Dương Lăng bị vỗ vai giật thót cả người, y liền quay phắt đầu lại thì thấy Chu Hậu Chiếu mặc áo trắng mũ rơm đứng sau lưng. Dương Lăng ai chà một tiếng rồi vội vàng xỏ ủng vào đứng lên, vừa mới định quì thì Chính Đức đỡ vai hắn rồi nói:
- Nhìn bộ dáng ngươi xem ra cũng mệt mỏi lắm rồi, thôi đừng quì nữa, hôm nay ta bị người ta quì lạy mệt lắm rồi, ngay bản thân cũng quì tới ê ẩm cả lưng.
Hắn uốn lưng vặn eo vài cái rồi bày ra vẻ mày ủ mày ê, Dương Lăng ở cạnh vị thái tử bình dị gần gũi, chưa từng có quan niệm tôn ti này tùy tiện quen rồi. Nhưng bây giờ Chu Hậu Chiếu đã là hoàng đế, thấy hoàng đế mà không thi lễ như vậy thì trong lòng y cũng thật sự hơi lo sợ bất an, chỉ là tay Chu Hậu Chiếu vẫn còn đặt trên vai hắn, Dương Lăng cũng không tiện tránh ra.
Dương Lăng đành phải cười khổ nói:
- Thần vừa đi tuần tra các cung điện xong. Hoàng Thượng, bây giờ ngài đã là cửu ngũ chí tôn, cách xưng hô cũng nên sửa lại đi thôi.
Chu Hậu Chiếu cười khổ một chút nói:
- Ta... trẫm còn chưa quen lắm, dù sao không có các loại quan lại trước mặt, ngươi và ta vẫn nên xưng hô như hồi ở Đông cung mới tốt.
Dương Lăng hỏi:
- Hoàng Thượng, ngài không phải ở chính điện Càn Thanh Cung để túc trực bên linh cữu tiên đế sao? Sao lại một mình tới đây?
Chu Hậu Chiếu khoát tay nói:
- Bị mấy người ở đó làm cho phiền muốn chết. Cả đám giống như đã thương lượng trước cùng nhau đóng kịch, cứ cách một lúc thì khóc lóc một hồi. Hoàn toàn là bắt ta tới chịu khổ, ta nhân dịp đi ngoài tranh thủ trốn tới đây.
Hắn hít mạnh một hơi, lưu luyến nhìn những vật trang trí quen thuộc trong Đông Noãn Các, nhẹ giọng thở dài nói:
- Nhớ phụ hoàng quá. Lúc vừa vào phòng, ta cảm giác phụ hoàng như vẫn còn ở đây, đang ở trong phòng phê tấu sớ, nhìn thấy ta đến liền vui vẻ bảo nội thị đem mứt trà, hoa quả tới...
Hắn vừa nói vừa rơm rớm nước mắt:
- Lúc còn bé, phụ hoàng ôm ta chính ở chỗ này, tự mình dạy ta viết chữ, dạy ta vẽ tranh, có khi người bận phê duyệt tấu sớ, bảo ta ở một bên luyện viết chữ. Nhớ có một lần ta thừa dịp ngài xuất cung liền cầm bút vẽ loạn xạ vào tấu sớ. Khi phụ hoàng trở về thấy thế đành phải cố ý lật cả nghiên mực, làm nhoè hết cả những bản sớ ấy mới giấu được triều thần. Tuy vậy cấp sự của sáu khoa cũng dâng mười mấy đạo tấu chương phê phán phụ hoàng.
Chu Hậu Chiếu nói đến xuất thần:
- Có một lần, ta làm phụ hoàng cực kỳ tức giận, người phạt ta chép Tam Tự kinh ba mươi lần. Ta chỉ chép được hai lần đã chán chết, sau đó bảo mấy tên thái giám biết chữ như Lưu Cẩn, Trương Vĩnh giúp ta. Họ kiên trì giúp ta chép phạt, tuy ta biết phụ hoàng nhất định nhìn ra được nhưng ngài vẫn ra vẻ chẳng biết gì cả mà tha cho ta. Bây giờ nhớ tới việc này ta thấy rất bứt rứt, ta chỉ mong phụ hoàng phạt ta thêm một lần, khi đó ta sẽ ngồi ngoan ngoãn bên cạnh ngài, chăm chú chép lại cho ngài xem.
Chu Hậu Chiếu nói mà lệ lã chã rơi, Dương Lăng nghe xong thầm cảm động. Từ xưa tới nay, cha con anh em trong hoàng thất luôn lục đục với nhau, có được tình cảm cha con sâu nặng như vậy liệu được mấy người?
Chu Hậu Chiếu nói đến đây thì nhếch miệng cười:
- Ta quỳ trên đại điện làm theo chỉ bảo của nội thị như một con rối, lúc cần thắp hương thì thắp hương, lúc cần dập đầu thì dập đầu, cần khóc thì mới có thể khóc. Ta cũng không biết đấy là tưởng niệm tiên đế hay là diễn cho ai xem, làm cho ta chóng mặt nhức đầu, cả người lờ đờ, đã thế có kẻ còn ra vẻ khóc thương tâm hơn người khác, làm ta bực mình muốn chết.
Dương Lăng thầm nghĩ mấy lễ nghi phô trương như vậy vốn chính là để cho người khác nhìn, nói lại thì cũng khó trách tiểu hoàng đế luôn luôn miệt thị lễ nghi này không quen chứng kiến. Y động tâm nói:
- Hoàng Thượng, ngài muốn tưởng niệm tiên đế mà lại không thích những lễ nghi phiền phức ấy vậy không bằng tối nay ở chỗ này chép sách, chép Tam Tự kinh thành ba mươi bản để tiên đế ở trên trời có linh thiêng chứng giám cho lòng ngài. Dùng cách này để thương tiếc tiên đế chẳng phải còn hơn ở trên đại điện ba quì chín lạy sao.
Chu Hậu Chiếu nghe vậy rất vui vẻ, khen rằng:
- Nói rất đúng, ta chép lại những bản sách do phụ hoàng mấy năm trước phạt chép, phụ hoàng trên trời có linh, thấy ta thật tình ăn năn thì người nhất định sẽ rất vui.
Lập tức Chu Hậu Chiếu xoa tay xoa chân, ngồi vào long án, lúc này trên long án cũng trải một tầng khăn trắng. Dương Lăng lấy từ chiếc bình sứ bên cạnh chiếc án ra một tờ giấy trải ra, dùng cái chặn giấy bằng thuý ngọc đè xuống, nhè nhẹ mài nghiên mực.
Chu Hậu Chiếu vừa đặt bút xuống lại nhìn thấy Dương Lăng đứng cạnh án, nhân tiện nói:
- Ngươi cũng lấy ghế ngồi xuống đi. Ta biết ngươi đi tuần các cung điện nhất định còn mệt hơn ta nhiều.
Thấy Dương Lăng lắc đầu không chịu, Chu Hậu Chiếu lại nói:
- Ngồi đi, bất tất phải câu nệ lễ thần tử. Bây giờ phụ hoàng đã đi rồi, người mà trẫm có thể nói những lời tri kỷ cũng chỉ có mình ngươi thôi. Từ lần đầu thấy ngươi thì ta đã cảm giác ngươi khác hẳn người thường. Khi ngươi nhìn ta, ngươi không có ý sợ hãi, không có ánh mắt lấy lòng như người khác. Ta thích loại cảm giác như người bình thường này. Ngươi nên ngồi đi, vừa mài mực vừa nói chuyện với ta.
Dương Lăng nghe hắn nói như vậy liền nhìn một vòng quanh điện không có ai khác thì lúc này mới đáp ứng, kéo ghế ngồi bên cạnh Chính Đức. Chính Đức chăm chú viết những chữ bách gia chư tử, Dương Lăng đứng một bên mài mực, cẩn thận vô cùng. Chính Đức xem ra viết chữ cũng rất đẹp.
Chu Hậu Chiếu bốn chữ một câu, viết tới ‘Phong bảo sử đường’ thì đột nhiên dừng lại. Hắn nhìn lại một chút, rồi dường như nhớ tới việc gì, ngẩng đầu nói với Dương Lăng:
- À, đến bây giờ ta mới nhớ, Đường cô nương ở trong phủ của ngươi có vui không?
Dương Lăng thấy hắn nhìn chữ Đường rồi ngẩn người ra thì đã cảm thấy không ổn, lúc này lại nghe hắn hỏi, trong lòng không khỏi loạn lên. Đã nhiều ngày nay Chính Đức vẫn không hỏi gì y, tuy nhiên bây giờ xem ra không thể gạt được rồi. Dương Lăng đành phải kiên trì đem việc Bào phó tướng giết người diệt khẩu, rồi việc Đường Nhất Tiên sinh tử chưa rõ nói với Chính Đức.
Chính Đức nghe xong thất vọng nhìn chữ Đường hồi lâu mà không nói gì, ánh mắt mờ đi, xem ra rất buồn khổ. Dương Lăng nhớ tới cảnh ngày đó mình suất binh tìm tới vách núi chỉ thấy chuôi đao đầy máu tươi, lại nhớ tới mới đầu ở hoa quán gặp được nữ hài nhi khéo léo, có nụ cười ngọt ngào tươi tắn, nhất thời trong lòng cũng đau lòng đến nói không nên lời. Hai người cứ như vậy ngây ngốc ngồi đó, chỉ nghe tiếng hoa đèn nổ lách tách.
Chu Hậu Chiếu chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, khi gặp Đường Nhất Tiên lần đầu thì sinh ra hảo cảm và tình cảm mông lung nhưng vẫn chưa tới mức sâu sắc không thể dứt bỏ. Cho dù vậy thì đó cũng là cô gái đầu tiên mà hắn thích. Hôm nay hoàng đế Hoằng Trị băng hà, tâm tình hắn vốn đã bi thương tới cực điểm lại nghe được tin tức này, trong lòng càng thêm mất mát.
Hắn cũng không hề giận cá chém thớt lên Dương Lăng, chỉ ngây ngốc suy nghĩ hồi lâu. Nét mặt Chu Hậu Chiếu đột nhiên hiện lên một sát khí lạnh lùng, cười lạnh nói:
- Đường cô nương trọng thương rơi xuống vách núi! Bào Tận Thẩm... Lưu Sĩ Dung... Bào… Tận… Thẩm, được, tốt lắm, ta nhớ rồi....
Chu Hậu Chiếu cầm bút thật chặt, dùng sức nhấn xuống, cây bút lông sói cán gỗ lim được cung cấp đặc biệt cho hoàng cung nhấn thẳng xuống giấy. Ngay lúc này, cánh cửa điện chợt kêu rầm một tiếng, một đám người tràn vào, lập tức một thanh âm già nua khàn khàn lớn tiếng kêu lên:
- Hoàng Thượng..., ngươi... ngươi lớn mật!
Dương Lăng giật bắn cả người,tự hỏi người nào lớn mật dám mắng Hoàng Thượng như vậy? Y nhảy dựng lên nhìn ra ngoài, đã thấy tám chín đại thần mặc đồ tang đứng trước mặt. Ba vị đại học sĩ Lưu Kiện, Tạ Thiên, Lý Đông Dương cũng có trong đó, dẫn đầu là vị lão đại nhân tóc bạc râu trắng, tuổi già sức yếu, mặt đỏ rực đang trợn mắt nhìn y.
Dương Lăng lúc này mới giật mình. Vừa rồi y cùng với Chính Đức ngồi sóng vai, Chu Hậu Chiếu không quan tâm gì tới tôn ty thì không sao, nhưng các thần tử khác mà thấy sẽ nghĩ gì? Chính Đức ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt Vương Quỳnh, vô tình nói:
- Vương thượng thư hà tất phải kinh sợ, là ta... là trẫm muốn y ngồi cạnh. Tiên đế kính trọng chư vị cựu thần, lúc trò chuyện riêng cũng cho ngồi, cho hầu trà thì trẫm sao không thể đối xử với thần tử như thế?
Chư vị đại thần Lục Bộ Cửu Khanh thấy Dương Lăng vô lễ như thế, dám kề vai ngồi cạnh hoàng đế thì ai nấy vừa sợ vừa giận. Chu Hậu Chiếu tuy dựa vào mấy việc trước kia của tiên đế mà muốn bịt miệng họ nhưng Dương Lăng thì sao có thể so được với cựu thần của Hoằng Trị chứ. Huống hồ những cựu thần ấy dù được ban cho ghế ngồi, cũng không ai dám kề vai ngồi cạnh Hoằng Trị.
Vương Quỳnh bình sinh rất trọng lễ giáo, vẫn phẫn nộ nói:
- Hoàng Thượng ban ghế, đó là long ân của Hoàng Thượng. Nhưng làm thần tử mà sóng vai ngồi ngang hàng với Hoàng Thượng thì đó là tội khi quân phạm thuợng, làm trái cương thường, quả thật như cầm thú!
Sao chỉ nói vài câu mà ta đã biến thành cầm thú rồi? Dương Lăng nghe thế không hiểu ra sao cả, trong lòng cũng hơi giận. Nhưng nhìn vị lão đại nhân tóc trắng xoá, tuổi đủ để làm ông nội y nên y đành phải nén giận nhẫn nhịn.
Hoàng đế Chính Đức bực mình hỏi:
- Vương thượng thư, ngươi rốt cuộc có chuyện gì mà tới đây tìm trẫm?
Hắn vừa hỏi, lập tức nhắc Vương Quỳnh nhớ ra. Vương thượng thư trừng mắt nhìn Dương Lăng, xoay người bái Chính Đức nói:
- Hoàng Thượng, lão thần xin mời Hoàng Thượng di giá tới chính điện Càn Thanh Cung để túc trực bên linh cữu bệ hạ.
Chính Đức chau mày nói:
- Chính điện Càn Thanh Cung nhiều người ầm ĩ, trẫm thật sự rất khó chịu. Mấy năm trước tiên đế từng ở đây tự mình dạy trẫm đọc sách viết chữ. Đêm nay trẫm muốn ở đây soạn văn chương, để tỏ lòng thương tiếc tiên đế.
Vương Quỳnh nghe xong giật mình biến sắc, bối rối nói:
- Hoàng Thượng, làm con phải tận hiếu. Vô luận là thiên tử hay thứ dân, đều phải tận tâm tận lễ. Đại sự của tiên đế, Hoàng Thượng phải dẫn đầu văn võ bá quan túc trực bên linh cữu tiên đế, đây là di chế của thánh nhân, gia pháp của tổ tông, sao có thể bỏ được? Hoàng Thượng ở đây nghĩ tới tiên đế, tuy thật sự có dụng tâm, nhưng không hợp lễ. Thần xin Hoàng Thượng lập tức tới Càn Thanh Cung túc trực bên linh cữu, thái hậu, công hầu và các quan lại đều chờ Hoàng Thượng tới.
Chính Đức cả giận nói:
- Việc trẫm thương tiếc tiên đế, tự sẽ có chủ ý của trẫm. Các ngươi đi trước đi.
Vương Quỳnh giận dữ đứng dậy, sải bước già lên vài bước, chắp tay thi lễ nói:
- Hoàng Thượng là thiên tử, một lời sẽ làm gương cho người trong thiên hạ, sao có thể tự mình sửa lễ chế chứ?
Lão liếc mắt nhìn thấy mấy chữ Chính Đức viết, tuy đã được che đi, vẫn nhận ra là thiên Bách Gia Tính, trong lòng càng giận dữ. Lão chỉ vào tấm giấy còn ướt mực nói:
- Những văn tự này mà liên quan gì tới thương tiếc tiên đế à?
Những gì liên quan tới thánh nhân lễ chế, Vương Quỳnh nhất định sẽ không chịu thỏa hiệp với Chính Đức, ngữ khí lập tức trở nên hùng hổ. Lão là thượng thư bộ Lễ, chủ trì lo việc đại lễ tang ma Hoằng Trị. Những gì về chuyện này, dù là ba vị đại học sĩ như Lưu Kiện cũng phải nghe lão. Đám Lục Bộ Cửu Khanh đứng bên cạnh tuy không nói một lời, nhưng thần thái sắc mặt hiển nhiên cùng ý kiến với lão.
Dương Lăng thấy cựu thần hùng hổ như vậy, khiến cho Chính Đức thập phần khó chịu, lại muốn phát tác cơn giận của tiểu hài tử, vội hỏi:
- Vương Đại nhân, Hoàng Thượng tưởng niệm tiên đế, bởi vậy mới đến nơi tiên đế sống. Nhìn vật nghĩ tới người, cũng không có gì phạm vào hiếu tâm với người đã khuất. Đại nhân nên về đại điện trước, đợi Hoàng Thượng viết xong thiên văn chương này, sẽ lên điện túc trực bên linh cữu thôi.
Vương Quỳnh nghe xong những lời đại nghịch bất đạo với tiên đế như vậy, không khỏi giận tím mặt. Lão chụp lấy nghiên mực trên bàn ném về phía Dương Lăng, miệng phẫn nộ quát:
- Ngươi là nịnh thần tặc tử, trước dám ngồi với hoàng đế, mục vô quân thượng. Bây giờ thân là thần tử mà không tận tâm tận lực khuyên can Hoàng Thượng, còn muốn nói lời gièm pha, ở đây đâu tới lượt ngươi vung tay múa chân chứ?
Vương thượng thư chụp xuống, lôi cả xấp giấy ném lên, quẹt vào mặt Chính Đức. Tờ giấy chưa khô mực lập tức lưu lại trên mặt Chính Đức hai vệt màu đen. Dương Lăng lắc người né qua, nghiên mực đánh bộp vào cây trụ trên điện vỡ tan, mực bắn ra bốn phía.
Hoàng đế Chính Đức thấy Vương Quỳnh luôn mồm vua tôi phụ tử, nhưng bản thân lão lại làm vẻ như thế trước mặt hoàng đế, còn gì là giữ gìn lễ nghi vua tôi, hung dữ ngạo mạn hơn bất kỳ ai, không khỏi tức giận đến run cả người.
Hoằng Trị đối xử với thần tử rất dung túng hậu đãi. Ông khi nhỏ đã bơ vơ, làm người lại hơi mềm yếu. Thời gian lâm chính dài, đám cựu thần cũng quen rồi. Chỉ cần nói có lí, thì có thể trước mặt ông nói rất hùng hồn, trước giờ đều là nói thẳng không nể mặt. Huống chi bây giờ lại đối mặt với Chính Đức tiểu hoàng đế?
Tạ Thiên thấy Hoàng đế Chính Đức mặt tái nhợt, xem ra sắp phát tác rồi, vội vàng quỳ xuống nói:
- Xin Hoàng Thượng tuân thủ lễ nghi di chế, lập tức di giá tới Càn Thanh Cung.
Lão vừa quỳ, đám thần tử khác đều quỳ xuống, trăm miệng một lời nói:
- Xin Hoàng Thượng lập tức di giá!
Lục Bộ Cửu Khanh vừa quỳ xuống, thanh thế nhất thời ép cả Chính Đức, hắn cố nén tức giận, chỉ nói:
- Chúng khanh bình thân, trẫm... trẫm đi là được rồi.
Lưu Kiện thấy hắn chịu thua, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Chính Đức lập tức chỉ tay vào Vương Quỳnh, hỏi:
- Vương thượng thư, ngươi luôn mồm giảng cái gì vua tôi cha con vậy mà lúc này lại kiêu ngạo ngang bướng trước mặt trẫm như thế, có tính là thất lễ không?
Vương Quỳnh giật mình, nhìn thấy vết mực trên mặt Chính Đức, tự thấy vừa rồi mình vô cùng càn rỡ, đã thất lễ nghi quân thần rồi, lão liền quỳ xuống nói:
- Thần muôn lần đáng chết, nhất thời xúc động phẫn nộ, dám thất lễ trước mặt Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng trị tội.
Chính Đức cười lạnh một tiếng nói:
- Chỉ thất lễ số thôi à. Mực quẹt cả vào mặt trẫm, còn không phải là lỗi đại bất kính sao?
Vương Quỳnh ngẩng cao đầu, hiên ngang nói:
- Thần có tội, nguyện chịu sự trừng phạt của Hoàng Thượng, chỉ cần Hoàng Thượng lập tức di giá về Càn Thanh Cung, thần muôn lần chết cũng không dám chối từ!
Hoàng Đế Chính Đức lớn tiếng nói:
- Được, được lắm! Ngươi nhận tội là được rồi. Dương Lăng, lập tức bắt Vương Quỳnh vào thiên lao!
Các vị đại thần nghe thế tới tấp quỳ xuống cầu tình:
- Hoàng Thượng thứ tội, Vương thượng thư vô cùng trung thành, nhất thời nói năng vô lễ, xin bệ hạ khoan dung.
Dương Lăng cũng khuyên:
- Hoàng Thượng! Ngày đăng cơ là quan trọng, sao lại bắt giam đại thần trong triều chứ? Xin Hoàng Thượng đặc xá cho Vương đại nhân đi.
Vương Quỳnh nghe xong cười lạnh nói:
- Tên nịnh thần ngươi câm miệng. Lão thần bất kính với Hoàng Thượng nên chịu sự trừng phạt của Hoàng Thượng. Ngươi dựa vào sự sủng ái mà kiêu căng lại không theo lễ bầy tôi, đầu độc đế quân, sớm muộn gì cũng sẽ bị nghiêm trị!
Chính Đức nghe thế ngượng quá hóa giận, hắn đỏ mặt chỉ vào Dương Lăng giận dữ nói:
- Ngươi cũng không tuân ý chỉ của trẫm sao?
Dương Lăng thấy hắn giận dữ, không dám tiếp tục khuyên giải nữa, chỉ có nước quay sang sai mấy tên thị vệ áp giải Vương Quỳnh xuống dưới. Chính Đức lúc này mới hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý tới quần thần, phất tay áo đi ra ngoài cửa phòng.
Chúng thần tới tấp đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Dương Lăng có rất nhiều vẻ phẫn nộ.
Lý Đông Dương nhìn Dương Lăng, trong lòng thầm nghĩ: “Lúc người này thân là thị độc nho nhỏ mà đã dám vạch trần việc quyền thần ngoại thích của tiên đế phạm pháp, hẳn phải là thần tử trung thành thẳng thắn mới đúng. Tại sao khi thiên tử càn rỡ như vậy, y thân là cận thần được Hoàng Thượng sủng tín mà không mở lời khuyên can, ngược lại lại dung túng như thế? Nếu nói y tham quyền thế mà a dua theo Hoàng Thượng thì chỉ bằng vào việc y vì thê tử mà chịu tội kháng chỉ chém đầu cho thấy y cũng không phải người như vậy, rốt cuộc thì người này có tâm tư gì đây?”
Lão cố ý chầm chập đứng dậy đi cuối cùng, đợi những quần thần khác đều đi hết, mới nói với Dương Lăng vẻ thâm trầm:
- Người làm quan phải cẩn thân tu đức, phải yêu dân, thường thường tự xét lại những việc đã qua. Ngươi được đế ân rất dày, phải nghĩ đến việc trung quân đền nợ nước, chớ có kiêu ngạo tuỳ hứng mà làm hỏng tiền đồ.
Dương Lăng bất lực nói:
- Lý Đại nhân, hạ quan nào dám làm vua mê hoặc? Chà! Bây giờ Hoàng Thượng đang nổi nóng, đợi sau khi hết nóng, tìm được cơ hội, hạ quan nhất định sẽ nói vài lời cho Vương Đại nhân. Đại nhân bất tất phải lo lắng. Chẳng lẽ đại nhân đã quên đại học sĩ cầm chùy truy đánh Thọ Ninh Hầu ở kim điện rồi sao? Có lệ này từ trước, việc Vương thượng thư ở tẩm cung cầm nghiên mực ném Dương tham tướng thì đã sao?
Lý Đông Dương nghe y nhắc tới việc mình cùng Thọ Ninh Hầu đại náo kim điện, không khỏi mỉm cười, liếc nhìn y thật sâu nói:
- Như thế là tốt! Thiếu niên đắc chí, càng nên cẩn thận khiêm nhường, trung quân đền nợ nước. Dương đại nhân ngàn vạn lần phải tránh mình khỏi cùng bọn với Thọ Ninh Hầu mới tốt.
Lý Đông Dương dứt lời xoay người bỏ đi. Dương Lăng ngó theo lão, nhớ tới vừa rồi chư vị đại nhân lục bộ cửu khanh nhìn mình phẫn nộ, không khỏi cười khổ một tiếng:
- Hôm nay hoàng đế Hoằng Trị băng hà, quả là thời gian xui xẻo với ta, đầu tiên là đắc tội với với bên ngoại của vua, bây giờ lại đắc tội với Nội Các. Ngoại trừ Hoàng Thượng Chính Đức thì chỉ sợ là mình gây thù hằn khắp nơi rồi, nguy cơ trùng điệp!
Dương Lăng đang muốn bỏ đi, thì có bóng người thoáng qua ở cửa, một người lao vào trong. Vừa vào cửa đã cười nịnh y:
- Dương đại nhân thật có bản lĩnh. Lão thất phu Vương Quỳnh cậy già lên mặt, khắp nơi vung tay múa chân. Lúc chúng ta còn hầu hạ Đông cung thì lão nhiều lần dâng tấu chương cho Hoàng Thượng nói chúng ta dụ dỗ Thái tử chơi đùa, làm hại chúng ta và bọn người Trương Vĩnh, Đại Dụng bị tiên đế trách mắng. Lúc này lão lại bị bắt vào đại lao, quả thật là hả lòng hả dạ rồi!
Dương Lăng chăm chú nhìn người đứng trước mắt mặt mày hớn hở, chính là Lưu Cẩn.
Updated 718 Episodes