Chương 2

2. Quân hàm của tôi là Thiếu tướng.

“Cái gì? ‘Thuần sắc thục nữ’? Cậu đừng có giỡn! Hệ thống điều hành của phi cơ chiến đấu kia rất phức tạp, tốc độ còn sánh ngang phi thuyền vũ trụ của kẻ xâm nhập! Căn bản không có phi công nào có khả năng khống chế nổi nó! Chiếc phi cơ đó thực sự là nằm ngoài tầm kiểm soát của nhân loại mà?” Thượng tướng Montel nhíu mày, “Tôi biết ‘Thuần sắc thục nữ’ là tâm huyết của cả tập thể các cậu, hơn nữa chế tạo nó hao tổn tài lực tương đương với việc xây dựng hai thành phố! Nhưng tôi không muốn mạo hiểm tính mạng của bất cứ phi công nào để thử nó cả!”

“Mạo hiểm? Như vậy thì thế nào?” Ánh mắt Claude thâm thúy, “Hơn nữa nhân loại đã thừa nhận năng lực của mình luôn vượt xa với tưởng tượng của mình kia mà. Nhìn thanh niên tên Levi đó xem, cậu ấy có thể sử dụng phi cơ chỉ với tốc độ bằng 90% so với phi thuyền của ngoại tinh nhân mà đánh bại bọn họ!”

Montel thở dài, “‘Thuần sắc thục nữ’ là kiệt tác của cậu, cậu hiệu rõ nó nhất. Có lẽ tôi không nên nghi ngờ quyết định của cậu.”

Levi được đưa vào một phòng bệnh, sau nhiều lần liên tục cứu chữa, nhiệt độ cơ thể cùng chức năng sinh lý dần dần khôi phục bình thường. Nhưng do mệt mỏi quá độ khiến cậu vẫn ngủ say.

Cửa phòng bệnh mở ra, Claude hai tay đút túi đi tới.

Anh yên lặng nhìn từng đường nét trên gương mặt trẻ tuổi anh tuấn kia, lông mày ương ngạnh, khóe mơi hơi cong hững hờ. Chỉ trẻ tuổi như vậy, liên tục điều khiển phi cơ ở tốc độ cao, có thể đem công năng của ‘Nguy cơ màu xanh’ phát huy tới cực hạn, làm cho cả căn cứ không quân K11 gần như chứng kiến được kỳ tích.

“Như thế nào tôi lại bỏ sót người ưu tú như vậy?” Claude nở nụ cười tựa như tự giễu, “Hoặc chỉ có thể ‘Thuần sắc thục nữ’ chính là bởi vì cậu mới tồn tại.”

Lúc này, một nam tử trẻ tuổi đeo kính hầm hầm đi đến, “Claude! Tôi nghe nói anh muốn cho mao đầu tiểu tử này điều khiến ‘Thuần sắc thục nữ’?”

“Suỵt – “ Claude hướng người vừa đến làm tư thế chớ có lên tiếng, “Miller, cậu ấy cần nghỉ ngơi.”

Nói xong, khẽ khàng mà tao nhã ra khỏi phòng bệnh.

Miller theo sát phía sau anh, thoạt nhìn vạn phần khó chịu, “Nói tôi biết, những gì anh nói với Thượng tướng Montel đều là nói đùa! ‘Thuần sắc thục nữ’ đã hao tổn rất nhiều tâm huyết của mọi người! Tôi tuyệt đối không muốn giao nó cho một tên nhóc con không có chút kinh nghiệm!”

“Tên cậu ấy là Levi – Vampell.” Claude làm như không thấy lửa giận trong mắt Miller.

“Được rồi, mặc kệ cậu ta là Levi – Vampell hay ai cũng tốt! Anh rốt cuộc có xem qua tư liệu của cậu ta chưa?” Miller đem một tập hồ sơ để trước mặt Claude, “Thành tích cậu ta trong học viện không quân cũng chỉ vừa đạt tiêu chuẩn! Xem đánh giá kỹ thuật điều khiển phi cơ đi – ‘lộn xộn’, ‘không hề có tinh thần hợp tác đoàn thể’, ‘không để ý hành trình bay’, cậu ta cũng không giỏi bắn, tỷ lệ trúng mục tiêu cũng chỉ 60%! Chỉ vừa đủ đạt tiêu chuẩn mà thôi!”

“Không hổ là Miller, hiệu suất nghiên cứu phi thường cao nha.” Claude cười nhẹ cầm lấy tập hồ sơ, vẻ mặt thú vị, “A, xem đi, ông nội cậu ấy từng làm trong đội phi cơ phun thuốc trừ sâu, bà ngoại thì từng mở trạm máy cày, đây là Gen đó, chẳng trách cậu ấy điểu khiển phi cơ thuẩn thục đến vậy.”

“Claude –” thanh âm Miller đề cao, “Tôi không phải đang nói giỡn đâu!”

“Thả lỏng – thả lỏng – Miller, vì sao phải khẩn trương như vậy?” Claude khẽ cười, “Levi có thể ngồi vào ‘Thuần sắc thục nữ’ hay không, cậu ấy còn phải vượt qua thí nghiệm mô phỏng. Nếu cậu ấy cũng giống như những phi công trước đây, chỉ cần nôn mửa hoặc năng lực thích ứng của thần kinh không đủ, tôi của sẽ không giao ‘Thuần sắc thục nữ’ cho cậu ấy.”

“Nhưng mà….” Miller còn muốn nói gì đó, Claude đã tự nhiên xoay người.

“Miller, tôi nghĩ cậu cũng không hy vọng vĩnh viễn không ai có thể điều khiển được ‘Thuần sắc thục nữ’. Phải biết rằng nếu nó không được bay lên bầu trời, thì cũng chỉ là thứ bỏ đi mà thôi.” Thanh âm Claude vang vọng trong hành lang, dư âm nơi bóng dáng trầm tư của Miller.

Hai ngày sau đó, Levi tỉnh, cậu không đủ kiên nhẫn để bác sĩ kiểm tra từ đại não đến tâm dẫn xong, tuyên bố chính thức rời khỏi phòng bệnh.

Chuyện quan trọng Levi phải làm là đi tìm phi cơ chiến đấu của mình, cậu muốn bay về trụ sở chính.

Dọc đường đi, cậu liên tiếp nhận được lễ nghi đặc biệt cùng nhiều ánh nhìn chăm chú, tất cả mọi người từ quân hàm sĩ quan đến nhân viên công tác của căn cứ không quân đều nhìn cậu mà lộ ra biểu tình tán thưởng, mà Levi một đường đều bày ra bộ mặt đơ như cá chết.

“Làm sao vậy, chẳng lẽ cậu không thích được người khác quan tâm và khâm phục sao?” Giọng nói mang chút trêu chọc vang lên, Levi xoay người, nhìn thấy nam tử mặc một thân quân phục nhưng vẫn không che giấu được vẻ tao nhã tài trí.

Levi nhếch miệng cười, hay tay đút túi, vạt áo T-shirt cũng bị vén góc, “Không thích.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi là tên học trò có vấn đề, lúc nào cũng bị người khác phê phán. Mà ánh mắt của mấy vị giáo viên học viện phi hành thì luôn luôn chú ý tới học sinh ngoan ngoãn mà thôi. Tôi quen người khác xem mình như  không khí rồi.” Levi vẻ mặt xem thường, vừa mới xoay người bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, biểu tình hờ hững biến thành bộ dạng hung tợn, “A – tôi nhận ra giọng của anh rồi! Anh chính là tên chết tiệt bắn ra quả tên lửa Alpha đúng không? Cũng là người thiết kế cái phi cơ chiến đấu vô dụng kia! Thiếu chút nữa nó đã nướng chín tôi rồi!”

“Vậy cậu muốn có phi cơ chiến đấu tốt hơn không?” Claude dùng ánh mắt thú vị thưởng thức biểu tình Levi.

“Thật hả?” Ánh mắt Levi sáng lên, vụt tới trước mặt anh, “Trên đời này còn có phi cơ tốt hơn ‘Nguy cơ màu xanh’ sao? Nhưng tôi…. con mẹ nó – một chút hứng thú cũng không có!”

Nói xong, Levi không chút luyến tiếc xoay người hướng tới phi cơ chiến đấu của mình. Nó vừa mới được sửa chữa qua, sáng bóng lộng lẫy hết sức.

“Tại sao lại phải rửa sạch chứ, tôi thích bộ dáng một thân phong trần lại lôi thôi của nó, như vậy mới có mùi vị nam nhân.” Cả mặt Levi đều dán chặt lên thân phi cơ, giống như nhìn thấy tình nhân của mình vậy.

“Cậu không thể dùng nó để bay về trụ sở ban đầu đâu!” Claude đi tới, khẽ dựa lên thân phi cơ.

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi sẽ không phê chuẩn cho bất cứ ai cấp phi cơ chiến đấu này thiết bị dưỡng khí.” Bàn tay nhẹ vỗ lên cánh phi cơ, ý cười trên mặt Claude có vài phần xấu xa.

“Vì cái gì chứ? Tôi thực cảm kích các người trong lúc đồng đội tôi bị tiêu diệt hết đã không cho một phi cơ chiến đấu tới tiếp ứng mà còn mở cửa thành cho tôi vào, nhưng tôi có quyền quay lại trụ sở chính của mình!” Levi căm hận loại cảm giác bị người nắm trong tay như thế, ánh mắt cũng bắt đầu nghiêm túc lạnh lùng.

“Vì tôi có một mệnh lệnh điều động dành cho cậu ở đây.” Claude không nhanh không chậm lấy ra một tờ giấy trong túi, mở ra trước mặt Levi, “Cậu đã chính thức trở thành thành viên của căn cứ không quân K11. Ngoài ra, quân hàm của tôi là Thiếu tướng, cậu mới chỉ là Thượng sĩ mà thôi. Từ nay về sau ngoại trừ phải kính lễ với tôi, cậu còn phải tuân thủ mệnh lệnh tôi đưa ra.”

“Cái gì?” Levi mở to hai mắt tiếp nhận cú sốc, “Vậy phiếu bánh ngọt của tôi thì làm sao bây giờ? Nó chỉ có thể đổi ở căn cứ của tôi thôi đó! Còn mô hình phi cơ chiến đấu tôi tốn công thu thập nữa, nếu không quay về thì nó chắc chắn sẽ bị tên bạn cùng phòng độc chiếm! Còn Lily yêu dấu của tôi a~ Nàng đã nhận lời chờ tôi lần này trở về sẽ đích thân xuống bếp làm bò bít – tết, chúng tôi có thể cùng dùng bữa dưới ánh nến, sau đó còn hưởng thụ một đêm nóng bỏng mà…..”

“Đầu tiên, căn cứ không quân K11 của chúng ta trừ bỏ phúc lợi phát phiếu bánh ngọt ra, còn cung cấp phiếu giặt đồ và tập thể hình cùng ký túc xá đơn miễn phí cho cậu, cam đoan trong vòng một tháng cậu sẽ không dùng hết phiếu bánh của mình, tháng kế tiếp sẽ có phiếu khác cho cậu. Thứ hai, về mô hình phi cơ chiến đấu tôi chỉ có thể thông báo cho cậu, rất tiếc là cậu phải sưu tập lại rồi. Thứ ba, về cô tiểu thư Lily đáng yêu kia, tôi tin rằng trừ cậu ra, nhất định còn rất nhiều phi công khác muốn cùng nàng dùng bữa tối dưới ánh nến, và thêm một đêm nóng bỏng hoàn mỹ đó.” Claude nghiêng mặt ghé sát vào Levi, hô hấp hai người nhẹ nhàng lướt qua má nhau.

Mặc kệ việc Claude cố ý tạo ra bầu không khí ám muội giữa hai người để trêu chọc Levi, nhưng cậu dường như không thể cảm thấy, cười lạnh nói: “Còn chuyện quan trọng nhất tôi vẫn chưa nói, tôi thực sự ghét anh!”

“Đáng tiếc điểm này không thể giải quyết được. Sáng mai cậu tới trụ sở huấn luyện khu Z trình diện tôi, đúng chín giờ.”

“Tôi không muốn đi, anh làm thế nào?” Levi vẫn giữ nguyên biểu tình không thỏa hiệp.

“Vậy cậu sẽ không có phiếu bánh ngọt, phiếu giặt đồ cùng phiếu tập thể hình miễn phí, không có phòng riêng cách âm, phi cơ chiến đấu, quan trọng nhất là, tôi sẽ vĩnh viễn không cho cậu có cơ hội cùng Lily, Lucy hay bất cứ nữ nhân nào hẹn hò đâu.”

Levi không nói gì, chỉ ngửa mặt lên trời xem thường.

Hiệu suất làm việc của căn cứ K11 nhanh đến giật mình. Levi làm thủ tục đổi căn cứ xong rồi mặc một bộ quân phục đi theo nữ sĩ quan tới phòng ký túc xá mới.

“Nếu không phải biểu hiện hôm đó của cậu quá xuất sắc, ai cũng không tin được là cậu có thể hưởng thụ đãi ngộ của quân hàm Thượng úy đâu.” Nữ sĩ quan tên là Cathy, quân trang cứng nhắc không thể che giấu đường cong thân thể duyên dáng của nàng, thêm váy xẻ cao càng tôn lên hai chân thon dài.

Dọc đường đi, cậu một bộ thú vị thưởng thức đôi chân dài của Cathy, đi thẳng tới cửa ký túc xá.

“Nhìn cái gì đấy?” Cathy buồn cười hỏi.

“Ngắm cảnh đẹp nhất của căn cứ K11.” Levi mở miệng mà không hề mặt đỏ tim đập.

“Cám ơn.” Trước khi vào cửa, Cathy đem xấp phiếu bánh ngọt tới trước mặt cậu, “Đây là phúc lợi của cậu, Thiếu tướng Claude Sean nói trước khi đưa những phần phúc lợi khác, vẫn nên đưa phiếu bánh ngọt tới cho cậu.”

“Không sao Cathy, kỳ thật tôi không thích bánh ngọt, tôi tặng cho cô được không?” Levi chống cửa, dự định tiếp tục bắt chuyện cùng Cathy.

“Cậu thật đáng yêu.” Cathy cười điểm nhẹ trán cậu, “Nếu không ngại thì cậu đem phiếu giặt đồ tặng cho tôi luôn đi. Ngoài ra, tôi không thích đàn ông nhỏ tuổi hơn mình.”

Levi nhún vai đóng cửa, xoay người nhìn phòng ở dành cho mình, lại mở miệng mắng, “Nơi ở của một người làm gì phải lớn vậy? Lãng phí không gian, hủ bại (thối tha~~~~ =)))!”

Sau buổi chiều, vân tay, giọng nói, đồng tử cùng tư liệu của Levi đã được nhập vào hệ thống khóa cửa, thậm chí đến phòng ăn cũng có thể sử dụng hệ thống âm thanh của mình để tiến hành trả tiền phần ăn.

Tất cả những chuyện này xem ra thật hoàn hảo khiến Levi uể oải. Cậu gọi một phần tạc vưu ngư vây (mình nghĩ vưu ngư ở đây có nghĩa là con mực đem chiên đó =’’’=) cùng bia, vô cùng buồn chán ngồi ăn, thưởng thức mấy cô gái trẻ tuổi bên cạnh. Rất nhanh, nhờ vào vẻ ngoài anh tuấn và cử chỉ dí dóm, cậu cùng hai cô gái trò chuyện rất vui. Buổi tối về ký túc xá ngủ, cậu rõ ràng đã đem lời Claude nói với mình quăng tới tận Mặt Trăng….

————————————

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ha ha, ta rất thích cảm giác khi viết Lý Duy (Levi).