Quyển 4 – Chương 4: Ám Dạ tiêu hồn

“Ngươi thiếu một
Hoàng hậu thì có liên quan gì đến ta?" Phù Dao nhảy dựng lên, dùng chân
giẫm lên tờ giấy, "Còn tưởng rằng là cẩm nang diệu kế gì đó, thì ra chỉ
là một câu nhảm nhí... Đợi chút, trẫm? Trẫm?"

Nàng ngây ngốc hỏi lại, "Trẫm?"

Ám Mị bỗng nói chen vào, "Nghe nói Hiên Viên Hoàng đế bù nhìn vô cùng... đặc biệt."

"À..." Phù Dao chống cằm, "Thật... rất đặc biệt."

Người cứ mở miệng ra hát "Vạn tuế" mà nàng gọi là "con hát" kia, thì ra chính là Vạn tuế thật sự.

Bên cạnh Nhiếp Chính vương biến thái lòng dạ ác độc là một tên còn tệ hại hơn cả biến thái.

"Hắn ta đã nói gì với cô?" Ánh mắt Ám Mị lay động, cất tiếng hỏi.

"Hẹn gặp ở Tụy phương trai sau hoa viên — nếu ta hồi tâm chuyển ý đồng ý điều kiện của hắn ta." Phù Dao đáp yếu ớt.

Ám Mị nhếch miệng hỏi lại, "Làm Hoàng hậu của hắn?"

Phù Dao ngồi xếp bằng trên thùng, nghiêm mặt đáp: "Ta cảm thấy hắn không xứng với ta."

"Đúng vậy." Ám Mị nói, "Người có thể xứng với các hạ, còn chưa sinh ra."

Phù Dao trợn trắng mắt, không muốn cãi nhau với bệnh nhân, lại hỏi: "Huynh nói hắn ta vì sao lại đề nghị như vậy?"

"Hiên Viên quốc sắp sửa đến kỳ chọn Tú nữ." Ám Mị trả lời, "Làm phong phú
thêm hậu cung cho Bệ hạ, cung tần phi tử ở hậu cung tuy nhiều, nhưng cho đến nay ngôi vị Hoàng hậu vẫn trống không, hiện tại không ra thể thống
gì, mà Tụy phương trai kia, chính là nơi có những người có thể vào được
hậu cung nhất."

"Ha, sao lâu như vậy mà vẫn không lập Hậu?"

"Khi một người bị hạn chế tự do quá mức, sẽ luôn luôn muốn phản nghịch." Ám Mị nhàn nhạt đáp.

Phù Dao thở dài, đứng trên thùng chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài,
trầm tư nói, "Trước tối nay, Hiên Viên Thịnh chắc chắn sẽ lục soát Hoàng cung một lần nữa, chúng ta thoát được một lần, song không thể nào thoát được lần thứ hai, nhất định phải tìm một nơi an toàn khác, này, huynh
đã hết sốt chưa?"

Ám Mị lạnh nhạt nói, "Trước tối nay, ta sẽ phát bệnh một lần nữa, cho nên, cô đi một mình đi."

"Ừ." Phù Dao nhảy xuống thùng đựng phân, giấu Nguyên Bảo vào trong người, "Ta đi nhé, bái bai."

Nàng đi về phía cửa, Ám Mị bất động, ngồi trên cao nhìn nàng.

Phù Dao ra đến trước cửa, quay đầu lại nghiêm túc thật thà hỏi hắn, "Này, Tụy phương trai đi hướng nào thế?"

Ám Mị im lặng nhìn nàng, đột nhiên cười.

Hắn nghiêng mặt cười, thần sắc hơi tiều tụy trong nháy mắt đã bị nụ cười
này che lấp mất, đôi mắt như ngọc lưu ly và sắc môi đỏ thắm như hoa đào
đã làm vẻ tiều tụy trên gương mặt hắn biến mất, phát ra ánh sáng rạng
rời khiến Phù Dao phải híp mắt lại.

Đẹp quá, đẹp trai quá a, đẹp đến động lòng luôn, chết trong nụ cười mỹ nam, làm Hoàng hậu cũng phong lưu nha...

Đáng tiếc là nụ cười đẹp đến khuynh tình kia vừa hiện ra đã vội biến mất,
chỉ một giây sau sắc mặt Ám Mị lại khôi phục vẻ lạnh lùng sắc bén, "Ta
không cần cô hy sinh vì ta, huống chi Hiên Viên Mân đặt ra điều kiện
không đơn giản, cô cần gì lội trong vũng nước đục này."

Mạnh Phù
Dao cười rộ, nhíu mũi, chỉ vào mặt mình nói, "Đừng có mà tự luyến Ám Mị
đại ca, không phải ta vì huynh, chỉ vì ta không muốn Hiên Viên Thịnh
thoải mái, trong khi đó ta lại phải nhếch nhác trốn tránh, buộc ta suýt
nữa đã mất mạng, vậy mà ta lại để yên cho hắn ta sao? Nếu như Hiên Viên
Mân muốn lợi dụng ta... sao ta không thể lợi dụng hắn ta lại chứ?"

Nàng phất tay, tràn ngập chí khí nói, "Có trò hay tại sao không chơi? Ám Mị
huynh, Nguyên Bảo huynh, ai gia lần này có thể cho hai người ăn tổ yến
rồi." Nàng buộc người thật chặt, vũ khí sẵn sàng, xong xuôi liền nhìn
dáo dác tìm kiếm phương hướng Tụy phương trai, lát sau hỏi, "Này, Tụy
phương trai ở đâu vậy?"

Ám Mị nhìn nàng lâu thật lâu, đợi đến khi nàng ra đến cửa mới nói, "Thì ở cách vách."

“…”

Phù Dao loạng choạng khuỵu xuống, vịn tường đứng dậy, quay đầu lại nhìn,
buồn bã không thôi: đồ giày thối, làm người hiền ai làm vậy chứ...

Leo qua bờ tường kia, chính là Tụy phương trai - nơi ở của Tú nữ. Mạnh Phù
Dao đi khập khiễng, mặt mày hớn hở, "A, áo đẹp với thức ăn ngon, giường
êm với hương thơm ngát, ta tới đây..."

"Đúng rồi, ta quên không
hỏi cô, tối hôm qua cái giường kia ở đâu ra vậy?" Ám Mị quan sát chiếc
giường, cảm thấy có điểm gì đó quái dị lắm.

Mạnh Phù Dao lập tức quay đầu lại mỉm cười, hết sức vui vẻ đáp, "Làm bằng gỗ của thùng đựng phân."

Lần này đổi lại là Ám Mị lảo đảo, Mạnh Phù Dao giả mù sa mưa tiến lên đỡ, "Ai da, ca ca, huynh làm sao vậy?"

Ám Mị hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đáp, "Không có gì.”

Phù Dao vẫn còn khoái chí, "Dáng vẻ này của huynh sao có thể đi ra ngoài
hả?" Nàng nhìn cơ thể nửa trần trụi của hắn, da mặt đến căng phồng, "Sớm biết thì hôm qua nên trấn lột bộ y phục của tên kia, cái áo đỏ tươi có
thêu hoa mẫu đơn nhìn cũng đẹp lắm đó." Nói xong thì cười đến run lên.

Ám Mị cất tiếng, "Mắt cô có vấn đề à? Không nhìn thấy túi đồ treo trên phía sau tường à?"

Phù Dao à lên một tiếng, quả nhiên là trong đám bụi cây rậm rạp có treo một túi đồ của Thái giám.

***

"Két" một tiếng, cửa Tụy phương trai mở ra, bên trong hiện ra cảnh tượng rất đỗi "đẹp mắt" cùng với tiếng nỉ non ngọt ngào.

"Bệ hạ... nô tỳ... không được..."

"Ngoan... Tú Tú... gọi ta Vạn tuế..."

"Vạn tuế... vạn tuế... Nô tỳ gọi là Tử nhi... Ngài sao lại quên..."

"À... Tử nhi... nàng thật đẹp... đổi tư thế khác nhé..."

"... Ai da..."

Ám Mị quay mặt đi nơi khác, Phù Dao mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống, nhàn nhã thong dong, chuẩn bị thưởng thức màn xuân cung đồ chân thật và sống
động, Nguyên Bảo đại nhân ở trong ngực nàng thò đầu ra, nhìn chòng chọc
mấy lần, đột nhiên giơ móng lên che mắt của nàng lại.

Phù Dao kéo móng của con chuột nhiều chuyện kia xuống, nói với nó, "Ngoan, phi lễ chớ nhìn."

Sau đó nàng hào hứng nhìn, Nguyên Bảo đại nhân bi phẫn — vì sao ta không được xem mà ngươi lại được xem?

Phù Dao đang nghiên cứu tư thế trước mắt, đột nhiên trước mắt tối sầm lại,
ai đó lấy tay che mắt nàng, tay thoang thoảng mùi thuốc, cùng lúc đó
người nọ lạnh nhạt nói, "Phi lễ chớ nhìn."

“…”

"Rắc rắc."

Tiếng xương cổ bị bẻ gãy vang lên trong gian phòng kín, khiến mọi người đều
kinh tâm. Nữ tử kia phát ra tiếng rên từ trong cổ họng, hai mắt trợn to, đang nhìn Hiên Viên Mân mỉm cười ngọt ngào, ngay sau đó, chiếc cổ trắng nõn liền mềm nhũn rồi rũ xuống.

Hiên Viên Mân cười híp mắt, ngọt ngào, nhẹ nhàng rút tay lại.

Vũ Văn Tử chết rồi.

Bên trong phòng lặng ngắt như tờ, mùi máu tanh lan tỏa, Hiên Viên Mân nở nụ cười như hoa.

Phù Dao quan sát hắn, giống như nhìn chằm chằm một đóa hoa ăn thịt người vậy.

Hai người vừa mới hoan ái trên giường, cơ thể gắn kết thành một, còn có thể nên duyên vợ chồng, vậy mà người đàn ông đó trong nháy mắt đã giết chết cô gái này, vậy người đàn ông đó là loại người như thế nào?

Người họ Hiên Viên, đều là loại người như vậy hết cả sao?

Phù Dao thở dài thườn thượt — đúng là hoàn cảnh tạo nên nhân tài mà...

Hiên Viên Mân chỉ cười quyến rũ nhìn nàng, dịu dàng nói: "Vạn tuế... Nữ nhân này không chết, làm sao cô làm Hoàng hậu của trẫm đây? Cho nên phải nói là, người hại chết nàng là cô."

Phù Dao im lặng, hồi lâu sau nói: "Một ngày nào đó ta sẽ đem ngươi cưỡi dưới người ta... đánh cho ngươi một trận nhừ tử."

"Hết sức vui vẻ." Hiên Viên Mân cười, "Lần đó cô đánh ta đến mức thần hồn điên đảo, nhớ mãi không quên."

Hắn ném ra một quyển văn thư, nói: "Trên đó là toàn bộ tư liệu của Vũ Văn
Tử, trẫm còn phải đi làm mặt nạ, haizz, có ai khổ như trẫm không, đến
mặt nạ cũng phải tự mình làm..."

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Phù Dao cầm quyển văn thư kia lên, lòng nhẩm tính thời gian, sáng nay
nàng đã bắt mạch Ám Mị, phát hiện vết thương hắn vẫn còn nghiêm trọng,
có lẽ là do mũi tên kia có chứa chân lực, khiến vết thương cũ của hắn
bộc phát theo, nếu không nghỉ ngơi một thời gian chắc chắn là sẽ không
tốt nổi. Hiện tại hắn còn có thể ngồi, nhưng chỉ là gắng gượng chống đỡ
mà thôi, nhất định phải để hắn nghỉ ngơi vài ngày. Hắn đã cứu nàng một
mạng, bây giờ thất thủ gặp nguy hiểm ở quỷ môn quan Hoàng cung này, nàng cũng không thể làm gì khác hơn là giúp hắn thoát khỏi nơi này, đành
phải dấn thân vào Hoàng cung một lần rồi.

"Rất đơn giản, lần
tuyển tú này không phải bình thường, mà chọn ra tứ phi và Hoàng hậu. Có
tổng cộng tám nữ tử, đều là họ hàng xa hay thân tín đời sau của Nhiếp
Chính vương, Trong cung trẫm đã có một đống mật thám rồi, Hiền phi và
Thục phi đều là người của Nhiếp Chính vương, những người này trẫm không
để ý đến. Nhưng mà, một khi lập Hoàng hậu, theo quy củ của Hiên Viên,
Hoàng hậu có thể gặp mặt Hoàng đế mà không bị hạn chế, hơn nữa mỗi tháng phải triệu hạnh bốn lần trở lên, khiến tự do của trẫm bị hạn chế. Cho
nên người làm Hoàng hậu này, không thể để họ quyết định."

Phù Dao cười khẩy nói, "Ta bất quá chỉ là một khách qua đường, sau này ta đi rồi thì thế nào?"

"Đến lúc đó hãy nói, ai biết cô có bỏ đi được hay không?" Hiên Viên Mân cười đầy ngụ ý, "Có Hoàng hậu và quý phi nào lại hung dữ như cô chứ? Hiền
phi và Thục phi của ta còn cần cô giải quyết đó."

Phù Dao ngáp dài một, thầm nghĩ, số lão nương thật là tốt, ý tưởng trong phim truyền hình cung đấu liền hiện ra.

"Sao lại chọn Vũ Văn Tử?"

"Nàng ta với Nhiếp Chính vương có họ hàng xa, trong tám người có huyết mạch
với hắn ta lần này vào cung, nàng ta là người họ hàng xa nhất, đến từ
Trường Ninh phủ ở phía Bắc của Hiên Viên. Còn lại bảy người, đều là thân tín của hắn ta ở Côn Kinh, chỉ có thể lợi dụng Vũ Văn Tử..." Hiên Vân
Mân nháy mắt, "Gần đây ta vô cùng sủng ái nàng ta, ngày nào cũng lâm
hạnh, đến mức không xuống giường nổi, nên không ai có cơ hội biết dáng
vẻ nàng ta như thế nào." 

"Hiên Viên Thịnh đối với ngươi không có chút phòng bị nào sao?" Phù Dao nhìn thấy vẻ mặt mập mờ của hắn liền
chuyển sang đề tài khác, "Sao hắn ta lại chừa một chỗ trống lớn như vậy
cho ngươi chui vào chứ?"

"Chỗ trống ở đâu ra?" Hiên Vân Mân cười
khẩy, "Gần như trên dưới trong cung đều là người của hắn ta, tất cả tám
Tú nữ kia cũng đều là người của hắn ta, hết sức kín kẽ." Hắn híp mắt
lại, như Hồ ly giảo hoạt, "Không cần nhiều người, chỉ cần hữu dụng là
được. Trẫm lớn lên ở trong cung này, nhiều năm như vậy, không thể tích
cóp được chút gia sản nào sao?"

"Huống chi, Nhiếp Chính vương
điện hạ gần đây rất bận." Hiên Viên Mân cười híp mắt, điểm ngón tay vào
người Phù Dao, "Hắn ta vừa bận truy bắt thích khách, vừa phải quan tâm
Tiểu quận chúa nhà hắn nữa."

"Hiên Viên Vận thế nào?" Phù Dao nhíu mày, không lẽ nào, ngay cả Quận chúa thỏ kia mà tên này cũng xuống tay?

"Bệnh thường mà thôi." Hiên Viên Mân cười, "Bảo bối nhà hắn ta được trông
chừng hết sức kĩ càng, tìm thời điểm thích hợp ra tay chẳng dễ dàng
đâu."

Hiên Viên Thịnh là người có tâm cơ và thủ đoạn, võ công lại hết sức cao cường, nhược điểm duy nhất của hắn ta chính là cô con gái
nhỏ.

"Đừng hại chết nàng ta... đó là một đứa bé tốt." Phù Dao
cảnh cáo hắn, "Nếu không ngươi cũng đừng trách ta tại sao không hết lòng giúp ngươi."

"Con người cô thật kì quái, người không liên quan
đến cô mà cô cũng muốn trông nom." Hiên Viên Mân nhíu mày nhìn nàng,
"Không hợp làm Hoàng hậu."

Phù Dao mỉm cười, đứng dậy, "Vậy ngươi mời cao nhân khác đi."

"Không phải cô muốn biết Tông Việt ở đâu sao?"

Mạnh Phù Dao xoay người lại, nhíu mày.

"Ta cũng không biết." Hiên Viên Mân bày vẻ mặt vô tội, thản nhiên nói.

Phù Dao giận dữ huơ quyền về phía mặt hắn.

"Nhưng mà nếu cô làm Hoàng hậu, giúp ta hạ bệ Hiên Viên Thịnh, hai người chúng ta hợp lực, sao lại sợ không cứu được người?"

Phù Dao hừ khẩy, tên này việc gì cũng biết hết, nàng đột ngột quay đầu lại, nói với Ám Mị nãy giờ vẫn một mực im lặng, "Xuân Mai, còn không mau đi
theo tiểu thư nhà ngươi, tương lai ta sẽ trở thành Hoàng hậu nương nương đó."

“…”

***

Đêm đó Vũ Văn Tử cùng Xuân
Mai ở lại gian phòng nhỏ kia, tới buổi chiều, quả nhiên thương thế của
Ám Mị bắt đầu phắt tác, hắn cắn răng chịu đựng không kêu một tiếng nào,
nằm trên giường co giật. Phù Dao cả đêm không ngủ, vội vàng thay thuốc,
cho hắn uống nước ấm. Thấy hắn bị sốt cao, nàng bèn cởi y phục hắn ra,
lau người giúp hắn. Kiếp trước nàng là một người thường xuyên chăm sóc
bệnh nhân, thế nên động tác vô cùng thuần thục. Tới nước này rồi, không
cần phải để ý đến chuyện nam nữ cùng phòng, trong mắt nàng chỉ coi hắn
là bệnh nhân mà thôi.

Nàng lấy khăn nhúng nước, tỉ mỉ lau người
hắn từng chút từng chút một, Ám Mị dần dần an tĩnh lại, thần trí hình
như cũng khôi phục được mấy phần. Phù Dao đang lau ngực hắn thì đột
nhiên Ám Mị đưa tay lên, túm chặt lấy tay nàng.

Vì để khỏi lúng
túng, trong phòng tối om không thắp đèn, bị hắn thình lình nắm chặt tay, khiến nàng hoảng hồn, nàng chỉ tưởng là hắn muốn cắn tay mình, nào ngờ
Ám Mị lại nhẹ nhàng đặt tay nàng lên vị trí tim hắn, miệng lẩm bẩm gì
đó. Phù Dao không nghe được, bèn kề sát tai vào mặt hắn để nghe, mới vừa kề tai vào, hơi thở nồng đậm mà thanh dật của nam tử xộc vào mặt, khiến lòng nàng giật thót, lúc này mới nhớ đến hắn đang khỏa thân, tư thế
thân cận này quá mập mờ, bèn vội vàng né tránh.

Phù Dao mím môi, muốn lấy tay hắn ra, đúng lúc đó Ám Mị đột nhiên buông tay nàng, phát ra một tiếng thở dài.

Phù Dao cả kinh, tưởng là hắn đã tỉnh lại rồi, thấy lông mi hắn nhè nhẹ
chớp, trán ướt đẫm mồ hôi, nửa tỉnh nửa mê. Phù Dao ngồi trong bóng tối, nắm chiếc khăn ướt thật lâu nhìn chằm chằm hắn, nhớ tới cảnh tượng vừa
rồi, không biết hắn nằm mơ thấy gì mà lại cất tiếng thở dài thê lương
đến vậy.

Đến sau nửa đêm, nàng thấy Ám Mị rất suy yếu, quyết định truyền chân khí giúp hắn chữa thương, vào thời khắc nguy hiểm như hiện
tại, chân khí hết sức quý báu, nếu bị hao tổn có thể sẽ nguy hiểm đến
tính mạng. Tuy nhiên, Phù Dao không hề lo lắng, cũng không xem trọng
chuyện này, sức khỏe của Ám Mị là quan trọng nhất. Nếu Ám Mị khỏe lại,
họ sẽ có thêm cơ hội để thoát thân. Nhìn hắn bị giày vò như vậy, Mạnh
đại vương nàng cảm thấy cắn rứt lương tâm, trong lòng rất khó chịu.

Ai ngờ nàng vừa đặt tay vào lưng Ám Mị, định truyền chân khí thì đột nhiên thân thể hắn chấn động, như thể phát hiện ra ý định của nàng, cơ thể
hắn bèn sản sinh ra một luồng nội lực kháng cự lại, Phù Dao ba lần bốn
lượt định truyền, Ám Mị ba lần bốn lượt đẩy nàng ra. Thấy hắn không đồng ý tiếp nhận, nếu giằng co như vậy mãi sẽ hao tổn thể lực của hắn, nàng
không thể làm gì khác hơn là đành phải dừng tay.

Suốt một đêm
này, nàng chưa từng chợp mắt, gian phòng tối om không một tia sáng, nàng lẳng lặng nhìn tấm lung trần của Ám Mị, nghe được tiếng hô hấp từ nặng
nề dần trở nên nhẹ nhàng của hắn, nàng biết cửa ải khó đã qua được rồi,
không nhịn được cũng phát ra một tiếng thở dài thườn thượt.

Ba ngày sau, Mạnh Phù Dao chính thức nhậm chức Vũ Văn Tử.

Tối ngày thứ ba, Hiên Viên Mân giao cho nàng một chiếc mặt nạ da người mới
vừa làm xong, Phù Dao vừa đeo mặt mạ vừa khi dễ Hiên Viên Mân, "Ngươi
làm gì mà chậm quá vậy, làm một mặt nạ thôi mà mất hết ba ngày, hại ta
ngày nào cũng ngủ chèm bẹp."

Hiên Viên Mân lập tức đưa tay ra, "Để ta sờ thử xem…” liền bị Phù Dao đạp một thật mạnh.

Tụy phương trai ngay sát vách phòng ngủ của Ám Mị, hắn bây giờ chính là
thiếp thân thị nữ Xuân Mai của Vũ Văn Tử. "Xuân Mai" vóc dáng quá cao
ráo, khó có thể che giấu, cho nên Vũ Văn Tử thông báo là Xuân Mai vì hầu hạ tiểu thư quá mệt nhọc nên đã bệnh rồi. Phù Dao lo lắng chuyện này
không kéo dài được bao lâu, nhưng Ám Mị nói hắn nghỉ ngơi mấy ngày nữa
là sẽ khỏi, còn hiện tại thì mỗi ngày miễn cưỡng có thể duy trì nửa canh giờ, nếu đến lúc cần Xuân Mai ra ngoài phối hợp thì hắn có thể ứng phó.

Phù Dao mấy lần muốn tán gẫu với hắn, muốn từ miệng hắn moi ra những điều
có liên quan đến "Yên Lam" hay "Yên Lăng" gì đó... nhưng dĩ nhiên là
nàng không thể thẳng thừng hỏi hắn, nhớ tới đêm đó nghe Ám Mị bàn chuyện với thủ hạ, hình như hắn có nhắc qua là có người nào đó trợ giúp hắn,
có điều bây giờ hai bên rất ít liên lạc. Nàng cố gắng vòng vo bắt qua
chuyện này, nhưng lần nào cũng bị Ám Mị cố tình chuyển hướng.

Đối với những chuyện mà hắn trải qua khi xưa, hắn giữ kín như bưng, hình
như tất cả chuyện xưa đều là ác mộng, mỗi lần nhắc đến, hắn đều nhíu
chặt mày, vẻ mặt hết sức u ám.

Vạch trần vết sẹo của người khác là việc làm hết sức thất đức, Phù Dao không thể làm gì khác hơn là chờ cơ hội khác.

Có lần Hiên Viên Mân chạy đến phòng kế bên để xem Ám Mị, ngay sau đó quay
đầu nghểnh cổ quan sát Phù Dao, thấy đôi mắt nàng thâm đen liền nổi cơn
ghen, giơ ngón tay "Hoa lan chi" nói: "Có phải hai người các ngươi hoan
ái cả ngày suốt đêm không? Có đêm trẫm làm đến bảy lần mà còn không
thành ra như vậy!"

"Đúng đúng đúng, ngươi Kim thương bất đảo, anh hùng vô địch, bảy lần một đêm." Phù Dao đá hắn, "Làm ơn đi, ta đã may
mắn thấy ngươi "lâm hạnh" như thế nào rồi, nếu còn thấy nữa chắc sẽ bị
đau mắt hột quá."

"Lần đầu tiên ta gặp cô thì đã biết cô là một sát thủ hậu cung rồi... này, khi nào thì đến lượt ta với cô?"

"Bây giờ!" Phù Dao lập tức đạp hắn một cước, thành công đuổi hắn ra ngoài.

Phù Dao nhìn thấy ánh mặt trời chiếu rọi, liền gọi Tiểu An bưng điểm tâm
lên, ngồi ở trong sân một mình suy ngẫm, nghĩ thầm có phải mấy năm nay
mình toàn gặp những nhân vật và sự kiện "bự" quá hay không. Nào là Chiến Bắc Dã đăng cơ lên làm Hoàng đế, giờ nàng lại sắp làm Hoàng hậu Hiên
Viên. Nghĩ đến Chiến Bắc Dã nàng cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nghiêm
túc suy nghĩ nửa ngày, lúc này mới nhớ mình bỏ đi vội vàng quá, không
biết hắn có tìm nàng không.

Mạnh Phù Dao rất không có lương tâm, sau khi suy nghĩ một hồi lâu thì quyết định — đáng đời, ai bảo hắn sai người đánh nàng chứ?

Mạnh Phù Dao lại nhớ đến Ẩn vệ của Vô Cực, từ đó đến nay không có tin tức
gì. Hiên Viên quốc rất khó xâm nhập, hai năm qua cũng ít cấp Thông Hành
Lệnh cho các quốc gia khác.

Ẩn vệ đáng thương suốt ngày chạy theo sau nàng, lại bị nàng bỏ rơi. Trưởng Tôn Vô Cực mà biết nàng lại bỏ rơi Ẩn vệ của hắn, tám phần là cái mông nàng sẽ gặp nạn rồi.

Haizz... nghĩ đến người này, nàng không nhịn được bèn than thở, dùng bánh vừng vẽ vòng vòng trên bàn đá.

Đừng hỏi nàng vẽ cái gì, bởi vì nàng cũng không biết...

Bánh vừng rơi vãi trên bàn, Phù Dao thấm nước miếng nhặt lên bỏ vào trong miệng, ừm... đem tất cả tâm sự nuốt vào trong bụng...

Nàng vừa ăn hết một miếng bánh lại tiện tay lấy thêm một miếng nữa, đột
nhiên cảm thấy có điểm gì đó là lạ — có bốn miếng bánh vừng, sao giờ chỉ còn lại hai?

Có thứ gì đó rơi lên đầu nàng, Phù Dao đưa tay lên lấy xuống — một miếng vừng.

Nàng nhìn chằm chằm miếng vừng nửa giây, ngay sau đó ngẩng đầu lên mỉm cười, "Có con mèo thèm ăn trên đó à?"

"Là ta, ta là ta là..." Tiếng lá cậy sột soạt vang lên, lộ ra gương mặt
tròn tròn, miệng cũng tròn, tai cũng tròn tròn, trước mặt Phù Dao bỗng
tối sầm — Doraemon cũng xuyên không sao?

Doraemon vừa ăn bánh vừng vừa nhìn Phù Dao mỉm cười, miệng dính đầy vừng, nói: "Ừm... tỷ, bánh vừng này làm sao mà ngon quá?"

Phù Dao lảo đảo — đừng nói với ta người này cũng là thí sinh dự tuyển Hoàng hậu nha...

Đợi chút, Tú nữ nhỏ tuổi nhất kia là con gái nhỏ của Dương Oai tướng quân, mười sáu tuổi - Đường Di Quang…

Hạt vừng vẫn tiếp tục rơi xuống đầu nàng, Đường Di Quang - Doreamon vừa nói chuyện vừa nhai bánh vừng, Phù Dao vội vàng nhảy tránh sang bên khác,
nghe thấy nàng ta nói: "Ừm... tỷ tỷ, ngực tỷ thật to đó... sao dáng vẻ
lại..."

Phù Dao cúi đầu nhìn ngực mình — không phải chứ? Kích cỡ của ta là 34B à nha, mà dáng vẻ ta thế nào hả?

Doraemon xem ra rất ngốc, ánh mắt vẫn ở trên nguời nàng, nghiên cứu tỉ mỉ, "Ừm... sao dáng vẻ..."

Phù Dao thôi rồi — nha đầu này nên đi nhà trẻ, chứ không phải vào Hoàng cung.

Phù Dao nhìn nàng ta đáp xuống đất, biết võ công cơ đấy, ánh mắt nàng lóe
sáng, ngoắc tay mỉm cười hỏi, "Ngươi ở trên cây làm gì thế?"

"Giữ nhà đó..." Đường Di Quang liếm hạt mè trên ngón tay, hoàn toàn không
giống như thiếu nữ mười sáu tuổi, mà tựa như con nít sáu tuổi vậy, "Ngồi trên cao có thể nhìn thấy nhà." Nàng ta chớp mắt mấy cái, đáy mắt nhanh chóng ngân ngấn nước, chực khóc, "Ta nhớ nhà..."

Ánh mắt nàng ta rơi trên ngực của Phù dao, lộ ra ý rằng là: Mi mi của tỷ nhìn rất giống như mẹ của ta, có thể mút…

Phù Dao nhảy dựng lên, gấp gáp kêu: "Tiểu An, mau đem bánh vừng đến đây,
chặn lại nước mắt của Đường tiểu thư..." Nàng xách váy chạy trối chết —
ánh mắt kia của nha đầu nhìn ghê quá, tựa như con nít nhớ "tí" của mẹ,
muốn bú sữa... 

Nàng trốn vào phòng như chuột chủi vậy, đóng cửa
phòng lại một rầm, lần đầu tiên trong đời "Gặp đối thủ", cảm giác, mẹ nó chứ. Hoàng cung Hiên Viên quốc này, đúng là đi đâu cũng gặp quỷ thần
yêu ma lợi hại hết.

Bên tai vang lên tiếng cười khẽ, Phù Dao quay đầu lại, nhìn thấy Ám Mị đứng tựa bên cửa, cười như không cười nhìn
nàng, khiến mặt nàng liền đỏ lên, nghĩ thầm không lẽ nãy giờ hắn thấy
hết rồi chứ? Cửa phòng đâu rồi, ngay sau đó liền nghe Ám Mị nói: "...
nha đầu kia thật là... thật là không có mắt..."

Phù Dao tức giận, xoay người lại mắng: "Không có mắt gì hả, lớn hơn huynh là được!"

Bịch một tiếng, Nguyên Bảo đại nhân đang gặm bánh vừng bị sặc, ngã bịch xuống đất...

Ám Mị hóa ngốc, màu da tái nhợt khẽ phiếm hồng. Phù Dao vừa nói xong cảm
thấy có gì đó sai sai, liền cầu trời cho có động đất xảy ra để nàng tìm
chỗ trốn, cong chân chạy vào phòng trong, nhưng Ám Mị đã đứng chặn ở
cửa, nàng làm ngơ bước qua luôn, tuy nhiên hắn lại đột ngột duỗi tay ra, bắt lấy nàng.

Thân hình hắn cao to, cánh tay dang rộng, Phù Dao
không chen vào được, lọt thỏm vào trong lòng hắn, nàng muốn tránh nhưng
hắn lại ôm chặt eo nàng, đặt cằm trên đầu nàng, nói thật nhỏ: "Ta từng
nghĩ không nên tới gần cô..."

Phù Dao lập tức mạnh miệng nói, "Vậy thì làm ơn hãy tránh xa ra."

"Nhung mà bây giờ ta lại đổi ý rồi."

"Huynh lại bị sốt hả? Nghe không hiểu gì hết đó." Dao đưa tay lên sờ trán hắn, Ám Mị bắt lấy tay nàng, nắm tay nàng đặt tay lên mặt mình, nói rành
mạch, "Đúng vậy, tâm bị lửa đốt đến tỉnh táo."

Gian phòng vắng
vẻ, chàng trai đứng đối diện cô gái, lòng bàn tay nàng đang dán trên mặt hắn, cả hai cùng im lặng, hơi thở đè nén, u mỹ khó tả thành lời.

Một hồi lâu sau, Ám Mị dời tay nàng xuống môi mình, nhẹ nhàng đặt môi mình lên tay nàng.

Nụ hôn này, tựa như chuồn chuồn lướt nước; Nụ hôn này, cất chứa tâm sự nặng ngàn cân.

Ngay sau đó Ám Mị buông tay nàng ra, xoay người lại. Phù Dao kinh ngạc đứng
yên tại chỗ, tay nắm chặt thành quyền, lòng bàn tay ướt đẫm, loáng cái
đã bị nhiệt độ nóng bừng trong người hong khô. Lòng nàng vẫn còn kinh
hãi không thôi, cả người cứng đờ, lâu thật lâu sau mới thả lỏng, ngửa
mặt nhìn trời, cười rộ lên.

Nguyên Bảo đại nhân ngồi ở trên bàn,
chống cằm nhìn Phù Dao, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ rằng là, choáng thật
nha, hoa đào nhiều như vậy. Có muốn ta mách với chủ tử hay không?
Haizzz, chủ tử thật tội nghiệp, có nhiều tình địch quá.

Haizz, mách lẻo thật là làm khó mà...

Đêm đó Hiên Viên Mân lại chạy đến, Phù Dao chặn hắn ta lại ở trong phòng,
đánh hắn ta đến tê người, sau đó lấy chân đạp lên thân thể Rồng của Bệ
hạ, hung tợn hỏi: "Sao Đường Di Quang lại ở trong nhóm Tú nữ kia? Chẳng
lẽ nàng ta phù hợp với tiêu chuẩn Hoàng hậu mà Nhiếp Chính vương đưa ra
sao?"

Ông già thỏ sung sướng rầm rì dưới chân Mạnh Nữ vương, híp
mắt cười nói, "Cô nói đúng rồi, phù hợp, nàng ta xuất thân là gia tộc đệ nhất Võ thần, lúc bốn tuổi cưỡi ngựa bị rơi xuống đất, đầu óc bị thương tổn, nhưng lại biết võ công, chuyên gây phiền phức, thích hợp gả cho
trẫm — Nhiếp Chính vương cố tình tìm một Hoàng hậu biết võ công, tương
đương với mười tám sợi dây thừng, trói chặt trẫm, khiến đời này của trẫm không thể xoay người được."

Phù Dao cười mập mờ, tưởng tượng cảnh Hoàng đế gặm cỏ non, thơm ngọt đến cỡ nào...

Nàng cười quá mức bỉ ổi, khiến ông già thỏ nghi ngờ quay đầu lại, Phù Dao
lập tức ngưng cười, hét lớn, "Vì vậy ngươi ném củ khoai lang nóng đó cho ta! Mắng không nỡ đánh không nỡ không cần dùng trí mà dùng mưu cũng
chẳng có tác dụng... ôi mẹ ơi..."

"Vạn tuế, cô anh minh thần võ,
bách chiến bách thắng, vì sao lại không có ai bên cạnh thế?" Hiên Viên
Mân nịnh nọt bò dậy, "Thiếp phi nguyện vì Vạn tuế cưỡi ngựa tiên phong,
mở đường phá núi, quét địch..."

Mạnh đại vương đứng trên lưng hắn đang định nổi giận, đột nhiên nghe thấy có gì đó không đúng, nhíu mày
nghi ngờ hỏi, "Hả? Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Ngày mai chính thức
tuyển tú rồi, Nhiếp Chính vương và trẫm sẽ cùng đến Cửu Nghi đại điện."
Hiên Vân Mân cười quyến rũ, vỗ vỗ mạnh vai Mạnh đại vương.

“Tam cung lục viện của trẫm, cầu xin cô đốt sạch giết sạch!"

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1
2 Quyển 1 - Chương 2
3 Quyển 1 - Chương 3
4 Quyển 1 - Chương 4
5 Quyển 1 - Chương 5
6 Quyển 1 - Chương 6
7 Quyển 1 - Chương 7
8 Quyển 1 - Chương 8
9 Quyển 1 - Chương 9
10 Quyển 1 - Chương 10
11 Quyển 1 - Chương 11: Giông tố cuồng nộ
12 Quyển 1 - Chương 12: Gặp mai phục sau núi
13 Quyển 1 - Chương 13: Phá trận tuyệt đẹp
14 Quyển 1 - Chương 14: Ta ở địa ngục
15 Quyển 1 - Chương 15: Chịu trách nhiệm với ta
16 Quyển 1 - Chương 16: Mỗi người một tâm tư
17 Quyển 1 - Chương 17: Kế hủy Huyền Nguyên
18 Quyển 1 - Chương 18: Đai áo bay ngang hồ nước biếc
19 Quyển 1 - Chương 19: Thoát y ngăn địch
20 Quyển 1 - Chương 20: Phơi bày cảnh xuân
21 Quyển 1 - Chương 21: Liệt vương chiến bắc dã
22 Quyển 1 - Chương 22: Dạ chiếu ba người
23 Quyển 1 - Chương 23: Gió lớn dấy lên
24 Quyển 1 - Chương 24: Khuyển thọ vô cương
25 Quyển 1 - Chương 25: Truy đuổi đàn ông trên phố
26 Quyển 1 - Chương 26: Đa tạ hầu hạ
27 Quyển 1 - Chương 27: Ve sầu lột xác
28 Quyển 1 - Chương 28: Gặp lại kẻ thù
29 Quyển 1 - Chương 29: Vu oan giá hoạ
30 Quyển 1 - Chương 30: Vô cùng căng thẳng
31 Quyển 1 - Chương 31: Rút kiếm uy hiếp
32 Quyển 1 - Chương 32: Trước lúc cung biến
33 Quyển 1 - Chương 33: Trước lúc cung biến (2)
34 Quyển 1 - Chương 34: Mưa gió nổi lên
35 Quyển 1 - Chương 35: Dã uyên ương
36 Quyển 1 - Chương 36: Ngụy trang như vậy
37 Quyển 1 - Chương 37: Lửa thiêng hoàng thành
38 Quyển 1 - Chương 38: Sát mưa
39 Quyển 1 - Chương 39: Lúc nàng gặp lại
40 Quyển 1 - Chương 40: Nhất tiễu kinh tâm
41 Quyển 1 - Chương 41: Sấm chớp chợt đến
42 Quyển 1 - Chương 42: Bàn về ngực trước đám đông
43 Quyển 1 - Chương 43: Uy hiếp nơi cửa cung
44 Quyển 1 - Chương 44: Ước hẹn tuyệt thế
45 Quyển 1 - Chương 45: Chạy quáng chạy quàng
46 Quyển 1 - Chương 46: Ánh sao sáng chói
47 Quyển 2 - Chương 1: Giựt tiền cướp sắc
48 Quyển 2 - Chương 2: Ai dạy dỗ ai?
49 Quyển 2 - Chương 3: Kẻ trộm nơi hành cung
50 Quyển 2 - Chương 4: Mỹ nhân giữa hồ
51 Quyển 2 - Chương 5: Hoạt sắc sinh hương
52 Quyển 2 - Chương 6: Thanh lâu say mèm
53 Quyển 2 - Chương 7: Tiếng lòng thì thầm
54 Quyển 2 - Chương 8: Khu vườn hoang vắng kinh hoàng
55 Quyển 2 - Chương 9: Thiên hạ xuất chúng
56 Quyển 2 - Chương 10: Gặp nhau trên núi Lục Châu
57 Quyển 2 - Chương 11: Nụ hôn đầu của ai?
58 Quyển 2 - Chương 12: Một mình vượt trùng vây
59 Quyển 2 - Chương 13-1: Hình bóng trong tim (1)
60 Quyển 2 - Chương 13-2: Hình bóng trong tim (2)
61 Quyển 2 - Chương 13-3: Hình bóng trong tim (3)
62 Quyển 2 - Chương 14-1: Quyết tâm hành động (1)
63 Quyển 2 - Chương 14-2: Quyết tâm hành động (2)
64 Quyển 2 - Chương 15-1: Từng bước áp sát (1)
65 Quyển 2 - Chương 15-2: Từng bước áp sát (2)
66 Quyển 2 - Chương 15-3: Từng bước áp sát (3)
67 Quyển 2 - Chương 16-1: Vô cực chi tâm (1)
68 Quyển 2 - Chương 16-2: Vô Cực Chi Tâm (2)
69 Quyển 2 - Chương 16-3: Vô cực chi tâm (3)
70 Quyển 2 - Chương 17-1: Đêm tỏ tình (1)
71 Quyển 2 - Chương 17-2: Đêm tỏ tình (2)
72 Quyển 2 - Chương 17-3: Đêm tỏ tình (3)
73 Quyển 2 - Chương 18-1: Nụ hôn cưỡng ép (1)
74 Quyển 2 - Chương 18-2: Nụ hôn cưỡng ép (2)
75 Quyển 2 - Chương 18-3: Nụ hôn cưỡng ép (3)
76 Quyển 2 - Chương 19: Vũ điệu kinh thế
77 Quyển 2 - Chương 19-2: Vũ điệu kinh thế (2)
78 Quyển 2 - Chương 20-1: Đau khổ lựa chọn (1)
79 Quyển 2 - Chương 20-2: Đau khổ lựa chọn (2)
80 Quyển 2 - Chương 20-3: Đau khổ lựa chọn (3)
81 Quyển 2 - Chương 21: Hiểm nguy cận kề
82 Quyển 2 - Chương 22: Sự sống trong đường chết
83 Quyển 2 - Chương 23: Một đêm “Cảnh xuân”
84 Quyển 2 - Chương 24: Lòng này rất chân thành
85 Quyển 2 - Chương 25: Ba người tranh giành
86 Quyển 3 - Chương 1: Ẩn nhẫn chờ thời cơ
87 Quyển 3 - Chương 2: Đêm trong thâm cung
88 Quyển 3 - Chương 3: Không buông tay
89 Quyển 3 - Chương 4: Lòng nàng đã quyết
90 Quyển 3 - Chương 5: Theo đuổi tình yêu
91 Quyển 3 - Chương 6: Hãy để ta đau
92 Quyển 3 - Chương 7: Nói chuyện với ma
93 Quyển 3 - Chương 8: Nhớ sâu
94 Quyển 3 - Chương 9: Quyết định nặng nề
95 Quyển 3 - Chương 10: Oan gia ngõ hẹp
96 Quyển 3 - Chương 11: Tình nàng rất sâu
97 Quyển 3 - Chương 12: Nụ hôn triền miên
98 Quyển 3 - Chương 13: Miệng lưỡi sắc bén
99 Quyển 3 - Chương 14: Tình yêu chân thành
100 Quyển 3 - Chương 15: Vì ta trân trọng
101 Quyển 3 - Chương 16: Ngự phong thành kỳ
102 Quyển 3 - Chương 17: Thiên Thượng nhân gian
103 Quyển 3 - Chương 18: Thời gian nào có tội tình gì
104 Quyển 3 - Chương 19: Nụ hôn khuynh tình
105 Quyển 3 - Chương 20: Huyết sắc giang sơn
106 Quyển 3 - Chương 21: Lưỡng tâm vướng mắc
107 Quyển 3 - Chương 22: Ấm áp hòa thuận
108 Quyển 3 - Chương 23: Lật đổ càn khôn
109 Quyển 3 - Chương 24: Cưỡng hôn bên đường
110 Quyển 3 - Chương 25: Bi kịch hiểu lầm
111 Quyển 3 - Chương 26: Vô tình bị hại
112 Quyển 4 - Chương 1: Mỹ nhân sát thủ
113 Quyển 4 - Chương 2: Quý phi say rượu
114 Quyển 4 - Chương 3: Đồng hành với mỹ nhân
115 Quyển 4 - Chương 4: Ám Dạ tiêu hồn
116 Quyển 4 - Chương 5: Tranh giành
117 Quyển 4 - Chương 6-1: Ngàn dặm truy tung (1)
118 Quyển 4 - Chương 6-2: Ngàn dặm truy tung (2)
119 Quyển 4 - Chương 7-1: Người cũ quay về (1)
120 Quyển 4 - Chương 7-2: Người cũ quay về (2)
121 Quyển 4 - Chương 8-1: Món quà khuynh thành (1)
122 Quyển 4 - Chương 8-2: Món quà khuynh thành (2)
123 Quyển 4 - Chương 9-1: Phượng bay Cửu Tiêu (1)
124 Quyển 4 - Chương 9-2: Phượng bay Cửu Tiêu (2)
125 Quyển 4 - Chương 9-3: Phượng bay Cửu Tiêu (3)
126 Quyển 4 - Chương 10-1: Máu chảy Côn Kinh (1)
127 Quyển 4 - Chương 10-2: Máu chảy Côn Kinh (2)
128 Quyển 4 - Chương 10-3: Máu chảy Côn Kinh (3)
129 Quyển 4 - Chương 10-4: Máu chảy Côn Kinh (4)
130 Quyển 4 - Chương 10-5: Máu chảy Côn Kinh (5)
131 Quyển 4 - Chương 11-1: Lửa cháy Lâm Thiên (1)
132 Quyển 4 - Chương 11-2: Lửa cháy Lâm Thiên (2)
133 Quyển 4 - Chương 11-3: Lửa cháy Lâm Thiên (3)
134 Quyển 4 - Chương 11-4: Lửa cháy Lâm Thiên (4)
135 Quyển 5 - Chương 1-1: Đêm pháo hoa (1)
136 Quyển 5 - Chương 1-2: Đêm pháo hoa (2)
137 Quyển 5 - Chương 1-3: Đêm pháo hoa (3)
138 Quyển 5 - Chương 1-4: Đêm pháo hoa (4)
139 Quyển 5 - Chương 2-1: Tâm nơi phương nào (1)
140 Quyển 5 - Chương 2-2: Tâm nơi phương nào (2)
141 Quyển 5 - Chương 3-1: Vừa gõ vừa đánh (1)
142 Quyển 5 - Chương 3-2: Vừa gõ vừa đánh (2)
143 Quyển 5 - Chương 3-3: Vừa gõ vừa đánh (3)
144 Quyển 5 - Chương 4-1: Hành trình vui vẻ (1)
145 Quyển 5 - Chương 4-2: Hành trình vui vẻ (2)
146 Quyển 5 - Chương 4-3: Hành trình vui vẻ (3)
147 Quyển 5 - Chương 5-1: Duyên cộng chẩm
148 Quyển 5 - Chương 5-2: Duyên cộng chẩm (2)
149 Quyển 5 - Chương 6-1: Tận dụng thời cơ (1)
150 Quyển 5 - Chương 6-2: Tận dụng thời cơ (2)
151 Quyển 5 - Chương 6-3: Tận dụng thời cơ (3)
152 Quyển 5 - Chương 7-1: Gần mặt cách lòng (1)
153 Quyển 5 - Chương 7-2: Gần mặt cách lòng (2)
154 Quyển 5 - Chương 7-3: Gần mặt cách lòng (3)
155 Quyển 5 - Chương 8-1: Lòng như lửa đốt (1)
156 Quyển 5 - Chương 8-2: Lòng như lửa đốt (2)
157 Quyển 5 - Chương 8-3: Lòng như lửa đốt (3)
158 Quyển 5 - Chương 8-4: Lòng như lửa đốt (4)
159 Quyển 5 - Chương 9-1: Cuộc gặp trong nhà lao (1)
160 Quyển 5 - Chương 9-2: Cuộc gặp trong nhà lao (2)
161 Quyển 5 - Chương 9-3: Cuộc gặp trong nhà lao (3)
162 Quyển 5 - Chương 9-4: Cuộc gặp trong nhà lao (4)
163 Quyển 5 - Chương 10-1: Người xưa yên lặng (1)
164 Quyển 5 - Chương 10-2: Người xưa yên lặng (2)
165 Quyển 5 - Chương 10-3: Người xưa yên lặng (3)
Chapter

Updated 165 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1
2
Quyển 1 - Chương 2
3
Quyển 1 - Chương 3
4
Quyển 1 - Chương 4
5
Quyển 1 - Chương 5
6
Quyển 1 - Chương 6
7
Quyển 1 - Chương 7
8
Quyển 1 - Chương 8
9
Quyển 1 - Chương 9
10
Quyển 1 - Chương 10
11
Quyển 1 - Chương 11: Giông tố cuồng nộ
12
Quyển 1 - Chương 12: Gặp mai phục sau núi
13
Quyển 1 - Chương 13: Phá trận tuyệt đẹp
14
Quyển 1 - Chương 14: Ta ở địa ngục
15
Quyển 1 - Chương 15: Chịu trách nhiệm với ta
16
Quyển 1 - Chương 16: Mỗi người một tâm tư
17
Quyển 1 - Chương 17: Kế hủy Huyền Nguyên
18
Quyển 1 - Chương 18: Đai áo bay ngang hồ nước biếc
19
Quyển 1 - Chương 19: Thoát y ngăn địch
20
Quyển 1 - Chương 20: Phơi bày cảnh xuân
21
Quyển 1 - Chương 21: Liệt vương chiến bắc dã
22
Quyển 1 - Chương 22: Dạ chiếu ba người
23
Quyển 1 - Chương 23: Gió lớn dấy lên
24
Quyển 1 - Chương 24: Khuyển thọ vô cương
25
Quyển 1 - Chương 25: Truy đuổi đàn ông trên phố
26
Quyển 1 - Chương 26: Đa tạ hầu hạ
27
Quyển 1 - Chương 27: Ve sầu lột xác
28
Quyển 1 - Chương 28: Gặp lại kẻ thù
29
Quyển 1 - Chương 29: Vu oan giá hoạ
30
Quyển 1 - Chương 30: Vô cùng căng thẳng
31
Quyển 1 - Chương 31: Rút kiếm uy hiếp
32
Quyển 1 - Chương 32: Trước lúc cung biến
33
Quyển 1 - Chương 33: Trước lúc cung biến (2)
34
Quyển 1 - Chương 34: Mưa gió nổi lên
35
Quyển 1 - Chương 35: Dã uyên ương
36
Quyển 1 - Chương 36: Ngụy trang như vậy
37
Quyển 1 - Chương 37: Lửa thiêng hoàng thành
38
Quyển 1 - Chương 38: Sát mưa
39
Quyển 1 - Chương 39: Lúc nàng gặp lại
40
Quyển 1 - Chương 40: Nhất tiễu kinh tâm
41
Quyển 1 - Chương 41: Sấm chớp chợt đến
42
Quyển 1 - Chương 42: Bàn về ngực trước đám đông
43
Quyển 1 - Chương 43: Uy hiếp nơi cửa cung
44
Quyển 1 - Chương 44: Ước hẹn tuyệt thế
45
Quyển 1 - Chương 45: Chạy quáng chạy quàng
46
Quyển 1 - Chương 46: Ánh sao sáng chói
47
Quyển 2 - Chương 1: Giựt tiền cướp sắc
48
Quyển 2 - Chương 2: Ai dạy dỗ ai?
49
Quyển 2 - Chương 3: Kẻ trộm nơi hành cung
50
Quyển 2 - Chương 4: Mỹ nhân giữa hồ
51
Quyển 2 - Chương 5: Hoạt sắc sinh hương
52
Quyển 2 - Chương 6: Thanh lâu say mèm
53
Quyển 2 - Chương 7: Tiếng lòng thì thầm
54
Quyển 2 - Chương 8: Khu vườn hoang vắng kinh hoàng
55
Quyển 2 - Chương 9: Thiên hạ xuất chúng
56
Quyển 2 - Chương 10: Gặp nhau trên núi Lục Châu
57
Quyển 2 - Chương 11: Nụ hôn đầu của ai?
58
Quyển 2 - Chương 12: Một mình vượt trùng vây
59
Quyển 2 - Chương 13-1: Hình bóng trong tim (1)
60
Quyển 2 - Chương 13-2: Hình bóng trong tim (2)
61
Quyển 2 - Chương 13-3: Hình bóng trong tim (3)
62
Quyển 2 - Chương 14-1: Quyết tâm hành động (1)
63
Quyển 2 - Chương 14-2: Quyết tâm hành động (2)
64
Quyển 2 - Chương 15-1: Từng bước áp sát (1)
65
Quyển 2 - Chương 15-2: Từng bước áp sát (2)
66
Quyển 2 - Chương 15-3: Từng bước áp sát (3)
67
Quyển 2 - Chương 16-1: Vô cực chi tâm (1)
68
Quyển 2 - Chương 16-2: Vô Cực Chi Tâm (2)
69
Quyển 2 - Chương 16-3: Vô cực chi tâm (3)
70
Quyển 2 - Chương 17-1: Đêm tỏ tình (1)
71
Quyển 2 - Chương 17-2: Đêm tỏ tình (2)
72
Quyển 2 - Chương 17-3: Đêm tỏ tình (3)
73
Quyển 2 - Chương 18-1: Nụ hôn cưỡng ép (1)
74
Quyển 2 - Chương 18-2: Nụ hôn cưỡng ép (2)
75
Quyển 2 - Chương 18-3: Nụ hôn cưỡng ép (3)
76
Quyển 2 - Chương 19: Vũ điệu kinh thế
77
Quyển 2 - Chương 19-2: Vũ điệu kinh thế (2)
78
Quyển 2 - Chương 20-1: Đau khổ lựa chọn (1)
79
Quyển 2 - Chương 20-2: Đau khổ lựa chọn (2)
80
Quyển 2 - Chương 20-3: Đau khổ lựa chọn (3)
81
Quyển 2 - Chương 21: Hiểm nguy cận kề
82
Quyển 2 - Chương 22: Sự sống trong đường chết
83
Quyển 2 - Chương 23: Một đêm “Cảnh xuân”
84
Quyển 2 - Chương 24: Lòng này rất chân thành
85
Quyển 2 - Chương 25: Ba người tranh giành
86
Quyển 3 - Chương 1: Ẩn nhẫn chờ thời cơ
87
Quyển 3 - Chương 2: Đêm trong thâm cung
88
Quyển 3 - Chương 3: Không buông tay
89
Quyển 3 - Chương 4: Lòng nàng đã quyết
90
Quyển 3 - Chương 5: Theo đuổi tình yêu
91
Quyển 3 - Chương 6: Hãy để ta đau
92
Quyển 3 - Chương 7: Nói chuyện với ma
93
Quyển 3 - Chương 8: Nhớ sâu
94
Quyển 3 - Chương 9: Quyết định nặng nề
95
Quyển 3 - Chương 10: Oan gia ngõ hẹp
96
Quyển 3 - Chương 11: Tình nàng rất sâu
97
Quyển 3 - Chương 12: Nụ hôn triền miên
98
Quyển 3 - Chương 13: Miệng lưỡi sắc bén
99
Quyển 3 - Chương 14: Tình yêu chân thành
100
Quyển 3 - Chương 15: Vì ta trân trọng
101
Quyển 3 - Chương 16: Ngự phong thành kỳ
102
Quyển 3 - Chương 17: Thiên Thượng nhân gian
103
Quyển 3 - Chương 18: Thời gian nào có tội tình gì
104
Quyển 3 - Chương 19: Nụ hôn khuynh tình
105
Quyển 3 - Chương 20: Huyết sắc giang sơn
106
Quyển 3 - Chương 21: Lưỡng tâm vướng mắc
107
Quyển 3 - Chương 22: Ấm áp hòa thuận
108
Quyển 3 - Chương 23: Lật đổ càn khôn
109
Quyển 3 - Chương 24: Cưỡng hôn bên đường
110
Quyển 3 - Chương 25: Bi kịch hiểu lầm
111
Quyển 3 - Chương 26: Vô tình bị hại
112
Quyển 4 - Chương 1: Mỹ nhân sát thủ
113
Quyển 4 - Chương 2: Quý phi say rượu
114
Quyển 4 - Chương 3: Đồng hành với mỹ nhân
115
Quyển 4 - Chương 4: Ám Dạ tiêu hồn
116
Quyển 4 - Chương 5: Tranh giành
117
Quyển 4 - Chương 6-1: Ngàn dặm truy tung (1)
118
Quyển 4 - Chương 6-2: Ngàn dặm truy tung (2)
119
Quyển 4 - Chương 7-1: Người cũ quay về (1)
120
Quyển 4 - Chương 7-2: Người cũ quay về (2)
121
Quyển 4 - Chương 8-1: Món quà khuynh thành (1)
122
Quyển 4 - Chương 8-2: Món quà khuynh thành (2)
123
Quyển 4 - Chương 9-1: Phượng bay Cửu Tiêu (1)
124
Quyển 4 - Chương 9-2: Phượng bay Cửu Tiêu (2)
125
Quyển 4 - Chương 9-3: Phượng bay Cửu Tiêu (3)
126
Quyển 4 - Chương 10-1: Máu chảy Côn Kinh (1)
127
Quyển 4 - Chương 10-2: Máu chảy Côn Kinh (2)
128
Quyển 4 - Chương 10-3: Máu chảy Côn Kinh (3)
129
Quyển 4 - Chương 10-4: Máu chảy Côn Kinh (4)
130
Quyển 4 - Chương 10-5: Máu chảy Côn Kinh (5)
131
Quyển 4 - Chương 11-1: Lửa cháy Lâm Thiên (1)
132
Quyển 4 - Chương 11-2: Lửa cháy Lâm Thiên (2)
133
Quyển 4 - Chương 11-3: Lửa cháy Lâm Thiên (3)
134
Quyển 4 - Chương 11-4: Lửa cháy Lâm Thiên (4)
135
Quyển 5 - Chương 1-1: Đêm pháo hoa (1)
136
Quyển 5 - Chương 1-2: Đêm pháo hoa (2)
137
Quyển 5 - Chương 1-3: Đêm pháo hoa (3)
138
Quyển 5 - Chương 1-4: Đêm pháo hoa (4)
139
Quyển 5 - Chương 2-1: Tâm nơi phương nào (1)
140
Quyển 5 - Chương 2-2: Tâm nơi phương nào (2)
141
Quyển 5 - Chương 3-1: Vừa gõ vừa đánh (1)
142
Quyển 5 - Chương 3-2: Vừa gõ vừa đánh (2)
143
Quyển 5 - Chương 3-3: Vừa gõ vừa đánh (3)
144
Quyển 5 - Chương 4-1: Hành trình vui vẻ (1)
145
Quyển 5 - Chương 4-2: Hành trình vui vẻ (2)
146
Quyển 5 - Chương 4-3: Hành trình vui vẻ (3)
147
Quyển 5 - Chương 5-1: Duyên cộng chẩm
148
Quyển 5 - Chương 5-2: Duyên cộng chẩm (2)
149
Quyển 5 - Chương 6-1: Tận dụng thời cơ (1)
150
Quyển 5 - Chương 6-2: Tận dụng thời cơ (2)
151
Quyển 5 - Chương 6-3: Tận dụng thời cơ (3)
152
Quyển 5 - Chương 7-1: Gần mặt cách lòng (1)
153
Quyển 5 - Chương 7-2: Gần mặt cách lòng (2)
154
Quyển 5 - Chương 7-3: Gần mặt cách lòng (3)
155
Quyển 5 - Chương 8-1: Lòng như lửa đốt (1)
156
Quyển 5 - Chương 8-2: Lòng như lửa đốt (2)
157
Quyển 5 - Chương 8-3: Lòng như lửa đốt (3)
158
Quyển 5 - Chương 8-4: Lòng như lửa đốt (4)
159
Quyển 5 - Chương 9-1: Cuộc gặp trong nhà lao (1)
160
Quyển 5 - Chương 9-2: Cuộc gặp trong nhà lao (2)
161
Quyển 5 - Chương 9-3: Cuộc gặp trong nhà lao (3)
162
Quyển 5 - Chương 9-4: Cuộc gặp trong nhà lao (4)
163
Quyển 5 - Chương 10-1: Người xưa yên lặng (1)
164
Quyển 5 - Chương 10-2: Người xưa yên lặng (2)
165
Quyển 5 - Chương 10-3: Người xưa yên lặng (3)