“Trần phi nương nương,… Trần phi nương nương tỉnh rồi!”
“Mau, mau lập tức báo tin đến hoàng thượng, mau lên!”
Vô Thích khóe mi khẽ run chậm rãi nâng mí mắt nặng nề, mơ hồ nhìn lên trần nhà mờ nhạt một mảnh trắng xóa, bên tai vô thức lại nghe ra tiếng người nói xen lẫn tiếng bước chân vội vàng.
“Trần phi nương nương, Trần phi nương nương!”
Tiếng gọi dồn dập bên tai, đầu Vô Thích đau như búa bổ nặng nề quay mặt nhìn sang. Bên cạnh giường mờ nhạt những bóng dáng nam có nữ có, chỉ là không rõ ràng mà phấn khích kêu gọi tên của một ai đó.
Tiếng gọi càng lúc càng nhỏ dần, những bóng dáng kì lạ cũng mỗi lúc nhạt đi. Hai mi mắt vốn chỉ như hé mở lại nặng nề nhắm ghì.
“Các người là ai, tại sao lại muốn giết tôi?”
Vô Thích dáng người thanh mảnh mặc trên người là bộ đồ da màu đen bó sát người. Đầu tóc đen huyền được buộc cao mặc gió tùy tiện đong đưa chùm tóc thẳng mượt. Trên mặt ngủ quan hài hòa thoáng nhìn xinh đẹp cực kì lại bị phủ đi bởi sắc mặt lúc trắng trạch lúc lại xanh mét. Nhìn rõ qua sợ hãi vô cùng nhưng vẫn bình tĩnh vô cùng.
Bị đám người mặc vest đen dùng súng truy đuổi kịch liệt từ con phố này sang con phố khác. Vô Thích thân thủ dù hơn người vẫn không thể một địch đến hơn mười người. Khẩu súng trên tay bắn nhiều phát đạn đến cuối cùng bản thân bị dồn đến bờ thành của một con sông, tiến không được, lùi càng không thể.
“Là ai sai các người giết tôi?” Một dáng người thanh mảnh, một khẩu súng, một viên đạn đều hướng về phía sáu người vest đen đang đối diện đáp trả đến cô lại chính là sáu họng súng đen ngòm u lãnh.
Một trong số sáu người vest đen lạnh lùng châm biếm: “Số Hai, một sát thủ giết người chuyên nghiệp như cô lẽ nào còn thiếu kẻ thù sao?”
Vô Thích không mấy kinh ngạc khi những người lạ mặt này lại biết được thân phận của cô. Khẩu súng trên tay vốn đã nắm chặt lại càng siết chặt đến hiện rõ gân xanh trên mu bàn tay trắng ngần. Kiềm nén dư vị sợ hãi chậm rãi cất giọng: “Nhưng có chết cũng phải chết rõ ràng. Các người lẽ nào lại keo kiệt với một người sắp chết?”
Người đàn ông vừa mới châm biếm lại nghe thấy giọng điệu ngang ngược của Số Hai, khóe bên mi mắt ánh lên tia tán thưởng, cũng tùy hứng ban cho cô một chút ân huệ, tận tình cho cô một đáp án: “Hỏi nguyên nhân vì sao lại bị truy sát, cũng nên hỏi đại nhân của cô đắc tội với ai cũng ngàn vạn lần không nên đắc tội với Long gia, lại còn là đắc tội với Long thiếu. Ra đời bao nhiêu năm cô ít nhiều cũng từng nghe qua uy danh của Long gia. Long thiếu ra lệnh giết đồng nghĩa với tổ chức sát thủ của cô phải bị tiêu diệt với diện tích rộng trên toàn quốc. Cô chạy đông chạy tây có thể trốn được e cũng chỉ còn lại là một cái xác.”
Nổi khiếp hãi cuộn trào trong lồng ngực, hai đầu lông mày nhíu chặt vào nhau, nắm tay siết chặt thành quyền, cả người run rẫy: “Long gia, gia tộc hào môn lớn mạnh nhất nhì trong hắc đạo, lại còn là một gia tộc mà từ bạch đạo đến cả các quốc gia lớn nhỏ nghe nhắc đến đều phải hồn vía kinh hãi. Đại nhân của tôi sẽ không ngu ngốc tùy tiện gây thù với Long thiếu của các người.”
Phì… Một tiếng cười phì vang ra, người đàn ông đối diện lại nhàn rỗi lên tiếng: “Đại nhân của cô có ngu ngốc hay không tôi giúp cô đi gặp ông ta tra hỏi sẽ rõ ràng hơn.”
Lời vừa dứt một thuộc hạ bên cạnh với khẩu súng vốn hướng về phía Vô Thích lập tức nhấn còi. Một thanh âm chói tai xé gió lao vút về phía cô.
“Đừng,… đừng giết tôi! Tôi không muốn chết!… Đừng!” Vô Thích lập tức bật người ngồi dạy, đôi mắt to tròn bật mở to hết sức, sợ hãi đến cực độ.
“Tình nhi, sẽ không ai giết nàng, ai cũng sẽ không dám.”
Đang trong cơn sợ hãi thập phần vừa mới tĩnh dậy vẫn chưa tách ly khỏi cơn ác mộng, bên tai vang ra một giọng nói ấm áp, có chút dỗ giành. Vô Thích cảm thấy bàn tay mình đang bị một bàn tay khác nhẹ nhàng nắm lấy. Thấy bàn tay còn lại không ác ý mà phối hợp cả hai tay ôm lấy bàn tay của cô chậm rãi nâng lên áp áp vào một gương mặt tuấn tú.
Vô Thích nâng mí mắt nhìn theo động tác dịu dàng của đôi bàn tay to lớn kia. Cô thấy một nam nhân xa lạ từ đâu không quen lại có thái độ ân cần với mình. Cảm giác có chút kì lạ, có chút khó hiểu, nhìn mặt nam nhân xa lạ cất giọng hỏi: “Ta chết rồi?”
Nam nhân tươi cười ấm áp, chậm rãi lắc đầu: “Nàng không chết, ta không cho phép ai làm hại nàng nữa.”
Chuyện gì thế này? Nam nhân này từ đâu lại nhảy vọt ra thế không biết. Vô Thích tạm thời ném nam nhân kì quặc này sang bên, cô vẫn nên tự mình đưa mắt quan sát vẫn tốt hơn nghe kẻ điên điên khùng khùng này nói chuyện.
Không đưa mắt nhìn thì thôi, một khi đưa mắt nhìn thì Vô Thích hoàn toàn không biết được nam nhân ngồi bên cạnh cô thần kinh có vấn đề hay chính thần kinh cô có vấn đề.
Chuyện gì thế này, bình hoa cổ điển nhiều kiểu dáng rãi rác khắp nơi. Trên kệ sách kì quái lại không phải những quyển sách thông dụng mà lại là những mảnh vải đủ màu sắc cuộn tròn thành hình trụ chấc ngay ngắn gọn gàng. Bàn trang điểm với chiếc gương hình bầu dục không phải tấm gương trong suốt phản chiếu rõ ràng hình ảnh đối diện. Mà là một tấm gương có màu sắc vàng nhạt, hình ảnh chiếu vào cũng chẳng ra đâu vào đâu. Viền quanh tấm gương điêu khắc những hoa văn kì lạ. Trên bàn trang điểm không phải là những hộp phấn trang điểm của những thương hiệu quen thuộc, cũng chẳng có bất kì thỏi son môi hay một chai nước hoa nào cả. Tất cả bày ra cũng chỉ là những hộp vuông nhỏ đen đen đủ kiểu, kèm theo cạnh là những chiếc trâm cài tóc đủ hình dáng, Vô Thích thoáng nhìn qua không biết là vàng thật hay vàng giả nhưng đặt tùy tiện thế kia lại nhiều món trang sức kì quái.
Lại rời mắt lên trên các vách tường không phải là những nước sơn màu hiện đại mà là một mảnh vách tường trăng trắng. Thi thoảng một vài chỗ lại treo một vài bức tranh, có bức phong cảnh sông núi hữu tình, có bức đơn điệu một đóa hoa phù dung. Vô Thích không hiếu kì vì sao những bức tranh này chỉ có duy nhất hai màu chủ đạo trắng đen, đây hoàn toàn là tự tay người vẽ ra.
Vô Thích khẽ chớp mắt, cô không nên quan sát căn phòng nữa, nó làm cô trở nên ngu muội rồi.
Bất chợt kinh hãi khi thấy hai bên cạnh giường nằm của cô còn có ba người khác nữa. Một nam hai nữ, ăn mặc kín mích toàn thân, trên đầu người đàn ông đội một cái mũ màu xanh lam với hai bím dây thả thòng hai bên mặt. Hai cô gái thì tóc bới gọn gàng, trên đầu còn có trâm cài tóc bằng kim loại đơn điệu không bắt mắt. Cả ba người đều tư thế nghiêm túc, đầu hơi cuối thấp rõ ràng là vô cùng gia quy.
“Tình nhi, nàng nhìn gì vậy?” Nam nhân ngồi cạnh thấy Vô Thích nhìn ngó khắp phòng với vẻ mặt bày ra đủ dòng biểu cảm, y khó hiểu bèn lên tiếng hỏi.
Lúc này Vô Thích mới nhớ đến bên cạnh còn có người vẫn luôn đang nói chuyện với cô. Không chuyển mắt nhìn thì thôi một khi đưa mắt nhìn sang, đầu Vô Thích chợt có tiếng súng.
Nam nhân này vừa rồi thoáng nhìn cô liền đánh giá là khôi ngô tuấn tú nhưng vì mới tỉnh lại không để ý y như thế này một thân y phục vàng kim, họa tiết lại chính là thần long ngự giá uốn lượn uy nghiêm tột đỉnh. Mà trên đỉnh đầu của nam nhân này lại chính là một vương miệng bằng vàng. Điểm trung tâm vương miệng là một viên ngọc tròn màu trắng, phía hai bên viên ngọc chính là hai con rồng điêu khắc vô cùng ấn tượng đang hướng ngọc mà bay tới. Phía dưới vương miệng là những mảnh dây bằng vàng xen lẫn những viên ngọc mảnh hình tròn thả thòng tự do che gần lấp đi vầng trán của y.
Vô Thích chẳng màng bận tâm nam nhân này đang nhìn cô kinh ngạc ra sao, cô theo phản xạ đưa tay nghịch lấy những mảnh dây ngồ ngộ trước mắt.
“Tình nhi?” Nam nhân áo vàng hiếu kì lên tiếng, nhưng không có ý phản đối hành động càng quấy này của Vô Thích.
Trong đầu Vô Thích lại lần nữa IQ phát triễn, sau một lượt quan sát vừa rồi cô liền không mấy khó khăn nhận ra, trao truốt trật tự một hồi khẽ thì thầm thành tiếng: “Cung điện, tẩm cung, cung nữ, thái giám, hoàng thượng…”
“Nàng đang lãm nhãm gì vậy?” Nam nhân y phục màu vàng cố gắng lắng nghe lại không thể nghe rõ lời nàng. Y khẽ thở dài, hai bàn tay vẫn ôm lấy bàn tay nhỏ bé của Vô Thích mà nhẹ nhàng vuốt ve: “Tình nhi, nàng có phải còn đang giận ta không?”
Những lời lẽ ân cần lại có chút hối lỗi vang ra chẳng lọt vào tai Vô Thích dù chỉ một chữ, cô tâm trạng vốn đang là một mớ hỗn độn trong đầu lại cảm giác được bàn tay mình vậy mà bị nam nhân xa lạ này ve vản. Cô lập tức rút tay ra khỏi hai bàn tay xa lạ kia, nhìn y với vẻ mặt hoang mang, sợ hãi, lại có chút ngờ vực…
Nam nhân chau mày khó hiểu: “Nàng…”
“Ngươi là hoàng thượng?” Vô Thích dứt khoác hỏi vào trọng tâm, dù gì thì cô vẫn nên biết bản thân mình hiện tại là rơi vào cái nơi kì quái nào. Cô tin chắc những người này không phải là diễn viên, càng tin đây không phải là đoàn làm phim. Cô lại càng tin rằng bản thân mình đang rất tĩnh táo, hoàn toàn không phải nằm mơ mà ra.
Nghe thấy câu hỏi này, nam nhân áo vàng sau hồi ngây ngơ lại thoáng hiện tia cười: “Có phải nàng bị truy sát sợ hãi cực độ dù đã an toàn rồi vẫn không tin được lại là ta ở bên cạnh nàng? Nàng muốn xác thực có phải là ta?”
Nói rồi lại đưa tay sang nắm lấy bàn tay trắng ngần vừa mới cự tuyệt y, ánh mắt hàm chứa nhiều tâm tư nhưng rõ ràng hiện ra là ý cười chân thành. Vô Thích không phản đối hành động của nam nhân xa lạ, bên tai lại nghe thấy giọng nói thanh nhã: “Là ta, chính là ta kịp thời đuổi theo đám thích khách, kịp thời nhìn thấy nàng rơi xuống sông, kịp thời nhảy xuống cứu lấy nàng. Cũng là kịp thời tự cứu lấy bản thân ta. Tình nhi, không có nàng ta tuyệt đối không hình dung nỗi sẽ sống qua ngày như thế nào.”
Cảm thấy nam nhân này đang định ôm mình vào lòng, Vô Thích vội dịch người ra, nghi hoặc hỏi: “Ngươi làm sao biết được ta bị truy sát, ta rơi xuống sông lại là do ngươi cứu ta lên?”
Tên thái giám khắp người y phục xanh lam nghe Vô Thích hỏi câu rõ ý nghi ngờ, hắn liền nhanh miệng cất lời: “Chính là hoàng thượng chẳng màng long thể trân quý ngàn vàng lao xuống sông cứu Trần quý phi một mạng. Chuyện này đã đồn thổi khắp kinh thành, xin Trần quý phi không nên có ý nghi ngờ. Hoàng thượng ngài là thật tâm với người.”
Nam nhân áo vàng, cũng chính là hoàng thượng nghe thấy lời nói này của Tiểu Lý Tử lập tức trừng ánh mắt đe dọa chiếu trực diện khiến cho tên thái giám vừa bất bình thay y lại trở nên run rẫy, mặt tái xanh khẽ cúi đầu không dám hó hé lên tiếng nữa.
“Trần quý phi?” Vô Thích mi tâm nhíu chặt, đôi mắt to tròn vậy mà khó hiểu nhìn lại hoàng thượng: “Hắn gọi ta là Trần quý phi, ngươi lại… gọi ta là Tình nhi?”
Hoàng thượng cảm thấy Trần Tình từ khi tỉnh lại có nhiều điểm khác thường, y cho rằng sau màng truy sát vừa rồi hẵn đã làm cho Tình nhi của hắn sợ hãi đến hồ đồ lý trí. Y có chút đau lòng, có chút dằn vặt vì không bảo vệ được cô, lo lắng lại lên tiếng hỏi: “Nàng rốt cuộc là có chỗ nào không ổn?”
Vô Thích mặt kinh kinh hãi hãi, ngây ngây ngô ngô, lẫm bẩm cả ngày trời mới trả lời: “Ta chỗ nào cũng không ổn.”
Nghe thấy câu trả lời này, ruột gan hoàng thượng như bị thóp chặt, y hiện rõ cả gương mặt xanh mét hốt hoảng chòm người tới: “Nàng không ổn, nàng còn không ổn sao? Mau truyền thái y!”
Tiểu Lý Tử hôm nay cũng nhận ra Trần Qúy Phi thường ngày đoan trang nhã nhặn, chưa từng thấy cô có những hành vi cử chỉ thất thường. Rõ là lần này cô vì bị truy sát sợ hãi đến phát điên rồi. Vội vâng vâng dạ dạ lập tức quay người chạy mất dạng.
“Tình nhi…” Hoàng thượng vừa đưa tay tới, tâm trạng lo lắng đến bàn tay phát run run đưa về phía Vô Thích. Vậy mà đáp trả với sự quan tâm của y lại chính là một cái cự tuyệt dứt khoác đẩy tay y ra.
“Nàng…” Bị nhiều lần cự tuyệt, hoàng thượng không tức giận ngược lại có ra sức vỗ về: “Không chạm đến nàng, ta không chạm đến nàng. Nàng đừng quấy, đừng rối loạn, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại.”
Vô Thích sau hồi xác định hiện thực dù vẫn chưa hiểu đuôi đầu ra sao. Cô khóc không được, cười cũng không xong: “Mơ rồi, là mơ rồi!”
Lời vừa dứt lập tức thả ạch người nằm xuống, mặc kệ những người trong phòng dòm ngó ra sao, túm lấy tấm chăn vẫn còn đang đắp trên nửa thân dưới, dứt khoác phủ kín khắp mặt.
“Tình nhi?” Hành động này khiến hoàng thượng hết sức kinh hãi, y hốt hoảng đưa tay nắm lấy tấm chăn tính là gạt ra xem Tình nhi của hắn thế nào rồi lại không ngờ Vô Thích bên trong giữ lấy tấm chăn rất chặt, miệng lại hét lên: “Không đụng, không chạm.”
“Được được, ta không chạm vào nàng, không chạm vào nàng là được.” Hoàng thượng vội vã thu tay về, ngồi nhìn Vô Thích trốn trọn trong tấm chăn mà lòng dạ tràn đầy cảm xúc xót xa. Khiến nàng sợ hãi thành ra thế này, đám sát thủ đó cũng đã bị y bắt giữ, chỉ cần tra hỏi, chỉ cần biết được kẻ ra lệnh là ai, y tuyệt đối sẽ tru di cửu tộc.
“Ta xin lỗi! Tình nhi…”
“Cái gì mà suốt ngày cứ gọi ta là Trần quý phi, lại đến Tình nhi. Muốn gọi, đi tìm nàng ta mà gọi.”
Hoàng thượng vì tiếng quát của Vô Thích mà nghẹn họng, nàng như vậy mà nhiều lần hết cự tuyệt lại cắt ngang lời nói của y. Đây rõ ràng đều là lần đầu tiên có người không xem y ra gì,…