Chương 18

Độ Nhược Phi đáp: "Thấy rồi."

Hình Bác Ân nhắc nhở: "Sắp phải đổi xe."

"Đổi xe?" Độ Nhược Phi sửng sốt, "Sao lại đổi xe? Chiếc này chạy rất ổn, chạy thẳng đến Trung Từ cũng sẽ không có chuyện gì."

Hình Bác Ân mờ mịt nói: "Nhưng xe sắp hết xăng."

"Lấy từ xe khác là được. Ven đường chỗ nào cũng có xe, trên cao tốc hẳn cũng có không ít? Muốn kiếm xăng thì dư sức." Độ Nhược Phi nói xong bèn nghi hoặc hỏi, "Đừng nói, mấy lần trước cứ hết xăng là mấy người đổi xe nha?"

"Đúng vậy." Hình Bác Ân thành thật trả lời.

Nghe Độ Nhược Phi nói có vẻ nhẹ nhàng, tựa hồ đây chỉ là chuyện thường, Hình Bác Ân có chút mờ mịt, nàng thật sự không có hiểu biết về phương diện này lắm, chỉ có thể khều khều Khâu Sam đang ngồi đằng trước: "Có thể lấy xăng từ xe khác sao?"

Khâu Sam lắc đầu, cô cũng không biết.

Độ Trân Bảo kéo áo Độ Nhược Phi rồi nói: "Tỷ tỷ của em lái xe rất giỏi, thường xuyên đổ xăng, còn có thể tự sửa xe, hai chị tin tưởng chị ấy đi!"

Hình Bác Ân mỉm cười bảo: "Được, chị tin chị của em. Lần trước các người cũng tự đổ xăng sao?"

Độ Trân Bảo gật đầu bảo: "Để mừng em thi đậu đại học nên gia đình thưởng cho em với tỷ tỷ một chuyến du lịch leo núi. Vốn định sẽ ở đây chơi bốn ngày ba đêm thì ngay ngày hôm sau lại..." Độ Trân Bảo mếu máo, ra vẻ tiếc nuối.

Hình Bác Ân kinh ngạc hỏi: "Đại học? Em thi tốt nghiệp cấp 3 rồi hả?"

Độ Trân Bảo nói: "Em xin thi bằng chữ nổi."

"Ra vậy." Hình Bác Ân gật gù, không định hỏi tiếp nữa. Con người tiếp nhận thông tin chủ yếu dựa vào thị giác. Cho dù Độ Trân Bảo có thông minh hơn người đi nữa, khi khuyết thiếu loại giác quan quan trọng này, thì tất nhiên phải cố gắng gấp mười, thậm chí là gấp trăm lần nếu muốn đạt được thành tích như bao người khác.

Hiện giờ, sống thôi đã khó khăn lắm rồi, nên cũng không cần phải nhắc lại cái quá khứ vất vả đó làm gì.

Nhưng Hình Bác Ân không nghĩ tới Độ Trân Bảo lại tự mình nói tiếp.

"Đại học nhận người khiếm thị chỉ có vài nơi, ngành chuyên môn cũng hạn hẹp, nhưng lần này em thi rất tốt, ba mẹ có góp ý việc chọn trường cho em, mà thầy cô bên trường đại học mà em đặt nguyện vọng một cũng bảo rằng với thành tích này thì em không cần lo lắng. Đợi đến khi xác sống bị tiêu diệt, hoặc bọn nó khôi phục lại ý thức một lần nữa, có lẽ em còn có thể đi học."

Hình Bác Ân hỏi: "Em cho rằng xác sống sẽ khôi phục ý thức?"

"Khâu tỷ tỷ là một ví dụ kìa." Độ Trân Bảo cười chỉ Khâu Sam, nói, "Khâu tỷ tỷ vẫn luôn che chở em, em rất thích Khâu tỷ tỷ."

Khâu Sam: "... Cám, ơn."

Độ Trân Bảo lại chuyển sang Hình Bác Ân: "Nhưng mà em vẫn thích Hình tỷ tỷ hơn, vì Hình tỷ tỷ rất dịu dàng."

Hình Bác Ân chạm lên một trong hai chùm tóc đuôi ngựa của Độ Trân Bảo, khẽ vuốt từ trên xuống. Tóc Độ Trân Bảo không quá bẩn, vuốt lên cảm giác khá là dễ chịu, Hình Bác Ân vuốt một cái xong lại tiếp tục vuốt một cái khác.

Độ Nhược Phi ngồi trước chợt hỏi: "Khâu Sam, nếu tới đằng trước mình quẹo trái thì có lên cao tốc được không?"

Khâu Sam: "A."

Độ Nhược Phi chậm rãi dừng xe rồi nói: "Hình Bác Ân, dọn đường nào."

"Được." Hình Bác Ân không nói hai lời, lập tức xách cây thép xuống xe.

Trong xe lại còn mỗi Khâu Sam và Độ Trân Bảo.

Lần này, chỗ xe đậu rất ít xác sống, Khâu Sam không cần xuống xe đứng canh ở cửa, chỉ cần ngồi bên trong đợi mọi người về là được.

Bầu không khí có chút vi diệu.

Khâu Sam không sợ Độ Trân Bảo, Độ Trân Bảo sẽ không giết cô, nên chẳng có gì phải sợ cả. Chẳng qua là, sau khi đã chứng kiến tình cảnh Độ Trân Bảo giết người, Khâu Sam lại không cách nào thả lỏng tâm tình trước mặt Độ Trân Bảo được.

Kỳ thật trước khi Độ Trân Bảo giết người, Khâu Sam cũng không có bao nhiêu hảo cảm với cô bé này. Độ Trân Bảo có vẻ ngoài ngây thơ trong sáng đáng yêu, cô không có hứng thú, tình thương của mẹ gì đó căn bản là cô không có, cho nên căn bản là cô miễn dịch với Độ Trân Bảo.

Nhưng mà, miễn dịch là một chuyện, thấy cô bé giết người lại là một chuyện khác.

Đến bây giờ trong đầu Khâu Sam vẫn còn nhớ được cảm giác chấn động khi đó.

Độ Trân Bảo ra vẻ ngây thơ đơn thuần nhắc nhở: "Khâu tỷ tỷ, Hình tỷ tỷ bảo chị phải chăm chỉ tập phát âm đó."

"Bất, Bát, Bất, Bát, Bất, Bất, Bác..."

Độ Trân Bảo hiếu kỳ: "Chị muốn phát âm tên của Hình tỷ tỷ?"

"A."

"Chị ấy là người rất quan trọng với chị sao?"

"A."

"Chị ấy rất tốt với chị."

"A." Một tiếng này có chút hiền hòa ấm áp.

"Khâu tỷ tỷ, nếu chị ấy gặp phải nguy hiểm, chị có chịu đi cứu chị ấy không?"

"A."

"Chị sẽ nguyện trả giá tới mức độ nào?"

"..."

Câu trả lời của vấn đề này, Khâu Sam không biết.

Độ Trân Bảo nói: "Em cũng không biết em sẽ làm tới mức độ nào nếu tỷ tỷ của em gặp nguy hiểm. Nhưng em biết, nếu em gặp nguy hiểm, tỷ tỷ của em nhất định sẽ chiến đấu quên mình bảo vệ em. Chị nói xem, nếu chị gặp nguy hiểm, Hình tỷ tỷ có chiến đấu quên mình để che chở chị không?"

Vấn đề này, Khâu Sam vẫn không trả lời được.

"Khâu tỷ tỷ, em nói thích chị là thật, nếu chị chết, em nghĩ em sẽ báo thù cho chị."

"Phi!" Khâu Sam dùng hết sức lực, bao gồm cả ý chí lực vô hình, phát ra một âm môi cực chuẩn.

Độ Trân Bảo cười vui vẻ: "Ha ha ha! Khâu tỷ tỷ, chị thật lợi hại, lại tiến bộ rồi, chờ Hình tỷ tỷ về chị có muốn nói lại cho chị ấy nghe một lần không?"

"..." Khâu Sam trợn tròn mắt, rồi lườm một cái.

"Lâu lâu đùa một chút như vầy cũng vui ghê." Độ Trân Bảo thỏa mãn thở ra một hơi, "Hình tỷ tỷ sắp trở lại rồi, em sẽ nói tốt giúp chị."

Khâu Sam nhìn ra trước, quả nhiên Hình Bác Ân đang đi về xe.

"Bác, Bác..." Khâu Sam tiếp tục luyện tập.

Lên xe xong Hình Bác Ân liền khích lệ: "Rất tốt Khâu Sam, nước chảy đá mòn."

Độ Trân Bảo nói: "Sau khi mọi người xuống xe thì Khâu tỷ tỷ vẫn ngồi luyện phát âm liên tục. Em tin rằng Khâu tỷ tỷ sẽ có thể trò chuyện cùng chúng ta nhanh thôi."

"Phải không?" Hình Bác Ân nghe xong thì cực kì hưng phấn, vỗ vai Khâu Sam, "Em có thể nói được càng nhiều chữ, thì sẽ càng có lợi cho em, em hiểu không?"

"Khó, quá."

Độ Trân Bảo thực thẳng thắn thành khẩn mà bật cười.

Hình Bác Ân cổ vũ: "Không sao, hồi đầu nói không được cũng không sao, mình có kinh nghiệm như vậy rồi mà, đúng không? Cần phải can đảm và thử nghiệm, dám mở miệng thì mới tiến bộ được!"

Khâu Sam: "A."

Cô nghĩ rằng: Hình Bác Ân làm nghiên cứu viên mà không làm giáo viên quả thật là mai một nhân tài.

Độ Trân Bảo ngồi bên cạnh chọt chẹt vào, hai tay nắm chặt ra vẻ thật lòng nói: "Cố gắng lên, Khâu tỷ tỷ!"

Khâu Sam không thèm hé môi mà phát ra một tiếng: "Ừ."

Trực giác của Độ Nhược Phi cực chuẩn, sau khi rẽ vào con đường bên trái, số lượng xác sống cũng không quá nhiều. Độ Nhược Phi và Hình Bác Ân dần tìm được tiết tấu thích hợp, cũng dần có thể phối hợp hành động với nhau khá là ăn ý, xác sống chưa kịp chạm đến cửa xe, thì hai người đã có thể quay lại xe.

Sau khi một lần nữa dọn sạch con đường, lượng xăng còn lại trong xe cũng gần cạn. Độ Nhược Phi chỉ cần dùng một loại như ống nước mềm cùng một cái chai nước không liền có thể biểu diễn kỹ thuật "Trộm xăng" ở ven đường, tuy Độ Trân Bảo không nhìn thấy gì nhưng cảm giác kiêu hãnh vẫn cực kì dạt dào ngẩng đầu nói: "Thế nào, lợi hại chưa? Cái gì tỷ tỷ của em cũng biết."

Hình Bác Ân nhớ tới bát mì nóng hôi hổi đêm hôm trước bèn thuận miệng hỏi: "Nấu cơm thì sao?"

Độ Trân Bảo đột nhiên im re.

Độ Nhược Phi tiếp lời: "Cái đó thì không. Từ nhỏ tôi đã vào đội tuyển, đó giờ vẫn ăn căn tin, không có cơ hội nấu cơm."

Độ Trân Bảo đổi hướng câu chuyện: "Tỷ tỷ của em mạnh nhất đội!"

Độ Nhược Phi bảo em gái: "Đó là do ở tuyển thành phố thôi. Vào tuyển quốc gia rồi thì không được vậy nữa."

Độ Trân Bảo: "Mạnh nhất!"

Độ Nhược Phi mỉm cười, cũng không thèm sửa lại cho đúng.

Muốn rút toàn bộ xăng trong chiếc xe kia cũng tốn chút thời gian. Độ Trân Bảo đứng cạnh Độ Nhược Phi, còn Hình Bác Ân thì mang Khâu Sam tản bộ xung quanh xe.

Hình Bác Ân vẫn còn chưa từ bỏ ý định. Hiện giờ Khâu Sam nói chuyện càng ngày càng rành mạch rõ ràng, hy vọng mà Hình Bác Ân ký thác trên người Khâu Sam cũng ngày càng lớn. Nàng rất muốn Khâu Sam có thể đi lại như người bình thường, mặc dù Khâu Sam đi chậm một chút, nhưng chỉ cần có thể đi vững, thì thật sự sẽ không khác người sống là mấy, đến lúc bọn họ trở lại hoà nhập cộng đồng rồi, thì có lẽ mọi người sẽ không nảy sinh địch ý với Khâu Sam.

Từ khi nghe hai câu cảm khái đầy hàm ý kia của Độ Nhược Phi, Hình Bác Ân liền bắt đầu lo lắng. Nàng tin tưởng Khâu Sam, nàng biết Khâu Sam sẽ không tổn thương người khác. Nhưng người khác lại có thể tổn thương Khâu Sam hay không? Hình Bác Ân không dám nói trước. Những con người bị bao phủ trong nỗi sợ và đắm chìm trong căm phẫn, những con người đặt sinh mệnh của họ lên hàng đầu, khi họ nhìn thấy Khâu Sam chắc chắn sẽ không cần biết Khâu Sam là ai, họ chỉ biết dùng chém giết để phát tiết chính mình, để thể hiện bản thân là cỡ nào anh dũng, cũng giống như là, giết Khâu Sam rồi thì bọn họ sẽ báo được mối thù cho bạn bè người thân gia đình của họ vậy.

Khâu Sam phát ra tiếng kéo suy nghĩ Hình Bác Ân trở về.

"Sao?" Hình Bác Ân quay đầu hỏi.

Khâu Sam: "Tâm, Bác, Ân."

Hình Bác Ân mỉm cười: "Là Hình, dùng âm mũi, Hình."

"Tâm."

"Được rồi." Hình Bác Ân nói, "Em có thể đọc tên em không? Khâu, Sam."

"Khâu Sam. "

Mỗi âm phát ra kéo thật dài, lại còn có chút ngọng, nếu Hình Bác Ân chưa từng thấy thẻ hành nghề của Khâu Sam, thì nhất định nàng không thể nghe ra hai âm này là hai chữ nào.

"Họ tên, tuổi tác, quê quán của em đều rất quan trọng, phải chăm chỉ luyện tập, được không?" Hình Bác Ân nói.

"Hảo." Khâu Sam nhận lời.

Độ Nhược Phi gọi bọn họ: "Thêm xăng xong rồi, đi thôi."

"Đến liền." Hình Bác Ân trả lời một tiếng rồi tháo hai găng tay nhét ngang hông, đứng đối mặt Khâu Sam, nắm hai tay Khâu Sam chậm rãi lui về sau.

Khâu Sam bước theo từng bước của Hình Bác Ân mà tiến về phía trước, cô biết Hình Bác Ân làm vậy là vì muốn giúp cô khôi phục khả năng di chuyển, nhưng cô lại không thể tập trung hoàn toàn. Tay Hình Bác Ân là nóng hay lạnh, Khâu Sam không biết, nhưng trong lòng cô vẫn cảm giác đó là một đôi tay mềm mại.

"Không cần lê chân, cứ thẳng gối nhấc chân mà đi." Hình Bác Ân cúi đầu quan sát hai chân Khâu Sam.

Khâu Sam ngắm nhìn hai hàng lông mi của Hình Bác Ân.

Độ Nhược Phi ló đầu ra khỏi xe: "Hình Bác Ân, bên trái."

Hình Bác Ân ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi buông tay bảo Khâu Sam: "Em lên xe trước đi."

Khâu Sam lập tức đi thật thẳng gối về xe, xuyên qua lớp kính thuỷ tinh nhìn Hình Bác Ân đang bổ sọ xác sống ở đằng xa.

Hình Bác Ân nhanh chóng trở về, đoàn người lại tiếp tục lên đường tiến về phía cao tốc.

Chỗ đường lên cao tốc phát sinh một vụ tai nạn liên hoàn, bốn xe tông nhau, Độ Nhược Phi may mắn tìm được trong cốp một trong bốn chiếc xe một bình xăng không. Sau khi bơm đầy xăng cho xe, Độ Nhược Phi lại châm đầy bình xăng không rồi mới tiếp tục lên cao tốc.

Đụn mây dần phân tán thành mảnh nhỏ, rải rác đầy trời. Mặt trời không còn trở ngại nữa, bừa bãi phóng tia nắng thiêu cháy mặt đất. Độ Nhược Phi lật tấm chống nắng xuống, nghiêng đầu lau mồ hôi nhễ nhại trên trán vào vai áo, rồi lại với tay giúp Khâu Sam lật tấm chống nắng bên cô xuống.

Chạy trên cao tốc được mười phút, Độ Nhược Phi bèn hỏi: "Có ai muốn mở điều hoà không?"

Độ Trân Bảo hưởng ứng: "Mở đi. Trời nóng như vậy, Hình tỷ tỷ mặc áo dài tay nhất định sẽ nổi sảy."

Hình Bác Ân nói: "Tôi sao cũng được."

Khâu Sam không có tư cách biểu quyết. Hai người thì một người đồng ý một người không có ý kiến, thế nên Độ Nhược Phi liền quyết định đóng cửa kính mở điều hoà.

Độ Nhược Phi hỏi Hình Bác Ân: "Cô mặc áo tay dài để tránh bị thương à?"

"Vâng. Mặt khác thì tôi cũng không muốn máu dịch của xác sống dính lên da mình."

Độ Nhược Phi: "Dính phải não xác sống cũng bị lây nhiễm á?"

Hình Bác Ân: "Nếu trên người có vết thương chưa lành, thì cũng không loại trừ được khả năng bị lây nhiễm. Cụ thể thì, điều kiện lây nhiễm của loại bệnh này là gì vẫn còn đang trong giai đoạn nghiên cứu."

Độ Nhược Phi nói: "Nghe có chút giống HIV."

Hình Bác Ân: "Nhưng AIDS còn có thời kỳ ủ bệnh, còn loại bệnh dịch hiện nay, một khi bị nhiễm sẽ lập tức phát tác."

Độ Nhược Phi gật đầu nói: "Đúng vậy."

Đề tài này tương đối nặng nề, bầu không khí trong xe yên lặng hồi lâu.

Vài xác sống xuất hiện phía trước, Độ Nhược Phi lái xe chạy thêm một khúc nữa liền rút kiếm xuống xe. Hình Bác Ân cũng xuống xe, cùng Độ Nhược Phi chặn đón đám xác sống.

Hiện giờ sống sót mới là chuyện quan trọng nhất. Có sống sót mới có sau này.

Trong xe, Độ Trân Bảo bỗng nhiên nói: "Khâu tỷ tỷ, chị có cảm thấy, nạn diệt chủng trên diện rộng mà nhân loại đang trải qua lần này, là hậu quả tự mình gánh chịu không?"

Khâu Sam ngưng một chút liền trả lời: "Không."

Độ Trân Bảo nói: "Em cảm thấy sự tồn tại của chị là có nguyên do."

Khâu Sam không muốn tiếp tục đề tài này.

Độ Trân Bảo đã nhận ra điều đó bèn cười cười nói: "Em có rất nhiều ý tưởng không thể chia sẻ cùng ai. Giờ có thể thổ lộ cùng chị, em cảm thấy rất vui."

"Ừ."

"Khâu tỷ tỷ, nếu em gặp nguy hiểm, chị có chịu hy sinh một bàn tay để cứu em không?"

Khâu Sam có cảm giác đầu mình như sắp nổ tung.

"Em, câm, mị..."

"Miệng." Độ Trân Bảo sửa xong thì lập tức ngậm miệng, không hó hé tiếng nào nữa.