Dương Lăng không kìm nổi dừng bước, trong lòng vô cùng lo lắng, bức thiết, giống như năm đó thi vào trường cao đẳng, chân của hắn phát run, không tự chủ được niệm lại mấy câu hồi còn học tiểu học thường đọc trước cuộc thi: - Trên trời dưới đất, thế nội thế ngoại, hết thảy thần yiên phật thánh, yêu ma quỷ quái, tinh linh tiêu mị, hết thảy những có pháp lực, hữu ta!...
Đường Nhất Tiên ngồi ở ghế, Cao Văn Tâm nhẹ nhàng rút ngân châm sau cổ nàng ra, dịu dàng nói: - Thế nào, không đau chứ?
- Ừ! Văn Tâm tỷ tỷ là đệ nhất nữ thần y, có châm này thoải mái hơn rồi, Đường Nhất Tiên lộ vẻ vui mừng nhìn Cao Văn Tâm, thử nói: - Cao tỷ tỷ, tỷ rất thích đại... Biểu ca à?
- Ừ? Cao Văn Tâm tay cứng đờ, mặt cũng đỏ lên. Tình ý của nàng ai ở Dương phủ cũng hiểu, mà ngay cả con chó của Cao quản gia thấy nàng cũng như thấy nữ chủ nhân mà vẫy đuôi mong, nhưng tầng cửa sổ này dù sao cũng không ai dám đả động tới, con nha đầu này...
Đường Nhất Tiên cười: - Tỷ tỷ tốt. Không cần thẹn thùng, nơi này không có người ngoài, muội là biểu muội của huynh ấy, biểu ca giống như tên đầu đất, nói không chừng muội có thể giúp tỷ cổ vũ, trò chuyện mà.
Cao Văn Tâm nghe xong do dự một chút, xấu hổ, e sợ gật gật đầu, vội vàng nhìn sau lưng nàng. Không ở trong tầm mắt kia, bối rối cũng giảm bớt. Đường Nhất Tiên nhẹ nhàng chau mày, như thoáng chút suy nghĩ mà nói:
- Cao tỷ tỷ, nghe nói tỷ bị quan phủ trị tội, rất đáng thương, là biểu ca xuất thủ cứu tỷ, tỷ vì cảm kích biểu ca nên mới muốn lấy thân báo đáp sao?
Cao Văn Tâm không khỏi nghĩ tới đêm mình bị phán vào giáo phường ti kia làm cho hoảng sợ. Nàng nhẹ nhàng vân vê ngân châm, sau một lúc lâu mới nói: - Cảm kích một người thì phải lấy thân báo đáp sao? Hắn cũng không phải nam nhân không kiếm được vợ. Ta vốn... Thầm nghĩ ở Dương phủ làm một nha hoàn, cứ như vậy cả cuộc đời. Lúc trước... Thật sự không nghĩ sẽ thích hắn.
Cao Văn Tâm hạ giọng nói: - Huống chi bên cạnh hắn có Ấu Nương, Tuyết Nhi, Ngọc nhi, ai cũng khả ái như vậy, khả năng do hắn ở tòa nhà của gia phụ nên đối với ta vẫn rất khách khí. Sau đó thân thể hắn có bệnh kín, ta theo hắn từ Giang Nam, một đường sớm chiều làm bạn...
Dương đại nhân không có người luôn câu nệ tiểu tiết như người đọc sách, không có vẻ đạo mạo của quan trong triều, Ôi! Có lẽ do ta cũng có tuổi, khá hiểu tâm ý đại nhân, hắn cũng thích cùng ta nói chuyện phiếm, hơn nữa mỗi ngày châm cứu cho hắn....
Cao Văn cười ngọt ngào: - Đại nhân cũng không tán gẫu quốc gia đại sự, cũng không tán gẫu thi từ văn chương. Chỉ là những chuyện tầm thường, vì dụ dỗ ta nói chuyện, hắn rõ ràng không hiểu y đạo, còn thường giả bộ hỏi, ha ha... Khi hắn giải thích theo kiểu khó thể tưởng tượng, giờ ta cẩn thận nghĩ lại, thật đúng là có chút đạo lý....
Vô tình, ta đặc biệt thích cùng với đại nhân vừa chữa bệnh vừa nói chuyện phiếm, trong lòng sẽ có một loại... cảm giác ấm áp trôi qua như dòng nước. Thời gian dần qua... Ta ở trước mặt đại nhân thường lơ đãng vượt quá bổn phận nô tì. Hắn cũng không phiền.
Ta cảm thấy ta ở trước mặt hắn, không phải một nữ thần y, cũng không còn là con gái tội quan, vừa không tự cao tự đại, cũng không cần cẩn thận chặt chẽ, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, muốn giận thì giận, ở trước mặt hắn, ta sống thật dễ dàng....
Cao Văn Tâm hít vào một hơi, phát ra một tiếng rung động đến tâm can: - Nhất Tiên, đến lúc này, ta biết... là bản thân mình thích hắn.
Đường Nhất Tiên vẫn còn nhỏ, ngay cả thích một người cũng không có nhận thức sâu sắc như Cao Văn Tâm, nàng nghe mà ngây ngốc, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: - Là cảm giác như thế sao?
Cao Văn Tâm đã thổ lộ lời trong lòng, vừa nói hai người vừa đi dần về phía Nam: Dân chúng tấn công hành dinh khâm sai, hắn gọi người che chở mình đi trước, ở bên Thái Hồ không để ý người ngoài, không hề có vẻ đại nhân đi dỗ mình vui vẻ, càng nói càng vui vẻ, càng nói càng ngọt ngào.
Đợi châm cứu xong, Cao Văn Tâm nhẹ nhàng rút ngân châm, mặt mày hớn hở khẽ cười nói: - Được rồi, muội ngủ tiếp một đêm, tinh thần sẽ hoàn toàn khôi phục. Ta xuống bếp hơ qua ngân châm một chút.
"Sát" một thanh âm vang lên, Cao Văn Tâm bắt đầu mở cửa, ôm hộp châm ra ngoài, Đường Nhất Tiên nhẹ nhàng đong đưa hai chân, qua một lát, nàng nhẹ nhàng cuộn hai chân, ôm chặt đặt cằm lên trên, tự mình tâm sự: Nghe xong lời Cao Văn Tâm nói..., hiện giờ cẩn thận nghĩ ra, giữa nàng và Dương Lăng đúng là trống rỗng.
Nhưng thật ra hắn, cái kia tiểu Giáo Úy kia, thân ảnh của hắn thỉnh thoảng hiện lên trong đầu: Cùng mình chơi, kể chuyện xưa cổ quái cho mình vui vẻ, bị tự mình quát tới quát lui cũng không tức giận, ở trước mặt hắn cũng không cần che dấu hỉ nộ ái ố, hai người một đóng giả người hầu nam trẻ tuổi, một đóng giả tỳ nữ, ở 'Hâm thịnh lầu' tranh thủ lúc rảnh rỗi đấu miệng...
Lúc sinh bệnh, hắn cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi ngồi bên người, lúc nghiên thương, diễn tấu âm nhạc đầy ăn ý, còn có... Hắn ở trong miếu cầu phúc, vụng trộm viết tên mình trên lá, bị mình kéo tai ra cửa miếu, hô to gọi nhỏ...
Đường Nhất Tiên nghĩ đến đây, chợt thu lại nụ cười: Ta thích hắn sao? Vì sao rõ ràng hắn là quan lớn hơn Dương đại nhân, ta ở bên đại nhân chỉ thấy kích động và tự hào. Nhưng thấy hắn sẽ dễ dàng vui mừng. Nhưng hắn là Hoàng đế, sau này ta có thể đối với hắn như trước đây sao?
Đường Nhất Tiên ngẩng đầu, ánh mắt có chút mê man suy nghĩ...
Tuyết Lý Mai mở cửa phòng ra, thấy Đường Nhất Tiên hai tay ôm đầu gối, dáng vẻ như suy nghĩ thì không khỏi hoảng sợ: Từ nhỏ Đường Nhất Tiên đã có thói quen này, khi có tâm sự thường thích một mình ôm đầu gối suy nghĩ.
Tuyết Lý Mai khẩn trương chạy vào, thân thiết nói: - Tiên nhi, muội làm sao vậy? Đang muốn gọi muội đi ăn cơm, sao vậy... Có tâm sự sao?
Đường Nhất Tiên buông tay, nhìn Tuyết Lý Mai, thấy nàng chân tay luống cuống, Đường Nhất Tiên đột nhiên cười nói: - Tuyết Nhi biểu tẩu, muội không có việc gì, chỉ hơi mệt một chút, hiện tại đã tốt hơn nhiều, chúng ta đi thôi. Chớ để biểu ca... và các biểu tẩu đợi lâu.
Tuyết Lý Mai bị nàng nắm tay đi ra ngoài, nghi hoặc nói: - Không phải nói muội gọi ta Tuyết Nhi là được sao, gọi Tuyết Nhi biểu tẩu rất không tự nhiên.
Đường Nhất Tiên "Ừ" một tiếng, quay đầu sang. Dưới ánh đèn mỉm cười nói: - Vậy bỏ Tuyết Nhi, trực tiếp kêu biểu tẩu, bởi vì tỷ là phu nhân của biểu ca.
Nàng nhẹ nhàng nói: - Gọi Tuyết Nhi hay biểu tẩu đâu có quan hệ gì, dù sao chúng ta sẽ vẫn rất tốt, rất tốt, đúng không?
Liêu Đông, Tuyên Phủ, Đại Đồng, tổng binh Diên Tuy tứ trấn suất quân vào kinh rồi.
Dương Lăng làm Thống soái, tiếp kiến tứ trấn tổng binh, sau đó dẫn bốn người tới Báo Phòng.
Đại đồng tổng binh dẫn năm nghìn kị binh nhẹ xâm nhập đại mạc. Lập nhiều công huân, năm Hoằng Trị mười sáu Võ Trạng nguyên Hứa Thái, tổng binh Liêu Đông Lưu huy, Tuyên Phủ tổng binh Hạ Tam Đàn, Diên Tuy tổng binh Phùng Lạc đều là tướng từ ba mươi tuổi tới bốn mươi, mỗi người đội mũ phục viên, một thân nhung trang, thoạt nhìn đằng đằng sát khí, uy phong lẫm lẫm.
Bốn người theo Dương Lăng đi vào Báo Phòng, năm người đồng loạt chào theo nghi thức quân đội, Chính Đức thấy mấy vị tướng quân long tinh hổ mãnh, không khỏi vui mừng khen với Dương Lăng: - Biên quân trải qua chém giết đẫm máu. Quả nhiên khác với kinh doanh rất nhiều. Cùng là nhung trang, trẫm từ trên người bọn họ có thể cảm nhận được sát khí.
- Dương khanh, tứ trấn tổng binh từ biên quan điều đến, khác với kinh doanh, trẫm ban tên cho là 'Ngoại Tứ gia quân" Dương khanh đảm nhiệm Thống soái, thao luyện chiến trận chém giết, tương lai cùng kinh doanh hoc võ, phát triển bọn họ.
Dương Lăng cúi người đáp ứng, sau đó hơi nghiêng nhìn Hứa Thái, Hứa Thái lập tức tiến lên một bước, quỳ một chân trên đất nói: - Thần Đại Đồng tổng binh quan Hứa Thái, giặc Thát Đát, thần thân gặp tiên hoàng chỉ huy, thao túng tam quân, lấy ít thắng nhiều, diệt địch hơn vạn, Bá Nhan Mãnh Khả trông thấy mà phải chạy trốn. Bọn thần đấu tranh anh dũng, không sợ sinh tử, nhưng chiến lược hành quân, điều hành ngàn quân, chỉ có hoàng văn trị vũ công, có thể nói là soái bất thế.
Bọn thần nguyện lấy biên quân dũng mãnh tôi luyện kinh doanh, cũng khẩn cầu Hoàng thượng đảm nhiệm đại thống soái Ngoại Tứ gia quân, huấn luyện tướng tá quan quân. Thần Hứa Thái, mạo muội lớn mật, xin được làm Thiên Tử môn sinh!
Updated 718 Episodes