- Xong, xong rồi!
Hắc Nhật và Hắc Hà nhìn cảnh tượng xung quanh hỗn loạn, khắp nơi là thi thể của người Hắc Lân Thành, trong lòng xuất hiện một ý niệm tuyệt vọng.
Lúc trước hai người đều rất tán đồng với kế hoạch của Hắc Kỳ. Nhưng giờ phút này hai người hận không thể đập chết Hắc Kỳ. Hôm nay, bất luận ai thắng ai thua, chí ít gia tộc Hắc Lân thua.
Mộc Sơn Quỷ dẫn theo người đang trên đường tới đây. Âu Dương Ấu Trĩ đến, vậy Thiên Đế Âu Dương gia không thể quá xa chứ? Nhiều nhân vật lớn như vậy, cho dù hôm nay gia tộc Hắc Lân có thể vượt qua một kiếp này, ngày sau bị tính sổ gia tộc Hắc Lân cũng khó thoát khỏi vận mệnh diệt tộc.
- Là ngươi, đều tại ngươi. Cũng bởi vì ngươi gia tộc Hắc Lân mới có thể gặp phải vận rủi như vậy!
Tại một lầu các trong thành, một công tử anh tuấn, tuổi còn trẻ, khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo. Hắn nhìn Đông Phương Hồng Đậu thực lực toàn thân đã bị phong ấn không ngừng thấp giọng gầm thét.
Tình huống bên ngoài thế nào, hắn đã tra xét rất rõ ràng. Gia tộc Hắc Lân vốn không có nhiều cường giả Nhân Hoàng. Ngay vừa nãy đã tổn thất một nửa. Thảo Đằng của Tiêu Lãng vẫn tìm kiếm cường giả Nhân Hoàng của gia tộc Hắc Lân để cắn nuốt. Nếu tiếp tục như vậy, không chờ Ma gia và Chí cường giả của Tu La điện đến, cường giả của gia tộc Hắc Lân tuyệt đối đều chết sạch.
Nhìn Đông Phương Hồng Đậu giống như một tượng băng, vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm, Hắc Kỳ càng nổi giận. Hắn nhìn chằm chằm vào nàng không ngừng gầm nhẹ:
- Ta thích nàng nhiều năm như vậy, đối với nàng luôn một lòng, đào tim đào phổi cho nàng. Nhưng nàng lại hoàn toàn không chút cảm động? Một chút cũng không động tình? Tại sao, tại sao?
Đông Phương Hồng Đậu vẫn hoàn toàn không có phản ứng, chỉ thản nhiên liếc hắn một cái, dường như đang nhìn một người xa lạ. Chính cái nhìn này đã khiến Hắc Kỳ hoàn toàn hết hy vọng. Mắt hắn nhìn phía bầu trời bên ngoài, sắc mặt cũng bắt đầu vặn vẹo. Đôi mắt oán độc của hắn chuyển động một lát, đột nhiên một tay nắm lấy cổ Đông Phương Hồng Đậu, kéo theo nàng phóng ra ngoài!
- Tất cả dừng tay. Tiêu Lãng ngươi còn dám động thủ, ta lập tức giết chết Hồng Đậu!
Đột ngột một tiếng thét vang lên, Hắc Kỳ mang theo Đông Phương Hồng Đậu trực tiếp bay lên mấy ngàn mét trên không trung. Ánh mắt hắn từ phía xa nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, trong tay kia chớp hiện hồn lực, bao lấy đầu Đông Phương Hồng Đậu. Chỉ cần hắn hơi dùng sức đầu nàng sẽ lập tức nổ tung.
Con ngươi Tiêu Lãng đột nhiên co lại, không có nửa khắc do dự, hắn lập tức khống chế Thảo Đằng thu về phía mặt đất, sau đó bắt đầu hét lớn:
-Tiểu Đao lui ra ngoài, Ấu Trĩ dừng tay!
Vèo!
Tiểu Đao hoàn toàn không chút do dự, thân thể bắn mạnh về phía Tiêu Lãng. Từ nhỏ đến lớn hắn nghe lời Tiêu Lãng nhất. Giờ phút này hắn tự động chấp hành theo lời Tiêu Lãng phân phó.
Ấu Trĩ cũng dừng phóng ra thần lôi, ánh mắt nhìn lên Hắc Kỳ trên bầu trời, oán hận giơ nắm đấm nhỏ lên, cả giận nói:
- Hắc Kỳ này thật vô sỉ, lại dám dùng tỷ tỷ Hồng Đậu để uy hiếp. Đáng ghét!
Công tử Ma Tiêu nhìn Đông Phương Hồng Đậu đang giữa không trung, có chút không đành lòng. Miệng hắn mấp máp muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói được một lời nào. Mắt phu nhân Tinh Mộc sáng ngời, lập tức truyền âm cho Hắc Kỳ.
- Ha ha ha!
Ánh mắt Hắc Kỳ quét qu cảnh tượng hỗn loạn trong Hắc Lân Thành, cười lên vài tiếng đầy cuồng ngạo. Trên mặt hắn lộ vẻ dữ tợn, ánh mắt bỗng nhiên quét về phía Tiêu Lãng, đột ngột quát lớn:
- Tiêu Lãng, quỳ xuống!
Tiêu Lãng không quỳ xuống, thậm chí không để ý tới lời Hắc Kỳ nói. Ánh mắt hắn xuyên qua khoảng cách mấy ngàn mét nhìn vào mắt Đông Phương Hồng Đậu. trong nháy mắt này đầu của hắn dường như Oanh một tiếng nổ tung.
Giờ phút này, mắt Đông Phương Hồng Đậu không còn lạnh lùng nữa. Trái lại, trong đó tràn ngập sự khiếp sợ, mừng như điên, và không dám tin.
Đôi mắt đẹp của nàng mở trừng trừng nhìn chăm chú vào Tiêu Lãng. Sau đó, đôi mắt đột nhiên ửng đỏ, lệ trút xuống như mưa. Hơi thở của nàng trở nên gấp gáp. Thân thể tuyệt mỹ của nàng không ngừng run rẩy. Nàng mở miệng, dùng toàn lực kêu lên:
- Tiêu Lãng? Tiêu Lãng! Tiêu Lãng!
Nghe thấy ba tiếng gọi Tiêu Lãng kia, trái tim Tiêu Lãng liên tục run rẩy ba lần. Hắn si ngốc nhìn đôi mắt quen thuộc kia, nhìn vẻ phức tạp đầy tình cảm trong con mắt kia, cảm nhận được tình yêu nồng cháy của Đông Phương Hồng Đậu, hắn có cảm giác kíchđộng muốn ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lớn.
Hắn rốt cuộc đã đánh thức được ký ức bị phong ấn của Hồng Đậu.
Ầm!
Tay công tử Hắc Kỳ đang bao phủ ở trên đầu Hồng Đậu, đột nhiên đập vào gáy Hồng Đậu, đánh Hồng Đậu ngất xỉu. Sau đó, sắc mặt hắn càng thêm dữ tợn. Hắn lại quát lớn:
- Tiêu Lãng, nếu không muốn Hồng Đậu chết, lập tức quỳ xuống cho ta!
Rầm!
Lần này Tiêu Lãng không chút do dự, thân thể liền quỳ gối trên chiến xa Thiên Cơ, ánh mắt bình tĩnh, không chút hối hận.
- Ha ha ha!
Công tử Hắc Kỳ sảng khoái cười lớn, tiếp sau đó quát lớn:
- Tự đâm mình một trăm đao, lập tức!
- Không, đại ca ca không nên làm vậy!
Âu Dương Ấu Trĩ ở trong chiến xa từ phía đông thành bay tới, nhìn thấy Tiêu Lãng thật sự lấy ra một con dao găm muốn tự tàn, nàng vội vàng hét lớn.
Giờ phút này Tiểu Đao cũng bay ra ngoài thành, nhưng không nói một câu. Chỉ có điều ánh mắt hắn càng thêm dữ tợn.
Phụt! Phụt! Phụt
Con dao găm trong tay Tiêu Lãng nhanh như tia chớp đâm về phía ngực. Hắn không ngừng đâm, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn trên không trung, chú ý vào hành động của Hắc Kỳ.
Một đao, hai đao, ba đao... Mười đao!
Ngực Tiêu Lãng nhất thời đầm đìa máu, khiến đám người Mộc Tiểu Yêu nhìn thấy có chút không đành lòng. Nhưng tay hắn không có nửa khắc dừng lại, không ngừng đâm vào trên người. Hắn không hề kêu một tiếng, thậm chí trên mặt cung không lộ ra chút thống khổ nào. Ánh mắt bình tĩnh vô cùng, bình tĩnh khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.
Bốn mươi đao, năm mươi đao, sáu mươi đao...
Ngực hắn, bụng hắn đã không còn chỗ nào có thể đâm được nữa. Hắn bắt đầu đâm vào cánh tay và bắp đùi mình. Tất cả mọi người ở đó đều bị hoảng sợ trước hành động của Tiêu Lãnh. Bầu không khí hoàn toàn tĩnh mịch, thậm chí kim rơi có thể nghe thấy. Tất cả ánh mắt đều tập trung vào thân thể đầm đìa máu của hắn, nhìn ánh mắt bình tĩnh đáng sợ của hắn.
- Đại ca ca, đừng đâm nữa. Nếu còn đâm nữa ca ca sẽ chết mất!
Trên mặt Ấu Trĩ đầy nước mắt. Chiến xa của nàng đã bay tới, nhưng Tiêu Lãng không mở vòng bảo hộ ra, nàng chỉ có thể trơ mắt ở bên ngoài nhìn. Tiểu Đao cũng bay tới, nhưng hắn lại lạnh lùng đứng ở bên cạnh chiến xa của Tiêu Lãng, không nói một lời.
Mộc Tiểu Yêu cũng si ngốc nhìn Tiêu Lãng. Vào thời khắc này nàng lại đột nhiên xuất hiện một ý niệm kỳ lạ. Đông Phương Hồng Đậu thật hạnh phúc! Có nam nhân yêu nàng tha thiết như vậy, chết cũng không tiếc nuối...
- Ngay hôm nay người này không chết, ngày sau tất thành nhân tài!
Phu nhân Tinh Mộc cũng hoảng sợ. Trong đầu nàng hiện lên một ý niệm như vậy. Nàng xúc động không phải vì thủ đoạn của Tiêu Lãng, mà vì đôi mắt bình tĩnh kia khiến hai mắt nàng hoảng sợ không dám nhìn thẳng.
- Hắc Kỳ, đừng đùa nữa. Bảo hắn giao thần binh chí tôn ra!
Tinh Mộc nhìn lướt qua bầu trời, nơi Hắc Kỳ có chút điên cuồng truyền âm. Nàng rất muốn có thanh kiếm kia. Chỉ cần Tiêu Lãng giao thần binh chí tôn ra, nàng sẽ cũng cần kiêng kỵ nữa, ra tay bắt Tiêu Lãng.
- Được rồi!
Ngay khi Tiêu Lãng không còn chỗ nào có thể đâm được nữa, trên người đều là lỗ thủng, giọng nói của Hắc Kỳ vang lên:
- Ném Vô Tình Kiếm tới đây, ta lập tức thả Đông Phương Hồng Đậu ra. Bằng không... Hừ hừ!
- Không thể được!
- Đại ca ca, đừng cho hắn!
Giọng nói Mộc Tiểu Yêu và Âu Dương Ấu Trĩ đồng thời vang lên. Tiểu Đao vẫn không nói gì. Trong trường hợp có Tiêu Lãng ở bên cạnh, xưa nay hắn thích giao quyền quyết định cho Tiêu Lãng.
Mà Âu Dương Ấu Trĩ dường như vẫn rất tức tối, tức giận hừ vài tiếng, lại giơ quyền trượng lên muốn đánh thần lôi xuống, còn oán hận nói:
- Người xấu này, Ấu Trĩ đánh chết hắn!
- Ấu Trĩ dừng tay!
Tiêu Lãng gầm thét một tiếng, nhếch miệng lộ ra một nụ cười tàn ác, há mồm phun ra một búng máu, thâm trầm nói:
- Hắc Kỳ thả Hồng Đậu ra, ngươi muốn thế nào, ta cho ngươi cái đó! Nếu như ngươi dám tổn thương nàng, ta xin thề sẽ khiến ngươi nhận hết tất cả cực hình trong thiên hạ mà chết!
Updated 1207 Episodes