Chương 101: C101: May nàng không yêu hắn

An Cửu diễn một màn hoàn chỉnh, phân phó Huyền Y Vệ lên đường suốt đêm, xe ngựa phi nước đại trong bóng tối, chưa từng có nửa khắc ngừng lại.

Nàng vốn tưởng rằng, Bùi Tịch thần thông quảng đại, cũng không thể nhanh chóng bắt nàng về đi?

Dù sao cửa thành đã đóng, người bình thường không thể khiến cửa thành mở ra, trừ phi hoàng thân quốc thích.

Bùi Tịch khẳng định không làm được.

Nhưng khi An Cửu ngồi trong xe vui vẻ thưởng thức hình chiếu, liền thấy nam tử đứng yên trong hình ảnh bỗng nhiên có động tĩnh.

Hắn hơi nghiêng đầu, tựa hồ nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn về một phía.

Rất nhanh, một con cú mèo từ trong bóng đêm bay tới, đậu trên vai hắn.

Nam nhân lấy thư trên chân cú mèo, chỉ nhìn thoáng qua, liền phẫn nộ vò nát giấy viết thư.

"Thật là...... Rất tốt."

An Cửu nghe thấy tiếng nói lạnh lùng, như phun ra từ kẽ răng, không mang theo một tia độ ấm.

Mặc dù cách hắn rất xa, giờ phút này An Cửu cũng theo bản năng rùng mình một cái.

Có dự cảm không ổn chăng?

Sau nửa canh giờ, dự cảm không ổn trở thành sự thật.

Vì để khống chế chuẩn xác hướng đi của Bùi Tịch, An Cửu vẫn luôn mở hình chiếu, liền thấy nam nhân phân phó cấp dưới, bởi vì tin tức đều viết trên giấy, An Cửu chỉ có thể thông qua đôi câu hắn nói với A Thất, hắn đang điều động sát thủ của Ngàn Sát Các, bảo những sát thủ đó chặn xe ngựa của nàng.

Về phần hắn xác định vị trí An Cửu như thế nào, thì không biết.

Đại khái là hệ thống tình báo của Ngàn Sát Các, trong nguyên tác đã nói, Ngàn Sát Các không chỉ mua bán sinh mạng, còn kiêm bán tình báo, rất khét tiếng.

Khi đọc đến đó, An Cửu liền biết không cần tìm đâu xa.

Quả nhiên, xe ngựa chưa đi đến nửa canh giờ, con đường phía trước liền xuất hiện một đám hắc y nhân đeo mặt nạ.

Huyền Y Vệ siết chặt dây cương, dừng xe ngựa, cả người căng chặt.

"Chư vị là người phương nào? Vì sao chặn đường?"

Một hắc y nhân ồm ồm nói: "Ta tới muốn một người, giao người phía sau ngươi ra đây."

Huyền Y Vệ là người tập võ, đối với chuyện trên giang hồ cũng biết, vừa thấy trang phục những người này, liền mơ hồ đoán được người tới là thế lực nào.

Lại là sát thủ Ngàn Sát Các.

Nghe nói người bị Ngàn Sát Các theo dõi, chạy trốn tới chân trời góc biển cũng không trốn được.

Trong lòng Huyền Y Vệ nặng trĩu, hắn chỉ có một, mà đối diện ít nhất tới năm người, năm người kia còn có hai cao thủ đứng đầu giang hồ, hắn sao có thể bảo vệ tiểu thư yếu đuối bên trong xe an toàn rút lui?

Nghĩ đến đây, môi Huyền Y Vệ khẽ nhúc nhích, truyền lời vào bên trong xe: "An tiểu thư, đó đều là sát thủ của Ngàn Sát Các, không biết vì sao người bị bọn họ theo dõi, sau đó ta sẽ tận lực giữ chân bọn họ, người nhân cơ hội trốn đi, chạy được thì chạy đi...... Nếu không thể, ti chức cũng hết cách."

Khi nói lời này, kỳ thật Huyền Y Vệ đã chuẩn bị chịu chết.

Không phải hắn không tin An Cửu, mà một nữ tử yếu đuối, cho dù lúc ấy chạy như thế nào, chờ hắn không kéo dài thời gian được bị giết, những người đó sẽ đuổi theo.

Chính vì suy nghĩ như vậy, liền nghe phía sau truyền đến tiếng sột soạt.

Màn xe bị xốc lên, một người đi ra từ bên trong xe ngựa, trong bóng đêm mờ mịt, không thấy rõ bộ dáng nàng, chỉ có thể căn cứ thân hình phán đoán, kia tuyệt đối là một thiếu nữ yểu điệu.

Thiếu nữ xuống xe trong sự chú ý của hai bên, trong tay cầm theo một cái tay nải, run giọng nói: "Ta biết các ngươi muốn làm gì, Tiên Vô Mệnh cho các ngươi tới bắt ta đúng không? Ta có thể đi cùng các ngươi, chỉ cần các ngươi thả hắn đi."

Ngón tay mảnh khảnh chỉ vào Huyền Y Vệ vẫn ngồi trên xe ngựa.

Năm tên hắc y nhân đều trầm mặc, không lên tiếng.

Yêu cầu này bọn họ không thể đáp ứng, sở dĩ Ngàn Sát Các thần bí, là bởi vì người từng gặp bọn họ đều đã chết.

Sẽ không có ai sống sót dưới tay thủ hạ của Ngàn Sát Các, đây là tôn chỉ của Ngàn Sát Các từ khi thành lập tới nay.

Thấy mấy người không nói, thiếu nữ cũng đã hiểu, nàng không cam lòng mà dậm chân một cái, cao giọng nói: "Các ngươi không phải tới giết ta đúng không? Ta nói cho các ngươi biết, Tiên Vô Mệnh thích ta, hắn bắt ta về chính là để ta làm phu nhân của hắn, nếu các ngươi không nghe, chờ ta gặp hắn, ta sẽ cáo trạng với hắn, đến lúc đó các ngươi đều bị phạt!"

Nghe lời này, năm người kia rốt cuộc có động tác.

Không biết thiếu nữ nói thật hay giả, nhưng đúng là Tiên Vô Mệnh đã phân phó, không được để nàng bị thương dù chỉ một chút.

An Cửu cáo mượn oai hùm, lại không biết trong Ngàn Sát Các bị phạt tương đương với chết, không ai không sợ chết.

Một người chần chờ tiến lên, cuối cùng nói: "Có thể, nhưng chúng ta phải bảo đảm, hắn sẽ không đem việc tối nay nói với người khác."

Nói xong, một tên lấy trong vạt áo ra một bình nhỏ, ném về hướng Huyền Y Vệ.

Huyền Y Vệ theo bản năng tiếp được, nắm trong tay.

"Uống nó xong, chúng ta liền thả ngươi đi."

An Cửu kêu lên: "Đó là cái gì, nếu các ngươi cho hắn uống thuốc độc thì làm sao bây giờ?"

Sát thủ hắc y nói: "Nếu chúng ta buông tha hắn, bị các chủ biết cũng sẽ chết, để hắn uống thuốc này xong, hắn có lẽ còn có cơ hội giữ mạng."

Huyền Y Vệ nghĩ nghĩ, nói với An Cửu: "An tiểu thư không cần nói thêm nữa, ta uống là được."

Dứt lời, hắn đã rút nắp chai, lấy ra bên trong một viên thuốc, dứt khoát nuốt vào bụng.

Đây là lựa chọn duy nhất của hắn, hoặc là chết hoặc là uống viên thuốc này. Huyền Y Vệ không sợ chết, hắn vốn được sinh ra để bảo về hoàng thất, chết là một việc vô cùng thường thấy. Sở dĩ uống thuốc không rõ lai lịch, là bởi vì hắn muốn mang tin tức này về.

"Được." Sát thủ hắc y thấy vậy, cũng không dây dưa, nói thẳng, "Ngươi đi đi, chúng ta sẽ mang xe ngựa đi."

Huyền Y Vệ rời khỏi xe ngựa, trơ mắt nhìn thiếu nữ bị hắc y nhân đưa về xe, rất nhanh xe ngựa liền lăn bánh về phương xa.

Hắn ghi nhớ phương hướng xe ngựa rời đi, xoay người trở về, nhưng chưa đi được hai bước trước mắt liền tối sầm ngã quỵ trên mặt đất, hoàn toàn mất đi ý thức.

Sáng sớm hôm sau, có người đi đường phát hiện ven đường có nam nhân hắc y té xỉu trên mặt đất, sau khi đánh thức hắn, phát hiện nam nhân này không biết bản thân là ai, cho dù hỏi gì cũng không biết, liền vội vàng đưa người tới quan phủ.

Quan phủ từ đồ trên người nam nhân điều tra được thân phận của hắn, lại thông báo cho vương phủ.

Sau đó một loạt sự kiện xảy ra, sẽ được nói sau, tạm thời không đề cập tới.

Thời gian trở lại hiện tại, An Cửu ngồi trong xe ngựa, xe ngựa lảo đảo lắc lư không biết tới đâu.

Nàng muốn xốc màn xe lên nhìn bên ngoài, nhưng đều bị hắc y nhân canh giữ ở ngoài xe khuyên trở về.

An Cửu cũng không bận tâm, dù sao lần này nàng chạy trốn chính là diễn.

Nàng thậm chí có tâm trạng đánh một giấc trong xe, tỉnh lại khi xe đúng lúc dừng, nàng xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ, xốc màn xe nhìn.

Dưới ánh mặt trời mùa hè, nam nhân một bộ áo đen, khoanh tay đứng dưới xe ngựa, lẳng lặng nhìn nàng, một đôi mắt đen sâu thẳm khó phân biệt.

Thiếu nữ từ trong xe ló đầu ra giống con hamster bỗng nhiên giật mình, nháy mắt buông màn, lùi lại về trong xe.

"Ra đây." Một giọng nam lạnh băng truyền đến, cùng với một tiếng cười lạnh, "Còn muốn ta vào rước nàng sao?"

An Cửu: "......"

Không thể để nàng chuẩn bị tâm lý sao!

An Cửu xoa xoa ngực, chậm rãi chui ra khỏi xe ngựa, lại chậm rãi bước xuống, đi đến trước mặt nam nhân như rùa bò.

Dưới chân còn chưa đứng vững, cằm đã bị hai ngón tay lạnh lẽo kẹp chặt.

Nam nhân nhìn mặt nàng, như là đang suy nghĩ sao nàng có thể to gan như vậy.

"Nàng cũng dám gạt ta."

Hắn ngữ điệu thong thả, đôi mắt hẹp dài đen kịt, sâu không thấy đáy.

Thiếu nữ không biết là bất chấp tất cả hay bại lộ bản tính, khuôn mặt nhỏ tuy có chút trắng bệch, thần sắc vẫn không sợ hãi, dùng sức cắn răng, liều mạng trừng hắn nói: "Ta lừa ngươi thì sao, ngươi là đồ bi3n thái! Ghê tởm! Ta mới không đi cùng ngươi!"

"Có giòi thì giết ta đi! Ta chết cũng không có khả năng thích ngươi, ngươi hết hy vọng đi!"

Thiếu nữ nhìn ra, nếu nam nhân vẫn luôn đuổi theo mình, lại năm lần bảy lượt như vậy, đối với nàng, rõ ràng là cầu mà không được.

Lúc trước nàng nói với mấy sát thủ hắc y kia, đều không phải là nói dối, mà là nàng nói thật.

Tiên Vô Mệnh nhất định là thích nàng thích đến không được, mới muốn bắt nàng về, bằng không giải thích như thế nào về loạt hành vi này của hắn chứ?

"Nghe nói, nàng nói với người của ta, ta thích nàng, muốn bắt nàng về làm phu nhân?"

Nam nhân nhìn chăm chú thiếu nữ đang nghiến răng nghiến lợi giống con thú nhỏ tức giận, thấy mặc dù nàng bị bắt, vẫn giương nanh múa vuốt như vậy, hắn không khỏi nhíu mày.

Nữ nhân này, chỉ sợ vĩnh viễn không học được thế nào là ngoan ngoãn.

"Không sai, chẳng lẽ không phải ngươi thích ta?" Thiếu nữ trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt kia chói lọi viết một câu.

Ta nhìn thấu ngươi, ngươi giả vờ cũng vô dụng.

Vốn Bùi Tịch muốn phủ nhận, hắn sao có thể thừa nhận nhược điểm của mình? Nhưng đối diện với tầm mắt thiếu nữ, hắn đột nhiên lại không muốn phủ nhận.

Hắn ý vị không rõ cong cong môi, chậm rãi nói: "Đúng vậy, ta thích nàng."

Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ lập tức hiện lên nụ cười đắc ý, mày nhếch lên, vẻ mặt ta nói không sai đi, thấy nàng dương dương tự đắc, tựa như khổng tước xoè đuôi.

Nàng oán hận nhìn chằm chằm hắn, trong giọng nói, mang theo ý vị trả thù dày đặc, gằn từng chữ một: "Ngươi thích ta cũng vô dụng, ta không thích ngươi. Cho dù ngươi trói ta lại hay như thế nào, ta chính là không thích ngươi, ngươi có thể làm gì?"

Thiếu nữ có lẽ cho rằng, trả lời như vậy sẽ khiến hắn thống khổ, cũng là thủ đoạn tốt nhất để nàng trả thù.

Nhưng sắc mặt nam nhân không thay đổi chút nào.

Ngực hắn đích xác có chút buồn, nhưng hoàn toàn có thể chịu đựng. Loại cảm giác này thường quanh quẩn ở trái tim hắn, Bùi Tịch sớm đã quen.

Đối với chuyện nàng không thích hắn, hắn luôn có thể thản nhiên đối mặt.

Dù sao từ lúc mới gặp đến bây giờ, nàng cơ hồ chưa bao giờ thích hắn.

"Ngươi, sao ngươi không nói lời nào?" Thấy hắn thật lâu không nói, thiếu nữ hơi nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia bất an.

Nam nhân bừng tỉnh hoàn hồn, rũ mắt nhìn khuôn mặt bất an của thiếu nữ, nhẹ nhàng cười nói: "Ta chỉ đang nghĩ, nên làm thế nào để nàng thích ta."

Nàng không thích hắn thì liên quan gì?

Hắn đều có biện pháp khiến nàng yêu hắn sâu đậm, từ đó không nhìn thấy bất kỳ kẻ nào, trong tim trong mắt đều là hắn.

Thiếu nữ cảm giác được nguy hiểm, lông mi dày run rẩy, mím môi hỏi: "Vậy...... Ngươi nghĩ ra chưa?"

Nam nhân vẻ mặt nghiêm túc hỏi nàng: "Có lẽ, nàng đã từng nghe qua tình cổ?"

An Cửu đúng là đã nghe qua.

Không phải đọc từ trong sách, mà lúc trước ở thành Bình Lan đến nghĩa trang, chính miệng Bùi Tịch đã nói với nàng.

Sau đó lại bị Vu Thịnh bắt, cũng là vì "Muốn tình cổ" với nàng.

Cho nên trên lý thuyết, nàng hẳn là rõ thứ này là gì.

Lời vừa nói ra, nháy mắt mặt thiếu nữ trắng bệch.

Sở dĩ nàng không sợ, là cảm thấy với tình yêu của Tiên Vô Mệnh với mình, bị bắt cũng sẽ không sao, năm lần bảy lượt khiêu khích hắn, nói năng lỗ m ãng với hắn.

Chỉ là, hắn nói phải dùng tình cổ với nàng.

Thiếu nữ vô thức lùi về sau hai bước, nam nhân dùng sức siết chặt tay nàng, một chút liền tránh thoát.

Nàng lảo đảo lui về sau, xoay người liền muốn chạy.

Còn chưa đi được hai bước, đã bị một cánh tay ôm lấy eo, lần nữa kéo trở về.

Mũi đụng mạnh vào ngực cứng rắn của nam nhân, thiếu nữ không khỏi đỏ hốc mắt, dùng sức đẩy hắn nói: "Ngươi buông ta ra! Buông ta ra! Ngươi không thể đối với ta như vậy!"

"Ta có thể." Nam nhân cúi đầu chăm chú nhìn nàng, giống như làm thịt cừu con, trong mắt là ý cười lạnh.

Hắn không muốn nhiều lời nữa, bắt cóc nàng, mũi chân nhẹ điểm, chạy băng băng qua khu rừng rậm, hướng về phía sâu trong rừng.

Thiếu nữ không cam lòng hô: "Cho dù ngươi dùng tình cổ, ta thích ngươi cũng là giả, không phải thật! Ngươi không muốn vậy chứ?"

Giữa tiếng gió rít bên tai, truyền đến một câu nói nhàn nhạt: "Giả là đủ rồi."

Hắn không cần chân thật.

Nếu là thật, hắn chỉ sợ không đủ nhẫn tâm như bây giờ.

Nàng không yêu hắn, hắn mới có thể nhẫn tâm giết nàng.

Nếu nàng yêu hắn thật......

Bùi Tịch chỉ thoáng nghĩ, liền cảm giác rung động trong lòng khó có thể ngăn chặn, cảm xúc mãnh liệt đánh sâu vào, cơ hồ khiến trái tim hắn phát đau từng đợt.

Giờ khắc này, vậy mà hắn có chút may mắn.

May mắn nàng không yêu hắn.

Nếu không, hắn sẽ rơi vào vực sâu đáng sợ cỡ nào.

Chapter
1 Chương 1: 1: Rõ Ràng Bàn Tay Vàng Chiến Thắng Hết Thảy!
2 Chương 2: 2: Hái Hoa Tặc Còn Có Đồng Lõa
3 Chương 3: 3: Độ Hảo Cảm Hiện Tại Của Bùi Tịch Đối Với Ký Chủ Là -99
4 Chương 4: 4: Đệt Quả Nhiên Là Tiểu Nhân Âm Hiểm!
5 Chương 5: 5: Đó Là Một Loại Kích Động Khi Gặp Kỳ Phùng Địch Thủ
6 Chương 6: 6: Bồ Tát Sống Cái Khỉ Gì Còn Không Phải Tên Què Sao
7 Chương 7: 7: An Tiểu Thư Mời
8 Chương 8: 8: An Tiểu Thư Nhất Định Phải Cẩn Thận
9 Chương 9: 9: Độ Hảo Cảm Bùi Tịch Đối Với Cô 5
10 Chương 10: 10: Ta Sẽ Không Gặp Nguy Hiểm
11 Chương 11: 11: Nếu Muốn Gặp Ta Có Thể Thổi Nó
12 Chương 12: 12: Tạm Thời Để Nàng Sống Thêm Một Khoảng Thời Gian
13 Chương 13: 13: Ta Không Tin Hắn Không Yêu Ta
14 Chương 14: 14: Cái Tỉ Lệ Này Vẫn Là Người Bình Thường Sao
15 Chương 15: C15: Đúng vậy bùi mỗ xác thật không thú vị
16 Chương 16: C16: Dường như đó là bảo vật trân quý
17 Chương 17: C17: Hầu hạ an cửu chẳng lẽ không phải đạo lý hiển nhiên sao
18 Chương 18: C18: Xác sống ở nghĩa trang
19 Chương 19: C19: Ta mới không phải phu nhân của huynh đâu
20 Chương 20: C20: Ta muốn tình cổ làm một người thích ta
21 Chương 21: C21: Chương 21
22 Chương 22: C22: Hắn muốn giết vu thịnh hồi 1
23 Chương 23: C23: Phi y rất tuấn tú ta rất thích hồi 2
24 Chương 24: C24: Cổ song sinh ngươi biết không hồi 3
25 Chương 25: C25: Huynh ôm ta về
26 Chương 26: C26: Bùi tịch huynh nhẹ chút huynh muốn châm chết ta sao
27 Chương 27: C27: Ông ta hận không thể khiến hắn chết
28 Chương 28: C28: Nàng đây có phải là yêu đương qua mạng ở cổ đại không
29 Chương 29: C29: Màu thứ hai trông đẹp hơn
30 Chương 30: C30: Ta cho phép huynh gọi tên ta
31 Chương 31: C31: Son của ta ngon không
32 Chương 32: C32: Giống như nàng là dịch bệnh phải tránh xa ba mét
33 Chương 33: C33: Tháng tư là hoa đào nở sao
34 Chương 34: C34: Khiến nàng câm miệng như vậy là được rồi
35 Chương 35: C35: Nàng thế nhưng cái gì cũng không nhớ
36 Chương 36: C36: Xin lỗi không cẩn thận làm đổ chén
37 Chương 37: C37: Độ hảo cảm bùi tịch đối với cô hiện tại là 30
38 Chương 38: C38: Ta hoài nghi bùi tịch hắn yêu thầm ta
39 Chương 39: C39: Nữ nhân thật khó hiểu
40 Chương 40: C40: Ta tức giận nếu huynh không dỗ ta thì sẽ không xong đâu
41 Chương 41: C41: Ta chỉ thích huynh
42 Chương 42: C42: Nàng chỉ muốn về nhà
43 Chương 43: C43: Nói ra lai lịch của hắn có thể hù chết ngươi
44 Chương 44: C44: Không hiểu sao ngực khô nóng
45 Chương 45: C45: Ta chỉ cần đại anh hùng của ta
46 Chương 46: C46: Nàng là bị ngốc bạch ngọt vây quanh sao
47 Chương 47: C47: Mục tiêu của nàng vẫn luôn là bùi tịch
48 Chương 48: C48: Kim yến uyển nàng ta có tài đức gì
49 Chương 49: C49: Chàng là người tốt
50 Chương 50: C50: Bất an kỳ lạ
51 Chương 51: C51: Mặt ác quỷ của giáo chủ ma giáo
52 Chương 52: C52: Dường như vĩnh viễn đều không nhìn tới hắn
53 Chương 53: C53: Cô đang sợ ta
54 Chương 54: C54: Muốn chết chúng ta cùng chết
55 Chương 55: C55: Nàng là chi phí chìm của hắn
56 Chương 56: C56: So với mỗi một lần trước đó đều khiến người ta đau lòng hơn
57 Chương 57: C57: An cửu người này sao có thể sẽ vì hắn mà khóc
58 Chương 58: C58: Toàn bộ đều là hắn
59 Chương 59: C59: Trâm ngọc của vương mẫu nương nương
60 Chương 60: C60: Cô thích hắn như vậy
61 Chương 61: C61: Phí bịt miệng
62 Chương 62: C62: Ta còn có thể tin huynh không
63 Chương 63: C63: Kẻ nào cũng thấy chỉ là không thấy hắn
64 Chương 64: C64: Chỉ là nàng phiền chán thôi
65 Chương 65: C65: Màu trắng thuần khiết nhất thiên hạ
66 Chương 66: C66: Hắn tuyệt đối không cho phép nàng thích người khác
67 Chương 67: C67: Tiểu cô nương kia chính là người trong lòng ngươi
68 Chương 68: C68: Dây cương trói yêu ma
69 Chương 69: C69: Bệnh tâm thần là bệnh gì
70 Chương 70: C70: Tình yêu của nàng quá rẻ mạt
71 Chương 71: C71: Chân nhất đại sư từ trần rồi
72 Chương 72: C72: Chia một nửa xe lăn cho ta
73 Chương 73: C73: Chỉ là hắn giống như say rồi
74 Chương 74: C74: Lăng nhăng thành tính gặp một người yêu một người
75 Chương 75: C75: Ta biết là ai trộm đồ của các người
76 Chương 76: C76: Nàng cũng dám phản bội hắn
77 Chương 77: C77: Nàng là đồ của ta
78 Chương 78: C78: Nàng muốn gả cho hắn
79 Chương 79: C79: Nàng sẽ không bao giờ buông kiếm trong tay
80 Chương 80: C80: Chung quy là chôn sâu dưới đất không còn nhìn thấy mặt trời
81 Chương 81: C81: Sao nàng có nhiều lời như vậy
82 Chương 82: C82: Vì sao nàng phản bội ta
83 Chương 83: C83: Ta chờ thời khắc nàng rời khỏi hắn
84 Chương 84: C84: Nhảy thật mạnh một chút
85 Chương 85: C85: Vô cớ bất an
86 Chương 86: C86: Ta muốn ở bên cạnh nó
87 Chương 87: C87: Một chút cũng không chờ được
88 Chương 88: C88: Có lẽ hắn thích nàng
89 Chương 89: C89: Đầu óc đều là tình yêu
90 Chương 90: C90: Không hiếm lạ tình yêu nông cạn này của nàng
91 Chương 91: C91: Đại khái an cửu là một con mèo
92 Chương 92: C92: Hắn nhất định phải giết nàng
93 Chương 93: C93: Tất nhiên là ta thích nàng
94 Chương 94: C94: Chính tay ta sẽ huỷ mộng đẹp của nàng
95 Chương 95: C95: Người trong lòng đảo mắt thành nương
96 Chương 96: C96: Rất giống có ai đoạt thê tử của hắn
97 Chương 97: C97: Vừa rồi nàng là muốn đợi ai
98 Chương 98: C98: Hương vị cũng không tệ lắm
99 Chương 99: C99: Một đoá hoa khác càng mềm mại càng mỹ lệ
100 Chương 100: C100: Ta chờ ngày hắn hối hận
101 Chương 101: C101: May nàng không yêu hắn
102 Chương 102: C102: Rốt cuộc nàng yêu ai
103 Chương 103: C103: Sao nàng có thể có người yêu sâu đậm
104 Chương 104: C104: Nàng thực sự hạnh phúc
105 Chương 105: C105: Hoá ra người nàng yêu là cái dạng này
106 Chương 106: C106: Nàng vừa mới nghĩ tới ai
107 Chương 107: C107: Sao nàng sẽ thích hắn
108 Chương 108: C108: Không bao giờ thỏa hiệp với nàng
109 Chương 109: C109: Vì sao không thể yêu ta
110 Chương 110: C110: Sao bùi tịch không tới
111 Chương 111: C111: độ hảo cảm bùi tịch đối với cô 10 hiện tại là 95
112 Chương 112: C112: Nàng hẳn là không còn sống được bao lâu nữa
113 Chương 113: C113: Cả đời này hắn sẽ không để nàng biết
114 Chương 114: C114: Chưa bao giờ có một khắc thu hồi ánh mắt
115 Chương 115: C115: Hắn là phản diện
116 Chương 116: C116: Vị hôn thê của bùi thần y
117 Chương 117: C117: Yêu có thể giảm đau đớn sao
Chapter

Updated 117 Episodes

1
Chương 1: 1: Rõ Ràng Bàn Tay Vàng Chiến Thắng Hết Thảy!
2
Chương 2: 2: Hái Hoa Tặc Còn Có Đồng Lõa
3
Chương 3: 3: Độ Hảo Cảm Hiện Tại Của Bùi Tịch Đối Với Ký Chủ Là -99
4
Chương 4: 4: Đệt Quả Nhiên Là Tiểu Nhân Âm Hiểm!
5
Chương 5: 5: Đó Là Một Loại Kích Động Khi Gặp Kỳ Phùng Địch Thủ
6
Chương 6: 6: Bồ Tát Sống Cái Khỉ Gì Còn Không Phải Tên Què Sao
7
Chương 7: 7: An Tiểu Thư Mời
8
Chương 8: 8: An Tiểu Thư Nhất Định Phải Cẩn Thận
9
Chương 9: 9: Độ Hảo Cảm Bùi Tịch Đối Với Cô 5
10
Chương 10: 10: Ta Sẽ Không Gặp Nguy Hiểm
11
Chương 11: 11: Nếu Muốn Gặp Ta Có Thể Thổi Nó
12
Chương 12: 12: Tạm Thời Để Nàng Sống Thêm Một Khoảng Thời Gian
13
Chương 13: 13: Ta Không Tin Hắn Không Yêu Ta
14
Chương 14: 14: Cái Tỉ Lệ Này Vẫn Là Người Bình Thường Sao
15
Chương 15: C15: Đúng vậy bùi mỗ xác thật không thú vị
16
Chương 16: C16: Dường như đó là bảo vật trân quý
17
Chương 17: C17: Hầu hạ an cửu chẳng lẽ không phải đạo lý hiển nhiên sao
18
Chương 18: C18: Xác sống ở nghĩa trang
19
Chương 19: C19: Ta mới không phải phu nhân của huynh đâu
20
Chương 20: C20: Ta muốn tình cổ làm một người thích ta
21
Chương 21: C21: Chương 21
22
Chương 22: C22: Hắn muốn giết vu thịnh hồi 1
23
Chương 23: C23: Phi y rất tuấn tú ta rất thích hồi 2
24
Chương 24: C24: Cổ song sinh ngươi biết không hồi 3
25
Chương 25: C25: Huynh ôm ta về
26
Chương 26: C26: Bùi tịch huynh nhẹ chút huynh muốn châm chết ta sao
27
Chương 27: C27: Ông ta hận không thể khiến hắn chết
28
Chương 28: C28: Nàng đây có phải là yêu đương qua mạng ở cổ đại không
29
Chương 29: C29: Màu thứ hai trông đẹp hơn
30
Chương 30: C30: Ta cho phép huynh gọi tên ta
31
Chương 31: C31: Son của ta ngon không
32
Chương 32: C32: Giống như nàng là dịch bệnh phải tránh xa ba mét
33
Chương 33: C33: Tháng tư là hoa đào nở sao
34
Chương 34: C34: Khiến nàng câm miệng như vậy là được rồi
35
Chương 35: C35: Nàng thế nhưng cái gì cũng không nhớ
36
Chương 36: C36: Xin lỗi không cẩn thận làm đổ chén
37
Chương 37: C37: Độ hảo cảm bùi tịch đối với cô hiện tại là 30
38
Chương 38: C38: Ta hoài nghi bùi tịch hắn yêu thầm ta
39
Chương 39: C39: Nữ nhân thật khó hiểu
40
Chương 40: C40: Ta tức giận nếu huynh không dỗ ta thì sẽ không xong đâu
41
Chương 41: C41: Ta chỉ thích huynh
42
Chương 42: C42: Nàng chỉ muốn về nhà
43
Chương 43: C43: Nói ra lai lịch của hắn có thể hù chết ngươi
44
Chương 44: C44: Không hiểu sao ngực khô nóng
45
Chương 45: C45: Ta chỉ cần đại anh hùng của ta
46
Chương 46: C46: Nàng là bị ngốc bạch ngọt vây quanh sao
47
Chương 47: C47: Mục tiêu của nàng vẫn luôn là bùi tịch
48
Chương 48: C48: Kim yến uyển nàng ta có tài đức gì
49
Chương 49: C49: Chàng là người tốt
50
Chương 50: C50: Bất an kỳ lạ
51
Chương 51: C51: Mặt ác quỷ của giáo chủ ma giáo
52
Chương 52: C52: Dường như vĩnh viễn đều không nhìn tới hắn
53
Chương 53: C53: Cô đang sợ ta
54
Chương 54: C54: Muốn chết chúng ta cùng chết
55
Chương 55: C55: Nàng là chi phí chìm của hắn
56
Chương 56: C56: So với mỗi một lần trước đó đều khiến người ta đau lòng hơn
57
Chương 57: C57: An cửu người này sao có thể sẽ vì hắn mà khóc
58
Chương 58: C58: Toàn bộ đều là hắn
59
Chương 59: C59: Trâm ngọc của vương mẫu nương nương
60
Chương 60: C60: Cô thích hắn như vậy
61
Chương 61: C61: Phí bịt miệng
62
Chương 62: C62: Ta còn có thể tin huynh không
63
Chương 63: C63: Kẻ nào cũng thấy chỉ là không thấy hắn
64
Chương 64: C64: Chỉ là nàng phiền chán thôi
65
Chương 65: C65: Màu trắng thuần khiết nhất thiên hạ
66
Chương 66: C66: Hắn tuyệt đối không cho phép nàng thích người khác
67
Chương 67: C67: Tiểu cô nương kia chính là người trong lòng ngươi
68
Chương 68: C68: Dây cương trói yêu ma
69
Chương 69: C69: Bệnh tâm thần là bệnh gì
70
Chương 70: C70: Tình yêu của nàng quá rẻ mạt
71
Chương 71: C71: Chân nhất đại sư từ trần rồi
72
Chương 72: C72: Chia một nửa xe lăn cho ta
73
Chương 73: C73: Chỉ là hắn giống như say rồi
74
Chương 74: C74: Lăng nhăng thành tính gặp một người yêu một người
75
Chương 75: C75: Ta biết là ai trộm đồ của các người
76
Chương 76: C76: Nàng cũng dám phản bội hắn
77
Chương 77: C77: Nàng là đồ của ta
78
Chương 78: C78: Nàng muốn gả cho hắn
79
Chương 79: C79: Nàng sẽ không bao giờ buông kiếm trong tay
80
Chương 80: C80: Chung quy là chôn sâu dưới đất không còn nhìn thấy mặt trời
81
Chương 81: C81: Sao nàng có nhiều lời như vậy
82
Chương 82: C82: Vì sao nàng phản bội ta
83
Chương 83: C83: Ta chờ thời khắc nàng rời khỏi hắn
84
Chương 84: C84: Nhảy thật mạnh một chút
85
Chương 85: C85: Vô cớ bất an
86
Chương 86: C86: Ta muốn ở bên cạnh nó
87
Chương 87: C87: Một chút cũng không chờ được
88
Chương 88: C88: Có lẽ hắn thích nàng
89
Chương 89: C89: Đầu óc đều là tình yêu
90
Chương 90: C90: Không hiếm lạ tình yêu nông cạn này của nàng
91
Chương 91: C91: Đại khái an cửu là một con mèo
92
Chương 92: C92: Hắn nhất định phải giết nàng
93
Chương 93: C93: Tất nhiên là ta thích nàng
94
Chương 94: C94: Chính tay ta sẽ huỷ mộng đẹp của nàng
95
Chương 95: C95: Người trong lòng đảo mắt thành nương
96
Chương 96: C96: Rất giống có ai đoạt thê tử của hắn
97
Chương 97: C97: Vừa rồi nàng là muốn đợi ai
98
Chương 98: C98: Hương vị cũng không tệ lắm
99
Chương 99: C99: Một đoá hoa khác càng mềm mại càng mỹ lệ
100
Chương 100: C100: Ta chờ ngày hắn hối hận
101
Chương 101: C101: May nàng không yêu hắn
102
Chương 102: C102: Rốt cuộc nàng yêu ai
103
Chương 103: C103: Sao nàng có thể có người yêu sâu đậm
104
Chương 104: C104: Nàng thực sự hạnh phúc
105
Chương 105: C105: Hoá ra người nàng yêu là cái dạng này
106
Chương 106: C106: Nàng vừa mới nghĩ tới ai
107
Chương 107: C107: Sao nàng sẽ thích hắn
108
Chương 108: C108: Không bao giờ thỏa hiệp với nàng
109
Chương 109: C109: Vì sao không thể yêu ta
110
Chương 110: C110: Sao bùi tịch không tới
111
Chương 111: C111: độ hảo cảm bùi tịch đối với cô 10 hiện tại là 95
112
Chương 112: C112: Nàng hẳn là không còn sống được bao lâu nữa
113
Chương 113: C113: Cả đời này hắn sẽ không để nàng biết
114
Chương 114: C114: Chưa bao giờ có một khắc thu hồi ánh mắt
115
Chương 115: C115: Hắn là phản diện
116
Chương 116: C116: Vị hôn thê của bùi thần y
117
Chương 117: C117: Yêu có thể giảm đau đớn sao