Chương 203

Lục Cẩm Dao trầm mặc một lát rồi nói không dám: “Nữ nhi hiểu được suy xét lúc trước của mẫu thân. Bình Dương Hầu phủ từ trên xuống dưới có tới mấy trăm người, không thể vì một mình nữ nhi mà mạo hiểm cho được. Hiện giờ nữ nhi cũng có chỗ khó xử của nữ nhi, Hầu phủ xảy ra chuyện, tự có người đồng tâm hiệp lực, sau này cũng không cần mẫu thân phải nhọc lòng phí tâm.”

Sao lại căng thẳng đến mức này cơ chứ, Trần thị muốn khuyên nhủ, lại muốn khôi phục lại tình cảm lúc trước. Nhưng tính tình Lục Cẩm Dao quá cứng rắn, chỉ đành phải bỏ qua.

Đối với người khác thì Lục Cẩm Dao không thể thay Hầu phủ quyết định, nhưng Bình Dương Hầu phủ là nhà mẹ đẻ của nàng, nàng vẫn có thể làm chủ việc này được.

Lúc có chuyện thì không đáng tin cậy, chuyện dệt hoa trên gấm này nàng cũng chẳng lạ gì.

Lục Cẩm Dao cũng nhìn thấu hết thảy. Hiện giờ nàng nói như vậy với Trần thị cũng là có ý muốn nói cho bà ấy biết, đến lúc vật đổi sao dời, Lục Cẩm Dao nàng cũng sẽ không quản.

Trần thị nhịn không được oán giận nói: “Ngươi đúng thật là quá cứng đầu.”

Lục Cẩm Dao hỏi: “Trước khi sự việc xảy ra, nếu như nữ nhi muốn đưa Chiêu ca nhi đến chỗ mẫu thân, mẫu thân có gật đầu không? Nếu nữ nhi gặp chuyện không may, mẫu thân sẽ nuôi lớn Chiêu ca nhi sao?”

Vẻ mặt Trần thị trở nên do dự, chỉ do dự một lúc đã thấy Lục Cẩm Dao thở dài, trong mắt mang theo vài phần thương tâm cùng với kiên nghị: “Mẫu thân không, nhưng Khương Đường thì có.”

“Trước kia mẫu thân luôn bảo ta phải cẩn thận đề phòng, nói rằng biết người biết mặt khó biết lòng, bây giờ ta cũng coi như hiểu được rồi.” Lục Cẩm Dao nói: “Ta còn phải tiếp đãi khách nhân, không nói chuyện với mẫu thân nữa.”

Trần thị nhìn Lục Cẩm Dao, nàng giống một đương gia chủ mẫu hơn bao giờ hết. Bà ấy luôn ngóng trông nữ nhi sẽ trở thành như thế, nhưng lại không nghĩ là bởi vì chính mình.

Ý tứ trong lời nói của Lục Cẩm Dao không gì khác hơn chính là lúc trước nghèo túng ngươi chưa từng ngó qua, ngày sau ngươi có việc cũng đừng cầu tới cửa.

Thân sinh mẫu nữ, sao đến mức này.

Nhưng bà ấy hiểu rõ tính cách của nữ nhi mình, cũng biết không phải là đùa giỡn.

Trần thị cũng không thể tưởng tượng được, đã vào Đại Lý Tự rồi mà vẫn còn có khả năng ra ngoài.

Được rồi, cứ như vậy đi.

Yến hội Hầu phủ ngày thứ hai, Lục Cẩm Dao làm chủ, mời Khương Đường ăn một bữa cơm.

Vốn dĩ phải là nàng và Cố Kiến Châu cùng nhau mời Cố Kiến Sơn mới phải, nhưng Cố Kiến Châu mấy ngày nay quá bận, vậy nên đương nhiên Cố Kiến Sơn sẽ ở nhà.

Đây cũng xem như yến hội thừa tước, Khương Đường có tặng lễ vật nhưng người không đi, Lục Cẩm Dao liền cố ý đặt một bàn ở bên ngoài.

Đi chính là Thắng Thiên Hạ. Nói về hương vị cùng cách bày biện tinh xảo thì trong Thịnh Kinh còn chưa có chỗ nào có thể sánh bằng Thắng Thiên Hạ.

Khương Đường tò mò hỏi: “Tại sao Tứ ca lại bận rộn đến vậy, ngay cả thời gian rảnh buổi trưa cũng không có à?”

Lục Cẩm Dao: “Thời gian này tương đối bận rộn. Hắn ở Công Bộ, chuyện lớn chuyện nhỏ cho dù có phải là trách nhiệm của hắn hay không cũng đều giao hết cho hắn làm.”

Cố Kiến Châu làm việc nhanh nhẹn, lại làm tốt, trước kia chức quan cao, có công lao, lại còn có Hầu phủ làm chỗ dựa nên cho dù người khác có chướng mắt thì cũng không thể làm gì được, bây giờ thời thế đảo ngược lại có cơ hội trút giận.

Hận không thể tìm được lỗi sai để tống cổ Cố Kiến Châu đến một tiểu huyện thành, đừng có trở về nữa.

Cũng may tính tình Cố Kiến Châu có thể nhẫn nhịn được, chuyện đã thấy cũng không ít, hiện giờ coi như đã thấy rõ ai thật lòng ai giả ý.

Lục Cẩm Dao vẫn còn có thể cười, ai oán nói Khương Đường: “Có câu nói thế nào nhỉ, tường đổ mọi người đẩy. Nhưng mà bận rộn như thế cũng tốt, đỡ cho hắn thăng quan quá nhanh rồi nền móng không ổn định. Vậy nên ta càng tin vào một câu khác, tái ông thất mã ai biết là phúc hay là không.”

“Ngươi xem hắn xuất thân tốt, lại là Trạng Nguyên, tuy rằng đi Điền Nam chịu chút khổ cực nhưng đại thể vẫn coi như thuận buồm xuôi gió. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, không qua vài năm nữa sẽ trở thành quan viên nhất phẩm làm trọng thần trong triều, đến lúc đó các đủ loại nịnh nọt tạo quan hệ, thật không biết đến khi đó có thể cưỡng lại được hay không. Hiện tại còn trẻ, gặp chút phiền toái cũng tốt, ta ở phía sau hắn, nhất định sẽ qua.” Lục Cẩm Dao vô cùng lạc quan: “Chịu chút đau khổ cũng là để mài giũa tính tình công tử thế gia của hắn.”

Khương Đường không khỏi có vài phần kính nể, có thể làm nữ chủ cũng không phải là người bình thường, chỉ riêng phần tâm tính này cũng đã là không ai sánh kịp. Tuy nhiên, sự chú ý của nàng còn ở cái khác: “Tứ ca còn có tính tình thế gia công tử nữa sao?”

Ngồi ăn cơm nói chuyện, không thể lúc nào cũng nói về xiêm y trang sức cùng hài tử được, Khương Đường vẫn tò mò về cái khác.

Lục Cẩm Dao gắp một cái xương trong miếng cá: “Sao lại không có chứ, công tử thế gia cũng không phải chỉ có tật xấu là dạo thanh lâu bài bạc tiêu xài xa hoa mà còn nhiều cái khác nữa. Trước khi đi Điền Nam, hắn không biết dân sinh khổ sở thế nào, chỉ biết cắm đầu đọc sách, đầu óc cũng vô cùng đơn giản, có rất nhiều tật xấu đều là sau khi thành thân mới chậm rãi sửa được.”

Hơn nữa, còn cho rằng mình cao quý hơn người khác, rằng nàng chỉ lo việc trong phủ, việc ngoài phủ là hắn phải lo…đủ loại.

Điều Cố Kiến Châu làm tốt hơn người khác chính là chịu sửa.

Lục Cẩm Dao cùng Cố Kiến Sơn hợp tác làm ăn nên cũng hiểu rõ thêm vài phần, huynh đệ bọn họ hoàn toàn không giống nhau chút nào cả.

Khương Đường cười cười: “Có thể sửa là tốt rồi, không có người nào là hoàn hảo cả. Nhìn Cố Kiến Sơn mà xem, nhìn thì rất tốt đấy nhưng có ích lợi gì chứ, qua mấy ngày nữa lại phải đi rồi. Ta còn phải lo tâm tình của hắn nữa, rõ ràng người sắp đi là hắn mà.”

Lục Cẩm Dao bật cười: “Ta còn tưởng rằng với tính tình Ngũ đệ, Thái Sơn có sụp xuống trước mặt cũng không đổi sắc chứ, hóa ra cũng có lúc khó xử phát sầu thế à.”

“Hắn còn nói với ta, hai nhà mặt ngoài thì không đi lại, nhưng lén lút đi lại cũng không sao.” Khương Đường nói: “Hắn rất nhớ thương các ngươi đấy.”

Khương Đường gắp một miếng thịt cua đầu sư tử, vừa muốn đặt vào miệng liền nghe Lục Cẩm Dao hỏi: “Ngươi chờ một chút, khoan ăn đã, trong này có thịt cua đấy. Cua có tính hàn, ngươi ăn được không?”

Món ăn này là Khương Đường gọi, lúc ấy có tiểu nhị ở đây, Lục Cẩm Dao không nói gì.

Nhưng người mang thai không thể ăn những thứ này.

Khương Đường do dự nói: “Nguyệt sự của ta vào ngày đầu tháng, hẳn là không có việc gì đâu.”

Cố Kiến Sơn cũng là đầu tháng trở về.

Lục Cẩm Dao nói: “Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, tiểu nhị!”

Lục Cẩm Dao chờ tiểu nhị tiến vào, lại gọi một món thịt kho đầu sư tử: “Thịt cua đừng có ăn, thay bằng thịt kho tàu cũng được.”

Khương Đường cười nói được.

Món thịt kho đầu sư tử rất ngon, chất thịt giòn tan, thịt nhồi quấn như hình móng ngựa. Hương vị các món ăn khác cũng ngon, mà giá đương nhiên cũng đẹp.

Ăn cơm xong, trước khi đi Lục Cẩm Dao nhét cho Khương Đường một cái hộp không lớn không nhỏ: “Chiêu ca nhi gây thêm không ít phiền toái cho ngươi, đây là một chút tâm ý của ta, ngươi đừng khách khí với ta.”

Lục Cẩm Dao tặng đồ cho tới bây giờ đều rất thành tâm, Khương Đường cũng không từ chối, liền nhận lấy: “Nhớ thường xuyên dẫn Chiêu ca nhi tới, ta rất nhớ thằng bé đấy.”

Lục Cẩm Dao càng ngóng trông Khương Đường có thể có một hài tử, hài tử kia là thân nhân cùng chung dòng máu với Chiêu ca nhi: “Hắn cũng liên tục đòi gặp dì Đường bằng được đấy, chỉ là ra ngoài ăn cơm lại nghịch ngợm quá, ăn cơm cũng không thoải mái. Hôm khác ta sẽ dẫn thằng bé đi gặp ngươi.”

Lại nói thêm mấy câu rồi ai về phủ người nấy.

Khương Đường ăn no uống đủ, sau khi trở về chính viện không thấy Cố Kiến Sơn ở chính phòng cũng không ở thư phòng, nha hoàn nói là đi luyện võ trường.

Cố Kiến Sơn không cần nha hoàn đi theo, các nàng ấy liền thành thành thật thật ở chính viện. Kỳ thật, các nàng ấy càng nguyện ý nói chuyện với Khương Đường hơn, tướng quân nhìn quá đáng sợ.

Khương Đường nói: “Ta đi luyện võ trường một chuyến, không cần đi theo.”

Khương Đường đi tới luyện võ trường.

Nói là luyện võ trường, kỳ thật chỉ là một cái đài đắp cao hơn mặt đất hai thước, bên cạnh có một cái giá đặt binh khí, chiếm diện tích không nhỏ. Từ xa nhìn lại Cố Kiến Sơn cầm một cây ngân thương múa giống như ngân long.

Không biết đã luyện bao lâu, trên người đã ướt đẫm mồ hôi, trước ngực sau lưng ướt một mảng lớn. Ở phía dưới, trong mắt Xuân Đài Minh Triều mang theo thán phục.

Công phu như thế này không phải ai cũng có.

Khương Đường đứng ở bên cạnh chờ một lát, chờ Cố Kiến Sơn dừng lại mới đi lên. Cố Kiến Sơn bảo Xuân Đài Minh Triều trở về trước rồi hắn mới kéo tay nàng trở về.

Khương Đường: “Chàng lau mồ hôi trước đi.”

Cố Kiến Sơn sờ sờ trong ngực: “Không mang theo khăn tay, nàng lau cho ta đi.”

Khương Đường đành phải bất đắc dĩ lấy khăn tay ra, đưa cho Cố Kiến Sơn nhưng hắn không nhận lấy, nàng chỉ có thể thay hắn lau sạch mồ hôi trên cổ: “Ta đi gặp Lục tỷ tỷ, bên kia rất tốt, chàng đừng lo lắng.”

Cố Kiến Sơn chưa bao giờ lo lắng cả, theo hắn thấy Lục Cẩm Dao thông minh hơn huynh trưởng, khẳng định có thể lo tốt cho Hầu phủ.

Hơn nữa, mặt trăng đầy thì vơi, trong chốn quan trường cũng có đạo lý giống như vậy, cho dù có cẩn thận đến mấy thì vẫn sẽ có tiểu nhân ám hại, cây to phải đón gió lớn.

Cố Kiến Sơn: “Ừm, có còn nói gì nữa không?”

Khương Đường nói: “Khen các ngươi tốt, hai huynh đệ người này lợi hại hơn người kia, có thể tự mình gánh vác, tính tình cũng tốt nữa…Lời hay quá nhiều, ta quên mất rồi.”

Cố Kiến Sơn hiểu rõ, làm gì có chuyện được khen như thế: “Thật quá đáng tiếc mà.”

Khương Đường: “Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc là ta không đi, không thể tự tai nghe các ngươi nói.” Cố Kiến Sơn cất tiếng cười vang: “Còn đáng tiếc, nương tử ta vất vả bịa ra nhiều lời tốt đẹp như vậy, thế mà ta hỏi lại một lần chỉ sợ đều đã quên.”

Khương Đường chột dạ sờ sờ mũi: “Ai bảo chàng hỏi thì ta mới phải nói thôi, chẳng lẽ không biết lời hay không thể nói lần thứ hai sao?”

Cố Kiến Sơn nói: “Sao ta chưa từng nghe thấy câu này bao giờ?”

Khương Đường hơi sững lại: “Không phải bây giờ đã nghe được rồi sao? Được rồi, mau quay về đi, chàng xem một thân này này, mau về rửa mặt chải đầu đi.”

Hôm nay là ngày hai mươi sáu tháng tư, chư vị vương gia đã mang theo gia quyến cùng binh mã đi tới đất phong. Lại qua mấy ngày nữa Cố Kiến Sơn cũng nên phụng mệnh trở về Tây Bắc.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng qua là xem phố ẩm thực một chút, cưỡi ngựa đi dạo vài vòng liền đến cuối tháng.

Hai người nắm tay nhau đi về, thời tiết càng lúc càng ấm áp, bàn tay Cố Kiến Sơn lại nóng, nắm chặt như vậy chỉ một lúc đã đổ mồ hôi, nhưng không ai nói nóng cả, chỉ hận không thể nắm thêm một lúc nữa.

Đợi đến chạng vạng, Cố Kiến Sơn mời phủ y tới bắt mạch, phủ y nói hết thảy đều tốt.

Cố Kiến Sơn nói: “Cứ cách hai ngày thì lại đây khám một lần, lúc ta không ở nhà cũng không được chậm trễ.”

Khương Đường ngẩn người, ngay sau đó lại hiểu được Cố Kiến Sơn là có ý gì.

Nàng không khỏi nghĩ theo hướng khác, Cố Kiến Sơn đang lo lắng nàng có hài tử rồi nhưng chính mình lại không biết.

Chờ phủ y đi rồi, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Khương Đường hỏi hắn: “Chàng….rất muốn có hài tử à?”

Cũng không phải Khương Đường không muốn, nàng đã hỏi qua phủ y rồi, sau khi có nguyệt sự, khả năng mang thai cũng ít hơn. Ở chỗ này ngoại trừ uống thuốc ra thì cũng không có biện pháp tránh thai nào khác cả. Phủ y còn nói, uống thuốc cũng không phải sẽ trăm phần trăm có tác dụng. Nếu như đang mang thai mà lại uống thuốc, vậy thì hài tử sinh ra rất có thể sẽ bị dị tật.

Phương pháp này không tốt, huống hồ uống thuốc cũng có hại cho cơ thể.

Khương Đường không uống thuốc, nhưng thời gian này Cố Kiến Sơn trở về, ngoại trừ mấy ngày đầu náo loạn hơi nhiều một chút ra thì mấy ngày sau đó nàng nói không là sẽ không, hai người đi ra ngoài dạo chơi nhiều hơn.

Nếu như thật sự có thì đương nhiên cứ thuận theo tự nhiên mà sinh ra, nhưng trong lòng Khương Đường vẫn chưa muốn có lúc này.

Nàng và Cố Kiến Sơn tuy không phải là manh hôn ách gả, thành thân cũng đã được mấy tháng nhưng thời gian hai người ở chung với nhau còn chưa tới một tháng, phần lớn thời gian đều là nàng ở nhà một mình.

Hầu phủ xảy ra chuyện, tìm cơ hội gặp Tiền đại nhân, đi thăm Lục Cẩm Dao, quản lý cửa hàng... Tất cả đều do một mình nàng xử lý.

Nếu thật sự có hài tử, Cố Kiến Sơn đi rồi sẽ rất nhẹ nhàng, còn một mình nàng phải chịu đựng mười tháng mới sinh hài tử. Đó là mười tháng đấy, Cố Kiến Sơn không giúp được gì hết vẫn có thể được tiếng phụ thân này, chỉ bằng cái tình này là có thể uống nước ăn cơm được sao?

Khương Đường hỏi nghiêm túc, Cố Kiến Sơn cũng nghiêm túc lắc đầu: “Ta cũng chưa muốn có hài tử lắm, chỉ là muốn cẩn thận những chuyện này, tránh cho nàng thật sự không biết.”

Hắn cũng muốn có hài tử, nhưng vẫn chưa gấp lắm.

Khương Đường há miệng, nàng chưa kịp lên tiếng thì lại nghe Cố Kiến Sơn nói: “Thời gian này chúng ta cũng không tới quá nhiều lần, mà ta cũng đều chú ý cho ra ở bên ngoài. Mấy ngày nữa ta phải đi rồi, để nàng ở lại một mình, nếu thật sự có thì ta cũng không yên tâm.”

Những chuyện này Cố Kiến Sơn đều có nghĩ tới.

Thỉnh phủ y tới đây chẩn mạch cũng chỉ là vì phòng ngừa chuyện chẳng may.

Bọn họ chỉ có hai người, lại không có trưởng bối thúc giục muốn có hài tử, cho dù có người thúc giục thì cũng phải xem ý tứ của Khương Đường.

Bảo phủ y thường xuyên tới đây chẩn mạch cũng tốt, hài tử chưa cần phải vội, mà Cố Kiến Sơn hiện tại cũng không muốn có hài tử quấy rầy cuộc sống của hai người, vốn thời gian ở chung với nhau đã ít lắm rồi.

Nếu có thì đương nhiên cứ sinh ra, hắn sẽ nghĩ cách để trở về nhiều hơn.

Khương Đường cười cười, dựa vào trong ngực Cố Kiến Sơn: “Chàng biết là tốt rồi, chàng không biết để sinh hài tử vất vả đến thế nào đâu. Lúc Lục tỷ tỷ mang thai Chiêu ca nhi, ba tháng đầu nôn nghén khủng khiếp, chỉ nhìn thôi đã thấy khó chịu rồi. Lúc sinh thì nhanh, nhưng cũng phải chịu đau hơn một canh giờ…”

Khương Đường vừa nói xong liền dừng lại, nàng đột nhiên nghĩ đến Cố Kiến Sơn cũng từng không ít lần bị thương, trên mặt thường xuyên mang theo vết thương. Còn có lần đó đứng không vững rồi vẫn muốn tự mình quay về, không chịu tỏ vẻ yếu đuối dù chỉ một chút, đau đớn phải gánh chịu cũng rất nhiều.

Khương Đường ngẩng đầu nhìn Cố Kiến Sơn, trong mắt Cố Kiến Sơn vừa có thương tiếc lại vừa đau lòng: “Nàng không muốn sinh thì không sinh nữa.”

Nàng ôm lấy cổ Cố Kiến Sơn, tiến lại gần hôn lên khóe môi hắn: “Ta chỉ là chưa muốn sinh bây giờ thôi, nếu chàng ở bên cạnh ta thì ta sẽ muốn, để nếu như cảm thấy khó chịu thì ta sẽ nói với chàng. Không giống như trước kia chàng bị thương, ta cái gì cũng không giúp được.”

Khương Đường thích hài tử, cũng thích Cố Kiến Sơn, ngoại trừ hai điểm này ra thì nàng thật sự nghĩ không ra vì sao mình lại muốn có hài tử.

Cố Kiến Sơn ôm lấy nàng rồi lại dần dần hôn sâu hơn, rất nhanh đến bước cuối cùng, hắn lại dừng cương trước bờ vực. Trán hắn kề sát trán Khương Đường, giọng khàn khàn nói: “Nàng đi rửa mặt chải đầu trước đi, ngày mai ta sẽ cùng nàng đến thư viện xem một chút.”

Khương Đường sửa sang xiêm y, thu thập thỏa đáng rồi kêu nha hoàn bưng nước vào rửa mặt chải đầu.

Nha hoàn trong phủ không có người nào muốn chuộc thân, trong chính viện vẫn là mấy người kia.

Ngưng Châu Ngưng Duyệt căn bản không nghĩ tới chuyện này. Người hướng chỗ cao mà đi, đừng nói đến việc hiện tại không lấy đâu ra bạc để chuộc thân mà cho dù lấy ra được, thật sự chuộc thân rồi thì kiếm đâu ra chỗ ở tốt như vậy nữa.

Lúc vừa mới tới Hầu phủ, các nàng còn cảm thấy nếu đại nương tử có thể chuộc thân thì mình cũng có thể.

Nhưng ở chỗ này hơn hai tháng, đã trải qua không ít chuyện. Có người đi theo Khương Đường quản lý cửa hàng, lại có hai người Ngưng Duyệt Ngưng Châu giám sát, tính tình bọn nha hoàn cũng dần dần trầm ổn hơn trước.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177
178 Chương 178
179 Chương 179
180 Chương 180
181 Chương 181
182 Chương 182
183 Chương 183
184 Chương 184
185 Chương 185
186 Chương 186
187 Chương 187
188 Chương 188
189 Chương 189
190 Chương 190
191 Chương 191
192 Chương 192
193 Chương 193
194 Chương 194
195 Chương 195
196 Chương 196
197 Chương 197
198 Chương 198
199 Chương 199
200 Chương 200
201 Chương 201
202 Chương 202
203 Chương 203
204 Chương 204
205 Chương 205
206 Chương 206
207 Chương 207
208 Chương 208
209 Chương 209
210 Chương 210
211 Chương 211
212 Chương 212
213 Chương 213
214 Chương 214
215 Chương 215
216 Chương 216
217 Chương 217
218 Chương 218
219 Chương 219
220 Chương 220
221 Chương 221
222 Chương 222
223 Chương 223
224 Chương 224: Ngoại truyện 1
225 Chương 225: Ngoại truyện 2
226 Chương 226: Ngoại truyện 3
227 Chương 227: Ngoại truyện 4
228 Chương 228: Ngoại truyện 5
229 Chương 229: Ngoại truyện 6
Chapter

Updated 229 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177
178
Chương 178
179
Chương 179
180
Chương 180
181
Chương 181
182
Chương 182
183
Chương 183
184
Chương 184
185
Chương 185
186
Chương 186
187
Chương 187
188
Chương 188
189
Chương 189
190
Chương 190
191
Chương 191
192
Chương 192
193
Chương 193
194
Chương 194
195
Chương 195
196
Chương 196
197
Chương 197
198
Chương 198
199
Chương 199
200
Chương 200
201
Chương 201
202
Chương 202
203
Chương 203
204
Chương 204
205
Chương 205
206
Chương 206
207
Chương 207
208
Chương 208
209
Chương 209
210
Chương 210
211
Chương 211
212
Chương 212
213
Chương 213
214
Chương 214
215
Chương 215
216
Chương 216
217
Chương 217
218
Chương 218
219
Chương 219
220
Chương 220
221
Chương 221
222
Chương 222
223
Chương 223
224
Chương 224: Ngoại truyện 1
225
Chương 225: Ngoại truyện 2
226
Chương 226: Ngoại truyện 3
227
Chương 227: Ngoại truyện 4
228
Chương 228: Ngoại truyện 5
229
Chương 229: Ngoại truyện 6