Chương 5: Chương 5

Hà Tân Dương về đến nhà nhanh chóng pha một cốc cà phê hòa tan, lúc ngồi xuống chiếc bàn vuông cũ kĩ đã là mấy tiếng sau rồi.

Hơn mười hai giờ đêm mí mắt bắt đầu dính vào nhau, đầu óc cũng mơ hồ, cậu chỉ có thể cất sách vở đi ngủ, lúc đứng lên định vệ sinh cá nhân chợt cảm thấy đói bụng.

Học khá là lâu rồi, năng lượng từ bữa cơm chiều đã sớm tiêu hao hết.

Hà Tân Dương xoa bụng, giương miệng thầm nghĩ: Vừa đúng lúc!
Trong phòng bếp mờ tối, hương thơm của canh gà và chân giò tỏa ra, Hà Tân Dương mong chờ nhìn chằm chằm vào nồi, nhẹ nhàng nuốt nước miếng.

Lúc nhận hộp đồ ăn cậu không nói cho Trình Châu Hoàn biết là nhà mình không có tủ lạnh, chỉ đơn thuần cảm thấy nếu mình nói vậy anh sẽ áy náy.

Về phần tại sao lại áy náy thì Hà Tân Dương cũng không biết.

Đồ ăn nhanh chóng được hâm nóng lại, cậu mĩ mãn cầm bát lên ăn.

Hà Tân Dương xử lý sạch thức ăn trong hộp xong mới nghĩ nghĩ, cầm chiếc điện thoại cũ lên chậm rãi nhấn vào bàn phím, nghiêm túc gửi tin nhắn cho Trình Châu Hoàn: "Anh Trình đã ngủ chưa ạ? Rất muộn rồi, hi vọng không quấy rầy anh.

Canh gà và chân giò em đã ăn hết rồi, ăn xong cảm giác cả người ấm lên.

Cảm ơn anh Trình, anh đối xử với em thật tốt.

Ngủ ngon."
Trình Châu Hoàn nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra lý do, dứt khoát gọi cho Nghiêm Khiếu tìm một club thư giãn.

Tin nhắn gửi đến đúng lúc anh đang ở wc, Nghiêm Khiếu quen thuộc vẽ mật khẩu mở khóa điện thoại Trình Châu Hoàn, sau khi nhìn thấy tên người gửi thì bắt đầu cười gian.

Lúc đầu lưu tên Trình Châu Hoàn đặt hẳn là "Hà Tân Dương", sau đó vài lần nhìn lại thấy chữ "Tân", dù là "Tân" trong "vất vả" hay "cực khổ" đều không mang nghĩa tốt, "Tân" trong "cần cù siêng năng" tuy là có nghĩa tốt nhưng kết hợp với tình hình hiện giờ của Hà Tân Dương thì lại trở thành bất đắc dĩ.

Nhớ tới nhân viên pha chế ở quán bar thân thiết gọi cậu là "Dương Dương", lòng Trình Châu Hoàn khẽ động, lén lút đổi tên trong danh bạ thành "Dương Dương".*
* Tân trong Hà Tân Dương là chữ này 辛 (xīn)
Cực khổ: 辛苦 (xīn kǔ)
Vất vả: 辛劳 (xīn láo)
Cần cù siêng năng: 辛勤 (xīn qín)
Không biết vì sao lần nào gọi thầm "Dương Dương" cũng cảm thấy ấm áp trong lòng, có lẽ bởi vì "Dương" đồng âm với "mặt trời".*

* Dương trong Hà Tân Dương là đại dương 洋 (yáng - dương)
Mặt trời: 太阳 (tài yáng – thái dương)
Nghiêm Khiếu nhìn hai chữ "Dương Dương" trên màn hình, không thấy ấm áp mà chỉ cảm thấy cực kì ái muội, vì thế huýt sáo một cái, cười nói: "Dương Dương là ai vậy? Còn gọi thân mật như thế?"
Trình Châu Hoàn vội cướp lại điện thoại, nhíu mày nói: "Ai cho cậu tự tiện mở di động của tôi?"
"Lần sau đặt mật mã nào mà tôi không biết đi." Nghiêm Khiếu ghé mặt lại gần, thấp giọng hỏi: "Ê nè, Dương Dương này rốt cuộc là ai vậy? Gọi cậu là anh Trình, là bạn trai nhỏ hả?"
Trình Châu Hoàn đẩy hắn ra, ghét bỏ nói: "Đừng nói bậy." Lúc nhìn thấy nội dung tin nhắn khóe miệng lại vô thức giương lên.

Nghiêm Khiếu cười khoa trương, vẻ mặt nhìn thấu hồng trần: "Trình Châu Hoàn, cậu tiêu rồi!"
"Tiêu cái gì mà tiêu, chỉ là bạn bè thôi!" Trình Châu Hoàn làm bộ không sao cả ném di động đi, hừ một tiếng uống sạch chén rượu, cặp mắt quyến rũ không biết làm bao nhiêu người điên đảo: "Tôi có thể có ý gì với một đứa trẻ mười tám tuổi được chứ?"
"Ếhh! Mười tám tuổi?" Nghiêm Khiếu càng hứng thú: "Vẫn còn là trẻ con à?"
Trình Châu Hoàn đột nhiên cảm thấy ghét bỏ Nghiêm Khiếu, đẩy trán hắn ra, nhìn đi chỗ khác: "Đừng lấy đầu óc t*ng trùng thượng não của cậu để nghĩ về bạn của tôi!"
"Đệt! Cậu được đấy Trình Châu Hoàn, có người trong lòng liền không cần anh em nữa!" Nghiêm Khiếu day trán làm bộ tức giận: "Đồ có sắc quên bạn!"
Trình Châu Hoàn đạp Nghiêm Khiếu một cước, mắng: "Cút!"
Nghiêm Khiếu ngồi sang sofa bên cạnh, hai người lại đùa giỡn một trận, đột nhiên Nghiêm Khiếu hỏi: "Kể chút coi, sao cậu lại quen với đứa nhỏ mười tám tuổi này vậy?"
Trình Châu Hoàn bị chọc phiền, kể sơ qua quá trình quen biết Hà Tân Dương, Nghiêm Khiếu nghe xong chậc lưỡi: "Cậu còn dọa người ta lên giường?"
"Tôi không có ý đó!"
"Nhưng nếu đổi lại là một tên đàn ông thô kệch, diện mạo khí chất cũng không có chỗ nào hợp mắt cậu thì cậu sẽ vui đùa bằng cách dọa hắn lên giường chắc?"
Trình Châu Hoàn bị hỏi đến mức á khẩu.

Lúc ấy bảo Viên Đông đi dọa Hà Tân Dương chỉ vì muốn trêu chọc cậu, cho nên anh cũng không nghĩ tới nếu là người khác không phải Hà Tân Dương thì liệu mình có trêu người ta như vậy không.

Nghiêm Khiếu gõ trán Trình Châu Hoàn, sau khi bị ánh mắt sắc lạnh liếc một cái vẫn không né tránh: "Cậu đó, thích người ta rồi mà không biết."
"Tôi không có!" Hai má Trình Châu Hoàn nóng lên, theo bản năng phản bác lại một câu, lại không biết lời này miễn cưỡng đến nhường nào: "Chúng tôi hơn kém nhau mười tuổi đấy!"
"Tuổi tác có vấn đề gì sao? Mười tuổi không phải vừa đẹp à? Cậu ta trẻ trung còn cậu thì thành thục." Nghiêm Khiếu cười lắc đầu: "Tuy là tôi và...!Aiz không nói nữa."
Trình Châu Hoàn biết Nghiêm Khiếu đang nói đến ai, dứt khoát chuyển chủ đề: "Cậu với Chiêu Phàm tiến triển đến đâu rồi?"
"Vẫn còn đang theo đuổi." Hai tay Nghiêm Khiếu vòng ra sau gáy, lười biếng dựa vào sofa thở dài: "Hầy thẳng nam mà, có những lúc thật sự làm người ta tức chết."
Trình Châu Hoàn nghĩ, Hà Tân Dương hẳn cũng là thẳng nam, từ cách ăn mặc có thể nhìn ra.

Cũ tới mức làm người ta không dám nhìn thẳng.

Thẳng nam như vậy trước đây Trình Châu Hoàn liếc mắt một cái cũng lười, nhưng đặt vào Hà Tân Dương lại cảm thấy có chút đáng yêu.

Hà Tân Dương gửi tin nhắn xong vẫn chưa đi ngủ ngay, cầm điện thoại đợi một hồi, thấy Trình Châu Hoàn chưa trả lời mới an tâm tắt máy đi ngủ, trong lòng thầm nghĩ: Chắc là đi ngủ rồi nhỉ? May là mình không quấy rầy anh ấy.

Trước khi đi ngủ Hà Tân Dương có thói quen nhất định phải tắt nguồn điện thoại, vì người ba đã mất của cậu đã nghiêm túc dạy cậu sóng điện thoại chứa nhiều tia bức xạ, sẽ ảnh hưởng đến não.

Tuy điều này sớm được chứng minh là không có căn cứ khoa học nhưng Hà Tân Dương vẫn ngoan ngoãn nghe theo, bởi vì đó là lời dặn của người ba yêu thương cậu nhất.

Trình Châu Hoàn cố ý đợi hơn nửa tiếng, suy nghĩ thật cẩn thận mới trả lời, Nghiêm Khiếu nhìn mà âm thầm cười thành tiếng.

"Không cần cảm ơn, sau này nhớ thường xuyên đến hơn, ngủ ngon."
Có điều tin nhắn gửi không thành công, hiển nhiên là điện thoại của đối phương đang ở trạng thái tắt máy.

Nghiêm Khiếu nói: "Bạn nhỏ này của cậu đi ngủ cũng tắt máy sao?"
Trình Châu Hoàn bối rối: "Hình như là vậy."
"Trẻ con hiện giờ còn có thói quen này à? Thật thú vị." Nghiêm Khiếu lại hỏi: "Sao không add wechat? Thời đại nào rồi vẫn nhắn tin cổ hủ thế này?"
"Cậu ấy..." Trình Châu Hoàn xoa huyệt thái dương: "Cậu ấy không có wechat."
"Không có wechat? Khoan khoan! Dương Dương này của cậu rốt cuộc là mười tám tuổi hay tám mươi mốt tuổi vậy?"
"Cậu ấy thật sự không có wechat, điện thoại không có chức năng này."
"Làm sao có thể? Điện thoại thông minh hiện giờ cái nào chẳng có wechat."
"Cái mà cậu ấy dùng..." Trình Châu Hoàn thở dài: "Là điện thoại bấm phím."
Nghiêm Khiếu há hốc miệng, nửa ngày sau mới nói: "Cậu nói lại...!cậu ta bao nhiêu tuổi?"
Trình Châu Hoàn liếc mắt xem thường, nói rõ ràng từng chữ một: "Mười-tám-tuổi!"
Nghiêm Khiếu nuốt nước bọt, phun ra hai chữ: "Đậu má!"
Câu này không chỉ cảm thán về việc thiếu niên mười tám tuổi còn dùng điện thoại bấm phím, mà còn shock về việc Trình đại luật sư coi người ta trở thành bảo bối để cưng chiều nhưng bản thân lại không nhận ra.

Đêm nay, sau khi về nhà, Trình Châu Hoàn tự hỏi mình có nên tặng Hà Tân Dương một chiếc điện thoại thông minh hay không, nhưng không sao tìm được lý do thích hợp.

Vô duyên vô cớ tặng một cái nhất định không được, ám chỉ người ta nhờ mình mua cho cũng không đúng.

Nghĩ tới nghĩ lui không có cách nào, thậm chí Trình Châu Hoàn còn mong điện thoại của nhóc con này mau hỏng, lúc đó mình mới có thể đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi, tặng Hà Tân Dương một cái điện thoại mới đầy đủ chức năng, lời kịch chính là: "Không có di động không tiện đúng không? Thế này đi, tôi vừa đổi điện thoại, cái cũ tạm thời bỏ xó, cậu cầm lấy dùng đi, dù sao để ở chỗ tôi cũng không dùng tới."
Hà Tân Dương sẽ vô cùng cảm kích, sau đó sẽ cười rất ấm áp, nhất định còn nói thêm một câu: "Cảm ơn anh Trình."
Trình Châu Hoàn nghĩ tới nghiện, lúc đi ngủ khóe miệng vẫn cong cong, nụ cười tinh khiết không pha chút tạp niệm.

Chỉ là trong mộng lại không được tinh khiết như vậy.

Trong mơ, Trình Châu Hoàn nhìn thấy chính mình đè Hà Tân Dương dưới thân, hai cơ thể trần truồng quấn chặt vào nhau, ngay cả không khí cũng tràn ngập hương vị tình ái.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trình Châu Hoàn xoa mặt, cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Trình Châu Hoàn soi gương, thất bại nghĩ: Trình Châu Hoàn à, sao mày có thể có suy nghĩ đồi bại như thế với một đứa trẻ được? Mày hại người ta mất việc vẫn chưa đủ hay sao?
Mấy ngày sau, Hà Tân Dương lại vì làm mất hàng mà đối mặt với nguy cơ mất việc.

Hôm đó Trình Châu Hoàn ở nhà làm việc, gọi điện thoại hẹn Hà Tân Dương lấy hàng.

Đợi hơn một tiếng không thấy người, điện thoại cũng không bắt máy, Trình Châu Hoàn hơi lo lắng, nghĩ Hà Tân Dương chỉ phụ trách giao hàng ở tiểu khu gần đây thôi nên cầm luôn văn kiện định gửi ra ngoài nhìn xem.

Không ngờ mới ra cổng tiểu khu đã thấy một đám người vây quanh Hà Tân Dương bắt cậu đền tiền.

Đồ bị mất là một loại điện thoại trong nước, giá thị trường khoảng 3000 tệ, đối phương bắt Hà Tân Dương phải bồi thường 15 000 tệ, nếu không sẽ không cho đi.

Trình Châu Hoàn biết tiền căn hậu quả của chuyện này, thật ra điện thoại do một nhân viên giao hàng khác làm mất, Hà Tân Dương không biết gì nên đi giao hàng thay hắn ta, bây giờ không còn cách nào chối cãi.

"Thật sự không phải tôi làm mất." Giọng Hà Tân Dương rất nhẹ, bất lực nhưng mang theo một tia quật cường.

Tay Trình Châu Hoàn nắm chặt thành nắm đấm, trái tim bỗng nhiên co rút đau đớn, ánh mắt nhìn về phía đám người vây xem cũng trở nên hung hãn.

Trên tòa án Trình Châu Hoàn vẫn luôn cẩn thận, là luật sư tinh anh dùng câu từ đánh trúng điểm yếu của đối phương; trong cuộc sống giây phút nào anh cũng che giấu âm ngoan vào sâu trong xương cốt, rất thân thiện với mọi người, đối xử với Hà Tân Dương càng thêm ân cần tỉ mỉ.

Hiện giờ nhìn thấy người mình vẫn luôn che chở bị oan, tàn nhẫn chôn sâu trong lòng rốt cuộc bộc phát.

Người mua hàng và đám người được tìm đến giúp một tay đòi tiền Hà Tân Dương trợn mắt há mồm nhìn Trình Châu Hoàn, nghe lời nói sắc bén phủ định yêu cầu đòi bồi thường của anh.

Hà Tân Dương đứng ngây ngốc ở bên cạnh cắn chặt môi, sau lần ở quán bar cậu lại được nhìn thấy Trình Châu Hoàn nghiêm mặt lần nữa.

Hai lần tranh cãi với một đám người, hình như đều là vì mình?
Miệng Hà Tân Dương khô khốc, từ sau lúc ba qua đời, cậu chưa từng được ai che chở sau lưng như vậy.

Gặp được Trình Châu Hoàn, được anh giúp đỡ bảo vệ hai lần.

Đáng tin cậy như ba vậy, nhưng còn thân thiết hơn ba.

Theo điều lệ làm mất đồ phải bồi thường, Hà Tân Dương trả 50 tệ, Trình Châu Hoàn lại đưa cho người mua hàng nọ 3000 tệ, tương đương với việc mua đứt chiếc điện thoại bị mất kia.

Sau khi đám đông giải tán, sắc mặt Hà Tân Dương ảm đạm, khăng khăng muốn đến ngân hàng rút tiền trả cho Trình Châu Hoàn.

"Không gấp, chúng ta báo cảnh sát trước đã." Trình Châu Hoàn kéo cổ tay Hà Tân Dương, an ủi: "Có lẽ cảnh sát sẽ tìm được điện thoại giúp chúng ta."

Hà Tân Dương thở dài, thấp giọng nói: "Tìm lại được cũng vô dụng, tiền cũng bồi thường rồi."
"Ai nói vô dụng?" Trình Châu Hoàn thấy Hà Tân Dương suy sụp, cố ý chọc khuôn mặt cậu: "Di động này coi như tôi mua lại, đúng lúc tôi đang muốn đổi một cái mới."
Hà Tân Dương không muốn gây phiền phức cho anh, vẫn kiên trì đi tới ngân hàng trước.

Có thể tìm lại được điện thoại là tốt nhất, nếu không tìm được cũng không thể để Trình Châu Hoàn phải mất tiền oan.

Trình Châu Hoàn không lay chuyển được đành phải đi tới ngân hàng với Hà Tân Dương.

Lúc nhìn trộm số dư trong tài khoản của cậu Trình Châu Hoàn mới biết tiền gửi ngân hàng của Hà Tân Dương chỉ có hơn 7000 tệ, mà lần này rút ra đã vơi đi phân nửa.

Lúc đưa tiền, tay Hà Tân Dương hơi run run.

Trình Châu Hoàn cầm lấy, không nói lời nào đưa cậu tới đồn cảnh sát.

Cảnh sát đến hiện trường xem video, cũng nói cho hai người biết tên này gây án nhiều lần, đã trở thành mục tiêu quan trọng của cảnh sát.

Hà Tân Dương căng thẳng hỏi: "Vậy có thể tìm lại được di động không ạ?"
"Cái này không chắc chắn." Đồng chí cảnh sát nói: "Có thể hắn đã phi tang rồi."
"Nhất định sẽ tìm được, em phải tin tưởng chú cảnh sát." Trình Châu Hoàn mỉm cười vỗ vai Hà Tân Dương: "Tìm được rồi nó sẽ là của tôi."
Hà Tân Dương gật đầu, hình như muốn nói điều gì.

Giữa trưa, hai người ăn trưa ở quán cơm gần đó, Hà Tân Dương nhất quyết muốn trả tiền, Trình Châu Hoàn thấy chỉ có vài chục tệ nên thuận theo ý cậu.

Lúc hai người chia tay ở ngoài cửa tiệm ăn, Hà Tân Dương bỗng nhiên gọi một tiếng: "Anh Trình!"
"Hả?" Trình Châu Hoàn quay người lại, ôn hòa nhìn cậu.

Hà Tân Dương cẩn thận hỏi: "Anh Trình, anh tin điện thoại không phải do em làm mất sao?"
Đáy mắt Trình Châu Hoàn đầy ý cười, có chút thân thiết như bậc cha chú trong nhà: "Em đã nói sẽ không làm mất đồ chuyển phát nhanh nữa."
"Bọn họ..." Hà Tân Dương mím môi, một lúc sau mới nói: "Bọn họ không ai tin em cả."
"Đó là bọn họ không hiểu rõ con người em." Trình Châu Hoàn nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hà Tân Dương: "Tôi tin em, không chỉ vì em sẽ không nói dối, mà còn vì tôi biết công việc này quan trọng với em thế nào, chuyện làm mất hàng này sẽ không xảy ra trên người em."
Hà Tân Dương nhìn anh, đôi mắt trong sáng như ánh sao.

Ngữ khí Trình Châu Hoàn nhẹ xuống, lại nói: "Đừng lo lắng, tên trộm kia chắc chắn sẽ bị bắt, di động cũng sẽ tìm lại được, đến lúc đó em phải bán lại cho tôi đấy."
Hà Tân Dương hít hít mũi, cười nói: "Cảm ơn anh Trình."
Ba ngày sau quả nhiên tên trộm sa lưới, may mắn điện thoại cũng tìm lại được.

Khoảnh khắc nhận được thông báo từ sở cảnh sát, phản ứng đầu tiên của Hà Tân Dương chính là nói cho Trình Châu Hoàn.

Cậu đạp xe ba bánh đi trên đường lớn, nói to vào điện thoại: "Anh Trình, tìm lại được điện thoại rồi ạ!".