“Vừa rồi em mới gọi anh là gì?” Tiêu Phàm sáp lại, cắn lỗ tai Vệ Đằng khẽ liếm.
Vệ Đằng chột dạ cười cười, “Bà xã bản chính…”
Tiêu Phàm nhìn chằm chằm vào mắt Vệ Đằng, thở dài nói: “Tên kia gọi em là bà xã, em gọi anh bà xã, cái này nên tính thế nào đây?”
Nụ cười rất dịu dàng nhưng Vệ Đằng lại cảm thấy cơn rùng mình không rõ nguyên do.
Tiêu Phàm không rút tay ra, vẫn đang quanh quẩn giữa hai chân, nhẹ nhàng chà sát bộ vị mẩn cảm, nháy mắt toàn thân Vệ Đằng cứng ngắc.
“Cái đó, hiểu lầm thôi mà… anh cũng mệt rồi, ngủ sớm một chút đi…” Chột dạ nghĩ muốn đứng dậy, phát hiện bản thân không có cách nào tránh thoát khỏi tay Tiêu Phàm. Xoay người vùng vẫy, lại cảm giác dục vọng phía sau càng cứng hơn, Vệ Đằng đành cứng người không dám cử động nữa.
“Bà xã bản chính?” Tiêu Phàm cười khẽ bên tai, “Thì ra trước mặt bạn bè mình, em gọi anh như vậy à…”
Vừa nói vừa cởi quần Vệ Đằng.
“Có mấy đạo bản?”
Một tay nâng thẳng mông Vệ Đằng lên, chất lỏng trên ngón tay cũng được nhẹ nhàng đẩy vào hậu huyệt.
Toàn thân Vệ Đằng run rẩy, hô hấp dồn dập, nhưng lại vẫn cứ vô lực phản kháng, biết Tiêu Phàm đang ghen, cố tình trêu chọc mình, Vệ Đằng vừa giận cơ thể mình quá nhạy cảm, vừa cảm thấy ngọt như mật ong.
Hắn ghen… vốn cho rằng người như hắn, sẽ khinh thường chuyện ghen tuông nha.
Sau khi Vệ Đằng nghĩ rõ ràng cũng không thèm chống cự nữa, chỉ là tư thế bị vây trên ghế khiến hắn cảm thấy xẩu hổ, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu giữ lại bàn tay làm loạn của Tiêu Phàm, “Đừng ở đây, lên giường đi, đệm giường thật mềm…”
“Em ăn cơm cũng không chọn như vậy.” Tiêu Phàm không chút do dự đem vật cứng rắn nhắm ngay miệng huyệt, đẩy vào.
“A…” Vệ Đằng không ghìm nổi phát ra tiếng, lại cảm thấy mất thể diện, vội vàng lấy tay che miệng lại.
Như Vệ Đằng mong muốn, lần này động tác Tiêu Phàm vô cùng chậm, chậm đến mức Vệ Đằng rõ ràng cảm giác được lửa nóng của mỗi tấc da thịt tiếp xúc, cánh tay Tiêu Phàm dùng lực một chút, thân thể Vệ Đằng trầm xuống, dục vọng đâm vào càng sâu.
“Á…” Hai tay Vệ Đằng bám chặt tay vịn của ghế, muốn chống đỡ để đứng dậy bỏ trốn, lại bị Tiêu Phàm giữ eo.
“Đừng động, hảo hảo hưởng thụ, bà xã đang hầu hạ em mà.” Tiêu Phàm thở hổn hển, ôm chặt Vệ Đằng, bắt đầu chuyển động có quy luật, tiếng ghế kẽo kẹt theo những lần đưa đẩy, cả gian phòng đều nhuộm đầy hơi thở mị hoặc.
Tim Vệ Đằng đập như trống dồn, dốc sức nắm tay vịn chống đỡ thân thể. Trong lòng oán giận, bà xã này thật kinh khủng…
Không giống lần trước nhanh chóng và điên cuồng, lần này Tiêu Phàm tựa hồ như trừng phạt ác ý, mỗi động tác đều thật chậm, lúc tiến vào cũng thật sâu, lúc rời khỏi, thậm chí có thể cảm nhận được rõ rệt dục vọng ma sát với thành ruột.
Vệ Đằng thậm chí cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều bị hắn lật ra ngoài.
Bị hắn dằn vặt trừng phạt như vậy, Vệ Đằng hối hận đến cả ruột cũng muốn hóa xanh.
Đều tự trách bản thân không có kinh nghiệm, nói với hắn cái gì nhất định phải chậm một chút, còn tưởng rằng chậm sẽ thoải mái, kết quả, lúc chậm lại còn dày vò người hơn.
Vệ Đằng lại không có mặt mũi để bảo hắn nhanh hơn một chút, càng sợ hắn nhanh lên có thể bẻ gãy eo mình, đành liều mạng chống tay vịn, nghiến răng nghiến lợi nhẫn nhịn.
Tên Tiêu Phàm này, ăn chút dấm chua cũng làm cho kinh thiên động địa như vậy.
Mặc dù thân thể bị hành hạ một chút, nhưng ghen như vậy, khiến trong lòng Vệ Đằng cảm thấy rất ngọt ngào, cũng rất hạnh phúc.
Sau khi buông lỏng, làn sóng khoái cảm cũng tiến đến từng đợt từng đợt, Vệ Đằng cũng phóng túng bản thân hưởng thụ.
Vệ Đằng khóc than, xem ra hang giấm không chỉ có mình nha.
Lúc rất khuya, Tiêu Phàm mới cùng Vệ Đằng vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, sau đó song song cùng ngã xuống giường.
Lần thân thiết này Vệ Đằng không cảm thấy đau nhiều lắm, có lẽ đã quen, có lẽ do kỹ thuật Tiêu Phàm tốt hơn… dù sao, tim đập dồn dập ân ái trên ghế, phóng túng cơ thể rên rĩ tận tình, Vệ Đằng cảm thấy bị Tiêu Phàm hành hạ đã lâu, da mặt mình cũng dày hơn rồi, xấu hổ ban đầu đã sớm ném ra ngoài 9 tầng mây, Vệ Đằng rất trực tiếp, vừa lên giường liền ôm lấy Tiêu Phàm, một chút cũng không kín đáo.
Tiêu Phàm khẽ cười, hôn tóc hắn: “Ở trong trò chơi đừng tìm ông xã bà xã, nghe chưa?”
Vệ Đằng dựa vào ngực hắn gật đầu, sau đó bật cười: “Anh thật đúng là nhỏ mọn, trong trò chơi cũng không được.”
Tiêu Phàm nghiêm túc nói: “Internet rất nguy hiểm, khủng long quá nhiều.”
Vệ Đằng há mồm cười lớn lên, Tiêu Phàm cố làm ra vẻ đứng đắn như thế nhìn thật đáng yêu nha.
Chỉ cũng có Vệ Đằng mới dùng từ đáng yêu này để hình dung Tiêu Phàm, đương nhiên là dưới tình huống Tiêu Phàm không biết.
Sáng ngày kế, Vệ Đằng liền nhận được một cú điện thoại.
Tiếng chuông đinh tai nhức óc đánh thức mộng đẹp của cả hai, Vệ Đằng xoa mắt nhận điện thoại, là của em gái.
“Anh hai, anh có thể dành chút thời gian về nhà một chuyến không? Không về mẹ đòi tới trường kéo anh về đấy…”
Tiêu Phàm ngồi bên cạnh nhìn hắn, Vệ Đằng giật mình, hạ giọng nói: “Mẹ tới tìm anh làm gì…”
Trong lòng đột nhiên cảm thấy hoang mang không rõ nguyên do, chẳng lẽ chuyện mình lén ở chung với Tiêu Phàm bị ba mẹ phát hiện rồi?
“Tìm anh về làm culi đấy, phòng mới dọn dẹp xong rồi, phải dọn nhà thôi!” Vệ nam tức giận nói: “Chính là mời công ty dọn nhà, cái ổ heo của anh dù sao cũng được thu dọn thôi? Anh còn không về nữa, mẹ bảo phải đem bóng rổ với đống vớ thối của anh ném đi hết kìa.”
Vệ Đằng thở ra một hơi thật dài: “Được, vậy hôm nay anh về.”
Dù sao nhà cũng trong vùng này, đi xe bus hơn nửa tiếng là tới.
Vệ Đằng vừa định cúp điện thoại, bên kia lại vang lên thanh âm quen thuộc: “Vệ Đằng, con đang ở đâu vậy?”
“Á… mẹ ơi, đương nhiên con đang ở ký túc xá… ôn tập môn học.”
“Giọng con sao lại khàn vậy?”
“Hôm qua con tắm nước lạnh, cảm lạnh rồi.”
“Vậy xế chiều con tranh thủ thời gian trở về đi, cái đống đồ hư của con còn không thu dọn nữa thì mẹ ném hết đấy.”
“Biết rồi mẹ, đừng ném, ngàn vạn đừng ném nha!”
Sau khi cúp điện thoại, Vệ Đằng chột dạ quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Phàm mặt không chút thay đổi đang nhìn mình, trong lòng Vệ Đằng bất chợt dâng lên một nỗi buồn, vừa định mở miệng nói chuyện, miệng lại bị hắn hôn một cái.
“Đừng lo lắng, chuyện trong nhà, luôn có biện pháp giải quyết mà.”
“Ừm.” Mặc dù Vệ Đằng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không dứt. Giải quyết như thế nào a? Không biết cha mẹ Tiêu Phàm ra sao, dù sao nếu mẹ mình mà biết, nhất định đá mình ra ngoài cửa sổ cho rơi tự do.
Từ từ hãy đến đi, thời gian lâu dài, luôn có một ngày phải đối mặt.
Xế chiều, Vệ Đằng thu dọn hai bộ quần áo để về nhà, Tiêu Phàm đưa hắn chiếc chìa khóa, “Muốn lúc nào quay lại cũng được cả.”
Trong lòng lại một hồi ấm áp, đem chìa khóa riêng cho mình, rõ ràng đã xem mình như người một nhà, Vệ Đằng cười hắc hắc, nhận lấy cái chìa khóa, lồng vào chùm chìa khóa của mình.
“Em sẽ sớm quay lại.”
“Ừm, nếu ba mẹ em cần thì giúp họ nhiều một chút.”
Vệ Đằng gật đầu, sau khi ra cửa quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cười cười vẫy tay với hắn, Vệ Đằng tim đập rộn lên, vội vàng bối rối quay đầu lại, chạy về trạm xe bus.
Tiêu Phàm vẫn đưa mắt nhìn Vệ Đằng đi xa, nhìn mái tóc tán loạn như con nhím của hắn, mái tóc ánh vàng nhấp nhô theo động tác vừa chạy vừa nhảy, rất đáng yêu.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười, cậu ấy, giống như luôn bắn ra sức sống khắp bốn phía, tinh thần vĩnh viễn cũng sẽ không sa sút.
Có điều, mới rời đi chốc lát, Tiêu Phàm đã có chút không bỏ được, đến bây giờ cũng chưa bận tâm đến ai như vậy, hắn vừa mới đi, đã cảm thấy bên cạnh trống rỗng.
Lúc hắn ở cạnh luôn cảm thấy hắn rất phiền, gõ bàn phím đặc biệt mạnh tay, ăn cơm cũng đặc biệt thô lỗ, lúc tắm luôn ngâm nga những ca khúc quái dị, nơi hắn ở, luôn phát ra những thanh âm rất lớn.
Bây giờ không có hắn, thế giới mặc dù an tĩnh, trong lòng, lại trống không.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, đến giờ chưa từng nghĩ tới, lại yêu thương một người hoàn toàn ngược với chính mình như vậy, tình yêu quả nhiên không thể lý giải hợp lý được.
Sau khi vào cửa, liền vào bếp tùy tiện chuẩn bị chút thức ăn cho buổi tối, Vệ Đằng không có ở đây, yêu cầu của Tiêu Phàm với ẩm thực cũng tự nhiên thấp xuống, không cần theo thực đơn dinh dưỡng để làm thức ăn.
Một mình ngồi bên cạnh bàn ăn cơm, cũng không hứng thú gì, chỉ cảm thấy vô vị.
Thu dọn chén đũa xong, Tiêu Phàm vừa định đi thư phòng đọc sách, nhưng nghe thấy có người gõ cửa.
Trong bụng kỳ quái, Vệ Đằng mới vừa đi không thể nào trở về nhanh vậy, giờ này thì có ai tới đây chứ?
Cau mày đi mở cửa, lại thấy hình ảnh khiến người khác kinh hoàng.
Diệp Kính Văn toàn thân đầy vết thương, ngã ngay cửa, giống như kẻ sắp chết giãy giụa, bám vào cửa Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm lạnh mặt, cáu kỉnh hỏi: “Cậu đang làm cái gì?”
“Bớt nói nhảm đi, đỡ tớ vào trước đã.” Diệp Kính Văn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rất không biết xấu hổ giơ bàn tay cho hắn.
Tiêu Phàm đỡ Diệp Kính Văn dậy, sau khi vào nhà, kéo hắn một mạch đến sa lon, bản thân đứng trước mặt hắn, mặt lạnh.
“Giải thích đi.”
Diệp Kính Văn lấy tay xoa vết rách nơi khóe miệng, nhẹ nhàng cười: “bị người ta đánh.”
Con ngươi Tiêu Phàm co rút, thanh âm càng lạnh hơn: “Ai?”
“Ba tớ.” Diệp Kính Văn ngẩng đầu hướng Tiêu Phàm cười cười, rút khăn giấy tiếp tục lau miệng: “Ba tớ cho tớ một quyền, mấy chỗ khác đều là anh tớ hỗ trợ tưới mực đỏ.”
Tiêu Phàm nhìn lướt qua mấy vết đỏ xen kẽ trên ngực hắn, giễu cợt nói: “Cậu đang ở đây làm hành động nghệ thuật?”
“Đừng cười, cậu chưa từng trải nghiệm cảm giác bị người ta giám thị đâu, tớ thật vất vả mới thoát ra được.” Diệp Kính Văn nhún vai như không hề gì. “Dù sao dưới sự trấn áp bạo lực của ba tớ, anh em bọn tớ không thể không liên thủ, anh tớ cũng bị ép đi châu Phi rồi, chậc chậc.”
“Cậu còn có mặt mũi mà cười.” Tiêu Phàm hừ một tiếng, xoay người đi phòng ngủ cầm hộp thuốc ra, lấy que và rượu thuốc, “Tự xử lý hay là cần tớ giúp?”
“Tắm rửa trước, mượn quần áo cậu mặc nha.”
Tiêu Phàm gật đầu, chỉ hướng phòng tắm, vào phòng ngủ chọn một bộ quần áo mới tinh.
Diệp Kính Văn quả nhiên là sấm rền gió cuộn, 5 phút liền tắm xong, mở cửa giơ móng vuốt, Tiêu Phàm hiểu ý, đưa quần áo tới.
Nhìn bàn tay tái nhợt của hắn, khớp xương đều lộ ra ngoài, trong lòng lại đau.
Diệp Kính Văn nhanh chóng mặc quần áo tử tế bước ra khỏi phòng tắm, đầu tóc sũng nước nhỏ từng giọt.
“Tiêu Phàm, sao hôm nay tớ tìm cậu, tớ nghĩ chắc cậu hiểu rõ.”
Diệp Kính Văn đứng ở cửa phòng tắm, rất không khách khí cầm lấy khăn lông của Tiêu Phàm lau đầu tóc, bên lau bên nói.
Tiêu Phàm gật đầu, “Không phải là đến lấy lại mấy thứ sách nát của cậu sao?”
Diệp Kính Văn dừng một chút, ngẩng đầu khẽ mỉm cười, “Cậu không cần đùa kiểu cách với tớ, hai chúng ta cùng loại người, tớ nhìn cậu, giống như bản thân đang soi gương, hiểu?”
“Vậy cậu cũng biết, tớ có lập trường của mình.”
Hai người lạnh lùng giằng co, lại đột nhiên nghe được tiếng mở cửa
Sắc mặt Tiêu Phàm cứng đờ, vừa định nhét Diệp Kính Văn vào phòng tắm, lại nghe thấy thanh âm vật nặng rơi xuống đất.
Toàn thân Vệ Đằng cứng đờ đứng bất động tại chỗ, quả dưa hấu trong tay cũng rơi “bang” xuống sàn nhà cứng, vỡ thành hai nửa, lăn lông lốc đến dưới chân Tiêu Phàm.
Mới ra ngoài có một ngày, hắn đã cùng người ta phóng đãng rồi…
Còn để người ta tắm trong nhà, còn mang y phục của mình cho hắn mặc?
Vệ Đằng giận đến nghiến răng, trong lòng lại càng bốc mùi nước chua không ngừng, liếc Tiêu Phàm một cái: “Tôi đi về trước, tới thật không phải lúc.”
Diệp Kính Văn nhìn Tiêu Phàm, gửi ánh mắt “Cậu nhanh chóng xử lý xong”, sau đó vòng qua hai người, tự trở về ghế sa lon, ngồi uống trà.
Tiêu Phàm đến cạnh Vệ Đằng, Vệ Đằng định trốn, Tiêu Phàm đè lại bờ vai của hắn, Vệ Đằng quay đầu đi, Tiêu Phàm quay đầu lại.
Vệ Đằng trợn mắt: “M* kiếp , anh quá không coi ai ra gì đi, ngay trước mặt tôi trèo tường? Tôi mới ra đi một ngày, anh… anh là tên cầm thú.”
Tiêu Phàm bất đắc dĩ, nhẹ nhàng than thở: “Diệp Kính Văn, em không nhận ra à?”
Vệ Đằng sửng sốt, “Diệp Kính Văn?” Ngay sau đó lửa giận càng lớn: “Cái tên khốn kiếp kia là Diệp Kính Văn? Chính là nửa khác trong hắc bạnh song lang? Hắn tới làm gì?”
“Em khoan tức giận trước đã, hắn tìm anh là vì chuyện của Lâm Vi, anh và hắn chẳng có chuyện gì cả?”
“Nga, nếu anh nói thế, em sẽ tin anh vậy.” Vệ Đằng gật đầu một cái, sảng khoái nói: “Hắn tới nhà chúng ta làm khách, có cần em châm trà không a?”
Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười một tiếng, cậu ấy, vội vã vạch rõ giới hạn với Diệp Kính Văn, tuyên bố mình là chủ nhân, rõ là rất ngốc.
“Không sao, em lên lầu nghỉ ngơi trước, anh nói chút chuyện với hắn, nói xong liền đuổi hắn đi, được không?”
Vệ Đằng tiến đến mạnh mẽ hôn Tiêu Phàm một cái, cố tình để lộ âm thanh vang dội.
“Vậy hai người tán gẫu đi, em lên trước.” Vệ Đằng hướng Diệp Kính Văn cố ý bày ra nụ cười ngượng ngùng, xoay người lên lầu, sau khi đóng cửa mới ngã người trên giường, hít một hơi thật sâu.
M* kiếp, tên khốn Diệp Kính Văn kia tìm đến Tiêu Phàm, tuyệt đối không có chuyện tốt.
Hai người bọn họ ở cạnh nhau nhất định sẽ nói chuyện Lâm Vi, mà cái tên Lâm Vi là thứ Vệ Đằng không muốn nghe đến nhất.
“Nói cho tớ biết chỗ ở của Lâm Vi.” Diệp Kính Văn nghiêng người dựa vào ghế sa lon, một tay gõ trên mặt bàn, “Cậu ấy đã đi tìm cậu đi?”
“Không có.” Tiêu Phàm hoàn toàn phủ nhận.
Không có? Rõ ràng là có gặp mặt, hơn nữa còn là buổi sáng sớm ngay sau ngày sinh nhật, Vệ Đằng còn nhớ rõ bản thân lúc nhìn thấy hình ảnh hài hòa khi bọn họ tán gẫu, nhớ tới nụ cười nhàn nhạt lúc Lâm Vi cúi đầu, cũng nhớ đến mông mình đau tê dại, đần độn đứng bên ngoài nhìn lén bọn họ.
Nhớ tới chật vật cùng đau đớn hôm đó, trái tim Vệ Đằng đột nhiên như bị siết chặt, chuyện lúc trước bỗng dưng hiện đến trước mắt.
Mặc dù không biết tại sao Tiêu Phàm lại muốn nói dối với Diệp Kính Văn, nhưng hắn rõ ràng đang bảo vệ Lâm Vi, chỉ điểm này, liền khiến Vệ Đằng rất không thoải mái.
“Cậu nói láo!” Diệp Kính Văn tựa hồ bị kích động, thanh âm rất đáng sợ.
“Tớ chính là biết cũng không nói cho cậu.” Tiêu Phàm vẫn rất lãnh đạm.
�
“Tại sao?”
“Tớ không muốn xem các cậu tự giết lẫn nhau, hiểu rõ? Các cậu đừng tiếp tục trẻ con nữa, tình yêu không phải là dùng để tổn thương!”
“A, cậu hiểu tình yêu? Cậu biết nỗi đau khổ khi bị phản bội sao? Cậu biết hắn đã từng nói gì với tớ không?” Diệp Kính Văn mỉm cười tự giễu, lát sau mới tỉnh táo lại, nhẹ giọng nói, “Hắn nói với cha tớ, nếu như Diệp Kính Văn bị trục xuất khỏi cửa, tôi chính là người nhà của hắn, nếu như Diệp Kính Văn không có tiền, Lâm Vi tôi sẽ nuôi hắn!”
“Người yêu khiến người ta kiêu ngạo như thế…” Diệp Kính Văn thở dài, cố làm ra vẻ chả sao, nhún vai, “phản bội tớ, cả một câu nói cũng không lưu lại, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.”
“Tiêu Phàm, tớ tin cậu không biết chuyện, theo tính cách Lâm Vi, nếu muốn đi, chắc chắn sẽ không nói cho cậu biết hắn sẽ đi đâu…A a, nói không chừng, kiếp này cũng không tìm được hắn, hắn luôn chơi trò này, mỗi lần có tâm sự gì cũng không nói với tớ, gặp phải một chút tổn thương liền lui vào lớp vỏ ốc không chịu ra, tớ thật cảm thấy, quá mệt mỏi.”
Tiêu Phàm trầm mặc không nói, chỉ ngồi bên cạnh hắn, nhẹ nhàng đè xuống cánh tay tái nhợt của Diệp Kính Văn, trong ánh mắt có rất nhiều tâm tình không nói rõ.
Giống như hũ rượu được chôn sâu dưới lòng đất, rốt cuộc có ngày mở nắp, ứ đọng quá lâu, tỏa ra mùi vị nồng đậm sâu sắc.
Diệp Kính Văn lại vẫn đang cười, cười đến khiến lòng người cũng đau đớn theo.
Thật lâu sau, Diệp Kính Văn mới thở dài, từ trong túi lấy ra một cái hộp.
“Mua hồi còn ở nước ngoài, hiệu cậu thích, sinh nhật cậu sớm qua, hôm nay cũng không phải lễ lộc gì, giữ lại làm kỷ niệm đi.” Diệp Kính Văn nhét cái hộp vào tay Tiêu Phàm, đứng dậy định đi, Tiêu Phàm cũng lập tức đứng dậy, “Tớ tiễn cậu.”
Vệ Đằng ở trên lầu, mở hé cửa nhìn hai người một trước một sau ra ngoài cửa.
Cho đến bây giờ, chưa có khắc nào lại cảm thấy khoảng cách của mình và Tiêu Phàm lại xa xôi như vậy.
Bởi vì một khắc kia, Vệ Đằng hiểu rõ, trong mắt, trong lòng Tiêu Phàm, chỉ có Diệp Kính Văn, đã sớm quên mất Vệ Đằng đang chờ hắn trên lầu.
Vệ Đằng cũng biết, thế giới ba người Diệp Lâm Tiêu là quá khứ của Tiêu Phàm, vùng cấm của Tiêu Phàm, là vùng đất mà bản thân mãi mãi cũng không có cách nào đặt chân tới.
Nhưng trong lòng vẫn bốc lên mùi giấm, chua đến gay gắt, chua đến buồn bực.
Updated 67 Episodes