Chương 50

Người bị cuốn vào sự không gian hỗn loạn sẽ bị cuồng phong và lốc xoáy cắt thành nhiều mảnh và thường sẽ xuất hiện ở một trong ba giới gần với giới đã biến mất.

Cho nên, nếu như A Lạc thật sự… vậy nàng sẽ xuất hiện trong ba giới xung quanh hoang giới. Điều này có nghĩa là, chàng phải rời khỏi hoang giới.

Ngay bên hồ nước mà Tang Lạc biến mất, dựa vào hắc tuyền thủy trong không gian, Phó Thanh Viễn chăm chỉ hấp thu linh lực tu luyện không ngừng nghỉ từ ngày này qua ngày khác. Mười năm sau, cuối cùng chàng cũng thăng cấp thành công từ kim đan tầng năm lên thành tu sĩ nguyên anh.

Đây là tốc độ tu luyện cực kỳ đáng sợ, tu luyện càng về sau càng khó khăn, chưa kể đến linh căn của Phó Thanh Viễn cũng không tốt. Cho dù là thiên tài đơn linh căn e là tốc độ cũng chỉ có thể tương đương với chàng bây giờ.

Phó Thanh Viễn không biết dựa vào hắc tuyền thủy tu luyện thì bản thân sau này sẽ có nguy hiểm tiền ẩn gì, nhưng chàng đã rơi vào trạng thái nửa điên sau khi đồ đệ biến mất trước mặt chàng nên cũng không quan tâm những điều này. Chàng chỉ biết mình phải sớm rời khỏi hoang giới để đi tìm đồ đệ đang đơn độc một mình.

Tìm xác của nàng, sau đó để nàng mãi mãi ở bên cạnh mình. Tốc độ tu luyện quá nhanh để lại nguy cơ tiềm ẩn cũng không sao, phải nhanh lên nhanh hơn nữa, để đến bên cạnh nàng.

Mười năm sau khi Tang Lạc biến mất, sau quá trình tu luyện điên cuồng đó, Phó Thanh Viễn trở thành tu sĩ nguyên anh.

Vào ngày kết anh thành công, chàng liếc nhìn hồ nước không xuất hiện bất cứ gợn sóng nào và hoang giới cũng không có gì thay đổi suốt mười năm kia, rồi chàng không chút do dự, quay người rời khỏi hoang giới.

Làn gió mát ở hoang giới thổi tung chiếc áo màu xanh lá cây và mái tóc không biết từ khi nào nhuộm sang màu xám trắng của chàng. Mái tóc đen trắng đan xen vào nhau cùng với khuôn mặt gầy gò xanh xao khiến chàng như sắp biến mất trong làn gió.

Nhưng linh lực tràn ra từ lòng bàn tay của chàng lại rất dữ dội và nguy hiểm, luồng linh lực mà mắt thường không thể nhìn thấy như một thanh kiếm lao thẳng lên vùng hoang giới, dường như phá vỡ một kết giới nào đó. Khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng của chàng đã biến mất.

Rời khỏi hoang giới, những gì chàng nhìn thấy là những khe hở hỗn độn giữa các giới với nhau. Ba mươi năm trước, chàng đã cùng đồ nhi của chàng bị ép vào hoang giới tại chỗ này.

Nghĩ đến hai mươi năm bên nhau ấm áp yên bình ở hoang giới, ánh mắt Phó Thanh Viễn cuối cùng cũng có chút thần sắc, nhưng lại biến mất trong một thoáng rồi lại trở nên tĩnh mịch sâu thẳm trong giây lát. Bởi vì sau khi rời khỏi hoang giới, chàng vẫn không cảm nhận được mối liên kết với đồ đệ của mình.

A Lạc là thủ đồ của chàng, chàng có thể cảm nhận được sinh tử của nàng trong phạm vi nhất định. Khi còn ở hoang giới chàng có thể tự nhủ rằng đó là do sực cách biệt của kết giới, nên chàng mới không cảm nhận được. Nhưng bây giờ đã ra khỏi hoang giới chàng vẫn không cảm nhận được, vậy thì chỉ có hai khả năng. Một là A Lạc ở rất xa chàng, hoặc là cơ thể của nàng đã bị hủy hoại từ lâu.

“Vết thương của tỷ sao rồi?”

“Không sao, chưa chết được.” Yến Vũ tự thoa thuốc lên cánh tay bị thương của mình, ngại ngùng liếc nhìn Tang Lạc, “A Tử, xin lỗi, lần này là ta liên lụy đến cô rồi.”

Tang Lạc vừa băng bó vết thương trên thắt lưng của mình xong, nghe những lời này mỉm cười nói: “Trước đây ta không hiểu chuyện, liên lụy đến tỷ cũng không phải chỉ một hai lần.”

“Không giống nhau, ta không ngờ đến bây giờ họ vẫn không chịu bỏ cuộc! Hơn nữa họ còn phát hiện ra tung tích của ta, lần này nhất định họ sẽ không bỏ qua. Lúc nãy chỉ là hai tu sĩ trúc cơ đến thăm dò xem rốt cuộc có phải là ta hay không, người tu sĩ trốn thoát đó đã khẳng định rồi. Cho nên lần sau người mà họ phái đến e không chỉ là tu sĩ trúc cơ, cũng có thể sẽ là kim đan hoặc nguyên anh.” Yến Vũ lắc đầu cười nói một cách gượng gạo, khuôn mặt luôn tươi cười vui vẻ mang theo chút dữ tợn, giống như một con sói cái bị chọc đến nổi giận.

Nàng ấy liếc nhìn Tang Lạc, do dự một hồi kiên quyết nói: “A Tử, ta không thể cùng cô đi tìm sư phụ nữa, chúng ta tạm thời tách ra đi, để khi nào ta giải quyết xong bọn người đó sẽ đến tìm cô.”

“Tỷ muốn một mình đối mặt với những người đó? Ta xem tỷ là tỷ tỷ rồi thì sẽ không để tỷ một mình đối mặt với nguy hiểm.” Tang Lạc lạnh lùng lắc đầu, cất thuốc trị vết thương trên tay đi.

Yến Vũ có chút nghiêm khắc nhìn nàng, chỉ mong nàng được tốt hơn, “Con nha đầu này sao lại ngoan cố như vậy, tỷ tỷ đây đâu phải đi vào chỗ chết! Năm xưa chẳng phải một mình ta trốn thoát khỏi tay của bọn người đó rồi còn ung dung tự tại hết bao nhiêu năm đấy thôi, lần này chỉ cần ta trốn thật kỹ một thời gian giống như lần trước, bọn người đó tìm không được ta thì sẽ từ bỏ thôi, đến lúc đó ta lại đi tìm cô.”

Yến Vũ nói xong, nhìn qua thì thấy Tang Lạc không hề nhúc nhích, lại nhìn vết thương trên bụng nàng rồi nghiến răng nghiến lợi nói thêm một câu: “Người hay gây rắc rối như cô thì không nên đi theo ta để gây thêm rắc rối nữa.”

“Nói ra tu vi của ta còn cao hơn so với tỷ, loại sương khí đó của ta cũng có thể xem như một vũ khí lợi hại, trải qua bao nhiêu ngày tháng lịch luyện bây giờ trên cơ bản đều là ta đang chăm sóc tỷ. Ta mà gây trở ngại cho tỷ? Tỷ nên tìm một lý do tốt hơn đi.” Tang Lạc chịu đựng cơn đau của vết thương, hờ hững nhẹ nhàng liếc nhìn người bạn tốt này của mình, chặn họng nàng ấy đến nỗi tối sầm mặt lại.

“Chủ nghĩa anh hùng đơn độc đúng là thứ thật không thể chấp nhận được.” Tang Lạc lẩm bẩm một câu rồi nói: “Được rồi, bây giờ nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng lãng phí lời nói với ta nữa, những ngày tháng chạy thoát thân của chúng ta sau này sẽ không nhẹ nhàng như khoảng thời gian trước đâu.”

Trong vài tháng tiếp theo, Tang Lạc và Yến Vũ liên tục chạy trốn giữa các giới với nhau, đều là những giới tu chân cấp trung, hạ đẳng gần như chỉ có giới của người phàm. Bởi vì giới thượng đẳng nếu không có lời mời và sự giới thiệu thì không thể vào được.

Trải qua một thời gian trốn chạy dài dằng dặc thì hai cô nương cũng quen dần, những ngày tháng lấy trời làm chăn lấy đất làm giường cũng không khó khăn như trong tưởng tượng. Chạy tứ tung như một con cáo ranh mãnh, không bao giờ đối đầu với những tu sĩ truy kích, có vài lần buộc phải đối đầu với chúng, cả hai đều đánh không lại nên đành mang theo vết thương bỏ trốn.

Mỗi lần băng bó vết thương, Tang Lạc đều nói đùa rằng, nàng cảm thấy bản thân đã tích lũy rất nhiều kỹ năng và kinh nghiệm thực tế.

“Điều này thực tế hơn nhiều so với những cử chỉ khoa tay múa chân trước đây với sư phụ, sư phụ luôn dừng đúng lúc vì sợ làm tổn thương ta, thế nên những gì ta học được cũng rất hạn chế. Ta cảm thấy nếu bây giờ ta trở về, sư phụ nhất định sẽ bị người đồ đệ được việc như ta làm cho hết hồn ha ha ~” Tang Lạc nói đùa.

Yến Vũ đã quen với việc cô nương này hở chút là nói sư phụ thế này thế kia, vì vậy nàng ấy cũng giống như trước đây xì một tiếng, “Ta đoán sư phụ của cô mà có có hết hồn chắc cũng vì bị những vết sẹo trên người cô dọa.”

“Hết cách rồi, mặc dù ta cũng không muốn để lại sẹo, nhưng bây giờ chúng ta không có thời gian bảo dưỡng, đợi khi chuyện này xong xuôi ta sẽ mua những linh đan linh thảo xóa sẹo. Phải tẩy sạch những vết sẹo rồi mới đi gặp sư phụ. Nếu không, bị sư phụ nhìn thấy những vết sẹo này, nhất định sẽ xảy ra những chuyện kinh khủng.” Tang Lạc hơi rụt đầu, dáng vẻ sợ hãi đó Yến Vũ nhìn thấy liền bật cười.

“Hi hi, chết tiệt, cười rung tới vết thương đau quá.”

“Đáng đời.”

Sau một tháng lẩn trốn khắp nơi, hai người lần nữa đối đầu với hai tu sĩ đang truy đuổi họ.

“A Tử!”

Tang Lạc bị rơi xuống hồ nước, nàng nhìn thấy người bạn gọi tên của mình, sau đó rơi xuống đất, toàn thân bê bết máu. Nàng duỗi tay nhìn về bên này, máu trên mặt cũng hòa cùng với nước mắt, từ từ thấm vào.

Nàng và Yến Vũ chạy trốn khắp nơi, còn là ở một giới không xác định, bị một tu sĩ kỳ kim đan chặn lại, vào thời khắc cuối cùng đã đột phá được tầng bảy bộ công pháp mà nàng tu luyện, có tu vi tương đương kỳ kim đan. Cho dù là vậy nàng vẫn phải chống chọi với những vết thương nghiêm trọng và dùng ám khí sương khí đánh bất ngờ, cộng thêm sự hợp rơ với Yến Vũ nên mới giết được tu sĩ kỳ kim đan đó.

Kết quả cả hai đều bị tổn thương, Tang Lạc bị cú đánh cuối cùng của tu sĩ kỳ kim đan đó đánh rơi xuống hồ nước bên cạnh, cảm nhận được lực hút có chút quen thuộc, chợt nhận ra rằng mình dường như phải trở về.

“Ta trở về tìm sư phụ đây, xin lỗi, A Vũ.” Tang Lạc dùng sức lực cuối cùng hét lên, cũng không biết Yên Vũ có nghe thấy hay không.

Vừa sợ vừa mừng vừa không nỡ, đủ loại tâm trạng phức tạp dồn dập trong lòng, cuối cùng Tang Lạc chỉ có thể nhắm mắt chìm vào trong bóng tối.

Tiếng nước “ào ào” vang lên, mặt hồ yên tĩnh ở hoang giới đột nhiên xuất hiện một bóng người. Vết thương trên người nàng vẫn không ngừng chảy máu, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ cả mặt hồ xanh biếc xung quanh.

Dù sắc mặt tái nhợt, nhưng nhìn về nơi bấy lâu nay nàng vẫn nghĩ đến, đôi mắt của Tang Lạc bỗng sáng bừng lên. Nàng không lo được những điều khác nữa, chạy về phía bên bờ, lớn tiếng gọi sư phụ.

Không ai trả lời nàng, nàng cũng không nản lòng, xử lý sơ qua vết thương trên người để trông bớt đáng sợ hơn xong, nàng mới vội vàng chạy đến ngôi nhà ở hoang giới nơi nàng và sư phụ sinh sống.

Mặc dù nàng đã sống một năm ở thế giới bên đó, nhưng không biết thời gian bên này có giống với bên kia hay không, sư phụ hẳn đã hoảng sợ vì sự biến mất đột ngột của nàng, nàng phải nhanh chóng gặp được sư phụ mới được. Nụ cười ngập tràn trên khuôn mặt của Tang Lạc, tất cả mọi thứ đều bị bỏ lại phía sau, nàng một lòng chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng về nhà gặp sư phụ, sau đó lao đến vòng tay của chàng.

Lúc này Phó Thanh Viễn đã rời khỏi hoang giới một tháng nhưng không tìm được bất kỳ tin tức nào của đồ đệ ở ba giới lân cận, nên chàng đã đi đến nơi xa hơn để tìm kiếm.

Giới tu chân cấp cao, Túc Nhật giới. Ôn Lương trong bộ trang phục trắng đứng trong sân cắt tỉa cành hoa nghe thuộc hạ bẩm báo, mỉm cười rồi chậm rãi ngắt một cành hoa trên cành.

“Ồ? Ta nên thở dài vì rõ ràng việc mười phần chắc chín của năm xưa mà mấy tên bất tài kia cũng có thể làm hỏng được, hay là nên thở dài vận may của Phó Thanh Viễn lại tốt như vậy, đến bây giờ vẫn chưa chết.”

“Chuyện của ba mươi năm trước là do thuộc hạ bất tài, xin Ôn công tử tha mạng.” Tu sĩ hoảng sợ lập tức nằm bò dưới đất.

“Bỏ đi, nếu như Phó Thanh Viễn vẫn còn sống, vậy còn đồ đệ mà hắn quý trọng thì sao?” Ôn Lương xoay bông hoa đỏ trên tay, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chơi đùa cánh hoa, ánh mắt dịu dàng như đang nhìn nhân tình của mình.

“Hình như là chết rồi, tên Phó Thanh Viễn đó bây giờ tuy đã kết anh, nhưng ý chí suy sụp, nghe nói cả ngày đi khắp nơi tìm thi thể của đồ đệ, không đáng ngại. Nếu Ôn công tử thấy cần, thuộc hạ sẽ đi giết…”

“Ta không cần những thuộc hạ tự cho mình là thông minh.” Giọng điệu Ôn Lương lạnh lùng khiến cho người quỳ dưới đất đổ mồ hôi hột.

“Ôi sư đồ, chỉ còn lại một mình sư phụ đi khắp nơi tìm tung tích của đồ đệ, nghe thật khiến người ta cảm động.” Ôn Lương sụp mi mắt xuống, giọng điệu nhẹ nhàng, “Vậy thì cho hắn một ‘thi thể’ đồ nhi đi, để khỏi phải đi khắp nơi tìm kiếm, hô hô ~”

“Dạ.”

Khi trong sân chỉ còn lại một mình Ôn Lương, hắn ta đột nhiên cười một cách vui vẻ.

“Hai sư đồ các ngươi làm hỏng sự cố gắng hơn trăm năm của ta, nay, Phó Thanh Viễn ngươi cũng giống như ta, cả đời sống trong khao khát và đau đớn đi.”

Ôn Lương mỉm cười bóp chặt bông hoa đỏ lộng lẫy trong tay, thứ nước màu đỏ từ từ chảy xuống tràn ra dính trên bàn tay như ngọc của hắn ta. “Sư phụ, đồ nhi trút giận cho người, người thấy có vui không. Đợi đến khi Phó Thanh Viễn sống gần như đủ rồi thì con sẽ gi/ết chết hắn, hung thủ đã gi/ết chết sư phụ, con cũng sẽ không buông tha.”

“Và cả con nữa, con đã làm tổn thương người, con cũng sẽ luôn sống trong đau khổ hối hận…” Khuôn mặt dịu dàng của Ôn Lương hiện lên vẻ đáng sợ.

Chapter
1 Chương 1: 1: Tang Lạc
2 Chương 2: 2: Kinh Hồn Trong Núi
3 Chương 3: 3: Thân Như Lục Bình
4 Chương 4: 4: Con Đường Mới
5 Chương 5: 5: Nơi Ở Mới
6 Chương 6: 6: Cái Gọi Là Sư Đồ
7 Chương 7: 7: Đọc Sách - Biến Cố
8 Chương 8: 8: Con Rối Trong Hang Động
9 Chương 9: 9: Tu Luyện
10 Chương 10: 10: Đao Kiếm Phong Sương
11 Chương 11: Chương 11
12 Chương 12: Chương 12
13 Chương 13: Chương 13
14 Chương 14: Chương 14
15 Chương 15: Chương 15
16 Chương 16: Chương 16
17 Chương 17: Chương 17
18 Chương 18: Chương 18
19 Chương 19: Chương 19
20 Chương 20: Chương 20
21 Chương 21: Chương 21
22 Chương 22: Chương 22
23 Chương 23: Chương 23
24 Chương 24: Chương 24
25 Chương 25: Chương 25
26 Chương 26: Chương 26
27 Chương 27: Chương 27
28 Chương 28: Chương 28
29 Chương 29: Chương 29
30 Chương 30: Chương 30
31 Chương 31: Chương 31
32 Chương 32: Chương 32
33 Chương 33: Chương 33
34 Chương 34: Chương 34
35 Chương 35: Chương 35
36 Chương 36: Chương 36
37 Chương 37: Chương 37
38 Chương 38: Chương 38
39 Chương 39: Chương 39
40 Chương 40: Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42: Ngoại truyện về Linh Lung
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71: Phó Thanh Viễn ngoại truyện và ông già tóc bạc
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74: Toàn văn hoàn
Chapter

Updated 74 Episodes

1
Chương 1: 1: Tang Lạc
2
Chương 2: 2: Kinh Hồn Trong Núi
3
Chương 3: 3: Thân Như Lục Bình
4
Chương 4: 4: Con Đường Mới
5
Chương 5: 5: Nơi Ở Mới
6
Chương 6: 6: Cái Gọi Là Sư Đồ
7
Chương 7: 7: Đọc Sách - Biến Cố
8
Chương 8: 8: Con Rối Trong Hang Động
9
Chương 9: 9: Tu Luyện
10
Chương 10: 10: Đao Kiếm Phong Sương
11
Chương 11: Chương 11
12
Chương 12: Chương 12
13
Chương 13: Chương 13
14
Chương 14: Chương 14
15
Chương 15: Chương 15
16
Chương 16: Chương 16
17
Chương 17: Chương 17
18
Chương 18: Chương 18
19
Chương 19: Chương 19
20
Chương 20: Chương 20
21
Chương 21: Chương 21
22
Chương 22: Chương 22
23
Chương 23: Chương 23
24
Chương 24: Chương 24
25
Chương 25: Chương 25
26
Chương 26: Chương 26
27
Chương 27: Chương 27
28
Chương 28: Chương 28
29
Chương 29: Chương 29
30
Chương 30: Chương 30
31
Chương 31: Chương 31
32
Chương 32: Chương 32
33
Chương 33: Chương 33
34
Chương 34: Chương 34
35
Chương 35: Chương 35
36
Chương 36: Chương 36
37
Chương 37: Chương 37
38
Chương 38: Chương 38
39
Chương 39: Chương 39
40
Chương 40: Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42: Ngoại truyện về Linh Lung
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71: Phó Thanh Viễn ngoại truyện và ông già tóc bạc
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74: Toàn văn hoàn