Chương 33: Gặp Nhau Dưới Mái Hiên

Hai ngày nay dấy lên lời đồn trong Mộc phủ có mùi hôi thối phát ra, Mộc lão gia phải thỉnh sư phụ đến nhà để làm pháp đuổi tai ương.

Nhưng nói thật thì có xảy ra một chút hiện tượng quái dị.

Đầu tiên là Mộc Đại tiểu thư từ trước đến giờ khí sắc rất tốt, ngay cả phong hàn còn chưa từng nhiễm qua nhưng đột nhiên ngã bệnh, một dự biểu hiện cũng không có liền suy sụp thân thể, hai ngày ròng rã đều đóng cửa không ra ngoài, bộ dáng gầy gò khiến người nhìn vào đều thấy đau lòng.

Còn có nha hoàn Lê nhi, nghe nói đêm trước té ngã một cách khó hiểu, sau khi ngã hôn mê bất tỉnh còn làm sẩy chân, hôm nay đều đi khập khiễng.

Cuối cùng chính là A Phúc thúc ở hậu viện bỏ hoàng phía sau đã mất tích không thấy, giống như bống hơi khỏi nhân gian.

Nói đến hai chuyện trước, người người ở đầu đường cuối ngõ chỉ lắc đầu, thổn thức một chút.

Nhưng nói đến Phúc thúc, buổi chiều khi không có việc gì làm, mọi người đều nhàn nhã thì không nhịn được bắt đầu trò chuyện.

"Còn tưởng là yên tĩnh, hiện tới mới qua mười ngày thôi mà không thấy ai rồi" Bà lão chọn đồ ăn nhíu mày nói: "Rốt cuộc là thứ gì giở trò quỷ, quan phủ điều tra nửa năm rồi cũng không có tin tức"
"Nè, đừng có trông cậy vào quan phủ, tự mình cẩn thận một chút thì hơn" Một người ngồi xổm ở ven đường bán son, vật phẩm trang sức lấy khăn ra lau mồ hôi trên mặt: "Lúc trước ta nói ông lão kia nửa đêm đi gõ mõ sẽ càng có khả năng bị bắt đi mất đó thôi, bây giờ thì sao, mất tích rồi"
"Vậy sau này còn ai dám đi cầm canh gõ mõ nữa" Người ven đường còn lại tiếp lời.

"Không chừng trong hai tháng nay sẽ không có ai tiếp nhận đâu, ai không muốn chết mới dám đi.

Ai, thật đáng tiếc, Phúc thúc là người thành thật như thế...!Chậc, sao đến cả lão già cũng không tha vậy"
"Các ngươi đang nói đến A Phúc thúc của Mộc phủ kia hả?" Lưu chưỡng quỷ tựa vào cánh cửa của tiệm nhà mình híp mắt hút một miệng thuốc lá, nghĩ tới gì đó liền hỏi: "Nghe nói mấy năm trước hắn còn lạc mất con trai đúng không?"
"Ừ, tôi cũng nghe nói qua, đứa con này hình như bị bọn buôn người bắt cọc...!Lớn tuổi rồi mới có con, vợ thì chết, hai người sống nương tựa lẫn nhau...!đúng là thật đáng thương"
"Ai..."
Lúc này có một vị bạch y nữ tử dẫn theo một tiểu cô nương gương mặt tinh xảo từ đầu ngõ đi ngang qua.

Đám người đang bàn luận sôi nôi thì ngừng lại, cùng ném ánh mắt về phía dáng người vừa biến mất.

"Oa, mấy người có thấy hai vị mới đi ngang qua không? Thật xinh đẹp, giống như tiên nữ vậy..."
Bên ngoài ngõ nhỏ, Câu Nguyệt với hình dáng tiểu cô nương đưa mắt nhìn nữ tử bên cạnh, không nhịn được nói: "Nè, ngươi còn để ý sao?"
"Hả?" Người bên cạnh thất thần.

Câu Nguyệt nhíu mày, nàng không rõ lúc này trong tâm Phàn Thiện đang suy nghĩ cái gì, nhưng sự việc lần này có kết cục như vậy đúng là nằm ngoài dự đoán của các nàng.

"Trong tình huống lúc đó, ngoại trừ xử tử cái thứ đó thì còn biện pháp nào sao.

Nó đã không phải là người, ngay cả hồn cũng không còn, muốn quay lại như trước cũng không được" Câu Nguyệt dừng bước chân lại nói, "Về phần ông lão trông cửa sau của Mộc phủ kia đúng là chết rất thảm, nhưng không trách ngươi được.

Hắn đáng thương, nhưng nghiệp chướng cũng rất nặng"
"Chuyện này ta hiểu" Phàn Thiện nhẹ giọng nói.

"Trong lòng vẫn có chút tự trách nên khó chịu sao?" Thấy ánh mắt đối phương vẫn nặng trĩu như vậy, Câu Nguyệt thả nhẹ ngữ khí, "Ngươi là một người trừ yêu, đã trải qua nhiều thăng trầm trong nhân thế, theo lý thuyết phải nên lãnh đạm thờ ơ mới đúng, sao lại mềm lòng như vậy"
Chỉ là mặt lạnh thì rất dễ ức hiếp.

Câu Nguyệt nói thêm một câu trong lòng, nhưng ngoài miệng thì nói: "Chỉ là không ngờ con trai của ông lão kia bị chế thành quái vật ăn thịt người này.

Đạo sĩ năm đó thật sự chết cũng không hết tội"

"Đó là một loại cổ thuật.

Nhưng mà đạo sĩ này chỉ luyện được đến phân nửa thôi" Phàn Thiện nhàn nhạt mở miệng: "Cổ người nếu như chưa luyện xong thì bình thường cần phải lấy máu thịt để nuôi dưỡng, bằng không sẽ không khống chế được, cuối cùng là chết bất đắc kì tử.

Cho nên...!ông ấy mới làm ra chuyện như vậy"
Con trai bị bắt đi, hai năm trời không từ bỏ khổ sở mà truy tìm, cuối cùng tìm được thì phát hiện đối phương đã biến thành quái vật.

Một người cha lớn tuổi như vậy, sau khi giết chết kẻ thù lại mang tâm tình như thế nào đem thân nhân không còn nguyện vẹn ban đầu này lén trở về, lại còn có nghị lực lớn như thế nào mới lấy được bí tịch đạo sĩ để lại, khổ sở tu luyện chì vì có thể duy trì hiện trạng đáng thương của con trai.

Cho dù biết đối phương đã không phải là người thân của mình nữa cũng không từ bỏ được.

Suy cho cùng đó mới chính là ý nghĩa của sống sót.

Thật sự là vừa đáng thương lại đáng ghét...!
"Nè, nếu chuyện này cũng đã xử lý ổn rồi thì bây giờ chúng ta phải về sao?" Câu Nguyệt cắt ngang mạch suy nghĩ của Phàn Thiện hỏi.

Nàng dẹp hết những dao động ảnh hưởng đến quyết tâm của mình, gật đầu: "Ừm"
"Có phải có chút không nỡ không?" Câu Nguyệt bỗng nhiên lại hỏi một câu, ngữ điệu có chút nghịch ngợm nhưng ý chỉ rất rõ ràng.

Nàng quay đầu nhìn về tòa trạch ở phía xa, nửa đùa nói: "Ngươi đi rồi, không chừng Mộc Đại tiểu thư này sẽ phải khổ sở vài ngày đây"
...!
Ở sườn viện của Mộc phủ, nha hoàn bưng mâm trái cây, khập khiễng đi vào gian phòng.

"Tiểu thư..."
Mộc Hân Nhu đang khoác áo ngoài ngồi trước bàn đọc sách quay đầu lại, nhìn thấy là Lê nhi liền nhẹ giọng nói: "Vết thương ở chân còn chưa tốt, ngươi nên nghỉ ngơi dưỡng thương vài ngày đi, mấy việc này giao cho Tiểu Chi các nàng làm là được"
"Không sao đâu, muội làm được mà.

Ai...!tối hôm trước thật kì quái, em không biết sao mình lại bị té thành ra thế này" Lê nhi cười cười, đi tới nói: "Tiểu thư, hai ngày nay người đều không có ăn cái gì, bữa trưa cũng chỉ ăn một chén cháo nhỏ, như vậy làm sao được.

Muội đem tới nước trái cây người thích nè, có thể ăn trong thời gian dài"
Nàng để mâm trái cây lên bàn, nhưng nhìn thấy gương mặt tiểu thư nhà mình càng tiều tụy như vậy, vùng xung quanh lông mày của nàng không nhịn được chau lên, có chút lo lắng.

Do dự một chút, cuối cùng cũng tìm được dũng khí nói: "Tiểu thư, không phải ở sau phố có bán chó mèo sao, chúng ta đi..."
"Không cần đâu" Mộc Hân Nhu lắc đầu cắt ngang lời nói của Lê nhi, chậm rãi cười: "Ta không sao".

Nha đầu kia đang suy nghĩ cái gì sao nàng có thể không biết chứ, nhưng mà, những con chó khác sao có thể thay thế được...!
Trong đầu Mộc Hân Nhu không nhịn được hiện lên dáng vẻ của Đại Cẩu lông vàng, còn có gương mặt mơ hồ của một vị bạch y nữ tử.

Chỉ tiếc sau khi nàng hôn mê tỉnh lại, nó đã bỏ đi rồi.

Gặp nhau ngắn như vậy, ở chung ngắn như vậy, chính mình còn chưa kịp khắc ghi phần vui mừng này thì duyên phận đã hết.

Qua lại vội vã, giống như con ve mùa hạ.

"Nó đi rồi" Nó lại đi rồi, nàng cúi đầu thở dài, con ngươi ẩm ướt: "Ta đã sớm biết như vậy"
Bàn tay trắng nõn của nàng nhẹ nhàng cầm lấy một trái vải bóc vỏ ra, mùi thơm ngát lập tức xông vào mũi.

Lúc này ngoài cửa sổ lại nổi lên cơn mưa.

"Phàn Thiện, trời mưa rồi" Câu Nguyệt đưa tay đón lấy vài giọt mưa từ trên không trung rơi xuống.

Người bên cạnh thì liếc mắt nhìn đám mây đen trên trời, nói: "Chúng ta đạp gió về thôi"
"Nè, đừng về nhanh như vậy" Lúc này Câu Nguyệt thay đổi chủ ý, ngăn động tác của Phàn Thiện lại rồi kéo nàng đi qua góc đường, đi đến dưới mái hiên yên tĩnh.

Khó có được nhàn rỗi như vậy thì nên thả lỏng tâm trạng một chút mới đúng.

Hơn nữa với thời tiết yên vũ mông lung này cũng nên học người phàm trần trốn dưới mái hiên tránh mưa các kiểu, lãng mạn biết bao nhiêu ~~ hai người ở riêng một chỗ, bầu không khí hòa hợp tốt đẹp...!Quả thật như miêu tả trong sách, các tài tử giai nhanh tình cờ gặp nhau động tâm, sau đó sẽ phát sinh thêm một chút tình cảnh ướt át...!
Trên mặt Câu Nguyệt có hơi nóng.

Nàng bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, lúc này mới phát giác vừa rồi chính mình có suy nghĩ kì quái ra sao.

Sao lại như vậy...!chẳng lẽ lâu rồi không tiếp xúc qua nam nhân nên không kiềm được? Nàng nhanh chóng bỏ đi những ý niệm không thuần khiết trong đầu, cố gắng dời lực chú ý đi.

Vì vậy nàng đã quan sát tứ phía, vui vẻ lên tiếng: "Nơi này thật đẹp"
Dưới mái hiên xanh đang nhỏ giọt, từng giọt từng giọt tạo thành một bức màn, trước đó không xa là mảnh rừng nhỏ, từng nhóm cành lá bị nước mưa cọ rửa xanh ngát ướt át.

Bên ngoài mảnh rừng còn có một con đường nhỏ, bên dưới lát đá, còn nhuộm một ít rêu xanh, mang hơi thở phong cách cổ xưa.

Nơi này dưới làn mưa sương mù càng toát ra vẻ đẹp thanh tịnh và đẹp đẽ, khiến người ta có cảm giác như lạc vào vườn hoa của tòa tháp cổ, tâm cũng an bình hơn rất nhiều.

Mưa dần dần lớn hơn, ở xa xa trở nên trắng xóa.

Hai người đứng dưới mái hiện an tĩnh không nói lời nào.

Câu Nguyệt vốn định nhích tới gần Phàn Thiện một chút nhưng rồi nhớ đến ý niệm trong đầu trước đó mà chột dạ, mất tự nhiên không thể bước chân ra.

Lúc này, một con Đại Hoa miêu từ bên ngoài chạy vào, phá vỡ an tĩnh giữa hai người.

Trên người nó bị mưa xối ướt sũng, da lông dính vào nhau vô cùng chật vật.

Xem ra là chạy tới trú mưa.

Đại Hoa miêu này khi thấy Câu Nguyệt thì ngây người một chút, còn vẫy vẫy thân thể đô phì, bắt đầu giũ sạch những giọt nước còn dính trên bộ lông, thoạt nhìn rất buồn cười.

Chờ đến khi giũ xong lại vui vẻ liếm liếm móng vuốt, không đem người xa lạ bên cạnh để vào mắt.

Câu Nguyệt nhìn thấy không nhịn được có chút ghét bỏ: "Con mèo này ở đâu ra vậy, bộ dáng ngu xuẩn như thế" Thứ mèo phá hủy bầu không khí tốt đẹp khó khăn này.

Không ngờ tới con mèo kia liếm móng vuốt xong ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, mở đôi mắt to lên nhìn một chút, sau đó thẳng tắp chạy đến bên chân Phàn Thiện, dựng tai lên vui vẻ cọ trán, còn phát ra tiếng kêu meo meo như đang làm nũng.

Sắc mặt Câu Nguyệt tối sầm.

Phàn Thiện không nhịn được mỉm cười, nàng thấy thần thái của con mèo này có vài phần tương tự với khi Mẫn Nguyệt hóa thành nguyên hình, cực kì thích cọ vào nàng.

Vì vậy Phàn Thiện ngồi xổm xuống, đưa tay sờ lên đầu con mèo mập: "Một con mèo rất đẹp"
Vừa dứt lời thì thấy có một vị nữ tử từ trong màn mưa chạy tới nói: "Hóa ra Khinh Nhi chạy tới đây sao~", người vừa tới thì đã ôn nhu lên tiếng, âm thanh như làn mưa, mềm mại mà êm tai.

Phàn Thiện đứng lên, sinh ra một chút cảnh giác.

Nữ nhân đột nhiên xuất hiện này không phải nhân loại bình thường, hơi thở quỷ mị như người Ma giới, mà đạo pháp ẩn giấu bên trong quá sâu khiến nàng không nhìn ra được.

Sắc mặt Câu Nguyệt trong phút chốc thay đổi, giống như nhìn thấy cái gì đó rất đáng sợ, vội vàng kéo tay Phàn Thiện ra một chỗ khác: "Đi mau!"
"Kẻ thù của ngươi sao?" Phàn Thiện hỏi trong ngữ âm.

"Cũng không khác nhau lắm!" Câu Nguyệt quả thực muốn phát điên rồi, thật hối hận khi không cùng Phàn Thiện về thẳng núi thần ẩn, cứ nhất quyết tới nơi này trải qua tình thú.

Nàng kéo Phàn Thiện muốn rời đi thì nữ tử kia trong nháy mắt đi tới, chắn trước mặt các nàng.

"Thật vất vả mới gặp được, đi vội thế sao?" Khóe miệng nữ tử nhợt nhạt cong lên, nở nụ cười ý vị không rõ trên gương mặt tuyệt trần của mình: "Muội muội", một tiếng gọi này mang theo vài phần mê hoặc, như kẹp giữa vài phần kiều mị, vừa mê người lại vừa nguy hiểm.

Phàn Thiện không nhịn được nhướn mày: "Muội muội?"
Câu Nguyệt thấy tránh không khỏi dứt khoát ngẩng đầu nhìn thẳng vào người nọ, trong giọng tràn đầy địch ý hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"
"Đến thăm ngươi đó.

Có điều muội muội à, hình như muội sống không được tốt lắm, thiếu chút nữa tỷ đã không nhận ra nữa rồi" Nữ tử không nhanh không chậm mà nói, sóng mắt lưu chuyển quan sát Câu Nguyệt một vòng, bên trong thần sắc lại hiện lên một tia trào phúng:"Lại còn bị chính ma nguyên của mình bức phong ấn linh đài sao...!A, thật có tiền đồ" Nói xong lời cuối cùng, ngữ điệu chượt biến lạnh, giọng điệu giống như trưởng bối trách móc hậu bối không nên thân.

"Hừ, đừng có gọi muội muội thân thiết như vậy" Câu Nguyệt giận tái mặt.

Thật sự một khắc nàng cũng không chờ được nữa.

Không ngờ nữ nhân chán ghét này lại có thể tìm đến đây, còn thấy bộ dạng chính mình hóa thành tiểu hài tử...!thật ghê tởm!
Càng nghĩ càng giận, vì vậy Mẫn Nguyệt lạnh lùng nói: "Trọng Yên Tuyết, chuyện của ta không liên quan tới ngươi!"
"Đây là thái độ ngươi nói chuyện với tỷ tỷ sao!" Nữ tử áo lam trừng đôi mắt phượng của mình, hoàn toàn khác với bộ dạng mềm mại đáng yêu vừa rồi, tức khắc lộ ra một cổ uy hiếp: "Tùy hứng làm bậy như vậy, ngươi cũng biết Ma giới đã phát người đi xung quanh đến bắt ngươi!"
Câu Nguyệt vừa muốn phản bác, nữ tử trước mắt rất nhanh đặt tay lên trán nàng, một cổ linh lực từ kẽ tay chiếu thẳng vào.

"A!" Câu Nguyệt kêu rên một tiếng, đau đến nhăn mi lại.

Phàn Thiện thấy thế mạnh mẽ bắt lấy tay nữ tử áo lam, trầm giọng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Trọng Yên Tuyết hơi kinh ngạc, lúc này mới đem sự chú ý dời lên người nữ tử lạnh lùng đứng bên cạnh này.

Sau đó nhếch môi cười: "Nàng là muội muội của ta, tất nhiên ta sẽ không hại nàng.

Ngược lại là ngươi...!dường như ngươi rất chú ý đến muội ấy.

Ngươi và muội muội ta là quan hệ gì?"
Nghe xong câu hỏi này Câu Nguyệt phản ứng lại, trong lúc đầu óc đau nhức mơ hồ vẫn không quên dựng lỗ tai lên, muốn nghe một chút người nọ sẽ trả lời thế nào.

Một màn này rơi vào dư quang khóe mắt của Trọng Yên Tuyết, cổ họng lập tức dâng lên một cổ hôi tanh.

Muội muội nhà mình thật không có tiền đồ!!
Nhưng mà Phàn Thiện cũng không có trả lời, chỉ nhìn Câu Nguyệt hỏi: "Còn ổn không?"
"Không sao" Câu Nguyệt lắc đầu, trong lòng có chút mất mát, "Chỉ là đau nhức trong chớp mắt thôi, bây giờ không có cảm giác gì lạ nữa"
"Còn không thả ta ra sao, hửm?" Trọng Yên Tuyết lên tiếng nhắc nhở Phàn Thiện, âm cuối cùng nhẹ nhàng nhướn lên, thanh sắc mềm mại đáng yêu.

Nàng chuyển ánh mắt qua cánh tay đang bị giữ lấy của mình nói, "Ngươi thật to gan, dám...!như vậy với ta".

Nói xong nàng cong đầu ngón tay lên, khều nhẹ một chút trong lòng bàn tay Phàn Thiện, mang theo vài phần khiêu khích.

Phàn Thiện thần sắc không chút gợn sóng, cũng không sợ hãi mà buông tay ra rồi xoa trán Mẫn Nguyệt cẩn thận kiểm tra.

Câu Nguyệt lại không quan tâm những người khác, lập tức đen mặt kéo Phàn Thiện sang một bên, kéo giãn khoảng cách với nữ nhân hư hỏng nào đó, rất sợ Phàn Thiện sẽ bị nàng bắt cóc.

Trọng Yên Tuyết bỗng nhiên suy ngẫm.

Nàng tao nhã vén sợi tóc lên bên tai, nói với muội muội nhà mình: "Thôi được rồi, chuyện của ngươi, hãy cứ tự mình nghĩ lại thật kĩ đi.

Đừng nói người làm tỷ tỷ là ta không có nhắc nhở ngươi, chuyện của ngươi ở Ma giới đang rất xôn xao, mấy ngày nay phải cẩn thận một chút.

Tự mình giải quyết cho tốt"
Nói xong Trọng Yên Tuyết ngồi xổm xuống ôm lấy Đại Hoa miêu, ánh mắt đối diện Phàn Thiện, ngữ điệu mềm mại nhẹ hơn vài phần: "Còn ngươi ngược lại rất thú vị...!Chúng ta có duyên sẽ gặp lại"
Nữ tử với bộ váy màu xanh băng xoay người, đi vào trong màn mưa, nhưng không một giọt nước mưa nào có thể dính vào người nàng.

Câu Nguyệt không vui nhìn chằm chằm thân ảnh biến mất trong màn mưa, một lát sau mới nói với người bên cạnh: "Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?"
Lời này nghe vào có cảm giác mất tự nhiên mấy phần, Phàn Thiện nhàn nhạt nhìn nàng một cái, "Nếu như ngươi muốn nói cho ta biết thì cứ nói".

Phàn Thiện nói xong tự nhiên thò tay qua, chuẩn bị nắm tay Câu Nguyệt rời khỏi đây, không ngờ bị đối phương rút ra.

"Sao vậy?"
"Ngươi sờ con mèo khác, không cho chạm vào người ta"
Phàn Thiện hơi sửng sốt: "Chỉ là một con mèo không có linh thức"
"Vậy cũng không được.

Hơn nữa ngươi còn chạm vào nữ nhân kia" Mỗ mèo lạnh lùng nói.

Cho nên Phàn Thiện cũng im lặng không nói nữa.

Qua một lát, Câu Nguyệt vừa tức vừa buồn bực nói: "Nè, ngươi, ngươi không dỗ ta sao?"
"Ta không dỗ được ngươi"
...!
Kết quả, thật sự một chút cũng không dỗ.

Dọc đường đi, Câu Nguyệt bị tức chết, cố tình đi thật chậm, yên tĩnh không nói một lời nào, so với nữ nhân lãnh đạm nào đó còn yên tĩnh hơn.

Cuối cùng nàng nhịn không được, rầu rỉ nói: "Nữ nhân kia thật ra là Nhị tỷ của ta, trên ta còn có hai vị Đại ca nữa"
Bước chân của Phàn Thiện đi chậm một chút, nhanh chóng khép gom ống tay áo lại đi vào khe núi sâu bêntrong thềm đá.

"Ta theo họ của mẫu thân, tỷ ấy và Đại ca theo họ của phụ than, vì mẫu thân của ta sinh ta xong đã mất nên mới như vậy...!Trong Ma giới chúng ta có loại truyền thống như vậy" Câu Nguyệt rủ mắt, trong dó toát ra vài tia cô đơn.

"Mà ta ngay cả hình dáng mẫu thân như thế nào cũng không biết, chỉ nghe người khác nói bà rất đẹp" Dừng một chút, lại nói: "Nhưng mà Nhị tỷ thật sự rất thương mẫu thân.

Cho nên vì chuyện này mà nàng rất ghét ta, thậm chí có thể nói là oán hận ta.

Nàng cảm thấy là ta đã hại chết mẫu thân, cho nên lúc nào cũng đối nghịch với ta, từ nhỏ đến lớn hại ta ăn không ít khổ sở..

Trong âm thanh của nàng vô ý chứa một chút ủy khuất, Phàn Thiện nghe vào có hơi đau lòng.

Nàng ghét mắt nhìn cái đầu đang cúi gầm đi bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Có thể tỷ tỷ của ngươi cũng không có oán hận hay chán ghét ngươi như vậy"
"Sao lại nói vậy? Câu Nguyệt nghe vậy vội nhìn qua, chỉ thấy thần sắc biến hóa không dễ phát hiện trên mặt đối phương nói: "Dựa vào cảm giác"
Dựa vào cảm giác sao?
"Ngươi mới gặp nàng có một lần đã có cảm giác rồi hả? Còn nói giúp nàng nữa.

Mau nói, có phải ngươi thích nàng không?"
Câu Nguyệt thở gấp tiến đến trước mặt Phàn Thiện, "Loại nữ nhân như Trọng Yên Tuyết am hiểu nhất là ngụy trang, trước mặt người khác luôn bày ra dáng vẻ tỷ tỷ tốt, mấy chuyện xấu sau lưng nàng không biết đã giấu được bao nhiêu đôi mắt rồi, ngươi đừng để bị nàng lừa! Lần này nếu không phải bị nàng làm khó dễ ta cũng không cần phải gả cho cái tên Ma Táp Thanh Xà tộc gì đó đâu!".

Chapter
1 Chương 1: Thâm Sơn Thần Ẩn
2 Chương 2: Trời Sinh Mị Hoặc
3 Chương 3: Giấc Ngủ Bí Ẩn
4 Chương 4: Ma Kính
5 Chương 5: Vậy Coi Như Chung Hoạn Nạn Đi
6 Chương 6: Cạm Bẫy
7 Chương 7: Rách Mộng
8 Chương 8: Tám Lần Nghỉ
9 Chương 9: Trốn Thử Xem
10 Chương 10: Vào Bát Đi
11 Chương 11: Dị Động
12 Chương 12: Nữ Lừa Đảo
13 Chương 13: Thi Thể Chìm
14 Chương 14: Quỷ Dạ Của Quá Khứ
15 Chương 15: Liên Nữ
16 Chương 16: Thi Thể Dưới Đáy Ao
17 Chương 17: Chuyện Này Khó Có Thể Hiểu Rõ
18 Chương 18: Xin Nhận Ta Làm Đồ Đệ Đi
19 Chương 19: Cái Gọi Là Bồi Thường
20 Chương 20: Hồng Loan Tinh Động
21 Chương 21: Móng Vuốt Ngứa Làm Sao Bây Giờ
22 Chương 22: Đại Cẩu
23 Chương 23: Bạch Chúc Hiển Linh
24 Chương 24: Tới Gần
25 Chương 25: Hóa Thân
26 Chương 26: Bí Mật Trong Sân
27 Chương 27: Lẻn Vào Mộc Phủ
28 Chương 28: Đến Phiên Ngươi
29 Chương 29: Người Gõ Mõ Nửa Đêm
30 Chương 30: Giống Như Đã Từng Quen Biết
31 Chương 31: Qua Lại
32 Chương 32: Trời U Ám
33 Chương 33: Gặp Nhau Dưới Mái Hiên
34 Chương 34: Đường Núi Hoa Đăng
35 Chương 35: Liên Và Đao
36 Chương 36: Vũ Linh
37 Chương 37: Đã Lâu Không Gặp
38 Chương 38: Ban Đêm Gió Lớn
39 Chương 39: Không Như Mong Muốn
40 Chương 40: Mèo Trên Phố
41 Chương 41: Đó Là Thích
42 Chương 42: Việc Ngoài Ý Muốn
43 Chương 43: Phương Pháp Xin Lỗi
44 Chương 44: Vũ An
45 Chương 45: Hôm Nay Là Ngày Gì
46 Chương 46: Một Đêm Không Như Bình Thường
47 Chương 47: Hồ Ly Lang Thang
48 Chương 48: Sơn Miếu
49 Chương 49: Bắt Gặp
50 Chương 50: Lòng Ta Có Người
51 Chương 51: Ta Biết
52 Chương 52: Nan Giải
53 Chương 53: Giai Đoạn Khó Khăn
54 Chương 54: Oán Hồng Trang
55 Chương 55: Tâm Nguyện
56 Chương 56: Không Thấy
57 Chương 57: Cái Gọi Là Diệu Kế
58 Chương 58: Tình Địch
Chapter

Updated 58 Episodes

1
Chương 1: Thâm Sơn Thần Ẩn
2
Chương 2: Trời Sinh Mị Hoặc
3
Chương 3: Giấc Ngủ Bí Ẩn
4
Chương 4: Ma Kính
5
Chương 5: Vậy Coi Như Chung Hoạn Nạn Đi
6
Chương 6: Cạm Bẫy
7
Chương 7: Rách Mộng
8
Chương 8: Tám Lần Nghỉ
9
Chương 9: Trốn Thử Xem
10
Chương 10: Vào Bát Đi
11
Chương 11: Dị Động
12
Chương 12: Nữ Lừa Đảo
13
Chương 13: Thi Thể Chìm
14
Chương 14: Quỷ Dạ Của Quá Khứ
15
Chương 15: Liên Nữ
16
Chương 16: Thi Thể Dưới Đáy Ao
17
Chương 17: Chuyện Này Khó Có Thể Hiểu Rõ
18
Chương 18: Xin Nhận Ta Làm Đồ Đệ Đi
19
Chương 19: Cái Gọi Là Bồi Thường
20
Chương 20: Hồng Loan Tinh Động
21
Chương 21: Móng Vuốt Ngứa Làm Sao Bây Giờ
22
Chương 22: Đại Cẩu
23
Chương 23: Bạch Chúc Hiển Linh
24
Chương 24: Tới Gần
25
Chương 25: Hóa Thân
26
Chương 26: Bí Mật Trong Sân
27
Chương 27: Lẻn Vào Mộc Phủ
28
Chương 28: Đến Phiên Ngươi
29
Chương 29: Người Gõ Mõ Nửa Đêm
30
Chương 30: Giống Như Đã Từng Quen Biết
31
Chương 31: Qua Lại
32
Chương 32: Trời U Ám
33
Chương 33: Gặp Nhau Dưới Mái Hiên
34
Chương 34: Đường Núi Hoa Đăng
35
Chương 35: Liên Và Đao
36
Chương 36: Vũ Linh
37
Chương 37: Đã Lâu Không Gặp
38
Chương 38: Ban Đêm Gió Lớn
39
Chương 39: Không Như Mong Muốn
40
Chương 40: Mèo Trên Phố
41
Chương 41: Đó Là Thích
42
Chương 42: Việc Ngoài Ý Muốn
43
Chương 43: Phương Pháp Xin Lỗi
44
Chương 44: Vũ An
45
Chương 45: Hôm Nay Là Ngày Gì
46
Chương 46: Một Đêm Không Như Bình Thường
47
Chương 47: Hồ Ly Lang Thang
48
Chương 48: Sơn Miếu
49
Chương 49: Bắt Gặp
50
Chương 50: Lòng Ta Có Người
51
Chương 51: Ta Biết
52
Chương 52: Nan Giải
53
Chương 53: Giai Đoạn Khó Khăn
54
Chương 54: Oán Hồng Trang
55
Chương 55: Tâm Nguyện
56
Chương 56: Không Thấy
57
Chương 57: Cái Gọi Là Diệu Kế
58
Chương 58: Tình Địch