớn. Khi đó, hai người đàn
ông dũng mãnh này, đứng trước mặt ngàn vạn binh lính dập đầu cúi lạy
trời đất, kẻ thù sống chết từ đấy trở thành huynh đệ đồng sinh cộng tử.

Cũng tại lúc đó, chàng thiếu niên mười tuổi đứng chắp tay mỉm cười, chàng là người thấp nhất trên thảo nguyên mênh mông này, nhưng lại có thể khiến
mười vạn binh lính nhất tề khom người quỳ gối trước mặt mình, không dám
ngẩng cao đầu.

Mười hai tuổi, Lâm Giang vương làm phản, kế hoạch bước đầu là chém chết Trưởng Tôn Vô Cực. Y mở tiệc mời Thái tử tới,
Trưởng Tôn Vô Cực khoát áo nhận lời mời ung dung đi đến. Rượu quá ba
tuần, Lâm Giang vương theo quy củ tới mời rượu Thái tử, bưng ly rượu độc không màu không mùi trên tay, theo phía sau là thích khách nổi danh Sơ
Ảnh đã cải trang. Trưởng Tôn Vô Cực uống một hơi cạn ly rượu độc, sau đó đem ly rượu đặt lại trên khay, đột nhiên bàn tay ấy trượt qua người Lâm Giang vương đang đắc ý, thọc tay vào ngực móc lấy quả tim vẫn còn đang
đập của thích khách đứng sau lưng ông ta.

Tất cả mọi người trong
phòng đều khiếp sợ, Trưởng Tôn Vô Cực thu tay về, đem rượu độc còn ngậm
trong miệng phun vào mặt Lâm Giang vương, chỉ tay vào Lâm Giang vương
đang ôm mặt gào thét, mỉm cười nói: “Ngươi chắc chắn không còn mặt mũi
gặp lại tổ tiên Hoàng tộc Trưởng Tôn rồi, cháu trai thay ngươi giảm bớt
phiền phức.”

Nói xong hắn cởi bao tay da người ra, ném xuống đất, nghênh ngang bỏ đi, từ đầu tới cuối, trên người hắn không dính một giọt máu.

Từ đó về sau, trên dưới Hoàng tộc Trưởng Tôn, không còn ai có chút lòng phản nghịch nào.

Mười ba tuổi, Trưởng Tôn Vô Cực đi sứ nước Phù Phong, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ đi dạo Phù Phong một vòng mà hai bộ tộc lớn ở
nước này đột nhiên nổ ra chiến tranh. Sau ba năm chiến tranh, hai bộ tộc lớn này bị tách ra thành ba, từ đó về sau, cũng chẳng còn sức lực dư
thừa mà dòm ngó nước láng giềng Vô Cực nữa.

Thế cho nên, các nước khác suýt chút nữa đã liệt Trưởng Tôn Vô Cực vào loại người cự tuyệt
giao du, bởi vì trông nom và để ý đến một người như vậy, thật sự là một
chuyện rất mệt mỏi đáng sợ.

Cũng may, sau năm mười ba tuổi,
Trưởng Tôn Vô Cực đột nhiên trở nên trầm tĩnh hơn xưa, không còn hơi một tý là làm ra chuyện lớn khiến người ta kinh hãi thế tục. Thậm chí hắn
chẳng bao giờ tham gia vào các cuộc đấu tranh chính trị giữa các quốc
gia, cũng không hứng thú với việc mở mang bờ cõi. Trước sau cam chịu
đứng sau Thiên Sát, làm nước lớn thứ hai ở Năm châu đại lục này. Cũng
may nhờ hắn cuối cùng cũng trở nên khiêm tốn, nếu không chỉ sợ các tổ
chức sát thủ của khắp các nước sẽ tranh giành nhớ nhung hắn, đưa hắn lên ưu tiên hàng đầu của danh sách những người phải ám sát.

Chính
bởi vì Trưởng Tôn Vô Cực kinh tài tuyệt thế, cống hiến vĩ đại cho đất
nước, cho nên Hoàng đế Vô Cực đặc biệt lấy quốc hiệu ban tên cho Trưởng
Tôn Thái tử, điều này ở Năm châu đại lục là vinh quang chí cao vô
thượng.

Diêu Tấn cuối cùng cũng kết thúc đề tài thao thao bất
tuyệt của mình, bằng một câu cực kỳ cảm thán --- Trưởng Tôn Vô Cực, xuất chúng thiên hạ.

Mạnh Phù Dao híp mắt, nhớ đến lời lẽ khoa trương của Diêu Tấn, không khỏi bật cười.

Nụ cười chưa tắt, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, Mạnh Phù Dao đang cúi đầu đi bỗng đâm sầm vào lồng ngực của kẻ nào đó.

Cảm giác va chạm này cũng thật quái lạ --- hình như trán nàng đụng vào vật
gì đó vừa cứng vừa mềm, hình như còn có tiếng kêu chít chít loạn xạ.

Tiếng kêu đó khiến Mạnh Phù Dao chợt nhận ra kẻ nào đó là ai, vội vàng ngẩng đầu, nhưng lại muộn mất một bước.

Trong ngực của đối phương thò ra một cục bông gòn trắng muốt, xoa nhẹ cái
bụng vừa bị đụng bẹp lép, hung hăng giương móng vuốt như cọp giương
móng.

Tiếc rằng chỉ mới vừa giương móng ra, đột nhiên giữa đường
bị một quả hồng chặn lại, đại nhân nào đó phản ứng cũng cực nhanh, lập
tức rút lại móng vuốt, ôm quả hồng say sưa gặm.

Khi Mạnh Phù Dao ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một đôi mắt sáng lóng lánh.

Ánh mắt này, gió lạnh ngày đông lướt qua cũng ngoáy lại nhìn, bốn mùa đều
mãi mãi là mùa xuân, ngoại trừ Nguyên Chiêu Hủ, không có ai khác.

“Này, đang suy nghĩ gì đấy?” Khóe miệng của người nào đó khẽ cong cong, đuôi
mắt cũng khẽ cong cong, mặc dù đeo mặt nạ, nhưng chỉ với đôi mắt ấy,
cũng khiến lòng người say đắm.

“Nghĩ tới…huynh…” Mạnh Phù Dao đảo mắt, cười hì hì kéo dài giọng ra, trông ngóng Nguyên Chiêu Hủ đỏ mặt.

Kết quả con người mạnh mẽ kia chẳng hề chớp mắt lấy một cái mỉm cười đợi nàng nói tiếp.

“Chủ tử Trưởng Tôn Vô Cực của huynh.” Mạnh Phù Dao tức tối nói thật nhanh.

Sau khi nghe xong, ngược lại, Nguyên Chiêu Hủ có chút kinh ngạc, nghiêng
đầu nhìn nàng hỏi: “Sao lại đột nhiên nhớ tới Thái tử điện hạ?”

Mạnh Phù Dao không trả lời…nhìn quanh quất xung quanh, đột nhiên lén lút nắm tay Nguyên Chiêu Hủ, kéo hắn đi về bờ tường hướng Tây Nam của Đức vương phủ.

Trong lòng nàng đang vướng thắc mắc nên không để ý đến hành động của mình, Nguyên Chiêu Hủ chỉ mỉm cười để mặc nàng kéo đi. Nguyên
Bảo đại nhân từ trong ngực Nguyên Chiêu Hủ thò đầu ra, hung tợn nhìn
chằm chằm bàn tay của Mạnh Phù Dao, tựa hồ muốn dùng ánh mắt ấy chém đứt những ngón tay của nàng.

Mạnh Phù Dao kéo Nguyên Chiêu Hủ bay
lên tường, đứng trên bờ tường với tư thế cực kỳ bất nhã, giơ tay nhặt
một hòn đá, ném xuống khoảnh sân xa xa phía bên dưới.

“Trưởng Tôn Vô Cực, ngươi có huyết thống bất chính…”

Quả nhiên tiếng thét chói tai của người phụ nữ điên lập tức vang lên, nhưng chưa thét hết câu thì hình như bị ai đó bụm miệng, cùng lúc đó, những
ngọn đuốc lần lượt được châm sáng, tiếng bước chân lộn xộn từ xa xa
truyền tới, thị vệ Đức vương phủ bị kinh động rồi.

Mạnh Phù Dao ồ lên một tiếng, ngạc nhiên nói: “Ngày hôm qua đâu có thủ vệ đâu, sao hôm nay lại có.” Nàng quay đầu lại nhìn Nguyên Chiêu Hủ, Nguyên Chiêu Hủ
chắp tay đứng trên bờ tường, nhìn chăm chú vào khu vườn hoang tàn tối om bên dưới, đáy mắt từ từ trở nên kỳ lạ.

Mạnh Phù Dao nhìn vào mắt hắn, phát hiện thì ra không phải hắn đang nhìn khu vườn hoang tàn vắng
vẻ này, mà đang nhìn căn phòng nhỏ tầm thường nơi cuối khu vườn, còn cũ
kỹ hoang toàn hơn khu vườn này nữa. Vẻ mặt Nguyên Chiêu Hủ khi nhìn căn
phòng ấy không thong dong nhàn nhã như ngày thường, mà thâm trầm lạnh
lẽo, giống như xuyên qua bức tường thấp phủ rêu xanh và đất vàng, thấy
được tro bụi mù mịt trong căn phòng, cảnh cũ nhạt nhòa.

Nhưng hắn chỉ nhìn trong nháy mắt, rồi lại liếc nhìn khu vườn hoang tàn vắng vẻ, trong ánh mắt hiện lên vẻ căm hờn lờ mờ.

Đột nhiên cửa khu vườn này bỗng bị đẩy ra, ánh đuốc soi rõ bóng người đàn
ông cao lớn mặc cẩm bào sải bước đi vào, tiếng thét chói tai của người
phụ nữ điên kia cũng liền trầm xuống, Mạnh Phù Dao nhìn khí thế phô
trương kia, đôi mắt xoay xoay, hỏi: “Đức vương?”

Nguyên Chiêu Hủ
gật đầu, chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy Đức vương tới, tựa hồ hắn đột nhiên mất hứng, kéo tay Mạnh Phù Dao ý bảo rời đi.

Hai người
đứng trên bờ tường xoay người bay đi, Đức vương đứng giữa đám thị vệ bên dưới phía đằng xa, tựa hồ như cũng cảm nhận điều gì đó, đột nhiên ngoáy đầu lại nhìn phía bên này, ánh đuốc cháy sáng rực, soi lên khuôn mặt
của người đó ở phía đằng xa, loáng thoáng chỉ thấy được vầng trán rộng,
ánh mắt sắc lẹm, hàng mày dài xếch lên như chim ưng tung cánh.

Chỉ là ngoái đầu thoáng nhìn từ xa như vậy, Mạnh Phù Dao lại cảm giác hơi
quen, nhưng lại chắc chắn chưa từng gặp qua người đó bao giờ.

Như vậy thì, giống ai đây?

Chia tay với Nguyên Chiêu Hủ ở giữa đường, Mạnh Phù Dao lại đi lang thang
một vòng lớn, chắc rằng Đức vương phủ đã yên ắng mới quay trở về.

Trở về chỗ Tông Việt phải đi qua nơi ở của Đức vương, Mạnh Phù Dao rón rén
đi hết sức cẩn thận. Trước tiên, chưa nói đến việc bản thân Đức vương là người luyện võ, mà hộ vệ trong phủ này cũng không thể xem thường.

Nhưng tối nay dường như có chút khác thường, rõ ràng là lúc nãy ầm ĩ một
trận, hẳn là phải canh gác sâm nghiêm hơn nữa, nhưng mà đường từ nơi ở
Đức vương tới Lâm Viên lại thưa thớt thị vệ, ánh sáng từ những chiếc
lồng đèn treo cao hắt hiu leo lét chiếu lên bức tường loang lỗ rêu xanh, trông vô cùng âm u tịch mịch.

Mạnh Phù Dao khẽ lưỡng lự thôi
không nhìn nữa, cũng đã gần về đến rồi, xem ra cũng an toàn nhưng không
hiểu sao trong lòng nàng lại có chút bất an, chân đã bước qua đó bỗng
thụt lùi trở lại.

Nàng vừa mới thụt lùi, liền nghe thấy một âm thanh kì lạ.

Mạnh Phù Dao xoay người lại tựa sát vào tường, lưng chạm vào bức tường đá
xanh lạnh bóng, phía sau ót và cổ nàng đè lên những họa tiết được chạm
trổ tinh xảo hình rồng bay.

Nàng liền cảm giác có chút quái lạ, nhưng lại không biết đó là gì nữa.

Ngay tức thì, Mạnh Phù Dao bỗng nhiên thấy hai bóng đen lướt bay qua đầu
mình, khinh công tuyệt vời, tà tà đáp xuống lùm cây um tùm trước mặt.

Sau đó, lùm cây um tùm trước mắt chợt rẽ thành hai!

Mạnh Phù Dao kinh ngạc trừng to mắt, cánh cửa trước mặt lại im lìm khép chặt không một tiếng động.

Khu vườn trước mặt thoạt đầu trông rất bình thường, nhưng nhìn kỹ thì bùn
đất nơi này có chút khác biệt, thì ra ở đây có một cánh cửa sắt bí mật
được ngụy trang vô cùng kín đáo. Nơi này là khuôn viên của tẩm cư Đức
vương, nằm ở phía Tây Nam, độc chiếm một khoảng rất rộng lớn của Đức
Vương phủ. Không ai dám tùy tiện xông đến nơi này, nên cũng không ai
phát hiện ra bí mật ở đây.

Ánh đèn từ phía đẳng xa hắt đến như
không chiếu sáng nổi rừng cây âm u tối đen ở nơi này, cỏ dại xung quanh
lặng lẽ đổ rạp, cánh cửa sắt từ từ mở ra không một tiếng động, cảnh
tượng nơi đây hơi có phần quỷ dị.

Mạnh Phù Dao nhìn cánh cửa đang chậm rãi mở ra, trông chờ một con quái vật hay một thứ gì đó tương tự như thế xuất hiện.

Trong bóng tối mờ mịt đột nhiên ánh lên sắc vàng rạng rỡ chói lòa.

Tuy chỉ là một điểm nhỏ, nhưng ánh sáng phát ra vô cùng chói mắt trong đêm
tối âm u, khiến Mạnh Phù Dao cảm thấy mắt mình hơi đau.

Đó là một chiếc trâm vàng phượng hoàng ngậm ngọc có đính ngọc bát bảo, trâm vàng
tỏa ra ánh sáng lung linh, ánh sáng từ viên ngọc châu to đùng chập chờn
lay động, dù ngốc đến đâu thì cũng nhận ra được cây trâm này có giá trị
khuynh thành.

Những viên trân châu trên trâm rũ xuống như những
hạt nước lóng lánh trên mái tóc mây đen tuyền, mái tóc dài đen mềm mại
bóng loáng như tơ lụa được búi cao lên một cách tỉ mỉ.

Chiếc áo choàng rộng thêu chim loan vờn mây khoác trên đôi vai gầy nho nhỏ.

Chiếc váy dài gấm hoa thêu vạn chữ màu hạnh nhạt.

Váy dài uốn lượn như nước chảy, mơ hồ để lộ đôi giày uyên ương đỏ thẫm đính những viên minh châu óng ánh.

Một bóng lưng thướt tha yêu kiều, đoan trang lộng lẫy.

Bóng lưng này...là của một nữ nhân.

Vào lúc nửa đêm, trong khu rừng rậm âm u, một nữ nhân xinh đẹp lộng lẫy kiêu kì chậm rãi đi ra từ trong một cánh cửa thần bí.

Sự kết hợp tương phản này khiến bầu không khí quỷ dị ở nơi đây không nhạt
bớt được chút nào, mà trái lại càng khiến cho người ta cảm giác kinh sợ
hơn thêm

Mạnh Phù Dao nghĩ rằng, nàng đang xem vở tuồng truyền thuyết Hồ Ly tinh phiên bản hiện thực.

Đức Vương phủ này không có nữ quyến, hết thảy mọi người ở nước Vô Cực đều
biết chuyện này, ai nấy cũng đều nói Đức vương không gần nữ sắc, ngoại
trừ Điên phi kia ra thì tất cả những người hầu hạ bên cạnh đều là nam
nhân, không biết nữ nhân này đến từ đâu nữa?

Hướng cửa mật đạo và bóng lưng của nữ nhân kia đối lập với bức tường Đức Vương phủ, điều này thể hiện rành rành mật đạo này thông với Đức Vương phủ nên người đó mới có thể tự do ra vào, chẳng lẽ mật đạo và khu vườn này được thiết kế để
nữ nhân đó thuận tiện tới lui hay sao?

Ngay tức thì Mạnh Phù Dao
nhìn thấy Đức vương đi ra từ mật đạo, một tay ôm vai nữ nhân đó, cùng
nàng ta đi về hướng cổng Tây Nam.

Động tác dịu dàng tự nhiên của hắn biểu lộ quan hệ thân thiết giữa hai người.

Dáng vẻ của nữ nhân kia cũng rất đỗi dịu dàng, nàng ta khẽ nghiêng đầu nhìn
hắn mỉm cười ngọt ngào, Mạnh Phù Dao không thể thấy rõ dung mạo nàng ta, chỉ thấy được da thịt như tuyết trắng và đôi môi xinh đẹp đỏ mọng.

Gian tình...Gian tình kìa...

Ánh mắt Mạnh Phù Dao sáng rỡ khi nhìn, nàng cố gắng kìm chế tính tò mò đang trỗi dậy trong lòng, cẩn thận chờ những hộ vệ đang âm thầm bảo vệ hai
người kia từ từ khuất bóng.

Nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị rời khỏi.

Chuyện gian díu vụng trộm trong gia đình đế vương tuy rất hấp dẫn kích thích,
nhưng nàng chỉ là một tiểu tốt vô danh, không thể chơi đùa việc này
được, nên nhanh chóng trở về phòng ngủ sướng hơn.

Nàng vừa cử động, tim lập tức như bị rớt xuống.

Chẳng hề hay biết, lưng nàng bị dính chặt vào bức tường lúc nào không hay!

Toàn thân Mạnh Phù Dao bỗng nhiên toát ra mồ hôi lạnh ngắt, nhanh như chớp
nhớ đến điểm không đúng ban nãy nằm đâu – người ta đồn rằng Đức vương
tâm tàn ý lạnh vì chuyện Vương phi bị điên, chẳng để tâm đến chuyện gì
nữa, tường tẩm cung đã lâu lắm rồi không tu sửa lại, rêu bám đầy trên
mặt tường, nhưng khi nãy nàng dán lưng lên vách tường, vách tường nơi đó vô cùng bóng loáng!

Sự thật rành rành đây là bức tường giả, chắc chắn có cơ quan bí mật!

Mạnh Phù Dao liền hiểu rõ, lập tức hận không thể vả đau miệng mình, sao nàng lại sơ ý đến nước này cơ chứ!

Hối hận thì hối hận, phản ứng của nàng xưa nay luôn khiến người khác ngạc
nhiên, gần như chỉ trong tích tắc khi lưng dính chặt vào tường nàng đã
nghĩ ra được then chốt của sự việc, vừa nghĩ thông thì liền hành động
dứt khoát – nàng rụt cổ, cong lưng xoay người thật mạnh, ba động tác lưu loát liền mạch khiến chiếc áo khoác xanh mỏng trên người liền bị tuột
xuống!

Chiếc áo vừa được cởi ra, sau lưng mơ hồ phát ra một tiếng hừ lạnh, kèm theo là tiếng gió rít lạnh lẽo, nhưng Mạnh Phù Dao không
cần quay đầu đã bắt được ám khí trong tay.

Vừa mới lướt ra ba
trượng tức thì nàng cảm giác được tiếng gió rít kề sát bên tai, Mạnh Phù Dao vốn đã có kha khá kinh nghiệm tác chiến, vô thức quay đầu né tránh, ám khí sắt đen sì sượt qua vành tai nàng bay thẳng về phía trước, đâm
thật sâu vào thân cây đối diện.

Kẻ phóng ám khí thật rất lợi hại!

Toàn thân Mạnh Phù Dao túa ra mồ hôi lạnh, thầm nghĩ nếu không phải mình
phản ứng nhanh thì e rằng sau gáy đã bị ghim mấy con bướm sắt, còn là
bướm có độc.

Đối phương ra tay nhưng không trúng đích dường như
kinh ngạc khôn cùng, phất tay áo liên tục muốn đuổi theo nàng, nhưng chỉ trong chớp mắt trì hoãn kia Mạnh Phù Dao đã quáng quàng cao bay xa
chạy, bóng dáng gầy gò nhỏ bé chợt lóe rồi lập tức mất hút trong đêm
tối.

Trên bờ tường cao có tiếng hừ lạnh, một bóng người thình
lình xuất hiện, Đức vương nhanh chóng bước ra từ trong rừng cây, nhìn
theo hướng Mạnh Phù Dao vừa biến mất, ánh mắt biến đổi rất nhanh, một
lúc sau trầm giọng hỏi: “Có thấy rõ kẻ đó là ai không?”

Cao thủ
đứng trên bờ tường hổ thẹn lắc đầu, thoáng nghĩ ngợi, nhảy xuống khom
người nhặt lên một chiếc áo, cung kính giơ hai tay cho Đức vương, Đức
vương cầm lấy lật đi lật lại xem xét thật kỹ càng, y phục bình thường
này tùy tiện đi trên phố cũng có thể thấy được ba cái giống nhau, tựa hồ có xem xét kỹ càng đến đâu đi nữa cũng chẳng tra ra được manh mối nào.

Đức vương xem xét tỉ mỉ hồi lâu chợt nhướng mày, ngón tay khều ra một mảnh
lá rách cực nhỏ từ đường may nơi mép tay áo, hắn nhìn chằm chằm phiến lá ấy, ánh mắt dần dần trở nên sắc lẹm.

Hắn lập tức giơ chiếc áo lên đưa sát vào chóp mũi, khe khẽ hít.

Sau một lúc lâu, trên mặt lộ ra nụ cười âm trầm lạnh lẽo.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1
2 Quyển 1 - Chương 2
3 Quyển 1 - Chương 3
4 Quyển 1 - Chương 4
5 Quyển 1 - Chương 5
6 Quyển 1 - Chương 6
7 Quyển 1 - Chương 7
8 Quyển 1 - Chương 8
9 Quyển 1 - Chương 9
10 Quyển 1 - Chương 10
11 Quyển 1 - Chương 11: Giông tố cuồng nộ
12 Quyển 1 - Chương 12: Gặp mai phục sau núi
13 Quyển 1 - Chương 13: Phá trận tuyệt đẹp
14 Quyển 1 - Chương 14: Ta ở địa ngục
15 Quyển 1 - Chương 15: Chịu trách nhiệm với ta
16 Quyển 1 - Chương 16: Mỗi người một tâm tư
17 Quyển 1 - Chương 17: Kế hủy Huyền Nguyên
18 Quyển 1 - Chương 18: Đai áo bay ngang hồ nước biếc
19 Quyển 1 - Chương 19: Thoát y ngăn địch
20 Quyển 1 - Chương 20: Phơi bày cảnh xuân
21 Quyển 1 - Chương 21: Liệt vương chiến bắc dã
22 Quyển 1 - Chương 22: Dạ chiếu ba người
23 Quyển 1 - Chương 23: Gió lớn dấy lên
24 Quyển 1 - Chương 24: Khuyển thọ vô cương
25 Quyển 1 - Chương 25: Truy đuổi đàn ông trên phố
26 Quyển 1 - Chương 26: Đa tạ hầu hạ
27 Quyển 1 - Chương 27: Ve sầu lột xác
28 Quyển 1 - Chương 28: Gặp lại kẻ thù
29 Quyển 1 - Chương 29: Vu oan giá hoạ
30 Quyển 1 - Chương 30: Vô cùng căng thẳng
31 Quyển 1 - Chương 31: Rút kiếm uy hiếp
32 Quyển 1 - Chương 32: Trước lúc cung biến
33 Quyển 1 - Chương 33: Trước lúc cung biến (2)
34 Quyển 1 - Chương 34: Mưa gió nổi lên
35 Quyển 1 - Chương 35: Dã uyên ương
36 Quyển 1 - Chương 36: Ngụy trang như vậy
37 Quyển 1 - Chương 37: Lửa thiêng hoàng thành
38 Quyển 1 - Chương 38: Sát mưa
39 Quyển 1 - Chương 39: Lúc nàng gặp lại
40 Quyển 1 - Chương 40: Nhất tiễu kinh tâm
41 Quyển 1 - Chương 41: Sấm chớp chợt đến
42 Quyển 1 - Chương 42: Bàn về ngực trước đám đông
43 Quyển 1 - Chương 43: Uy hiếp nơi cửa cung
44 Quyển 1 - Chương 44: Ước hẹn tuyệt thế
45 Quyển 1 - Chương 45: Chạy quáng chạy quàng
46 Quyển 1 - Chương 46: Ánh sao sáng chói
47 Quyển 2 - Chương 1: Giựt tiền cướp sắc
48 Quyển 2 - Chương 2: Ai dạy dỗ ai?
49 Quyển 2 - Chương 3: Kẻ trộm nơi hành cung
50 Quyển 2 - Chương 4: Mỹ nhân giữa hồ
51 Quyển 2 - Chương 5: Hoạt sắc sinh hương
52 Quyển 2 - Chương 6: Thanh lâu say mèm
53 Quyển 2 - Chương 7: Tiếng lòng thì thầm
54 Quyển 2 - Chương 8: Khu vườn hoang vắng kinh hoàng
55 Quyển 2 - Chương 9: Thiên hạ xuất chúng
56 Quyển 2 - Chương 10: Gặp nhau trên núi Lục Châu
57 Quyển 2 - Chương 11: Nụ hôn đầu của ai?
58 Quyển 2 - Chương 12: Một mình vượt trùng vây
59 Quyển 2 - Chương 13-1: Hình bóng trong tim (1)
60 Quyển 2 - Chương 13-2: Hình bóng trong tim (2)
61 Quyển 2 - Chương 13-3: Hình bóng trong tim (3)
62 Quyển 2 - Chương 14-1: Quyết tâm hành động (1)
63 Quyển 2 - Chương 14-2: Quyết tâm hành động (2)
64 Quyển 2 - Chương 15-1: Từng bước áp sát (1)
65 Quyển 2 - Chương 15-2: Từng bước áp sát (2)
66 Quyển 2 - Chương 15-3: Từng bước áp sát (3)
67 Quyển 2 - Chương 16-1: Vô cực chi tâm (1)
68 Quyển 2 - Chương 16-2: Vô Cực Chi Tâm (2)
69 Quyển 2 - Chương 16-3: Vô cực chi tâm (3)
70 Quyển 2 - Chương 17-1: Đêm tỏ tình (1)
71 Quyển 2 - Chương 17-2: Đêm tỏ tình (2)
72 Quyển 2 - Chương 17-3: Đêm tỏ tình (3)
73 Quyển 2 - Chương 18-1: Nụ hôn cưỡng ép (1)
74 Quyển 2 - Chương 18-2: Nụ hôn cưỡng ép (2)
75 Quyển 2 - Chương 18-3: Nụ hôn cưỡng ép (3)
76 Quyển 2 - Chương 19: Vũ điệu kinh thế
77 Quyển 2 - Chương 19-2: Vũ điệu kinh thế (2)
78 Quyển 2 - Chương 20-1: Đau khổ lựa chọn (1)
79 Quyển 2 - Chương 20-2: Đau khổ lựa chọn (2)
80 Quyển 2 - Chương 20-3: Đau khổ lựa chọn (3)
81 Quyển 2 - Chương 21: Hiểm nguy cận kề
82 Quyển 2 - Chương 22: Sự sống trong đường chết
83 Quyển 2 - Chương 23: Một đêm “Cảnh xuân”
84 Quyển 2 - Chương 24: Lòng này rất chân thành
85 Quyển 2 - Chương 25: Ba người tranh giành
86 Quyển 3 - Chương 1: Ẩn nhẫn chờ thời cơ
87 Quyển 3 - Chương 2: Đêm trong thâm cung
88 Quyển 3 - Chương 3: Không buông tay
89 Quyển 3 - Chương 4: Lòng nàng đã quyết
90 Quyển 3 - Chương 5: Theo đuổi tình yêu
91 Quyển 3 - Chương 6: Hãy để ta đau
92 Quyển 3 - Chương 7: Nói chuyện với ma
93 Quyển 3 - Chương 8: Nhớ sâu
94 Quyển 3 - Chương 9: Quyết định nặng nề
95 Quyển 3 - Chương 10: Oan gia ngõ hẹp
96 Quyển 3 - Chương 11: Tình nàng rất sâu
97 Quyển 3 - Chương 12: Nụ hôn triền miên
98 Quyển 3 - Chương 13: Miệng lưỡi sắc bén
99 Quyển 3 - Chương 14: Tình yêu chân thành
100 Quyển 3 - Chương 15: Vì ta trân trọng
101 Quyển 3 - Chương 16: Ngự phong thành kỳ
102 Quyển 3 - Chương 17: Thiên Thượng nhân gian
103 Quyển 3 - Chương 18: Thời gian nào có tội tình gì
104 Quyển 3 - Chương 19: Nụ hôn khuynh tình
105 Quyển 3 - Chương 20: Huyết sắc giang sơn
106 Quyển 3 - Chương 21: Lưỡng tâm vướng mắc
107 Quyển 3 - Chương 22: Ấm áp hòa thuận
108 Quyển 3 - Chương 23: Lật đổ càn khôn
109 Quyển 3 - Chương 24: Cưỡng hôn bên đường
110 Quyển 3 - Chương 25: Bi kịch hiểu lầm
111 Quyển 3 - Chương 26: Vô tình bị hại
112 Quyển 4 - Chương 1: Mỹ nhân sát thủ
113 Quyển 4 - Chương 2: Quý phi say rượu
114 Quyển 4 - Chương 3: Đồng hành với mỹ nhân
115 Quyển 4 - Chương 4: Ám Dạ tiêu hồn
116 Quyển 4 - Chương 5: Tranh giành
117 Quyển 4 - Chương 6-1: Ngàn dặm truy tung (1)
118 Quyển 4 - Chương 6-2: Ngàn dặm truy tung (2)
119 Quyển 4 - Chương 7-1: Người cũ quay về (1)
120 Quyển 4 - Chương 7-2: Người cũ quay về (2)
121 Quyển 4 - Chương 8-1: Món quà khuynh thành (1)
122 Quyển 4 - Chương 8-2: Món quà khuynh thành (2)
123 Quyển 4 - Chương 9-1: Phượng bay Cửu Tiêu (1)
124 Quyển 4 - Chương 9-2: Phượng bay Cửu Tiêu (2)
125 Quyển 4 - Chương 9-3: Phượng bay Cửu Tiêu (3)
126 Quyển 4 - Chương 10-1: Máu chảy Côn Kinh (1)
127 Quyển 4 - Chương 10-2: Máu chảy Côn Kinh (2)
128 Quyển 4 - Chương 10-3: Máu chảy Côn Kinh (3)
129 Quyển 4 - Chương 10-4: Máu chảy Côn Kinh (4)
130 Quyển 4 - Chương 10-5: Máu chảy Côn Kinh (5)
131 Quyển 4 - Chương 11-1: Lửa cháy Lâm Thiên (1)
132 Quyển 4 - Chương 11-2: Lửa cháy Lâm Thiên (2)
133 Quyển 4 - Chương 11-3: Lửa cháy Lâm Thiên (3)
134 Quyển 4 - Chương 11-4: Lửa cháy Lâm Thiên (4)
135 Quyển 5 - Chương 1-1: Đêm pháo hoa (1)
136 Quyển 5 - Chương 1-2: Đêm pháo hoa (2)
137 Quyển 5 - Chương 1-3: Đêm pháo hoa (3)
138 Quyển 5 - Chương 1-4: Đêm pháo hoa (4)
139 Quyển 5 - Chương 2-1: Tâm nơi phương nào (1)
140 Quyển 5 - Chương 2-2: Tâm nơi phương nào (2)
141 Quyển 5 - Chương 3-1: Vừa gõ vừa đánh (1)
142 Quyển 5 - Chương 3-2: Vừa gõ vừa đánh (2)
143 Quyển 5 - Chương 3-3: Vừa gõ vừa đánh (3)
144 Quyển 5 - Chương 4-1: Hành trình vui vẻ (1)
145 Quyển 5 - Chương 4-2: Hành trình vui vẻ (2)
146 Quyển 5 - Chương 4-3: Hành trình vui vẻ (3)
147 Quyển 5 - Chương 5-1: Duyên cộng chẩm
148 Quyển 5 - Chương 5-2: Duyên cộng chẩm (2)
149 Quyển 5 - Chương 6-1: Tận dụng thời cơ (1)
150 Quyển 5 - Chương 6-2: Tận dụng thời cơ (2)
151 Quyển 5 - Chương 6-3: Tận dụng thời cơ (3)
152 Quyển 5 - Chương 7-1: Gần mặt cách lòng (1)
153 Quyển 5 - Chương 7-2: Gần mặt cách lòng (2)
154 Quyển 5 - Chương 7-3: Gần mặt cách lòng (3)
155 Quyển 5 - Chương 8-1: Lòng như lửa đốt (1)
156 Quyển 5 - Chương 8-2: Lòng như lửa đốt (2)
157 Quyển 5 - Chương 8-3: Lòng như lửa đốt (3)
158 Quyển 5 - Chương 8-4: Lòng như lửa đốt (4)
159 Quyển 5 - Chương 9-1: Cuộc gặp trong nhà lao (1)
160 Quyển 5 - Chương 9-2: Cuộc gặp trong nhà lao (2)
161 Quyển 5 - Chương 9-3: Cuộc gặp trong nhà lao (3)
162 Quyển 5 - Chương 9-4: Cuộc gặp trong nhà lao (4)
163 Quyển 5 - Chương 10-1: Người xưa yên lặng (1)
164 Quyển 5 - Chương 10-2: Người xưa yên lặng (2)
165 Quyển 5 - Chương 10-3: Người xưa yên lặng (3)
Chapter

Updated 165 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1
2
Quyển 1 - Chương 2
3
Quyển 1 - Chương 3
4
Quyển 1 - Chương 4
5
Quyển 1 - Chương 5
6
Quyển 1 - Chương 6
7
Quyển 1 - Chương 7
8
Quyển 1 - Chương 8
9
Quyển 1 - Chương 9
10
Quyển 1 - Chương 10
11
Quyển 1 - Chương 11: Giông tố cuồng nộ
12
Quyển 1 - Chương 12: Gặp mai phục sau núi
13
Quyển 1 - Chương 13: Phá trận tuyệt đẹp
14
Quyển 1 - Chương 14: Ta ở địa ngục
15
Quyển 1 - Chương 15: Chịu trách nhiệm với ta
16
Quyển 1 - Chương 16: Mỗi người một tâm tư
17
Quyển 1 - Chương 17: Kế hủy Huyền Nguyên
18
Quyển 1 - Chương 18: Đai áo bay ngang hồ nước biếc
19
Quyển 1 - Chương 19: Thoát y ngăn địch
20
Quyển 1 - Chương 20: Phơi bày cảnh xuân
21
Quyển 1 - Chương 21: Liệt vương chiến bắc dã
22
Quyển 1 - Chương 22: Dạ chiếu ba người
23
Quyển 1 - Chương 23: Gió lớn dấy lên
24
Quyển 1 - Chương 24: Khuyển thọ vô cương
25
Quyển 1 - Chương 25: Truy đuổi đàn ông trên phố
26
Quyển 1 - Chương 26: Đa tạ hầu hạ
27
Quyển 1 - Chương 27: Ve sầu lột xác
28
Quyển 1 - Chương 28: Gặp lại kẻ thù
29
Quyển 1 - Chương 29: Vu oan giá hoạ
30
Quyển 1 - Chương 30: Vô cùng căng thẳng
31
Quyển 1 - Chương 31: Rút kiếm uy hiếp
32
Quyển 1 - Chương 32: Trước lúc cung biến
33
Quyển 1 - Chương 33: Trước lúc cung biến (2)
34
Quyển 1 - Chương 34: Mưa gió nổi lên
35
Quyển 1 - Chương 35: Dã uyên ương
36
Quyển 1 - Chương 36: Ngụy trang như vậy
37
Quyển 1 - Chương 37: Lửa thiêng hoàng thành
38
Quyển 1 - Chương 38: Sát mưa
39
Quyển 1 - Chương 39: Lúc nàng gặp lại
40
Quyển 1 - Chương 40: Nhất tiễu kinh tâm
41
Quyển 1 - Chương 41: Sấm chớp chợt đến
42
Quyển 1 - Chương 42: Bàn về ngực trước đám đông
43
Quyển 1 - Chương 43: Uy hiếp nơi cửa cung
44
Quyển 1 - Chương 44: Ước hẹn tuyệt thế
45
Quyển 1 - Chương 45: Chạy quáng chạy quàng
46
Quyển 1 - Chương 46: Ánh sao sáng chói
47
Quyển 2 - Chương 1: Giựt tiền cướp sắc
48
Quyển 2 - Chương 2: Ai dạy dỗ ai?
49
Quyển 2 - Chương 3: Kẻ trộm nơi hành cung
50
Quyển 2 - Chương 4: Mỹ nhân giữa hồ
51
Quyển 2 - Chương 5: Hoạt sắc sinh hương
52
Quyển 2 - Chương 6: Thanh lâu say mèm
53
Quyển 2 - Chương 7: Tiếng lòng thì thầm
54
Quyển 2 - Chương 8: Khu vườn hoang vắng kinh hoàng
55
Quyển 2 - Chương 9: Thiên hạ xuất chúng
56
Quyển 2 - Chương 10: Gặp nhau trên núi Lục Châu
57
Quyển 2 - Chương 11: Nụ hôn đầu của ai?
58
Quyển 2 - Chương 12: Một mình vượt trùng vây
59
Quyển 2 - Chương 13-1: Hình bóng trong tim (1)
60
Quyển 2 - Chương 13-2: Hình bóng trong tim (2)
61
Quyển 2 - Chương 13-3: Hình bóng trong tim (3)
62
Quyển 2 - Chương 14-1: Quyết tâm hành động (1)
63
Quyển 2 - Chương 14-2: Quyết tâm hành động (2)
64
Quyển 2 - Chương 15-1: Từng bước áp sát (1)
65
Quyển 2 - Chương 15-2: Từng bước áp sát (2)
66
Quyển 2 - Chương 15-3: Từng bước áp sát (3)
67
Quyển 2 - Chương 16-1: Vô cực chi tâm (1)
68
Quyển 2 - Chương 16-2: Vô Cực Chi Tâm (2)
69
Quyển 2 - Chương 16-3: Vô cực chi tâm (3)
70
Quyển 2 - Chương 17-1: Đêm tỏ tình (1)
71
Quyển 2 - Chương 17-2: Đêm tỏ tình (2)
72
Quyển 2 - Chương 17-3: Đêm tỏ tình (3)
73
Quyển 2 - Chương 18-1: Nụ hôn cưỡng ép (1)
74
Quyển 2 - Chương 18-2: Nụ hôn cưỡng ép (2)
75
Quyển 2 - Chương 18-3: Nụ hôn cưỡng ép (3)
76
Quyển 2 - Chương 19: Vũ điệu kinh thế
77
Quyển 2 - Chương 19-2: Vũ điệu kinh thế (2)
78
Quyển 2 - Chương 20-1: Đau khổ lựa chọn (1)
79
Quyển 2 - Chương 20-2: Đau khổ lựa chọn (2)
80
Quyển 2 - Chương 20-3: Đau khổ lựa chọn (3)
81
Quyển 2 - Chương 21: Hiểm nguy cận kề
82
Quyển 2 - Chương 22: Sự sống trong đường chết
83
Quyển 2 - Chương 23: Một đêm “Cảnh xuân”
84
Quyển 2 - Chương 24: Lòng này rất chân thành
85
Quyển 2 - Chương 25: Ba người tranh giành
86
Quyển 3 - Chương 1: Ẩn nhẫn chờ thời cơ
87
Quyển 3 - Chương 2: Đêm trong thâm cung
88
Quyển 3 - Chương 3: Không buông tay
89
Quyển 3 - Chương 4: Lòng nàng đã quyết
90
Quyển 3 - Chương 5: Theo đuổi tình yêu
91
Quyển 3 - Chương 6: Hãy để ta đau
92
Quyển 3 - Chương 7: Nói chuyện với ma
93
Quyển 3 - Chương 8: Nhớ sâu
94
Quyển 3 - Chương 9: Quyết định nặng nề
95
Quyển 3 - Chương 10: Oan gia ngõ hẹp
96
Quyển 3 - Chương 11: Tình nàng rất sâu
97
Quyển 3 - Chương 12: Nụ hôn triền miên
98
Quyển 3 - Chương 13: Miệng lưỡi sắc bén
99
Quyển 3 - Chương 14: Tình yêu chân thành
100
Quyển 3 - Chương 15: Vì ta trân trọng
101
Quyển 3 - Chương 16: Ngự phong thành kỳ
102
Quyển 3 - Chương 17: Thiên Thượng nhân gian
103
Quyển 3 - Chương 18: Thời gian nào có tội tình gì
104
Quyển 3 - Chương 19: Nụ hôn khuynh tình
105
Quyển 3 - Chương 20: Huyết sắc giang sơn
106
Quyển 3 - Chương 21: Lưỡng tâm vướng mắc
107
Quyển 3 - Chương 22: Ấm áp hòa thuận
108
Quyển 3 - Chương 23: Lật đổ càn khôn
109
Quyển 3 - Chương 24: Cưỡng hôn bên đường
110
Quyển 3 - Chương 25: Bi kịch hiểu lầm
111
Quyển 3 - Chương 26: Vô tình bị hại
112
Quyển 4 - Chương 1: Mỹ nhân sát thủ
113
Quyển 4 - Chương 2: Quý phi say rượu
114
Quyển 4 - Chương 3: Đồng hành với mỹ nhân
115
Quyển 4 - Chương 4: Ám Dạ tiêu hồn
116
Quyển 4 - Chương 5: Tranh giành
117
Quyển 4 - Chương 6-1: Ngàn dặm truy tung (1)
118
Quyển 4 - Chương 6-2: Ngàn dặm truy tung (2)
119
Quyển 4 - Chương 7-1: Người cũ quay về (1)
120
Quyển 4 - Chương 7-2: Người cũ quay về (2)
121
Quyển 4 - Chương 8-1: Món quà khuynh thành (1)
122
Quyển 4 - Chương 8-2: Món quà khuynh thành (2)
123
Quyển 4 - Chương 9-1: Phượng bay Cửu Tiêu (1)
124
Quyển 4 - Chương 9-2: Phượng bay Cửu Tiêu (2)
125
Quyển 4 - Chương 9-3: Phượng bay Cửu Tiêu (3)
126
Quyển 4 - Chương 10-1: Máu chảy Côn Kinh (1)
127
Quyển 4 - Chương 10-2: Máu chảy Côn Kinh (2)
128
Quyển 4 - Chương 10-3: Máu chảy Côn Kinh (3)
129
Quyển 4 - Chương 10-4: Máu chảy Côn Kinh (4)
130
Quyển 4 - Chương 10-5: Máu chảy Côn Kinh (5)
131
Quyển 4 - Chương 11-1: Lửa cháy Lâm Thiên (1)
132
Quyển 4 - Chương 11-2: Lửa cháy Lâm Thiên (2)
133
Quyển 4 - Chương 11-3: Lửa cháy Lâm Thiên (3)
134
Quyển 4 - Chương 11-4: Lửa cháy Lâm Thiên (4)
135
Quyển 5 - Chương 1-1: Đêm pháo hoa (1)
136
Quyển 5 - Chương 1-2: Đêm pháo hoa (2)
137
Quyển 5 - Chương 1-3: Đêm pháo hoa (3)
138
Quyển 5 - Chương 1-4: Đêm pháo hoa (4)
139
Quyển 5 - Chương 2-1: Tâm nơi phương nào (1)
140
Quyển 5 - Chương 2-2: Tâm nơi phương nào (2)
141
Quyển 5 - Chương 3-1: Vừa gõ vừa đánh (1)
142
Quyển 5 - Chương 3-2: Vừa gõ vừa đánh (2)
143
Quyển 5 - Chương 3-3: Vừa gõ vừa đánh (3)
144
Quyển 5 - Chương 4-1: Hành trình vui vẻ (1)
145
Quyển 5 - Chương 4-2: Hành trình vui vẻ (2)
146
Quyển 5 - Chương 4-3: Hành trình vui vẻ (3)
147
Quyển 5 - Chương 5-1: Duyên cộng chẩm
148
Quyển 5 - Chương 5-2: Duyên cộng chẩm (2)
149
Quyển 5 - Chương 6-1: Tận dụng thời cơ (1)
150
Quyển 5 - Chương 6-2: Tận dụng thời cơ (2)
151
Quyển 5 - Chương 6-3: Tận dụng thời cơ (3)
152
Quyển 5 - Chương 7-1: Gần mặt cách lòng (1)
153
Quyển 5 - Chương 7-2: Gần mặt cách lòng (2)
154
Quyển 5 - Chương 7-3: Gần mặt cách lòng (3)
155
Quyển 5 - Chương 8-1: Lòng như lửa đốt (1)
156
Quyển 5 - Chương 8-2: Lòng như lửa đốt (2)
157
Quyển 5 - Chương 8-3: Lòng như lửa đốt (3)
158
Quyển 5 - Chương 8-4: Lòng như lửa đốt (4)
159
Quyển 5 - Chương 9-1: Cuộc gặp trong nhà lao (1)
160
Quyển 5 - Chương 9-2: Cuộc gặp trong nhà lao (2)
161
Quyển 5 - Chương 9-3: Cuộc gặp trong nhà lao (3)
162
Quyển 5 - Chương 9-4: Cuộc gặp trong nhà lao (4)
163
Quyển 5 - Chương 10-1: Người xưa yên lặng (1)
164
Quyển 5 - Chương 10-2: Người xưa yên lặng (2)
165
Quyển 5 - Chương 10-3: Người xưa yên lặng (3)