Chương 2: Chương 2

Một lúc sau nô tì đó quay lại, nhưng là theo sau lưng Nghiêm Tư Đế.

Trong lòng ta thầm chửi một tiếng, bảo nàng ta đi nghe ngóng tình hình chứ có bảo nàng ta đi rước của nợ này tới cho ta đâu
“ Ngươi lại rảnh rỗi đến đây làm gì?”
“ Ta tới chơi với Thước Đông, không phải chơi với nàng”
Ai cần nhà ngươi tới chơi với ta, ta tự chơi một mình cũng được.

Nếu hắn đã tới đây rồi, thì tự mình chơi với thằng bé là được, ta về tẩm cung của ta nghỉ ngơi là tốt nhất.

Thế nên ta đứng dậy, trực tiếp để lại cho hắn một bóng lưng mĩ miều
Chưa đi được ba bước, ta liền nghe tiếng khóc vang lên ở phía sau lưng, kèm theo đó là mấy chữ cô cô rất thảm.

Ta đành quay người lại, nhìn thằng nhóc còn đang mếu máo kia, thở dài một hơi
“ Đang yên đang lành, ngươi chọc nó làm gì?”
Tư Đế đặt thằng bé xuống đất, thằng bé lật đật chạy tới ôm chân ta: “ Thúc bảo cô cô ghét Thước Đông nên mới bỏ Thước Đông đi, huhu”.

Ta không nhịn được, đành cúi xuống xoa đầu nhóc dỗ dành, sau đó bế nhóc lên, nhìn điệu cười châm chọc của Nghiêm Tư Đế, ta chỉ hận không thể chạy qua đạp cho hắn một phát
“ Được rồi, ngoan, không khóc nữa, chúng ta đi, không chơi với tên trứng thối đó nữa nhé”.

Hắn nghe thấy vậy thì sắc mặt ngay lập tức thay đổi trở nên xám xịt, ta đắc ý cười một tiếng rồi ôm nhóc con rời đi.
Mấy ngày hôm sau hắn đem nhóc con tới cho tiên sinh dạy học cùng mấy tiểu công chúa hoàng tử trong cung ở Liễu phủ, vì vậy đôi tai ta cũng được thanh tịnh không ít, tuy nhiều lúc có nhớ nhớ nhóc con nhưng cũng không phải chuyện gì to tác.

Mà nhóc con này học hành cũng quả là chăm chỉ.

Ban ngày học tập ở Liễu phủ, buổi tối lại theo hắn học võ nghệ.
Tối ngày hôm ấy, ta đang chuẩn bị ăn điểm tâm thì có tiếng truyền vào ở ngoài cửa cung, là Trưởng Công Chúa tới, ta ăn vội miếng bánh, rồi ra ngoài tiếp đón.

Trưởng công chúa xinh đẹp, dù đã hạ sinh một tiểu tử rồi mà vẫn rất yêu kiều, trên người mặc một bộ y phục màu thiên thanh.
“ Tỷ tỷ tới chỗ muội tìm Thước Đông hay sao, thằng nhóc đó không có ở chỗ của muội, đang luyện võ ở chỗ của Thái Tử Gia rồi”
Trưởng công chúa kéo ta ngồi xuống bàn trà: “ Tỷ biết rồi, Hàn Gia cũng đang ở đó, mấy ngày này vất vả cho muội rồi”
“ Không có, tiểu Hàn tử rất ngoan, tỷ tỷ, ngoài việc thằng bé quá hoạt bát ra thì đều rất ngoan, ít nhất không nghịch ngợm”
Trấn Bắc Trưởng công chúa mỉm cười, nắm lấy tay ta: “ Ta vốn muốn để nhóc con tới đây cho muội bớt nhàm chán, muội cũng không nhìn xem Đông Cung này, ngoài muội ra thì làm gì còn thê thiếp nào, ngay cả một nhóc con góp chút ồn ào cũng không có”
Kể đi kể lại thì chính bản thân ta cũng không biết nên vui hay nên buồn, bởi ta làm thái tử phi cũng đã ba năm rồi nhưng thái tử vẫn không nạp thiếp, nếu có một đám nữ nhân vây quanh hắn thì cũng tốt, hắn sẽ không cần phải mỗi ngày lại mỗi ngày chọc tức ta lên, điều đó với ta còn đau đầu hơn là việc tranh sủng.
Chẳng biết Hàn trạng nguyên nói gì với Nghiêm Tư Đế, vừa khi Trưởng công chúa rời đi, ta quay trở vào trong ăn điểm tâm thì hắn lại tới.

Chưa kịp nhét được miếng bánh vào miệng nữa, phiền chết lão nương rồi.
Hắn bước vào, không chút do dự mà ngồi xuống ăn bánh của ta.

Ta một mặt khó chịu giành lấy cái bánh từ trong tay của hắn: “ Ai cho ngươi ăn, ngươi tới đây làm gì chứ”
Hắn lại thản nhiên cầm miếng bánh khác lên nhét vào miệng: “ Hàn gia đón tên nhóc kia đi rồi, với lại đây là tẩm cung của ta, ta muốn ở đâu thì ở, nàng có thành kiến gì sao?”
Có, rất có là đằng khác!
“ Vừa rồi tỷ tỷ tới tìm ta, bảo ta mau chóng nạp thêm thiếp cho ngươi”
Hắn cau mày nhìn ta, đặt miếng bánh trên tay xuống bàn.

Mà ta thì dường như chẳng để tâm tới thái độ hắn, vẫn tiếp tục ăn: “ Bổn cung không muốn nạp thiếp, một mình nàng đã đủ rồi”
“ Không có đủ đâu”
Ta thản nhiên đáp một câu, hắn đứng dậy, tiến sát lại phía ta, người hắn tỏa ra sát khí đằng đằng, như muốn giết người tới nơi vậy.

Ta lúc này kêu cung nữ bê điểm tâm đi, rồi lại kêu người lui hết ra ngoài
“ Ngươi nói thì nói đi, đứng sát như vậy làm gì?”
Hắn liền vòng tay qua ôm eo ta, kéo ta dính chặt vào người hắn.

Ta cảm thấy nhiệt độ xung quanh dường như đang tăng lên, lại nhớ đến câu nói muốn có đứa trẻ giống hắn hôm trước, vì thế mà đỏ mặt né tránh ánh mắt của hắn
“ Nàng xấu hổ cái gì chứ”
Ta không có xấu hổ, ngươi mới xấu hổ, cả nhà ngươi đều xấu hổ.
Ta vội vàng đẩy hắn ra một bên, lại xoay người không đứng đối diện với hắn nữa: “ Cứ quyết định như vậy đi, cũng đều là phu thê rồi, ngươi khách khí cái gì chứ?”
“ Ồ, thế thì nàng cứ chọn cho ta xem”
Hắn nói, rồi lại vòng qua trước mặt ta, cúi thấp đầu xuống ngang bên tai ta, giọng hắn nhỏ nhỏ bên tai: “ Hoặc nếu nàng chê phiền phức quá thì chúng ta sinh một đứa trẻ là được”
Ta đứng hình mất mấy giây, suy cho cùng hắn cũng là tên thái tử phiền phức, hắn gặp ta ở đâu thì ta sẽ đau đầu ở đó, tốt nhất là nạp thiếp cho hắn, nhưng câu nói vừa rồi của hắn lại một lần nữa khiến tim ta nhảy loạn.
“ Tối nay ta sẽ ở lại đây”
“ Không được”
“ Tại sao không được, cũng đều là phu thê rồi, nàng khách khí cái gì chứ”
Ta á khẩu tại chỗ không biết làm gì thêm, mà hắn thì cứ thản nhiên như không đi thay y phục, còn không quên bồi thêm một câu: “ Lựa chọn vừa nãy ta đưa ra nàng cứ từ từ suy nghĩ là được”.