Nhìn thấy động tác của Cảnh Minh Đế, ánh mắt Thái Tử co lại, phản xạ có điều kiện dùng đôi tay bảo vệ mặt.
Tay Cảnh Minh Đế vỗ về chặn giấy bạch ngọc thấm lạnh, còn lạnh hơn cái chặn giấy chính là tâm của ông.
Tên súc sinh này vậy mà thật sự giả vờ!
Cái gì mà dạy dỗ lại lần nữa, cái gì mà ổn trọng hiểu chuyện, hết thảy đều là chó má, chẳng qua là súc sinh này vì trốn tránh trách phạt mà lừa gạt ông thôi.
Cảnh Minh Đế lạnh lùng nhìn Thái Tử, lửa giận càng tích càng mạnh, chặn giấy bạch ngọc mới đổi rời khỏi tay.
Thái Tử tuy rằng khó được thông minh nhất thời nghĩ ra biện pháp mất trí nhớ, cũng thuận lợi ngụy trang vài ngày, nhưng một khi đứng trước nguy hiểm, lập tức hiện nguyên hình.
Hắn sợ đến chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, hốt hoảng hô: “Phụ hoàng, nhi tử sai rồi ——”
Phương hướng chặn giấy bạch ngọc bay qua cách Thái Tử hơi xa, đập vào vách tường gần cạnh cửa, ngay sau đó bật ngược rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang lớn, làm Lỗ Vương vừa mới tới cửa giật mình hoảng sợ.
Lần này, Cảnh Minh Đế vốn dĩ không phải muốn lấy chặn giấy ném Thái Tử. Vì quá Thất vọng, ngay cả trừng phạt cũng mất đi khí lực.
Nhìn Thái Tử không đánh đã khai, Cảnh Minh Đế chán nản không thôi.
Hoặc là đừng giả vờ, nếu đã giả vờ, tại sao lại thiếu kiên nhẫn như thế, một chút kinh hách liền lộ tẩy, giang sơn Đại Chu giao cho súc sinh này không phải muốn vong ư?
An an phận phận làm một quân chủ gìn giữ cái đã có, chỉ sợ chỉ là hy vọng xa vời của ông.
Thái Tử phát hiện Cảnh Minh Đế không có động tĩnh, nhanh chóng ngước mắt nhìn thoáng qua.
Một cái liếc mắt này, nhất thời làm hắn như rơi vào động băng.
Phụ hoàng đó là ánh mắt gì?
So với phẫn nộ, ánh mắt như vậy càng làm hắn hoảng hốt hơn ……
Cảnh Minh Đế quét Úc Cẩn cùng Lỗ Vương đứng ở cửa một cái, cũng không mở miệng cho bọn họ tiến vào, tiếp tục nhìn chằm chằm Thái Tử: “Ngươi làm sao nghĩ ra biện pháp giả vờ mất trí nhớ?”
Thái Tử biết giấu không nổi nữa, căng da đầu nói: “Nhi tử chính là…… Linh quang chợt lóe……”
Lỗ Vương không khỏi giật mạnh khóe miệng.
Thì ra linh quang chợt lóe còn có thể dùng như vậy, đúng là mở mang kiến thức.
Cảnh Minh Đế hít thật sâu một hơi, chỉ chỉ cửa phòng: “Đi ra ngoài đi.”
“Phụ hoàng ——”
“Trẫm bảo ngươi đi ra ngoài!”
Thái Tử sợ tới mức rụt đầu, không dám nói thêm nữa, bò dậy chạy ra ngoài.
Trên thềm đá ngoài cửa Ngự Thư phòng, nằm một con đại cẩu, vẻ mặt vô tội nhìn về phía Thái Tử vội vàng chạy ra.
Nhìn thấy Nhị Ngưu, Thái Tử biến sắc, loại tâm tư muốn đem thần khuyển chiếm làm của riêng phai nhạt đi, thay thế vào đó chính là sát tâm.
Đều là do súc sinh này, bằng không hắn có thể tiếp tục giả vờ, ai cũng không phát hiện ra được.
Nhị Ngưu thấy Thái Tử biến sắc mặt, vẫn như cũ duy trì bộ dạng ngoan ngoãn, lười biếng lắc lắc đuôi.
Người như vậy, nó một ngụm có thể cắn chết một cái, hừ!
Thái Tử rốt cuộc không dám ở lâu, vội vàng rời đi.
Cảnh Minh Đế mặt vô biểu tình quét Úc Cẩn cùng Lỗ Vương một cái, phun ra hai chữ: “Tiến vào.”
Hai người đi vào.
Trong phòng không khí ngưng trọng đến nỗi cơ hồ khiến người không thở nổi.
“Phụ hoàng, chúng con ——” Lỗ Vương khô cằn mở miệng.
Cảnh Minh Đế liếc hắn một cái, lạnh lùng hỏi: “Ai bảo các ngươi đi theo?”
Lỗ Vương:??
Hắn theo bản năng nhìn về phía Úc Cẩn, trong lòng chỉ có một ý niệm: Bị lão Thất hố rồi!
Úc Cẩn há mồm bịa chuyện: “Nhi tử sợ ngài tức điên lên, liền tới đây.”
Lỗ Vương:??
Nói là phụ hoàng không chỉ mặt gọi tên, cho nên mới muốn lại đây kia mà?
Giờ khắc này, Lỗ Vương có loại xúc động muốn xách đại đao chém chết Úc Cẩn.
Ánh mắt thâm trầm của Cảnh Minh Đế vẫn không rời khỏi Úc Cẩn, sau một lúc lâu, chậm rãi hỏi: “Nói như vậy, ngươi đã sớm nhìn ra Thái Tử giả vờ mất trí nhớ?”
Vấn đề này hỏi có hơi rộng, Úc Cẩn đương nhiên sẽ không kéo chính mình vào, nghiêm mặt nói: “Nhị Ngưu chào hỏi Nhị ca, nhìn thấy phản ứng của Nhị ca, nhi tử mơ hồ đoán được……”
“ Trước đó thì sao?”
“ Trước đó?” Trên mặt Úc Cẩn mang vẻ vô tội thiên y vô phùng.
Cảnh Minh Đế nhíu mày nói: “Hôm nay ngươi vì sao mang Nhị Ngưu đến thăm Thái Tử?”
Đặt trong ngày thường, ông cho dù sinh lòng nghi vấn cũng sẽ không trực tiếp hỏi ra như vậy, đặc biệt bị hỏi chính là một đứa con trai, còn ở trước mặt một nhi tử khác.
Nhưng hiện tại ông tức giận tới cực điểm, liền không lo được nhiều như vậy.
Nghe Cảnh Minh Đế hỏi, Lỗ Vương kinh ngạc nhìn Úc Cẩn.
Không thể nào, lão Thất mà to gan như vậy, dám tính kế Thái Tử?
Úc Cẩn mặt không đổi sắc nói: “Phụ hoàng có điều không biết, vào hôm tiệc đầy tháng của A Hoan, Nhị ca từng chính miệng đòi muốn Nhị Ngưu, chỉ là lúc ấy nhi tử luyến tiếc, không có đáp ứng, không nghĩ tới mới qua mấy ngày mà Nhị ca lại mất trí nhớ. Ngẫm lại cảnh ngộ Nhị ca gặp phải, nhi tử liền hối hận ngày đó quá keo kiệt, lúc này mới mang theo Nhị Ngưu cùng nhau tiến cung thăm Nhị ca. Con nghĩ Nhị ca thấy Nhị Ngưu nếu còn thích, liền đưa Nhị Ngưu cho Nhị ca, tuy rằng nhi tử vô cùng luyến tiếc, nhưng rốt cuộc tình thân thủ túc vẫn quan trọng hơn ……”
Nhị Ngưu nằm trên thềm đá ngoài cửa sửa lại tư thế lười biếng, cảnh giác dựng thẳng lỗ tai.
Luôn cảm thấy có nguy hiểm!
Trong phòng, Úc Cẩn ngữ khí bình tĩnh nói ra lý do mang Nhị Ngưu tiến cung, cuối cùng hổ thẹn nói: “Không nghĩ tới hảo tâm làm chuyện xấu, làm Nhị ca nhận lấy kinh hãi ——”
“Cái gì hảo tâm làm chuyện xấu?” Cảnh Minh Đế đánh gãy lời Úc Cẩn, lạnh lùng nói, “Nếu không phải Nhị Ngưu, chẳng lẽ cứ để mặc Thái Tử tiếp tục giả vờ chính là chuyện tốt?”
Chân chính truy cứu, Thái Tử phạm vào tội khi quân.
Chỉ là Cảnh Minh Đế nhất thời còn không chưa nghĩ ra đến tột cùng nên xử phạt Thái Tử như thế nào.
Có vài quyết định có thể làm ra trong cơn xúc động giận dữ, có vài quyết định lại không thể.
Ví dụ như phế Thái Tử, đã phế mà lập lại, chẳng lẽ muốn phế lần thứ hai sao?
Cảnh Minh Đế nhìn Úc Cẩn thật sâu, thấy hắn ánh mắt trong sáng, thần sắc thản nhiên, đối với lý do Úc Cẩn đưa ra đã tin bảy tám phần.
Bị ông nhìn chằm chằm như vậy còn mặt không đổi sắc, hẳn là không có chột dạ.
Còn nữa, ngay cả ông cũng không phát hiện Thái Tử là giả vờ, lão Thất và Thái Tử cơ hồ không có tiếp xúc, hẳn là cũng không phát hiện ra, sự việc hôm nay đại khái chính là trùng hợp.
Cả vận khí đều không đứng ở bên phía Thái Tử —— Nghĩ như vậy, Cảnh Minh Đế càng cảm thấy tuyệt vọng hơn.
Thăm dò Úc Cẩn không phát hiện ra vấn đề, Cảnh Minh Đế không muốn nhiều lời với hai nhi tử nữa, xua tay nói: “Được rồi, các ngươi ra cung đi.”
Đi ra cửa cung, Lỗ Vương lau vầng trán mướt mồ hôi lạnh, lòng còn sợ hãi nói: “Ta còn tưởng phụ hoàng muốn bổ đầu Thái Tử ra cơ.”
Hắn tuy rằng chán ghét Thái Tử, nhưng muốn tận mắt nhìn phụ hoàng đánh chết Thái Tử, da đầu cũng sẽ tê dại.
Đều là làm con cái, phụ hoàng có thể đánh chết Thái Tử, thì cũng có thể đánh chết hắn.
Thấy Úc Cẩn thần sắc nhàn nhạt, Lỗ Vương nhỏ giọng hỏi: “Lão Thất, hôm nay ngươi thật sự không phải cố ý?”
Úc Cẩn cười cười: “Ngũ ca nói đùa, ta có thể biết trước Thái Tử giả vờ mất trí nhớ, hay là có thể sớm đoán được Thái Tử nhìn thấy Nhị Ngưu sẽ có phản ứng kia? Ta nào có loại bản lĩnh liệu sự như thần này, hôm nay thật sự chỉ là muốn đưa Nhị Ngưu cho Thái Tử mà thôi.”
Lỗ Vương gãi gãi đầu, tin: “Nói cũng phải, không nói đến cái gì liệu sự như thần, nếu như nói thật sự là cố ý, đối mặt với nghĩ vấn phụ hoàng đề ra sao có thể không chột dạ chút nào được.”
Đổi là hắn, phỏng chừng đầu lưỡi đều thắt lại rồi, sao có thể thản nhiên tự nhiên như lão Thất.
Trong lòng Úc Cẩn cười ha hả: Ai quy định nói dối thì đều chột dạ? Hắn mới không phải loại người này đâu.
Đi theo phía sau, Nhị Ngưu nhìn chằm chằm cặp mông vểnh của chủ nhân, ánh mắt thâm trầm: Tặng nó cho người ta??
Updated 836 Episodes