Quyển một - Khói lửa suốt ba tháng - Chương 44 Trăng tỏ khó tròn
Ngày mai là rằm tháng giêng. Sau khi trải qua cuộc chiến loạn đêm giao thừa, dân chúng đã tìm lại được cảm giác ngày Tết. Ngay khi Hà tham tướng hậm hực ra đi, quan viên Kê Minh Dịch cũng dần bắt đầu mở tiệc mời nhau tới tấp.
Mãi đến hơn mười ngày sau, lệnh bổ nhiệm của bộ Lại mà theo lời của Ngô thiên hộ là sẽ lập tức đến ngay mới rề rà đưa đến, khiến cho Dương Lăng được một phen kiến thức trọn vẹn sự chênh lệch giữa hệ thống tình báo bí mật và đường đi bình thường của quan phủ.
Hôm nay, Mẫn huyện lệnh thiết tiệc khoản đãi Tất đô ty. Tuy rằng thưởng phạt của triều đình còn chưa ban bố, song ai nấy đều biết Mẫn tri huyện sắp được thăng chức. Tuy quân Hoài Lai thua trận, nhưng trách nhiệm không thuộc về huyện lệnh. Hơn nữa, huyện lệnh là quan văn mà có thể tự tay chém chết vương tử của thủ lĩnh địch quân, trong mắt của thánh thượng và đám đại học sỹ, ý nghĩa chính trị của nó đã vượt xa bản chất của cuộc chiến.
Đang lúc rượu cao hứng, Mẫn tri huyện cười hề hề đi đến trước mặt Dương Lăng, thấp giọng:
- Dương sư gia à, em rể của bổn huyện đã đưa tin đến cho bổn huyện, kinh thành muốn điều ta đi phương nam, nghe đâu là điều nhiệm làm Phó sứ Diêm vận ty Hải Ninh.
Dương Lăng không biết chức quan này phẩm cấp cỡ nào, song thấy Mẫn tri huyện mặt mày hớn hở, nên y nghĩ chắc hẳn chức quan không nhỏ. Hơn nữa vùng đất biên thùy nghèo xác hoang vu này đương nhiên không thể so sánh với Hải Ninh, thế là y vội vàng vòng tay chúc tụng:
- Chúc mừng đại nhân! Chúc mừng đại nhân!
Phó sứ Diêm vận ty là quan Tòng ngũ phẩm, đối với tri huyện một huyện cấp ba như Mẫn Văn Kiến có thể được xem là đã thăng liên tiếp ba cấp rồi (1). Quan trọng nhất chính là Diêm vận sứ là một chức quan cực tốt. Diêm thương (nhà buôn muối) vùng đó đều là ức vạn phú ông, giàu nứt đố đổ vách, chỉ cần chút tiền lọt qua kẽ hở ngón tay thôi cũng đủ cho người ta ăn cả đời rồi.
Mẫn tri huyện thích chí cười tít mắt, xua tay lia lịa:
- Nói nhỏ chút đi! Nhỏ chút đi! Chiếu chỉ còn chưa ban xuống, chưa thể nói gì được.
Thoáng nhìn đám quan lại đang luân phiên mời rượu nhau, nói cười rôm rả, lão nói tiếp với Dương Lăng:
- Sau khi bổn huyện qua đó, một khi ổn định rồi sẽ liền giúp ngươi hoạt động, cũng điều ngươi đến Giang Nam. Bổn huyện ngồi ở cái xứ Kê Minh khỉ ho cò gáy này hết hai năm cũng không được chút công tích nào, ngươi vừa tới, bổn huyện liền được thăng quan. Ngươi thật đúng là phúc tướng của bổn huyện.
Điều đến Giang Nam tất nhiên là tốt, nhưng mà tôi còn mạng hưởng phúc sao? Vả lại thân phận công khai trước mắt của tôi là Dịch thừa, trong tối đã là Cẩm y vệ Bách hộ, còn cao hơn lão đại ông một cấp, không được Cẩm y vệ gật đầu, việc điều động đâu dễ vậy được?
Nghĩ đến đây, Dương Lăng gượng cười, đáp:
- Đại nhân đã yêu mến đề bạt ti chức, Dương Lăng thật cảm động, xin ghi khắc trong tim, không biết lấy gì báo đáp!
Trộm thấy y có vẻ lơ đễnh, Mẫn tri huyện không khỏi cười ha hả. Lão đấm vai Dương Lăng, thân mật nói:
- Đại trượng phu chí tại bốn phương, chớ nên bi quan như vậy. Vả lại sau khi ta nhậm chức, thế nào cũng phải mất một năm rưỡi mới có thể tìm được cơ hội điều ngươi đi. Ngươi nên thoải mái một chút, thời gian dài như vậy đủ để sinh con rồi. Đã có lòng thì "ra tay" sớm chút đi, chớ nên lề mề chậm chạp.
Dương Lăng ù ù cạc cạc, chả hiểu mô tê gì:
- Ủa! Ủa? Sao ti chức chẳng hiểu đại nhân đang nói gì cả?
Mẫn tri huyện bĩu môi, liếc xéo y nói:
- Tiểu tử nhà ngươi chả thành thật! Chuyện này mọi người đều biết cả rồi, ngươi còn muốn giấu ta sao? Ha ha, cũng khó trách ngươi phải giấu giấu diếm diếm, đứa con gái đó thật sự là "mọng véo ra nước" quá mà. Nhưng ngươi yên tâm đi, ông đây không ham nữ sắc, ha ha ha...
Dương Lăng đầu óc mù mờ còn đang muốn truy vấn, Tất đô ty đã gọi lớn kêu Mẫn tri huyện qua. Y đang cảm thấy thắc mắc quay người lại thì Lưu điển sử mỉm cười đi tới, nâng chén chúc mừng:
- Dương lão đệ, chúc mừng song hỷ lâm môn, hôm trước vinh dự nhậm chức dịch thừa, ít hôm nữa lại “đỗ nhỏ” (2). Đến lúc đó Lưu mỗ lại phiền kính một chén rượu nhạt đấy.
- Nào có, nào có, Lưu đại nhân khách khí rồi!
Dương Lăng cười rồi cùng nâng chén. Lúc này y mới ngẫm lại ý tứ trong câu nói vừa rồi: “Đề tên trên bảng vàng là đỗ lớn, động phòng hoa chúc là đỗ nhỏ. Hắn nói mình ‘đỗ nhỏ' là có ý gì?”
Dương Lăng muốn hỏi lại cho rõ, nhưng ai nấy đều chỉ uống cho cao hứng rồi đi lung tung chuyện trò, vớ lấy một người thì lè nhè vài câu. Lưu điển sử vừa dứt lời đã loạng choạng đi thẳng đến chỗ Vương chủ bộ. Ánh mắt Dương Lăng mãi dõi theo lão đến nổi Hoàng huyện thừa đến bên cạnh mà cũng không hay biết.
Hoàng huyện thừa thong thả bước đến cạnh y, ho nhẹ một tiếng, rồi mỉm cười nói:
- Mẫn đại nhân sắp thăng quan! Dựa vào tư cách, lai lịch của cậu và mối quan hệ với Mẫn đại nhân, theo lão phu đoán, không tới mấy năm cậu sẽ có thể lên đến thất phẩm. Tiếp đó có thể vượt được Vũ môn hay không, phải xem phúc khí của cậu nữa. Cậu còn trẻ, chỉ cần cẩn thận làm quan, một mai phong vân tề tụ (3), tiền đồ tự nhiên vô lượng, nóng vội sẽ lại không được.
Dương Lăng thấy Hoàng huyện thừa đến, vội cung kính đáp:
- Đa tạ Hoàng lão chỉ điểm, học sinh xin thụ giáo!
Hoàng huyện thừa thấy chung quanh không ai chú ý, đột nhiên thấp giọng nói:
- Có điều chuyện lần này cậu thật đã lỗ mãng rồi! Nhà họ Mã tuy đã sa sút nhưng suy cho cùng người ta cũng từng làm quan, hôm nay chuyện của các cậu ai ai cũng đã biết, tại sao cậu cứ kề cà không chịu sắm đồ mua thiếp (4)? Nếu trong túi eo hẹp, mấy năm nay lão phu vẫn còn chút tiết kiệm, cậu cứ tạm cầm để ứng phó trước vậy.
Dương Lăng thất kinh:
- Hoàng lão, ông nói gì vậy? Nạp thiếp? Tôi... tôi... Tôi nói là muốn nạp thiếp khi nào vậy? Hơn nữa tiểu thư nhà họ Mã vì lý gì lại chịu làm thiếp người ta?
Y vừa nói xong, Hoàng huyện thừa đã giật nảy mình, vội luôn miệng nói:
- Cẩn thận lời nói, cẩn thận lời nói! Cậu nói bậy bạ gì thế? Làm thiếp người ta tuy hơi mất thể diện, nhưng cũng không ai lại chê cười nàng. Còn cậu nói như vậy, lỡ mà lan truyền ra ngoài, tiểu thư nhà họ Mã làm sao sống được đây?
Dương Lăng trợn mắt hỏi:
- Hoàng lão, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao... tại sao học sinh nghe mà không hiểu?
Hoàng huyện thừa cười nói:
- Nạp thiếp rước người đẹp về, đó là chuyện hết sức phong lưu, cậu còn nghệch mặt ra là sao? Hôm đó cậu cùng Mã tiểu thư quay về thành, bọn ta với Mẫn tri huyện đã nghe Mã tiểu thư kể lại đã từng cùng cậu trải qua một đêm trong hố tuyết trên rừng núi...
Nghe xong, lúc này Dương Lăng mới chợt tỉnh ngộ, không kìm được đành bật cười ha hả, nói:
- Hoàng lão quả nhiên đã hiểu lầm rồi. Tôi cùng Mã tiểu thư chỉ là vì trời đông đất lạnh, không hề có bất kỳ...,
Nói đến đây, y chợt nhớ đến chuyện hai người từng ôm nhau qua đêm; cho dù ở thời hiện đại cũng đủ coi là mờ ám rồi, thế là y lập tức nghẹn họng, không nói gì được nữa.
Hoàng huyện thừa vân vê chòm râu, hơi phật lòng, nói:
- Tóm lại chuyện cô nam quả nữ cùng nhau qua đêm là thật, đúng không? Nàng ta dám kể chuyện này cho mọi người, hiển nhiên đã có tình ý với cậu. Nữ tử coi trọng danh tiết, nàng còn có thể chọn chồng khác tái giá được sao? Làm giàu thì phải nhân từ, làm quan thì phải liêm chính, làm người thì phải có tình nghĩa. Cậu là kẻ đọc sách thánh hiền, chẳng nhẽ còn không hiểu đạo lý này hay sao? Ta coi cậu như con cháu nên mới nói câu chân thành như vậy với cậu, cậu nhất định chớ phạm sai lầm đó!
Dương Lăng thoáng nghẹn lời, nhất thời cũng không nói thêm được gì...
***
Tuyết đọng dưới chân bờ tường trên con đường truyền tin bị Dương Lăng giẫm lên phát ra những tiếng "rộp rộp". Bước vào gian thứ tư của dịch quán, ngẩng đầu nhìn thấy đèn treo trong sân của Mã Liên Nhi vẫn sáng, Dương Lăng nhớ lại lời Hoàng huyện thừa đã nói trong bữa tiệc hồi tối, trong lòng máy động bèn chầm chậm bước tới.
Cửa phòng không đóng, dưới ánh đèn có thể thấy khói bếp bên trong lan toả ra ngoài, Dương Lăng bước tới cửa, nhìn thấy Mã Liên Nhi đang ngồi trên chiếc ghế đặt trước bếp, một tay chống cằm, một tay đun củi vào lò, dáng trông rất nhàm chán, tư thế uể oải yêu kiều động lòng người.
Ánh lửa soi lên khuôn mặt trắng bóng như ngọc của nàng, thoáng lộ vẻ ửng hồng mỹ lệ, đôi mắt quyến rũ mê người lờ mờ lộ vẻ trưởng thành: sự dằn vặt khiến cho người ta trở nên chín chắn. So với buổi đầu gặp gỡ, vị đại tiểu thư này hôm nay đã bớt sôi nổi và khinh xuất, bất giác đã nhã nhặn và trầm tĩnh hơn.
Dương Lăng gõ nhẹ lên khung cửa. Mã Liên Nhi ngẩng đầu, nhìn thấy y, trong mắt nàng bỗng loé lên một tia vui mừng và thân thiết. Nàng phấn khởi định đứng dậy, song lại lập tức thu lại tình cảm đã biểu lộ, mỉm cười nói:
- Từ lúc trở về thành, đã mấy ngày rồi không gặp huynh! Tiệc rượu đã tàn rồi sao?
Dương Lăng giật mình, không nhịn được bèn hỏi:
- Làm sao cô biết tôi đi dự tiệc?
Mã Liên Nhi không trả lời, chỉ dùng cặp mắt biết nói liếc y thật sâu. Dương Lăng chợt sững người. Y chợt biết, những ngày qua chắc chắn Mã Liên Nhi không lúc nào không để ý tới hành tung của y. Những lời nàng nói trong cái đêm trên Ngũ Sách Lĩnh đó, thật chỉ là nói đùa sao?
"Nàng ta dám kể chuyện này cho mọi người, hiển nhiên đã có tình ý với cậu. Nữ tử coi trọng danh tiết, nàng còn có thể chọn chồng khác tái giá được sao?" Ngẫm lại lời Hoàng huyện thừa, Dương Lăng chợt hiểu. Mình không biết có nhiều cấm kỵ như vậy, nhưng Mã Liên Nhi lại có thể không biết sao? Nàng đã kể lại những chuyện này, rõ ràng là đang tạo ra một sự thật đã rồi, lợi dụng dư luận khiến mình phải rước nàng về.
Dương Lăng không khỏi cười khổ:
- Liên Nhi tiểu thư! Có phải là cô đã cố ý đem chuyện chúng ta bị lạc trong rừng, cùng trải qua một đêm dưới hố tuyết kể cho mấy người Mẫn đại nhân phải không? Cô rõ ràng biết những thứ lễ nghi phiền phức đó hại chết người, vậy mà còn đem danh tiết của mình ra đùa được. Sao cô có thể làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy chứ?
Mã Liên Nhi chợt ngưng bỏ củi vào lò, im lặng một hồi, rồi đột nhiên bật cười lớn đáp:
- Chẳng phải ngốc sẽ tốt hơn hay sao? Chẳng phải người ta thường nói con gái bất tài thì có đức sao? Huynh thích muội thông minh một chút hay là ngốc một chút?
Nàng cười có phần xảo quyệt, lại có phần đắc ý như đã đạt được quỷ kế.
Dương Lăng giậm chân nói:
- Sao cô lại chẳng biết nặng nhẹ đến vậy? Mồm mép chết người, cô... Cô thật quá khinh xuất rồi!
Tay Mã Liên Nhi thoáng run lên. Không hề ngẩng đầu lên, nàng cứ cúi đầu một hồi lâu rồi bỗng nghẹn ngào hỏi:
- Dương Lăng! Có phải huynh rất ghét muội hay không?
Bếp lửa hồng bùng lên những ngọn lửa, Dương Lăng bắt gặp một giọt nước mắt trong suốt nhỏ xuống mu bàn tay nàng, bất giác mềm lòng, bèn vỗ về:
- Sao lại có thể như thế được chứ? Có lúc nào cô thấy tôi ghét cô không?
Mã Liên Nhi nín khóc, mỉm cười:
- Đương nhiên là... chưa thấy. Huynh có thích muội hay không, muội nhìn ra ngay.
Bếp lửa hồng sáng rực, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ đang mang đầy nét vui sướng lẫn đắc ý.
Dương Lăng buồn bực. Nha đầu này chẳng những diện mạo giống hồ ly tinh, bụng dạ cũng hệt như một cô nàng tiểu hồ ly. Thật không biết mới nãy nàng ta thật sự đau lòng hay là giả đò đau lòng nữa, bộ dạng của nàng nào có giống như người mới khóc đâu?
Bị y nhìn chằm chằm, Mã Liên Nhi vậy mà lại biết thẹn thùng, nàng ngượng nghịu cúi đầu, đỏ mặt nói:
- Dương đại ca, đêm đó là muội không tốt. Huynh nói đúng, nếu như huynh thật sự thôi Ấu Nương, vậy còn đáng để muội yêu sao? Hôm đó ở dưới thành, nhìn thấy ánh mắt huynh nhìn Ấu Nương thì muội đã biết cả cuộc đời này sẽ không có ai có thể thay thế vị trí nàng ấy trong trái tim huynh. Muội nào dám mộng tưởng tranh giành địa vị đó, muội chỉ hy vọng... chỉ hy vọng huynh cũng có thể đối xử tốt với muội, thì muội đã đủ thoả mãn rồi.
Nàng ngẩn ngơ nhìn chăm chăm vào ánh lửa bập bùng, ánh mắt tràn ngập sự khao khát được hạnh phúc, rồi nói với giọng mơ màng:
- Muội chỉ cần có một phu quân có thể cưng muội, yêu muội thì đã cảm thấy mỹ mãn rồi. Ăn ngon mặc ấm? Muội không khao khát. Còn địa vị chính thê?... Hừm! Nếu như một nam nhân coi nữ nhân là tài sản riêng của mình, giống như cha muội, và cũng như rất, rất nhiều nam nhân Đại Minh chúng ta, thì cái gọi là chính thê đó, liệu có đem đến hạnh phúc cho người ta không?
Bằng giọng điệu cứng cỏi chứa đựng một sự chín chắn không cân xứng với tuổi tác, nàng thổ lộ nội tâm thiếu nữ với Dương Lăng:
- Muội lớn lên vùng biên ngoại, ăn nói, cư xử không biết giữ lễ, quy củ như con gái Trung Nguyên chúng ta. Nhưng muội tuyệt đối không phải là một đứa con gái tuỳ tiện. Dương đại cạ, muội sẽ tuân theo đạo làm vợ, kính trọng Ấu Nương.
Dương Lăng giậm chân cười khổ:
- Cô... Ngày thường thấy cô thông minh lắm mà, sao lại bất chấp lý lẽ như vậy chứ? Tôi không đùa với cô nữa, ngày mai tôi sẽ lập tức đi tìm Mã Ngang bái kết nghĩa. Hẳn không ai có thể huyên thuyên chuyện huynh muội vì mạng sống mà náu thân cùng một chỗ chứ?
Mã Liên Nhi thấy y quay người sắp bỏ đi thì phát hoảng, nàng vội vã phóng tới ngăn y, rồi lao vào lòng ôm lấy y hờn mắng:
- Cả nửa tháng huynh mới tới gặp muội, muội không cho huynh đi!
Dương Lăng cuống lên, vội vã kêu:
- Mau bỏ tay ra, để người ta trông thấy thì còn ra thể thống gì?
Mã Liên Nhi càng ôm cứng lấy y không chịu buông. Khuôn mặt ngọc còn chưa khô lệ hé một nụ cười lấy lòng:
- Kẻ có danh tiết không biết giữ là muội, kẻ đáng bị người ta nhổ nước bọt dìm chết cũng là muội. Hết thảy muội đều không sợ, huynh sợ gì chứ?
Dương Lăng nghẹn họng, lắp bắp nói:
- Là... Tôi... là tôi lo cho cô thôi!
Mã Liên Nhi chợt đảo đôi mắt trong veo, quyến rũ nói:
- Chàng vẫn có thể cưới, thiếp còn chưa gả, muội mới không sợ kẻ khác nói lời đàm tiếu.
Trong ánh mắt loé lên một tia khinh miệt và oán hận kỳ lạ, nàng bỗng nhiên căm giận thốt lên một câu tục ngữ: "Nghe tiếng dế kêu mà không trồng trọt ư(5)!"
Dương Lăng đứng trơ ra đấy, dở khóc dở cười. Mã Liên Nhi nở một nụ cười xinh đẹp, hai tay vẫn ôm lấy cổ Dương Lăng, say sưa nói:
- Từ sau đêm ấy, muội rất nhớ vòng tay của huynh, nhớ đến những câu truyện xưa vừa dễ sợ, lại hấp dẫn mà huynh kể cho muội nghe. Huynh biết không, bắt đầu sau cái đêm ấy, muội đã không thể nào cách xa huynh được nữa.
Lời của nàng thật sự thốt lên tự đáy lòng, ngữ khí hết sức chân thành. Đáng tiếc khuôn mặt trời sinh đoan chính của nàng vốn chứa sức mê hoặc của loài yêu tinh, chỉ là vì tuổi tác hãy còn nhỏ, còn chưa hiện quá rõ. Lúc này hình ảnh một thiếu nữ mơ mộng trong tình yêu, vẻ mặt nhu mì, má đỏ hây hây, bất kể có tình cảm chân thành và nồng nàn như thế nào cũng vẫn mang vẻ yêu kiều lẳng lơ, dường như đang cố ý quyến rũ người.
Thấy vẻ mặt khó xử của Dương Lăng, nàng ranh mãnh nói:
- Huynh thật muốn kết bái với đại ca muội à? Thật sự muốn làm thân ca ca của muội?
Đôi mắt lấp lánh đen nhánh đó cháy ngầm hai ngọn lửa, bờ mi thẹn thùng rũ xuống, miệng khẽ ngâm nga một bài hát: "Củi khô ~ Lửa cháy ~ Nấu nên cơm ngon í a ~ Nghĩa huynh, nghĩa muội ~~~ Càng thêm thân ~~", chỉ hát được mấy câu, nàng không nén được xấu hổ mà vùi vào lòng Dương Lăng, lấy hết dũng khí nói:
- Bài hát này muội học ở biên ngoại, huynh muốn làm anh… kết nghĩa của muội? Được á, muội thấy chả sao cả!
Dương Lăng hoàn toàn hoá đá: "Đồng chí, đồng chí từ nơi nào vượt thời không đến đây vậy?" Cô nàng đại tiểu thư ở trước mặt người khác thì hoá trang thành một tiểu thục nữ này, ở trưóc mặt y lại tràn trề nóng bỏng hệt như một người đàn bà vùng quan ngoại, không chút che giấu (cái hotness của her!).
Mã Liên Nhi lấy hết dũng khí mạnh dạn thổ lộ nỗi lòng xong, nhiệt độ trên khuôn mặt xinh xắn không ngừng tăng lên. Bàn tay của nàng dán lên cổ Dương Lăng, mu bàn tay bị lò bếp hun, mềm mại và nóng hừng hực. “Đôi gò bồng đảo đầy đặn mê người ở trước ngực nàng có phải cũng ’mềm mại và hừng hực’ như vậy hay không?”
Dương Lăng biết rõ là không nên nghĩ đến nó, nhưng khi ánh mắt vừa chạm phải đường cong ưu mỹ trước ngực nàng, trong đầu y không tự chủ mà loé lên cái ý nghĩ đấy. Y chỉ cảm thấy bụng dưới nóng lên, một loại xao động khó có thể chế ngự khiến y thiếu chút nữa mất tự chủ, hôn lấy đôi môi anh đào có thể tuỳ ý "chiếm đoạt" ấy của nàng.
"Bước thêm một bước thì sẽ không thể quay đầu được nữa đâu!" Dương Lăng âm thầm cảnh báo chính mình, rồi vùng thoát khỏi vòng tay của Mã Liên Nhi. Bị bất ngờ, Mã Liên Nhi loạng choạng lui lại mấy bước, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, đôi mắt cong vút tựa vầng trăng bỗng nhiên đờ đẫn, giống như tử tù bị áp giải ra pháp trường - tràn ngập sự hoảng sợ.
Nếu như Dương Lăng có tình, có ý với nàng, nếu như y chịu nạp nàng làm thiếp, thì sao y có thể đối xử với nàng như vậy? Mã Liên Nhi cố kìm chế bản thân, muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, nhưng nước mắt lại cứ tuôn trào, đồng thời khoé miệng nhếch lên một nụ cười thê lương.
Dương Lăng không đành lòng, bèn quay đầu đi, khẽ nói:
- Liên Nhi tiểu thư! Dương Lăng không phải là người đáng để cô phó thác cả đời. Thật đấy, lời tôi nói ngày hôm nay không phải vì bản thân tôi, cũng không phải vì Ấu Nương, mà chỉ là vì cô. Hai năm, nhiều nhất là hai năm, cô sẽ hiểu vì sao tôi lại cự tuyệt cô!
Y không dám quay đầu lại, cứ vậy bước thẳng ra ngoài, mất hút trong màn đêm. Mã Liên Nhi chầm chậm bước đến cửa, đôi mắt đượm nỗi mất mát thất thần nhìn về phía y vừa biến mất, một lúc lâu sau lại chậm rãi hướng lên bầu trời.
Trời đêm trong vắt, một vầng trăng sáng như chiếc mâm bạc lấn át bầu trời, soi sáng vô số chùm sao.
Lệ đẫm nhoè mi, Mã Liên Nhi khẽ ngâm: "'Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số (6).
Muội không biết huynh đang nói gì, không hiểu huynh đang tìm cớ gì. Có lẽ đối với huynh, ở chung với nhau đêm đó không đáng là gì, nhưng mà huynh có biết, với muội, đó lại là hạnh phúc mà suốt cuộc đời muội cũng khó thể quên.”
(1) Tri huyện Kê Minh Dịch là quan Tòng thất phẩm
(2) Thuở xưa, việc thi đậu và việc cưới vợ gần như liên tiếp gắn liền với nhau, vì thi đậu Trạng Nguyên thì được nên danh phận, rồi có nhiều gia đình quyền quí kêu gả con gái cho. Do đó, người xưa xem việc thi đậu Trạng là Đại đăng khoa (đậu lớn), cưới vợ là Tiểu đăng khoa (đậu nhỏ).
(3) Nguyên văn "phong vân tế hội" ý chỉ gặp được cơ hội hiếm có, sẽ thăng quan tiến chức vù vù.
(4) Thời đó, khi cưới vợ (thê) thì được gọi "thú" (cưới), mà thiếp lại là "nạp". Lễ vật tặng cho gia đình nhà vợ khi "thú thê" (cưới vợ) được gọi là "sính lễ", mà lễ vật dành cho lúc "nạp thiếp" thì lại bị gọi là "đồ mua thiếp".
(5) Nguyên văn "thính lạt lạt cổ khiếu, hoàn bất chủng địa liễu ni": "lạt lạt cổ" là một loại côn trùng có hại cho hoa màu, thuộc họ dế nhũi, nghĩa đen là: nghe thấy tiếng dế kêu mà sợ không dám trồng trọt. Tục ngữ này răn chớ nên nghe những lời tầm phào (tiếng dế) mà hãy cứ làm chuyện mình nên làm (trồng trọt).
(6) Dịch thơ
"Gió vàng sương ngọc tìm nhau
Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng" (vietkiem.com)
Đây là câu thơ trích trong bài "Thước kiều tiên" (Cầu ô thước) của Tần Quán viết khi bị đày ra biên cương, chia cắt với người vợ là Tô Tiểu Muội.
Hai câu này miêu tả sự gặp gỡ của Ngưu Lang và Chức Nữ (kim phong: gió thu, do mùa thu thuộc hành kim), ám dụ rằng phu thê của tác giả chia cách đôi nơi, nhưng với tình cảm sâu đậm của phu thê họ, gặp nhau một lần còn giá trị hơn nhiều lần gặp mặt của người khác.
Nguyên văn:
鵲橋仙
纖雲弄巧
飛星傳恨
銀漢迢迢暗度
金風玉露一相逢
便勝卻人間無數
柔情似水
佳期如夢
忍顧鵲橋歸路
兩情若是久長時
又豈在朝朝暮暮
Hán Việt:
Tiêm vân lộng xảo,
Phi tinh truyền hận,
Ngân Hán điều điều ám độ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
Tiện thắng khước nhân gian vô số.
Nhu tình tự thuỷ,
Giai kỳ như mộng,
Nhẫn cố thước kiều quy lộ!
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?
Dịch nghĩa:
Từng đám mây màu nhỏ khoe đẹp
Sao bay truyền cho nhau nỗi hận
Sông Ngân vời vợi thầm vượt qua
Gió vàng móc ngọc một khi gặp nhau
Hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời
Tình mềm tự nước
Hẹn đẹp như trong giấc mơ
Không nỡ nhìn cầu Ô Thước là lối về
Hai mối tình đã thật sự là lâu dài
Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm
Vài bài dịch thơ:
Mây viền khoe đẹp,
Sao bay đưa hận,
Thầm qua sông Ngân vời vợi.
Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau,
Hơn biết mấy người đời gần gụi.
Tình mềm tựa nước,
Hẹn đẹp như mơ,
Cầu Thước nhìn về ngại nỗi.
Hai tình ví phỏng mãi lâu dài,
Đâu cứ phải mai mai tối tối.
(Nguyễn Xuân Tảo, thivien.net)
Âm thầm quá bước Ngân hà
Sao bay gửi hận mây hoa khoe màu
Gió vàng sương ngọc tìm nhau
Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng
Nhu tình mộng đẹp tương phùng
Ngậm ngùi chẳng nỡ ngoảnh trông thước kiều
Tình xưa nếu mãi còn yêu
Cần chi sớm sớm chiều chiều bên nhau
(Phi hoa phi tuyết, Vietkiem.com)
Updated 718 Episodes