Chương 53: Để bụng

Chưởng quầy gọi người đến sửa cửa trong vòng hai khắc Thẩm Du Khanh trở về phòng.

Ngụy Nghiên không ra theo.

Màn trời đang buông xuống, gió cát gào thét, nghe như mang cả tiếng giận. Thẩm Du Khanh nằm trên giường, vô thức nhìn về phía cửa, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trở mình nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

  ...

Ngày hôm sau, gió cát ngừng thổi, Thẩm Du Khanh trùm mũ trùm đầu ra khỏi phòng, cửa bên cạnh mở ra, lộ ra một bóng người cao lớn mặc Hồ phục chỉnh tề, mày kiếm mày sơn, tay cầm một thanh trường đao.

Hắn ở bên ngoài, vừa bước ra khỏi cửa, đôi ủng da giẫm trên mặt đất.

Hành lang nhỏ, hắn chặn bên ngoài, bất động, Thẩm Du Khanh không thể ra ngoài.

Hai người đối diện nhau, đôi mắt đen láy của hắn dán chặt trên người nàng, Thẩm Du Khanh liếc hắn một cái, quay người bước về.

Ngụy Nghiên một tay ôm lấy nàng, "Đã đến giờ đi rồi."

Xe ngựa lên đường, mênh mông sa mạc, khói bay thẳng tắp.

Thẩm Du Khanh đang cưỡi trên lưng ngựa, một bóng người mặc Hồ phục đen sẫm ngồi trên yên con ngựa lớn.

Gió cát xào xạc, Thẩm Du Khanh chỉnh lại mũ trùm đầu và giũ cát.

Ngụy Nghiên ngoảnh lại liếc nàng một cái.

Ánh mắt chạm nhau, Thẩm Du Khanh bình tĩnh quay đi.

Đi được nửa khắc, một con ngựa phi nước đại phía trước, chặn đến ngựa của Ngụy Nghiên, cung kính quỳ xuống nói: "Vương gia, thuộc hạ đã thấy người của Gia Luật Ân có mấy chục người đã ra ngoài núi."

Ngụy Nghiên nắm lấy chuôi đao, mặt mày hơi trầm xuống, "Lại đi thăm dò một chút."

Tên lính ôm quyền tuân lệnh, xoay người lên ngựa, bụi bay mù mịt rồi nhanh chóng biến mất.

Trương Hòa đến gần, "Vương gia là sợ Gia Luật Ân giở thủ đoạn sao?"

Lệ Túc trừng mắt mắng "Tên chó Gia Luật Ân đã bị giam trong ngục ở Thượng Quận, làm gì có lá gan dùng thủ đoạn? Chờ về Thượng Quận đi, ông đây chém nó đến nỗi ngay mẹ ruột cũng không nhận ra cho xem."

Trương Hòa phớt lờ hắn.

Ngụy Nghiên nói: "Gia Luật Ân giỏi ngủ đông, không nên coi thường. Sở dĩ Tam Châu thành công dễ dàng như vậy là vì biết rằng mình không thể chống cự, đồng nghĩa với việc cố ý đầu hàng. Cũng là lường trước ta sẽ không giết hắn."

Hắn nhướng mày, ánh mắt tối sầm, "Nhưng mà mộng tưởng của hắn sai rồi."

Lệ Túc ở sau rõ ràng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Vương gia, không khỏi rùng mình, nghĩ rằng lần này Gia Luật Ân coi như gặp xui xẻo, không chết thì cũng mất một tầng da.

"Đến thành tiếp theo nghỉ ngơi một ngày." Ngụy Nghiên nói.

Lẽ ra có thể đến địa điểm được vẽ trong bản vẽ kia mà không cần đi qua thành bên cạnh, nhưng Vương gia đã ra lệnh nghỉ ngơi, và không ai dám lên tiếng.

Lệ Túc bình thường là người nói nhiều nhất, nhưng lúc này, hắn chú ý tâm tình Vương gia không tốt, cũng biết lúc này nói nhiều chính là bản thân không muốn sống nữa, đành đánh ngựa chạy theo, không nói một lời."

Muốn đến thành tiếp theo phải đi vòng một đoạn đường, lúc thấy đột nhiên quay lại, Thẩm Du Khanh nhịn không được nhìn trước mắt, hỏi Tỉnh Liễu bên cạnh, "Chuyện gì vậy?"

Tỉnh Liễu vừa mới trở về, liền đáp: "Vương gia nghi ngờ có người dùng thủ đoạn, cho nên sai người đi điều tra lại, lại trì hoãn thêm một ngày."

Dù sao cũng là chuyện của hắn, hắn tự có kế hoạch của mình, Thẩm Du Khanh không hỏi thêm nữa, xoay người đi theo.

Sau lần đó, hai người rất ít nói chuyện, có nói cũng chỉ là vài câu Ngụy Nghiên mở miệng trước khi đi. Bây giờ nghĩ lại, có vẻ như hắn đang cố tình đợi nàng.

Thẩm Du Khanh không nghĩ nữa, nàng không cho phép mình nghĩ nhiều như vậy, quay ngược chiều gió, mũ trùm đầu cứ đập vào mặt nàng, thấy không rõ phương hướng, cuối cùng nàng dứt khoát cởi mũ trùm đầu ra, cát đập vào đầy mặt.

Khi đang lau cát, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, che đi gió và cát.

Thành Lâm Ấp không phải là nơi thuộc quyền quản lý của người Khuyển Nhung, bên trong người Tây Vực - Trung Nguyên lui tới không ngừng, hầu hết họ đều là thương nhân đang trên hành trình.

Đến trạm dịch, Thẩm Du Khanh xuống ngựa, đi lên lầu trước.

Tỉnh Liễu đi theo phía sau, sai người hầu chuẩn bị nước,cát bay cả đường, tiểu thư ưa sạch, thị biết chắc nàng muốn tắm gội trước tiên.

Thẩm Du Khanh chân trước vừa bước vào, vừa xoay người đã thấy cánh cửa đã bị đóng lại.

Giữa lông mày của hắn có cát, cầm đao trong trong tay, như thể định ra ngoài.

Thẩm Du Khanh liếc hắn một cái, "Chàng định làm gì?"

Ngụy Nghiên dùng đôi mắt đen láy nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên nở nụ cười: "Ta còn nợ nàng một thứ."

"Cái gì?" Thẩm Du Khanh vén tóc bên tai, nheo mắt nhìn hắn.

Ngụy Nghiên nhếch môi, "Chỉ là thuốc thôi."

  ...

Nước ấm trong thùng gỗ vừa phải, Thẩm Du Khanh chải tóc, Tỉnh Liễu ở phía sau lau lưng cho nàng. Thị điềm tĩnh, không nói nhiều như Lục Hà, đường đi khó khăn, Tỉnh Liễu biết võ công có thể giúp thoát thân, Lục Hà chưa từng học võ nên Thẩm Du Khanh không đưa thị đi cùng.

Sau khi tắm xong, Thẩm Du Khanh mặc quần áo vào, bên ngoài trời đã gần tối.

Trời đầy gió và cát, nàng không mở cửa sổ, trong phòng có lò sưởi nên không lạnh.

Tỉnh Liễu mang bữa tối đến, Thẩm Du Khanh gắp hai lần liền buông đũa, càng đi về phía tây, nàng càng không quen với đồ ăn.

Gần đây càng ăn ít hơn, cứ luôn uống nước để chống lại.

Ăn xong không bao lâu, Thẩm Du Khanh sờ lên mặt, lòng bàn tay nóng bừng, lông mày cau lại, từ trong hộp lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng.

Ban đêm, ngoài cửa có tiếng động, tiếng ủng da nện trên mặt đất.

Thẩm Du Khanh mở to mắt lắng nghe một hồi, động tĩnh dừng lại, sau đó nghe tiếng đẩy cửa đi vào, một lúc sau người đàn ông lại đẩy cửa đi ra.

Không còn âm thanh nào phát ra nữa.

Thẩm Du Khanh nhướng mi, quay người vào trong, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Cánh cửa khẽ đóng sầm lại, ban đêm một bóng người mặc đồ đen bước vào trong, người nọ chậm rãi đi đến bên cạnh giường.

Khi ánh trăng chiếu vào phòng, Thẩm Du Khanh quay lưng về phía người nọ, mở mắt ra, tia sáng trong mắt khẽ lay động, "Sao chàng lại tới đây?"

Ngụy Nghiên nhìn thẳng nàng, thấy rõ mái tóc đen nhánh buông xõa kia, hắn chợt cởi ủng ngồi trên giường, nằm xuống bên cạnh nàng, hai tay ôm lấy eo, "Nàng không ăn sao?"

Thẩm Du Khanh động người, hắn ôm chặt giống như giam cầm nàng, nàng không di chuyển được.

"Thiếp không ăn được." Thẩm Du Khanh chiếu lệ nói.

Ngụy Nghiên cười cười, siết chặt vòng tay, ghé vào tai nàng thì thầm: "Đêm đó không ăn được."

Nàng biết hắn có ý gì.

"Chàng mới có thể ăn thì có." Thẩm Du Khanh không nhịn được mắng hắn.

"Đúng là ta có thể ăn." Ngụy Nghiên càng ôm chặt nàng hơn, gần như để nàng hoàn toàn nằm trong lòng mình, hắn nắm chặt cổ tay nàng, xoa xoa.

Thẩm Du Khanh quay lưng về phía hắn, cảm nhận được eo hắn, chân hắn đang căng cứng, như thể đang cố kìm nén.

Hai người dán chặt nhau, Thẩm Du Khanh di chuyển, lại bị hắn đè lại.

"Ta sẽ không về Thượng Kinh." Hắn đột nhiên nói, giọng trầm thấp, hai tay vòng qua eo nàng, dùng sức ấn chặt.

Ánh mắt Thẩm Du Khanh khẽ động, hơi thở của hắn lướt qua cổ nàng nóng bỏng, thoang thoảng mùi rượu.

"Nếu như nàng muốn trở về, cứ gửi thư cho ta, ta sẽ đích thân đón nàng, Nàng muốn đi, ta sẽ tự mình hộ tống nàng đến bên ngoài Thượng Kinh." Hắn khàn giọng nói, nhẹ nhàng cọ vào cổ nàng, "Đi hay ở đều tùy ý nàng."

Thẩm Du Khanh chớp mắt vài cái, giống như nàng không nghĩ hắn sẽ nói những lời này.

Không nghe thấy nàng đáp lại, Ngụy Nghiên càng thở gấp, hôn lên gáy nàng: "Khanh Khanh à, đây là cách duy nhất ta có thể nghĩ ra rồi."

Tim của Thẩm Du Khanh nảy lên một cái, hai tiếng "Khanh Khanh" này dường như lại kéo nàng vào giấc mơ hoang đường đó.

Tấm lưng rộng lớn, giọng nói hư hư ảo ảo, hắn ghé sát tai nàng, ngả ngớn gọi nàng là "Khanh Khanh".

Thẩm Du Khanh cụp mắt xuống, màn đêm yên tĩnh, người đàn ông phía sau ôm chặt lấy nàng khiến nàng khó phân biệt là mơ hay là cái gì khác.

"Nàng nghĩ sao?"

Nàng vẫn không nói, Ngụy Nghiên lại hỏi.

Thẩm Du Khanh lấy lại tinh thần, mất tự nhiên che đậy sự hoảng loạn của mình: "Chàng đã quyết định rồi còn hỏi thiếp làm gì nữa?"

"Không hỏi nàng, lỡ như nàng lại cáu kỉnh." Ngụy Nghiên áp môi lên môi nàng, từ sau cổ đến d ái tai.

Một cảm giác lạ lùng bò khắp người. Thẩm Du Khanh lỗ tai có chút nóng lên, nàng luôn nhớ tới giấc mộng kia, quá chân thực, phảng phất đã xảy ra chuyện gì đó đáng lẽ nên phát sinh.

"Ai cáu kỉnh chứ." Thẩm Du Khanh đẩy hắn, nhưng không đẩy ra, hắn càng thêm hư đốn, đè lên vai nàng, đem àng lật ngửa, hắn chống ở trên, thở ra khi nóng trên mặt nàng, đúng là uống đến say rồi, hơi ngà ngà say, có chút say lòng người.

Hắn nhìn chằm chằm nàng từ trên cao xuống, trong mắt như có ánh nhìn của dã thú.

Thẩm Du Khanh quay đầu lại, đẩy hắn hai cái, hắn cúi đầu áp vào chóp mũi nàng, khẽ cười nói: "Làm sao nhỉ, sao lai đẹp như vậy?"

Giọng nói của hắn nghe thật lưu manh, toàn lời lưu manh.

Thẩm Du Khanh nhắm mắt, không để ý đến hắn.

Có lẽ hắn đã say, ngày hôm sau sẽ không nhớ gì.

Ngụy Nghiên không bắt nàng phải trả lời, ôm một lúc thì điên cuồng xoa xoa một bên tay, Thẩm Du Khanh ném cho hắn ánh mắt hình viên đạn. Ngụy Nghiên coi như không thấy, động tác khoan thai xoa.

Thẩm Du Khanh thở hắt ra, lông mày nhíu lại.

"Nàng có đói không?" Hắn hỏi.

Thẩm Du Khanh làm gì có tâm trạng ăn nữa, "Thiếp không đói."

"Ừ." Hắn thu tay.

"Sao có thể nhỏ như vậy?" Hắn thì thào.

Thẩm Du Khanh: "..."

"Còn rất mềm." Hắn rất có hứng thú.

Thẩm Du Khanh: "..."

"Chàng cút ra ngoài đi." Nàng cắn răng, lạnh lùng nói.

Ngụy Nghiên mắt đen láy nhìn chằm chằm nàng, nhếch miệng cười nói: "Ta mua đồ ăn cho nàng."

"Thiếp không đói."

"Không đói thì đến đây." Hắn ra hiệu làm chuyện khác.

Thẩm Du Khanh: "Thiếp đói bụng."

Ngụy Nghiên cười, hôn lên ch óp mũi nàng.

Hai người lần lượt ra khỏi phòng, Thẩm Du Khanh đi theo sau hắn.

Phần lớn đồ ăn ở phía Tây thô sơ tục tằng, không câu nệ tiểu tiết, chủ yếu là ngũ cốc thô, đồ ăn cũng không được tinh chế lắm, Thẩm Du Khanh ngày đầu tiên nếm thực sự không quen ăn.

Khi họ đến trạm dịch, mật thám đã quay lại, đúng như dự đoán của Ngụy Nghiên, Gia Luật Ân bên ngoài dường như đã rút quân. Thực tế hắn đã bố trí mai phục, ai vào đó xương cốt khéo không còn. Ngụy Nghiên muốn hỏi Thẩm Du Khanh một số loại thuốc là vì mục đích này.

Lúc trở về đã là buổi tối, nghe nói nàng không ăn mấy, từ khi đến phía Tây thì ăn ít đi, lường trước nàng tính tình yểu điệu bướng bỉnh. Không quen ăn cũng không nói gì, chỉ uống nước cầm hơi.

Ngụy Nghiên chưa ăn xong đã ra ngoài, chưởng quầy nói phía Đông thành có một cửa hàng điểm tâm, là khẩu vị ở Thượng Kinh.

Điểm tâm để ở phòng hắn, vừa mua về vẫn còn nóng hổi.

Khi Thẩm Du Khanh bước vào phòng, trong phòng có một ngọn đèn, còn sáng hơn cả phòng cô.

Lúc này nàng mới nhìn rõ hắn, trên mặt còn thêm một vết sẹo, chạy ngang từ một bên mặt đến sống mũi, lông mày vốn đã cao, hốc mắt lại sâu, giờ lại là vết sẹo trên mặt, trông lại càng hung thần sát ác hơn.

Hộp đồ ăn được mở ra, bên trong là một loạt đồ điểm tâm.

Có bánh đậu đỏ, bánh trà, bánh hoa quế, v.v. Mỗi loại hai hộp. Đều là món nàng thích, sao hắn biết được?

Thẩm Du Khanh ngẩng đầu nhìn Ngụy Nghiên, đôi mắt khẽ chớp.

Ngụy Nghiên đã ngồi sau án, hếch cằm với nàng: "Xem ta làm gì, ăn đi."

"Mấy thứ này lúc vào thành thiếp không thấy, chàng mua từ lúc nào?"

Thẩm Du Khanh cũng ngồi xuống, cầm đũa gỗ gắp một miếng bánh trà. Điểm tâm mềm mại, tan trong miệng, thậm chí còn ngon hơn bánh được làm ở những cửa hàng nổi tiếng nhất ở Thượng Kinh.

"Ta hỏi chưởng quầy, hắn nói phía đông thành có một cửa hàng." Ngụy Nghiên thản nhiên nói, như thể chẳng đáng để quan tâm chút nào.

Trạm dịch ở Tây thành, hắn còn cố ý chạy về phía Đông thành để mua bánh ngọt.

Thẩm Du Khanh nhớ mấy tiếng mở cửa kia, thì ra là vì lý do này.

"Có nước không?" Điểm tâm hơi khô.

Ngụy Nghiên rót cho nàng một cốc nước ấm, Thẩm Du Khanh uống mấy hớp, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

"Chàng để bụng thiếp vậy sao? Thiếp chưa từng thấy chàng đối xử với ai như vậy." Nàng cắn một miếng bánh táo, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"Đúng vậy, còn muốn về sau nàng ăn chút gì đó, có thể không để bụng sao?" Ngụy Nghiên cười nửa miệng nhìn cô.

"Còn ăn cái gì nữa?" Thẩm Du Khanh khóe miệng dính váng bánh táo đỏ, hỏi.

Thấy vậy, Ngụy Nghiên chạm vào cổ nàng, ngậm thừa trong miệng, cười lưu manh nói: "Ăn thứ có thể khiến nàng thoải mái." Hắn trầm giọng bổ sung thêm một câu, "Cái kia không cần thêm nước.".

Chapter
1 Chương 1: Thành hôn
2 Chương 2: Ở lại
3 Chương 3: Đắc tội
4 Chương 4: Giận dữ
5 Chương 5: Mạnh miệng
6 Chương 6: Thuần thú
7 Chương 7: Ý đồ
8 Chương 8: Đừng sợ
9 Chương 9: Dông dài
10 Chương 10: Đã chết
11 Chương 11: Giằng co
12 Chương 12: Tiểu nhân
13 Chương 13: Nương
14 Chương 14: Thẩm vấn
15 Chương 15: Cấm kỵ
16 Chương 16: Cảnh trong mơ
17 Chương 17: Lưu manh
18 Chương 18: Mạng lớn
19 Chương 19: Hạt cát
20 Chương 20: Thần phục
21 Chương 21: Đạo tặc
22 Chương 22: Cười ngươi
23 Chương 23: Vừa vặn
24 Chương 24: Dạy dỗ
25 Chương 25: Không có
26 Chương 26: Còn ngươi
27 Chương 27: Cát vàng
28 Chương 28: Lớn mật
29 Chương 29: Chữa trị
30 Chương 30: Không nghĩ
31 Chương 31: Không hiểu
32 Chương 32: Vũ phu
33 Chương 33: Ôm chặt
34 Chương 34: Bạc tình
35 Chương 35: Không cứu
36 Chương 36: Phong hàn
37 Chương 37: Xứng đáng
38 Chương 38: Cãi vã
39 Chương 39: Xem qua
40 Chương 40: Bất công
41 Chương 41: Quên đi
42 Chương 42: Ăn dấm
43 Chương 43: Thiếu quản
44 Chương 44: Ước định
45 Chương 45: Đào Lai
46 Chương 46: Thay đổi
47 Chương 47: Thật giả
48 Chương 48: Tâm ý
49 Chương 49: Danh phận
50 Chương 50: Rủi ro
51 Chương 51: Không thấy
52 Chương 52: Rõ ràng
53 Chương 53: Để bụng
54 Chương 54: Sớm muộn
55 Chương 55: Đau
56 Chương 56: Lọt lướt
57 Chương 57: Đổi ý
58 Chương 58: Ngọc
59 Chương 59: Nhớ kỹ
60 Chương 60: Cứu chữa
61 Chương 61: Đồng ý
62 Chương 62: Hôn lễ
63 Chương 63: Hòa ly
64 Chương 64: Thỏa hiệp
65 Chương 65: Buông bỏ
66 Chương 66: Chạy trốn
67 Chương 67: Xa cách
68 Chương 68: Ghen tuông
69 Chương 69: Duy nhất
70 Chương 70: Gật đầu
71 Chương 71: Khắc cốt
72 Chương 72: Trong lòng
73 Chương 73: Hôn thú
74 Chương 74: Cầu hôn
75 Chương 75: Chân tướng
76 Chương 76: Năm đó
77 Chương 77: Chương cuối
78 Chương 78: Ngoại truyện 1: Cuộc sống hằng ngày sau khi kết hôn (1)
79 Chương 79: Ngoại truyện 2: Cuộc sống hằng ngày sau khi kết hôn (2)
80 Chương 80: Ngoại truyện 3: Nuôi con 1
81 Chương 81: Ngoại truyện 4: Nuôi con 2
82 Chương 82: Ngoại truyện 5: Nuôi con 3
83 Chương 83: Ngoại truyện 6: Kiếp trước (1)
84 Chương 84: Ngoại truyện 7: Kiếp trước (2)
85 Chương 85: Ngoại truyện 8: Kiếp sau (3)
86 Chương 86: Ngoại truyện 9: Thẩm Du An và Ngụy Ấn
Chapter

Updated 86 Episodes

1
Chương 1: Thành hôn
2
Chương 2: Ở lại
3
Chương 3: Đắc tội
4
Chương 4: Giận dữ
5
Chương 5: Mạnh miệng
6
Chương 6: Thuần thú
7
Chương 7: Ý đồ
8
Chương 8: Đừng sợ
9
Chương 9: Dông dài
10
Chương 10: Đã chết
11
Chương 11: Giằng co
12
Chương 12: Tiểu nhân
13
Chương 13: Nương
14
Chương 14: Thẩm vấn
15
Chương 15: Cấm kỵ
16
Chương 16: Cảnh trong mơ
17
Chương 17: Lưu manh
18
Chương 18: Mạng lớn
19
Chương 19: Hạt cát
20
Chương 20: Thần phục
21
Chương 21: Đạo tặc
22
Chương 22: Cười ngươi
23
Chương 23: Vừa vặn
24
Chương 24: Dạy dỗ
25
Chương 25: Không có
26
Chương 26: Còn ngươi
27
Chương 27: Cát vàng
28
Chương 28: Lớn mật
29
Chương 29: Chữa trị
30
Chương 30: Không nghĩ
31
Chương 31: Không hiểu
32
Chương 32: Vũ phu
33
Chương 33: Ôm chặt
34
Chương 34: Bạc tình
35
Chương 35: Không cứu
36
Chương 36: Phong hàn
37
Chương 37: Xứng đáng
38
Chương 38: Cãi vã
39
Chương 39: Xem qua
40
Chương 40: Bất công
41
Chương 41: Quên đi
42
Chương 42: Ăn dấm
43
Chương 43: Thiếu quản
44
Chương 44: Ước định
45
Chương 45: Đào Lai
46
Chương 46: Thay đổi
47
Chương 47: Thật giả
48
Chương 48: Tâm ý
49
Chương 49: Danh phận
50
Chương 50: Rủi ro
51
Chương 51: Không thấy
52
Chương 52: Rõ ràng
53
Chương 53: Để bụng
54
Chương 54: Sớm muộn
55
Chương 55: Đau
56
Chương 56: Lọt lướt
57
Chương 57: Đổi ý
58
Chương 58: Ngọc
59
Chương 59: Nhớ kỹ
60
Chương 60: Cứu chữa
61
Chương 61: Đồng ý
62
Chương 62: Hôn lễ
63
Chương 63: Hòa ly
64
Chương 64: Thỏa hiệp
65
Chương 65: Buông bỏ
66
Chương 66: Chạy trốn
67
Chương 67: Xa cách
68
Chương 68: Ghen tuông
69
Chương 69: Duy nhất
70
Chương 70: Gật đầu
71
Chương 71: Khắc cốt
72
Chương 72: Trong lòng
73
Chương 73: Hôn thú
74
Chương 74: Cầu hôn
75
Chương 75: Chân tướng
76
Chương 76: Năm đó
77
Chương 77: Chương cuối
78
Chương 78: Ngoại truyện 1: Cuộc sống hằng ngày sau khi kết hôn (1)
79
Chương 79: Ngoại truyện 2: Cuộc sống hằng ngày sau khi kết hôn (2)
80
Chương 80: Ngoại truyện 3: Nuôi con 1
81
Chương 81: Ngoại truyện 4: Nuôi con 2
82
Chương 82: Ngoại truyện 5: Nuôi con 3
83
Chương 83: Ngoại truyện 6: Kiếp trước (1)
84
Chương 84: Ngoại truyện 7: Kiếp trước (2)
85
Chương 85: Ngoại truyện 8: Kiếp sau (3)
86
Chương 86: Ngoại truyện 9: Thẩm Du An và Ngụy Ấn