Nhìn thấy trực thăng rồi nhưng mọi người vẫn chỉ có thể bất đắc dĩ quay lại siêu thị, trong thời gian này tất cả mọi người đều không ngừng nhìn nhau. Trong nhóm, suy nghĩ của Trịnh Xá và Tiêu Hoành Luật được Chiêm Lam sử dụng tâm linh tỏa liên nối liền, bọn họ không ngừng thảo luận.
- Mấu chốt là không biết địa điểm bọn họ đáp xuống, cho nên chúng ta cần phải xác định một số vấn đề, hoặc là bày ra một vài chuyện, làm cho bọn lính đánh thuê đó theo như ý chúng ta đáp xuống. Còn nếu không thì ta cũng không nghĩ ra được biện pháp nào để có thể cướp lấy trực thăng.
- Ta hiểu rồi...... Nếu vậy hay là dùng biện pháp gây ra hỏa hoạn hoặc là biện pháp gì khác thu hút bọn họ đi. Về phương diện này có thể để Chiêm Lam tiếp tục theo dõi rà quét vị trí bọn họ. Trước lúc bọn họ sắp bay qua hãy tạo ra phiền phức. Tiêu Hoành Luật...... nếu như chúng ta phải chính diện trực chiến Tiểu đội Ác Ma, ngươi cảm thấy chúng ta nên làm thế nào?
- Ách, cơ bản không có biện pháp nào. Nếu như thật sự là không thể không ngạnh chiến thì đề nghị của ta là phân đội, chia tiểu đội chúng ta ra thành nhiều tổ. Mặc dù thoạt nhìn lực lượng của tiểu đội có vẻ yếu đi nhưng nếu Tiểu đội Ác Ma thật sự muốn giết chết toàn bộ chúng ta thì điều duy nhất bọn họ có thể làm là cũng phân chia đội. Cứ như vậy, tập thể bọn họ phối hợp lực lượng trên phạm vi rộng lớn đương nhiên phải yếu bớt, mà điểm còn lại chính là xem xem thực lực tác chiến của từng đơn thể của bọn họ so với tập thể chúng ta phối hợp lực lượng khẳng định không hơn nhiều lắm. Có lẽ dùng biện pháp như vậy có thể chiến thắng được chúng...... Nhưng mà cũng giống như vậy, một khi một tiểu phân đội tác chiến gặp thất bại thì ngay cả cơ hội cứu viện chúng ta cũng đều không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ tử vong......
Ngay lúc hai người không ngừng trao đổi thì đột nhiên Miêu Nhược Lãnh mặt hơi đỏ lên nói:
- Xin lỗi, ta muốn đi toilet.
Xem bộ dáng của nàng tựa hồ có chút xấu hổ, dù sao giờ phút này xung quanh cũng có nhiều nam nhân.
Chiêm Lam cười cười nói:
- Có sao đâu. Tất cả mọi người ở chỗ này chờ một chút đi, chúng ta đều đi toilet một lát.
Nói xong, Chiêm Lam kéo Miêu Nhược Lãnh cùng Triệu Anh Không ba cô gái đi về phía trong siêu thị, chỗ có toilet.
Jill thưởng thức kỹ một chút mấy viên thuốc mới vừa nuốt, sau khi nuốt xong, trong miệng vẫn quanh quẩn mùi thơm thực phẩm thơm ngát. Hơn nữa bụng cũng hết đói mà cảm giác khát nước cũng đã biến mất, hai viên thuốc đó không ngờ có công hiệu như vậy; nàng ngay lập tức tò mò hỏi:
- Đây là thứ gì vậy a? Nhỏ như vậy mà chỉ một viên liền có thể no bụng?
Trịnh Xá đang nói chuyện với Tiêu Hoành Luật, bị hỏi bất ngờ nên hơi sửng sốt, sau đó hắn mới nói nhỏ:
- Thực phẩm? À à, đây là loại thực phẩm đặc biệt của chúng ta. Về lai lịch ngươi không cần lo lắng, tóm lại không phải là trộm là cướp là được rồi......
Trịnh Xá suy nghĩ một chút, đột nhiên lấy từ trong Nạp giới ra một lọ thực phẩm nén và một bình nước uống trong trạng thái cố định trao cho Jill.
- Cầm lấy cả đi, ai mà biết được cái thành phố này sẽ phát sinh loạn động trong bao lâu. Nhiêu đây thực phẩm cùng nước uống có thể duy trì một người sống trong ba tháng. Tóm lại cầm mấy cái này xem như cũng có chút bảo đảm.
Trịnh Xá cười nhẹ nói.
Jill cũng không nhiều lời, nàng tiếp lấy hai cái bình nhỏ, nhìn kĩ rồi tiện tay nhét vào cái bọc nhỏ đeo bên hông. Xem bộ dáng của nàng tựa hồ cũng không để ý lắm.
Chẳng bao lâu sau, ba cô nàng từ trong toilet đi ra, vẻ mặt Miêu Nhược Lãnh tái xanh, xem bộ dáng của nàng tựa hồ như mới vừa nôn ói. Ngay cả vẻ mặt Chiêm Lam thoạt nhìn cũng có chút thay đổi, chỉ có Triệu Anh Không vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, đi phía trước hai cô kia.
Trịnh Xá nhìn vẻ mặt của bọn họ tò mò hỏi:
- Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Miêu Nhược Lãnh khóe miệng vừa động, thì lại gập cả người nôn thốc nôn tháo ra, đáng tiếc là nàng ói ra cả nửa ngày trời cũng chỉ có thể phun ra một ít nước xanh. Dù sao thực phẩm nàng nuốt cũng chỉ ở dạng nén mà thôi, còn nước uống ở trạng thái cố định thì sau khi tiến vào trong dạ dày sẽ biến thành một lượng lớn nước uống, cho nên lúc nàng nôn đồ ra này nọ thì cũng không đến nỗi phải nôn khan.
Chiêm Lam cười khổ nói:
- Lúc ấy chúng ta...... Tóm lại sau khi mọi người đều giải quyết xong xuôi, đang đi ra khỏi toilet thì đột nhiên có một cánh cửa toilet mở ra. Từ bên trong đi ra một cái thi thể giòi bọ lúc nhúc đầy người, lúc đó nó cứ như vậy hướng về phía Nhược Lãnh đi tới, may mắn lúc ấy Anh Không phản ứng kịp thời, nếu không hậu quả có thể......
Trình Khiếu đột nhiên phá lên cười ha ha ha. Hắn đi tới bên người Miêu Nhược Lãnh nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng, cười lớn nói:
- Muốn nghe chuyện cười không? Ta kể cho ngươi nghe mấy câu chuyện cười nhé......
Miêu Nhược Lãnh sau khi được vỗ vài cái, cảm giác khá hơn một chút, Jill lại tìm được một chai nước suối đưa cho nàng, sau khi nàng súc miệng xong liền nói:
- Miễn dùm cái đi. Bạn trai trước kia của ta vẫn thích kể cho ta nghe mấy chuyện cười, nhưng toàn bộ đều là chuyện cười người lớn, ta cũng không muốn nghe đâu.
Trình Khiếu vẫn như cũ không buông tha, hắn tiếp tục cười nói:
- Như vậy ta kể cho các ngươi nghe chuyện cười dành cho con nít nha. Đảm bảo các ngươi nghe xong sẽ cười ha ha không ngừng a......
- Miễn đi, bạn trai trước kia của ta cũng nói kiểu như vậy.......
Bị Trình Khiếu đùa cợt như vậy một hồi, trạng thái của Miêu Nhược Lãnh cũng từ từ khôi phục lại. Vốn Khương Triết đang muốn ngăn cản hành vi quấy nhiễu của Trình Khiếu thì lúc này lại lẳng lặng đứng xem. Hành động của Trình Khiếu cũng không phải là như biểu hiện ra ngoài của hắn ác liệt như vậy, ít nhất thì tên nam nhân này hiện lại đang giúp Miêu Nhược Lãnh.
Mọi người quay trở lại xe chở tù, chiếc xe lại tiếp tục tiến về phía trước. Bất quá lần này Jill lại để ngỏ cửa sổ nhỏ thông với buồng lái, cũng là để cho mọi người có thể chứng kiến tình hình đường xá hai bên.
Những vùng chiếc xe đi qua đều là một cảnh hoang vu, khắp nơi đều là các cửa hàng bị đập phá cướp bóc, trừ các cửa hàng đó ra, một ít khu dân cư cũng đều tan nát. Trên đường cũng dần dần xuất hiện người đi đường, bọn họ quờ quạng không ngừng tiến về phía trước, khi thấy xe chở tù chạy đến thì bọn họ cũng chỉ theo tiềm thức né qua hai bên đường.
Đại bộ phận mọi người trong thành phố tụ về hướng trạm kiểm tra, bọn họ hy vọng chạy ra khỏi thành phố này, hy vọng có thể rời xa bọn quái vật ăn thịt người trong trung tâm thành phố. Đương nhiên, căn cứ theo kịch bản mà nói, khẳng định cũng có một lượng lớn Licker thoát chạy ra khỏi phòng thí nghiệm, bất quá có lẽ không ai sau khi gặp phải Licker mà còn có thể chạy thoát......
Thời gian cứ như vậy từ từ trôi qua, ngay cả Triệu Anh Không cũng đã ngừng đọc thơ văn, chỉ yên lặng xem một quyển tiểu thuyết tình ái. Theo sắc trời từ từ ảm đạm, Triệu Anh Không ngay cả cuốn tiểu thuyết tình ái cũng gấp lại.
Rốt cuộc, phía trước nổi lên một mảng sáng lòa, còn cách trạm kiểm tra ít nhất cũng khoảng một ngàn mét, nhưng xe chở tù dù chỉ một mét cũng không có cách nào tiến về phía trước. Đám người chen chúc đứng san sát bên nhau, căn bản là ngay cả một cái chỗ đặt chân cũng không có.
Bất đắc dĩ, mọi người không thể làm gì khác hơn là xuống xe tụ lại với nhau. Jill lớn tiếng nói với những người còn lại:
- Mọi người theo sát phía sau ta, ngàn vạn lần không nên chạy loạn, chỗ này rất dễ bị lạc nhau đó.
Trịnh Xá lại cười cười nói:
- Không cần phiền toái như vậy, người Trung Quốc chúng tôi có câu cổ ngữ "Khoái đao trảm loạn ma" (Đao nhanh chém sạch cỏ)...... Các ngươi muốn biết nên làm như thế nào không?
Chỉ thấy Trịnh Xá đột nhiên từ trong Nạp giới móc ra một khẩu súng tự động, hướng lên trời bắn chỉ thiên, tiếng súng pằng pằng vang lên nhất thời làm đám người đang huyên náo xung quanh nhất thời trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người thừ ra nhìn hướng về phía đám người Trịnh Xá, hơn nữa bọn họ đều vô thức tránh ra xung quanh.
Tiêu Hoành Luật cười hì hì nói:
- Ây da, vốn ta cũng tính vậy. Chuẩn bị làm như vậy chỉ là không nghĩ tới lần này ngươi so với ta phản ứng còn nhanh hơn. Đối mặt tình huống như vậy, thật đúng là chỉ có biện pháp này mới có thể nhanh chóng tới gần trạm kiểm tra, "Khoái đao trảm loạn ma"......
Jill sửng sờ một lúc lâu, rồi nàng đột nhiên nở nụ cười nói:
- Chủ ý này của ngươi cũng không tồi, mặc dù là hành vi phạm pháp...... Bất quá hiện tại có vẻ cũng chẳng có ai đến bắt bớ ngươi, a a......
Nói xong, nàng không ngờ cũng rút ra súng lục hướng lên trời bắn chỉ thiên mấy phát rồi cất bước về phía trước.
Khoảng cách ngắn ngủi chỉ ngàn mét nhưng trên đường lại đông nghẹt, toàn dân thường, bọn họ đều có thái độ oán giận đứng đợi. Mà trên thực tế cả trạm kiểm tra đã hoàn toàn bị phong tỏa, thậm chí ngay cả chỗ tường bao bằng sắt thép cao tới hơn mười thước ngay tại trạm kiểm tra, cũng chỉ được dựng lên trong vòng hơn mười giờ đồng hồ. Năng lực của công ty Umbrella lớn đến kinh người, đã hoàn toàn phong tỏa cả thành phố.
Ước chừng mười phút sau, Jill cùng mọi người mới tới được chỗ trạm kiểm tra, hiện tại này trạm kiểm tra còn chưa hoàn toàn phong tỏa, ít nhất thì cổng lớn vẫn như cũ còn mở rộng. Trịnh Xá nhìn kĩ một chút cái cổng lớn đó, cánh cổng dày chừng một mét, hẳn là làm bằng kim loại chắc chắn dùng để làm áo giáp hoặc là hợp kim kim loại. Nếu như đem hồng viêm của hắn đi thiêu đốt thì có thể phải mất nhiều thời gian mới có thể mở được cửa lớn, đương nhiên, nếu như là sử dụng thuốc nổ siêu mạnh mà nói thì rất có hy vọng có thể làm nổ tung cả cái cổng.
Vị trí mọi người đang đứng đã có rất nhiều cảnh sát vũ trang hạng nặng đứng canh. Jill huýt còi cảnh sát, nhất thời một tay đại hán da đen khỏe mạnh vội vã chạy tới. Hắn cao hứng nói ra:
- Jill, thật tốt quá, thấy ngươi vẫn chưa lại đây, ta còn lo lắng ngươi trên đường bị chuyện gì...... Bọn họ là…..?
Jill đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên lại thấy phía sau tên đại hán da đen có một nam nhân trung niên đang nôn mửa quay cuồng. Nàng lập tức nói:
- Chuyện của bọn họ một hồi nói sau, trước tiên hãy giải quyết chuyện phiền toái này trước đi.
Nói xong, nàng lại đưa tay cầm lấy súng.
Tại chỗ nam nhân đang nôn mửa cạnh đó có một bé gái khoảng hơn mười tuổi, cô bé không ngừng khóc la gọi cha kêu mẹ, nhưng đại hán da đen đã lớn tiếng quát:
- Cách xa hắn ra một chút. Những người xung quanh đều cách hắn xa xa chút! Các ngươi lo lắng làm gì, còn không nhanh lên tránh xa bọn họ!
Mấy tay cảnh sát kề bên lúc này mới phục hồi tinh thần trở lại, bọn họ vội vàng nắm một tay bé gái kéo ra. Mà gã đại hán da đen đã đi tới, hắn có vẻ muốn kiểm tra một chút xem tên trung niên nam tử kia rút cuộc là bị chuyện gì.
Tên nam nhân đang quay cuồng nôn mửa kia đột nhiên hai mắt tối sầm, hắn hung hãn vồ lấy cổ đại hán da đen táp tới, dễ dàng cắn đứt một miếng thịt. Lúc đại hán da đen rống lên chạy lui ra ngoài thì Jill đã cầm súng hướng về phía tên nam nhân đang quay cuồng nôn mửa rồi bóp cò.
Pằng!"
Đầu tên nam tử đã biến thành zombie kia lập tức bắn nát, trên mặt đất máu tươi vung vãi......
Bé gái kia ngây ra nhìn cha mình, rồi oa một tiếng khóc thét lên nhưng cô bé vẫn bị mấy cảnh sát viên lôi kéo nên không đến được gần thi thể zombie bị bắn nát đầu kia, tiếng gào khóc của em làm những người xung quanh nghe được đều phải nao lòng.
Đám dân thường đứng xung quanh mắt thấy có người đột nhiên biến thành zombie nên bọn họ cũng dần dần trở nên kích động, không ngừng có người xô lấn về phía trước. Tất cả đều hy vọng có thể lấn được đến lối vào trạm kiểm tra, bên ngoài trạm kiểm tra chính là thế giới hòa bình vô cùng an toàn.
Jill cũng không để ý xem người xung quanh như thế nào, nàng chỉ lo đỡ đại hán da đen ngồi dậy dưới đất, rồi hỏi tiếp:
- Các ngươi không phải là đã tới đây từ sớm sao? Tại sao còn không chịu đi ra ngoài? Trong thành phố đều hỗn loạn, chỗ nào cũng tràn ngập quái vật như tên mới vừa rồi vậy, các ngươi nên mau đi ra ngoài trước đi.
Đại hán da đen cười khổ nói:
- Chúng ta thật sự rất muốn mau mau rời khỏi chỗ này từ sớm rồi nhưng bị đám thủ vệ chỗ trạm kiểm tra này ngăn trở. Bọn chúng nói ý tứ của cấp trên là tạm thời không cho chúng ta ra khỏi thành phố, trước tiên ở đây duy trì một chút trật tự. Mẹ kiếp, duy trì trật tự cái con mẹ gì a. Chỉ có tổ chức an bài cho mọi người ra khỏi thành phố này mới là chuyện đúng lý a!
Đang khi hai người nói chuyện, cổng lớn bằng sắt thép chỗ trạm kiểm tra bắt đầu đóng lại, khiến cả hai lập tức đều ngẩn cả người. Không chỉ có bọn hắn ngây ra mà ngay cả mọi người bên cạnh cũng đều ngơ ngác, nhất thời tất cả mọi người bắt đầu liều mạng chạy về hướng cửa lớn bằng sắt thép. Mặc dù còn có cảnh sát ngăn trở, nhưng ngày càng có nhiều cảnh sát cũng bị ngây ra nhìn về phía trên.
Trên tường vây bằng sắt thép một nam tử cầm loa phóng thanh lớn tiếng nói:
- Tất cả mọi người nghe đây. Trạm kiểm tra tạm thời đóng cửa, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào. Mọi người cứ yên tâm, chúng ta chỉ là vì bảo vệ sự an toàn cho người khác cho nên mời mọi người ở lại trong thành phố đi.
Một nữ nhân tay cầm máy quay phim video lớn tiếng hỏi ngược lại:
- Ngươi muốn chúng ta làm cái gì ở chỗ này? Trong thành phố khắp nơi đều là quái vật a!
Tên nam tử kia tiếp tục nói:
- Yên tâm đi, chúng ta sẽ áp dụng biện pháp thích hợp. Sẽ cho thả thực phẩm bằng dù cho mọi người duy trì cuộc sống, cũng sẽ có thuốc men và đồ vật này nọ, vì không để tình huống tiếp tục bị mất kiểm soát, bây giờ mời mọi người về nhà đi thôi.
Mặc dù hắn nói như vậy nhưng quần chúng phía dưới chỉ càng kích động them, không ngừng có người xô đẩy về phía trước. Trong khoảng cách chỉ có ngàn mét này tất cả đều là người với người, không ngừng chen lấn xô đẩy lại một chỗ, đám cảnh sát đứng ngay phía trước căn bản là đã không thể ngăn cản được nữa. Mắt thấy đám người không ngừng ùn ùn đổ về hướng cửa lớn bằng sắt thép.
Mặt tên nam tử kia trở nên lạnh lùng, hắn đột nhiên móc ra một khẩu súng bắn chỉ thiên một phát, rồi hướng xuống đám dân chúng ở dưới la to:
- Các ngươi còn có thời gian là năm giây đồng hồ để rời xa nơi này!
Mọi người đứng dưới tất cả đều ngây ra nhìn hắn, ánh mắt những người này đều trở nên mờ mịt, không ai biết tiếp theo phải làm cái gì. Chỉ thấy nam tử kia quay đầu sang một tên lính đánh thuê bên cạnh hắn nói:
- Theo lời ta mà làm! Thời gian là năm giây!
Tên lính đánh thuê kia thầm thở dài một tiếng rồi rút súng ra quát:
- Tránh khỏi chỗ này, thời gian là năm giây!
Trong lúc hắn nói xung quanh có hơn mười tên lính đánh thuê cũng đều rút súng ra, tất cả bọn họ đều chĩa súng ra hướng về phía đám dân thường đứng phía dưới.
Bấy giờ Jill và đám cảnh sát mới biết điều bọn họ vừa nói cũng không phải là giỡn chơi, Jill lập tức xô đẩy đám dân thường hướng ra ngoài chạy đi, vừa đẩy nàng vừa hét to:
- Các ngươi chạy nhanh lên a, còn đứng đợi ở chỗ này làm gì? Toàn bộ đều rời đi nhanh lên a!
Còn bọn cảnh sát cũng đều phục hồi tinh thần lại, bọn họ cũng bắt đầu không ngừng xô đẩy đám đông dân thường chen chúc, chỉ có mấy người Trịnh Xá lẳng lặng nhìn hết thảy mọi chuyện phát sinh. Trịnh Xá thản nhiên vung tay chỉ về phía đám lính giữ cửa nói:
- Tình huống như vậy, đoàn đội chúng ta nắm chắc được bao nhiêu phần vượt qua được trạm kiểm tra này? Trương Hằng, sử dụng kỹ năng Phong chi tiễn, phối hợp cùng với phụ ma tiễn+3 có bao nhiêu phần trăm phá được cánh cửa thép này?
Trương Hằng suy nghĩ một chút nói:
- Chưa thử qua, không biết cửa thép này có độ dày cùng độ cứng như thế nào. Nhưng đúng là phụ ma tiễn có uy lực rất lớn, kèm theo tác dụng hủy diệt phàn bắn trúng, ta nghĩ hẳn là có thể phá tan cái cửa lớn này mới đúng. Hơn nữa kỹ năng Phong chi tiễn của ta cũng có tác dụng tăng thêm uy lực.
Trịnh Xá gật đầu nói:
- Chỉ cần có thể phá vỡ cái cửa lớn này vậy thì sẽ không có chuyện gì nữa. Mặc dù chúng ta đề nghị là dùng máy bay trực thăng bay qua khỏi chỗ này nhưng bất cứ chuyện gì đều có rủi ro, cho nên tốt nhất là trước hết hãy nghĩ cách làm thế nào chính diện phá vỡ cái cửa này. Trình Khiếu, ngươi dùng súng tiểu liên của ta chi viện hỏa lực. Trương Hằng, sau khi phá vỡ cửa lớn xong, tiến hành ngắm bắn công kích. Ma pháp của Tiêu Hoành Luật cũng có thể tạo ra một ít hỏa lực áp chế. Sau đó ta cùng Triệu Anh Không đột kích vào. Về phương diện này cần phải làm phiền tới Chiêm Lam, ngươi có thể khống chế một chút đám người ở trong, rà quét vị trí phân bố của bọn họ cho ta và Triệu Anh Không. Miễn là cận chiến, ta không hề e ngại bọn họ......
- Về cơ bản chính là như vậy, nhưng nếu không tới mức bất đắc dĩ thì cũng không nên quá lạm dụng chiến đấu với nhân vật trong phim, đặc biệt là các nhân vật chính trong phim. Nếu không vạn nhất kịch bản bị thay đổi thì rất có thể sẽ không có cách nào tìm được Angela, con gái tiến sĩ......
Trong lúc Trịnh Xá đang nói chuyện thì đám lính đánh thuê đã nổ sung, bất quá cũng may là bọn họ cũng không dám tùy tiện bắn chết dân thường. Vì thế bọn họ đều chỉ nâng súng ngang tầm, mới nhìn qua thì tựa như bắn, nhưng kì thật cũng bất quá chỉ là để đe dọa mà thôi.
Đám người bắt đầu chen nhau chạy tứ tán, ngay cả bọn cảnh sát cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chạy theo, bởi vì sau khi qua thời gian năm giây đó, tựa hồ đối xử với bọn họ cũng không khác dân thường, đám lính đánh thuê này lần nữa nâng súng nhắm ngay bọn họ. Bất đắc dĩ, đám cảnh sát cũng chỉ có thể chạy trốn theo dân thường.
Jill đột nhiên nhìn về phía bọn Trịnh Xá lớn tiếng nói:
- Đến giúp ta, chân hắn bị zombie cắn trúng!
Trịnh Xá không nói một tiếng liền đi qua nâng đại hán da đen dậy rồi nói:
- Chúng ta cũng nhanh nhanh rời khỏi chỗ này đi...... Jill, ngươi đi trước chạy xe chở phạm nhân đến đây đi.
Jill im lặng gật gật đầu. Nàng đứng lên đi trước mọi người, cùng lúc đó, nữ nhân tay cầm máy quay phim video lúc nãy vừa lên tiếng cũng nói:
- Các ngươi nhiều người như vậy, có thể cho ta theo được không? Ta không có vũ khí, cũng sợ phải gặp lại đám quái vật ăn thịt người này. Các ngươi có thể cho ta theo cùng được không?
Trịnh Xá vừa cười vừa nói:
- Như vậy ngươi chỉ cần chạy theo chúng ta. Chỉ cần ngươi không lạc là được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Đang lúc vừa nói vừa đi thì Jill đang ở phía trước mọi người đột nhiên chạy trở lại, mặt nàng xanh mét nói:
- Xe của chúng ta bị người lấy đi rồi, nhất định là mới vừa rồi trong lúc hỗn loạn đã có người cướp mất xe chở tù, làm sao bây giờ? Gần đây toàn là quốc lộ, phải đi mất vài giờ mới có thể tới khu vực nội thành. Nhưng trong nội thành tất cả đều tràn ngập quái vật ăn thịt người, phải làm sao bây giờ?
Đại hán da đen nọ đột nhiên nói:
- Tiến về phía trước đi, lộ trình mất sáu tiếng. Chỗ đó một đại giáo đường gần quốc lộ, tại đó chúng ta có thể nghỉ ngơi một đêm. Có chuyện gì thì đợi tới hừng đông ngày mai rồi chúng ta hẵng quyết định, mọi người thấy thế có được không? Không còn biện pháp khác, chỗ đó theo ta biết là nơi an toàn nhất gần bằng chỗ này.
Đây vốn chính là quá trình diễn ra kịch bản, đám người Jill chắc chắn sẽ tới đại giáo đường nọ, hơn nữa thời gian cũng đã gần rạng sáng nên Trịnh Xá chỉ yên lặng gật đầu, liền nghe theo chỉ thị của đại hán da đen, theo quốc lộ tiến về phía trước.
Dọc theo đường đi khắp nơi đều thấy dân thường lang thang, có người mới từ trong thành phố chạy ra, cũng có người mới từ trạm kiểm tra trở ngược lại. Một số đông dân thường cứ như vậy ngồi bên ngã tư đường chờ trạm kiểm tra mở cửa, nhưng theo đúng kịch bản phim thì điều bọn họ chờ đợi không phải là người tới cứu viện hoặc đưa đi, mà chính là một trái bom vô tình hủy diệt hết thảy mọi thứ.
Mọi người cứ như vậy lẳng lặng đi về phía trước. Ước chừng đi được khoảng hơn một tiếng thì xuất hiện một tiệm sửa xe cửa đóng chặt ven đường, Trịnh Xá cười hắc hắc nói:
- Mọi người cùng đoán thử xem sao, trong nhà xe ở đây có để lại xe cộ gì không?
Tất cả mọi người đều sửng sốt một chút, Trịnh Xá lấy từ trong Nạp giới ra cây quân đaon hắn tới chỗ cửa đóng chặt đó chém ngang một phát rồi thọc tay vào khe hở vừa bị chém rách. Trong tiếng sắt thép rên lên ken két thì hắn đã xé rách xong khối sắt thép đó. Đối với các thành viên trong tiểu đội thật ra không có gì, hai gã tân nhân và nữ nhân cầm máy quay phim cũng không có cảm giác gì lạ, chỉ có Jill và đại hán da đen lại biến sắc. Bọn họ yên lặng liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng không nói câu nào.
Người thường xem náo nhiệt, dân chuyên nghiệp xem cách thức. Không phải dân trong nghề chỉ biết cứ như vậy mà nhìn, còn người hiểu biết thì mới hiểu vừa rồi lực lượng của Trịnh Xá mạnh đến mức nào. Vẻn vẹn chỉ là một cái khe nhỏ mà thôi vậy mà hắn có thể kéo xuống cả một khối sắt thép lớn từ trên cửa, cỗ lực lượng này người bình thường tuyệt đối khó có khả năng có được. Ít nhất thì cũng không phải là với thể hình hiện tại của Trịnh Xá, hắn khó có thể có được lực lượng đó. Nếu như Trịnh Xá là một người thân cao hai mét tư – hai mét rưỡi, là một gã đại hán cân nặng từ ba trăm cân trở lên thì mới có khả năng làm được như vậy.
Đại hán da đen chờ đến khi những người còn lại đều đi ra hướng nhà để xe, lúc này hắn mới thấp giọng nói:
- Jill, ngươi tìm được bọn họ ở đâu ra vậy? Ngươi chẳng lẽ không phát hiện là trên người bọn họ có mùi huyết tinh sao? Trong đám đó có vài tên chắc chắn đều đã trải qua sống chết trên chiến trường, khẳng định so với bọn lính đánh thuê mà ta gặp qua kia càng giàu kinh nghiệm chiến đấu hơn nhiều. Ngươi nhìn động tác của bọn họ có thể biết ngay, vài người trong đám, cho dù chỉ là đi đứng bình thường mà cũng ra dáng động tác phòng vệ, chỉ cần có động tĩnh liền lập tức phát động công kích....... Ngươi tin chắc bọn họ sẽ không gây bất lợi cho chúng ta chứ?
Jill cũng thấp giọng hồi đáp:
- Tin chắc thì không thể, nhưng ta cảm giác được bọn họ sẽ không gây bất lợi cho chúng ta. Có mấy người này đi cùng, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ở trong thành phố chúng ta cũng sẽ an toàn rất nhiều sao? Hơn nữa ta cảm giác được đám người bọn họ thật ra cũng không tệ lắm.......
Đại hán da đen gật đầu không nói thêm gì nữa. Lúc này, từ trong nhà để xe phụt sáng ánh đèn xe, một loạt tiếng động cơ vang lên, một chiếc xe tải vận chuyển hàng hóa cỡ nhỏ từ từ chạy ra khỏi nhà để xe.
Trịnh Xá tấp xe ở bên đường, hắn cười nói với đại hán da đen:
- Ngươi biết giáo đường đó ở đâu nên ngươi ngồi cạnh chỗ tài xế đi, để Jill lái xe, ngươi ra giúp hắn chỉ đường. Tiếp theo thì ta phải trông cậy vào hai người các ngươi rồi.
Jill và đại hán da đen nhìn nhau, bọn họ yên lặng gật đầu rồi ngồi vào chỗ tài xế và phụ lái. Các thành viên trong luân hồi tiểu đội và nữ nhân cầm máy quay video thì ngồi phía sau trong gian để hàng trên xe tải. Tiếp đó chiếc xe từ từ lăn bánh tiến về phía con đường xa xa phía trước chìm trong bóng tối.
- Nguồn điện trong thành phố bị cắt rồi sao?
Trịnh Xá hỏi nhỏ.
Tiêu Hoành Luật gật đầu nói:
- Khẳng định là vậy. Trong tình huống này mà còn có điện mới càng thêm kì lạ đúng không?
- Đúng vậy...... Thật là tối…..
Bên ngoài xe tải, bóng đêm đen kịt như mực......
Chiếc xe tải không ngừng tiến về phía trước, dọc đường mọi người cũng dần dần nhìn thấy đám zombie đang lê lết. Bất quá, khi nghe tiếng xe tải ầm ầm chạy qua, đám zombie tựa hồ cũng không cảm thấy hứng thú với máy móc, mặc kệ chiếc xe chạy đi, bóng dáng thành phố đã dần dần xuát hiện trước mắt mọi người.
Jill nhìn thành phố trước mặt, thở dài nói:
- Thành phố này... đã chết rồi.
Đại hán da đen cũng đồng dạng thở dài:
- Đúng vậy, không chỉ đã chết, ta cảm thấy rất có thể nơi này sẽ biến mất không thấy nữa. Mấy thứ quỷ quái này quá đáng sợ, trong vòng mười năm tới căn bản không có ai dám đi vào trong.
Trong lúc nói chuyện, hai bên đường đã dần xuất hiện cửa hàng hoặc nhà dân, chiếc xe lại chạy tới một lúc, tiếp đó, Jill theo hướng dẫn của đại hán da đen từ từ dừng lại. Quả nhiên, phía trướcxuất hiện một khối kiến trúc dạng giáo đường, nhìn qua nơi này là chỗ còn nguyên vẹn nhất so với xung quanh.
Jill cũng Trịnh Xá một trái một phải dìu đại hán da đen, nàng yên lặng nhìn một vài người dân bình thường phía sau, tiếp đó nói:
- Không có cách giúp bọn họ, giáo đường này có vẻ cũng không chứa được bao nhiêu người, ai....
Nói đoạn, nàng dìu đại hán da đen vào trong giáo đường.
Nhìn bên trong cũng rất bình thường, cửa kính xung quanh vẫn còn nguyên vẹn, chỗ ngồi, giá nến cũng không bị đập phá, chỉ có ánh nên không ngừng lập lòe làm cả giáo đường đầy cảm giác âm trầm.
Mọi người yên lặng bước vào trong giáo đường, đang đi tới đột nhiên từ bên cạnh truyền đến tiếng người trầm giọng quát:
- Các người nghe ta nói đây!
Tất cả bị dọa đến phát sợ, dù là đám người Trịnh Xá đã biết trước kịch bản cũng giật nảy mình, thiếu chút nữa đã lôi vũ khí của bản thân ra. Đến khi quay đầu lại, họ nhìn thấy một nam tử trung niên đang chĩa một khẩu súng về phía mọ người, hắn nói vẻ hoảng hốt:
- Chỗ này là địa bàn của ta, các người từ đây tới đây thì cút về chỗ đó cho ta!
Jill vội vàng nói:
- Chúng ta chỉ cần một chỗ nhỏ thôi, bên ngoài quá hỗn loạn, để chúng ta chờ đến bình minh được không, ngươi thấy thế nào?
Nam tử trung nien tựa hồ bị kích thích thêm, hắn lập tức chĩa súng vào Jill quát:
- Ngươi, ngươi câm mồm đi cho ta!
Hán tử da đen lập tức nói:
- Bình tĩnh, bình tĩnh một chút, chúng ta sẽ không gây nguy hiểm cho ngươi, ngươi xem, chúng ta cũng không phải đám quái vật ăn thịt người như ngoài kia, ngươi xem đi, chúng ta đều là người bình thường!
Nam tử trung niên kia bấy giờ mới hồi phục tinh thần, hắn chần chừ không muốn bỏ súng xuống, mãi đến khi Trịnh Xá thản nhiên nói:
- Ngươi xem chúng ta nhiều người ở cùng một chỗ thì an toàn hơn? Hay là một mình ngươi ở lại đây thì an toàn hơn? Nhiều người cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, không phải sao?
Bấy giờ nam tử kia mới từ từ bỏ súng xuống, nhưng bộ dạng hắn vẫn có vẻ đề phòng như cũ, yên lặng nhìn mọi người đi vào trong giáo đường, mãi đến khi tất cả mọi người ngồi xuống hắn mới đi tới.
Jill chờ đến lúc tất cả ngồi xuống, nàng lấy hai cái bình nhỏ ra, tiếp đó đưa cho đại hán da đen, cô gái mang máy quay, nam tử trung niên mỗi người một viên thực phẩm dạng nén và nước uống cố định. Mấy người Trịnh Xá tự lấy thức ăn và nước uống của mình ra, chi cho hai tân nhân rồi cũng bắt đầu ăn uống.
Ba người đại hán da đen lần đầu tiên ăn mấy thứ này, bọn họ vốn tưởng là uống thuốc men gì đó, đến khi ăn vào miệng mới phát hiện cảm giác đói bụng đã hoàn toàn biến mất, hơn nữa trong miệng vẫn thoang thoảng mùi thức ăn. Nhất thời ba người kinh ngạc nhìn Jill, mỹ nưn cảnh sát này lại chỉ tay về phía Trịnh Xá nói:
- Đừng nhìn ta, thứ này là của bọn họ, ta chỉ thuận tiện lấy được một ít thôi.
Nói xong, nàng rút trong túi ra một bao thuốc lá.
Trịnh Xá nhìn mấy người còn lại cười cười, khi hắn nhìn thấy Jill rút thuốc lá ra, trong lòng không hiểu sao lại thấy nhói đau, hắn cười nói:
- Nếm thử thuốc của ta xem.
Jill kỳ quái nhìn Trịnh Xá cũng rút ra một bao thuốc lá, nàng nhận lấy một điếu, châm lêm hít một hơi, tiếp đó kinh ngạc nói:
- Ngon thật a, hương vị loại thuốc này rất tuyệt, hiệu gì vậy?
Trịnh Xá cũng châm một điếu rồi đưa thuốc cho mấy nam nhân còn lại trong đội, nói:
- Thuốc lá tư nhân, không có nhãn hiệu, ở đây còn một bao chưa mở, ngươi cầm đi.
Nói đoạn, hắn lấy từ trong Nạp giới ra một bao thuốc lá ném cho Jill.
Lúc này, cô gái cầm máy quay kia có vẻ đã bớt kinh ngạc sau khi ăn thực phẩm dạng nén và nước uống trạng thái cố định, nàng cầm máy quay chĩa về phía mọi người, vừa quay vừa nói:
- Xin hỏi có ai biết chuyện gì đang xảy ra ở thành phố này không? Ta tự nhiên bị hàng xóm lôi kéo đến đây, dọc đường lại nhìn thấy rất nhiều quái vật ăn thịt người, đúng rồi, các ngươi có thấy đám quái vật ấy không?
Lúc này, bên ngoài cửa kính lóe lên một tia chớp, phảng phất như sắp có mưa.
Đại hại da đen lại kỳ quái nhìn xung quanh giáo đường hỏi:
- Chỗ này không còn ai sao?
Vừa dứt lời, một loạt âm thanh sột soạt truyền tới, mọi người nhìn quanh bốn phía, Trịnh Xá cùng đám đội viên liếc mắt với nhau, mỗi người đều lấy ra vũ khí của mình. Đặc biệt Trình Khiếu trực tiếp cầm thanh Heat Hawk ra, uy thế thập phần kinh người.
Jill và đại hán áo đen nhìn nhau, tiếp đó nàng cẩn thận đi vào phía sâu trong giáo đường, còn mọi người cẫn đứng ở giữa sảnh lớn như cũ. Khoảng một phút sau, cô gái cầm máy quay kia rút cuộc không nhìn được kêu lên:
- Ta, ta muốn rời khỏi đây, chỗ này nhìn quá âm trầm, quá kinh khủng...
Nói đoạn, nàng quay người chạy ra cửa.
Trịnh Xá thấp giọng nói:
- Trình Khiếu, Trương Hằngm các ngươi tới bảo vệ Jill, nhìn thấy Licker.... giết. Trên đồng hồ có ghi, giết chết một Licker được thưởng 50 điểm, cứ tận lực giết đi. Cẩn thận đừng để chúng đến quá gần, cận chiến giao cho Trình Khiếu.
- Triệu Anh Không, bảo vệ mọi người cùng tân nhân, chiến đấu ở đây giao cho ta.
Nói xong, Trịnh Xá lấy từ trong Nạp giới ra quân đao và súng tiểu liên cỡ nhỏ, tiếp đó hắn nhìn cô gái cầm máy quay quát lớn:
- Không được mở cửa!
Đáng tiếc, hắn nói chậm mất một nhịp, cô gái kia đã mở toang cửa ra, hơn nữa, vì nghe tiếng Trịnh Xá nói nên cô ta ngạc nhiên quay đầu lại nhìn hắn. Tiếp theo, từ ngoài cửa, một đàn zombie không ngừng xông tới, lôi kéo cô gái kia ra ngoài cửa. Trịnh Xá phản ứng cũng rất nhanh, hắn từ trước mặt đại hán da đen lao tới chỗ cô gái, một tay kéo nàng ra khỏi đám zombie, sau đó tay kia cầm quân đao nhẹ nhành vung lên. Đám zombie kia nhất thời khựng lại, đầu chúng đạ bị một đao của Trịnh Xá chém bay, đồng thời hắn vội vã đóng cửa lại.
Mọi người tụ tập tại giữa giáo đường, Chiêm Lam đã sớm nhắm mắt lại, nàng thì thào nói:
- Ân, Trương Hằng và Trình Khiếu đã tìm được Jill. Ta cấp cho Trình Khiếu một chỗ trong tâm linh tỏa liên, còn lại là Trịnh Xá và Triệu Anh Không. Các ngươi cứ yên tâm công kích, ta đã xác định được Licker lẻn vào trong này.
Trong đầu Trịnh Xá hiện lên bản đồ vị trí toàn bộ giáo đường, còn có hơn năm mươi con Licker lớn nhỏ, so với Resident Evil 1 thì to hơn không ít, hơn nữa số lượng cũng không phải là bốn con như trong kịch bản, xem ra độ khó lại bị thay đổi.
- Làm tốt lắm, tiếp tục giám sát vị trí của chúng, các ngươi trước tiên cũng không cần công kích, vũ khí bình thường có vẻ cũng không có hiệu quả nhiều với chúng.
Trịnh Xá suy nghĩ một chút, hắn trực tiếp lấy súng máy hạng nặng từ trong Nạp giới ra, tiếp đó, nối liền một băng đạn vào.
Đúng lúc này, mấy cái bóng cực lớn không ngừng lướt qua trên đầu mọi ngươi. Hai tân nhân bị dọa đến run bần bật, cô gái cầm máy quay kia nắm chặt camera, đến khi một con Licker từ trong bóng tối bước ra chỗ có ánh nên, những người nhìn thấy thân hình khổng lồ của nó mới thật sự bị chấn động.
Thân hình gần như không có da dẻ, cơ nhục toàn thân vồng lên, móng vuốt cực lớn tuyệt đối có thể xé rách sắt thép, cơ thể dài hơn năm mét, đầu lưỡi thò ra ngoài miệng, mơ hồ phía trên còn đang nhỏ máu.
Nam tử trung niên lập tức hét lên kinh khủng, hắn vừa la vừa chạy vào trong giáo đường, thanh âm Trịnh Xá quát bảo dừng lại cũng không nghe được. chỉ có đại hán da đen và cô gái cầm máy quay còn đang chần chừ, bất quá bọn họ thấy đám người Trịnh Xá tựa hồ rất bình tĩnh, nên cũng cẩn thận đứng cùng mọi người một chỗ.
- Triệu Anh Không, bảo vệ mọi người và tân nhân, bọn họ căn bản không có sức chiến đấu! Mọi việc ở đây cứ giao cho ta!
Trịnh Xá hít sâu một hơi, hắn không biết đám Licker này so với Alien thì ai đáng sợ hơn, bây giờ cũng không phải là lúc để nghĩ mấy chuyện này. Ánh mắt Trịnh Xá trở nên mở mịt, tiếp đó, giơ súng máy ngắm thẳng vào Licker gần nhất.
Pằng pằng pằng!
Khẩu súng máy này là vũ khí đã được tăng cường uy lực, hoán đổi từ chỗ Chủ Thần, cũng coi như gần đắt đỏ bằng vũ khí khoa học viễn tưởng, ngọn lửa phụt ra từ nòng súng dài gần nửa mét. Con Licker kia còn chưa kịp động đậy cả đầu đã bị bắn thành thịt vụt, uy lực cự đại của súng còn chưa kết thúc, không ngờ bắn xuyên qua nóc giáo đường thành một cái lỗ lớn, mọi người thậm chí còn thấy được cả sao trên trời.
Đám Licker còn lại cũng nhanh chóng di động, trong đó có hai con từ nóc nhà bò tới, ý đồ đánh úp Trịnh Xá từ trên cao. Nhưng khi chúng vừa nhảy tới, Trịnh Xá đã nhắm bắn thẳng tới, uy lực cực lớn không ngờ cắt đút chúng thành hai đoạn, một ít thịt nát và nội tạng rơi vãi đầy đất.
"Lực lượng cực lớn, đầu lưỡi không có lực công kích, móng vuốt phải tới gần mới có thể tấn công. Về cơ bản cận chiến mạnh hơn Alien một chút nhưng độ linh hoạt kém, chỉ cần có đủ vũ khí hạng nặng hoàn toàn có thể bắn chết bọn chúng từ xa"
Trong đầu Trịnh Xá liên tục có tin tức, hình ảnh do Chiêm Lam truyền tới, vì vậy hắn gần như không cần ngắm đã có thể nổ súng công kích. Đến khi giết chết bảy tám con Licker, Chiêm Lam đột nhiên thấp giọng kêu lên, đồng thời, Trịnh Xá cũng nhận được hình ảnh...
Một con Licker dài đến tám chín mét, nó không ngờ lại vung trảo xé tan một con Licker khác đang chạy trốn. Tiếp đó đầu lưỡi cực lớn cuốn qua, nuốt xác của đám Licker trước vào bụng, thân hình nó tựa hồ càng lúc càng lớn, hơn nữa bắt đầu từ từ bò tới chỗ mọi người.
"Tiến hóa sao? Giống như trong Resident Evil 1, sau khi ăn thịt người sẽ tự cải tạo gen của bản thân, cho nên... cũng là thể tiến hóa sao?"
Trịnh Xá nuốt nuốt nước bọt, tiếp đó hắn đưa súng máy nhắm vào phía đó, con Licker khổng lồ cũng dần dần lộ ra khỏi bóng tối, to lớn mà dữ tợn....
Updated 230 Episodes