Chương 14: Dị năng hỏa ở trình độ cao nhất

Mắt Lý Long ửng đỏ, khi giấy vừa dán lên trên tay, cậu bé thấy đau, lập tức kêu lên thành tiếng, nước mắt cũng giống như chuỗi hạt ngọc bị đứt, không ngừng rơi xuống.

“Anh... Hu hu...2Oa a...” Cậu bé vừa khiếp sợ lại vừa đau, không chịu nổi liền khóc rống lên. Trước đây Lý Long còn nhỏ, mỗi người đều xem cậu bé như bảo bối trong nhà, dỗ cho cậu ăn6ngon uống ngon, chưa từng có ai đối xử như vậy, nên cậu bé rất sợ hãi. Lẽ nào hai anh em lại gặp phải những người xấu mà cậu mình đã nói tới ư?

“Anh... Anh ơi... Bọn9họ là người xấu, gã đẩy em ngã, còn muốn bắt chúng ta đi nữa oa oa..” Lý Long nghẹn ngào, giơ ngón tay chỉ về phía người đàn ông bên cạnh gã mặt sẹo mà mách. Cho6dù ở trong hoàn cảnh mạt thế này, hai người lớn vẫn luôn cố gắng bảo vệ cậu bé. Nhưng hôm nay, không có ai bảo vệ, bọn họ phải làm gì bây giờ? “Đừng sợ, đã có8anh ở đây, bọn chúng sẽ không dám bắt chúng ta đi đâu.” Lý Tiểu Tửu đau lòng, lau nước mắt cho cậu bé và an ủi. Lúc trước, giọng nói này lọt vào trong tai hai người kia có vẻ đáng sợ, nhưng bây giờ lại có phần dịu dàng. Lý Tiểu Tửu rất sợ, cậu sợ một người thân nữa sẽ lại rời xa cậu, trong khi cậu không thể làm được gì cả. Người đàn ông mặt sẹo đối diện vừa nghe vậy thì bật cười, chỉ vào Lý Tiểu Tửu và nói với người đàn ông bên cạnh: “Anh họ, em có nghe nhầm không vậy? Đứa nhỏ này lại còn nói chúng ta không dám ha ha...” Người đàn ông liếc nhìn Lý Tiểu Tửu, giống như đang cười nhạo cậu không biết tự lượng sức mình: “Xi! Tao còn phải sợ một thằng nhóc thổi như mày sao?” “Này, thằng nhóc thối tha, hai đứa chúng mày bị điếc rồi à? Tao đã bảo mày nhanh lấy thức ăn ra mà?” Gã đã không muốn nói chuyện vô nghĩa nữa. Nếu hai đứa trẻ không nghe lời, vậy đừng trách gã không khách sáo. Gã bước nhanh tới, nhân lúc hai đứa trẻ không kịp chuẩn bị đã kéo Lý Long đang che vết thương qua. “A... Anh cứu em!” Lý Long sợ hãi kêu lên. Cậu bé hoàn toàn không ngờ được người này lại độc ác như vậy. Lý Tiểu Tửu kinh hãi, giơ tay ra muốn kéo cậu bé lại, nhưng chỉ chạm tới góc áo, người đã bị kéo đi mất rồi. Vành mắt cậu đỏ ửng giống như muốn nổ tung: “Ông buông em tôi ra.” Em trai cậu còn nhỏ như vậy, sao bọn họ có thể đối xử với nó thế chứ. Lý Tiểu Tửu rất tức giận. Cậu hận những người này. Vì sao người phụ nữ kia hại chết mẹ, bọn chúng còn muốn hại em trai của cậu nữa. Bọn chúng dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà làm như vậy chứ? Vào giây phút này, phẫn nộ và oán hận bị đè nén quá lâu chợt bùng nổ. Cậu chỉ hận không thể chém hai gã đàn ông trước mắt này thành vạn mảnh.

Cậu cúi đầu, đôi mắt giống như bị một bóng đen che phủ: “Thả em tôi ra!” Giọng nói khàn khàn mang theo rất nhiều cảm xúc, có phẫn nộ, đau khổ và cả oán hận.

Nhưng hình như người đàn ông kia không nghe ra được, gã lại lạnh lùng cười nói: “Ha, mày bảo tao thả thì tao thả sao? Mày nghĩ mày là ai chứ?”

Cổ tay của gã xiết chặt lấy cổ Lý Long một cách thô bạo, làm mặt cậu bé đỏ bừng vì khó thở.

“Thằng nhóc, chờ chúng tao lấy được thức ăn, xem tao có giết chết mày không? Ai bảo mày dám ngang bướng, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Gã nói chuyện hùng hùng hổ hổ rồi xoay người nói với người đàn ông mặt sẹo với vẻ không kiên nhẫn: “Con mẹ nó, mày còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh đi tìm tất cả thức ăn ở đây đi...” Gã còn chưa nói xong, đã thấy người đàn ông mặt sẹo ngây người nhìn về phía sau người mình, miệng khép khép mở mở giống như nhìn thấy quái vật gì đó vậy.

“Mẹ nó, mày làm sao thể..” Gã còn chưa nói xong, lại bị giọng nói ở phía sau cắt ngang. “Tôi nói, thả em tôi ra!”

Phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng, gã vừa nghe được, không hiểu sao cơ thể cứng đờ. “Mày..” Gã muốn mắng lớn, nhưng lời nói lại nghẹn ở cổ họng, trợn mắt ngây người. Chẳng biết từ lúc nào, bóng dáng nhỏ bé của Lý Tiểu Tửu, còn có bàn tay của cậu in vào trong đáy mắt gã lại xuất hiện... ngọn lửa màu xanh thẫm?

Gã chỉ cảm thấy mình run rẩy, chân mềm nhũn. Trong ánh mắt hoảng sợ của gã, Lý Tiểu Tửu chậm rãi đi tới. Cậu đi rất chậm, bước từng bước giống như đạp lên trái tim của gã đàn ông kia, khiến cho gã vô cùng khủng hoảng! Dưới ánh sáng tối tăm, có thứ gì đó đang dần nhấp nháy. Đúng rồi, ánh mắt cậu bé.

Người đàn ông lùi lại mấy bước, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang dần biến thành màu xanh thẫm, càng lúc càng sáng lên, làm người ta thấy chói mắt, choáng váng. Cậu nhìn chằm chằm vào gã không chớp mắt. Người đàn ông chỉ cảm thấy có hơi lạnh chạy từ lòng bàn chân đến trái tim, thậm chí trên da tay cũng đang nổi da gà.

Gã nhìn Lý Tiểu Tửu càng lúc càng tới gần, trong lòng khiếp sợ, thậm chí lắp bắp nói: “Mày...! Quái vật! Đừng tới đây.”

Lý Tiểu Tửu không dừng lại. Hình như con người của cậu cũng muốn bốc cháy, con mắt bị thiêu đốt lại hiện ra màu sắc không bình thường, trong miệng cậu vẫn chỉ nhắc lại một câu: “Thả em trai tôi ra!” Sau khi nói ra câu này, cậu đã dừng lại cách người đàn ông không đến nửa mét.

Trong ánh mắt hoảng sợ của hai người đàn ông, cậu giơ bàn tay trái đang bốc lên ngọn lửa kia, nó bao phủ lấy cả bàn tay của cậu, nhưng dường như cậu không có cảm giác, chỉ nhìn chằm chằm vào bọn chúng, chẳng qua ánh mắt kia càng lúc càng lạnh lẽo.

“Anh! Thằng bé này thật kỳ quái, chắc chắn nó bị quỷ ám rồi. Chúng ta mau đi thôi! Thật khủng khiếp.” Gương mặt người đàn ông mặt sẹo sợ hãi, tay run rẩy kéo áo của người đàn ông kia, hắn không làm chuyện này nữa. Đây đâu phải là người chứ?

Trên thái dương của người đàn ông kia đã lấm tấm mồ hôi lạnh, cho dù gã cũng sợ, nhưng không khoa trương như người đàn ông mặt sẹo. Thế giới này, ngay cả loại quỷ quái như zombies còn xuất hiện, vậy có gì mà không thể chứ? Nhìn người đàn ông mặt sẹo trước mắt sắp khóc thét lên, gã chỉ cảm thấy mất mặt, khẽ mắng một câu: “Vô dụng, muốn đi thì mày đi đi, tao không tin mấy chuyện ma quỷ.” Gã không cam lòng. Gã đánh cướp nhiều lần như vậy, có bao giờ lại trắng tay chứ? Lẽ nào lần này lại có thể thất bại trong tay đứa trẻ bảy, tám tuổi này sao?

“Thằng nhóc, tao không cần biết mày là thứ quý gì, tao cũng không sợ mày đâu. Mày thức thời thì lấy tất cả thức ăn ra đây, tạo sẽ lập tức thả em trai mày ra, tuyệt đối không động tới một cọng tóc của bọn mày.” Gã dịu giọng xuống, nói với giọng điệu thăm dò, những lời nói còn có ý uy hiếp.

“Anh không thể đưa cho gã được, gã là người xấu đấy. Nếu đưa cho gã rồi thì chúng ta sẽ chết đói mất.” Lý Long đã nín khóc. Đây không phải là lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy Lý Tiểu Tửu như vậy, mặc dù không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng cậu bé không sợ. Đó là người anh cậu bé yêu quý nhất, sao cậu bé có thể sợ được chứ?

Lý Tiểu Tửu có vẻ thờ ơ, câu thậm chí không để ý tới lời Lý Long nói, chỉ lặng lẽ giơ tay phải lên. Khi hai tay ngang nhau, bỗng nhiên cậu mở hai bàn tay ra. Hai bàn tay nhỏ nhắn thậm chí kéo theo không khí xung quanh, năng lượng vô hình lấy cậu làm trung tâm lập tức khuếch tán ra khắp lều vải. Trên hai bàn tay mở ra dần dần xuất hiện hai quả cầu lửa, ánh sáng màu xanh thẫm chiếu lên gương mặt tái nhợt của cậu, trồng càng thêm âm u dọa người.

Người đàn ông mặt sẹo và người đàn ông kia biển sắc. Cho dù bọn họ ở khoảng cách xa như vậy cũng có thể cảm giác được ngọn lửa nóng hừng hực kia. Một khi nó đập xuống, bọn họ đừng mong sống sót được. Khi nhìn thấy ngọn lửa sắp hạ xuống, người đàn ông mặt sẹo sợ hãi mở miệng muốn hét lớn. Nhưng người đàn ông đang giữ chặt Lý Long phản ứng nhanh hơn. Gã nắm Lý Long trong tay và giơ lên, đột nhiên hét lên: “Mày không được nhúc nhích! Nếu không người chết chính là em trai mày.” Lý Tiểu Tửu đột nhiên ngẩng đầu, từng tia lửa trong mắt văng ra khắp nơi, thậm chí mặt cậu có phần vặn vẹo đầy dữ tợn: “Thả em tôi ra, nếu không... chết!” Những lời nói này giống như sấm sét nổ vang trên đỉnh đầu của hai người đàn ông, chấn động tới mức cảm thấy tại điếc mắt hoa. Bọn họ chỉ vừa do dự trong giây lát, Lý Long đột nhiên cắn vào trong tay người đàn ông kia, gã đau đớn kêu lên, theo bản năng thả lỏng bàn tay. Lý Long lập tức nhân cơ hội chạy ra ngoài. “Mày... khốn kiếp!” Gã còn muốn nói gì đó nhưng ngọn lửa kia đã rơi xuống như mưa, không ngừng lao tới và thiêu đốt cả người gã. Gã đau đớn tới mức trợn tròn mắt. Trong giây lát, ngọn lửa đã che phủ lấy gương mặt gã, cả người gã bắt đầu bốc cháy lên với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Trong sự đau đớn, gã hình như nghe được đứa trẻ chưa đến mười tuổi kia lạnh lùng nói: “Đáng tiếc! Mày đã làm em tao bị thương rồi...”

Mùi thịt cháy khét thoang thoảng bay ra, đám người đứng theo dõi bên ngoài hít lấy hít để, trên mặt lại có chút khó tả: “Sao lại có mùi thịt nhỉ?”

Bọn họ ngẩng đầu nhìn cái lều vải cũ nát kia, cảm thấy buồn bực. Không phải chứ? Lẽ nào nhà này còn giấu được nhiều thứ tốt như vậy à? Vì sao trước đây mình lại không thấy nhỉ?

Nhưng sao lại có tiếng hét đầy đau đớn của một người đàn ông vậy? Không phải người nên kêu là hai đứa trẻ à? Mọi người nghiêng đầu muốn nhìn qua khe hở của tấm màn che, nhưng lại không dám tới gần, chỉ sợ mình sẽ rước họa vào thân.

Tiếng kêu đau đớn không kéo dài quá lâu. Lúc này đã không còn nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông vừa đứng đó nữa, trên mặt đất chỉ còn lại một đống tro tàn màu đen. “Không! Đừng giết tôi...” Người đàn ông mặt sẹo sợ hãi muốn phát điên rồi, trên trán hắn không ngừng có mồ hôi nhỏ xuống, dù thấy ngứa ngáy khó nhịn nhưng hắn không dám lau. Hắn không thể tin được, một người rõ ràng luôn sớm chiều ở chung với mình lâu như vậy lại bị đốt thành tro bụi ở ngay trước mắt.

Hắn rất hối hận, tại sao mình lại muốn đi theo anh họ làm những chuyện xấu này, theo gã tới trêu chọc tên sát tinh này chứ? Không, đây là quái vật mới đúng! Người đàn ông mặt sẹo run rẩy, rất sợ một giây tiếp theo thôi, người chết sẽ là mình. Chạy! Trong lòng hắn có một tiếng nói đang bảo hắn chạy mau, nhưng hai chân giống như không nghe theo sự sai khiến, cứ cứng đờ tại chỗ mà không chịu nhúc nhích. Hắn suy sụp nhìn Lý Tiểu Tửu đi tới. Trời càng lúc càng tối, hắn không nhìn thấy rõ khuôn mặt của cậu bé, nhưng lại cảm nhận được hơi lạnh tràn vào trong người, phía dưới đột nhiên nóng lên. Ôi, hắn thật sự tiểu ra quần mất rồi.

Lý Tiểu Tửu dừng lại, lạnh lùng nhìn hắn: “Chết hay là cút?” Không để cho người đàn ông mặt sẹo có cơ hội trả lời, cậu giơ tay phải lên, ngọn lửa kia lập tức bốc lên trong tay cậu, phát ra những tiếng tí tách. “Không! Tôi cút, tôi cút ngay đây...” Người đàn ông mặt sẹo cảm thấy trái tim như muốn vỡ ra, bước chân lảo đảo lao vọt ra ngoài, giọng nói của hắn rất khẽ và yếu ớt, cổ họng tắc nghẹn, đau đớn. Nhưng hắn không quan tâm, cứ vén màn ngăn và lao vọt vào đám người bên ngoài.

Người bên ngoài chỉ cảm thấy có một làn gió thổi qua, chờ đến lúc bọn họ nhìn kỹ lại, đã thấy đũng quần của người đàn ông mặt sẹo kia ướt hết một nửa. Bọn họ còn chưa kịp cười chế nhạo, lại thấy hắn giống như một người điên, mắt đỏ ngầu, lao vọt về phía xa. Mọi người không hiểu ra sao, nhưng cũng không tính ở lại xem tới cùng nữa. Mỗi người đều về lều của mình, tất cả lại quên mất rằng ban đầu vốn có hai người đi vào trong.

Trong lều, đôi mắt Lý Long đỏ ửng, hai mắt lại sáng một cách lạ thường nhìn chằm chằm vào Lý Tiểu Tửu đang băng bó vết thương cho mình. Cậu bé mở miệng khen: “Anh, anh thật là lợi hại, có thể biến ra lửa giống như Tôn Ngộ Không trong ti vi vậy.” Cậu bé nói xong thì không nhịn được nữa, vung vẩy nắm đấm. Lý Tiểu Tửu mỉm cười không biết phải làm sao, thoạt nhìn gương mặt nhỏ nhắn càng tái nhợt hơn trước: “Anh làm sao có thể lợi hại như Tôn Ngộ Không được. Anh chỉ có thể biến ra lửa, nhưng Tôn Ngộ Không lại có bảy mươi hai phép biến hóa, còn có thể bay nữa cơ mà.”

ta không biết phải am no, hon nhan giang mặt nhỏ nhắn càng ta học han true”Anh làm sao có thể bị hại như Tôn Ngộ Không được anh chỉ có thể biến

Chapter
1 Chương 1: Cuộc hành trình bắt đầu
2 Chương 2: Luận về tầm quan trọng của vinh quang vương giả
3 Chương 3: Quái vật đáng sợ xuất hiện
4 Chương 4: Ích kỷ
5 Chương 5: Trốn
6 Chương 6: Hy vọng tiêu tan
7 Chương 7: Rơi vào khủng hoảng
8 Chương 8: Lý tiểu hoa chết
9 Chương 9: Căn cứ của người sống sót
10 Chương 10: Dị năng lại hiện ra
11 Chương 11: Đi theo quân đội
12 Chương 12: Chó zombies xuất hiện
13 Chương 13: Lưu manh quấy nhiễu
14 Chương 14: Dị năng hỏa ở trình độ cao nhất
15 Chương 15: Trương niệm thức tỉnh
16 Chương 16: Chơi với lửa có ngày chết cháy?
17 Chương 17: Rời khỏi căn cứ
18 Chương 18: Không gian
19 Chương 19: Nỗi buồn của người thấp lùn
20 Chương 20: Thức ăn và không gian
21 Chương 21: Mèo biến dị
22 Chương 22: Mèo thiếu não
23 Chương 23: Mèo biến dị bị chinh phục bởi một hộp cá hộp
24 Chương 24: Đặt tên là đại bạch
25 Chương 25: Hành trình của hai đứa trẻ và một con vật
26 Chương 26: Có người xuất hiện
27 Chương 27: Sự khác biệt giữa người và người
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1: Cuộc hành trình bắt đầu
2
Chương 2: Luận về tầm quan trọng của vinh quang vương giả
3
Chương 3: Quái vật đáng sợ xuất hiện
4
Chương 4: Ích kỷ
5
Chương 5: Trốn
6
Chương 6: Hy vọng tiêu tan
7
Chương 7: Rơi vào khủng hoảng
8
Chương 8: Lý tiểu hoa chết
9
Chương 9: Căn cứ của người sống sót
10
Chương 10: Dị năng lại hiện ra
11
Chương 11: Đi theo quân đội
12
Chương 12: Chó zombies xuất hiện
13
Chương 13: Lưu manh quấy nhiễu
14
Chương 14: Dị năng hỏa ở trình độ cao nhất
15
Chương 15: Trương niệm thức tỉnh
16
Chương 16: Chơi với lửa có ngày chết cháy?
17
Chương 17: Rời khỏi căn cứ
18
Chương 18: Không gian
19
Chương 19: Nỗi buồn của người thấp lùn
20
Chương 20: Thức ăn và không gian
21
Chương 21: Mèo biến dị
22
Chương 22: Mèo thiếu não
23
Chương 23: Mèo biến dị bị chinh phục bởi một hộp cá hộp
24
Chương 24: Đặt tên là đại bạch
25
Chương 25: Hành trình của hai đứa trẻ và một con vật
26
Chương 26: Có người xuất hiện
27
Chương 27: Sự khác biệt giữa người và người
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135