Chương 69

“Cậu... không sao chứ?” Nhìn mặt cậu bé hơi lạnh lùng, nhưng giọng điệu vẫn rất tốt, còn có chút lo lắng.

Lý Tiểu Tửu lắc đầu: “Không sao.” Cậu tự mình xuống giường.

Cậu nhìn một nam một nữ phía sau. Đó chính là cô gái hôm qua dùng tay chỉ vào cậu, còn có người dị năng hệ kim biến dị. Cậu thấy lạ vì mình không quen2với bọn họ lắm.

Cậu bé hình như nhìn ra sự khó hiểu của cậu, nói: “Chúng tôi đều là bạn.”

Cô gái chạy tới, rất thành khẩn nói: “Chào em, chị là Vụ Phi Anh, em có thể gọi chị là Anh tử, chị tới vì muốn nói xin lỗi chuyện ngày hôm qua đã dùng tay chỉ vào em. Thật ngại quá, chị không có ác ý đâu.”

Lý7Tiểu Tửu không để ý nhiều tới chuyện này, hơn nữa người ta là chị lớn đã cúi người nói lời xin lỗi, cậu còn gì để nói nữa.

Cậu nở nụ cười tự cho là hiền hòa, lắc tay nói: “Không sao.”

Sau khi nhận túi sách do cậu bé đưa tới, bọn họ vừa đi vừa nói chuyện. Bởi Vụ Phi Anh ở ký túc xá hướng ngược1lại, cô cong môi rời đi.

Ba người đàn ông, à không, cho dù ba cậu bé nói ít nhưng cũng không phải là hũ nút. Người dị năng hệ kim tên là Vụ Khinh, là anh họ của Vụ Phi Anh. Cậu bé tên là Bắc Mạch, cái tên rất nữ tính, nhưng rất êm tai, Từ trước đến nay, Lý Tiểu Tửu chưa từng nghe đến họ7này, nên thấy rất ngạc nhiên.

Bọn họ đều ở tầng ba, nhưng không cùng một chỗ. Lý Tiểu Tửu ở tầng bốn. Chẳng mấy chốc, ba người liền vẫy tay rời đi.

Một ngày trôi qua như vậy, không thu hoạch được gì. Lý Tiểu Tửu kiễng chân kéo chăn xuống, liếc nhìn những người đi lại ở phía dưới tầng, từ sau mạt thế đến nay, cậu chưa0từng có cảm giác yên ổn này.

Nghĩ đến đám quái vật biến dị bên ngoài càng lúc càng mạnh mẽ, không biết những ngày tháng yên ổn này còn có thể kéo dài được bao lâu. Căn cứ thật sự có thể bảo vệ cho bọn họ được suốt đời bình an sao?

Cậu không dám xác định.

Các bạn lớn cùng phòng cũng lần lượt trở về, sau một ngày học tập, mỗi người đều mệt mỏi không chịu nổi, mặc dù bọn họ đến sớm hơn, nhưng cũng không được bao lâu. Vì cuộc sát hạch một tháng sau, các giáo viên liều mạng thay đổi đa dạng cách hành hạ bọn họ, cho dù đám người dị năng đều trẻ tuổi cũng cảm thấy không chịu nổi.

Nếu không phải dị năng thật sự được nâng cao, bọn họ cần gì tới nơi này chịu khổ chứ?

Mùi của bốn, năm người đàn ông tràn ngập trong cả gian phòng, hơn nữa còn không phải là mùi dễ ngửi, mà là mùi mồ hôi thối hoắc. Căn cứ không cung cấp nước, cũng không biết mấy người này không tắm bao lâu rồi.

Làm người dị năng có rất nhiều lợi ích, bao ăn bao ở còn cung cấp dạy học miễn phí, ít nhất bây giờ Lý Tiểu Tửu nghĩ như vậy.

Cậu căn bản không biết trường học còn có nhà ăn. Dù sao trước đây khi cậu đi học, trường học kia không có. Mãi đến khi mấy người đàn ông đi qua hỏi: “Có muốn đi tới nhà ăn không?”, cậu mới biết.

Phải nói nhà ăn của trường đại học rất lớn, còn là tòa nhà hai tầng. Chỉ có điều những cửa sổ bằng kính vỡ vụn kia là sao? Những thứ đỏ đỏ, trắng trắng trên tường kia lại là gì?

Căn cứ là cơ sở lớn, cho dù có các cách chuẩn bị lương thực, nhưng vẫn quản lý rất chặt chẽ, Lý Tiểu Tửu cầm bánh bao trong tay, ăn từng miếng một.

Trong phòng ăn, ngoại trừ những người xếp hàng, trên những cái bàn bên cạnh căn bản không có người nào. Có lẽ bởi vì những vết máu kia là dấu ấn không phai mờ của người chết, cho nên không ai thích ăn cơm ở trong này.

Trường học chỉ cung cấp một ngày hai bữa cơm thôi, không khác với đãi ngộ bên ngoài. Còn chưa về đến phòng ký túc, trong tay của mấy người bạn cùng phòng đã trống rỗng. Xem bọn họ như vậy, rõ ràng còn ăn chưa no.

Trời tối rất nhanh, một ngày đã trôi qua như vậy. Lý Tiểu Tửu nằm trên giường, nghe mấy người đàn ông thì thào nói khẽ. Ban ngày cậu đã ngủ nhiều nên bây giờ căn bản không ngủ được. Mãi đến khi đèn tắt, cả phòng ký túc chìm trong bóng tối, cậu mới hồi thần.

Mấy người đàn ông rõ ràng mệt muốn chết, chưa đến mấy phút đã có tiếng ngáy vang lên, Lý Tiểu Tửu nhìn chằm chằm vào giường và không biết phải làm sao. Hai tiếng sau, cậu nghe thấy tiếng tranh cãi...

Bên đường tối tăm, cô bé với dáng người gầy gò đang đứng trong gió rét, trước mặt cô bé là hai người đàn ông đang nói gì đó.

Nếu như Lý Tiểu Tửu ở đây, chắc hẳn sẽ mắng to. Bởi vì hai người đàn ông một lớn một nhỏ trước mắt này chính là người đàn ông ngày đó đã cướp đồ của cô chủ quán.

Hắn nhìn cô bé xinh xắn đáng yêu trước mặt, trong mắt đầy vẻ dâm tà.

Cậu bé chỉ hơn mười tuổi đứng bên cạnh chính là Lý Ngọc, người dị năng hệ hỏa ngày đó đã cứu hắn.

Mặc dù Lý Ngọc không thích cậu của mình, nhưng vì là người một nhà nên không tiện đuổi đi, mới mặc cho hắn đi theo mình. Ở trong trường học, cậu ta cũng là một học trò ngoan ngoãn số một, mà cậu của cậu ta thì vừa vặn ngược lại, đánh nhau, cướp đoạt, là trùm thổ phỉ chính cống.

Dù hai người không cùng chí hướng và quan niệm không thể hợp tác, bàn luận, ở cùng nhau, nhưng vẻ mặt của hai người lúc này vẫn giống nhau.

Trên mặt đám phụ nữ bây giờ đều vàng vọt, không có đồ mỹ phẩm trang điểm, các cô ở trong mắt đàn ông đã xấu tới một độ cao mới. Nếu không phải thật sự cần thiết, một vài người đàn ông còn không muốn động tới.

Cho dù Lý Ngọc mới mười bảy, mười tám tuổi, tuổi không lớn lắm nhưng đã sớm nếm qua. Sau mạt thế, phụ nữ chết quá nhiều, chỉ còn lại đám người vừa bẩn vừa xấu, cậu ta không muốn động vào.

Mặc dù cô bé trước mắt này hơi nhỏ tuổi, nhưng Lý Ngọc vừa nhìn thấy đã ngây người. Sau khi thấy bên cạnh cô bé không có ai, cậu ta hoàn toàn không do dự cản ở trước mặt cô bé.

Người đàn ông là Lý Tường. Trước mạt thế hắn vốn là một tên côn đồ, quen sống ăn vụng uống trộm, sau mạt thế dựa vào sức lực của bản thân mới may mắn còn sống. Sau khi đến căn cứ, hắn trộm cướp hoành hành ở khu bắc, lỡ tay giết người mới len lén ra ngoài. Trước đây hắn cũng từng sợ, chỉ có điều sau khi phát hiện không có ai quan tâm, hắn làm việc càng không e ngại nữa. Từ sau lần trước bị đám người Dương Nam đánh, hắn không ra ngoài nữa, mỗi ngày đều đi theo cháu trai, giống như thiên lôi sai đâu đánh đó. Bởi vậy, thấy cháu trai nhìn cô bé với ánh mắt sáng ngời, hắn đi lên trước làm thuyết khách, còn không ngừng dụ dỗ.

A Man ngửi theo mùi của Lý Tiểu Tửu suốt dọc đường, chạy vội qua đây. Khi thấy mục tiêu càng lúc càng gần, trước mặt đột nhiên có hai người kỳ lạ chạy ra.

Lý Tường nói một lúc lâu, nói đến miệng khô lưỡi khô, kết quả cúi đầu nhìn, chỉ thấy cô bé vẫn lạnh lùng nhìn hắn, không hề động đậy.

Lý Ngọc khó chịu trừng mắt nhìn hắn, ý nói hắn vô dụng.

Lý Tường là người lớn tuổi, nhưng trong lòng phải cố nén giận, cho dù ai thấy cháu mình không tôn trọng như vậy, trong lòng đều sẽ không thoải mái, nhưng cậu ta là người dị năng, hắn không đắc tội nổi, chỉ có thể gượng cười tránh ra phía sau.

Lý Ngọc tiến lên và nặn ra nụ cười mà bản thân tự cho là mê người: “Em muốn đi đâu vậy? Anh có thể dẫn em đi tới đó.”

Trên mặt A Man có vẻ không kiên nhẫn, ký ức của cô bé đã dần dần khôi phục lại, cho dù còn ở thời kỳ ngây thơ, nhưng cô bé có thể nhận biết được mọi chuyện, khi thấy hai người này một người nói xong lại có người khác đi tới, còn chưa chơi xong à?

Cô bé lạnh lùng nhìn người thiếu niên, thốt ra tiếng đầu tiên từ sau khi ra khỏi bình: “Cút!”

Nếu như Lý Tiểu Tửu biết cô bé mở miệng nói câu đầu tiên không phải là nói với cậu, chắc hẳn sẽ đấm ngực dậm chân, mắng to một câu không có lương tâm, sau đó nôn ra máu mà chết.

Dường như bị cái liếc mắt của cô bé hù dọa, gương mặt Lý Ngọc cứng đờ. Khi phục hồi lại tinh thần, chẳng biết cô bé đã đi từ lúc nào, chỉ nhìn thấy một bóng lưng nhỏ nhắn phía xa.

Cậu ta ngẩn người ra. Đây là tốc độ của người dị năng à? Cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía cô bé, ánh mắt trở nên nóng bỏng. Trung tâm đào tạo à...

Lý Tiểu Tửu rất không vui, bị tiếng ngáy chấn động trời cao của mấy đàn ông làm cho buồn phiền, lăn qua lộn lại, dùng hết các tư thế mà vẫn ngủ không được, mãi đến khi trong không khí có thêm cảm giác mát lạnh.

Cậu ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn A Man không biết từ đâu xuất hiện, sợ đến mức một lúc lâu cũng không nói được câu nào.

A Man mím miệng. Cô bé còn tưởng buổi chiều Lý Tiểu Tửu sẽ trở lại, kết quả trời tối vẫn không thấy bóng dáng của cậu, cho nên nhân lúc đám người Từ Kinh không chú ý, cô bé đã rời khỏi đó.

Lý Tiểu Tửu sợ đánh thức các bạn cùng phòng nên vội vàng xuống giường, đêm tối không gây ảnh hưởng cho tầm mắt của cậu. Khi kéo cô bé đi tới sân thượng, trong giọng của cậu vẫn đầy vẻ không tin: “A... A Man, sao bạn tới đây?”

Thấy cô bé chỉ vào sân thượng, Lý Tiểu Tửu càng chấn động hơn. Leo lên à? Đây chính là tầng bốn, cao thế nào thì không cần phải nói nữa. Lý Tiểu Tửu rất cảm động, cô bé của cậu chạy rất xa tới đây để gặp cậu, còn tay không leo lên trên tầng bốn.

Ngoại trừ điều này, cậu thật sự không tưởng tượng được zombie A Man này làm sao đến đây được. Bay hay gì đó căn bản không ở trong phạm vi tưởng tượng của cậu.

Cậu cầm tay của cô bé quan sát một lúc, thậm chí không thấy dính chút bụi nhỏ nào. Cho dù cảm thấy kỳ lạ nhưng cậu không suy nghĩ nhiều.

Cậu muốn để cho cô bé đi vào không gian, kết quả người ta chết sống không muốn, mà Lý Tiểu Tửu không làm được chuyện ép buộc người khác, nhưng khi nhìn một phòng đầy đàn ông lớn tuổi hơn, cậu rất phiền muộn.

Nhưng không biết bây giờ muộn thế nào, Lý Tiểu Tửu suy nghĩ, hay là mình đưa cô bé trở về. Kết quả tay cậu còn chưa chạm đến, người ta đã đánh qua.

Lý Tiểu Tửu đã gặp chuyện như vậy, sẽ không ngốc mà trúng lần thứ hai, vội vàng rụt tay lại. Nhìn vẻ mặt quật cường của cô bé, cậu cũng hết cách rồi.

Không còn cách nào, cậu nhíu mày liếc nhìn đám người ngủ say rồi kéo màn đầu giường lại. Dù sao hai đứa trẻ cũng không suy nghĩ nhiều, A Man nhảy lên giường còn hắt hơi hai cái rất to. Tim Lý Tiểu Tửu muốn nhảy ra ngoài, vội nhét cô bé vào trong chăn và “Suỵt” một tiếng, ra hiệu cho cô bé im lặng.

Thấy mọi người không bị giật mình tỉnh giấc, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai đứa trẻ vẫn còn nhỏ, cũng không cảm thấy ngủ cùng nhau có vấn đề gì. Mặc dù Lý Tiểu Tửu thấy không được tự nhiên, nhưng cậu nghĩ A Man cũng giống như Tiểu Long, cho nên không suy nghĩ nhiều, bị cô bé dọa cho vừa mừng vừa sợ cả đêm, cuối cùng cậu cũng mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Sáng sớm trời hơi lạnh, Lý Tiểu Tửu rùng mình, thò tay sang sờ bên cạnh, không ngờ sờ vào khoảng không, cậu đột nhiên mở mắt ra. Bên cạnh thật sự không có một bóng người nào.

Lẽ nào chuyện đêm qua A Man đến đây chỉ là một giấc mơ à?

Nhưng màn bên cạnh vẫn thả, rõ ràng cô bé từng tới thật. Vậy vì sao cô bé không nói tiếng nào đã đi rồi? Chuyện này không giống với phong cách của cô bé. Bình thường, cô bé có chết cũng không muốn đi, lúc này không ngờ tự mình rời đi.

Chapter
1 Chương 1: Cuộc hành trình bắt đầu
2 Chương 2: Luận về tầm quan trọng của vinh quang vương giả
3 Chương 3: Quái vật đáng sợ xuất hiện
4 Chương 4: Ích kỷ
5 Chương 5: Trốn
6 Chương 6: Hy vọng tiêu tan
7 Chương 7: Rơi vào khủng hoảng
8 Chương 8: Lý tiểu hoa chết
9 Chương 9: Căn cứ của người sống sót
10 Chương 10: Dị năng lại hiện ra
11 Chương 11: Đi theo quân đội
12 Chương 12: Chó zombies xuất hiện
13 Chương 13: Lưu manh quấy nhiễu
14 Chương 14: Dị năng hỏa ở trình độ cao nhất
15 Chương 15: Trương niệm thức tỉnh
16 Chương 16: Chơi với lửa có ngày chết cháy?
17 Chương 17: Rời khỏi căn cứ
18 Chương 18: Không gian
19 Chương 19: Nỗi buồn của người thấp lùn
20 Chương 20: Thức ăn và không gian
21 Chương 21: Mèo biến dị
22 Chương 22: Mèo thiếu não
23 Chương 23: Mèo biến dị bị chinh phục bởi một hộp cá hộp
24 Chương 24: Đặt tên là đại bạch
25 Chương 25: Hành trình của hai đứa trẻ và một con vật
26 Chương 26: Có người xuất hiện
27 Chương 27: Sự khác biệt giữa người và người
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1: Cuộc hành trình bắt đầu
2
Chương 2: Luận về tầm quan trọng của vinh quang vương giả
3
Chương 3: Quái vật đáng sợ xuất hiện
4
Chương 4: Ích kỷ
5
Chương 5: Trốn
6
Chương 6: Hy vọng tiêu tan
7
Chương 7: Rơi vào khủng hoảng
8
Chương 8: Lý tiểu hoa chết
9
Chương 9: Căn cứ của người sống sót
10
Chương 10: Dị năng lại hiện ra
11
Chương 11: Đi theo quân đội
12
Chương 12: Chó zombies xuất hiện
13
Chương 13: Lưu manh quấy nhiễu
14
Chương 14: Dị năng hỏa ở trình độ cao nhất
15
Chương 15: Trương niệm thức tỉnh
16
Chương 16: Chơi với lửa có ngày chết cháy?
17
Chương 17: Rời khỏi căn cứ
18
Chương 18: Không gian
19
Chương 19: Nỗi buồn của người thấp lùn
20
Chương 20: Thức ăn và không gian
21
Chương 21: Mèo biến dị
22
Chương 22: Mèo thiếu não
23
Chương 23: Mèo biến dị bị chinh phục bởi một hộp cá hộp
24
Chương 24: Đặt tên là đại bạch
25
Chương 25: Hành trình của hai đứa trẻ và một con vật
26
Chương 26: Có người xuất hiện
27
Chương 27: Sự khác biệt giữa người và người
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135