Vù vù vù vù vù!
Trên bầu trời Tiêu Đế thành liên tục có người bay ra. Sát Đế, Trà Mộc, Quân Thần Độc Cô Hành, Tiêu Thanh Y, đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu.
Mọi người đứng giữa không trung nhìn hai người từ trên trời giáng xuống, cảm giác gió hôm nay hơi lớn, làm mắt họ mông lung. Ngày tháng không có Tiêu Lãng, đừng nói là bọn họ, nguyên Thiên Châu đều sống phập phồng lo sợ như đi trên miếng băng mỏng.
Bây giờ Tiêu Lãng rốt cuộc trở về, cùng với Mộc Tiểu Đao có khí thế cực kỳ cường đại, cho bọn họ cảm giác an toàn. Đặc biệt là đám người Đông Phương Hồng Đậu nhiều đêm không thể ngủ ngon, bao nhiêu lần thẫn thờ nhìn trời. Không có Tiêu Lãng ở bên, đám người Đông Phương Hồng Đậu cảm giác làm gì đều vô nghĩa. Nếu không có Tiêu An, bọn họ không biết làm sao sống.
Tô Triết mang theo một đứa bé bay lên giữa không trung, thấy chỉ có Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao thì mặt trắng bệch.
Nhưng ngay sau đó, bên tai Tô Triết vang truyền âm:
- Tô Triết, đừng nghĩ lung tung. Ma Thần không sao, qua một thời gian ngắn ta sẽ đưa các ngươi đi đoàn tụ với hắn ở Thần Vực.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng cùng Mộc Tiểu Đao bay xuống, mắt quét qua Tiêu Thanh Y, Quân Thần Độc Cô Hành, cuối cùng dừng lại ở bốn khuôn mặt nước mắt ràn rụa. Tiêu Lãng nhìn mấy khuôn mặt ám ảnh mình đêm ngày, nhẹ gật đầu lộ khuôn mặt tươi cười.
Tiêu Lãng nói:
- Ta đã trở về, đừng khóc. Có khách nhân cùng đến, Trà Mộc, lập tức bày yến hội!
Một thanh âm rụt rè vang lên sau lưng Mộc Tiểu Yêu:
- Mẫu thân, đây chính là phụ thân của ta sao?
Một bé trai bốn, năm tuổi ló nửa cái đầu nhỏ ngại ngùng nhìn Tiêu Lãng, mắt tràn ngập tò mò.
Mộc Tiểu Yêu xoay người ôm bé trai lên, gật mạnh đầu nói:
- Đúng vậy An nhi, phụ thân của ngươi đã trở về. Mau gọi phụ thân!
Lúc Tiêu Lãng rời đi Tiêu An mới sinh ra không lâu, giờ đã hơn bốn tuổi, không quá cao, bộ dạng không giống Tiêu Lãng mà càng như Mộc Tiểu Yêu, cực kỳ xinh đẹp, nếu trang điểm lên e rằng sẽ bị nhìn lầm là bé gái.
Tiêu An rụt rè liếc Tiêu Lãng, thấy hắn đi hướng mình thì vội đưa mắt nhìn chỗ khác.
Tiêu An non nớt nhỏ giọng nói:
- Phụ thân...
- Ha ha ha ha ha ha!
Tiêu Lãng cười to bay qua, run run ôm Tiêu An vẻ mặt không vui khỏi ngực Mộc Tiểu Yêu, nhìn kỹ bé.
Tiêu Lãng nói với Mộc Tiểu Yêu:
- May mắn con giống nàng, nếu giống ta thì quá xấu.
Tiêu Lãng nói câu này chọc cười đám người Đông Phương Hồng Đậu. Giờ phút này, trên bầu trời, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương thu lại Phi Vân bàn. Một đám cường giả Thiên Châu cảm nhận được khí thế cường đại không thể che giấu của hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, thầm hoảng sợ. Cảm nhận được hơi thở của Độc Long cũng rất mạnh, trong bụng bọn họ vui như mở cờ. Nghĩ rằng Tiêu Lãng đi vào Thần Vực cũng có tiền đồ.
Tiêu Lãng mang theo đám người bay hướng Thần Hồn các, truyền tống trận trong thành liên tục lấp lánh. Các cường giả Thiên Châu truyền tống đến, Đại Đế đã trở lại, làm sao có thể không đến ôm đùi?
Tuy đối diện một đám tiểu võ giả thậm chí không là thần thể nhưng hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương vẫn rất nể mặt. Đám người Đông Phương Hồng Đậu ngoan ngoãn đi hậu viện. Tiêu Lãng cùng hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương uống rượu. Tiêu Lãng ám thị, các đại nhân vật trong Tiêu Đế thành bắt đầu kính rượu. Tuy rượu của Thiên Châu không thể so với Thần Vực, thực vật không có tác dụng cường đại thân thể, linh hồn nhưng cũng khá ngon. Hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương vui vẻ uống.
Tiêu Lãng truyền âm một câu, Trà Mộc đưa tới mấy hoa khôi nổi nhất Tiêu Đế thành hầu hạ hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, thế là bọn họ hoàn toàn say.
Tiêu Lãng thấy đã đến lúc, đứng dậy nâng cốc, cười nói:
- Hai vị đại ca, ăn ngon uống đã đi, có vấn đề gì thì hãy dặn dò Trà Mộc. Trà Mộc, chiêu đãi hai vị đại ca cho tốt, ta đi trước.
Hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương bị một đám nam nhân nịnh nọt, hoa khôi làm choáng váng, rảnh đâu quan tâm Tiêu Lãng? Hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương xua tay, cùng mọi người uống rượu tiếp.
Tiêu Lãng dặn dò Trà Mộc vài câu, bước nhanh đi ra đại sảnh, vọt hướng hậu viện.
Hậu viện rất náo nhiệt, mở yến tịch nhỏ, một đám nữ nhân quây quanh nghe Mộc Tiểu Đao, mọi người kể chuyện Tiêu Lãng gặp trong Thần Vực. Có hai đứa bé ngồi hai bên đùi Mộc Tiểu Đao, mắt sáng lấp lánh. Bọn nhóc không hiểu lời Mộc Tiểu Đao nói nhưng biết Tiêu Lãng rất lợi hại trong Thần Vực.
- Ha ha ha ha ha ha!
Tiêu Lãng cười dài đi vào, đưa mắt nhìn một vòng:
- Mọi người cứ yên tâm, trong thời gian ngắn ta sẽ không đi, cho dù có đi Thần Vực cũng sẽ mang theo các ngươi.
Nghe Tiêu Lãng nói câu này, mọi người hoàn toàn yên lòng. Tô Triết được tin chính xác, thỏa mãn định đi. Tô Triết vẫy tay kêu một bé trai kháu khỉnh nhảy xuống người Mộc Tiểu Đao.
Tô Triết nói với đứa bé:
- Bình nhi, chào thúc thúc đi.
Nhi tử của Tiêu Ma Thần không lớn hơn Tiêu An bao nhiêu, trông khỏe mạnh, kháu khỉnh, rất là xuất chúng.
Bé trai cười ngọt ngào nói:
- Tiêu Lãng thúc thúc lâu như vậy mới trở về một lần, không tặng quà gì cho ta sao?
Tiêu Lãng ngẩn ra sau đó bật cười, ngồi xổm xuống nói:
- Tiêu Bình muốn quà gì? Cứ nói ra đi, thúc thúc có thể cho ngươi hết.
Tô Triết thấy vậy liền nạt:
- Bình nhi, tại sao vô lễ như vậy?
Tiêu Lãng nhẹ lắc đầu ngăn lại.
Tiêu Bình nhìn ánh mắt hiền từ của Tiêu Lãng, nổi can đảm nói:
- Thúc thúc, ta muốn một thanh thần binh, ta muốn trở thành đại anh hùng như phụ thân và thúc thúc, bảo vệ Thiên Châu của chúng ta, tranh bá Thần Vực!
Tiêu Lãng cười to bảo:
- Chí hướng tốt!
Thần thức quét không gian giới chỉ lấy ra một thanh chủy thủ rất đẹp, còn đưa một vạn Tử Thánh Thạch cho Tiêu Bình, nói:
- Cầm đi, đây là quà thúc thúc cho ngươi. Bây giờ đừng luyện hóa Tử Thánh Thạch, đợi khi nào thực lực của ngươi đạt đến Chúng Sinh cảnh rồi mới luyện hóa.
Tiêu Bình mừng rỡ, khuôn mặt nhỏ vui như hoa nở. Tiêu An bị Tiêu Bình lây nhiễm, phồng can đảm bò xuống người Mộc Tiểu Đao, lảo đảo đi tới.
Tiêu An nhìn Tiêu Lãng, nói:
- Phụ thân, ta cũng muốn quà!
Tiêu Lãng lại lục lọi không gian giới chỉ lấy ra chủy thủ cho Tiêu An, nhưng không cho Tử Thánh Thạch. Tiêu Lãng rất áy náy với đứa con này, nó muốn cái gì hắn đều cho nhưng đưa quá nhiều thứ sẽ khiến Tiêu An sinh ra kiêu căng.
Nghĩ đến tặng quà, Tiêu Lãng lấy ra một số trú nhan đan khỏi không gian giới chỉ đưa cho đám người Tô Triết, đám người Đông Phương Hồng Đậu, Tiêu Thanh Y. Tuy những trú nhan đan này không bằng linh quả Tử Mị Nhi cho Tiêu Lãng ăn linh quả nhưng cũng có thể kéo dài tuổi thọ, vĩnh viễn giữ thanh xuân.
Một đám nữ nhân nghe nói là trú nhan đan của Thần Vực thì mừng rỡ. Nữ nhân trời sinh thích đẹp, khiến các nàng giữ mãi nét xuân là khiến các nàng vui còn hơn tặng chí bảo gì.
- Được rồi, nếu trong thời gian ngắn Lãng nhi không đi thì sau này lại nói chuyện, ta đi về trước.
Tiêu Thanh Y biết điều đứng dậy, bế Tiêu An lên, hiền hòa nói:
- Tiểu An An, cô nãi nãi mang ngươi đi chơi.
Đám người Mộc Tiểu Đao cũng đứng dậy, chừa không gian cho Tiêu Lãng. Bốn năm không gặp, đám người Đông Phương Hồng Đậu có rất nhiều nỗi khổ tương tư muốn thổ lộ với Tiêu Lãng.
Mọi người đều đi, đám người Đông Phương Hồng Đậu trở nên rụt rè, mấy năm không gặp thấy hơi xa lạ. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai nói chuyện.
Tiêu Lãng mỉm cười, chỉ nói một câu:
- Cỏn ngẩn ra làm gì? Đi tắm đi...
Updated 1207 Episodes