Chương 41

Năng suất của đội tìm kiếm quá cao, từ khi thành lập vào ngày 1 tháng 8 đến giờ, số lượng đối tượng nghiên cứu cũng vững bước gia tăng.

Buổi chiều số 6 và số 7 đến, tầng hầm bốn mở một cuộc họp nhỏ, quyết định mở rộng dự án cũng như tiến hành nhiều thử nghiệm hơn. Hình Bác Ân mang danh là nhân viên nòng cốt cũng được tham dự hội nghị, nàng rất mâu thuẫn với bản thân, một mặt thì hy vọng có thể nhanh chóng lấy được thành quả trước khi Khâu Sam đến, một mặt lại không thể xem sáu đối tượng nghiên cứu kia là những vật thí nghiệm chân chính.

Chỉ là ý kiến của nàng không quan trọng, khi nàng đưa ra yêu cầu cơ bản nhất là phải bảo vệ an toàn cho tính mạng của các đối tượng nghiên cứu, ngay cả một ánh mắt Phan Thận cũng không thèm liếc về phía nàng.

Sắc trời đã nhuộm tối, Hình Bác Ân ngồi sau bàn, chăm chú viết phương án thí nghiệm mới, viết vừa xong một đoạn lại bôi đi, ngẫm nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn viết lại cái đoạn bị bôi vừa nãy, viết ra y chang không khác một chữ nào.

Cửa phòng bị gõ vang, Hình Bác Ân đặt bút xuống, bóp bóp trán, đứng dậy mở cửa.

Nhìn thấy Độ Nhược Phi ngoài cửa, Hình Bác Ân giật mình kinh hãi, sau khi để Độ Nhược Phi vào cửa đồng thời thấy rõ khuôn mặt Độ Nhược Phi, Hình Bác Ân lại giật mình kinh hãi lần hai.

"Mặt cô sao vậy?" Hình Bác Ân nhìn một bên má thâm tím của Độ Nhược Phi hỏi.

"Ngày hôm qua đánh với đội trưởng một trận, qua vài ngày sẽ tiêu." Độ Nhược Phi lạnh nhạt nói.

Hình Bác Ân có chút ngây người, không nghĩ tới một người có thể chạy thoát khỏi đám xác sống mà không bị sứt mẻ gì như Độ Nhược Phi, kết quả lại bị người ở đây đập bầm dập."Ngồi đi. Cô có muốn tôi mang thuốc đến không?"

"Không cần, bôi thuốc rồi." Độ Nhược Phi cầm lấy chai nước khoáng Hình Bác Ân đưa, nhưng lại không mở nắp uống, cô có chút không biết mở miệng nói về việc kia thế nào.

Hình Bác Ân nhìn sắc mặt cô không tốt lắm, tưởng cô còn đang bị đau, đợi một hồi, Hình Bác Ân hỏi thử: "Vậy tôi có thể giúp được gì cho cô không?"

Độ Nhược Phi: "Không. Không phải việc của tôi."

Vậy thì chỉ có thể là việc liên quan đến Độ Trân Bảo, Hình Bác Ân suy đoán. Chẳng qua là Hình Bác Ân không cảm thấy mình có thể giúp được gì cho Độ Trân Bảo, nàng cảm giác lần này Độ Nhược Phi hơn phân nửa là lo lắng hão huyền.

Độ Nhược Phi lấy trong túi ra một chiếc di động nói: "Cô cầm đi."

"Cô muốn tôi tìm giúp đồ sạc điện thoại hả?" Hình Bác Ân phát huy trí tưởng tượng.

Độ Nhược Phi thật sự không nghĩ tới việc này khó nói ra khỏi miệng dữ vậy, cô không khỏi có chút rầu rĩ, thề về sau nhất định không bao giờ làm người truyền lời. "Kỳ thật tôi nên đến vào ngày hôm qua rồi, lần lữa một hồi. Ngày hôm qua tôi, tôi gặp Khâu Sam."

"Cô gặp Khâu Sam."

"Đúng vậy, Khâu Sam còn dắt theo hai xác sống còn sống nữa, một trong hai tên đó chính là người tôi đưa đến ngày hôm qua ấy."

Hình Bác Ân mở to hai mắt, chăm chú lắng nghe.

Độ Nhược Phi sổ ra một hơi: "Tôi bảo cô ấy theo tôi về cô ấy nói có người có việc không thể đi, cô ấy còn nói qua một thời gian nữa sẽ vào thành bảo cô chờ cô ấy, sau đó cô ấy bảo tôi chụp cho cô ấy một tấm ảnh ở trong di động này, cô tự mình xem đi. Hô —— " Rốt cuộc cũng nói xong, Độ Nhược Phi cảm giác cực kì thoải mái.

Hình Bác Ân cúi đầu, mở mục hình ảnh của di động lên, nàng lập tức nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đang nằm lẫn trong một đống hình kia, nàng nhìn rất lâu, mãi sau đó mới cẩn thận đưa tay gõ nhẹ một cái để cho hình phóng lớn lên.

"À đúng rồi, Khâu Sam nói chuyện có vẻ lưu loát hơn lần trước, một lần có thể nói bốn năm chữ, có điều tôi sợ mấy xác sống còn sống theo sau cô ấy biết được sẽ không tốt nên cũng không hỏi cô ấy sao lại thế này." Độ Nhược Phi bổ sung.

Hình Bác Ân hiện giờ giống như không nghe lọt bất kì chữ nào, hai ngón tay kéo duỗi liên tục trên màn hình, phóng to rồi lại thu nhỏ, xem xét từng chi tiết nhỏ trên tấm ảnh.

"Cô có biết là cô đang cười không vậy?" Độ Nhược Phi cảm thấy có chút lạnh người, nhỏ giọng hỏi.

Hình Bác Ân ngẩng đầu nhìn cô, nụ cười trên mặt càng rộng mở thêm một chút.

Độ Nhược Phi tự dưng rùng mình một cái, nói: "Vậy giờ tôi trở về đội nha?"

Hình Bác Ân gật đầu: "Cám ơn cô."

"Không cần cảm ơn." Độ Nhược Phi vội chạy lấy người.

Trong phòng không còn ai khác, Hình Bác Ân có thể xem ảnh chụp một cách thoả thích. Nàng thả lỏng nằm trên giường, phóng đại khuôn mặt Khâu Sam. Sắc mặt Khâu Sam vẫn tái nhợt xám xịt như vậy, thoạt nhìn không hề mềm mại chút nào, một chút co dãn cũng không có. Lúc cười rộ lên hai môi lộ ra một khe hở, hàm răng vẫn rất sạch sẽ, không có ăn bậy cái gì. Ánh mắt vẫn ngời sáng như vậy, có thể thấy cả hình ảnh điện thoại di động phản chiếu trong con ngươi. Vẫn là đôi mắt ấy, khiến nàng vừa nhìn liền cảm giác tràn ngập ý chí sống sót, trong thâm tâm càng thêm vững tin vào tương lai tốt đẹp.

Hai cái tay tạo hình v trông thật ngốc. Hình Bác Ân cười nghĩ.

Hình ảnh đột nhiên thu nhỏ lại, Hình Bác Ân sợ tới mức ngồi bật dậy, sau đó mới phát hiện là do mình không cẩn thận ấn nút thoát ra màn hình chính. Hình Bác Ân liếc nhìn đồng hồ, nhanh chóng đứng dậy thay quần áo, mang di động ra cửa. Nàng mượn một cái đèn pin dưới lầu, vội vàng chạy đến khu thí nghiệm tìm chú quản lý mượn chìa khoá mở cửa phòng in ấn.

Chú quản lý bị hành động của nàng doạ hoảng hồn, hỏi: "Con cần in cái gì hả? Máy in còn ít giấy lắm, để chú thêm một xấp vào nha?"

"Bên trong còn bao nhiêu tờ ạ?"

"Chắc là còn... khoảng mười tờ."

"Dạ đủ rồi ạ." Hình Bác Ân nói, "Con in hai tấm hình thôi."

Ông chú nhẹ nhàng thở ra: "Vậy con in đi, chú đi toilet, hồi nãy hết cả hồn. Làm xong cứ để đèn và cửa đó lát chú lo."

"Dạ, cám ơn." Hình Bác Ân có chút ngượng ngùng, bị chú quản lý nói nàng mới cảm giác dường như mình hơi bị kích động quá mức.

Khuôn mặt này của Khâu Sam, thật ra thì in trắng đen hay in màu thì cũng không có gì khác biệt, nhưng Hình Bác Ân lại cố tình chọn in màu. Hình chụp cầm đến trên tay, rốt cuộc Hình Bác Ân cũng bình tĩnh lại, ôm hai tờ giấy vào ngực chậm rãi đi về.

Từ trong bụi cỏ bên đường vọng ra tiếng dế kêu rả rích, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua đè thấp đầu ngọn cỏ, đám dế bỗng dưng im bặt, Hình Bác Ân dừng chân, nâng tay dùng tay áo chậm khoé mắt, tiếp tục bước đi.

Đi vài bước, nàng lại dừng lại lần nữa, nghiêng đầu dùng tay áo lau khoé mắt, tay áo rất nhanh đã thấm ướt, Hình Bác Ân há miệng thở dốc vài cái, cất bước lặng lẽ đi dưới ánh trăng.

Một tối này Hình Bác Ân cơ hồ không ngủ.

Nàng không thể thuyết phục bản thân ngừng suy nghĩ được.

Khâu Sam gặp ai? Bị việc gì ràng buộc?

Vì sao Khâu Sam không đến? Nàng đã đợi lâu như vậy, còn phải đợi thêm bao lâu nữa?

Cố chịu đựng nằm chờ đến hừng đông, Hình Bác Ân vác vẻ mặt tiều tuỵ đến tầng hầm bốn tìm Lê Hàn, sau khi tìm một vòng không thấy, nàng liền dò hỏi Trần Điềm Viên.

Đầu tiên là Trần Điềm Viên ngạc nhiên nhìn sắc mặt Hình Bác Ân một hồi, sau đó mới nói: "Giáo sư còn chưa đến, nghe nói có người tìm thầy, giờ chắc thầy đang tiếp khách trong văn phòng. Sư tỷ, chị vừa làm thí nghiệm vừa chờ đi."

Hình Bác Ân chờ không được, thay đồ xong lập tức chạy đến văn phòng Lê Hàn.

Cửa văn phòng đóng, Hình Bác Ân có việc gấp, quản không được nhiều như vậy, gõ cửa nói: "Giáo sư, là em, Hình Bác Ân."

Qua vài giây, bên trong mới truyền ra giọng Lê Hàn: "Mời vào."

Hình Bác Ân đẩy cửa ra liền thấy có hai người ngồi đối diện Lê Hàn, nàng khom người tạ lỗi: "Thật có lỗi vì đã quấy rầy mọi người. Giáo sư, em có việc gấp muốn nói riêng với thầy."

Lời còn chưa dứt, một trong hai người đưa lưng về phía nàng quay đầu, là người ngồi bên phải, trong mắt lấp lánh nụ cười, nhìn nàng nói: "Bác Ân, đã lâu không gặp."

Vừa nghe giọng, Hình Bác Ân liền giật mình.

Không khí như đông lại hồi lâu, người bên trái vẫn không hề có hành động gì, Lê Hàn đứng lên phá vỡ bầu không khí yên lặng: "Bác Ân, Lý Tri Triết vừa đến hôm nay." Lê Hàn liếc nhìn người bên trái một cái, không nhiều lời thêm tiếng nào.

"Xin chào, đã lâu không gặp." Hình Bác Ân chào Lý Tri Triết.

Rốt cục, người đứng bên trái quay đầu lại, cười chào hỏi: "Xin chào bạn gái cũ, tôi là hôn thê của Lý Tri Triết."

Sắc mặt Lê Hàn giống như bị táo bón bảy ngày.

Ngược lại, tâm tình Hình Bác Ân cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu, chẳng qua trước khi vị hôn thê kia quay đầu thì nàng đã đưa nhận định sai lầm rằng đó là một người đàn ông cao gầy do nhìn từ phía sau không rõ mặt, giờ biết được chân tướng nên cảm giác có chút có lỗi."Xin chào." Hình Bác Ân lễ phép đáp lại.

Lê Hàn nói: "Việc sắp xếp chỗ ở trong ký túc xá có chút gấp rút, hai người là hôn phu hôn thê, nói vậy chắc hai người không ngại ở chung một phòng ha?"

"Đương nhiên không thành vấn đề." Vị hôn thê trả lời trước.

Lý Tri Triết nói: "Bác Ân, lúc nào có thời gian rảnh tụi mình ôn chuyện chút nha?"

Vị hôn thê kia lập tức trợn mắt hung dữ.

Hình Bác Ân đáp lời: "Hiện giờ mọi người đều bận rộn, chỉ sợ không có thời gian rảnh."

"Không sao." Lý Tri Triết cười nói, "Chúng tôi đi trước, không cản trở mọi người bàn chính sự."

"Tạm biệt." Hình Bác Ân gật đầu.

Sau khi hai người này rời đi, sắc mặt Lê Hàn vẫn không quá dễ nhìn, trái lại Hình Bác Ân có chút áy náy nói: "Giáo sư, em không sao, lúc trước tụi em chia tay trong hoà bình, vài năm nay không liên hệ gì, tụi em cũng giống như những người xa lạ vậy."

Lê Hàn bảo: "Bác Ân, không cần phải vì mặt mũi mà oan ức chính mình, sợ rằng về sau vị hôn thê này của Lý Tri Triết sẽ đến kiếm chuyện phiền toái với em. Dù sao phòng thí nghiệm hiện tại không thiếu người, tôi sẽ an bài một chỗ ở bên ngoài cho họ."

"Làm sao lại không thiếu người được? Theo xu hướng hiện tại, đối tượng nghiên cứu trong viện ngày càng nhiều, nhiều đối tượng như vậy sẽ khiến mọi người càng ngày càng bận rộn, càng nhiều việc sẽ càng dễ sai sót. Trình độ chuyên môn cũng như tư duy logic của Lý Tri Triết đều rất xuất sắc, nếu cự tuyệt Lý Tri Triết ngoài cửa thì đây chắc chắn sẽ là tổn thất lớn cho toàn bộ quá trình nghiên cứu. Hơn nữa em thật sự không ngại. Em tin rằng chỉ cần chờ thêm vài ngày nữa, vị hôn thê của Lý Tri Triết biết em và Lý Tri Triết thật sự không có gì sẽ không đụng tới em nữa."

"Haiz, " Lê Hàn thở dài, "Nếu em nói vậy thì tôi cũng không quản nhiều nữa. Hai ngày tới Lý Tri Triết sẽ đến phòng thí nghiệm. Em tìm tôi có việc gì không?"

Hình Bác Ân kéo áo khoát, một tờ giấy trắng phẳng phiu được nàng cẩn thận giữ ở bụng, Hình Bác Ân lật trái tờ giấy lại rồi đặt lên bàn, trong giọng nói không che giấu được hưng phấn: "Khâu Sam có tin tức."

Lê Hàn cầm tờ giấy, nhìn ảnh chụp hỏi: "Đây là bạn em hả?"

"Dạ."

"Bạn em... Bạn em đang làm gì? Tấm ảnh này đâu ra vậy?"

"Em và Khâu Sam có một người bạn trong đội tìm kiếm, ngày hôm qua người đó gặp Khâu Sam." Hình Bác Ân nói xong liền cụp mắt xuống, "Chẳng qua là, hiện giờ Khâu Sam không chịu đến."

"Vì sao?" Lê Hàn vừa hỏi vừa dí sắt mặt vào tấm ảnh để có thể nhìn rõ thần thái của Khâu Sam "Người bạn này của em, so với các đối tượng từ số 2 đến số 7 thì trông càng giống con người hơn."

"Đúng ạ, hơn nữa theo lời bạn tụi em nói, so với thời điểm rời đi thì động tác của Khâu Sam càng thêm linh hoạt, khả năng ngôn ngữ cũng tiến bộ. "

Lê Hàn buông ảnh chụp, tay chống lên mặt bàn một cái "Ầm ", sau đó Lê Hàn nghiêm túc nói: "Nhất định phải đón cô ấy về. Đây là một chứng cớ cực kì có giá trị, có Khâu Sam, bên mình sẽ có thêm lợi thế, tôi tin rằng trưởng khoa Phan Thận sẽ đồng ý nhượng bộ. Chuyện này cứ giao cho tôi ra mặt giải quyết, tôi cam đoan với em, sẽ mang bạn em về một cách an toàn."

Hình Bác Ân hy vọng mình có thể ra sức được thêm nhiều chút, nhưng biết sao được khi nàng chỉ là một người thấp cổ bé họng, để Lê Hàn ra mặt là biện pháp tốt nhất. Nàng gật đầu, nói: "Em tin thầy."

Viện nghiên cứu nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, tin Lý Tri Triết trở về chỉ cần một buổi sáng thôi đã truyền đến tai toàn bộ người nên biết. Đến chiều, người nên nhìn thấy Lý Tri Triết đều gặp qua mặt vị hôn thê của Lý Tri Triết, nữ sĩ Trương Tri Thối.

Bất luận xét về chiều cao hay là tên gọi thì cũng sẽ không có ai cho rằng đây là một vị nữ sĩ, nhưng mọi người cũng đã nhìn thấy tận mắt, đây xác thực là một vị nữ sĩ, vì thế lời bàn luận ngầm nổi lên bốn phía, chỉ trong một ngày cặp vợ chồng Lý Tri Triết cùng Trương Tri Thối liền trở thành đề tài bàn tán sôi nổi nhất viện nghiên cứu.