Chương 134

Lục Cẩm Dao gả cho Cố Kiến Châu hoàn toàn là do ý định của phụ mẫu, chỉ có nhờ Bạch Vi hỏi thăm một chút, cảm thấy Cố Kiến Châu là người có thể gửi gắm được nên mới đồng ý gả sang, mãi đến lúc động phòng, nàng ấy mới biết được mặt mũi Cố Kiến Châu trông như thế nào.

Thành hôn được hai năm, từ người xa lạ không hề quen thuộc trở thành phu thê thân mật khắng khít, nhưng nếu Khương Đường gả cho Cố Kiến Sơn, đã có tình có nghĩa thì chắc chắn sẽ có sự khác biệt rất lớn.

Lục Cẩm Dao cũng không biết rốt cuộc thế nào mới gọi là tốt, lệnh phụ mẫu lời mai mối, phần lớn đều lựa chọn thế gia hiển hách hơn người, mà cứ cho là thế gia liên hôn thì cũng không thể tùy tiện tìm một nhà để gả vào được.

Nhưng người mình gả chưa chắc đã là người mình thích, giống như Hứa thị của nhị phòng và Cố Kiến Thủy sớm đã bằng mặt không bằng lòng.

Nàng ấy cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, sau này chỉ có việc chăm lo cho hài tử, bị vây quanh chốn hậu trạch.

Mà hành động giống Cố Kiến Sơn trong mắt người ngoài là chuyện từ trước tới nay không một ai có thể chấp nhận, nhưng nếu bọn họ thật sự là lưỡng tình tương duyệt thì trên đời này lại ít đi một đôi si nam oán nữ.

Nhưng nếu thân phận và gia thế không tương xứng với nhau thì cũng rất gian nan.

Lục Cẩm Dao nghĩ mãi không ra rốt cuộc làm thế nào mới tốt, chỉ có thể nói trên đời không có biện pháp vẹn cả đôi đường, không thể có được cả cá và tay gấu.

Nếu Trịnh thị bên kia có hỏi thì Lục Cẩm Dao sẽ lấy chuyện lũ lụt ở Điền Nam làm cớ để nói cho qua chuyện, dù sao bà bà cũng sẽ không tìm người hỏi sự thật.

Nếu không hỏi tới thì có lẽ Lục Cẩm Dao sẽ tự mình nói, đôi khi phải thật thật giả giả một chút, nói chuyện dù sao cũng phải có vài phần chân thật mới khiến cho Trịnh thị tin tưởng được.

Lục Cẩm Dao lo lắng cả một ngày, chờ đến khi chạng vạng cũng không thấy Trịnh thị qua tới, cũng hơi yên tâm một chút.

Bản thân nàng ấy buổi chiều lại đến thăm Chiêu ca nhi, ngồi bên cạnh canh chừng cho nhi tử ngủ. Phần lớn thời gian của hài tử mới sinh đều dùng cho việc ngủ, bàn tay bàn chân nho nhỏ, Lục Cẩm Dao nhìn hài tử này đã cảm thấy lòng mình trở nên mềm mại.

Chờ sau khi dùng xong cơm chiều, Trịnh thị từ chính viện sang đây thăm tôn tử.

Trời trở lạnh nên Trịnh thị thà rằng bản thân tự mình qua đó chứ cũng không muốn sai bà vú ôm tôn tử ngồi nhuyễn kiệu sang chỗ bà.

Một ngày bà sẽ tới thăm hai lần, vô cùng yêu thích tôn tử này.

Trịnh thị sang phòng bên thăm Chiêu ca nhi được mười lăm phút, vừa tới lúc Chiêu ca nhi tỉnh giấc, ra đời được hơn nửa tháng đã mập lên không ít, lại còn ê a ê a, linh động đáng yêu.

Trịnh thị nhìn tiểu tôn tử, cảm thấy lòng mình như tan thành nước, ôm tôn tử một hồi lâu rồi mới gọi hai bà vú vào, lúc này mới đi xem Lục Cẩm Dao.

Lục Cẩm Dao muốn hành lễ thì Trịnh thị đã mở miệng nói: “Con đang ở cữ, không cần hành lễ.”

Lục Cẩm Dao cười cười: “Mẫu thân mau ngồi đi, Lộ Trúc, lấy điểm tâm và trà nước tới đây.”

Trịnh thị thấy sắc mặt nàng ấy không tồi: “Y sư trong phủ bắt mạch nói con hồi phục như thế nào?”

Lục Cẩm Dao: “Y sư nói hồi phục không tệ, bụng vẫn còn hơn lớn, nhưng cũng chỉ vừa sinh hài tử xong, con cũng không nghĩ sẽ lập tức khôi phục được như trước đây. Thức ăn Triệu đại nương làm vẫn xem như là hợp khẩu vị, chỉ là vẫn có hơi nhớ thức ăn Khương Đường làm.”

Trịnh thị chớp mắt khiến hàng mi run lên, ý vị thâm trường nói: “Con lại khen Khương Đường rồi.”

Lục Cẩm Dao cười nhẹ, thoải mái hào phóng nói: “Lúc con mang thai nàng đã chăm sóc con rất tốt, mọi chuyện đều tự tay làm lấy. Phòng bếp lại nhiều khói và mùi dầu mỡ, nấu ăn vốn không phải là việc của nàng.

Trịnh thị lại là không nghĩ ra, nếu Khương Đường thật sự có quan hệ gì đó với lão Ngũ, nếu Lục Cẩm Dao quen biết Phùng thị thì tự nhiên cũng sẽ biết được một chút gì đó, làm sao có thể không kiêng dè nói với bà những chuyện này.

Trịnh thị thuận miệng phụ họa hai câu: “Hôm nay ta cũng đến dự lễ cập kê của nàng, nữ nhân tới mười tám là thay đổi rất lớn, nhìn hoàn toàn khác so với lúc làm nha hoàn trước đây. Nhưng sao người chủ trì lễ cập kê lại là Trường Ninh hầu phu nhân, nàng tự mình tìm người sao?”

Lục Cẩm Dao hàm hồ nói: “Có thể nói là như vậy đi, giữa trưa mẫu thân có thấy phu nhân của Đại Lý Tự khanh, phu nhân của Hộ Bộ Thượng thư và vài vị phu nhân của các đại thần khác không?

Trịnh thị gật đầu.

Lục Cẩm Dao thong thả ung dung nói: “Chuyện này còn phải nói tới lúc Tứ Lang đến Điền Nam trị thủy. Lúc Tứ gia gửi về không ít nấm, mẫu thân có nhớ không?

Trịnh thị đương nhiên nhớ rõ, bởi vì bà cũng có ăn.

Khương Đường làm nấm xào, lẩu nấm gì đó bà đều có ăn qua, lúc ấy cảm thấy ăn rất ngon.

Thấy Trịnh thị gật đầu, Lục Cẩm Dao lại tiếp tục nói: “Sau khi Khương Đường chuộc thân rời khỏi Hầu phủ, đã dựa vào tay nghề của mình mở tiệm làm ăn buôn bán. Đầu tiên là mở sạp ăn vặt, sau đó là tiệm lẩu, cửa hàng hiện tại của nàng gọi là tiệm lẩu Khương thị, con cũng có góp vốn trong đó. Cái này… Hẳn là mẫu thân không biết chuyện này đâu.”

Trịnh thị thật sự không biết, sau khi Khương Đường rời khỏi Hầu phủ thì bà chỉ sai Nam Hương hỏi thăm cuộc sống của nàng thế nào, sau này cũng không hỏi tới nữa.

Bà lắc đầu, nhàn nhạt mà nhấp một ngụm trà, ý bảo Lục Cẩm Dao tiếp tục nói.

Bà không thể hỏi trực tiếp Khương Đường cùng Cố Kiến Sơn, chỉ có thể hỏi thăm bóng gió như vậy thôi.

Trịnh thị giữa trưa trở về chính viện suy nghĩ cả nửa ngày trời, cũng không thèm ngủ trưa.

Hiện tại trong đầu bà rất lộn xộn, bà nghĩ tới lời Cố Kiến Sơn nói trước khi đi, nói hiện tại không vội, lại nghĩ tới lúc tháng tư hắn ngày nào cũng về chính viện dùng cơm.

Có một số việc nếu không nghĩ tới thì sẽ không thấy có gì không đúng, một khi nghĩ kỹ lại thì sẽ thấy rất nhiều điểm đáng ngờ.

Trịnh thị nhớ kỹ lúc bà có thể ăn uống lại bình thường thì đã cho Khương Đường về lại Yến Kỉ Đường, mà từ lúc đó Cố Kiến Sơn cũng không hề tới chính viện dùng cơm nữa.

Trên đời sao lại có thể có nhiều sự trùng hợp như vậy, không nghĩ tới nhi tử này của bà lại xem trọng nhan sắc nha.

Lục Cẩm Dao cười mỉm, nói tiếp: “Tiệm lẩu có bán lẩu nấm, đám người Tiền đại nhân cũng là thực khách ở đây. Nấm Khương Đường bán đều được lấy từ Điền Nam về, sau trận lũ lụt ở Điền Nam không phải triều đình vẫn luôn mặt ủ mày chau nghĩ cách cứu giúp bá tánh nơi đó sao, lần này Khương Đường đã giúp bọn họ giải quyết được một vấn đề không nhỏ, cho nên mới để phu nhân nhà họ đến tham dự lễ cập kê. Có lẽ Trường Ninh hầu phu nhân cũng là vì nguyên nhân này, con vốn dĩ muốn nhờ sư nương của Tứ Lang qua đó, nhưng trời xui đất khiến thế nào lại mời được Trường Ninh hầu phu nhân. Con và bà ấy cũng có duyên gặp gỡ vài lần, có thể mời được bà ấy hẳn cũng là do Khương Đường.”

Lục Cẩm Dao thong thả ung dung kể lại, từ từ nói ra hết, trong lòng Trịnh thị cũng không còn quá rối loạn nữa.

Cuối cùng bà thử mở lời: “Khương Đường quả thật không tệ, con nói xem nếu ta nhận nàng làm nghĩa nữ thì sao?”

Trong mắt Lục Cẩm Dao lộ ra vẻ kinh ngạc và vui mừng: “Vậy thì còn gì tốt hơn nữa, thân thế Khương Đường không tốt, nếu là có thể nhận ngài làm nghĩa mẫu thì cũng xem như có nơi để dựa vào.”

Lục Cẩm Dao vui vẻ không giống như đang giả vờ, Trịnh thị thở dài trong lòng: “Để ta suy nghĩ đã, con cứ tĩnh dưỡng thân thể cho tốt đi.”

Trịnh thị quay về trong màn đêm tối, gió lạnh thổi qua, đầu tóc lập tức tỉnh táo rõ ràng.

Bà không muốn làm khó Khương Đường, cũng không biết là thật hay giả, Cố Kiến Sơn ở bên kia chắc cũng cần một khoảng thời gian nữa mới trở về được, trước mắt cứ kéo dài đi.

Thật lòng Trịnh thị không hề muốn Khương Đường trở thành nhi tức của bà, Khương Đường chăm sóc cho bà mấy ngày thì có làm sao.

Không thể nào thay đổi được xuất thân của nàng.

Nàng từng làm nha hoàn, đám hài tử trong phủ Vĩnh Ninh hầu vẫn còn muốn thành thân gả chồng đó.

Trịnh thị rất thưởng thức dũng khí của Khương Đường, cũng kính nể sự can đảm của nàng, có thể dựa vào năng lực của bản thân để thay đổi vận mệnh.

Nhưng sự tán thưởng này không đến mức khiến bà chấp nhận cho nhi tử thành thân với nàng.

Cho dù chuyện đã tới nước này nhưng Trịnh thị vẫn không có cách nào chán ghét Khương Đường.

Thậm chí Trịnh thị còn cảm thấy, ngoại trừ vấn đề thân phận ra, Khương Đường cũng không có gì kém hơn quý nữ thế gia.

Dung nhan của nàng khuynh sắc khuynh thành, mọi người đều nói Minh quý phi ở trong cung vô cùng xinh đẹp, lúc bà vào cung tham gia yến hội cũng từng nhìn thấy Minh quý phi, cũng gặp qua những tiểu nương tử nhan sắc nổi danh của Minh gia, Trịnh thị lại cảm thấy không một ai có thể so sánh với Khương Đường.

Trên người Khương Đường có rất nhiều phẩm chất mà quý nữ thế gia không có, thông minh hiếu học, làm việc biết co duỗi vừa phải, cũng không sẽ không sợ hãi nếu đụng phải vấn đề chưa từng gặp qua, cho dù nhan sắc khuynh thành nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ dùng sắc đẹp để đạt được mục đích gì đó.

So với những thứ khác thì có vẻ tay nghề nấu ăn ngon cùng với tâm địa thiện lương lại trở nên nhỏ bé không đáng kể.

Buổi chiều Trịnh thị ngồi ngẫm nghĩ suốt mấy canh giờ, nếu Cố Kiến Sơn thật sự có tâm tư khác với Khương Đường thì trong đó cũng có nguyên nhân cả.

Một nha hoàn xinh đẹp như vậy ở dưới mi mắt, có thể nào không động lòng, còn chuyện có vượt khỏi ranh giới cuối cùng kia không thì Trịnh thị vẫn tin tưởng vào phẩm chất của nhi tử nhà mình.

Chỉ là không thích hợp, thật sự không thích hợp.

Chẳng lẽ lại để tức phụ lão Tứ trở thành chị em dâu với người từng làm nha hoàn của mình?

Biết phải ăn nói với đại phòng như thế nào, mấy đứa con dâu khác sẽ nghĩ như thế nào, bà phải nói với người ngoài như thế nào, chẳng lẽ lại nói công tử Hầu phủ cuối cùng lại cưới một nha hoàn…

Cho dù Khương Đường chưa từng làm nha hoàn nhưng với gia thế bình thường như vậy, gả đến Hầu phủ cũng không phải là chuyện tốt.

Trịnh thị không hy vọng Cố Kiến Sơn cưới về một cao môn quý nữ nào đó, chỉ hy vọng hắn cưới một người có năng lực nhưng gia thế không cần quá nổi bật mà thôi.

Tuyệt đối không thể là Khương Đường.

Trịnh thị dựa vào cửa sổ, bên ngoài gió đông lạnh lẽo thét gào, chỉ một lát đã thổi những bông tuyết bay tán loạn, tới khi Vĩnh Ninh hầu vào phòng mà bà cũng không nghe thấy.

Vĩnh Ninh hầu phủi phủi tuyết đọng trên người, khập khiễng bước vào: “Tuyết lại rơi rồi, năm nay tuyết rơi thật dày, năm sau nhất định là một năm được mùa.”

Tuyết đã rơi mười mấy trận, bên ngoài cũng vô cùng lạnh giá.

Khi Vĩnh Ninh hầu còn trẻ đã từng bị thương, vào mấy ngày trời đổ mưa hay có tuyết rơi thì chân sẽ phát đau.

Trịnh thị biết ông có bệnh vặt này, lập tức lấy lại tinh thần rồi mò tìm gói thuốc trong ngăn tủ: “Ông ngâm chân trước đi, ngâm xong sẽ thoải mái hơn một chút.”

Vĩnh Ninh hầu cười cười: “Không có việc gì lớn, bà đừng có ngồi cạnh cửa sổ suốt như thế, coi chừng gió lạnh.”

Thời điểm ăn tết năm ngoái Trịnh thị đã ngã bệnh, bây giờ cũng sắp tới tết nữa rồi, đừng để bệnh tiếp.

Khóe miệng Trịnh thị giật giật, sau đó gật đầu, trước tiên lấy gói thuốc tìm được ra, lại sai Nam Hương đi lấy nước ấm.

Lúc nước ấm được mang vào trong đã khiến căn phòng tràn ngập khói trắng bay lượn lờ, Vĩnh Ninh hầu cảm thấy Trịnh thị có điều gì đó không thích hợp, nhưng lại không chỉ ra được chỗ không đúng, rất nhiều lúc ông có thể cảm nhận được Trịnh thị có tâm sự, nhưng hỏi bà thì bà lại không chịu nói.

Vĩnh Ninh hầu uống một ngụm nước, buông cái ly xuống rồi hỏi: “Làm sao vậy, trong nhà có chuyện gì sao?”

Trịnh thị bị hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Hôm nay ta đến tham dự lễ cập kê của Khương Đường.”

Vĩnh Ninh hầu rất nhanh đã nhớ được Khương Đường là ai: “Nàng không phải là nha hoàn của tứ phòng sao?”

Trịnh thị bất đắc dĩ thở dài: “Đã chuộc thân rồi…”

Nếu còn muốn nói tới mấy chuyện khác nữa thì e là mất hết một canh giờ cũng chưa nói xong.

Vĩnh Ninh hầu: “Hóa ra là đã chuộc thân rồi sao, nha hoàn chuộc thân cũng không dễ dàng, nhưng sao bà lại tới dự lễ cập kê của nàng… Bà thích nàng như vậy sao?”

Trước đây Trịnh thị thỉnh thoảng cũng nhắc tới chuyện của Khương Đường với Vĩnh Ninh hầu, ông đã nghe nhiều lần nên cũng nhớ rõ.

Vừa nhắc tới tên Khương Đường là Vĩnh Ninh hầu đã có thể nhớ được mặt nàng.

Trịnh thị lại thở dài: “Không thể nói rõ ràng với ông được, ông mau ngâm chân đi.”

Nên nói thế nào mới phải đây, chẳng lẽ phải tự hào vì nhi tử của mình thích một nha hoàn hay sao, còn tự mình mời phu nhân của thượng cấp đến làm người chủ trì trong lễ cập kê của nàng.

Thật là quá hoang đường, nhưng việc đã đến nước này, Trịnh thị cũng không thể nói gì hơn.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177
178 Chương 178
179 Chương 179
180 Chương 180
181 Chương 181
182 Chương 182
183 Chương 183
184 Chương 184
185 Chương 185
186 Chương 186
187 Chương 187
188 Chương 188
189 Chương 189
190 Chương 190
191 Chương 191
192 Chương 192
193 Chương 193
194 Chương 194
195 Chương 195
196 Chương 196
197 Chương 197
198 Chương 198
199 Chương 199
200 Chương 200
201 Chương 201
202 Chương 202
203 Chương 203
204 Chương 204
205 Chương 205
206 Chương 206
207 Chương 207
208 Chương 208
209 Chương 209
210 Chương 210
211 Chương 211
212 Chương 212
213 Chương 213
214 Chương 214
215 Chương 215
216 Chương 216
217 Chương 217
218 Chương 218
219 Chương 219
220 Chương 220
221 Chương 221
222 Chương 222
223 Chương 223
224 Chương 224: Ngoại truyện 1
225 Chương 225: Ngoại truyện 2
226 Chương 226: Ngoại truyện 3
227 Chương 227: Ngoại truyện 4
228 Chương 228: Ngoại truyện 5
229 Chương 229: Ngoại truyện 6
Chapter

Updated 229 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177
178
Chương 178
179
Chương 179
180
Chương 180
181
Chương 181
182
Chương 182
183
Chương 183
184
Chương 184
185
Chương 185
186
Chương 186
187
Chương 187
188
Chương 188
189
Chương 189
190
Chương 190
191
Chương 191
192
Chương 192
193
Chương 193
194
Chương 194
195
Chương 195
196
Chương 196
197
Chương 197
198
Chương 198
199
Chương 199
200
Chương 200
201
Chương 201
202
Chương 202
203
Chương 203
204
Chương 204
205
Chương 205
206
Chương 206
207
Chương 207
208
Chương 208
209
Chương 209
210
Chương 210
211
Chương 211
212
Chương 212
213
Chương 213
214
Chương 214
215
Chương 215
216
Chương 216
217
Chương 217
218
Chương 218
219
Chương 219
220
Chương 220
221
Chương 221
222
Chương 222
223
Chương 223
224
Chương 224: Ngoại truyện 1
225
Chương 225: Ngoại truyện 2
226
Chương 226: Ngoại truyện 3
227
Chương 227: Ngoại truyện 4
228
Chương 228: Ngoại truyện 5
229
Chương 229: Ngoại truyện 6