Chương 9: Chương 9

“ Thái tử phi, cũng muộn rồi, người nên đi nghỉ ngơi sớm thì hơn, tại hạ tới chỗ Thái tử”
“ Nô tì chợt nhớ ra có y phục còn chưa giặt, nô tì đi làm việc”
Ta nhìn hai người họ rời đi, muộn gì chứ, bây giờ còn chưa tới giờ ăn tối đó.

Mà ta nhớ lúc nãy y phục đã đem đi phơi hết rồi mà.

Ta thở dài một hơi, rồi lại mỉm cười: “ Tiêu công công, người xem bọn họ như vậy, ta có nên tác thành không?”
“ Nương nương, chuyện này người tới hỏi Thái tử xem sao?”
Ta thấy Tiêu công công nói cũng rất đúng, liền đứng dậy tới thư phòng của hắn đang làm việc.

Thấy ta đến, mấy thị vệ ở đó cũng không khỏi ngạc nhiên, mà khi ta đẩy cửa bước vào thư phòng của hắn, Tư Đế thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn ta: “ Ta đã nói không ai được vào rồi mà, mau lui ra ngoài”
“ Chàng đuổi ta đấy à?”
Ta vừa lên tiếng, lập tức Tư Đế liền buông bút xuống, nét mặt cũng kinh ngạc không kém mấy tên thị vệ ở ngoài là bao.

Hắn nhìn ta một lượt rồi mới định thần lại hắng giọng hỏi ta: “ Sao, nàng lại đến đây?”
“ Chàng kinh ngạc cái gì chứ, chẳng lẽ ta lại không được đến đây?”
Hắn phì cười, lại cầm bút lên chuẩn bị tiếp tục: “ Không phải, nhưng đây là lần đầu tiên nàng chủ động tới tìm ta, trước giờ nếu có chuyện cũng đều là Tiêu công công tới báo cho ta”
Ta tiến lại gần, rồi từ từ kéo tay áo mài mực cho hắn.

Sau cùng lại nói đến chuyện của Dương thị vệ và cung nữ tiếp thân Trúc Y.

Hắn chỉ cười mà không ngưng tay viết: “ Bao giờ hắn tới nói với ta thì chúng ta ban hôn cho họ, ta xem Dương Cảnh đối xử với cung nữ kia cũng rất thật lòng”
Ta gật đầu, dù sao Dương Cảnh gia thế cũng không tầm thường, chắc chắn nếu ta đem Trúc Y gả cho hắn thì nàng ta sẽ không phải chịu thiệt thòi.

Rồi ta lại nghĩ tới việc hắn và ta
“ Thế còn chúng ta thì sao, chàng có…?”
“ Ta làm sao, nàng muốn ra ngoài hay về thăm Tướng Quân phủ?”
Ta suýt chút nữa thì nhồi nghiên mực trên tay mình vào miệng hắn, đúng là tên óc heo cứng nhắc, một chút nữ nhi tình trường cũng không hiểu.

Ta đành thở dài một hơi rồi đặt nghiên mực đã mài xong xuống bàn
“ Ta đói rồi, ta muốn đi ăn”
“ Được”
Hắn lập tức gác bút qua một bên, rồi cùng ta rời đi.

Trong bữa ăn, ta thuận tay gắp đồ ăn cho hắn, lại khiến hắn kinh ngạc một lần nữa, ta lại làm như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Tới khi dùng thiện xong, hắn liền nói ta về tẩm cung, bản thân hắn về thư phòng trước, rồi cứ thế mà rời đi
Xem ra, hắn đối với ta, chỉ là trách nhiệm của người làm phu quân, của một Thái tử uy quyền, tuyệt không có chút tình cảm nào cả.

Ta cùng cung nữ bên cạnh trở về tẩm cung, ta không biết tại sao, nhưng trong lòng có chút khó chịu, tâm tư lại cũng mang chút ưu phiền

“ Chủ tử, người đang nghĩ gì sao?”
“ Không có, chỉ là ta cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi.

Ngươi giúp ta thay y phục trước, ta muốn đi nghỉ ngơi”
Khi ta chuẩn bị thay y phục, người của Ngục hình tới báo, nói rằng một tên thích khách bắt được đã cắn lưỡi tự tử, mà tên còn lại nói sẽ khai toàn bộ sự thật.

Ta đành tự mình tới Ngục hình một chuyến
Bên trong ngục tối tăm, An thị vệ đứng sau ta không ngưng cảnh giác, tên thích khách kia được áp giải tới trước mặt ta.

Ta nhìn hắn, gương mặt này đáng tiếc lại phạm đại tội, nếu hắn vào cung làm thị vệ, không biết chừng đã có thể sống một cuộc sống bình lặng rồi
“ Thái tử phi, tại hạ họ Đường, tên là Quân Triệu, vốn là người ở Chung Quan Thành, trong một lần gặp nạn, người thân đều mất, sau khi lưu lạc tới Hải Sơn Thành thì được Thập Tam hoàng tử ra tay cứu giúp trở thành ảnh vệ trong Đô Lương cung, mà võ công của tại hạ cũng chính là do Thập Tam hoàng tử luyện cho.”
Ta nhìn tên đang quỳ trước mặt, lại nửa tin nửa ngờ, nếu thật sự Nghiêm Minh Hạo dám nuôi ảnh vệ trong cung, chắc chắn là Nhan phi một tay che trời, nếu không làm sao có thể dễ dàng qua mắt cả hoàng thất như vậy
“ Mấy ngày trước, ngài ấy tới tìm tại hạ, hỏi tại hạ có sẵn sàng vì ngài ấy mà làm một chuyện không.

Nô tài đương nhiên sẵn sàng, vì chính ngài ấy đã cứu giúp tại hạ, nên dù là chuyện gì tại hạ cũng có thể làm, sau đó, ngài ấy sai tại hạ tới Đông cung, cùng với người kia hạ nhục người.

Nếu chuyện này thành công, ngài ấy sẽ tạo phản, ngài ấy nuôi giấu ảnh vệ trong cung nhằm tạo phản, vốn đã chuẩn bị rất kĩ càng”
Ta nghe hắn nói, càng nghe càng không thể tin được, Nghiêm Minh Hạo đúng là rất nham hiểm, chỉ tiếc là kế hoạch của hắn không thành công, thiếu chút nữa hắn đã có thể ngồi vào vị trí Hoàng đế Bắc quốc
“ Ngày hôm qua, khi tại hạ nhận được đồ ăn đưa tới, thì đã nhìn thấy một lọ thuốc độc nhỏ, ta biết ngài ấy làm chuyện này, mà ngài ấy vì sợ mọi chuyện bại lộ đã muốn diệt khẩu”

Ta kinh ngạc nói không thành tiếng, mà Thái tử ở sau ta từ bao giờ, dường như đã nghe hết mọi chuyện: “ Có thể đem thuốc độc vào trong Đông cung này, thế lực của Thập Tam hoàng tử xem ra không hề đơn giản”
“ Ngươi có biết Thập Tam hoàng tử nuôi giấu bao nhiêu ảnh vệ hay không?”
Ta lên tiếng hỏi, hắn suy nghĩ một lúc rồi nhìn ta: “ Bảy người”.

Hắn lại thấy Tư Đế nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, hắn lại khẳng định lại một lần nữa: “ Tại hạ tuyệt đối không nhớ nhầm, tại hạ chính là tam ảnh vệ của ngài ấy”
Không khí trở nên cực kì im lặng, ta lại đưa mắt nhìn Tư Đế, nếu hắn ta đã dám vì Nghiêm Minh Hạo mà làm tất cả mọi chuyện vậy tại sao hắn lại phản bội chủ tử của hắn, đáng lẽ ngay khi thấy lọ thuốc độc kia hắn đã phải giống như tên thích khách kia…
“ Được rồi, những chuyện này xem như ta đã hiểu”
Tư Đế nói xong liền quay về thượng thư phòng, ta cũng nhanh chóng theo sau hắn về.

Ta đem thắc mắc trong lòng hỏi hắn, mà Tư Đế lại ngạc nhiên nhìn ta: “ Nếu như Thập Tam hoàng tử đã muốn diệt khẩu hắn ta, nàng nghĩ các ảnh vệ là bằng hữu của hắn có còn sống hay không? Chúng ta tin lời hắn, nhưng không thể tuyệt đối tin tưởng”
Ta tuy vẫn không hiểu, nhưng nếu Tư Đế nói tin thì ta cũng nên tin hắn, ta gật nhẹ đầu.

Vì muốn điều tra nội gián, ngay lúc ấy toàn bộ chỗ ở của cung nhân trong Đông cung đều đang bị Dương thị vệ bí mật điều tra.