Nghi Ninh Hầu lão phu nhân ăn giấm lão Nghi Ninh Hầu nuôi anh vũ xong, quay lại hỏi: “A Hoan có mập hơn không? Bây giờ đã ngồi vững chưa?”
Khương Tự cười nói: “Đã biết bò rồi.”
Nghi Ninh Hầu lão phu nhân lấy làm kinh hãi: “A Hoan còn chưa được tám tháng đi, mới đó mà đã biết bò?”
Đều nói ba lật sáu ngồi bảy lăn tám bò, nhưng bình thường điều này chỉ dùng để nói những đứa trẻ tương đối cứng cáp, đặt ở con cưng nhà phú quý thường sẽ chậm hơn. Cũng thế, người hầu hạ càng nhiều càng sợ tiểu chủ tử bị va chạm, luyện tập ít tự nhiên sẽ chậm hơn.
“Đúng thế, có thể bò ra thật xa.” Khương Tự nhắc tới nữ nhi, trong mắt tràn đầy ý cười.
A Hoan biết bò sớm không có gì lạ cả, có một lần nàng tận mắt nhìn thấy Nhị Ngưu dùng miệng rộng ủi A Hoan bò về phía trước, A Hoan không muốn động, thế mà còn hù dọa.
Nghĩ đến nữ nhi bị chó lớn thúc giục gian nan bò về phía trước, Khương Tự chỉ cảm thấy buồn cười.
Nghi Ninh Hầu lão phu nhân cũng thật cao hứng: “Vậy cũng tốt, hài tử khỏe mạnh tốt hơn bất cứ điều gì. Ngươi khi còn nhỏ chả giống A Hoan chút nào, nhỏ yếu y như một con mèo con.”
Nghi Ninh Hầu lão phu nhân dường như nghĩ đến gì đó, ánh mắt chớp động.
Khương Tự nhẹ nhàng mím môi, như đang do dự.
Nghi Ninh Hầu lão phu nhân nhìn ra khác thường, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Bà ngoại, con cảm thấy Thái Hậu không thích con lắm ——”
Nghi Ninh Hầu lão phu nhân hơi ngưng lại, tay cầm chung trà gập lại.
Trong lòng Khương Tự biết chỉ nhắc tới một câu như vậy tác dụng không lớn, hơi hòa hoãn nói: “A Cẩn thành con nuôi của Hoàng Hậu, cũng không biết là họa hay phúc……”
Tay Nghi Ninh Hầu lão phu nhân hơi run lên, càng thêm trầm mặc.
Khương Tự vươn tay kéo lại cánh tay Nghi Ninh Hầu lão phu nhân, nhẹ giọng nói: “Bà ngoại, Thái Hậu không thích con, là bởi vì chuyện nương con với Vinh Dương trưởng công chúa lúc trước sao?”
Nghi Ninh Hầu lão phu nhân nhìn Khương Tự một cái thật sâu, tâm tình lặng đi.
“Bà ngoại ——”
Nghi Ninh Hầu lão phu nhân giơ tay xoa xoa đỉnh đầu Khương Tự, như khi nàng còn nhỏ, thanh âm khàn khàn: “Có lẽ là ngươi nghĩ nhiều, Thái Hậu sao lại không thích ngươi được? Nương ngươi với Vinh Dương trưởng công chúa xa cách là bởi vì Thôi tướng quân, đó vốn không phải mẹ ngươi sai, Thái Hậu là người hiểu lý lẽ, sẽ không bởi vì việc này mà không thích ngươi ——”
Khương Tự chớp chớp mắt, ánh mắt lóe giảo hoạt: “Nói như vậy, Thái Hậu không thích con là có nguyên nhân khác?”
Nghi Ninh Hầu lão phu nhân cứng đờ, cười lắc lắc đầu: “Ngươi nha đầu này, làm sao lại nhận định Thái Hậu không thích ngươi?”
Trong lòng Khương Tự có chút thất vọng.
Bà ngoại không chịu lộ chút gió nào, xem ra hôm nay lại tay không mà về rồi.
Cũng may nàng đã sớm có chuẩn bị, cười khổ nói: “Thích cùng không thích luôn có thể cảm giác được. Nếu là người khác thì thôi, nhưng hết lần này đến lần khác là Thái Hậu, con chỉ sợ tương lai bởi vì việc này mà gặp phiền toái……”
Trong lòng biết trong chốc lát sẽ không hỏi được gì từ chỗ Nghi Ninh Hầu lão phu nhân, Khương Tự nói xong liền chuyển đề tài, Nghi Ninh Hầu lão phu nhân thì lại có vẻ thất thần.
Chờ Khương Tự cáo từ rời đi, Nghi Ninh Hầu lão phu nhân một mình ngồi đơ ở trong phòng buồn bực hồi lâu, có vẻ tâm sự nặng nề.
Lão Nghi Ninh Hầu xách theo lồng chim đi vào, thấy thế sửng sốt: “Làm sao vậy?”
Nghi Ninh Hầu lão phu nhân hoàn hồn: “Không sao cả.”
Lão Nghi Ninh Hầu treo lồng chim, đi qua: “Tự Nhi tới là chuyện cao hứng, nhưng ta thấy bà như là có tâm sự.”
Nghi Ninh Hầu lão phu nhân giương mắt nhìn nhìn lão Nghi Ninh Hầu, thở dài: “Chỉ là cảm thấy Tự Nhi trưởng thành rồi, chính mình có rất nhiều suy nghĩ.”
Lão Nghi Ninh Hầu không cho là đúng cười cười: “Tự Nhi đã là người làm mẹ, đương nhiên phải trưởng thành. Còn nữa, bà cũng không nhìn xem Tự Nhi gả tới địa phương nào, hoàng thất vốn cũng không phải thoải mái gì cho cam, bây giờ Yến Vương còn thành con nuôi của Hoàng Hậu, lại càng như đi trên băng mỏng……”
Nghi Ninh Hầu lão phu nhân lập tức trầm mặc, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Hôm nay Tự Nhi nói Thái Hậu không thích nó ——”
Ánh mắt Lão Nghi Ninh Hầu trầm xuống: “Hừ, còn có việc này?”
Nghi Ninh Hầu lão phu nhân gật đầu.
Lão Nghi Ninh Hầu vỗ bàn một cái, cả giận nói: “Không khỏi khinh người quá đáng, năm đó Vinh Dương trưởng công chúa đoạt hôn phu của A Kha, cuối cùng gặp báo ứng cũng là gieo gió gặt bão, nếu Thái Hậu bởi vì việc này mà giận chó đánh mèo đến trên đầu Tự Nhi chính là không biết xấu hổ!”
Nghi Ninh Hầu lão phu nhân lẩm bẩm nói: “Ta chỉ sợ cũng không phải bởi vì việc này ——”
“Bà nói cái gì?”
Nghi Ninh Hầu lão phu nhân phản ứng lại, lắc đầu: “Không nói gì cả.”
Lão Nghi Ninh Hầu lại nhớ tới điều gì, nhíu mày nói: “Ta nhớ lúc còn trẻ bà với Thái Hậu quan hệ rất tốt, sao sau này lại không thấy qua lại nữa?”
Khi đó Thái Hậu là khuê nữ, nhưng không ít lần chạy đến Nghi Ninh Hầu phủ, sau lại không biết vì sao liền cắt đứt qua lại, ông thỉnh thoảng nhắc tới còn khiến lão thái bà trừng mắt dựng mày, hỏi hai lần liền không hỏi nữa.
“Tốt là lúc còn trẻ, trưởng thành rồi có suy nghĩ của từng người, không hợp nhau nữa.” Nghi Ninh Hầu lão phu nhân nói rất bình thản, đáy mắt lại kết băng sương, một vẻ lạnh lùng.
Trong lòng lão Nghi Ninh Hầu biết trong đó nhất định có việc, nhưng lão thái bà không nói cũng không có biện pháp, vì thế nhấc xuống lồng chim thở dài: “Mặc kệ các bà ầm ỹ căng đến cỡ nào, nhưng nếu bởi vì việc này mà ảnh hưởng Tự Nhi, bà tốt nhất vẫn nên nhắc nhở hài tử vài câu, đừng để cho Tự Nhi hoàn toàn không biết gì cả bị người ta tính kế…… Ta ra cửa.”
Lão Nghi Ninh Hầu xách theo lồng chim đi ra ngoài, lại một thanh âm vang lên: “Ta ra cửa.”
Lão Nghi Ninh Hầu lập tức không đi được nữa, cúi đầu nhìn.
Anh Vũ trong lồng sắt ngửa đầu, vẻ mặt vô tội.
Lão Nghi Ninh Hầu nhất thời kích động, chỉ vào lồng chim nói: “Này bà, bà nghe được không, Anh Vũ có thể nói này!”
Mặt Nghi Ninh Hầu lão phu nhân lộ vẻ tò mò đánh giá biểu tình đờ đẫn của con Anh Vũ.
“Nào, nói thêm câu nữa!”
Anh vũ nghiêng nghiêng đầu, không lên tiếng.
Lão Nghi Ninh Hầu nghĩ nghĩ, thử nói: “Ta ra cửa.”
“Ta ra cửa.” Anh vũ có phản ứng.
Lão Nghi Ninh Hầu mừng rỡ thấy răng không thấy mặt: “ Anh vũ này thật đúng là thông minh, không uổng công ta tốn ba trăm lượng bạc mua về ——”
“Hử? Ba trăm lượng?” Vẻ tò mò trên mặt Nghi Ninh Hầu lão phu nhân nhất thời biến mất tăm, thay thế chính là sát khí.
Lão Nghi Ninh Hầu cười cứng đờ.
Hỏng, không cẩn thận nói lỡ miệng.
“A, ta còn có việc gấp, trở về rồi nói.”
Lão Nghi Ninh Hầu mang theo anh vũ chạy nhanh như chớp, để lại Nghi Ninh Hầu lão phu nhân môi phát run.
Chuyện của Tự Nhi đã làm bà đủ lo lắng rồi, lão đầu còn phá của!
Nghĩ như vậy, Nghi Ninh Hầu lão phu nhân lập tức có một loại xúc động muốn bất chấp tất cả nói ra toàn bộ bí mật.
Khương Tự không tìm hiểu được gì từ chỗ Nghi Ninh Hầu lão phu nhân, nhưng cũng không nhụt chí, thầm nghĩ qua ít ngày nữa lại đi một chuyến, cố gắng lâu như vậy rồi, nói không chừng lúc nào đó bà ngoại sẽ nói ra.
Thời gian như nước chảy, mắt thấy đã sắp tới ngày sinh thần của Thái Hậu.
Ngày hôm nay, Tề Vương hẹn Tương Vương đến phủ uống trà.
“ Thọ thần của Hoàng tổ mẫu, Bát đệ chuẩn bị tốt thọ lễ chưa?”
Tương Vương cười cười: “Cũng không khác năm trước là mấy, dù sao ta đưa cái gì thì cũng chỉ có thế.”
Nghĩ đến đã lỡ mất cơ hội làm con Hoàng Hậu, mấy ngày nay tâm tình Tương Vương đều không dễ chịu, nào còn có tâm tư nghĩ đến thọ lễ của Thái Hậu.
Updated 836 Episodes