Chương 94: Video Bại Lộ

Tại ao trên áo khoác lại có máu? Hơn nữa thoạt nhìn một mảnh lớn như vậy, hình như rất nghiêm trọng!
Mới vừa người đàn ông mặc áo đen nói một câu "Ông chủ bị thương" kia vang lên bên tai Lâm Lộc.

—— Chẳng lẽ Trí Viễn ca bị thương? Chuyện xảy ra khi nào?
Trong lòng kinh nghi bất định, Lâm Lộc lại cất nước muốn đuổi theo.

Lại bị vướng hoa hồng ở trên mặt đất té ngã.

Gai hoa hồng nhọn đâm vào lòng bàn tay.

Chút đau đớn này, ngược lại làm Lâm Lộc thanh tỉnh.

Ngẩng đầu lên nhìn qua, sớm đã không còn bóng dáng chiếc xe.

Muốn đuổi theo, nhưng làm sao đuổi kịp?
Lâm lộc bò lên.

Áo khoác của Ninh Trí Viễn cũng bị nhiễm bụi đất.

Cậu run lên một chút, trực tiếp khoác lên người.

Chất liệu len Cashmere thượng đẳng, vừa nhẹ vừa mềm, ngăn cách gió lạnh ban đêm.

Hương gỗ thoang thoảng vờn quanh thân cậu.

Chiếc áo ấm áp cọ qua làn da, như là một cái ôm.

Lâm Lộc trầm mặc cắm tay vào túi áo.

Móc ra một hộp đựng thuốc tráng men chạm khắc một bông hoa màu bạc, cùng một chiếc bật lửa ánh sắc kim loại.

Đều là đồ vật tùy thân của Ninh Trí Viễn.

Vuốt thẳng tờ giấy ăn trong lòng bàn tay, xếp thành một hình vuông nhỏ.

Lâm lộc ấn lên bông hoa nhỏ trên hộp thuốc lá.

Lúc trước khi ở bên cạnh Ninh Trí Viễn, mấy thứ này cậu cũng đã sờ chán.

Sẽ biết nơi nào có cơ quan, nơi nào có thể giấu một ít bí mật nho nhỏ.

Vốn dĩ muốn nhét tờ giấy ăn vào trong gộp thuốc.

Bỗng nhiên cùng với một tiếng răng rắc, hộp thuốc mở nắp mở ra, bên trong lại rớt ra một cái hộp nhỏ bị bịt kín.

Giấy bịt kín chiếc hộp đã bị rơi ra, bốn phía rơi ra mấy viên thuốc.

Lâm Lộc nhặt lên, đặt ở trong lòng bàn tay đưa đến trước mặt.

Cậu thấy rõ cái nhãn niêm phong trên chiếc hộp.

"Thuốc giảm đau đặc hiệu.

Dùng theo đường uống.".

Lông mi run lên, môi mím lại.

Nhưng viên thuốc trong hộp, bị lâm lộc nắm chặt trong lòng bàn tay.

Cậu rất hiểu Ninh Trí Viễn.

Mỗi ngày công tác với cường độ cao, lúc nào cũng yêu cầu đầu óc mình thanh tỉnh.

Cho nên nếu hắn bị bệnh, cũng rất ít khi dùng thuốc, đặc biệt là loại thuốc giảm đau này dễ tác dụng tới hệ thần kinh.

Đầu óc không thanh tỉnh, sẽ dễ dàng đưa ra phán đoán sai lầm.

Bất động sản Ninh trên dưới chục tỷ, sơ sẩy một chút cũng không được.

Cho nên hắn có thói quen, có đau liền nhịn xuống.

Dù sao hắn cũng có ý chí kinh người, mang theo vết thương cũng có thể trò chuyện vui vẻ cùng người đàm phán.

Nhưng giờ phút này, trên người hắn lại mang theo thuốc giảm đau.

Có phải là giải thích cho việc hắn bị thương rất nặng, tới nỗi không chịu được?
Huyệt thái dương đau nhức, đầu óc hôn hôn trầm trầm.

Lâm Lộc lại bất chấp những điều này.

Nhưng mà càng quan tâm sẽ càng bị loạn.

Rõ ràng mới vừa rồi bởi vì bị khinh mạn, lòng tràn đầy ủy khuất.

Khi nhìn thấy thuốc giảm đau này lại quên đến ném sau đầu.

Cũng có lẽ, không phải là do quên mất ủy khuất.

Chỉ là lại một lần nữa, Lâm Lộc lựa chọn tự mình nuốt những ủy khuất đó xuống, mà đặt người đàn ông luôn không quan tâm cậu đến vị trí thứ nhất.

Cậu cúi đầu nhìn nhìn chính mình, áo khoác của Ninh Trí Viễn đối với cậu mà nói, thật sự là quá lớn.

Thật không hợp với thân mà treo ở trên người, thoạt nhìn có điểm buồn cười.

Nhưng cậu lại trịnh trọng quấn chặt vạt áo, nghiêm túc cài nút từ trên cổ đến cái cuối cùng.

Xác nhận không lộ ra một góc vũ phụ nào, cậu cong lưng, nâng bó hoa rơi ở mặt đất, ôm vào trong ngực đi về phía tập đoàn Ninh thị.

.................!
"Ninh ca."
Chiếc xe Jeep việt dã màu đen, Ninh Trí Viễn ngồi tựa về phía sau, nhắm mắt dưỡng thần.

Nghe được người mặc áo da màu đen gọi, hắn gật gật đầu, đôi mắt cũng chưa mở hết hoàn toàn.

"Ninh ca, em còn tưởng anh tìm em làm cái gì, khẩu khí hung như vậy.

Em còn cố ý mang theo mấy người đắc lực tới."
Người đàn ông mặc áo da đen cười đến vẻ mặt khinh bỉ, thuận tay rút một con dao thép lưỡi ngắn từ sau thắt lưng, ném ầm một tiếng dưới gầm xe.

"Kết quả thì sao, lại kêu em lái xe đi mua hoa.

Ninh ca, nếu đây là mười năm sáng sớm, có nằm mơ em cũng không thể tưởng tượng được em lại đi làm cái này?
".....Đều đưa hết rồi?"
"Đều đưa hết.

999 đóa, một đóa cũng không thiếu."
Áo da đen lười biếng gãi gãi tóc, nhìn đến hướng ghế phó lái.

Ánh mắt lướt qua sườn mặt của Tiểu Chu, hắn liếm liếm môi, cười khinh bỉ.

"Như thế nào, họ Chu không còn dùng được nữa sao, ngay cả chút chuyện nhỏ như mua hoa cũng làm không xong? Ninh ca, anh cứ bỏ hắn đi.

Để lại huynh đệ chúng ta, còn giúp anh tranh đấu giành thiên hạ! Ninh ca, anh em bọn em là người như thế nào, trong lòng anh đều rõ hơn so với những người khác.

Làm đại sự cho anh, không phải chân chạy tay đánh đi làm chuyển phát nhanh!"
Ninh Trí Viễn nâng mắt lên, nghiêng đầu liếc hắn một cái.

Bị chống đối như vậy, hắn chẳng những không tức giận, ngược lại mang theo chút ý cười.

"Hôm nay tâm tình không tốt, vốn dĩ muốn đập câu lạc bộ kia."
"Vì sao không đập nữa Ninh ca?"
"Lười đập."
"Ha."
A Trình cười, cũng dựa vào ghế sau, hai chân bắt chéo lên nhau.

"Ca, tính tình của anh hiện tại đúng là khá hơn nhiều.

Em nhìn đến tiểu tình nhân Lâm Lộc kia của anh, ăn mặc đúng là lẳng lơ."
Sắc mặt Ninh Trí Viễn trầm xuống.

A Trình lại như không thấy gì, liếm liếm răng tiếp túc nói.

"Nhìn thấy hắn mặc cái này, Ninh ca anh lại không đánh gãy chân chó của hắn ngay tại chỗ.

Xem ra thương trường thật sự rất hỗn độn, thúc giục làm người ta già đi.

Sau khi Ninh thị tẩy trắng lên bờ, thái tử gia Ninh thị đã từng làm hắc bạch lưỡng đạo nghe tới đều sợ vỡ mật.

"....."
"Nếu không, Ninh ca, anh đừng tẩy trắng nữa.

Chúng ta tiếp tục làm thái tử gia cho bọn hắn sợ mất mật đến rắm cũng không dám đánh, không tốt sao?"
"Tên họ Trình kia, ngươi đừng nói xằng bậy ở chỗ này! Ninh thị gác đao kiếm là xu thế tất yếu, cứ đi con đường đen tối kia, thì có kết quả gì tốt? Hiện tại không phải là đế quốc thời sơ kiến, là lúc trăm phế đãi hưng.

Khi đó Ninh thị có thể bằng thủ đoạn phi thường tích lũy gia nghiệp, nhưng hiện tại pháp luật quốc gia đã từ từ hoàn thiện, Ninh thị phải gác kiếm! Nếu không về sau...."
Trăm phế đãi hưng (百废待兴): Chữ Bách lấy nghĩa 100, chữ Phế lấy nghĩa nửa chừng, bỏ dở, chữ Đãi lấy nghĩa là đợi, chữ Hưng lấy nghĩa là dấy lên.

Như vậy câu này tạm hiểu nghĩa là: "Còn có rất nhiều việc cần phải làm".

Chỉ sự bận rộn, khối lượng công việc dở dang còn nhiều, chưa hoàn thiện việc nào cả.

"Về sau thì thế nào? Quốc gia không chứa nổi nhà họ Ninh chúng ta, Ninh gia liên tách ra, cũng làm một quốc gia Ninh thị hùng mạnh.

Ninh ca làm hoàng đế chơi chơi, có gì mà không được?"
"Anh! A Trình, loại lời nói này lộ ra ngoài, ngươi biết sẽ ảnh hưởng đến Ninh thị như thế nào không........"
"Được rồi!"
Ninh Trí viễn nhàn nhạt nói một câu, hai người đồng loạt ngậm miệng.

Chẳng qua khi Tiểu Chu quay đi, mặt vẫn khó chịu như cũ, tức giận đến mắt cũng đỏ lên.

Khóe miệng A Trình lại nhếch lên, có thâm ý nhìn hắn chằm chằm cười vài tiếng.

Sau đó mới quay đầu về phía Ninh Trí Viễn.

"Ninh ca, thân thể anh thế nào rồi?"
"Thế nào cái gì."
"Em nghe nói anh bị thương."
"Vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại."
"Phải không?"
Đôi mắt A Trình đảo qua gương mặt tái nhợt tiều tụy của hắn, nhẹ nhíu mày đến khó phát hiện.

Bên miệng lại cười hì hì.

"Cũng đúng.

Ninh ca còn có tâm từ tới xem tên tiểu tiện nhân kia múa thoát y, xem ra là không có chuyện gì lớn."
"Họ Trình!"
Mới nói ra câu này, Ninh Trí Viễn còn chưa kịp phản ứng gì, Tiểu Chu đã kìm nén không được.

Hắn tức đến hét một tiếng thật lớn.

"Ngươi mới là tiện nhân, ngươi tôn trọng Lâm ca một chút đi!"
"Ta nói sai rồi sao? Một tên tiểu tiện nhân, lúc trước làm Ninh ca mê mẩn như vậy, nếu không tại sao vứt bỏ sự nghiệp đang tốt đẹp kia, làm cái gì mà rửa đao gác kiếm, tẩy trắng, chạy đua thương nghiệp? Ninh thị lúc trước, thời điểm xưng vương, chỉ cần nhắc tới tên đã làm bọn họ sợ chạy cong đít! Dao đặt trên cổ, ai dám không nghe lời? Kết quá Ninh ca nói quá nguy hiểm, người khác không dám động vào anh ấy, nhưng lại có khả năng đụng vào người bên cạnh anh ấy.....Sau đó thì sao? Giống như bán mạng mệt mỏi nhiều năm như vậy, vốn dĩ huynh đệ cũng đã tan hơn phân nữa, còn hiện tại tên họ Lâm kia đang làm cái gì? Dám cho Ninh ca đội nón xanh.......Thật cho rằng anh em đều không nhấc nổi đao sao?"
Hắn nắm lấy cánh tay Tiểu Chu, hung tợn siết chặt.

"Ta biết ngươi mẹ nó tiêu tiền ém cái video kia xuống, không cho người khác nhìn thấy! Như thế nào, tiểu tiện nhân kia làm chuyện trái với lương tâm, ngươi muốn ngăn cản giúp hắn? Ngươi cho rằng ta ăn chay sao? Nói cho ngươi biết, Ninh ca có chuyện gì, anh em bọn ta đều biết rõ ràng! Lúc trước nếu không có bọn ta, làm sao xông qua đao tùng biển lửa?
Hắn chột dạ cái gì mà muốn ngươi che lấp giúp hắn? Sợ là bị người ta biết chuyện sau lưng, xuống tay làm thịt hắn? Họ Chu, ngươi làm trợ lý bên cạnh Ninh ca bao lâu rồi? Thật mẹ nó chỉ bằng ngươi, là có thể ở bên cạnh Ninh ca một tay che trời sao?
Mới nghe được hai chữ "Video" kia, sắc mặt Tiểu Chu biến đổi, ánh mắt theo bán năng nhìn về phía Ninh Trí Viễn.

Quả nhiên, Ninh Trí Viễn chậm rãi mở mắt ra.

.

truyện teen hay
Mặt mang theo chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại sắc bén như chim ưng.

"Video gì?"
"Ninh tổng....."
"Tiểu Chu, cậu gạt tôi chuyện gì?"
"Tôi....."
"Vẻ mặt Tiểu Chu khó xử.

Hắn mím môi lại, do dự hồi lâu, vẫn không nói ra lời như cũ.

Lần trước ở văn phòng phát hiện mấy thư ký đang xem video Lâm Lộc vị bảo an bắt quỳ xuống, lúc ấy hắn rất khiếp sợ.

Ngay sau đó, chính là rất lo lắng!
Ninh tổng là ai chứ? Trong mắt cũng không có một hạt cát!
Nếu như hắn biết bảo an kia đã từng nói như vậy.....Tuy rằng căn bản mình không tin Lâm ca sẽ làm loại chuyện này, nhưng ngày hôm đó xem camera theo dõi, xác thật Lâm ca đã rời đi cùng Lệ Hàng, sau đó là hình ảnh Trang Hiểu đưa về nhà.

Nếu Ninh tổng thật sự tin lời bảo an kia nói thì làm sao bây giờ?
Nghĩ đến tính tình của Ninh Trí Viễn, thân thể Tiểu Chu cứng đờ, trong lòng càng thêm run rẩy.

Nhìn sắc mặt hắn rất khó coi, A Trình bên cạnh lại cười trào phúng.

"Sao thế nào?"
Thấy hắn chậm chạp không nói lời nào, thần sắc Ninh Trí Viễn âm trầm.

Hắn ngồi dậy, lạnh lùng nhìn Tiểu Chu chằm chằm.

"Ninh ca, anh dưỡng vật nhỏ kia, thật sự rất ngang ngược.

Anh biết không, ngày hắn bị anh đuổi ra ngoài, nổi lên xung đột với bảo an chung cư.

Bảo an kia lại nhắc đến chuyện xưa không ít.

Cái gì mà ngoại tình, cái gì mà nhiều người, cái gì mà một vòng lung tung rối loạn....Tiện nhân, hắn cho rằng Ninh ca anh là ai? Có thể bao dung hắn đi tìm chết như vậy! Ngày mai, em sẽ mang theo đao tới tìm hắn nói chuyện cho rõ...."
"Ninh tổng, không phải như vậy! Chuyện đó tôi còn đang điều ra, tôi nghi ngờ là Lâm ca bị oan! Anh ấy không phải loại người như vậy, tên bảo an kia cũng không phải người tốt gì...."
"Cho nên chuyện này là thật.

Xác thật có một video như vậy."
Tiểu Chu nghẹn lại.

Hắn nuốt nước bọt, thấp thỏm mở miệng.

"Đúng vậy."
"Video ở đâu? Lấy ra đây tôi xem."
Tiểu Chu mím môi, không dám nhìn qua.

Hắn còn do dự, A Trình đã móc di động ra đưa qua.

"Ninh ca, anh tự mình xem đi."
Nói xong, còn khiêu khích liếc nhìn Tiểu Chu.

Ninh Trí Viễn cầm lấy.

Chất lượng video rất thấp, rung lắc không ngừng.

Nhưng Ninh Trí Viễn liếc mắt một cái đã nhận ra, chính là Lâm Lộc ở dưới lầu chung cư lúc trước.

Ngươi quay video tựa hồ đứng ở hàng phía sau, phía trước có rất nhiều chiếc cổ che mất.

Ninh Trí Viễn thấy những người xem náo nhiệt đó, dừng lại ở một người đang quỳ trên mặt đất.

Đó là Lâm Lộc.

Khi hình ảnh bắt đầu, bảo an dùng chân đá lên người cậu, đạp cậu lăn xuống bậc thang.

Đôi mắt Ninh Trí Viễn hơi lại, đường viền hàm siết chặt.

Mắt thường cũng có thể thấy không khó trong xe căng thẳng lên.

Hắn bật âm lượng to nhất có thể, tiếng bảo an chửi đổng vang khắp xe.

"Kỹ nữ! Đồ kỹ nữ không biết xấu hổi! Để đàn ông bao dưỡng,
Kỹ nữ! Không biết xấu hổ kỹ nữ! Kêu nam nhân bao dưỡng, còn tự xem mình là người có chỗ đứng! Bị đàn ông vứt quăng, lại ở chỗ này la lối khóc lóc.

Ta khinh! Đi mà nháo với kim chủ của ngươi! Một người bị ném đi, thật là không biết xấu hổ!"
Ninh Trí Viễn nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay gắt gao nắm lấy di động, bởi vì dùng sức, đốt ngón tay hắn trở nên trắng bệch, tĩnh mạch màu xanh lá trên cổ tay hơi hơi nhô lên.

"Hiện tại đã mất mặt như vậy, về sau còn có thể làm gì? Mấy ngày hôm trước, em tận mắt thấy hắn đi cùng người đàn ông kia, vừa đi chính là đi hết một ngày.

Chơi rất sướng đi, a? Một túi đồ vật kia, đủ để hầu hạ ngươi? **! Buổi tối lại đổi một người khác, ngươi cho rằng ta không thấy được?"
"Người kia tới tìm ngươi cũng không phải lần một lần hai.

Không phải bọn ngươi chơi rất điên sao? Tại chung cư này, các ngươi cũng không ngừng lại là chỉ hẹn hò một lần! Ta trước kia đã nhắc nhở ngươi a, ngươi nói không liên quan, đây là chuyện yêu thích của cá nhân ngươi.

Như thế nào, hiện tại muốn trở mặt không nhận? Ngày đó ngươi cùng người khác ôm ôm ấp ấp, video theo dõi ta đều lưu trữ.

Như thế nào, muốn lấy ra nhìn xem hay không? Xem công ty bất động sản tin vào công nhân như ta, hay là tin con chó như ngươi......Huống chi, ta còn có chứng cứ ngươi thông dâm!"
Tiểu Chu nhìn chằm chằm Ninh Trí Viễn, nắm tay siết chặt lại, có chút phát run.

Hắn nhìn Ninh Trí Viễn mím môi thành một đường thẳng thắp, đường cong hàm dưới càng siết chặt hơn.

Hắn trầm mặc mà nhìn video một lần nữa, lại kéo về từ đầu, xem một lần nữa.

Phanh một tiếng! Di động hung hăng đập lên cửa xe, một vết nứt dễ thấy trên màn hình.

"Ai da......Ninh ca, di động của em mới mua."
Nói thì nói như vậy.

A Trình vẫn cười hì hì nhặt di động lên, không biểu hiện ra nửa điểm đau lòng.

"Ninh ca, anh nói như thế nào?"
"Tìm bảo an này, đưa tới kho đi."
Ninh Trí Viễn tựa vào lưng ghế.

Hắn nhắm hai mắt lại, bóng lưng ghế u tối bao lấy cả người hắn.

"Tôi muốn từ từ tâm sự với hắn.".

Chapter
1 Chương 1: Ai Cho Cậu Không Trả Lời Điện Thoại Của Tôi
2 Chương 2: Rượu Mời Không Uống Lại Muốn Uống Rượu Phạt
3 Chương 3: Cứ Như Vậy Để Cậu Hôn Mê Ở Phòng Khách Mặc Cậu Tự Sinh Tự Diệt
4 Chương 4: Cậu Chẳng Qua Chỉ Là Một Phế Vật
5 Chương 5: Thật Sự Đều Là Em Sai Sao
6 Chương 6: Anh Trong Lòng Tôi Thật Sự Không Giống Nhau
7 Chương 7: Chỉ Có Thầy Và Em Lâm Lộc
8 Chương 8: Học Sinh Đánh Lén
9 Chương 9: Anh Ấy Tới Rồi
10 Chương 10: Quỳ Xuống Cầu Tôi Tha Thứ Cho Cậu
11 Chương 11: Không Nghe Lời Liền Cút Cho Tôi!
12 Chương 12: Cậu Chính Là Phế Vật
13 Chương 13: Thay Tôi Quan Sát Cậu Ta
14 Chương 14: Trong Lòng Hắn Có Quỷ Thai
15 Chương 15: Cậu Giữa Bóng Đêm
16 Chương 16: Nghiêm Túc Thực Hiện Âm Mưu
17 Chương 17: Khóc Cái Gì
18 Chương 18: Ở Trong Lòng Ngực Anh Trộm Lấy Một Cái Ôm
19 Chương 19: Bảo Bối Em Đây Là Tìm Chết
20 Chương 20: Mặc Quần Áo Vào! Đừng Khiến Tôi Mất Mặt!
21 Chương 21: Tôi Tới Để Thay Ninh Tổng Dạy Dỗ Vật Nhỏ Này
22 Chương 22: Ngươi Nếu Thích Đem Cậu Ta Tặng Cho Ngươi
23 Chương 23: Ninh Tổng Thân Thể Quan Trọng Ngươi Đến Thay Hắn Chắn Rượu
24 Chương 24: Ninh Trí Viễn Đem Ngươi Tặng Cho Ta! Ngươi Không Nghe Được Sao
25 Chương 25: Ngươi Chạy Sao
26 Chương 26: Được Rồi Không Có Việc Gì
27 Chương 27: Chẳng Qua Chỉ Là Đồ Vật Dưỡng Để Giải Buồn
28 Chương 28: Hồi Ức Đẹp Lại Dễ Vỡ
29 Chương 29: Anh Tối Qua Là Cùng Hắn Ở Bên Nhau Sao
30 Chương 30: Vô Cùng Đau Đớn
31 Chương 31: Vốn Dĩ Cậu Chính Là Thơm Lây Còn Muốn Tiến Thêm Một Thước
32 Chương 32: Bệnh Thoái Hóa Xương Khớp
33 Chương 33: Lại Đây Tôi Có Lời Hỏi Cậu
34 Chương 34: Hắn Gọi Cho Cậu 13 Cuộc Điện Thoại Cậu Biết Không
35 Chương 35: Buông Tha Cậu
36 Chương 36: Nói Cho Hắn Nghe Một Chút Tôi Với Cậu Đang Làm Cái Gì
37 Chương 37: Bên Bạch Vụ Mới Là Chuyện Chính Lâm Lộc Là Cái Gì
38 Chương 38: Bạch Vụ Khi Dễ Lâm Lộc Tôi Nghe Thấy Nhưng Thế Thì Sao
39 Chương 39: Nam Hai Lên Sân Khấu
40 Chương 40: Phong Ba Lại Tới
41 Chương 41: Còn Bao Lâu Nữa Có Thể Nhìn Thấy Cậu Ta
42 Chương 42: Lâm Lộc! Trả Lời Tôi Nói Chuyện!
43 Chương 43: Cái Gì Ninh Tổng Muốn Đích Thân Đến Đây Đón Lâm Lộc Trở Về
44 Chương 44: Lâm Lộc Tôi Cho Cậu Lựa Chọn Một Lần Cuối Cùng
45 Chương 45: Ninh Tổng Ngài Không Cần Làm Bộ Dáng Như Rất Quan Tâm Đến Lâm Lộc!
46 Chương 46: Lâm Lộc Ôm Chặt Tôi
47 Chương 47: Không Phải Nói Lâm Lộc Thất Sủng Sao
48 Chương 48: Cơm Trưa Cuối Cùng
49 Chương 49: Từ Biệt Nhiều Năm Em Thật Sự Không Nghĩ Đến Anh Chút Nào Sao
50 Chương 50: Cái Loại Cảm Giác Nhà Này Lại Về Rồi
51 Chương 51: Còn Dám Đi Gặp Hắn Lá Gan Cậu Không Nhỏ!
52 Chương 52: Không Ai Dám Đối Nghịch Với Tôi!
53 Chương 53: Chính Cậu Ta Quỳ Gối Dưới Lòng Bàn Chân Tôi
54 Chương 54: Lâm Lộc Sẽ Chết Ở Trong Tay Tôi
55 Chương 55: Em Sẽ Làm Thầy Rất Vui Sướng Thầy Tiểu Lộc
56 Chương 56: Quản Cậu Cho Tốt Chuyện Của Tôi Không Liên Quan Đến Cậu
57 Chương 57: Tiểu Lộc Đáng Thương
58 Chương 58: Lệ Hàng Là Tên Đại Biến Thái!!!!!!
59 Chương 59: Không Cần Uổng Phí Sức Lực Thầy Nhất Định Là Con Mồi Của Em!
60 Chương 60: Chuyển Biến
61 Chương 61: Cậu Ta Vô Dụng Như Vậy Rời Khỏi Tôi Sao Được
62 Chương 62: Không Cần Quản Cậu Ta Sống Chết
63 Chương 63: Lâm Lộc Cậu Dám Gạt Tôi
64 Chương 64: Đuổi Ra Khỏi Nhà
65 Chương 66: Cậu Nói Cái Gì Trí Viễn Ca Đuổi Tôi Ra Ngoài!
66 Chương 67: Vứt Bỏ Cậu Tựa Như Dễ Dàng Vứt Bỏ Một Túi Rác
67 Chương 68: Tôi Đột Nhiên Phát Hiện
68 Chương 69: Trước Nay Đồ Tốt Không Bền
69 Chương 70: Khó Có Được Cơ Hội
70 Chương 71: Nhất Biệt Lưỡng Khoang Các Tự An Hảo
71 Chương 72: Không Phải Oan Gia Gặp Nhau
72 Chương 73: Ngươi Không Xứng
73 Chương 74: Còn Không Đứng Lên Đuổi Kịp Tôi
74 Chương 75: Chống Đỡ Ngoài Cửa
75 Chương 76: Loại Người Như Lâm Lộc Nhân Phẩm Không Được
76 Chương 77: Oan Gia Ngõ Hẹp
77 Chương 78: Nếu Là Anh Ấy Yêu Tôi Tại Sao Có Thể Để Mặc Tôi Khổi Sở
78 Chương 79: Tôi Đối Với Lâm Lộc Người Này Có Chút Hứng Thú
79 Chương 80: Một Bữa Cơm Mà Thôi
80 Chương 81: Thời Điểm Ra Đi Cũng Không Có Một Tiếng Tạm Biệt
81 Chương 82: Chân Và Mạng Cậu Tự Mình Chọn Đi
82 Chương 83: Khốn Cảnh
83 Chương 84: Có Bệnh Thì Chữa Nói Mấy Lời Vô Nghĩa Với Tôi Làm Gì
84 Chương 85: Lâu Như Vậy Thế Nhưng Cậu Ta Khôn Gọi Điện Đến Tìm Tôi!
85 Chương 86: Đào Ba Thước Đất Cũng Phải Tìm Cậu Ta Cho Tôi
86 Chương 87: Cậu Lạc Bộ Múa Thoát Y
87 Chương 88: Ninh Trí Viễn
88 Chương 89: Tôi Muốn Đập Tan Câu Lạc Bộ
89 Chương 90: Lâm Lộc Kia Chính Là Sẽ Không Tìm Khách Phế Vật A
90 Chương 91: Đã Để Hắn Đưa Đương Nhiên Muốn Đưa Thứ Tốt Nhất
91 Chương 92: Tôi Không Quen Biết Ông Chủ Nào Hết
92 Chương 93: Chơi Tôi Có Vui Không
93 Chương 94: Video Bại Lộ
94 Chương 95: Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó
95 Chương 96: Tới Cũng Đừng Muốn Chạy
96 Chương 97: Trả Lời Lại Một Cách Mỉa Mai
97 Chương 98: Cho Hắn Một Chút Giáo Huấn
98 Chương 99: Ninh Tiên Sinh! Tôi Cũng Là Con Người
99 Chương 100: Đông Lạnh Đến Sốt Cao
100 Chương 101: Tự Mình Hắt Nước Liếm Từng Giọt Từng Giọt Sạch Sẽ Cho Tôi
101 Chương 102: Rốt Cuộc Cậu Hôn Mê Bao Lâu Mới Bằng Lòng Tỉnh
102 Chương 103: Chân Tướng Là Cái Gì Quan Trọng Sao
103 Chương 104: Tôi Cảm Thấy Cậu Ta Không Cần Thiết Phải Hồi Phục Lại
104 Chương 105: Cái Này Không Có Gì Lấy Độc Trị Độc Mà Thôi
105 Chương 106: Ninh Tổng Rốt Cuộc Ngài Muốn Làm Tới Mức Nào Mới Bằng Lòng Bỏ Qua
106 Chương 107: Anh Thật Sự Sẽ Đến Cứu Em Sao
107 Chương 108: Người Đàn Ông Đeo Mặt Nạ Kia
108 Chương 109: Cậu Phải Cẩn Thận Ninh Trí Viễn!
109 Chương 110: Một Ngày Tù
110 Chương 111: Ninh Tổng Không Xứng Với Anh Không Thì Anh Bỏ Trốn Với Tôi Đi
111 Chương 112: Nói Đi Là Đi Ai Dám Không Phục
112 Chương 113: Tôi Có Một Tòa Nhà
113 Chương 114: Con Gấu Bông Kia Làm Em Nhớ Tới Anh
114 Chương 115: Thỉnh Thoảng Anh Cũng Nên Ủng Hộ Vợ Một Chút
115 Chương 116: Trang Đại Thiếu Coi Trọng Cậu
116 Chương 117: Giống Như Chân Trời Lưu Lạc Người
117 Chương 118: Âm Mưu
118 Chương 119: Âm Mưu Bại Lộ
119 Chương 120: Chua Xót Hỗn Độn
120 Chương 121: Tại Sao Lại Dính Vào Loại Chuyện Này
121 Chương 122: Ngài Tính Xử Lý Lâm Lộc Thế Nào
122 Chương 123: Ninh Trí Viễn Tôi Không Muốn Đi Cùng Anh
123 Chương 124: Quyết Liệt
124 Chương 125: Chúng Sinh Toàn Khổ
125 Chương 126: Quay Đầu Lại Gặp Hắn
126 Chương 127: Cậu Căn Bản Không Phải Con Người
127 Chương 128: Người Giống Như Tôi Sao Sẽ Có Người Đau Lòng
128 Chương 129: Ninh Tổng Ngài Không Thể Đối Với Lâm Ca Tốt Một Chút Sao
129 Chương 130: Bánh Kem Hắn Đưa Tôi Không Muốn Post Full Ở Drive
130 Chương 131: Dùng Mạng Của Cậu Đổi Mạng Của Cô Bé Post Full Ở Drive
131 Chương 132: Ai Có Thể Cứu Mạng Tiểu Mỹ
132 Chương 133: Trở Về Dạ Mị
133 Chương 134: Lâm Lộc Cậu Đi Theo Trang Đại Thiếu Thôi
134 Chương 135: Trang Đại Thiếu Mẹ Nó Là Tên Biến Thái
135 Chương 136: Xé Rách Ngụy Trang
136 Chương 137: Cứu Mạng!
137 Chương 138: Phá Tan
138 Chương 139: Vận Mệnh Đan Chéo Đường Mòn
139 Chương 140: Yên Tâm Ta Sẽ Tìm Được Hắn
140 Chương 141: Chương 142
141 Chương 142: Rời Khỏi Tay Tôi Cậu Cũng Đừng Nghĩ Lại Đi Nữa!
142 Chương 143: Lạt Mềm Buộc Chặt
143 Chương 144: Đừng Tra Tấn Tôi Nữa Lâm Lộc
144 Chương 145: Cùng Lắm Là Gặp Dịp Thì Chơi Ai Lại Thật Tình Hơn So Với Ai
145 Chương 146: Thì Ra Anh Thật Sự Không Để Ý Đến Sự Sống Chết Của Tôi
146 Chương 147: Mẹ Ruột Không Bằng Chó
147 Chương 148: Lại Đẩy Cậu Một Phen
148 Chương 149: Lại Từ Bỏ Cậu Một Phen
149 Chương 150: Chương 151
150 Chương 151: Tôi Biết Anh Chỉ Là Rắc Rối
151 Chương 152: Rơi Vào Vực Sâu
152 Chương 153: Chương 155
153 Chương 154: Chương 156
154 Chương 155: Chương 157
155 Chương 156: Chương 158
156 Chương 157: Lâm Lộc Cậu Tìm Chếtcũng Đừng Trách Tôi!
157 Chương 158: Tình Yêu Của Cậu Chết Không Có Chỗ Chôn
158 Chương 159: Tôi Muốn Con Dao Kia Có Thể Đưa Nó Cho Tôi Không
159 Chương 160: Cáo Biệt Tất Cả Những Thứ Quý Trọng Với Anh
160 Chương 161: Lâm Lộc Muốn Ăn Bún Bò
161 Chương 162: Rượu Mời Không Uống Lại Uống Rượu Phạt
162 Chương 163: Bảo Vệ Bản Thân
163 Chương 164: Táng Hoa Từ
164 Chương 165: Ai Cho Cậu Đọc Truyện Ở Đây
165 Chương 166: Cậu Chỉ Là Một Tên Phế Vật
166 Chương 167: Cái Gì Ninh Tổng Muốn Đích Thân Đến Đây Đón Lâm Lộc Trở Về
167 Chương 168: Ở Trong Lòng Ngực Anh Trộm Lấy Một Cái Ôm
168 Chương 169: Chương 171
169 Chương 170: Ca Anh Không Được Đi
170 Chương 171: Vô Tình Tìm Được
171 Chương 172: Em Thật Sự Sai Rồi
172 Chương 173: Cậu Chỉ Là Một Phế Vật
173 Chương 174: Anh Trong Lòng Tôi Thật Sự Không Giống Nhau
174 Chương 175: Chỉ Có Thầy Và Em Lâm Lộc
175 Chương 176: Tiểu Lộc Đáng Thương
176 Chương 177: Thay Tôi Quan Sát Cậu Ta
177 Chương 178: Trong Lòng Hắn Có Quỷ Thai
178 Chương 179: Cậu Giữa Bóng Đêm
179 Chương 180: Hồ Khô Hiện Bùn Tra Ra Manh Mối
180 Chương 181: Cậu Ấy Không Chết
181 Chương 182: Hối Hận
182 Chương 183: Đảo Nhiệt Đới
183 Chương 184: Khách Không Mời Mà Đến
184 Chương 185: Người Nào Ngươi Muốn Làm Gì!
185 Chương 186: Nhảy Xuống Trực Thăng
186 Chương 187: Đừng Tới Đâynếu Không Tôi Sẽ Nổ Súng!
187 Chương 188: Bản Thân Ninh Tổng Anh
188 Chương 189: Ninh Tổng Ngài Muốn Theo Vợ
189 Chương 190: Thứ Này Thấy Máu Ở Họng Tin Tưởng Tôi Cậu Cần Nó
190 Chương 191: Tiểu Lộc Kỳ Thật Em Không Quên Tôi
191 Chương 192: Dùng Thủ Đoạn Cực Đoan Đưa Cậu Đi
192 Chương 193: Làm Trầm Trọng Thêm Bức Bách
193 Chương 194: Ninh Trí Viễn Anh Làm Tôi Cảm Thấy Ghê Tởm
194 Chương 195: Lâm Lộc Cậu Ấy Lại Hận Tôi Như Vậy
195 Chương 196: Chính Là Chơi Anh Thì Thế Nào
196 Chương 197: Lâm Lộc Vẫn Luôn Là Thói Quen Của Ngài
197 Chương 198: Trước Đây Cậu Ấy Sống Vì Ngài Vậy Về Sau Thì Sao
198 Chương 199: Hắn Là Một Tên Bị Bệnh Thần Kinh
199 Chương 200: Trên Con Đường Truy Thê Ninh Tổng Có Thể Rất Ngu
200 Chương 201: Ninh Tổng Đau Lòng Sao
201 Chương 202: Cùng Lắm Là Anh Ỷ Lại Vào Tôi Thích Anh
202 Chương 203: Thổ Lộ Tiếng Lòng
203 Chương 204: Đứa Trẻ Không Được Mong Chờ
204 Chương 205: Âm Mưu Hiện Lên
205 Chương 206: Em Nhìn Thấy Ngọn Hải Đăng Kia Sao
206 Chương 207: Cháy Nhà Ra Mặt Chuột
207 Chương 208: Xin Lỗi Tôi Không Tin Anh Nói Một Chữ Nào
208 Chương 209: Bỏ Lại Hắn
209 Chương 210: Vì Sao Em Lại Quay Về
210 Chương 211: Đường Mòn Vận Mệnh Giao Nhau
211 Chương 212: Ninh Tiên Sinh Giữa Chúng Tathôi Bỏ Đi
212 Chương 213: Vì Sao Để Tôi Gặp Được Em
213 Chương 214: Dưỡng Con Sâu Độc
214 Chương 215: Tôi Sẽ Đưa Em Trở Lại An Toàn Tôi Đảm Bảo
215 Chương 216: Đi Mà Quay Lại
216 Chương 217: Ninh Trí Viễn Là Tên Khốn Nạn!
217 Chương 218: Ngày Mai Băm Hắn Quăng Ra Cho Chó Ăn!
218 Chương 219: Kiếp Sau Em Không Cần Gặp Lại Tôi
219 Chương 220: Anh Kêu Tôi Ở Lại Chính Anh Chờ Chết Sao
220 Chương 221: Ừm
221 Chương 222: Tiểu Lộc Không Phát Uy Với Anh
222 Chương 223: Tên Này Điên Rồi! Vợ Ơi Cứu Anh!
223 Chương 224: Đm! Vợ Nổ Súng! Đm! Thiếu Chút Nữa Vợ Bắn Chết Tôi!
224 Chương 225: Khúc Nhân Trung Tan Trời Cao Biển Rộng
225 Chương 226: Giáng Sinh Vui Vẻ Chia Tay Vui Vẻ
226 Chương 227: Có Lẽ Là Ngày Mai Có Lẽ Là Vĩnh Viễn
227 Chương 228: Lại Ảo Giác Thấy Cậu
228 Chương 229: Cái Gọi Là Bỏ Lỡ
229 Chương 230: Cút Ra Ngoài Cho Ta
230 Chương 231: Cậu Đã Trở Lại!
231 Chương 232: Núi Sông Lại Tương Phùng
232 Chương 233: Sửa Chữa Đánh Cược!
233 Chương 234: Ninh Cặn Bã Bùng Nổ Hoảng Loạn
234 Chương 235: Ninh Tổng Phá Vỡ
235 Chương 236: Quyết Định Của Lâm Lộc
236 Chương 237: Hắn Nghe Được Cái Gì
237 Chương 238: Từng Bước Sai
238 Chương 239: Không Yêu Tôi Em Lừa Ai Chứ
239 Chương 240: Ngược Công Chúng Tôi Nghiêm Túc
240 Chương 241: Chuyện Cũ Như Gió Kiến Huyết Phong Hầu
241 Chương 242: Bức Đến Đường Chết
242 Chương 243: Nếu Có Thể Nặng Tới Mức
243 Chương 244: Con Mẹ Nó Thật Xui Xẻo
244 Chương 245: Vẻ Mặt Ninh Tổng Sững Sờ
245 Chương 246: Là Ninh Trí Viễn Hắn Không Xứng Với Lâm Lộc Tôi
246 Chương 247: Ninh Tổng Ngài Tìm Người Khác Phục Vụ Ngài Chơi Đi
247 Chương 248: Ninh Tổng Tôi Muốn Hẹn Hò Cùng Người Khác
248 Chương 249: Chỉ Cần Em Còn Cần Tôi Em Muốn Làm Gì Cũng Có Thể
249 Chương 250: Điên Đảo Thế Giới
250 Chương 251: Sơn Vũ Dục Lai Phong Mãn Lâu
251 Chương 252: Xốc Lên Một Góc Chân Tướngsao
252 Chương 253: Không Ra Bài Như Lẽ Thường
253 Chương 254: Thời Buổi Này Làm Chó Còn Phải Tự Buộc Xích Chó Cho Mình
254 Chương 255: Bởi Vì Hắn Không Đáng
255 Chương 256: Anh Là Một Tên Bạn Trai Cũ
256 Chương 257: Ngoài Mạnh Trong Yếu Thôi
257 Chương 258: Một Người Bạn Của Tôi
258 Chương 259: Rốt Cuộc Khi Nào Cậu Mới Nói Ra Chân Tướng
259 Chương 260: Mặt Ab Của Hắn
260 Chương 261: Kính Tử Thần Và Tình Yêu
261 Chương 262: Giấc Mộng Tan Vỡ
262 Chương 263: Giữa Mơ Và Say
263 Chương 264: Giữa Mơ Và Say
264 Chương 265: Thời Gian Như Con Nước Trôi
265 Chương 266: Trước Nay Gương Vỡ Khó Lành
266 Chương 267: Em Nhặt Tôi Về Đi Thôi
267 Chương 268: Lần Này Để Tôi Chết Theo Em
268 Chương 269: Ưm Ngọt
269 Chương 270: Ưm Vẫn Là Ngọt
270 Chương 271: Một Câu Chuyện Tình Yêu Vui Vẻ Lại Có Hơi Chua Như Cát
Chapter

Updated 270 Episodes

1
Chương 1: Ai Cho Cậu Không Trả Lời Điện Thoại Của Tôi
2
Chương 2: Rượu Mời Không Uống Lại Muốn Uống Rượu Phạt
3
Chương 3: Cứ Như Vậy Để Cậu Hôn Mê Ở Phòng Khách Mặc Cậu Tự Sinh Tự Diệt
4
Chương 4: Cậu Chẳng Qua Chỉ Là Một Phế Vật
5
Chương 5: Thật Sự Đều Là Em Sai Sao
6
Chương 6: Anh Trong Lòng Tôi Thật Sự Không Giống Nhau
7
Chương 7: Chỉ Có Thầy Và Em Lâm Lộc
8
Chương 8: Học Sinh Đánh Lén
9
Chương 9: Anh Ấy Tới Rồi
10
Chương 10: Quỳ Xuống Cầu Tôi Tha Thứ Cho Cậu
11
Chương 11: Không Nghe Lời Liền Cút Cho Tôi!
12
Chương 12: Cậu Chính Là Phế Vật
13
Chương 13: Thay Tôi Quan Sát Cậu Ta
14
Chương 14: Trong Lòng Hắn Có Quỷ Thai
15
Chương 15: Cậu Giữa Bóng Đêm
16
Chương 16: Nghiêm Túc Thực Hiện Âm Mưu
17
Chương 17: Khóc Cái Gì
18
Chương 18: Ở Trong Lòng Ngực Anh Trộm Lấy Một Cái Ôm
19
Chương 19: Bảo Bối Em Đây Là Tìm Chết
20
Chương 20: Mặc Quần Áo Vào! Đừng Khiến Tôi Mất Mặt!
21
Chương 21: Tôi Tới Để Thay Ninh Tổng Dạy Dỗ Vật Nhỏ Này
22
Chương 22: Ngươi Nếu Thích Đem Cậu Ta Tặng Cho Ngươi
23
Chương 23: Ninh Tổng Thân Thể Quan Trọng Ngươi Đến Thay Hắn Chắn Rượu
24
Chương 24: Ninh Trí Viễn Đem Ngươi Tặng Cho Ta! Ngươi Không Nghe Được Sao
25
Chương 25: Ngươi Chạy Sao
26
Chương 26: Được Rồi Không Có Việc Gì
27
Chương 27: Chẳng Qua Chỉ Là Đồ Vật Dưỡng Để Giải Buồn
28
Chương 28: Hồi Ức Đẹp Lại Dễ Vỡ
29
Chương 29: Anh Tối Qua Là Cùng Hắn Ở Bên Nhau Sao
30
Chương 30: Vô Cùng Đau Đớn
31
Chương 31: Vốn Dĩ Cậu Chính Là Thơm Lây Còn Muốn Tiến Thêm Một Thước
32
Chương 32: Bệnh Thoái Hóa Xương Khớp
33
Chương 33: Lại Đây Tôi Có Lời Hỏi Cậu
34
Chương 34: Hắn Gọi Cho Cậu 13 Cuộc Điện Thoại Cậu Biết Không
35
Chương 35: Buông Tha Cậu
36
Chương 36: Nói Cho Hắn Nghe Một Chút Tôi Với Cậu Đang Làm Cái Gì
37
Chương 37: Bên Bạch Vụ Mới Là Chuyện Chính Lâm Lộc Là Cái Gì
38
Chương 38: Bạch Vụ Khi Dễ Lâm Lộc Tôi Nghe Thấy Nhưng Thế Thì Sao
39
Chương 39: Nam Hai Lên Sân Khấu
40
Chương 40: Phong Ba Lại Tới
41
Chương 41: Còn Bao Lâu Nữa Có Thể Nhìn Thấy Cậu Ta
42
Chương 42: Lâm Lộc! Trả Lời Tôi Nói Chuyện!
43
Chương 43: Cái Gì Ninh Tổng Muốn Đích Thân Đến Đây Đón Lâm Lộc Trở Về
44
Chương 44: Lâm Lộc Tôi Cho Cậu Lựa Chọn Một Lần Cuối Cùng
45
Chương 45: Ninh Tổng Ngài Không Cần Làm Bộ Dáng Như Rất Quan Tâm Đến Lâm Lộc!
46
Chương 46: Lâm Lộc Ôm Chặt Tôi
47
Chương 47: Không Phải Nói Lâm Lộc Thất Sủng Sao
48
Chương 48: Cơm Trưa Cuối Cùng
49
Chương 49: Từ Biệt Nhiều Năm Em Thật Sự Không Nghĩ Đến Anh Chút Nào Sao
50
Chương 50: Cái Loại Cảm Giác Nhà Này Lại Về Rồi
51
Chương 51: Còn Dám Đi Gặp Hắn Lá Gan Cậu Không Nhỏ!
52
Chương 52: Không Ai Dám Đối Nghịch Với Tôi!
53
Chương 53: Chính Cậu Ta Quỳ Gối Dưới Lòng Bàn Chân Tôi
54
Chương 54: Lâm Lộc Sẽ Chết Ở Trong Tay Tôi
55
Chương 55: Em Sẽ Làm Thầy Rất Vui Sướng Thầy Tiểu Lộc
56
Chương 56: Quản Cậu Cho Tốt Chuyện Của Tôi Không Liên Quan Đến Cậu
57
Chương 57: Tiểu Lộc Đáng Thương
58
Chương 58: Lệ Hàng Là Tên Đại Biến Thái!!!!!!
59
Chương 59: Không Cần Uổng Phí Sức Lực Thầy Nhất Định Là Con Mồi Của Em!
60
Chương 60: Chuyển Biến
61
Chương 61: Cậu Ta Vô Dụng Như Vậy Rời Khỏi Tôi Sao Được
62
Chương 62: Không Cần Quản Cậu Ta Sống Chết
63
Chương 63: Lâm Lộc Cậu Dám Gạt Tôi
64
Chương 64: Đuổi Ra Khỏi Nhà
65
Chương 66: Cậu Nói Cái Gì Trí Viễn Ca Đuổi Tôi Ra Ngoài!
66
Chương 67: Vứt Bỏ Cậu Tựa Như Dễ Dàng Vứt Bỏ Một Túi Rác
67
Chương 68: Tôi Đột Nhiên Phát Hiện
68
Chương 69: Trước Nay Đồ Tốt Không Bền
69
Chương 70: Khó Có Được Cơ Hội
70
Chương 71: Nhất Biệt Lưỡng Khoang Các Tự An Hảo
71
Chương 72: Không Phải Oan Gia Gặp Nhau
72
Chương 73: Ngươi Không Xứng
73
Chương 74: Còn Không Đứng Lên Đuổi Kịp Tôi
74
Chương 75: Chống Đỡ Ngoài Cửa
75
Chương 76: Loại Người Như Lâm Lộc Nhân Phẩm Không Được
76
Chương 77: Oan Gia Ngõ Hẹp
77
Chương 78: Nếu Là Anh Ấy Yêu Tôi Tại Sao Có Thể Để Mặc Tôi Khổi Sở
78
Chương 79: Tôi Đối Với Lâm Lộc Người Này Có Chút Hứng Thú
79
Chương 80: Một Bữa Cơm Mà Thôi
80
Chương 81: Thời Điểm Ra Đi Cũng Không Có Một Tiếng Tạm Biệt
81
Chương 82: Chân Và Mạng Cậu Tự Mình Chọn Đi
82
Chương 83: Khốn Cảnh
83
Chương 84: Có Bệnh Thì Chữa Nói Mấy Lời Vô Nghĩa Với Tôi Làm Gì
84
Chương 85: Lâu Như Vậy Thế Nhưng Cậu Ta Khôn Gọi Điện Đến Tìm Tôi!
85
Chương 86: Đào Ba Thước Đất Cũng Phải Tìm Cậu Ta Cho Tôi
86
Chương 87: Cậu Lạc Bộ Múa Thoát Y
87
Chương 88: Ninh Trí Viễn
88
Chương 89: Tôi Muốn Đập Tan Câu Lạc Bộ
89
Chương 90: Lâm Lộc Kia Chính Là Sẽ Không Tìm Khách Phế Vật A
90
Chương 91: Đã Để Hắn Đưa Đương Nhiên Muốn Đưa Thứ Tốt Nhất
91
Chương 92: Tôi Không Quen Biết Ông Chủ Nào Hết
92
Chương 93: Chơi Tôi Có Vui Không
93
Chương 94: Video Bại Lộ
94
Chương 95: Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó
95
Chương 96: Tới Cũng Đừng Muốn Chạy
96
Chương 97: Trả Lời Lại Một Cách Mỉa Mai
97
Chương 98: Cho Hắn Một Chút Giáo Huấn
98
Chương 99: Ninh Tiên Sinh! Tôi Cũng Là Con Người
99
Chương 100: Đông Lạnh Đến Sốt Cao
100
Chương 101: Tự Mình Hắt Nước Liếm Từng Giọt Từng Giọt Sạch Sẽ Cho Tôi
101
Chương 102: Rốt Cuộc Cậu Hôn Mê Bao Lâu Mới Bằng Lòng Tỉnh
102
Chương 103: Chân Tướng Là Cái Gì Quan Trọng Sao
103
Chương 104: Tôi Cảm Thấy Cậu Ta Không Cần Thiết Phải Hồi Phục Lại
104
Chương 105: Cái Này Không Có Gì Lấy Độc Trị Độc Mà Thôi
105
Chương 106: Ninh Tổng Rốt Cuộc Ngài Muốn Làm Tới Mức Nào Mới Bằng Lòng Bỏ Qua
106
Chương 107: Anh Thật Sự Sẽ Đến Cứu Em Sao
107
Chương 108: Người Đàn Ông Đeo Mặt Nạ Kia
108
Chương 109: Cậu Phải Cẩn Thận Ninh Trí Viễn!
109
Chương 110: Một Ngày Tù
110
Chương 111: Ninh Tổng Không Xứng Với Anh Không Thì Anh Bỏ Trốn Với Tôi Đi
111
Chương 112: Nói Đi Là Đi Ai Dám Không Phục
112
Chương 113: Tôi Có Một Tòa Nhà
113
Chương 114: Con Gấu Bông Kia Làm Em Nhớ Tới Anh
114
Chương 115: Thỉnh Thoảng Anh Cũng Nên Ủng Hộ Vợ Một Chút
115
Chương 116: Trang Đại Thiếu Coi Trọng Cậu
116
Chương 117: Giống Như Chân Trời Lưu Lạc Người
117
Chương 118: Âm Mưu
118
Chương 119: Âm Mưu Bại Lộ
119
Chương 120: Chua Xót Hỗn Độn
120
Chương 121: Tại Sao Lại Dính Vào Loại Chuyện Này
121
Chương 122: Ngài Tính Xử Lý Lâm Lộc Thế Nào
122
Chương 123: Ninh Trí Viễn Tôi Không Muốn Đi Cùng Anh
123
Chương 124: Quyết Liệt
124
Chương 125: Chúng Sinh Toàn Khổ
125
Chương 126: Quay Đầu Lại Gặp Hắn
126
Chương 127: Cậu Căn Bản Không Phải Con Người
127
Chương 128: Người Giống Như Tôi Sao Sẽ Có Người Đau Lòng
128
Chương 129: Ninh Tổng Ngài Không Thể Đối Với Lâm Ca Tốt Một Chút Sao
129
Chương 130: Bánh Kem Hắn Đưa Tôi Không Muốn Post Full Ở Drive
130
Chương 131: Dùng Mạng Của Cậu Đổi Mạng Của Cô Bé Post Full Ở Drive
131
Chương 132: Ai Có Thể Cứu Mạng Tiểu Mỹ
132
Chương 133: Trở Về Dạ Mị
133
Chương 134: Lâm Lộc Cậu Đi Theo Trang Đại Thiếu Thôi
134
Chương 135: Trang Đại Thiếu Mẹ Nó Là Tên Biến Thái
135
Chương 136: Xé Rách Ngụy Trang
136
Chương 137: Cứu Mạng!
137
Chương 138: Phá Tan
138
Chương 139: Vận Mệnh Đan Chéo Đường Mòn
139
Chương 140: Yên Tâm Ta Sẽ Tìm Được Hắn
140
Chương 141: Chương 142
141
Chương 142: Rời Khỏi Tay Tôi Cậu Cũng Đừng Nghĩ Lại Đi Nữa!
142
Chương 143: Lạt Mềm Buộc Chặt
143
Chương 144: Đừng Tra Tấn Tôi Nữa Lâm Lộc
144
Chương 145: Cùng Lắm Là Gặp Dịp Thì Chơi Ai Lại Thật Tình Hơn So Với Ai
145
Chương 146: Thì Ra Anh Thật Sự Không Để Ý Đến Sự Sống Chết Của Tôi
146
Chương 147: Mẹ Ruột Không Bằng Chó
147
Chương 148: Lại Đẩy Cậu Một Phen
148
Chương 149: Lại Từ Bỏ Cậu Một Phen
149
Chương 150: Chương 151
150
Chương 151: Tôi Biết Anh Chỉ Là Rắc Rối
151
Chương 152: Rơi Vào Vực Sâu
152
Chương 153: Chương 155
153
Chương 154: Chương 156
154
Chương 155: Chương 157
155
Chương 156: Chương 158
156
Chương 157: Lâm Lộc Cậu Tìm Chếtcũng Đừng Trách Tôi!
157
Chương 158: Tình Yêu Của Cậu Chết Không Có Chỗ Chôn
158
Chương 159: Tôi Muốn Con Dao Kia Có Thể Đưa Nó Cho Tôi Không
159
Chương 160: Cáo Biệt Tất Cả Những Thứ Quý Trọng Với Anh
160
Chương 161: Lâm Lộc Muốn Ăn Bún Bò
161
Chương 162: Rượu Mời Không Uống Lại Uống Rượu Phạt
162
Chương 163: Bảo Vệ Bản Thân
163
Chương 164: Táng Hoa Từ
164
Chương 165: Ai Cho Cậu Đọc Truyện Ở Đây
165
Chương 166: Cậu Chỉ Là Một Tên Phế Vật
166
Chương 167: Cái Gì Ninh Tổng Muốn Đích Thân Đến Đây Đón Lâm Lộc Trở Về
167
Chương 168: Ở Trong Lòng Ngực Anh Trộm Lấy Một Cái Ôm
168
Chương 169: Chương 171
169
Chương 170: Ca Anh Không Được Đi
170
Chương 171: Vô Tình Tìm Được
171
Chương 172: Em Thật Sự Sai Rồi
172
Chương 173: Cậu Chỉ Là Một Phế Vật
173
Chương 174: Anh Trong Lòng Tôi Thật Sự Không Giống Nhau
174
Chương 175: Chỉ Có Thầy Và Em Lâm Lộc
175
Chương 176: Tiểu Lộc Đáng Thương
176
Chương 177: Thay Tôi Quan Sát Cậu Ta
177
Chương 178: Trong Lòng Hắn Có Quỷ Thai
178
Chương 179: Cậu Giữa Bóng Đêm
179
Chương 180: Hồ Khô Hiện Bùn Tra Ra Manh Mối
180
Chương 181: Cậu Ấy Không Chết
181
Chương 182: Hối Hận
182
Chương 183: Đảo Nhiệt Đới
183
Chương 184: Khách Không Mời Mà Đến
184
Chương 185: Người Nào Ngươi Muốn Làm Gì!
185
Chương 186: Nhảy Xuống Trực Thăng
186
Chương 187: Đừng Tới Đâynếu Không Tôi Sẽ Nổ Súng!
187
Chương 188: Bản Thân Ninh Tổng Anh
188
Chương 189: Ninh Tổng Ngài Muốn Theo Vợ
189
Chương 190: Thứ Này Thấy Máu Ở Họng Tin Tưởng Tôi Cậu Cần Nó
190
Chương 191: Tiểu Lộc Kỳ Thật Em Không Quên Tôi
191
Chương 192: Dùng Thủ Đoạn Cực Đoan Đưa Cậu Đi
192
Chương 193: Làm Trầm Trọng Thêm Bức Bách
193
Chương 194: Ninh Trí Viễn Anh Làm Tôi Cảm Thấy Ghê Tởm
194
Chương 195: Lâm Lộc Cậu Ấy Lại Hận Tôi Như Vậy
195
Chương 196: Chính Là Chơi Anh Thì Thế Nào
196
Chương 197: Lâm Lộc Vẫn Luôn Là Thói Quen Của Ngài
197
Chương 198: Trước Đây Cậu Ấy Sống Vì Ngài Vậy Về Sau Thì Sao
198
Chương 199: Hắn Là Một Tên Bị Bệnh Thần Kinh
199
Chương 200: Trên Con Đường Truy Thê Ninh Tổng Có Thể Rất Ngu
200
Chương 201: Ninh Tổng Đau Lòng Sao
201
Chương 202: Cùng Lắm Là Anh Ỷ Lại Vào Tôi Thích Anh
202
Chương 203: Thổ Lộ Tiếng Lòng
203
Chương 204: Đứa Trẻ Không Được Mong Chờ
204
Chương 205: Âm Mưu Hiện Lên
205
Chương 206: Em Nhìn Thấy Ngọn Hải Đăng Kia Sao
206
Chương 207: Cháy Nhà Ra Mặt Chuột
207
Chương 208: Xin Lỗi Tôi Không Tin Anh Nói Một Chữ Nào
208
Chương 209: Bỏ Lại Hắn
209
Chương 210: Vì Sao Em Lại Quay Về
210
Chương 211: Đường Mòn Vận Mệnh Giao Nhau
211
Chương 212: Ninh Tiên Sinh Giữa Chúng Tathôi Bỏ Đi
212
Chương 213: Vì Sao Để Tôi Gặp Được Em
213
Chương 214: Dưỡng Con Sâu Độc
214
Chương 215: Tôi Sẽ Đưa Em Trở Lại An Toàn Tôi Đảm Bảo
215
Chương 216: Đi Mà Quay Lại
216
Chương 217: Ninh Trí Viễn Là Tên Khốn Nạn!
217
Chương 218: Ngày Mai Băm Hắn Quăng Ra Cho Chó Ăn!
218
Chương 219: Kiếp Sau Em Không Cần Gặp Lại Tôi
219
Chương 220: Anh Kêu Tôi Ở Lại Chính Anh Chờ Chết Sao
220
Chương 221: Ừm
221
Chương 222: Tiểu Lộc Không Phát Uy Với Anh
222
Chương 223: Tên Này Điên Rồi! Vợ Ơi Cứu Anh!
223
Chương 224: Đm! Vợ Nổ Súng! Đm! Thiếu Chút Nữa Vợ Bắn Chết Tôi!
224
Chương 225: Khúc Nhân Trung Tan Trời Cao Biển Rộng
225
Chương 226: Giáng Sinh Vui Vẻ Chia Tay Vui Vẻ
226
Chương 227: Có Lẽ Là Ngày Mai Có Lẽ Là Vĩnh Viễn
227
Chương 228: Lại Ảo Giác Thấy Cậu
228
Chương 229: Cái Gọi Là Bỏ Lỡ
229
Chương 230: Cút Ra Ngoài Cho Ta
230
Chương 231: Cậu Đã Trở Lại!
231
Chương 232: Núi Sông Lại Tương Phùng
232
Chương 233: Sửa Chữa Đánh Cược!
233
Chương 234: Ninh Cặn Bã Bùng Nổ Hoảng Loạn
234
Chương 235: Ninh Tổng Phá Vỡ
235
Chương 236: Quyết Định Của Lâm Lộc
236
Chương 237: Hắn Nghe Được Cái Gì
237
Chương 238: Từng Bước Sai
238
Chương 239: Không Yêu Tôi Em Lừa Ai Chứ
239
Chương 240: Ngược Công Chúng Tôi Nghiêm Túc
240
Chương 241: Chuyện Cũ Như Gió Kiến Huyết Phong Hầu
241
Chương 242: Bức Đến Đường Chết
242
Chương 243: Nếu Có Thể Nặng Tới Mức
243
Chương 244: Con Mẹ Nó Thật Xui Xẻo
244
Chương 245: Vẻ Mặt Ninh Tổng Sững Sờ
245
Chương 246: Là Ninh Trí Viễn Hắn Không Xứng Với Lâm Lộc Tôi
246
Chương 247: Ninh Tổng Ngài Tìm Người Khác Phục Vụ Ngài Chơi Đi
247
Chương 248: Ninh Tổng Tôi Muốn Hẹn Hò Cùng Người Khác
248
Chương 249: Chỉ Cần Em Còn Cần Tôi Em Muốn Làm Gì Cũng Có Thể
249
Chương 250: Điên Đảo Thế Giới
250
Chương 251: Sơn Vũ Dục Lai Phong Mãn Lâu
251
Chương 252: Xốc Lên Một Góc Chân Tướngsao
252
Chương 253: Không Ra Bài Như Lẽ Thường
253
Chương 254: Thời Buổi Này Làm Chó Còn Phải Tự Buộc Xích Chó Cho Mình
254
Chương 255: Bởi Vì Hắn Không Đáng
255
Chương 256: Anh Là Một Tên Bạn Trai Cũ
256
Chương 257: Ngoài Mạnh Trong Yếu Thôi
257
Chương 258: Một Người Bạn Của Tôi
258
Chương 259: Rốt Cuộc Khi Nào Cậu Mới Nói Ra Chân Tướng
259
Chương 260: Mặt Ab Của Hắn
260
Chương 261: Kính Tử Thần Và Tình Yêu
261
Chương 262: Giấc Mộng Tan Vỡ
262
Chương 263: Giữa Mơ Và Say
263
Chương 264: Giữa Mơ Và Say
264
Chương 265: Thời Gian Như Con Nước Trôi
265
Chương 266: Trước Nay Gương Vỡ Khó Lành
266
Chương 267: Em Nhặt Tôi Về Đi Thôi
267
Chương 268: Lần Này Để Tôi Chết Theo Em
268
Chương 269: Ưm Ngọt
269
Chương 270: Ưm Vẫn Là Ngọt
270
Chương 271: Một Câu Chuyện Tình Yêu Vui Vẻ Lại Có Hơi Chua Như Cát