Chương 5: Vậy Coi Như Chung Hoạn Nạn Đi

Sau một hồi choáng váng, cuối cùng trên chân mới có cảm giác chân thật.

Xuất phát từ bàn năng của mèo, dù là đột nhiên rơi từ trên cao xuống, cũng có thể miễn cưỡng ổn định trọng đứng vững lại, không có có vẻ rất chật vật.

Câu Nguyệt lắc lắc đầu, để cho tâm bình tĩnh lại, phát hiện trước mắt là một mảnh sương trắng dày đặc.

Sương mù bao phủ khắp nơi, hiển nhiên đã là một chỗ khác trong gương đồng.

Nàng không khỏi nhu nhăn mày: không nghĩ bản thân đúng là dẫn đến.

Nhưng mà, đã không thấy sợi chỉ đỏ kia, tiếp theo nên đi hướng nào? Cũng không biết người nọ có thật là gặp nguy hiểm hay không, hiện tại...!Sống chết không rõ.

Nàng mắt lại nhìn phía trước, nghĩ có chút hả hê nói "Chết thật đáng đời", lại không biết vì sao không nói được ra miệng...!Chỉ là lúc này có chút mệt mỏi.

Bạch miêu giơ móng vuốt lên, do dự một lúc, cuối cùng theo cảm giác đi đến một phiến đá màu bạc.

Thân thể nhỏ nhắn rất nhanh hòa vào sương mù, không phát ra một chút tiếng động nào.

Trong chỗ sâu nhất, hình như có tiếng cười đùa vui vẻ của trẻ em.

Nàng đi theo tiếng, sương trắng dần dàn biến mất, hiện ra phủ đệ vắng vẻ.

Cũng có ánh sáng chói mắt xuyên qua kẽ lá, chiếu trên hành lang, bên cạnh bệ đá, có sương mù mờ ảo che chắn.

Hành lang đầy hoa hải đường, đá cẩm thạch màu trắng trồng rất nhiều bông hoa đặc biệt, chúng nó nở rộ rất đẹp, cũng rất quỷ dị.

Suýt chút nữa Câu Nguyệt bị mùi hoa nồng nặc này làm sặc.

Cau mày quơ quơ móng vuốt, nhìn bốn phía xung quanh một chút, không nhịn được thở mạnh một phát.

Cảnh tượng trước mắt xa xỉ khác người như vậy, ngược lại phong cách rất giống trước đây, xem ra, quỷ mộng này không phải thứ tốt đẹp gì.

Nàng rẽ vào một đường tiếp tục đi tiếp, bỗng nhiên thấy một lầu các có trẻ con chơi đùa.

Địa phương không có bóng người lại đột nhiên xuất hiện đưuá trẻ này đúng là dọa.

Câu Nguyệt nhìn đứa trẻ đang cười rất thích thú kia, nhếch môi, có chút ghét bỏ.

Đang muốn đi qua đi xem, bỗng nhiên phía sau có một cái tay mò lên, trong nháy mắt rời khỏi, chuyển qua khắp các ngõ ngách.

"Đừng lên tiếng." Người nọ đè thấp thanh âm làm cho Câu Nguyệt thu lại móng vuốt sắc bén, nàng nghe ra giọng điệu trong trẻo lạnh lùng kia.

Lúc này biết người phía sau là Phàn Thiện, tâm buông lỏng một chút.

Dứt khoát thả thân thể nhỏ xù lông mềm mại này, cọ cọ đầu trước ngực xem như báo đáp.

Ân...!Cảm giác không sai biệt lắm...!
Phàn Thiện lấy bạch miêu trong ngực ra, đôi mắt hổ phách thâm thúy mà nhìn nàng: "Không phải cắt đứt quan hệ rồi sao, còn vào tới làm cái gì."
Câu nguyệt nhất thời có chút chột dạ.

Ánh mắt lóe lóe, "Ai nói chặt đứt? Là kéo đứt! Tại cái sợi chỉ đỏ kia không chắc, hại ta là người đại từ đại bi phải đến địa phương quỷ quái này cứu người."
Nói xong kiêu ngạo hất cằm: "Đừng hiểu lầm a, ta phấn đấu quên mình như vậy cũng vì tương lại còn mở còng tay, mới không phải lo lắng ngươi gì gì đó.

Hiện tại ta cũng không mặc cảm tự ti mang ơn ngươi, nếu ngươi là người hiền lành, cũng nhanh phá cái vòng này ra một chút a...!Ôi chao ngươi đừng đi a." Nữ tử trước mặt đã phất ống tay áo, chỉ có không bỏ đi.

Tiểu bạch miêu vội vã theo sau, "Uy ngươi dĩ nhiên không nghe ta nói..." "Hư." Còn chưa nói xong đối phương ngay lập tức ngồi xổm xuống bịt miệng nàng lại, ý bảo chớ có lên tiếng.

"Không cần quá lớn tiếng, sẽ bị phát hiện." Phàn Thiện nhíu mày một chút, có chút không vui: "Quỷ mộng này khó đối phó hơn trong tưởng tượng của ta, nó tựa hồ đã cảm thấy được ta, ngươi có thể dẫn nó đến sao."
"Ô ô..." Bạch miêu lắc đầu giãy dụa.

"Ngươi còn muốn nói cái gì." Nhìn tiểu bạch miêu trong tay vẫn không thu liễm, Phàn mỹ nhân có chút bất đắc dĩ, mới vừa buông tay ra, mỗ mèo liền lập tức lắc đuôi, hơi nghiêng đầu: "Hì hì, chúng ta...!Rốt cuộc cung hoạn noạn đi?"
Phàn Thiện khiêu mi, ý bảo nàng nói xong.

Thấy một đôi mắt của nàng to trong suốt: "Ngươi xem..., kỳ thực lòng mà vẫn là thiện lương, lại là người thủ tín trọng nghĩa, phá bỏ vòng Già La trên tay đi..."
"Theo ta qua bên kia." Tiên cô đại nhân quên ám chỉ cùng chờ mong này, nhẹ nhàng cắt đứt lời của nàng rồi xoay người về hướng khác...!đi vào mộ hẻm nhỏ.

Câu Nguyệt chán nản: "Uy!" Lần đầu tiên bản thân vẫy đuôi ăn nói khép nép, đã nhường đến như vậy, vẫn không có động?! Nữ nhận chết tiệt này, lương tâm là bị cẩu ăn sao?! Nàng chà chà móng, không tình nguyện mà theo sau, một bên còn thấp giọng lầm bầm: tâm của nữ nhan chết tiệt này như đá vậy...!Hừ.

Rất nhanh các nàng đi dọc theo một con đường, vô thanh vô tức mà đi tới góc tường cách lầu các này rất gần.

Đó là một chỗ rất bí mật, góc độ này mới ngầng đầu lên liền thấy hai đứa trẻ đang cầm hai tờ giấy, bút lông và mực, tại đảo làm gì có mấy thức này.

"Hắn là hồn phách Triệu gia khi chết biến thành." Phàn Thiện một hướng nói, trong lòng nói.

Câu Nguyệt: "Ta đã nhìn ra." Đồng thời ghét bỏ một câu: "Thật không muốn cứu người này."

"Đây không phải là lời mà người có tâm địa thiện lương nên nói." Phàn Thiện mặt vô biểu tình mà nhìn nàng một cái, thấy đối phương lộ ra vẻ mặt cứng cỏi, tiếp tục nói:
"Quỷ mộng có thể thấy được ta, nhưng không chắc có thể phát hiện ngươi, dù sao tạo mộng tiêu hao rất nhiều tinh lực, nó cũng không bận tâm.

Cho nên, ta muốn ngươi giúp đỡ."
"Ngươi muốn cho ta đi đối phó tên kia? Tới đánh lén?" Bạch miêu liếc mắt nhìn nàng.

"Đều không phải." Phàn Thiện lắc đầu: "Quỷ mộng không có hình dáng thật, siêu thoát tại lục đạo, phương pháp như vậy rất khó đối pphó.

Trong mộng, dù ta với ngươi hợp lực, cũng không nhất định là đối thủ của nó.

Kế sách hiện tại, chỉ có thể tìm cách đánh thức người đang mơ kia thôi."
"Ý của ngươi là..."
"Làm cho bản thân người phàm kia tự tỉnh dậy từ trong mộng, có thể kết thúc tất cả." Phàn Thiện nói: "Ta đi dụ quỷ mộng, cố gắng kéo dài thời gian, chuyện còn lại, giao cho ngươi."
Bạch Miêu vừa nghe lại rất vui vẻ: "A, vì sao ta phải nghe ngươi?" Nàng nheo con mắt hẹp dài lại, nhẹ nhàng nói, rất chọc người: "Ngươi —— bây gờ cầu ta sao?"
Cũng không nghĩ nữ tiên cô kiêu ngạo lại liếc mắt nói: "Không làm như vậy, ta với ngươi đều không ra được." Dừng một chút: "Ngươi muốn chết chung với ta sao?"
Bạch miêu thần sắc biến đổi, xuy lạnh: "Nghĩ hay lắm." Buồn cười, còn hông phải bị đùa giỡn, kỳ thực người nọ là giả đứng đắn đi!
Nàng căm hận trong lòng cong móng vuốt, mà hết lần này tới lần khác mắt đồng trong suốt nhìn đối phương chăm chú, dáng dấp rất quang minh chính đại.

Nàng nhất thời có chút thất bại, hỏi: "Cụ thể muốn ta làm như thế nào?"
Phàn Thiện liền cúi người tới gần bên tai nàng, lại cúi đầu nói tiếp.

Tiểu bạch miêu lỗ tai nhẹ nhàng run lên một chút, cảm giác có chút ngứa.

Kỳ thực nàng không thích người khác lại gần mình, hơi thở ấm áp kia đi vào tai, còn mang mùi hương nhẹ nhàng, làm cho cơ thể nàng không nhịn được cứng đờ.

Mà một khắc sau, nàng đã bị lời nói của đối phương hấp dẫn.

Chờ nghe xong toàn bộ, nàng lại hỏi: "Nói chính xác ra, làm hắn ta tỉnh lại?"
"...!Là ý này."
"Nga..." Câu Nguyệt kéo dài âm điệu, có chút thoả mãn mà gật đầu, đưa móng vuốt lên miệng liếm liếm: "Bổn tiểu thư sẽ cố gắng giúp ngươi." Nói xong yếu ớt mà nở nụ cười, lúc này trong lời nói truyền đến có một chút âm tà.

Phàn Thiện thấy trong ánh mắt tiểu bạch miêu không che giấu hưng phấn, không khỏi có chút lo lắng.

Là ảo giác của nàng sao, giống như tính cách đối phương mang theo một chút gì đó không tốt đẹp...!
Vì vậy nàng nói: "Ngươi, không được quá đáng."

"Thuốc đắng dã tật, có đôi khi thuốc quý lại không cứu được người." Bạch miêu ý vị phong trần lắc lắc móng vuốt, che miệng cười: "Ai, kỳ thực ta cũng không đành lòng đau, thế nhưng...!Cứu người một mạng còn hơn xay bảy tòa tháp, ta, ta thì..." "Ta thấy chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn đi." Phàn Thiện không nhịn được hối hận.

"Vậy ngươi còn có biện pháp khác sao?" Tiểu bạch miêu trừng nàng: "Có câu đau dài không bằng đau ngắn."
Đau dài không bằng đau ngắn...!Phàn Thiện sợ sệt một chút.

Nàng mím môi không nói, con mắt nhìn về phía tòa lầu các, lông mày nhăn lại hiện lên một chút phiền não.

Chính xác, hiện tại không có biện pháp khác, để làm cho người phàm kia tỉnh giấc, là quá mạo hiểm.

Nói như vậ nếu như thất bại, cũng làm nguy hiểm đến tính mạng của người phàm kia.

Nàng hít sâu một hơi, thần sắc nghiêm nghị hơn và phần.

Đưa tay đặt lền đầu bạch miêu, nhẹ giọng nói: "Chuẩn bị tốt chưa?"
"Đương nhiên." Bạch miêu cười xảo quyệt, Phàn Thiên chuyển linh lực vào người nàng, chậm rãi hành hình dáng con người.

Mà lúc này trên lầu cách đó không xa, tiểu thiếu gia Triệu gia đang vò ống tay áo quỳ rạp trên mặt đất, cúi đầu vẽ chăm chú."Tam muội, ta chỉ vẽ một con hồ điệp được không." Hắn cầm lấy bút vẽ, hướng về phía tiểu cô nương kích động nói, đưa tay lau mồ hôi trên mặt mà lại vô tình để lại vết mực.

Bé gái đối diện nở nụ cười, đôi mắt sáng như ánh trăng, "Được, ta muốn co một con hồ điệp, hồ điệp bay rất cao rất cao."
"Được rồi!" Tiểu thiếu gia nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng nanh, lập tức tiếp tục cúi đầu, vươn tay chấm mực.

Nhưng mà ngay hắn cúi đầu chớp mắt một cái, gió lớn nổi lên, thổi mạnh qua trước mặt.

Hắn vội vã đè tờ giấy lại."Ai da, gió thật lớn!" Nói xong muốn nhìn muội muội của mình, nhưng giống như hoa mắt, giống như có gì đó xẹt qua.

Mà nhìn chăm chú lên trời, lại thấy đối phương đang đứng ở trên đó.

Phía sau lan can nở đầy hoa hải đường diễm lệ, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc rối của nàng, không rõ ràng lắm.

Hắn bỗng nhiên nghĩ muội muội mình có chút không chân thật, giống như mọi lúc đều có thể biến mất.

"Tam muội, sao trên vai ngươi lại có cánh hoa rơi?" Tiểu thiếu gia nói nhẹ rồi chỉ lên vai nàng, sau đó đứng lên, nhưng chưa kịp bước chân, chợt nghe người đối diện mở miệng nói: "Đừng đến đây, nhị ca."
Giọng nói trầm tĩnh, xa lạ.

Động tác của hắn thoáng dừng lại, chớp chớp con mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào như cũ của muội muội, trong đầu co rút một trận.

Giờ khắc này không hiểu sao hắn lại hoảng loạn.

Thật giống như...!có hình ảnh nào đó không ngừng hiện lên, giống như bị chôn sâu dưới đất lại muốn chui lên, nhưng lại bị che đậy, thấy không rõ ràng lắm.

Một chỗ khác, gió lớn đáp xuống đất, Phàn Thiện nhanh chóng xoay người, mặc kẹ một tiểu cô nương nào đó rơi xuống đất.

Người nọ đứng vững lại, thì hiện ra chân thân.

Lộ ra khuôn mặt mờ mịt, cả người bốc lên một cỗ khí nóng, cuối cùng biến thành một đám khói trắng, lại bao lấy một đám khói màu đen, nhìn qua không thấy được bản chất.

Trong đám khói truyền đến một giọng nói khàn khàn: "Lại dám gọi ta ra đây, ngươi có vài phần can đảm."
"Nhưng vẫn là tìm đường chết mà thôi." Giọng nói bay bổng, giống như ở bên tai, cũng có phần lạnh đến cực điểm, không có nửa phần độ ấm, lạnh lẽo thấu xương.

Phàn Thiện mím môi, nhhìn chằm chừm dị vật trước mắt, một khắc sau, đối phương đột nhiên tới gần, bị bám một đạo lực lượng đánh thẳng vào mặt.

Nàng lập tức ngưng tụ lại một kết giới, chống đỡ đồn tấn công sau đó lui về sau vài trượng, khó khăn lắm mới trôn được một đòn của quỷ mộng.

Đây là trong giấc mơ pháp lực và tốc độ của nàng bị giảm đi, lúc này đã cảm thấy rất quá sức, trên trán còn đổ ra một tầng mồ hôi.

Quỷ mộng thấy thế cười rộ lên: "A ha ha ha, thế nào? Ngươi cho là ở chỗ này, có thể đấu với ta sao?" Nó cắn nuốt mấy đạo phù chú của Phàn Thiện, lướt thân đi qua lần thứ hai, "Ngươi chống đỡ không được lâu."
Hai ngón tay Phàn Thiện kẹp lấy một lá bùa, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch: "Nhưng chống đỡ một lúc, có thể."
"—— Hử?" Trong mắt quỷ mộng hiện lên một tia kinh dị, đột nhiên nghĩ đến cái gì, không trêu tức nữa mà nhìn về phía lầu các kia.

Khi thấy hai thân ảnh xa xa, mắt đột nhiên co rụt lại, muốn xoay người trở lại lại bị một đạo kết giới ngăn cản, không kịp nữa rồi.

Trên lan can, Câu Nguyệt biến thành tiểu cô nương giơ lên mỉm cười ngọt ngào.

Nàng nhìn ánh mắt kinh ngạc của tiểu thiếu gia Triệu gia, cứ như vậy bay qua lan can, ngửa người rơi xuống.

Tiểu thiếu gia Triệu gia sắc mặt tái nhợt, giống như khong còn chút máu.

Hắn căn bản không rõ vì sao lại như vậy, đột nhiên như vậy, hắn không có cơ hội vươn tay bắt lây người nọ, mắt mở to nhìn mọi chuyện xảy ra.

Mới đầu hắn còn nụ cười trên mặt, bây giờ dần dần hoảng sợ, há to miệng, giống như bị câm, không phát ra một chút tiếng động.

Trước khi trời đất quay cuồng, hắn chậm chạp đi tới, nhìn xuống dưới lầu.

Chỉ liếc mắt, hình ảnh thảm khôc kia khắc sâu vào trong đầu.

Hắn thấy muội muội của mình nằm trên đất, đầu nát bét, máu trong người không ngừng chảy ra.

Dại dày bị xuyên thủng, ruột khắp nơi, cái lỗ tai...!Cái lỗ tai cùng lỗ mũi cũng chảy máu, đôi mắt to sáng bây giờ là một mảnh tĩnh mịch, đột nhiên xoay người...!Hắn quỳ xuống bên lan can, thân thể run rẩy kịch liệt, trên mặt có chút vặn vẹo.

Phàn Thiện đứng xem ở bên cạnh có chút không đành lòng, trong lòng nói thầm: thật ác độc.

Một khắc sau, liền nghe thấy tiếng gọi thê lương.

"—— không!!" Trên lầu các, tiếng la như sói kêu, cực kỳ bi ai tuyệt vọng.

Sau đó tình cảnh xáo trộn, trời đất thay đổi trong giấy lát..

Chapter
1 Chương 1: Thâm Sơn Thần Ẩn
2 Chương 2: Trời Sinh Mị Hoặc
3 Chương 3: Giấc Ngủ Bí Ẩn
4 Chương 4: Ma Kính
5 Chương 5: Vậy Coi Như Chung Hoạn Nạn Đi
6 Chương 6: Cạm Bẫy
7 Chương 7: Rách Mộng
8 Chương 8: Tám Lần Nghỉ
9 Chương 9: Trốn Thử Xem
10 Chương 10: Vào Bát Đi
11 Chương 11: Dị Động
12 Chương 12: Nữ Lừa Đảo
13 Chương 13: Thi Thể Chìm
14 Chương 14: Quỷ Dạ Của Quá Khứ
15 Chương 15: Liên Nữ
16 Chương 16: Thi Thể Dưới Đáy Ao
17 Chương 17: Chuyện Này Khó Có Thể Hiểu Rõ
18 Chương 18: Xin Nhận Ta Làm Đồ Đệ Đi
19 Chương 19: Cái Gọi Là Bồi Thường
20 Chương 20: Hồng Loan Tinh Động
21 Chương 21: Móng Vuốt Ngứa Làm Sao Bây Giờ
22 Chương 22: Đại Cẩu
23 Chương 23: Bạch Chúc Hiển Linh
24 Chương 24: Tới Gần
25 Chương 25: Hóa Thân
26 Chương 26: Bí Mật Trong Sân
27 Chương 27: Lẻn Vào Mộc Phủ
28 Chương 28: Đến Phiên Ngươi
29 Chương 29: Người Gõ Mõ Nửa Đêm
30 Chương 30: Giống Như Đã Từng Quen Biết
31 Chương 31: Qua Lại
32 Chương 32: Trời U Ám
33 Chương 33: Gặp Nhau Dưới Mái Hiên
34 Chương 34: Đường Núi Hoa Đăng
35 Chương 35: Liên Và Đao
36 Chương 36: Vũ Linh
37 Chương 37: Đã Lâu Không Gặp
38 Chương 38: Ban Đêm Gió Lớn
39 Chương 39: Không Như Mong Muốn
40 Chương 40: Mèo Trên Phố
41 Chương 41: Đó Là Thích
42 Chương 42: Việc Ngoài Ý Muốn
43 Chương 43: Phương Pháp Xin Lỗi
44 Chương 44: Vũ An
45 Chương 45: Hôm Nay Là Ngày Gì
46 Chương 46: Một Đêm Không Như Bình Thường
47 Chương 47: Hồ Ly Lang Thang
48 Chương 48: Sơn Miếu
49 Chương 49: Bắt Gặp
50 Chương 50: Lòng Ta Có Người
51 Chương 51: Ta Biết
52 Chương 52: Nan Giải
53 Chương 53: Giai Đoạn Khó Khăn
54 Chương 54: Oán Hồng Trang
55 Chương 55: Tâm Nguyện
56 Chương 56: Không Thấy
57 Chương 57: Cái Gọi Là Diệu Kế
58 Chương 58: Tình Địch
Chapter

Updated 58 Episodes

1
Chương 1: Thâm Sơn Thần Ẩn
2
Chương 2: Trời Sinh Mị Hoặc
3
Chương 3: Giấc Ngủ Bí Ẩn
4
Chương 4: Ma Kính
5
Chương 5: Vậy Coi Như Chung Hoạn Nạn Đi
6
Chương 6: Cạm Bẫy
7
Chương 7: Rách Mộng
8
Chương 8: Tám Lần Nghỉ
9
Chương 9: Trốn Thử Xem
10
Chương 10: Vào Bát Đi
11
Chương 11: Dị Động
12
Chương 12: Nữ Lừa Đảo
13
Chương 13: Thi Thể Chìm
14
Chương 14: Quỷ Dạ Của Quá Khứ
15
Chương 15: Liên Nữ
16
Chương 16: Thi Thể Dưới Đáy Ao
17
Chương 17: Chuyện Này Khó Có Thể Hiểu Rõ
18
Chương 18: Xin Nhận Ta Làm Đồ Đệ Đi
19
Chương 19: Cái Gọi Là Bồi Thường
20
Chương 20: Hồng Loan Tinh Động
21
Chương 21: Móng Vuốt Ngứa Làm Sao Bây Giờ
22
Chương 22: Đại Cẩu
23
Chương 23: Bạch Chúc Hiển Linh
24
Chương 24: Tới Gần
25
Chương 25: Hóa Thân
26
Chương 26: Bí Mật Trong Sân
27
Chương 27: Lẻn Vào Mộc Phủ
28
Chương 28: Đến Phiên Ngươi
29
Chương 29: Người Gõ Mõ Nửa Đêm
30
Chương 30: Giống Như Đã Từng Quen Biết
31
Chương 31: Qua Lại
32
Chương 32: Trời U Ám
33
Chương 33: Gặp Nhau Dưới Mái Hiên
34
Chương 34: Đường Núi Hoa Đăng
35
Chương 35: Liên Và Đao
36
Chương 36: Vũ Linh
37
Chương 37: Đã Lâu Không Gặp
38
Chương 38: Ban Đêm Gió Lớn
39
Chương 39: Không Như Mong Muốn
40
Chương 40: Mèo Trên Phố
41
Chương 41: Đó Là Thích
42
Chương 42: Việc Ngoài Ý Muốn
43
Chương 43: Phương Pháp Xin Lỗi
44
Chương 44: Vũ An
45
Chương 45: Hôm Nay Là Ngày Gì
46
Chương 46: Một Đêm Không Như Bình Thường
47
Chương 47: Hồ Ly Lang Thang
48
Chương 48: Sơn Miếu
49
Chương 49: Bắt Gặp
50
Chương 50: Lòng Ta Có Người
51
Chương 51: Ta Biết
52
Chương 52: Nan Giải
53
Chương 53: Giai Đoạn Khó Khăn
54
Chương 54: Oán Hồng Trang
55
Chương 55: Tâm Nguyện
56
Chương 56: Không Thấy
57
Chương 57: Cái Gọi Là Diệu Kế
58
Chương 58: Tình Địch