Chương 90: C90: Không hiếm lạ tình yêu nông cạn này của nàng

Bùi Tịch vốn tưởng rằng, mình phải tốn công một phen, mới có thể giải thích rõ ràng độc thuật và võ công của hắn.

Nhưng thực tế, chuyện này rất dễ giải quyết.

Đối tượng chủ yếu hắn muốn giải thích là Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên, những người khác chỉ là thứ yếu.

Bùi Tịch chỉ nói cơ quan ám khí là bí tịch quý của Dược Vương Cốc, người khác sẽ không hỏi lại.

Về phần bọn họ có mơ ước cơ quan này hay không, hắn đoán những người này hẳn là không dám.

Không phải sẽ không, mà là không dám.

Bùi Tịch không phải Kim Du, Kim Du không giữ được bí tịch thần công, hắn lại khác.

Chỉ nói những cao thủ trong giang hồ trúng độc Thiên Tinh năm màu kia, cần hắn giải độc, lúc này sẽ không đắc tội hắn.

Ai trên giang hồ cũng biết, đắc tội ai cũng đừng đắc tội đại phu. Đặc biệt là một vị đại phu y thuật đệ nhất thiên hạ, không chừng tương lai có thể cầu hắn.

Cơ quan ám khí đã rõ nguồn gốc, độc thuật tất nhiên cũng thuận lý thành chương*. Dù sao hắn là đại phu, y độc vốn là một, rất nhiều dược liệu kèm độc tính, hắn tự học thành tài cũng rất bình thường.

* Thuận lý thành chương: Thuận theo lý thuyết (lời nói mang tính [gần như] đương nhiên) mà suông sẻ (như thế nào đó)

Đương nhiên, vẫn là bởi vì những người đó cần hắn giải độc, tất nhiên sẽ không để ý hắn dùng độc.

Khó giải thích nhất kỳ thật là võ công và chân hắn.

Đây cũng điều Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên tò mò.

Lúc Lâm Thanh Nghiên hỏi vấn đề này, Bùi Tịch đang châm cứu cho cao thủ võ lâm nằm trong đại điện.

Hắn tự nói độc thuật không tinh, chỉ có thể dùng ngân châm châm vào huyệt để phong bế độc trong cơ thể bọn họ trước, nếu muốn giải độc, còn cần chư vị trở về Trung Nguyên, hắn mới tính toán bốc thuốc cho.

Tóm lại, là không thể lập tức giải độc cho bọn họ.

Chúng võ lâm sôi nổi đồng ý, không ai cảm thấy không ổn.

Trước đó bọn họ vốn trúng độc, không mấy ai thấy Bùi Tịch và Hoa Mị giao thủ.

Mặc dù thấy, cũng không hiểu đấu pháp của bọn họ.

Dù sao độc sư không bằng kiếm khách, khi đánh nhau đao thật kiếm thật miệng lưỡi sắc sảo. Bọn họ giao bao nhiêu chiêu, trừ hai người, không ai nhìn thấy.

Cho nên hiện giờ ở trong lòng mọi người, độc thuật của Bùi Tịch không tồi, nhưng kém hơn yêu nữ Ma giáo kia.

Nhưng cũng có người đưa ra nghi vấn: "Trước đó đấu với yêu nữ, vì sao Bùi thần y không trúng độc chứ?"

Lúc này, trong điện không ít người đã tỉnh lại, khôi phục hành động năng lực.

Tuy còn có chút suy yếu, nội lực cũng chưa khôi phục, nhưng cũng không ảnh hưởng lớn.

Công tử thần y tay dài trắng nõn cầm ngân châm, mặt mày ôn nhu thương xót cười khổ một tiếng, chậm rãi nói: "Nói đến cũng sợ chư vị chê cười, Bùi mỗ sinh ra đã bị yêu nữ kia hạ độc, việc này các vị tiền bối chắc đã nghe nói? Độc này là kịch độc đệ nhất thiên hạ, không có thuốc nào chữa được. Vì giải độc này, ta mới bắt đầu nghiên cứu độc thuật, chỉ là học nghệ không tinh, đến nay cũng không thể ra sức. Độc này dày vò ta nhiều năm, ngược lại còn có chỗ tốt, khiến ta từ đây bách độc bất xâm. Dù sao trong cơ thể ta đã có kịch độc hiểm ác nhất thế gian, độc khác sao có thể chống cự được nó chứ?"

Nói xong câu cuối, công tử một thân tuyết y than nhẹ một tiếng, mặt mày thanh tuyển hiện lên một tia buồn bã.

Lời vừa nói ra, ai còn có thể nói gì?

Một người nhịn không được nổi giận mắng: "Yêu nữ kia thật là hại người!"

Bùi Tịch lại như không để ý, ngược lại cong cong mặt mày, trước sau như một cười trấn an: "Chư vị cũng không cần thương cảm cho Bùi mỗ, có lẽ một ngày nào đó ta sẽ nghiên cứu ra thuốc giải. Dù sao độc kia đã làm bạn với ta mười tám năm, lâu hơn cũng không sao."

Hắn ngữ khí ôn hòa, không nhanh không chậm, khi nói lời này thần sắc cũng tự nhiên, nghe khiến người ta khâm phục không thôi.

Chỉ là ai cũng không chú ý tới, khi công tử bạch y dứt lời, lơ đãng nhìn bên cạnh.

Đứng bên cạnh hắn là một vị thiếu nữ áo đỏ, khuôn mặt tinh xảo nhăn thành một nhúm, nàng đại khái cũng nghiêm túc nghe hắn nói, nhìn về phía hắn trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Cũng có lẽ, là thương hại.

Bùi Tịch lặng lẽ thu hồi ánh mắt, lại nói với Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên: "Về phần võ công và chân ta...... Phải cảm tạ An tiểu thư."

An Cửu đang ở nỗ lực diễn, đột nhiên nghe thấy tên mình, biểu tình hơi sửng sốt.

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy công tử bạch y ôn nhuận như ngọc nhìn nàng cảm kích, nói: "An tiểu thư và đại tiểu thư Kim Yến Uyển của sơn trang Kim Xà chính là bạn bè, Kim tiểu thư từng xem qua bí tịch thần công, An tiểu thư cũng may mắn xem được, bí tịch có thể chữa trị kinh mạch, hai chân ta gân mạch đứt đoạn, An tiểu thư liền giao cho ta. Chuyện này không ai biết, sau đó bí tịch bị trộm, An tiểu thư chỉ là một nữ tử yếu đuối, nên không dám thông báo việc này với thiên hạ, khi đó chân ta đã khỏi, nhưng cũng không muốn làm lộ việc này, cho người theo dõi An tiểu thư, nên vẫn luôn giấu giếm đến nay......"

"Hôm nay nói ra, còn lại là nhân giáo chủ Ma giáo đã chết, rất nhanh chư vị có thể lấy bí tịch về. Bùi mỗ tại đây thỉnh cầu chư vị, đừng tiết lộ việc này ra ngoài, An tiểu thư võ nghệ không thông, không gánh được nguy hiểm."

Khá lắm, rất là khá.

An Cửu ở một bên nghe, biết rõ hắn đang nói hươu nói vượn, lại không tìm thấy bất kỳ lỗ hổng nào.

Tuyên bố này, logic cỡ nào, có lý cỡ nào chứ!

Gián tiếp phô ra thiện lương từ bi của hắn, vì an toàn của một nữ tử yếu đuối, vẫn luôn ủy khuất diễn vai người què, ai nghe xong mà không vỗ tay một tiếng cho dụng tâm của hắn?

Không chỉ có thế, nếu An Cửu không biết nội tình, nghe xong lời này, sợ không phải cảm động muốn khóc đi?

Kế một cục đá hạ ba con chim này, quả thực hoàn mỹ không khuyết điểm!

An Cửu triệt để phục rồi.

Công tử bạch y hơi áy náy mà nhìn qua, nói với nàng: "An tiểu thư, Bùi mỗ tự quyết nói chuyện này ra, hy vọng cô không lấy làm phiền lòng." Khi nói lời này, An Cửu làm ra bộ dáng hốc mắt hồng như cảm động đến sắp khóc.

"Không sao, ta không ngại." Nàng cảm động mà nói.

Những người khác càng liên tục nói: "Bùi thần y xin yên tâm, việc này đợi lát nữa ta tuyệt đối sẽ không nói với người khác!"

Lâm Thanh Nghiên là người tin lời Bùi Tịch nhất, vốn nàng còn có chút hoài nghi, nhưng vừa nghe hắn nói là vì an nguy của An Cửu, nháy mắt nàng liền làm vẻ mặt hiểu rõ.

"Bùi Tịch đối với An Cửu thật tốt, bọn họ nhất định là thành chuyện rồi chăng?" Nàng lặng lẽ nói với Hạ Tử Kình.

Hạ Tử Kình liếc ngón tay thiếu nữ tinh tế nắm góc áo hắn, lại nhìn thấy động tác nàng nhón chân thò qua, ân cần khom lưng, phụ hoạ theo: "Hẳn là vậy......" Dừng một chút, hắn gãi gãi đầu, nhỏ giọng trả lời, "Lâm cô nương, ta muốn sau khi trở về đi bái kiến phụ thân nàng, không biết khi nào thì thích hợp?"

Lâm Thanh Nghiên ngẩn người, ngay sau đó bỗng nhiên đỏ mặt.

Môi nàng giật giật, lí nhí nói: "Mười lăm tháng tám đi, mười lăm tháng tám một nhà đoàn viên."

Thấy mặt nàng đỏ, mặt kiếm khách trẻ cũng có chút đỏ. Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đều là tình ý chảy xuôi.

Vì thế về vấn đề của Bùi Tịch, liền giải quyết bình yên vô sự như vậy.

Sau khi những người võ lâm tỉnh lại, liền bắt đầu càn quét núi Minh Quang. Một là dọn sạch cá lọt lưới, hai là tìm bí tịch thần công, ba là cướp đoạt đồ tốt như thần binh lợi khí, bí tịch võ công.

Bùi Tịch và An Cửu ở ngoài đại điện, cũng không có hứng thú tham dự.

Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên cũng không biết đi đâu, xung quanh không thấy bóng người.

Mặt trời đã lên cao, tháng sáu mặt trời chói chang tựa hồ muốn nướng cả đất, ánh mặt trời không hề màu vàng, mà là một màu trắng chói mắt.

Thiếu nữ áo đỏ và công tử bạch y đứng dưới mái hiên, ống tay áo hai người rũ cạnh nhau, ở trong gió núi cực nóng, bay bay.

"Cái kia...... Ta không biết huynh là vì ta, mới giả thành người què, lúc trước không ta nên mắng huynh......"

Trong yên tĩnh, đột nhiên truyền đến tiếng thiếu nữ nhỏ bé yếu ớt.

Bùi Tịch hơi chuyển mắt, liền thấy thiếu nữ rũ đầu, dường như có chút áy náy, hai ngón tay xoắn vào nhau.

Hắn hơi mỉm cười, ôn tồn nói: "Việc này ta sớm đã không để trong lòng."

Thiếu nữ ngẩng mặt, con ngươi đen nhánh sáng ngời giống một tấm gương trong suốt, phản chiếu hắn áo trắng tóc đen, rất rõ ràng.

"Vậy độc trên người huynh, thật sự không có thuốc nào chữa được sao......" Nàng ấp a ấp úng.

Bùi Tịch cúi đầu nhìn nàng, sắc mặt bình tĩnh nói: "Tất nhiên, ta hà tất phải gạt ai chứ?"

Lời còn chưa dứt, hắn liền thấy ánh mắt thiếu nữ đột nhiên phức tạp, như là tiếc nuối, như là thương tiếc, lại như là khổ sở.

Nàng khổ sở cái gì?

"Lúc trước huynh như vậy, chính là độc phát sao? Sau này sẽ luôn như vậy à? Cả đời?" Khi hỏi câu này, màu môi thiếu nữ không nhịn được có chút trắng bệch, phảng phất nghĩ lại tình cảnh khi đó.

Bùi Tịch cảm thấy thú vị.

Hắn quan sát cẩn thận biểu tình của nàng, ngạc nhiên phát hiện An Cửu vậy mà thật sự lo lắng cho hắn.

Tựa hồ...... không chỉ có quan tâm, có lẽ nàng đối với hắn cũng có hảo cảm.

Tựa như nàng đối với Phi Y, đối với Minh Dập, đối với Phi Trần, vượt xa tình bằng hữu.

Lúc vừa nhận thấy được điểm này, nội tâm Bùi Tịch cực kỳ kinh ngạc, thậm chí không thể tin. Nhưng hắn lại lập tức nghĩ đến, điều này đối với An Cửu mà nói, không phải rất bình thường sao?

Trong lòng hắn đã sớm biết rõ, nàng là nữ nhân phóng túng đa tình thế nào.

Nàng sinh ra hảo cảm với "Bùi Tịch", đó là việc cực kỳ bình thường.

Dù sao chân hắn đã khỏi, hiện giờ đã là người bình thường, không hề là tên què nàng khinh thường.

Diện mạo hắn cũng không kém, điều kiện bản thân cũng là xuất chúng.

Nghĩ như thế, trái lại có vẻ cực kỳ hợp lý.

Nhưng đưa ra kết luận này, Bùi Tịch vẫn không vui, trong lòng ngược lại sinh ra phẫn nộ khó có thể miêu tả.

Tình yêu của nàng rẻ mạt như thế, vì bề ngoài, vì cái mã, vì những thứ tồn tại vô cùng nông cạn đó, liền có thể dễ dàng cho đi.

Hiện giờ nàng cho hắn, cũng rẻ mạt như thế, không đáng giá một văn* đồ. Cho dù hắn thích nàng, cũng không hiếm lạ tình yêu nông cạn này của nàng!

* Văn: Đơn vị tiền của Trung Quốc xưa

Đáy mắt nam nhân lặng yên phủ lên một miếng băng mỏng, vẫn không bị thiếu nữ phát giác.

Đôi mắt hẹp dài của hắn cong cong, phảng phất đang cười, lại không mang theo nửa phần độ ấm.

"Không chỉ có độc phát, ta trúng độc đó, liền sống không quá hai mươi tuổi. Những ngày sau, sống một ngày liền thiếu một ngày."

Hắn ôn nhu nói, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ, không bỏ lỡ bất kỳ biểu tình nào của nàng.

Thiếu nữ quả nhiên trừng lớn hai mắt, khiếp sợ mà nhìn hắn.

Cặp mắt sáng ngời dần dần hiện lên một tầng nước mắt, càng tụ càng nhiều, dần dần thành một vũng nước mắt trong suốt, tích ở lông mi cong vút như sắp rơi xuống.

"Sẽ không, huynh sẽ không sao, y thuật của huynh tốt như vậy, lợi hại như vậy, huynh nhất định có thể tìm được cách, đúng không?"

Thiếu nữ vội vàng tiến lên một bước, đầu ngón tay tái nhợt nắm lấy ống tay áo hắn, tha thiết ngóng nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung tràn đầy khẩn cầu.

Là hắn sắp chết, không phải nàng.

Nàng vì sao giả vờ thành bộ dáng giả mù sa mưa như thế?

Bùi Tịch vốn định lãnh khốc mà nói với nàng, hắn không có cách nào. Thật tốt khi thấy nữ nhân này lại lần nữa bị hắn bỏ như giày rách sẽ thế nào.

Một người chú định sẽ chết sớm, sao nàng nhìn trúng được?

Nếu xác định hắn chỉ còn chưa đến một năm để sống, Bùi Tịch tin, nàng nhất định sẽ không liếc hắn nữa.

Giống lúc trước, đối với hai chân tàn tật của hắn vô cùng chán ghét, luôn mồm cảnh cáo hắn đừng mơ ước, nàng tuyệt đối sẽ không coi trọng một tên què.

Hắn là muốn nói như vậy, nhưng lời đến môi, ánh mắt rũ xuống chạm đến khuôn mặt thiếu nữ hoa lê dính hạt mưa.

Bất tri bất giác, hắn sửa lại lời định nói: "Sẽ, ta sẽ tìm được cách, cô...... Đừng khóc."

—————————-

Tác giả có chuyện nói:

Nhanh ha ha ha ~

Tình cảm của Bùi Bùi rất bất thường, kế tiếp là có thể viết ra rồi

Chapter
1 Chương 1: 1: Rõ Ràng Bàn Tay Vàng Chiến Thắng Hết Thảy!
2 Chương 2: 2: Hái Hoa Tặc Còn Có Đồng Lõa
3 Chương 3: 3: Độ Hảo Cảm Hiện Tại Của Bùi Tịch Đối Với Ký Chủ Là -99
4 Chương 4: 4: Đệt Quả Nhiên Là Tiểu Nhân Âm Hiểm!
5 Chương 5: 5: Đó Là Một Loại Kích Động Khi Gặp Kỳ Phùng Địch Thủ
6 Chương 6: 6: Bồ Tát Sống Cái Khỉ Gì Còn Không Phải Tên Què Sao
7 Chương 7: 7: An Tiểu Thư Mời
8 Chương 8: 8: An Tiểu Thư Nhất Định Phải Cẩn Thận
9 Chương 9: 9: Độ Hảo Cảm Bùi Tịch Đối Với Cô 5
10 Chương 10: 10: Ta Sẽ Không Gặp Nguy Hiểm
11 Chương 11: 11: Nếu Muốn Gặp Ta Có Thể Thổi Nó
12 Chương 12: 12: Tạm Thời Để Nàng Sống Thêm Một Khoảng Thời Gian
13 Chương 13: 13: Ta Không Tin Hắn Không Yêu Ta
14 Chương 14: 14: Cái Tỉ Lệ Này Vẫn Là Người Bình Thường Sao
15 Chương 15: C15: Đúng vậy bùi mỗ xác thật không thú vị
16 Chương 16: C16: Dường như đó là bảo vật trân quý
17 Chương 17: C17: Hầu hạ an cửu chẳng lẽ không phải đạo lý hiển nhiên sao
18 Chương 18: C18: Xác sống ở nghĩa trang
19 Chương 19: C19: Ta mới không phải phu nhân của huynh đâu
20 Chương 20: C20: Ta muốn tình cổ làm một người thích ta
21 Chương 21: C21: Chương 21
22 Chương 22: C22: Hắn muốn giết vu thịnh hồi 1
23 Chương 23: C23: Phi y rất tuấn tú ta rất thích hồi 2
24 Chương 24: C24: Cổ song sinh ngươi biết không hồi 3
25 Chương 25: C25: Huynh ôm ta về
26 Chương 26: C26: Bùi tịch huynh nhẹ chút huynh muốn châm chết ta sao
27 Chương 27: C27: Ông ta hận không thể khiến hắn chết
28 Chương 28: C28: Nàng đây có phải là yêu đương qua mạng ở cổ đại không
29 Chương 29: C29: Màu thứ hai trông đẹp hơn
30 Chương 30: C30: Ta cho phép huynh gọi tên ta
31 Chương 31: C31: Son của ta ngon không
32 Chương 32: C32: Giống như nàng là dịch bệnh phải tránh xa ba mét
33 Chương 33: C33: Tháng tư là hoa đào nở sao
34 Chương 34: C34: Khiến nàng câm miệng như vậy là được rồi
35 Chương 35: C35: Nàng thế nhưng cái gì cũng không nhớ
36 Chương 36: C36: Xin lỗi không cẩn thận làm đổ chén
37 Chương 37: C37: Độ hảo cảm bùi tịch đối với cô hiện tại là 30
38 Chương 38: C38: Ta hoài nghi bùi tịch hắn yêu thầm ta
39 Chương 39: C39: Nữ nhân thật khó hiểu
40 Chương 40: C40: Ta tức giận nếu huynh không dỗ ta thì sẽ không xong đâu
41 Chương 41: C41: Ta chỉ thích huynh
42 Chương 42: C42: Nàng chỉ muốn về nhà
43 Chương 43: C43: Nói ra lai lịch của hắn có thể hù chết ngươi
44 Chương 44: C44: Không hiểu sao ngực khô nóng
45 Chương 45: C45: Ta chỉ cần đại anh hùng của ta
46 Chương 46: C46: Nàng là bị ngốc bạch ngọt vây quanh sao
47 Chương 47: C47: Mục tiêu của nàng vẫn luôn là bùi tịch
48 Chương 48: C48: Kim yến uyển nàng ta có tài đức gì
49 Chương 49: C49: Chàng là người tốt
50 Chương 50: C50: Bất an kỳ lạ
51 Chương 51: C51: Mặt ác quỷ của giáo chủ ma giáo
52 Chương 52: C52: Dường như vĩnh viễn đều không nhìn tới hắn
53 Chương 53: C53: Cô đang sợ ta
54 Chương 54: C54: Muốn chết chúng ta cùng chết
55 Chương 55: C55: Nàng là chi phí chìm của hắn
56 Chương 56: C56: So với mỗi một lần trước đó đều khiến người ta đau lòng hơn
57 Chương 57: C57: An cửu người này sao có thể sẽ vì hắn mà khóc
58 Chương 58: C58: Toàn bộ đều là hắn
59 Chương 59: C59: Trâm ngọc của vương mẫu nương nương
60 Chương 60: C60: Cô thích hắn như vậy
61 Chương 61: C61: Phí bịt miệng
62 Chương 62: C62: Ta còn có thể tin huynh không
63 Chương 63: C63: Kẻ nào cũng thấy chỉ là không thấy hắn
64 Chương 64: C64: Chỉ là nàng phiền chán thôi
65 Chương 65: C65: Màu trắng thuần khiết nhất thiên hạ
66 Chương 66: C66: Hắn tuyệt đối không cho phép nàng thích người khác
67 Chương 67: C67: Tiểu cô nương kia chính là người trong lòng ngươi
68 Chương 68: C68: Dây cương trói yêu ma
69 Chương 69: C69: Bệnh tâm thần là bệnh gì
70 Chương 70: C70: Tình yêu của nàng quá rẻ mạt
71 Chương 71: C71: Chân nhất đại sư từ trần rồi
72 Chương 72: C72: Chia một nửa xe lăn cho ta
73 Chương 73: C73: Chỉ là hắn giống như say rồi
74 Chương 74: C74: Lăng nhăng thành tính gặp một người yêu một người
75 Chương 75: C75: Ta biết là ai trộm đồ của các người
76 Chương 76: C76: Nàng cũng dám phản bội hắn
77 Chương 77: C77: Nàng là đồ của ta
78 Chương 78: C78: Nàng muốn gả cho hắn
79 Chương 79: C79: Nàng sẽ không bao giờ buông kiếm trong tay
80 Chương 80: C80: Chung quy là chôn sâu dưới đất không còn nhìn thấy mặt trời
81 Chương 81: C81: Sao nàng có nhiều lời như vậy
82 Chương 82: C82: Vì sao nàng phản bội ta
83 Chương 83: C83: Ta chờ thời khắc nàng rời khỏi hắn
84 Chương 84: C84: Nhảy thật mạnh một chút
85 Chương 85: C85: Vô cớ bất an
86 Chương 86: C86: Ta muốn ở bên cạnh nó
87 Chương 87: C87: Một chút cũng không chờ được
88 Chương 88: C88: Có lẽ hắn thích nàng
89 Chương 89: C89: Đầu óc đều là tình yêu
90 Chương 90: C90: Không hiếm lạ tình yêu nông cạn này của nàng
91 Chương 91: C91: Đại khái an cửu là một con mèo
92 Chương 92: C92: Hắn nhất định phải giết nàng
93 Chương 93: C93: Tất nhiên là ta thích nàng
94 Chương 94: C94: Chính tay ta sẽ huỷ mộng đẹp của nàng
95 Chương 95: C95: Người trong lòng đảo mắt thành nương
96 Chương 96: C96: Rất giống có ai đoạt thê tử của hắn
97 Chương 97: C97: Vừa rồi nàng là muốn đợi ai
98 Chương 98: C98: Hương vị cũng không tệ lắm
99 Chương 99: C99: Một đoá hoa khác càng mềm mại càng mỹ lệ
100 Chương 100: C100: Ta chờ ngày hắn hối hận
101 Chương 101: C101: May nàng không yêu hắn
102 Chương 102: C102: Rốt cuộc nàng yêu ai
103 Chương 103: C103: Sao nàng có thể có người yêu sâu đậm
104 Chương 104: C104: Nàng thực sự hạnh phúc
105 Chương 105: C105: Hoá ra người nàng yêu là cái dạng này
106 Chương 106: C106: Nàng vừa mới nghĩ tới ai
107 Chương 107: C107: Sao nàng sẽ thích hắn
108 Chương 108: C108: Không bao giờ thỏa hiệp với nàng
109 Chương 109: C109: Vì sao không thể yêu ta
110 Chương 110: C110: Sao bùi tịch không tới
111 Chương 111: C111: độ hảo cảm bùi tịch đối với cô 10 hiện tại là 95
112 Chương 112: C112: Nàng hẳn là không còn sống được bao lâu nữa
113 Chương 113: C113: Cả đời này hắn sẽ không để nàng biết
114 Chương 114: C114: Chưa bao giờ có một khắc thu hồi ánh mắt
115 Chương 115: C115: Hắn là phản diện
116 Chương 116: C116: Vị hôn thê của bùi thần y
117 Chương 117: C117: Yêu có thể giảm đau đớn sao
Chapter

Updated 117 Episodes

1
Chương 1: 1: Rõ Ràng Bàn Tay Vàng Chiến Thắng Hết Thảy!
2
Chương 2: 2: Hái Hoa Tặc Còn Có Đồng Lõa
3
Chương 3: 3: Độ Hảo Cảm Hiện Tại Của Bùi Tịch Đối Với Ký Chủ Là -99
4
Chương 4: 4: Đệt Quả Nhiên Là Tiểu Nhân Âm Hiểm!
5
Chương 5: 5: Đó Là Một Loại Kích Động Khi Gặp Kỳ Phùng Địch Thủ
6
Chương 6: 6: Bồ Tát Sống Cái Khỉ Gì Còn Không Phải Tên Què Sao
7
Chương 7: 7: An Tiểu Thư Mời
8
Chương 8: 8: An Tiểu Thư Nhất Định Phải Cẩn Thận
9
Chương 9: 9: Độ Hảo Cảm Bùi Tịch Đối Với Cô 5
10
Chương 10: 10: Ta Sẽ Không Gặp Nguy Hiểm
11
Chương 11: 11: Nếu Muốn Gặp Ta Có Thể Thổi Nó
12
Chương 12: 12: Tạm Thời Để Nàng Sống Thêm Một Khoảng Thời Gian
13
Chương 13: 13: Ta Không Tin Hắn Không Yêu Ta
14
Chương 14: 14: Cái Tỉ Lệ Này Vẫn Là Người Bình Thường Sao
15
Chương 15: C15: Đúng vậy bùi mỗ xác thật không thú vị
16
Chương 16: C16: Dường như đó là bảo vật trân quý
17
Chương 17: C17: Hầu hạ an cửu chẳng lẽ không phải đạo lý hiển nhiên sao
18
Chương 18: C18: Xác sống ở nghĩa trang
19
Chương 19: C19: Ta mới không phải phu nhân của huynh đâu
20
Chương 20: C20: Ta muốn tình cổ làm một người thích ta
21
Chương 21: C21: Chương 21
22
Chương 22: C22: Hắn muốn giết vu thịnh hồi 1
23
Chương 23: C23: Phi y rất tuấn tú ta rất thích hồi 2
24
Chương 24: C24: Cổ song sinh ngươi biết không hồi 3
25
Chương 25: C25: Huynh ôm ta về
26
Chương 26: C26: Bùi tịch huynh nhẹ chút huynh muốn châm chết ta sao
27
Chương 27: C27: Ông ta hận không thể khiến hắn chết
28
Chương 28: C28: Nàng đây có phải là yêu đương qua mạng ở cổ đại không
29
Chương 29: C29: Màu thứ hai trông đẹp hơn
30
Chương 30: C30: Ta cho phép huynh gọi tên ta
31
Chương 31: C31: Son của ta ngon không
32
Chương 32: C32: Giống như nàng là dịch bệnh phải tránh xa ba mét
33
Chương 33: C33: Tháng tư là hoa đào nở sao
34
Chương 34: C34: Khiến nàng câm miệng như vậy là được rồi
35
Chương 35: C35: Nàng thế nhưng cái gì cũng không nhớ
36
Chương 36: C36: Xin lỗi không cẩn thận làm đổ chén
37
Chương 37: C37: Độ hảo cảm bùi tịch đối với cô hiện tại là 30
38
Chương 38: C38: Ta hoài nghi bùi tịch hắn yêu thầm ta
39
Chương 39: C39: Nữ nhân thật khó hiểu
40
Chương 40: C40: Ta tức giận nếu huynh không dỗ ta thì sẽ không xong đâu
41
Chương 41: C41: Ta chỉ thích huynh
42
Chương 42: C42: Nàng chỉ muốn về nhà
43
Chương 43: C43: Nói ra lai lịch của hắn có thể hù chết ngươi
44
Chương 44: C44: Không hiểu sao ngực khô nóng
45
Chương 45: C45: Ta chỉ cần đại anh hùng của ta
46
Chương 46: C46: Nàng là bị ngốc bạch ngọt vây quanh sao
47
Chương 47: C47: Mục tiêu của nàng vẫn luôn là bùi tịch
48
Chương 48: C48: Kim yến uyển nàng ta có tài đức gì
49
Chương 49: C49: Chàng là người tốt
50
Chương 50: C50: Bất an kỳ lạ
51
Chương 51: C51: Mặt ác quỷ của giáo chủ ma giáo
52
Chương 52: C52: Dường như vĩnh viễn đều không nhìn tới hắn
53
Chương 53: C53: Cô đang sợ ta
54
Chương 54: C54: Muốn chết chúng ta cùng chết
55
Chương 55: C55: Nàng là chi phí chìm của hắn
56
Chương 56: C56: So với mỗi một lần trước đó đều khiến người ta đau lòng hơn
57
Chương 57: C57: An cửu người này sao có thể sẽ vì hắn mà khóc
58
Chương 58: C58: Toàn bộ đều là hắn
59
Chương 59: C59: Trâm ngọc của vương mẫu nương nương
60
Chương 60: C60: Cô thích hắn như vậy
61
Chương 61: C61: Phí bịt miệng
62
Chương 62: C62: Ta còn có thể tin huynh không
63
Chương 63: C63: Kẻ nào cũng thấy chỉ là không thấy hắn
64
Chương 64: C64: Chỉ là nàng phiền chán thôi
65
Chương 65: C65: Màu trắng thuần khiết nhất thiên hạ
66
Chương 66: C66: Hắn tuyệt đối không cho phép nàng thích người khác
67
Chương 67: C67: Tiểu cô nương kia chính là người trong lòng ngươi
68
Chương 68: C68: Dây cương trói yêu ma
69
Chương 69: C69: Bệnh tâm thần là bệnh gì
70
Chương 70: C70: Tình yêu của nàng quá rẻ mạt
71
Chương 71: C71: Chân nhất đại sư từ trần rồi
72
Chương 72: C72: Chia một nửa xe lăn cho ta
73
Chương 73: C73: Chỉ là hắn giống như say rồi
74
Chương 74: C74: Lăng nhăng thành tính gặp một người yêu một người
75
Chương 75: C75: Ta biết là ai trộm đồ của các người
76
Chương 76: C76: Nàng cũng dám phản bội hắn
77
Chương 77: C77: Nàng là đồ của ta
78
Chương 78: C78: Nàng muốn gả cho hắn
79
Chương 79: C79: Nàng sẽ không bao giờ buông kiếm trong tay
80
Chương 80: C80: Chung quy là chôn sâu dưới đất không còn nhìn thấy mặt trời
81
Chương 81: C81: Sao nàng có nhiều lời như vậy
82
Chương 82: C82: Vì sao nàng phản bội ta
83
Chương 83: C83: Ta chờ thời khắc nàng rời khỏi hắn
84
Chương 84: C84: Nhảy thật mạnh một chút
85
Chương 85: C85: Vô cớ bất an
86
Chương 86: C86: Ta muốn ở bên cạnh nó
87
Chương 87: C87: Một chút cũng không chờ được
88
Chương 88: C88: Có lẽ hắn thích nàng
89
Chương 89: C89: Đầu óc đều là tình yêu
90
Chương 90: C90: Không hiếm lạ tình yêu nông cạn này của nàng
91
Chương 91: C91: Đại khái an cửu là một con mèo
92
Chương 92: C92: Hắn nhất định phải giết nàng
93
Chương 93: C93: Tất nhiên là ta thích nàng
94
Chương 94: C94: Chính tay ta sẽ huỷ mộng đẹp của nàng
95
Chương 95: C95: Người trong lòng đảo mắt thành nương
96
Chương 96: C96: Rất giống có ai đoạt thê tử của hắn
97
Chương 97: C97: Vừa rồi nàng là muốn đợi ai
98
Chương 98: C98: Hương vị cũng không tệ lắm
99
Chương 99: C99: Một đoá hoa khác càng mềm mại càng mỹ lệ
100
Chương 100: C100: Ta chờ ngày hắn hối hận
101
Chương 101: C101: May nàng không yêu hắn
102
Chương 102: C102: Rốt cuộc nàng yêu ai
103
Chương 103: C103: Sao nàng có thể có người yêu sâu đậm
104
Chương 104: C104: Nàng thực sự hạnh phúc
105
Chương 105: C105: Hoá ra người nàng yêu là cái dạng này
106
Chương 106: C106: Nàng vừa mới nghĩ tới ai
107
Chương 107: C107: Sao nàng sẽ thích hắn
108
Chương 108: C108: Không bao giờ thỏa hiệp với nàng
109
Chương 109: C109: Vì sao không thể yêu ta
110
Chương 110: C110: Sao bùi tịch không tới
111
Chương 111: C111: độ hảo cảm bùi tịch đối với cô 10 hiện tại là 95
112
Chương 112: C112: Nàng hẳn là không còn sống được bao lâu nữa
113
Chương 113: C113: Cả đời này hắn sẽ không để nàng biết
114
Chương 114: C114: Chưa bao giờ có một khắc thu hồi ánh mắt
115
Chương 115: C115: Hắn là phản diện
116
Chương 116: C116: Vị hôn thê của bùi thần y
117
Chương 117: C117: Yêu có thể giảm đau đớn sao