Chương 81

Khi nhìn thấy Lý Tiểu Tửu sắp rơi vào miệng hổ, người thanh niên mười tám tuổi Vụ Khinh bị dọa đến nỗi viền mắt đỏ hoe, nước mắt tràn ra.

Anh chạy nhanh hết2sức, nhưng vẫn không cản được con hổ lớn. Chân anh lảo đảo, người nặng nề ngã trên mặt đất.

Máu tươi từ trong miệng của con hổ lớn chảy xuống, răng nanh đã cắm7xuyên qua da của Lý Tiểu Tửu. Cậu rất đau, cũng không có sức chống lại.

Tiêu rồi, thật sự tiêu rồi...

“Khè!”

Vào lúc nguy cấp này, một tiếng gào thét của zombie vang vọng khắp1núi rừng.

Con mắt đầy tuyệt vọng của Vụ Khinh đột nhiên mở lớn.

Khi nhìn thấy con hổ lớn này muốn cắn xuống, cơ thể Lý Tiểu Tửu đột nhiên bay ra mấy trượng.

Cậu đã7thành người máu giống như con búp bê bị vỡ nát, bắt đầu rơi xuống. Vụ Khinh định chạy lên đỡ, chợt thấy một bóng tàn còn sót lại bay lên như tia chớp0và hạ xuống.

Ánh mắt anh trở nên hoảng hốt.

Đó là... A Man à?

Móng vuốt sắc nhọn lướt qua mặt Lý Tiểu Tửu, con mắt đỏ ửng và thâm trầm nhìn thấy được cả người cậu đầy máu tươi, màu đỏ trong mắt càng đậm hơn, con ngươi co nhanh lại cuối cùng hóa thành một điểm đen. Cô bé... biến thành một con zombie thật sự!

“Gào”

Con hổ lớn nặng nề rơi xuống đất, còn không ngừng kêu rên.

Ngay cả bên mép cũng có máu không ngừng rỏ xuống. Là nó? Vậy còn Lý Tiểu Tửu thì sao?

Trong mắt A Man là màu đỏ chói mắt.

Cô bé chậm rãi đứng lên, mái tóc đen rối bời nhanh chóng biến thành màu trắng.

Dưới cảnh tượng như vậy, chuyện quỷ dị như vậy, mọi người đang khiếp sợ khi thấy Lý Tiểu Tửu vốn suýt rơi vào miệng hổ, còn chưa lấy lại được tinh thần, chợt bọn họ cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên ép lại, làm cho bọn họ thấy khó thở.

“Đám đê tiện chúng mày cũng dám làm xằng làm bậy ở trước mặt tao.”

Giọng nữ non nớt rõ ràng nói ra những từ không phù hợp với tuổi của cô bé, nhưng đã làm mọi người ở đây run cầm cập.

Con mắt đỏ như máu nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên con hổ lớn.

Lực lượng uy áp dồi dào làm con hổ lớn vua của rừng rậm thậm chí không có tư cách chống lại.

Trong mắt hổ lóe lên vẻ hung ác, cuối cùng đã hiện ra sự hoảng sợ.

Cô bé... thong thả bước về phía con hổ lớn...

“A Man?” Từ phía sau có giọng nói yếu ớt vọng đến, làm bước chân của cô bé dừng lại.

Tiếng gọi này thân thiết đến không thể tưởng tượng nổi.

Tiếng gọi này làm tan chảy sự cuồng loạn trong mắt cô bé.

Tiếng gọi này làm tiêu tan sát khí mạnh mẽ của cô bé.

A Man có vẻ cứng đờ xoay người, nhìn bàn tay Lý Tiểu Tửu giơ ra.

Cô bé chớp chớp mắt. Trong nháy mắt, màu đỏ trong mắt đã biến mất. Khi cô bé đi tới trước mặt Lý Tiểu Tửu, ngay cả tóc cũng đen trở lại.

Cô bé ngồi xổm xuống, kéo bàn tay sắp rơi xuống của cậu.

Bàn tay đang bị đau đớn thiêu đốt chợt cảm thấy mát lạnh, trong mơ hồ Lý Tiểu Tửu nhìn thấy bóng dáng của A Man.

Miệng của cậu khẽ giật, giọng nói không lớn lắm, nhưng cô bé nhìn vẫn hiểu được: “Đừng rời đi.”

Trong không trung vang lên những tiếng vù vù, phá tan sự yên tĩnh, cũng làm mấy người Vụ Khinh đang đờ đẫn phải giật mình tỉnh lại.

Bọn họ ngẩng đầu và nhìn thấy trực thăng.

Đám người Từ Kinh từ phía trên nhảy xuống.

“Trời ạ, Tiểu Tửu của tôi, cháu... đây là...”

Nhìn thấy cả người Lý Tiểu Tửu bị nhuộm đỏ, đám người lập tức đỏ mắt. Dương Nam còn vừa kêu vừa chạy tới.

Từ Kinh nhíu mày, nhìn Lý Tiểu Tửu mất máu quá nhiều, mặt tái nhợt, hắn vội đi tới bế cậu lên.

Hắn khẽ sờ vào ngực của Lý Tiểu Tửu, phát hiện có vết lõm vào trong, sắc mặt lập tức biến đổi: “Đi mau! Cậu bé bị thương quá nặng.”

Đột nhiên bị cướp mất Lý Tiểu Tửu, A Man ngẩng đầu và bắt gặp ánh mắt hoảng loạn của Từ Kinh, cô bé nhíu mày nhưng không nói lời nào.

Đáng thương cho Bắc Mạch và Vụ Phi Anh đã sợ đến mức rối loạn tinh thần, mãi đến khi được đám người Dương Nam trực tiếp đưa lên trực thăng quay về, bọn họ mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần.

Một giây trước bọn họ thiếu chút nữa không còn xương cốt, trong phút chốc bọn họ đã sống sót an toàn sao?

Trong thời gian ngắn gặp quá nhiều chuyện bất ngờ, ngay cả Vụ Khinh cũng thấy hoảng hốt.

Trực thăng bay thẳng về căn cứ.

Vừa xuống khỏi trực thăng, Từ Kinh bế Lý Tiểu Tửu cùng một đám người chạy tới bệnh viện lớn ở khu đông.

Nại Chi Tiên dẫn theo Lâm Nhân đã chờ sẵn ở cửa.

Nếu không phải bọn họ trở lại căn cứ và mời đội ngũ đi tiếp viện, sợ rằng bây giờ Lý Tiểu Tửu đã mất máu quá nhiều mà chết rồi.

Nếu như cậu không phải là người dị năng, chắc hẳn từ lúc bị đuôi của con hổ lớn đập tới, đã không chịu nổi mà chết rồi.

Lần này có rất nhiều người bị thương. Nhân viên được phái đi cứu viện lật tìm cả khu rừng núi mới tìm được tám mươi người dị năng may mắn còn sống.

Mà lần này đi ra tham gia hoạt động hơn một trăm người, chưa kể đến tiểu đội dị năng đi theo.

Tin tức này vừa truyền vào căn cứ thì giống như thủy triều điên cuồng dâng lên và lan rộng, thậm chí căn cứ còn không có cơ hội khống chế.

Từ nay về sau liền bắt đầu xảy ra bạo loạn.

Trong bệnh viện lớn ở trung tâm của khu đông, mấy bác sĩ vừa đi ra khỏi cửa phòng đã bị một đám người vây lại.

Đi đầu là một bác sĩ già, ông ta đẩy kính mắt, thở dài và lắc đầu nói: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”

Một đám người lập tức biến sắc. Dương Nam kích động tiến lên, nắm lấy cổ áo của ông ta, không kiềm chế được mà quát lớn: “Sao có thể như vậy được? Cậu bé là người dị năng, làm sao có thể có chuyện gì được. Cậu bé là người dị năng đấy.” Cuối cùng anh không nhịn được nữa, nước mắt trào ra, tay nắm chặt giống như nắm lấy một cái phao cứu mạng, ánh mắt cầu xin nhìn chằm chằm vào ông bác sĩ: “Ông cứu cậu bé đi, cậu bé sẽ khỏe, nhất định sẽ khỏe lại.”

Anh thô lỗ như vậy làm bác sĩ có chút bất mãn, nhưng nhìn thấy người đàn ông lớn như vậy còn khóc như đứa trẻ, ông ta cũng không đành lòng, chẳng qua bọn họ thật sự đã cố gắng hết sức.

Đứa bé kia bị thương nặng, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là một kỳ tích. Trái tim của cậu bị xương gãy cắm vào, không có khả năng sống được.

Ông ta lắc đầu, hất tay của Dương Nam ra: “Chúng tôi thật sự cố gắng hết sức rồi.”

Dương Nam tuyệt vọng ngồi bệt dưới đất.

Những người khác che miệng khóc thành tiếng.

Mãi đến khi có một tiếng nói phá tan cục diện bế tắc này.

Bọn họ nhìn về phía Lâm Nhân khóc sưng mắt vừa đi tới, nghi ngờ tai mình có vấn đề.

Chỉ vì cậu ta nói: “Để cháu thử xem...”

Bác sĩ bên cạnh nhìn cậu ta giống như nhìn một kẻ bị bệnh tâm thần.

Lâm Nhân đã từng nhìn thấy rất nhiều ánh mắt nghi ngờ như vậy, cậu ta nắm chặt nắm đấm, khó có được một lần thể hiện dáng vẻ của người đàn ông: “Cháu muốn cứu cậu ấy!”

Nại Chi Tiên lau nước mắt, vội vàng đi lên: “Đúng đúng, em là người dị năng hệ trị liệu, có lẽ có thể cứu được cậu ấy.”

Bọn họ không cứu được người, bảo một đứa trẻ mười mấy tuổi đi cứu, không thể nghi ngờ chính là đánh vào mặt mấy bác sĩ, nhưng nghe nói đó là người dị năng hệ trị liệu, bọn họ khó tránh khỏi có tâm tư khác.

Máu bắt đầu chảy, Lý Tiểu Tửu thở dài, cuối cùng không có cảm giác đau đớn khi bị chặn lại nữa, trong cơ thể hình như một luồng khí lướt nhanh, chuyển động theo kinh mạch và huyết quản của cậu, rất thoải mái.

Luồng khí này di chuyển qua toàn thân, vào lúc Lý Tiểu Tửu đang thoải mái, luồng khí này đột nhiên biến mất.

Bóng tối bỗng nhiên biến mất, khi thấy lóa mắt, cậu đã xuất hiện ở một nơi xa lạ.

Chapter
1 Chương 1: Cuộc hành trình bắt đầu
2 Chương 2: Luận về tầm quan trọng của vinh quang vương giả
3 Chương 3: Quái vật đáng sợ xuất hiện
4 Chương 4: Ích kỷ
5 Chương 5: Trốn
6 Chương 6: Hy vọng tiêu tan
7 Chương 7: Rơi vào khủng hoảng
8 Chương 8: Lý tiểu hoa chết
9 Chương 9: Căn cứ của người sống sót
10 Chương 10: Dị năng lại hiện ra
11 Chương 11: Đi theo quân đội
12 Chương 12: Chó zombies xuất hiện
13 Chương 13: Lưu manh quấy nhiễu
14 Chương 14: Dị năng hỏa ở trình độ cao nhất
15 Chương 15: Trương niệm thức tỉnh
16 Chương 16: Chơi với lửa có ngày chết cháy?
17 Chương 17: Rời khỏi căn cứ
18 Chương 18: Không gian
19 Chương 19: Nỗi buồn của người thấp lùn
20 Chương 20: Thức ăn và không gian
21 Chương 21: Mèo biến dị
22 Chương 22: Mèo thiếu não
23 Chương 23: Mèo biến dị bị chinh phục bởi một hộp cá hộp
24 Chương 24: Đặt tên là đại bạch
25 Chương 25: Hành trình của hai đứa trẻ và một con vật
26 Chương 26: Có người xuất hiện
27 Chương 27: Sự khác biệt giữa người và người
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1: Cuộc hành trình bắt đầu
2
Chương 2: Luận về tầm quan trọng của vinh quang vương giả
3
Chương 3: Quái vật đáng sợ xuất hiện
4
Chương 4: Ích kỷ
5
Chương 5: Trốn
6
Chương 6: Hy vọng tiêu tan
7
Chương 7: Rơi vào khủng hoảng
8
Chương 8: Lý tiểu hoa chết
9
Chương 9: Căn cứ của người sống sót
10
Chương 10: Dị năng lại hiện ra
11
Chương 11: Đi theo quân đội
12
Chương 12: Chó zombies xuất hiện
13
Chương 13: Lưu manh quấy nhiễu
14
Chương 14: Dị năng hỏa ở trình độ cao nhất
15
Chương 15: Trương niệm thức tỉnh
16
Chương 16: Chơi với lửa có ngày chết cháy?
17
Chương 17: Rời khỏi căn cứ
18
Chương 18: Không gian
19
Chương 19: Nỗi buồn của người thấp lùn
20
Chương 20: Thức ăn và không gian
21
Chương 21: Mèo biến dị
22
Chương 22: Mèo thiếu não
23
Chương 23: Mèo biến dị bị chinh phục bởi một hộp cá hộp
24
Chương 24: Đặt tên là đại bạch
25
Chương 25: Hành trình của hai đứa trẻ và một con vật
26
Chương 26: Có người xuất hiện
27
Chương 27: Sự khác biệt giữa người và người
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135