Nhìn thấy bọn họ sống một cuộc sống còn tệ hơn cả cuộc sống của mình hiện giờ, trong lòng Tiêu Nhã Quân vô cùng ngổn ngang, nhưng lại không thể bày tỏ được ra ngoài.
Cho đến khi Tân Hoàng ổn định triều cục, cả nhà Phế Đế mất đi giá trị lợi dụng cuối cùng.
Để tránh để lại hậu họa về sau, Tân Hoàng bèn ban cho bọn họ một bình rượu chim gáy.
Tiêu Nhã Quân thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng mở mắt ra, ngơ ngác nhìn đầu giường tồi tàn, thật lâu sau giống như mới bừng tỉnh lại từ trong mộng. Vừa quay mặt lại, bèn thấy Triệu Dung bên cạnh còn đang ngủ bất tỉnh nhân sự, Tiêu Nhã Quân kiên định nhìn chằm chằm vào một bên mặt của hắn ta, chậm rãi hợp nhất với khuôn mặt của Phế Đế. Những giọt nước mắt vô tình lăn xuống, phủ đầy trên khuôn mặt không còn tươi trẻ, thanh tú.
Chu Đại Trụ lảo đảo vấp phải một đống đá, đá vụn đập vào dính khắp trên lưng, hắn ta không quan tâm đến đau đớn, vội vàng bò dậy. “Phạch” một tiếng, một roi đánh xuống, cái đánh làm cho hắn ta lập tức ngã trở lại trên mặt đất.
“Muốn lười biếng phải không, mau đứng dậy.” Thị vệ quất roi bò vào hắn ta giống như quất vào gia súc.
Chu Đại Trụ không dám né tránh, nếu như né tránh sẽ đổi thành bị trừng phạt mang tính trả đũa, dưới đòn roi, hắn ta bỏ những hòn sỏi lật úp vào một cái rọ tre.
Những người bên cạnh cũng không kinh ngạc trước cảnh này, trong mỏ đá này, những phạm nhân như bọn họ đều là gia súc, không đúng, còn không bằng gia súc, ai nỡ lòng động một chút là đánh giá súc trong nhà, cũng không sợ đánh chết chúng.
Khó khăn lắm cũng chịu đựng được tới trời tối, chuẩn bị ăn cơm, một nhóm người vô cảm cuối cùng cũng có một chút sự sống trên khuôn mặt.
Nơi nào có con người nơi đó sẽ có giang hồ, giữa những phạm nhân với nhau cũng có phân biệt cấp thấp cấp cao, Chu Đại Trụ không nghi ngờ gì nữa hắn ta thuộc cấp thấp nhất. Tuổi tác của hắn ta không còn nhỏ còn bị què một cánh tay, giá trị vũ lực thấp nhất, đương nhiên ai cũng bắt nạt được.
Tuy nhiên, nguyên nhân chủ yếu cũng là do tội ác của hắn ta, không ai trong mỏ đá không biết rằng hắn ta đã hoán đổi thân khuê nữ của chính mình với công chúa Phong Nhạc, còn ngược đãi công chúa Phong Nhạc từ khi còn nhỏ.
Những bách tính ở đây đều là những người thuộc tầng lớp thấp, kiếm sống bằng nghề làm ruộng, mặc dù phần lớn họ bị lưu đày đến đây vì bị phạm tội, nhưng họ vẫn có thân nhân ở bên ngoài, vì vậy họ rất biết ơn cảm kích công chúa Phong Nhạc có thể tăng sản lượng lương thực. Trồng lúa càng phát triển nhiều thì cuộc sống của những người thân nhân của họ sẽ càng tốt đẹp hơn.
Chu Đại Trụ đã trở thành kẻ thù của nhân dân, bị mọi người chèn ép và áp bức,
Tiêu gia lúc đầu sắp xếp để đảm bảo sao cho Chu Đại Trụ sẽ không có những ngày sống tốt, bây giờ điều quan tâm nhất chính là Chu gia đừng có bị chết, cấp trên đã nói rồi, phải giữ được hai cái cẩu mạng này còn sống để mà chịu tội, ít nhất phải sống hơn mười ba năm nữa mới được chết.
Chu Đại Trụ là người lấy khoai lang cuối cùng, người khác lấy một hai củ khoai to cộng lại bằng lòng bàn tay, còn để lại cho hắn ta một củ khoai lang nhỏ bằng nửa lòng bàn tay.
Nhưng Chu Đại Trụ không dám hó hé nửa lời, vừa nhận được liền ngoạm xuống, nhét cả vỏ vào miệng. Nếu hắn ta không lập tức ăn ngay, sẽ bị các tù nhân khác giành giật và hắn ta sẽ bị đói. Đói đến mức cảm giác như cồn cào nước chua trong bụng, ai bị mới biết được.
Thấy khoai lang đã bị ăn sạch, những người phạm nhân cao to vạm vỡ vô cùng tức giận kéo hắn ta vào một góc và đánh cho tơi tả. Nơi này có thể khiến người ta phát điên, tìm một cái bao cát để trút lửa giận có thể khiến cuộc sống thú vị hơn một chút.
Chu Đại Trụ ôm đầu cuộn tròn thành một đống, không dám hô to để giúp vui cho bọn chúng, để tránh bọn chúng càng đánh càng hăng.
Tiếng khóc lóc sẽ không ngăn được sự bạo ngược, nó chỉ làm tăng thêm khoái cảm trong quá trình này.
Chu Đại Trụ hiểu sâu sắc chuyện này, tiếng kêu thảm thiết của Phán Đệ sẽ khiến hắn ta càng hưng phấn, ra tay quyết liệt hơn.
Trút được sự khó chịu do bọn lính canh gây ra, một số người tâm trạng trở nên tốt hơn cũng từ từ dừng tay lại, trong đó có người giẫm lên mặt Chu Đại Trụ lăn xuống đất.
“Khoai lang kia là do công chúa Phong Nhạc mang về, ngươi làm sao có mặt mũi nào mà ăn!”
Chu Đại Trụ mặt bị giẫm đến biến dạng, không ai có thể nhìn rõ được sắc mặt của hắn ta.
Một người khác nói: “Đáng đời cái loại người như ngươi, có chút lương tâm mà đối xử tốt với công chúa, chẳng phải đều nói công ơn dưỡng dục lớn hơn trời sao, ngươi mà nuôi nấng công chúa thật tốt thì bây giờ ngươi có thể hưởng phúc rồi.”
“Đáng đời.” Một chân đá vào bụng Chu Đại Trụ.
Chu Đại Trụ nôn khan hai lần, nôn ra mấy ngụm khoai lang chưa kịp tiêu hóa.
Những người đó cười hi ha rồi bỏ đi.
Chu Đại Trụ đau đớn vô cùng nằm trên mặt đất hồi lâu, sau khi đỡ hơn mặt hắn tê dại liếm hết sạch sẽ số khoai lang khi nãy đã nôn ra. Đến phân còn có thể ăn ăn được, huống hồ chi đây là thức ăn.’
Đối với một đại nam nhân, một củ khoai lang nhỏ hiển nhiên không đủ ăn, Chu Đại Trụ tùy tiện nhổ một ít lá cỏ non nhét vào miệng, có thứ gì đó vào bụng, hắn ta sẽ không cảm thấy khó chịu như thế nữa.
Chu Đại Trụ khập khiễng trở về căn nhà cỏ, mười hai người ngủ trong một căn, cái gọi là giường là một đống cỏ.
“Ây dô, Đại Trụ, ngươi thế này là sao vậy.” Một giọng nói cười lên nỗi đau của người khác.
Chu Đại Trụ mặc kệ bọn họ, cẩn thận né tránh, đi về phía giường của mình.
Đột nhiên có người ác ý duỗi chân ra, Chu Đại Trụ không kịp đề phòng bị vấp ngã.
Chu Đại Trụ bị ngã đến ngây người nằm trên mặt đất, hai mắt lúc trắng lúc đen.
“Ha ha ha” mọi người cười to, tựa hồ nhìn thấy cái gì đó cực kỳ thú vị.
Chu Đại Trụ miễn cưỡng đứng dậy khom lưng bỏ đi.
Updated 333 Episodes