Đường Nhất Tiên nghe lời gật đầu, theo tùy tùng trở về đình viện. Dương Lăng lên ngựa, đánh ngựa như bay chạy thẳng vào trong triều. Dương Lăng ở Bành Kế Tổ thiết kiến địa lao. Đây là địa lao dựa vào núi mà xây dựng cải tạo, ngoài cửa sắt chính là Đông Xưởng doanh địa, có thể nói chỉ cần vào địa lao này, căn bản có chạy đằng trời.
Dọc theo địa đạo u ám, rẽ vào một gian tù thất, Liễu Bưu, Cao Văn Tâm và vài tên Đông Xưởng đang ở trong phòng, thấy hắn vội đứng lên. Cao Văn Tâm một thân lụa trắng, dáng người lả lướt, thắt lưng nguyệt sắc ôm lấy váy lấy màu lam, tuy trong lao không có mặt trời nhưng vẫn thấy được làn da trắng như tuyết, phong lưu ý nhị.
Ai ngờ Dương Lăng thấy Cao Văn Tâm, lại nhíu mày, sẵng giọng: - Sao ngươi lại ở trong ngục? Chỉ bảo ngươi cân nhắc một chút xem có cách nào ngăn Vương Long không tự động choáng mê, chứ không gọi ngươi đến nơi này, đám người này bản lĩnh thi hình có thể làm cho thần khóc quỷ sầu, sẽ làm ngươi sợ.
Dương Lăng tuy rằng vừa thấy mặt đã trách móc không ngừng, nhưng trong lời nói không che dấu được ý săn sóc, Cao Văn Tâm nghe xong trái tim ngọt ngào, nhợt nhạt cười nói: - Đại nhân, bọn họ phản đối dụng hình với Vương Long.
- Không dụng hình? Không dụng hình thế nào...? Dương Lăng quay đầu vừa nhìn đã hoảng sợ.
Vương Long bị khóa bằng khóa sắt, quanh tường đều cắm đuốc, ngọn lửa phần phật chiếu rõ Vương Long. Vương Long vốn là đại hán ngang tàng cao tám thước, bị tra tấn đến kinh thành đã gầy đến xương bọc da, hốc mắt hõm sâu vô cùng dọa người, hiện tại tóc đen đều bị cạo sạch, cắm đầy ngân châm chói lọi. Bóng hắt lên tường không ngừng run rẩy, cũng là lòng Dương Lăng đang run lên.
Hắn dùng ánh mắt khác thường nhìn Cao Văn Tâm, tuy nói nàng tận tâm tận lực thay mình làm việc, nhưng mắt thấy một cô gái có thủ đoạn tàn nhân như thế, trong lòng hắn vẫn còn có chút không thoải mái.
Cao Văn Tâm đã có cảm giác, oán trách nhìn hắn rồi nhanh nhẹn rút ngân châm, giải thích: - Thân thể của hắn quá yếu. Đã không dùng được hình nữa rồi, hơn nữa loại này tâm tự miên này sử dụng rất thường xuyên, đã suy giảm tới đầu não của gã, ta nếu không dùng ngân châm khơi thông huyết lạc, người này sẽ biến thành ngu ngốc.
Dương Lăng giờ mới hiểu ra, không khỏi nhìn nàng áy náy cười, ngượng ngùng hỏi: - Hắn đã khai chưa?
Cao Văn Tâm "À" một tiếng từ chối cho ý kiến, Liễu Bưu thấy hai người khó xử thì vội giải vây nói: - Vâng. Lời khai đã chép ra, đại nhân mời xem.
Dương Lăng thấy Vương Long còn chưa tỉnh. Liền đến sát bàn, Liễu Bưu nâng đèn lại gần, Dương Lăng nhìn kỹ một lần, buông bản ghi chép nói: - Hắn biết tất cả, đáng tiếc, những thứ hắn biết cũng không khác biệt với chúng ta suy đoán, như việc hắn thú nhận địa vị của Liễu đại nhân cũng đã bị triều đình đào lên. Lúc này, Di Lặc giáo ở Đại Đồng, xem ra là thật sự bị trừ tận gốc rồi.
Dương Lăng tiếc nuối lắc đầu, đột nhiên nhớ tới Giải Ngữ Tu Hoa, không khỏi hai mắt sáng ngời, nói: - Liễu Bưu, chờ hắn tỉnh lại ép hỏi toàn bộ ám hiệu của Di Lặc giáo, bản quan có việc cần dùng!
Liễu Bưu đồng ý, Dương Lăng nhìn Cao Văn Tâm cười nói: - Khổ cực cho nàng, chúng taxuống núi đi.
Cao Văn Tâm nghe hắn có lời mời, trong lòng rât mưng, Dương Lăng cầm hộ hộp châm, hai người ly khai nội xưởng, bỏ lại kiệu mà đi bộ xuống núi, mọi người đi ở phía xa, Dương Lăng nói: - Tiên nhi hôm nay có chút váng đầu, lát nữa muội xem giúp nàng, việc này....
Hắn quay lại nhìn gương mặt vốn vui vẻ của Cao Văn Tâm chợt lạnh xuống, vừa thấy hắn trông lại, Cao Văn Tâm vội vàng quay đầu đi chỗ khác, nhưng trong nháy mắt đó, Dương Lăng đã thấy ánh mắt nàng loang loáng, không khỏi ngạc nhiên nói: - Văn Tâm, muội làm sao vậy?
Cao Văn Tâm không kìm nổi u sầu nói: - Ta tình nguyện giống như trước kia, là một tỳ nữ ở Dương phủ, giờ mỗi lần đi Dương phủ đều cảm thấy mình như người ngoài, đại nhân... nếu không phải muốn ta tới làm việc thì cũng chẳng tiếp đón ta tới cửa.
Dương Lăng nghe xong không biết nên khóc hay cười, nói: - Nha đầu muội sao lại chỉ trích như vậy, muội vốn là tỳ nữ trong phủ, còn muốn ta tiếp đón muội tới cửa sao, muội không ở Dương phủ thì còn có thể đi đâu? Hiện giờ, chẳng qua là một mình ở một biệt viện, cả nhà có ai coi muội là người ngoài, chẳng những Ấu Nương mỗi ngày tiếp đón muội tới, Tuyết Nhi Ngọc nhi cũng như vậy.
Cao Văn Tâm quay đầu nhìn hắn, không phục nói: - Cái đó khác, các nàng cùng ta kết nghĩa kim lan, các nàng gọi ta cũng không phải ý tứ của ngươi.
Dương Lăng bất đắc dĩ nói: - Không phải ý tứ của ta, cho dù là kim lan tỷ muội, muội cho là mình có thể tùy tiện tới cửa sao?
Cao Văn Tâm ngẩn ra, trong đôi mắt đẹp đột nhiên xuất hiện niềm vui bất ngờ, lúng ta lúng túng nói: - Huynh... Huynh nói là...?
Dương Lăng dịu dàng nói: - Em họ muội là người đọc sách, người đọc sách đều có chỗ chấp nhất, có những đạo lý không phải cứ nói là có thể thuyết phục, phải đợi đến có một ngày nó nhận thức ra, lĩnh ngộ ra. Giờ ta không bức bách nó được.
Cái này gọi là mỗi người đều có một chí hướng của riêng mình, nếu giờ nó đang bất mãn với ta, ta mới không thể tìm một sân viện cho muội. Nhưng nếu giờ muội cũng không đến nhà khám bệnh, dựa vào chút bổng lộc của triều đình để nuôi sống hai tỷ đệ... Ôi! Muội xuất thân là Đại tiểu thư, hiện giờ bên người không có người hầu hạ, cũng chưa biết lo liệu gia vụ, Ấu Nương cũng là hiểu ý tứ của ta, thường xuyên mời con gái đã xuất giá của bà ấy đến. Chính là sợ ủy khuất muội.
Cao Văn Tâm chua xót rơi nước mắt, nàng che môi nghiêng đầu đi giữ im lặng một lúc lâu, rồi đột nhiên quay đầu nóng bỏng nhìn Dương Lăng, nhanh nhẹn cười nói: - Coi như huynh... có lương tâm, đến lúc đó... Người ta không khiến huynh quá mất mặt là được.
Nói xong, hai má nàng đỏ như bôi son. Trắng trắng hồng hồng, quyến rũ khó nói.
Dương Lăng ngạc nhiên nói: - Chuyện gì không cho ta quá mất mặt?
Cao Văn Tâm hừ một tiếng, chóp mũi hếch lên, đắc ý mà bướng bỉnh nói: - Chính là kỳ hạn huynh ước định, ta sớm nghe ngóng. Trương Thiên Sư bảo người ta bấm đốt ngón tay bát tự mệnh cách, còn chưa bao giờ bỏ qua, y nói huynh tụ mệnh phúc lộc thọ ba sao, cả đời quý không thể nói. Vậy quyết không thể sai, Dương đại nhân là thiên kim, đến lúc đó ta chờ huynh... Chờ huynh đội khăn voan gả vào Tây viện của ta.
Cao Văn Tâm càng nói càng xấu hổ, chưa nói xong đã đỏ mặt, vội vàng xuống núi trước. Mấy ngày nay Dương Lăng bận việc công sự, nàng ở một viện khác, tuy rằng ba người Ấu Nương nhu thuận. Hàng ngày mời nàng quá phủ, cuối cùng cũng không tiện, đến nỗi còn chẳng có cơ hội nói chuyện riêng với Dương Lăng.
Cho nên hai người dù đã có ước định trước, Cao Văn Tâm luôn thấy bàng hoàng, lo được lo mất, hôm nay thật vất vả mới có cơ hội một mình tiếp xúc, nhân cơ hội nhắc nhở hắn: Năm nay lúc bông tuyết rơi xuống, chính là ngày Cao Văn Tâm nàng mặc áo cưới gả vào Dương phủ.
Nàng vừa thẹn vừa mừng. Cảnh đẹp đó đã xuất hiện trong mộng của nàng không biết bao nhiêu lần rồi. Nếu có thể nắm lấy cơ hội nhắc nhở hắn về lời đã hứa, trong lòng cũng có cảm giác an ổn hơn. Đến nỗi vị tiểu thư khuê các này, dù đã là nữ thần y hơn hai mươi, cũng phải bất chấp sự kiêu ngạo của mình.
Dương Lăng nghe nàng nói, đột nhiên tỉnh ra, giờ đã là 'Xuân minh tháng ba ngắm Hạnh Hoa', dựa theo mình tính toán, chậm nhất là đến tháng 11 sẽ là kỳ hạn hai năm, mấy ngày nay cả ngày bận rộn, mấy tâm tư an nhàn trước kia cũng dần phai nhạt, liệu mình có thật sự vượt qua một kiếp này, biến nguy thành an sống lâu trăm tuổi?
Dương Lăng nhớ tới lời Trương Thiên Sư nói, hắn cả đời điều binh không ngừng, nghĩ lại từ lúc ở dịch trạm Kê Minh kia bắt đầu, thẳng đến kinh thành, đi Giang Nam, phó Đại Đồng, bất kể làm chuyện gì, thật đúng là sát phạt tùy thân, binh qua không ngừng, hơn nữa mỗi lần giết người, hoặc quan lộc, danh vọng, danh dự cao hơn một tầng, Trương Thiên Sư tính toán thực sự chuẩn như vậy sao?
Dương Lăng tim đập thình thịch: Nhưng có một đường sinh cơ, ai lại đi tìm chết, huống chi giờ hắn làm quan lớn, cưỡi tuấn mã, kiều thê thiếp đẹp, phúc lộc đầy nhà.
Updated 718 Episodes