Chương 69: Trước Nay Đồ Tốt Không Bền

Gia đình mở nhà nghỉ, điều kiện giống nhau sẽ không quá tốt.

Lâm Lộc vào ở gian này, điều kiện so với nhà nghỉ các gia đình khác càng kém hơn một chút.

Phòng cậu rất nhỏ, cửa sổ ở hướng bắc.

Đại khái đã lâu không cọ rửa, mặt kính vốn trong suốt bụi bám lêm một tầng xám xịt.

Bởi vì lâu không ai ở lại, trong không khí có một mùi mốc, vừa ẩm ướt lại vừa lạnh.

Lâm Lộc bất chấp những điều này.

Cậu cực kỳ mệt, quần áo cũng không cởi ra, nằm ở trên giường nhỏ hẹp, nhắm hai mắt lại.

Rất mau liền chìm vào trong mộng.

Cậu mơ thấy thật lâu trước kia.

Có một lần, Ninh Trí Viễn dẫn cậu đi làm thẻ tiết kiệm.

Khi đó cậu mới lên năm nhất, còn không có một thẻ ngân hàng thuộc về chính mình.

Mỗi tháng, mẹ cậu sẽ từ Lâm gia gửi cho cậu 3000 nguyên phí sinh hoạt, giả bỏ trong một phong thư.

Từ lúc cậu còn rất nhỏ, mẹ cho cậu tiền tiêu vặt nhất định sẽ đưa tiền mặt, thói quen này cậu vẫn luôn giữ rất nhiều năm.

Tử Thu Quân nói, đây là đề phòng bị đám đàn ông kia phát hiện.

Bọn họ nguyện ý bỏ tiền cho phụ nữ mua quần áo.

Nhưng nếu là bỏ tiền cho bà nuôi dưỡng con trai thì không giống nhau.

Chẳng sợ tiền còn không đủ người phụ nữ này mua một đôi giày cao gót đắt tiền, chỉ là miễn cưỡng cho đứa con trai này sẽ không chết đói, bọn họ vẫn cực không muốn như cũ.

Thẻ tín dụng hoặc là thẻ ghi nợ sẽ để lại dấu vết.

Tiền mặt thì không.

Dấu vết rất quan trọng.

Lâm Lộc được yêu cầu học cách che giấu dấu vết tồn tại của chính mình.

Cậu phải hiểu được, cậu vốn dĩ không nên tồn tại.

Mà cho phép cậu tồn tại, đã là "Nhân từ" lớn nhất mà đám đàn ông kia cho cậu.

Cho nên, cậu từ nhỏ học xong, không thể biểu hiện ra mình rất đau, hay rất khổ sở.

Cậu phải nhẫn nhục chịu đựng, phải ở thời điểm người khác chán ghét cậu cậu phải biến mất, phải học được thời khắc giấu mình ở bóng tối trong phòng.

Cậu phải giả bộ mình chỉ là ngẫu nhiên người qua đường tồn tại với Từ Thu Quân.

Cậu phải học được biểu hiện mình không cần một phân tiền, cũng không cần một chút yêu thương quan tâm, liền có thể tự mình sống sót.

Sau này cậu lại theo Từ Thu Quân tái giá đến Lâm gia, tình huống cũng không có bất luận gì thay đổi.

Lâm gia xác thật rất có tiền, thậm chí giúp cậu đóng tiền học ở trường trung học cao quý kia, lại cung cấp cho cậu học ở học viện quốc gia.

Nhưng đó chỉ là bởi vì, Lâm Kiến Nghiệp thấy được trên mặt Lâm có một loại khả năng.

Một loại bán đứng chính mình, khả năng giúp Lâm gia kiếm lấy lợi ích to lớn hơn.

Hắn cho Lâm Lộc tiêu tiền, là vì về sau đổi lấy càng nhiều tiền.

Mà nếu Lâm Lộc tự mình không có năng lực bòn rút được tiền một ngày ba bữa cơm từ đàn ông, sao có thể trông cậy vào cậu sau này thế Lâm gia bòn rút càng nhiều giá trị?
Dù sao chỉ là cái tạp chủng.

Nếu chết đói thật, chỉ có thể có ý nghĩa là cậu vô dụng.

Tạp chủng vô dụng, không phải chết mới tốt sao?
Chỉ là sau này sự tình phát triển hoàn toàn ngoài kỳ vọng của hắn.

Lâm Lộc thế nhưng leo lên người thừa kế quyền thế ngập trời tập đoàn Ninh thị, Ninh Trí Viễn.

Ninh Trí Viễn lúc ban đầu cho Lâm Lộc một thẻ tín dụng màu đen tuyền.

Nhưng là qua một đoạn thời gian, hắn đột nhiên phát hiện, Lâm Lộc vẫn mang theo cái ví có chút cũ nát như cũ, bên trong nhét đầy những tờ tiền lẻ nhỏ.

Vì thế hắn lại tặng Lâm Lộc một cái ví tiền hàng hiệu cao cấp mới, bên trong có mười mấy khe cắm thẻ.

Mà Lâm Lộc chỉ là thật cẩn thận bỏ tiền lẻ vào.

Đến nỗi những khe cắm thẻ đó, cậu chỉ dùng một cái.

Ở bên trong cậu giấu một tấm ảnh chụp góc nghiêng của Ninh Trí Viễn.

Một lần thân mật qua đi, Ninh Trí Viễn ôm Lâm Lộc vào trong lòng ngực.

Hắn ngậm thuốc lá, đánh giá mặt Lâm Lộc.

Đôi mắt cậu ướt dầm dề, thật như là một con nai con hàng thật giá thật trong rừng, nhìn bộ dáng có vẻ vô tội như vậy.

* Lộc (鹿) trong tên Lâm Lộc (林鹿) cũng có nghĩa là nai.

Hắn nhịn không được hôn xuống, nụ hôn này mang theo mùi thuốc lá mát lạnh.

Lâm Lộc bị sặc đến ho khan lên, mu bàn tay cọ qua khóe môi.

Ngón tay vừa tinh tế vừa dài.

Như là cánh chim, trắng tinh mà duỗi thân ra.

"Trí Viễn ca, anh có đói bụng không? Em đi mua chút đồ ăn nhé?"
Nếu là ở khách sạn, Ninh Trí Viễn liền có thể trực tiếp gọi cho phục vụ, nói bọn họ mang lên một bữa ăn phong phú kiểu Pháp như trong bữa tiệc lớn lên.

Đáng tiếc hôm nay hắn hoàn toàn chờ không kịp, chỉ là ở ký túc xá Lâm Lộc bồi cậu ôn tập bài tập về nhà một chút, liền khó xá khó phân mà điên cuồng hôn nhau.

Cuối cùng biến thành cục diện như vậy.

Không chỉ có không có phòng phục vụ cho khách, còn chậm trễ quán cơm hắn đặt từ trước.

......Sắc đẹp làm người ta có lỗi.

Ninh Trí Viễn không tiếng động mà thở dài, gật gật đầu với Lâm Lộc.

"Được, cậu đi đi."
"Anh muốn ăn cái gì?"
"Tùy cậu."
Lâm Lộc nhảy xuống giường, cong eo ở cặp sách lấy thứ gì đó.

Ninh Trí Viễn nhìn chằm chằm bả vai trắng như tuyết của cậu.

Đường cong tuyệt đẹp, xương bả vai theo động tác của cậu phập phồng, như là lúc nào cũng có thể sẽ giương cánh bay cao.

Hắn nhìn thấy Lâm Lộc từ trong bóp tiền rút ra một chồng tiền lẻ, đếm đếm kiểm tra.

Hắn rốt cuộc nhịn không được hỏi to.

"Lâm Lộc, thẻ tôi cho cậu đâu?"
Lâm Lộc ngồi dậy.

"Em đặt ở ở trong ngăn tủ."
"Vì sao không lấy ra dùng?"
"Em dùng không đến.....Tiền của em đủ tiêu."
Ninh Trí Viễn phun ra một ngụm khói, nhìn cậu.

Lâm Lộc nhút nhát sợ sệt quay trở về.

Mỗi lần bị Ninh Trí Viễn dùng loại ánh mắt này nhìn, cậu đều có chút bất an.

Tựa hồ cậu làm sai điều gì, lại hoặc là phạm vào cái gì ngốc.

Kỳ thật rất nhiều thời điểm, cậu sai lầm và ngu ngốc, ở trong mắt người khác cực kỳ đáng yêu.

Đặc biệt đối với Ninh Trí Viễn, càng là như thế.

Ít nhất, đối với khi đó Ninh Trí Viễn nói, càng là như thế.

Nhưng Lâm Lộc không biết.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào khen cậu đáng yêu qua, hoặc là hồn nhiên.

Người duy nhất đã từng khích lệ cậu, là mẹ cậu Từ Thu Quân.

Nhưng là bà chỉ biết nói một câu giống vậy.

"Tiểu Lộc, con đẹp như vậy, về sau muốn cái dạng nam nhân gì cũng có.

Con phải ngoan, phải nghe lời mẹ nói, biết không?"
Vì thế ở trong lòng Lâm Lộc, chính cậu trừ bỏ khuôn mặt, cũng không từng có chỗ nào đáng khen.

Trừ phi cậu ngoan.

Bằng không, tất cả mọi người sẽ ném cậu ở ngoài cửa......Hoặc là càng vô dụng, càng càng vô dụng.

Bởi vì cậu không đúng tí nào, bị thương tổn cũng đều là sai lầm của chính cậu.

Ai bảo cậu vô dụng như vậy, lại không ngoan ngoãn?
Lúc ấy, tầm mắt Ninh Trí Viễn làm Lâm Lộc có chút khẩn trương.

Ninh Trí Viễn lại ấn diệt tàn thuốc, vẫy vẫy tay với cậu.

Cậu thuận theo đi qua, ở mép giường nửa quỳ, đầu gối đè ở trên mặt đất lạnh băng.

Ninh Trí Viễn ôm eo cậu, kéo cả người cậu tiến trong lòng ngực.

Đầu gối đột nhiên từ trên nền xi măng lạnh lẽo cứng rắn nâng lên, đụng vào một cái đùi rắn chắc khác.

"Lâm Lộc, tôi cho cậu thẻ kia, không phải bởi vì cậu không có tiền dùng.

Mà là bởi vì, cậu có thể dùng nó mua bất cứ đồ vật gì cậu muốn, không cần lo lắng sau khi mua về còn tiền dùng hay không."
"......"
"Cho nên lấy nó ra dùng đi.

Nghe hiểu không?"
Ninh Trí Viễn một bên nói, một bên bắt lấy cánh tay Lâm Lộc.

Hắn không cho cặp tay trắm kia đụng tới hắn, hoặc là chính cơ thể Lâm Lộc.

"Còn có, tiền mặt rất dơ.

Tôi rất chán ghét đồ vật dơ, cậu đi rửa tay, sau đó quay lại nơi này."
Lại lần nữa trở lại, trừ bỏ đôi tay ướt dầm dề của Lâm Lộc, còn có tay cậu một tấm thẻ màu đen tuyền.

Ninh Trí Viễn vừa lòng mà nhìn đến Lâm Lộc cầm nó ra cửa.

Mà qua mấy ngày, ngay lúc đó trợ lý của hắn đột nhiên tìm được hắn, hỏi hắn có phải bạn trai nhỏ mới của hắn có vấn đề hay không.

"Hắn cư nhiên tới hỏi tôi thẻ tín dụng của Ninh tổng là nhiều hay ít.

Mật khẩu là gì.

Cậu ta nói cậu ta phải trả tiền."
Trợ lý kia giọng nói khinh miệt.

"Liền không nói thẻ tín dụng căn bản không cần mật mã.

Ngài người như vậy, cho hắn cái loại người này một tấm thẻ, sao có thể dùng đến chính tiền cậu ta?"
Ninh Trí Viễn ừ một tiếng, chưa nói cái gì.

Hắn chỉ là kêu trợ lý đi mang tới giấy tờ thẻ tín dụng tháng này.

Hắn vẫn là lần đầu tiên xem thứ này.

Chính là cậu chi tiêu, vài nét bút hỗn loạn số tiền nhỏ đến cơ hồ như không tiêu phí gì.

Lâm Lộc dùng thẻ của hắn, cũng không có mua lớn hơn tiền phí sinh hoạt ít ỏi của cậu, khả năng đồ vật không đủ sức.

Ninh Trí Viễn "A" một tiếng, đem giấy tờ ném về cho trợ lý.

"Đưa tài khoản và mật mã cho cậu ấy.

Nếu cậu ấy muốn nói."
"Cái gì? Nhưng mà Ninh tổng......"
"Không có nhưng mà.

Cho cậu ấy, sau đó ngươi có thể lăn.

Ngày mai, ngươi cũng không cần đến nữa."
Ngày đó, Ninh Trí Viễn mang theo Lâm Lộc đi làm một thẻ tiết kiệm.

Hắn dạy cho cậu, làm thế nào để gửi được phí dư sinh hoạt của cậu mỗi tháng vào thẻ này.

Sau đó ngay trước mặt cậu, cho cậu xoay một trăm vạn.

"Trí Viễn ca?"
Lâm Lộc bị dọa tới rồi.

Đôi tay Ninh Trí Viễn cắm ở túi áo, không có biểu tình gì.

"Cái kia là mẹ cậu cho cậu tiền sinh hoạt.

Cái này, là tôi cho cậu tiền tiêu vặt."
"Nhưng mà em dùng không đến......"
"Dùng không đến là chuyện của cậu."
Ninh Trí Viễn đeo kính râm lên, đem hơi tấm thẻ hơi mỏng bằng PVC cắm vào túi áo trước ngực Lâm Lộc.

"Có cho hay không, là chuyện của tôi."
Một ngày kia, mấy ngày mưa to triền miên vừa dừng lại, không trung chợt sáng lên.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua không khí mát mẻ chiếu vào bụi cỏ.

Trên mặt đất từng vũng nước một, mỗi một cái đều chiếu ra ảnh mặt trời ngược.

Ninh Trí Viễn đẩy cửa ngân hàng ra, từ đại sảnh râm mát đi ra nơi sáng sủa bên ngoài.

Đi theo sau hắn là một bóng dáng đen đen, ánh mặt trời ở trên tóc hắn nhảy múa, cho cả người hắn mạ lên một tầng ánh sáng.

Lâm Lộc đi theo sau Ninh Trí Viễn.

Cậu rất muốn đi đến nơi nào cũng sóng vai với hắn, rồi lại không dám.

Tấm thẻ ngân hàng cắm ở trong túi trước ngực cậu.

Hơi mảnh một mỏng, theo lý thuyết không nên cảm giác được.

Lại không biết vì sao, Lâm Lộc cảm thấy nó vẫn luôn tự nói rằng chính mình đang tồn tại.

Đó là Trí Viễn ca giúp cậu làm một tấm thẻ.

Bên trong, là tiền tiêu vặt Trí Viễn ca cho cậu.

Lại không phải đứa nhỏ, còn lãnh tiền tiêu vặt.

Lâm Lộc có chút ngượng ngùng, trên mặt có hơi nóng.

Nhưng đáy lòng lại vui mừng, như là từ bụi bặm nở ra một đóa hoa vui sướng.

Ninh Trí Viễn đi rất mau, Lâm Lộc cơ hồ yêu cầu chạy chậm mới có thể đuổi kịp.

Cậu đi theo đến quá nghiêm túc, kết quả Ninh Trí Viễn đột nhiên đứng lại, cậu lại theo quán tính, đụng vào nơi lưng vững chắc của nam nhân.

"A.....Thật xin lỗi, Trí Viễn ca!"
Lâm Lộc che cái mũi lại, xoang mũi bị đâm nhức mỏi.

Nhưng cậu không dám kêu đau, ngược lại rũ đôi mắt xuống, thấp giọng nói xin lỗi với Ninh Trí Viễn.

"......"
Ninh Trí Viễn nhất thời không có mở miệng.

Bị chán ghét sao?
Lâm Lộc có chút uể oải.

Ủ rũ cụp đuôi rất chuyên chú, Ninh Trí Viễn liền vươn tay tới cậu, cậu cũng chưa phát hiện.

"Thất thần làm gì?"
Ninh Trí Viễn không kiên nhẫn mà thúc giục một câu.

Lâm Lộc ngẩng đầu, Ninh Trí Viễn ở trên mũi cậu dùng sức nhéo một chút.

"Đâm đau?"
Lại nhéo một chút.

Lâm Lộc không biết làm sao mà chớp chớp mắt.

Sau đó bị nâng cằm lên, ở chóp mũi đặt nhẹ nhàng một hôn.

Lâm Lộc còn ngây người, Ninh Trí Viễn đã buông cậu ra, bàn tay ở trước mắt cậu quơ quơ.

Ánh mặt trời chiếu lên, hắn không chút cẩu thả áo sơ mi phẳng phiu tay áo cài lại gọn gàng, mặt đồng hồ bóng loáng bên cạnh chợt lóe qua.

"Tới, giữ chặt tay của tôi.

Cậu đi quá chậm.

Nếu không kịp theo tôi qua các ngã rẽ, tôi sẽ bỏ cậu lại."
Tay Ninh Trí Viễn rất lớn, đốt tay rõ ràng, đường cong lưu loát.

Lâm Lộc do dự mà vươn ngón tay ra, chậm rãi đáp ở trong lòng bàn tay hắn.

Mười ngón giao nhau, lòng bàn tay đan lại.

Bàn tay Ninh Trí Viễn khô ráo ấm áp bao vây lấy tay cậu, đầu ngón tay ương ngạnh cọ qua mu bàn tay.

Người đi qua đường đều quay đầu nhìn lại, Lâm Lộc có điểm ngượng ngùng mà cúi đầu.

Ninh Trí Viễn đã nhận ra, chẳng những không có buông tay, ngược lại cầm thật chặt.

Kia một ngày, Ninh Trí Viễn nắm tay cậu đi trên một con đường.

Ven đường đến tột cùng trải qua những cái đó, lại nói những lời gì, Lâm Lộc hoàn toàn không nhớ rõ.

Nhưng cậu lại nhớ rõ một ngày kia không khí, ẩm ướt mà tươi mát.

Cậu cũng nhớ rõ một ngày kia Ninh Trí Viễn, như là một vòng hành tẩu thái dương.

Quyết đoán như vậy, tự tin, cường đại mà loá mắt.

Một ngày kja, Lâm Lộc lần đầu tiên cảm nhận được chân thật lực vạn vật hấp dẫn.

Làm cậu đầu váng mắt hoa, làm cậu khăng khăng một mực.

Làm cậu như bay nga phác hỏa, biết rõ không thể may mắn thoát khỏi, lại thân bất do kỷ.

....................!
Lâm Lộc nhắm mắt lại.

Một ngày kia dương quang tựa hồ lại lần nữa bao phủ ở trên người, không khí ẩm ướt mà tươi mát, chậm rãi tiến vào xoang mũi.

Ngày mùa hè ướt nóng mà ấm áp sau giờ ngọ, cậu đã từng bị người nắm tay, đi qua vườn trường quốc gia đầu đường.

Nhưng khi cậu mở mắt ra lần nữa, ánh vào tầm mắt chính là phòng nghỉ đơn sơ, trong không khí tản ra mùi mốc nhàn nhạt.

Căn phòng này lạnh mà ẩm ướt.

Tầng lầu thấp bé, lại hướng phía bắc.

Suốt ngày, đều không có một tia nắng mặt trời có thể từ nhỏ hẹp cửa sổ chiếu vào phòng.

Ninh Trí Viễn đã sớm buông lỏng tay ra.

Lâm Lộc thậm chí không biết mình là khi nào bị ném ở sau người.

Một lời cáo biệt đều không có, thời điểm ngẩng đầu, người nọ đã sớm không có bóng dáng.

Lâm Lộc ngồi dậy, hai tay che mặt lại.

Cậu hít sâu mấy hơi thở, thay áo dính nước cà chua, lại qua loa sửa sang lại tóc.

Sau đó ra cửa.

Quẹo qua hai con phố, mới nhìn thấy một ngân hàng.

Thời điểm đi qua đụng tới cô bé ở nhà nghỉ.

Cô bé nhún chân, hướng xem một huấn luyện viên trong lớp.

Khi nhìn qua, có thể nhìn thấy mấy cô bé mặc giày ở trong tập múa.

Cửa này không lớn, phương tiện cũng ít ỏi.

Đại khái là cái loại tiện nghi này đủ làm những cô bé hứng thú.

Lâm Lộc nhìn cô bé vài lần, cô bé lại không nhìn thấy cậu.

Cô chuyên chú, chân nhón lên, cổ duỗi đến thật dài.

Đầy mặt mong mỏi rõ ràng như thế.

Ngân hàng, Lâm Lộc tra xét số tiền.

84 vạn 9597 nguyên.

Đối với cái này con số, Lâm Lộc trầm mặc một lát.

Trong thẻ này, thời điểm cao nhất đã từng có một ngàn vạn, về sau còn một trăm vạn.

Nếu là Ninh Trí Viễn nhớ tới, liền sẽ kêu trợ lý chuyển tiền vào thẻ.

Lúc sau, trợ lý liền sẽ nói cho Lâm Lộc "Ninh tổng ngài phát tiền tiêu vặt.

Lâm tiên sinh, ngài nếu có nhu cầu gì, có thể nói với tôi, tôi phái xe đưa ngài đi mua sắm."
Nhưng Lâm Lộc chưa bao giờ có yêu cầu hắn phái xe đi mua sắm.

Hắn tiêu dùng thật sự rất ít.

Thời gian lâu rồi, liền đều tồn xuống dưới.

Cho đến khi Lâm Lộc quỳ gối trước mặt Ninh Trí Viễn, cầu hắn lấy ra một tỷ.

Ninh Trí Viễn đồng ý.

Về sau, rất nhiều sự tình đều đã xảy ra biến hóa.

Tỷ như Lâm Lộc không hề đi học, không hề lên đài, không hề liên hệ với thầy và bạn bè.

Tỷ như Ninh Trí Viễn không hề mỗi ngày ở dưới lầu cậu ôn thanh nói chuyện với cậu, trừ bỏ thời điểm lên giường, hắn đều không hề hôn môi cậu.

Hắn càng chưa từng lại ôm Lâm Lộc gọi cậu là "Tiểu Lâm Lộc của tôi".

Ngay cả lên khi lên giường, cũng sẽ không gọi như vậy nữa.

Hắn trầm mặc, thô bạo, hung hăng tùy tiện ấn Lâm Lộc ở một góc, làm cậu đau đớn cùng cực lạc trong chìm nổi.

Biểu tình của hắn càng ngày càng lạnh, ánh mắt càng ngày càng băng.

Lâm Lộc lại vẫn yêu hắn như cũ, lại cũng càng ngày càng sợ hắn.

Hắn cũng không còn phát cho cậu "Tiền tiêu vặt".

Ít nhất, không còn nhắc tới quá chuyện này nữa.

Cho đến vài năm sau.

Nghe nói Tiêu Doanh đứng ra lập một quỹ từ thiện, dùng để trợ giúp bọn nhỏ khó khăn một giấc mơ học vũ đạo.

Lâm Lộc nặc danh ký quyên tặng hiệp nghị, mỗi tháng tặn cho quỹ kia mười vạn, hai mươi vạn, có đôi khi là năm mươi vạn.

Tiền mắt thường có thể thấy được giảm bớt, rốt cuộc tiêu hao hầu như không còn.

Lâm Lộc nghĩ, chính là như vậy đi.

Đã từng là tiền tiêu vặt, hiện tại đã xài hết.

Lại không nghĩ rằng, tiếp theo tháng, cậu đúng hạn nhận được tin nhắn "Đóng góp khấu trừ thành công".

Không biết khi nào, trong thẻ cậu được chuyển năm mươi vạn, lại dựa theo tự động chuyển khoản, đúng hạn quyên tặng ra ngoài.

Về sau, mỗi tháng, trong thẻ cậu đều sẽ có nhiều hơn mấy chục vạn.

Không tính là nhiều, nhưng khôn bị đứt đoạn.

Mà mỗi một tháng, quyên tiền còn sẽ tiếp tục.

Ra ra vào vào, lại luôn có chút có dư, tới hiện tại, lại tích lũy nhiều hơn tám mươi vạn nguyên.

Lâm Lộc từ bên trong rút ra một vạn nguyên.

Cậu lúc trước mở lớp vũ đạo, kỳ thật cơ bản xem như làm không công.

Mỗi tháng tiền thu đắp vào tiền thuê, cũng chỉ có thể lợi nhuận năm sáu ngàn.

Cho nên, mỗi tháng cậu đều sẽ lấy năm ngàn nguyên ra, tính thành tiền lương của mình.

Sau đó, cậu có thể dùng tiền lương của mình, trộm mua cho Ninh Trí Viễn chút gì đó.

Cậu cẩn thận mà tiêu theo trình tự trên người Ninh Trí Viễn, ở những nhãn hàng hiệu xa xỉ động mấy vạn thậm chí mấy chục vạn, chỉ có thể chọn lựa một ít nho nhỏ, keo kiệt, cậu có khả năng mua được.

Một cái cà vạt kẹp, một lọ sữa tắm, thậm chí chỉ là một tập ghi chú nhỏ.

Ninh Trí Viễn chỉ sợ không chú ý qua.

Mấy thứ này, đặt ở những thứ quá tốt xung quanh thân hắn, như là giọt nước so với đại dương, một hạt cát trên sa mạc.

Lâm Lộc cũng chưa bao giờ nhắc tới.

Cậu có chút thẹn thùng, càng sợ sẽ bị chê cười.

Nhưng cậu sẽ trộm đặt cà vạt kẹp đặt ở nơi Ninh Trí Viễn giơ tay có thể với lấy, dùng giấy ghi chú thay cái mà Ninh Trí Viễn vốn có, thậm chí đem bình sữa tắm kia đặt ở chỗ dễ thấy trong phòng tắm, mỗi ngày chà lau sạch sẽ, lại đem bình sữa tắm của mình giấu ở trong.

Sau đó Ninh Trí Viễn mỗi khi tắm rửa xong, thấy trên người hắn có mùi hương đó, trong lòng âm thầm vui mừng.

Tuy rằng cậu rất vô dụng, nhưng chung quy cậu có thể mua cho người mình thích chút gì đó.

Chẳng sợ đồ vật nhỏ đến buồn cười, chẳng sợ người kia đã có quá nhiều, căn bản không thiếu chút này chút kia.

Nhưng hai tháng này đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Lâm Lộc còn không kịp rút tiền tiêu ra.

Nhìn chằm chằm chồng tiền giấy trong tay hơi mỏng, Lâm Lộc đột nhiên có chút khổ sở.

Vốn dĩ, cậu đã nhìn trúng một cái khăn tay.

Cậu ảo tưởng qua mang chiếc khăn tay dịu dàng thơm tho kia đáp ở trước ngực Ninh Trí Viễn, bộ dáng ngoan ngoãn nằm ở gần sát trái tim hắn trái tim trong túi bộ áo.

Đáng tiếc, vĩnh viễn không tới.

Lâm Lộc nghĩ nghĩ, lại bỏ lại trở về 5000 nguyên.

Tháng trước, kỳ thật phòng vũ đạo của cậu đã đóng cửa.

Cậu nếu là muốn lấy, cũng chỉ nên lấy đi một tháng tiền lương.

Vậy như vậy đi.

Từ hôm nay trở đi, sẽ không lại có người cho cậu tiền tiêu vặt.

Mà dư lại số tiền này, cậu cũng không tính toán đụng đến.

Qua mấy ngày, số dư còn lại sẽ căn cứ theo cậu đã từng quyên tặng hiệp nghị, chuyển đến tài khoản của Tiêu Doanh.

Trời về trời, đất về đất, hết thảy thanh linh.

Cất tiền vào túi, Lâm Lộc cầm lấy thẻ, dùng sức bẻ gãy, sau đó ném ở trên mặt đất.

Cậu xoay người rời đi.

Nhưng là mới đi ra vài bước, rồi lại chạy trở về, từ trên mặt đất nhặt lên từ trong đó một khối mảnh nhỏ, cẩn thận nắm ở lòng bàn tay.

Đã từng có người, nắm tay cậu đi qua năm tháng thanh xuân tốt nhất.

Người kia không thấy.

Nhưng cậu vẫn còn muốn, chừa chút đồ vật làm kỷ niệm.

.....................!
Thời điểm trở về lại trải qua lớp học múa kia.

Lâm Lộc cố ý nhìn thoáng qua, không thấy thân ảnh nhón chân qua cửa nhìn vào trong nữa.

Đi đến cửa nhà nghỉ, cậu lại lần nữa gặp được cô bé.

Cô cúi đầu, ngồi ở cạnh cửa, khuôn mặt nhỏ dơ hề hề.

Trong tay cô nhéo một tờ áp phích nhỏ, giống như bị lăn qua lộn lại đọc rất nhiều lần, xoa đến nhăn dúm.

Lâm Lộc nhìn lướt qua, nhìn đến chỗ không bị ngón tay cô bé che mất "Mở lớp vũ đạo cho thiếu nhi".

Cậun rốt cuộc không nhịn xuống được, ngồi xổm người xuốngm
"Em muốn học vũ đạo?"
Cô bé ngước mặt lên, dùng sức gật gật đầu.

"Anh biết múa.

Anh có thể dạy em."
Đôi mắt cô bé sáng lên.

Nhưng cô do dự một chút, nhìn nhìn mặt người phụ nữ trong quầy.

"Mẹ nói, học phí múa....."
Lâm Lộc lôi kéo cô đứng lên, đẩy cửa ra.

Cậu nhìn nhìn trước quầy bên ki.

Người phụ nữ cũng nâng mắt nhìn cậu.

Lâm Lộc nói với cô.

"Tôi học vũ đạo, con gái cô nếu có ý muốn học, tôi có thể dạy cô bé một chút.

Tôi sẽ không thu tiền."
Nghĩ nghĩ, cậu bổ sung một câu..

"Tiền phòng, cũng không thiếu một phân."
Trên mặt cô bé lại sáng lên, tràn đầy chờ mong rồi lại nhút nhát sợ sệt mà nhìn về phía mẹ mình.

Người phụ nữ kia nhíu mày lại nhìn chằm chằm Lâm Lộc, lắc lắc đầu.

"Nó không học cái này."
Cô bé lập tức mím môi, nước mắt từ hốc mắt đảo quanh.

Lâm Lộc có chút nhìn không được, khuyên nhủ.

"Bà chủ, tôi thật sự là học vũ đạo.

Nếu cô bé thật sự thích......"
"Tôi không có tiền."
"Nhưng tôi không thu......"
"Tôi nói nó không học cái này! Mặt to eo thô, học múa cái gì! Kia đều là thú vui của kẻ có tiền, con cũng không nhìn xem con có thuộc về thứ đó không!"
Một tiếng gầm nhẹ, cô bé bị mắng đến oa khóc một tiếng, bụm mặt lao ra ngoài cửa.

Lâm Lộc không đành lòng mà hô một tiếng, nhưng cô bé cũng không quay lại.

Chờ đến khi cậu quay lại, lại phát hiện người phụ nữ kia cũng đang nhìn con gái mình.

Trong ánh mắt cô không có sự khắc nghiệt, nhìn lại giống có chút ngơ ngẩn.

Một lát, cô móc trong túi ra một điếu thuốc lá rẻ tiền, ngậm lên môi.

Cô nâng mí mắt lên, mấy nếp nhắn hiện lên sự mệt mỏi.

"Cậu nếu là trộm dạy nó......Coi như là một trò chơi đi.

Tôi đây đồng ý.

Nhưng cậu vĩnh viễn không thể cho nó biết là tôi đồng ý."
Lâm Lộc sửng sốt.

Người phụ nữ hiểu lầm vẻ mặt của cậu, rất mau mà bỏ thêm một câu.

"Tôi không đưa ngươi tiền, cũng không dư dả.

Nhưng cậu ở nơi này, phí phòng tôi có thể giảm cho cậu phận nửa, coi như học phí.

Cậu muốn nhiều hơn, tôi xác thật không có.

Nếu cậu tán thành như vậy, chúng ta liền thành giao."
"Vì cái gì......"
"Nó đã khóc với tôi nhiều ngày.

Tôi biết nó là thật muốn học.

Nó trộm ở trong phòng nhún chân, tôi đã thấy qua."
Người phụ nữ thở dài.

"Nhưng là tôi không thể cho nó nằm mơ.

Loại người xuất thân ở nơi quỷ quái này, không nên nằm mơ.

Đừng tưởng rằng mình có khả năng thuộc về những thứ đó, mơ mộng không thực tế, như vậy về sau nó sẽ ăn không ít khổ.

Chúng ta chính là làm việc nặng nuôi sống mạng mình, không cần nghĩ đến chuyện của người thượng đẳng nhiều như vậy."
Lâm Lộc trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói,
"Bà chủ, kỳ thật tôi cũng là xuất thân từ xóm nghèo.

Nhưng sau này tôi vẫn đậu vào khoa vĩ đạo của học viện quốc gia, có lẽ, con gái cô cũng......"
"Cậu là tốt nghiệp trường học viện quốc gia?"
Nữ nhân búng búng khói bụi, biểu tình trên mặt cơ hồ là trào phúng,
"Vậy cậu vì cái gì lại ở chỗ này?"
Tác giả: Kỳ thật Ninh tổng của chúng ta cũng từng cực kỳ ôn nhu săn sóc trong quá khứ......Bằng không Tiểu Lộc sao sẽ đối với hắn khăng khăng một mực như vậy? Tiện đến hoảng sao?
Lão bản nương là người tốt.

Chính là miệng độc.......

Chapter
1 Chương 1: Ai Cho Cậu Không Trả Lời Điện Thoại Của Tôi
2 Chương 2: Rượu Mời Không Uống Lại Muốn Uống Rượu Phạt
3 Chương 3: Cứ Như Vậy Để Cậu Hôn Mê Ở Phòng Khách Mặc Cậu Tự Sinh Tự Diệt
4 Chương 4: Cậu Chẳng Qua Chỉ Là Một Phế Vật
5 Chương 5: Thật Sự Đều Là Em Sai Sao
6 Chương 6: Anh Trong Lòng Tôi Thật Sự Không Giống Nhau
7 Chương 7: Chỉ Có Thầy Và Em Lâm Lộc
8 Chương 8: Học Sinh Đánh Lén
9 Chương 9: Anh Ấy Tới Rồi
10 Chương 10: Quỳ Xuống Cầu Tôi Tha Thứ Cho Cậu
11 Chương 11: Không Nghe Lời Liền Cút Cho Tôi!
12 Chương 12: Cậu Chính Là Phế Vật
13 Chương 13: Thay Tôi Quan Sát Cậu Ta
14 Chương 14: Trong Lòng Hắn Có Quỷ Thai
15 Chương 15: Cậu Giữa Bóng Đêm
16 Chương 16: Nghiêm Túc Thực Hiện Âm Mưu
17 Chương 17: Khóc Cái Gì
18 Chương 18: Ở Trong Lòng Ngực Anh Trộm Lấy Một Cái Ôm
19 Chương 19: Bảo Bối Em Đây Là Tìm Chết
20 Chương 20: Mặc Quần Áo Vào! Đừng Khiến Tôi Mất Mặt!
21 Chương 21: Tôi Tới Để Thay Ninh Tổng Dạy Dỗ Vật Nhỏ Này
22 Chương 22: Ngươi Nếu Thích Đem Cậu Ta Tặng Cho Ngươi
23 Chương 23: Ninh Tổng Thân Thể Quan Trọng Ngươi Đến Thay Hắn Chắn Rượu
24 Chương 24: Ninh Trí Viễn Đem Ngươi Tặng Cho Ta! Ngươi Không Nghe Được Sao
25 Chương 25: Ngươi Chạy Sao
26 Chương 26: Được Rồi Không Có Việc Gì
27 Chương 27: Chẳng Qua Chỉ Là Đồ Vật Dưỡng Để Giải Buồn
28 Chương 28: Hồi Ức Đẹp Lại Dễ Vỡ
29 Chương 29: Anh Tối Qua Là Cùng Hắn Ở Bên Nhau Sao
30 Chương 30: Vô Cùng Đau Đớn
31 Chương 31: Vốn Dĩ Cậu Chính Là Thơm Lây Còn Muốn Tiến Thêm Một Thước
32 Chương 32: Bệnh Thoái Hóa Xương Khớp
33 Chương 33: Lại Đây Tôi Có Lời Hỏi Cậu
34 Chương 34: Hắn Gọi Cho Cậu 13 Cuộc Điện Thoại Cậu Biết Không
35 Chương 35: Buông Tha Cậu
36 Chương 36: Nói Cho Hắn Nghe Một Chút Tôi Với Cậu Đang Làm Cái Gì
37 Chương 37: Bên Bạch Vụ Mới Là Chuyện Chính Lâm Lộc Là Cái Gì
38 Chương 38: Bạch Vụ Khi Dễ Lâm Lộc Tôi Nghe Thấy Nhưng Thế Thì Sao
39 Chương 39: Nam Hai Lên Sân Khấu
40 Chương 40: Phong Ba Lại Tới
41 Chương 41: Còn Bao Lâu Nữa Có Thể Nhìn Thấy Cậu Ta
42 Chương 42: Lâm Lộc! Trả Lời Tôi Nói Chuyện!
43 Chương 43: Cái Gì Ninh Tổng Muốn Đích Thân Đến Đây Đón Lâm Lộc Trở Về
44 Chương 44: Lâm Lộc Tôi Cho Cậu Lựa Chọn Một Lần Cuối Cùng
45 Chương 45: Ninh Tổng Ngài Không Cần Làm Bộ Dáng Như Rất Quan Tâm Đến Lâm Lộc!
46 Chương 46: Lâm Lộc Ôm Chặt Tôi
47 Chương 47: Không Phải Nói Lâm Lộc Thất Sủng Sao
48 Chương 48: Cơm Trưa Cuối Cùng
49 Chương 49: Từ Biệt Nhiều Năm Em Thật Sự Không Nghĩ Đến Anh Chút Nào Sao
50 Chương 50: Cái Loại Cảm Giác Nhà Này Lại Về Rồi
51 Chương 51: Còn Dám Đi Gặp Hắn Lá Gan Cậu Không Nhỏ!
52 Chương 52: Không Ai Dám Đối Nghịch Với Tôi!
53 Chương 53: Chính Cậu Ta Quỳ Gối Dưới Lòng Bàn Chân Tôi
54 Chương 54: Lâm Lộc Sẽ Chết Ở Trong Tay Tôi
55 Chương 55: Em Sẽ Làm Thầy Rất Vui Sướng Thầy Tiểu Lộc
56 Chương 56: Quản Cậu Cho Tốt Chuyện Của Tôi Không Liên Quan Đến Cậu
57 Chương 57: Tiểu Lộc Đáng Thương
58 Chương 58: Lệ Hàng Là Tên Đại Biến Thái!!!!!!
59 Chương 59: Không Cần Uổng Phí Sức Lực Thầy Nhất Định Là Con Mồi Của Em!
60 Chương 60: Chuyển Biến
61 Chương 61: Cậu Ta Vô Dụng Như Vậy Rời Khỏi Tôi Sao Được
62 Chương 62: Không Cần Quản Cậu Ta Sống Chết
63 Chương 63: Lâm Lộc Cậu Dám Gạt Tôi
64 Chương 64: Đuổi Ra Khỏi Nhà
65 Chương 66: Cậu Nói Cái Gì Trí Viễn Ca Đuổi Tôi Ra Ngoài!
66 Chương 67: Vứt Bỏ Cậu Tựa Như Dễ Dàng Vứt Bỏ Một Túi Rác
67 Chương 68: Tôi Đột Nhiên Phát Hiện
68 Chương 69: Trước Nay Đồ Tốt Không Bền
69 Chương 70: Khó Có Được Cơ Hội
70 Chương 71: Nhất Biệt Lưỡng Khoang Các Tự An Hảo
71 Chương 72: Không Phải Oan Gia Gặp Nhau
72 Chương 73: Ngươi Không Xứng
73 Chương 74: Còn Không Đứng Lên Đuổi Kịp Tôi
74 Chương 75: Chống Đỡ Ngoài Cửa
75 Chương 76: Loại Người Như Lâm Lộc Nhân Phẩm Không Được
76 Chương 77: Oan Gia Ngõ Hẹp
77 Chương 78: Nếu Là Anh Ấy Yêu Tôi Tại Sao Có Thể Để Mặc Tôi Khổi Sở
78 Chương 79: Tôi Đối Với Lâm Lộc Người Này Có Chút Hứng Thú
79 Chương 80: Một Bữa Cơm Mà Thôi
80 Chương 81: Thời Điểm Ra Đi Cũng Không Có Một Tiếng Tạm Biệt
81 Chương 82: Chân Và Mạng Cậu Tự Mình Chọn Đi
82 Chương 83: Khốn Cảnh
83 Chương 84: Có Bệnh Thì Chữa Nói Mấy Lời Vô Nghĩa Với Tôi Làm Gì
84 Chương 85: Lâu Như Vậy Thế Nhưng Cậu Ta Khôn Gọi Điện Đến Tìm Tôi!
85 Chương 86: Đào Ba Thước Đất Cũng Phải Tìm Cậu Ta Cho Tôi
86 Chương 87: Cậu Lạc Bộ Múa Thoát Y
87 Chương 88: Ninh Trí Viễn
88 Chương 89: Tôi Muốn Đập Tan Câu Lạc Bộ
89 Chương 90: Lâm Lộc Kia Chính Là Sẽ Không Tìm Khách Phế Vật A
90 Chương 91: Đã Để Hắn Đưa Đương Nhiên Muốn Đưa Thứ Tốt Nhất
91 Chương 92: Tôi Không Quen Biết Ông Chủ Nào Hết
92 Chương 93: Chơi Tôi Có Vui Không
93 Chương 94: Video Bại Lộ
94 Chương 95: Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó
95 Chương 96: Tới Cũng Đừng Muốn Chạy
96 Chương 97: Trả Lời Lại Một Cách Mỉa Mai
97 Chương 98: Cho Hắn Một Chút Giáo Huấn
98 Chương 99: Ninh Tiên Sinh! Tôi Cũng Là Con Người
99 Chương 100: Đông Lạnh Đến Sốt Cao
100 Chương 101: Tự Mình Hắt Nước Liếm Từng Giọt Từng Giọt Sạch Sẽ Cho Tôi
101 Chương 102: Rốt Cuộc Cậu Hôn Mê Bao Lâu Mới Bằng Lòng Tỉnh
102 Chương 103: Chân Tướng Là Cái Gì Quan Trọng Sao
103 Chương 104: Tôi Cảm Thấy Cậu Ta Không Cần Thiết Phải Hồi Phục Lại
104 Chương 105: Cái Này Không Có Gì Lấy Độc Trị Độc Mà Thôi
105 Chương 106: Ninh Tổng Rốt Cuộc Ngài Muốn Làm Tới Mức Nào Mới Bằng Lòng Bỏ Qua
106 Chương 107: Anh Thật Sự Sẽ Đến Cứu Em Sao
107 Chương 108: Người Đàn Ông Đeo Mặt Nạ Kia
108 Chương 109: Cậu Phải Cẩn Thận Ninh Trí Viễn!
109 Chương 110: Một Ngày Tù
110 Chương 111: Ninh Tổng Không Xứng Với Anh Không Thì Anh Bỏ Trốn Với Tôi Đi
111 Chương 112: Nói Đi Là Đi Ai Dám Không Phục
112 Chương 113: Tôi Có Một Tòa Nhà
113 Chương 114: Con Gấu Bông Kia Làm Em Nhớ Tới Anh
114 Chương 115: Thỉnh Thoảng Anh Cũng Nên Ủng Hộ Vợ Một Chút
115 Chương 116: Trang Đại Thiếu Coi Trọng Cậu
116 Chương 117: Giống Như Chân Trời Lưu Lạc Người
117 Chương 118: Âm Mưu
118 Chương 119: Âm Mưu Bại Lộ
119 Chương 120: Chua Xót Hỗn Độn
120 Chương 121: Tại Sao Lại Dính Vào Loại Chuyện Này
121 Chương 122: Ngài Tính Xử Lý Lâm Lộc Thế Nào
122 Chương 123: Ninh Trí Viễn Tôi Không Muốn Đi Cùng Anh
123 Chương 124: Quyết Liệt
124 Chương 125: Chúng Sinh Toàn Khổ
125 Chương 126: Quay Đầu Lại Gặp Hắn
126 Chương 127: Cậu Căn Bản Không Phải Con Người
127 Chương 128: Người Giống Như Tôi Sao Sẽ Có Người Đau Lòng
128 Chương 129: Ninh Tổng Ngài Không Thể Đối Với Lâm Ca Tốt Một Chút Sao
129 Chương 130: Bánh Kem Hắn Đưa Tôi Không Muốn Post Full Ở Drive
130 Chương 131: Dùng Mạng Của Cậu Đổi Mạng Của Cô Bé Post Full Ở Drive
131 Chương 132: Ai Có Thể Cứu Mạng Tiểu Mỹ
132 Chương 133: Trở Về Dạ Mị
133 Chương 134: Lâm Lộc Cậu Đi Theo Trang Đại Thiếu Thôi
134 Chương 135: Trang Đại Thiếu Mẹ Nó Là Tên Biến Thái
135 Chương 136: Xé Rách Ngụy Trang
136 Chương 137: Cứu Mạng!
137 Chương 138: Phá Tan
138 Chương 139: Vận Mệnh Đan Chéo Đường Mòn
139 Chương 140: Yên Tâm Ta Sẽ Tìm Được Hắn
140 Chương 141: Chương 142
141 Chương 142: Rời Khỏi Tay Tôi Cậu Cũng Đừng Nghĩ Lại Đi Nữa!
142 Chương 143: Lạt Mềm Buộc Chặt
143 Chương 144: Đừng Tra Tấn Tôi Nữa Lâm Lộc
144 Chương 145: Cùng Lắm Là Gặp Dịp Thì Chơi Ai Lại Thật Tình Hơn So Với Ai
145 Chương 146: Thì Ra Anh Thật Sự Không Để Ý Đến Sự Sống Chết Của Tôi
146 Chương 147: Mẹ Ruột Không Bằng Chó
147 Chương 148: Lại Đẩy Cậu Một Phen
148 Chương 149: Lại Từ Bỏ Cậu Một Phen
149 Chương 150: Chương 151
150 Chương 151: Tôi Biết Anh Chỉ Là Rắc Rối
151 Chương 152: Rơi Vào Vực Sâu
152 Chương 153: Chương 155
153 Chương 154: Chương 156
154 Chương 155: Chương 157
155 Chương 156: Chương 158
156 Chương 157: Lâm Lộc Cậu Tìm Chếtcũng Đừng Trách Tôi!
157 Chương 158: Tình Yêu Của Cậu Chết Không Có Chỗ Chôn
158 Chương 159: Tôi Muốn Con Dao Kia Có Thể Đưa Nó Cho Tôi Không
159 Chương 160: Cáo Biệt Tất Cả Những Thứ Quý Trọng Với Anh
160 Chương 161: Lâm Lộc Muốn Ăn Bún Bò
161 Chương 162: Rượu Mời Không Uống Lại Uống Rượu Phạt
162 Chương 163: Bảo Vệ Bản Thân
163 Chương 164: Táng Hoa Từ
164 Chương 165: Ai Cho Cậu Đọc Truyện Ở Đây
165 Chương 166: Cậu Chỉ Là Một Tên Phế Vật
166 Chương 167: Cái Gì Ninh Tổng Muốn Đích Thân Đến Đây Đón Lâm Lộc Trở Về
167 Chương 168: Ở Trong Lòng Ngực Anh Trộm Lấy Một Cái Ôm
168 Chương 169: Chương 171
169 Chương 170: Ca Anh Không Được Đi
170 Chương 171: Vô Tình Tìm Được
171 Chương 172: Em Thật Sự Sai Rồi
172 Chương 173: Cậu Chỉ Là Một Phế Vật
173 Chương 174: Anh Trong Lòng Tôi Thật Sự Không Giống Nhau
174 Chương 175: Chỉ Có Thầy Và Em Lâm Lộc
175 Chương 176: Tiểu Lộc Đáng Thương
176 Chương 177: Thay Tôi Quan Sát Cậu Ta
177 Chương 178: Trong Lòng Hắn Có Quỷ Thai
178 Chương 179: Cậu Giữa Bóng Đêm
179 Chương 180: Hồ Khô Hiện Bùn Tra Ra Manh Mối
180 Chương 181: Cậu Ấy Không Chết
181 Chương 182: Hối Hận
182 Chương 183: Đảo Nhiệt Đới
183 Chương 184: Khách Không Mời Mà Đến
184 Chương 185: Người Nào Ngươi Muốn Làm Gì!
185 Chương 186: Nhảy Xuống Trực Thăng
186 Chương 187: Đừng Tới Đâynếu Không Tôi Sẽ Nổ Súng!
187 Chương 188: Bản Thân Ninh Tổng Anh
188 Chương 189: Ninh Tổng Ngài Muốn Theo Vợ
189 Chương 190: Thứ Này Thấy Máu Ở Họng Tin Tưởng Tôi Cậu Cần Nó
190 Chương 191: Tiểu Lộc Kỳ Thật Em Không Quên Tôi
191 Chương 192: Dùng Thủ Đoạn Cực Đoan Đưa Cậu Đi
192 Chương 193: Làm Trầm Trọng Thêm Bức Bách
193 Chương 194: Ninh Trí Viễn Anh Làm Tôi Cảm Thấy Ghê Tởm
194 Chương 195: Lâm Lộc Cậu Ấy Lại Hận Tôi Như Vậy
195 Chương 196: Chính Là Chơi Anh Thì Thế Nào
196 Chương 197: Lâm Lộc Vẫn Luôn Là Thói Quen Của Ngài
197 Chương 198: Trước Đây Cậu Ấy Sống Vì Ngài Vậy Về Sau Thì Sao
198 Chương 199: Hắn Là Một Tên Bị Bệnh Thần Kinh
199 Chương 200: Trên Con Đường Truy Thê Ninh Tổng Có Thể Rất Ngu
200 Chương 201: Ninh Tổng Đau Lòng Sao
201 Chương 202: Cùng Lắm Là Anh Ỷ Lại Vào Tôi Thích Anh
202 Chương 203: Thổ Lộ Tiếng Lòng
203 Chương 204: Đứa Trẻ Không Được Mong Chờ
204 Chương 205: Âm Mưu Hiện Lên
205 Chương 206: Em Nhìn Thấy Ngọn Hải Đăng Kia Sao
206 Chương 207: Cháy Nhà Ra Mặt Chuột
207 Chương 208: Xin Lỗi Tôi Không Tin Anh Nói Một Chữ Nào
208 Chương 209: Bỏ Lại Hắn
209 Chương 210: Vì Sao Em Lại Quay Về
210 Chương 211: Đường Mòn Vận Mệnh Giao Nhau
211 Chương 212: Ninh Tiên Sinh Giữa Chúng Tathôi Bỏ Đi
212 Chương 213: Vì Sao Để Tôi Gặp Được Em
213 Chương 214: Dưỡng Con Sâu Độc
214 Chương 215: Tôi Sẽ Đưa Em Trở Lại An Toàn Tôi Đảm Bảo
215 Chương 216: Đi Mà Quay Lại
216 Chương 217: Ninh Trí Viễn Là Tên Khốn Nạn!
217 Chương 218: Ngày Mai Băm Hắn Quăng Ra Cho Chó Ăn!
218 Chương 219: Kiếp Sau Em Không Cần Gặp Lại Tôi
219 Chương 220: Anh Kêu Tôi Ở Lại Chính Anh Chờ Chết Sao
220 Chương 221: Ừm
221 Chương 222: Tiểu Lộc Không Phát Uy Với Anh
222 Chương 223: Tên Này Điên Rồi! Vợ Ơi Cứu Anh!
223 Chương 224: Đm! Vợ Nổ Súng! Đm! Thiếu Chút Nữa Vợ Bắn Chết Tôi!
224 Chương 225: Khúc Nhân Trung Tan Trời Cao Biển Rộng
225 Chương 226: Giáng Sinh Vui Vẻ Chia Tay Vui Vẻ
226 Chương 227: Có Lẽ Là Ngày Mai Có Lẽ Là Vĩnh Viễn
227 Chương 228: Lại Ảo Giác Thấy Cậu
228 Chương 229: Cái Gọi Là Bỏ Lỡ
229 Chương 230: Cút Ra Ngoài Cho Ta
230 Chương 231: Cậu Đã Trở Lại!
231 Chương 232: Núi Sông Lại Tương Phùng
232 Chương 233: Sửa Chữa Đánh Cược!
233 Chương 234: Ninh Cặn Bã Bùng Nổ Hoảng Loạn
234 Chương 235: Ninh Tổng Phá Vỡ
235 Chương 236: Quyết Định Của Lâm Lộc
236 Chương 237: Hắn Nghe Được Cái Gì
237 Chương 238: Từng Bước Sai
238 Chương 239: Không Yêu Tôi Em Lừa Ai Chứ
239 Chương 240: Ngược Công Chúng Tôi Nghiêm Túc
240 Chương 241: Chuyện Cũ Như Gió Kiến Huyết Phong Hầu
241 Chương 242: Bức Đến Đường Chết
242 Chương 243: Nếu Có Thể Nặng Tới Mức
243 Chương 244: Con Mẹ Nó Thật Xui Xẻo
244 Chương 245: Vẻ Mặt Ninh Tổng Sững Sờ
245 Chương 246: Là Ninh Trí Viễn Hắn Không Xứng Với Lâm Lộc Tôi
246 Chương 247: Ninh Tổng Ngài Tìm Người Khác Phục Vụ Ngài Chơi Đi
247 Chương 248: Ninh Tổng Tôi Muốn Hẹn Hò Cùng Người Khác
248 Chương 249: Chỉ Cần Em Còn Cần Tôi Em Muốn Làm Gì Cũng Có Thể
249 Chương 250: Điên Đảo Thế Giới
250 Chương 251: Sơn Vũ Dục Lai Phong Mãn Lâu
251 Chương 252: Xốc Lên Một Góc Chân Tướngsao
252 Chương 253: Không Ra Bài Như Lẽ Thường
253 Chương 254: Thời Buổi Này Làm Chó Còn Phải Tự Buộc Xích Chó Cho Mình
254 Chương 255: Bởi Vì Hắn Không Đáng
255 Chương 256: Anh Là Một Tên Bạn Trai Cũ
256 Chương 257: Ngoài Mạnh Trong Yếu Thôi
257 Chương 258: Một Người Bạn Của Tôi
258 Chương 259: Rốt Cuộc Khi Nào Cậu Mới Nói Ra Chân Tướng
259 Chương 260: Mặt Ab Của Hắn
260 Chương 261: Kính Tử Thần Và Tình Yêu
261 Chương 262: Giấc Mộng Tan Vỡ
262 Chương 263: Giữa Mơ Và Say
263 Chương 264: Giữa Mơ Và Say
264 Chương 265: Thời Gian Như Con Nước Trôi
265 Chương 266: Trước Nay Gương Vỡ Khó Lành
266 Chương 267: Em Nhặt Tôi Về Đi Thôi
267 Chương 268: Lần Này Để Tôi Chết Theo Em
268 Chương 269: Ưm Ngọt
269 Chương 270: Ưm Vẫn Là Ngọt
270 Chương 271: Một Câu Chuyện Tình Yêu Vui Vẻ Lại Có Hơi Chua Như Cát
Chapter

Updated 270 Episodes

1
Chương 1: Ai Cho Cậu Không Trả Lời Điện Thoại Của Tôi
2
Chương 2: Rượu Mời Không Uống Lại Muốn Uống Rượu Phạt
3
Chương 3: Cứ Như Vậy Để Cậu Hôn Mê Ở Phòng Khách Mặc Cậu Tự Sinh Tự Diệt
4
Chương 4: Cậu Chẳng Qua Chỉ Là Một Phế Vật
5
Chương 5: Thật Sự Đều Là Em Sai Sao
6
Chương 6: Anh Trong Lòng Tôi Thật Sự Không Giống Nhau
7
Chương 7: Chỉ Có Thầy Và Em Lâm Lộc
8
Chương 8: Học Sinh Đánh Lén
9
Chương 9: Anh Ấy Tới Rồi
10
Chương 10: Quỳ Xuống Cầu Tôi Tha Thứ Cho Cậu
11
Chương 11: Không Nghe Lời Liền Cút Cho Tôi!
12
Chương 12: Cậu Chính Là Phế Vật
13
Chương 13: Thay Tôi Quan Sát Cậu Ta
14
Chương 14: Trong Lòng Hắn Có Quỷ Thai
15
Chương 15: Cậu Giữa Bóng Đêm
16
Chương 16: Nghiêm Túc Thực Hiện Âm Mưu
17
Chương 17: Khóc Cái Gì
18
Chương 18: Ở Trong Lòng Ngực Anh Trộm Lấy Một Cái Ôm
19
Chương 19: Bảo Bối Em Đây Là Tìm Chết
20
Chương 20: Mặc Quần Áo Vào! Đừng Khiến Tôi Mất Mặt!
21
Chương 21: Tôi Tới Để Thay Ninh Tổng Dạy Dỗ Vật Nhỏ Này
22
Chương 22: Ngươi Nếu Thích Đem Cậu Ta Tặng Cho Ngươi
23
Chương 23: Ninh Tổng Thân Thể Quan Trọng Ngươi Đến Thay Hắn Chắn Rượu
24
Chương 24: Ninh Trí Viễn Đem Ngươi Tặng Cho Ta! Ngươi Không Nghe Được Sao
25
Chương 25: Ngươi Chạy Sao
26
Chương 26: Được Rồi Không Có Việc Gì
27
Chương 27: Chẳng Qua Chỉ Là Đồ Vật Dưỡng Để Giải Buồn
28
Chương 28: Hồi Ức Đẹp Lại Dễ Vỡ
29
Chương 29: Anh Tối Qua Là Cùng Hắn Ở Bên Nhau Sao
30
Chương 30: Vô Cùng Đau Đớn
31
Chương 31: Vốn Dĩ Cậu Chính Là Thơm Lây Còn Muốn Tiến Thêm Một Thước
32
Chương 32: Bệnh Thoái Hóa Xương Khớp
33
Chương 33: Lại Đây Tôi Có Lời Hỏi Cậu
34
Chương 34: Hắn Gọi Cho Cậu 13 Cuộc Điện Thoại Cậu Biết Không
35
Chương 35: Buông Tha Cậu
36
Chương 36: Nói Cho Hắn Nghe Một Chút Tôi Với Cậu Đang Làm Cái Gì
37
Chương 37: Bên Bạch Vụ Mới Là Chuyện Chính Lâm Lộc Là Cái Gì
38
Chương 38: Bạch Vụ Khi Dễ Lâm Lộc Tôi Nghe Thấy Nhưng Thế Thì Sao
39
Chương 39: Nam Hai Lên Sân Khấu
40
Chương 40: Phong Ba Lại Tới
41
Chương 41: Còn Bao Lâu Nữa Có Thể Nhìn Thấy Cậu Ta
42
Chương 42: Lâm Lộc! Trả Lời Tôi Nói Chuyện!
43
Chương 43: Cái Gì Ninh Tổng Muốn Đích Thân Đến Đây Đón Lâm Lộc Trở Về
44
Chương 44: Lâm Lộc Tôi Cho Cậu Lựa Chọn Một Lần Cuối Cùng
45
Chương 45: Ninh Tổng Ngài Không Cần Làm Bộ Dáng Như Rất Quan Tâm Đến Lâm Lộc!
46
Chương 46: Lâm Lộc Ôm Chặt Tôi
47
Chương 47: Không Phải Nói Lâm Lộc Thất Sủng Sao
48
Chương 48: Cơm Trưa Cuối Cùng
49
Chương 49: Từ Biệt Nhiều Năm Em Thật Sự Không Nghĩ Đến Anh Chút Nào Sao
50
Chương 50: Cái Loại Cảm Giác Nhà Này Lại Về Rồi
51
Chương 51: Còn Dám Đi Gặp Hắn Lá Gan Cậu Không Nhỏ!
52
Chương 52: Không Ai Dám Đối Nghịch Với Tôi!
53
Chương 53: Chính Cậu Ta Quỳ Gối Dưới Lòng Bàn Chân Tôi
54
Chương 54: Lâm Lộc Sẽ Chết Ở Trong Tay Tôi
55
Chương 55: Em Sẽ Làm Thầy Rất Vui Sướng Thầy Tiểu Lộc
56
Chương 56: Quản Cậu Cho Tốt Chuyện Của Tôi Không Liên Quan Đến Cậu
57
Chương 57: Tiểu Lộc Đáng Thương
58
Chương 58: Lệ Hàng Là Tên Đại Biến Thái!!!!!!
59
Chương 59: Không Cần Uổng Phí Sức Lực Thầy Nhất Định Là Con Mồi Của Em!
60
Chương 60: Chuyển Biến
61
Chương 61: Cậu Ta Vô Dụng Như Vậy Rời Khỏi Tôi Sao Được
62
Chương 62: Không Cần Quản Cậu Ta Sống Chết
63
Chương 63: Lâm Lộc Cậu Dám Gạt Tôi
64
Chương 64: Đuổi Ra Khỏi Nhà
65
Chương 66: Cậu Nói Cái Gì Trí Viễn Ca Đuổi Tôi Ra Ngoài!
66
Chương 67: Vứt Bỏ Cậu Tựa Như Dễ Dàng Vứt Bỏ Một Túi Rác
67
Chương 68: Tôi Đột Nhiên Phát Hiện
68
Chương 69: Trước Nay Đồ Tốt Không Bền
69
Chương 70: Khó Có Được Cơ Hội
70
Chương 71: Nhất Biệt Lưỡng Khoang Các Tự An Hảo
71
Chương 72: Không Phải Oan Gia Gặp Nhau
72
Chương 73: Ngươi Không Xứng
73
Chương 74: Còn Không Đứng Lên Đuổi Kịp Tôi
74
Chương 75: Chống Đỡ Ngoài Cửa
75
Chương 76: Loại Người Như Lâm Lộc Nhân Phẩm Không Được
76
Chương 77: Oan Gia Ngõ Hẹp
77
Chương 78: Nếu Là Anh Ấy Yêu Tôi Tại Sao Có Thể Để Mặc Tôi Khổi Sở
78
Chương 79: Tôi Đối Với Lâm Lộc Người Này Có Chút Hứng Thú
79
Chương 80: Một Bữa Cơm Mà Thôi
80
Chương 81: Thời Điểm Ra Đi Cũng Không Có Một Tiếng Tạm Biệt
81
Chương 82: Chân Và Mạng Cậu Tự Mình Chọn Đi
82
Chương 83: Khốn Cảnh
83
Chương 84: Có Bệnh Thì Chữa Nói Mấy Lời Vô Nghĩa Với Tôi Làm Gì
84
Chương 85: Lâu Như Vậy Thế Nhưng Cậu Ta Khôn Gọi Điện Đến Tìm Tôi!
85
Chương 86: Đào Ba Thước Đất Cũng Phải Tìm Cậu Ta Cho Tôi
86
Chương 87: Cậu Lạc Bộ Múa Thoát Y
87
Chương 88: Ninh Trí Viễn
88
Chương 89: Tôi Muốn Đập Tan Câu Lạc Bộ
89
Chương 90: Lâm Lộc Kia Chính Là Sẽ Không Tìm Khách Phế Vật A
90
Chương 91: Đã Để Hắn Đưa Đương Nhiên Muốn Đưa Thứ Tốt Nhất
91
Chương 92: Tôi Không Quen Biết Ông Chủ Nào Hết
92
Chương 93: Chơi Tôi Có Vui Không
93
Chương 94: Video Bại Lộ
94
Chương 95: Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó
95
Chương 96: Tới Cũng Đừng Muốn Chạy
96
Chương 97: Trả Lời Lại Một Cách Mỉa Mai
97
Chương 98: Cho Hắn Một Chút Giáo Huấn
98
Chương 99: Ninh Tiên Sinh! Tôi Cũng Là Con Người
99
Chương 100: Đông Lạnh Đến Sốt Cao
100
Chương 101: Tự Mình Hắt Nước Liếm Từng Giọt Từng Giọt Sạch Sẽ Cho Tôi
101
Chương 102: Rốt Cuộc Cậu Hôn Mê Bao Lâu Mới Bằng Lòng Tỉnh
102
Chương 103: Chân Tướng Là Cái Gì Quan Trọng Sao
103
Chương 104: Tôi Cảm Thấy Cậu Ta Không Cần Thiết Phải Hồi Phục Lại
104
Chương 105: Cái Này Không Có Gì Lấy Độc Trị Độc Mà Thôi
105
Chương 106: Ninh Tổng Rốt Cuộc Ngài Muốn Làm Tới Mức Nào Mới Bằng Lòng Bỏ Qua
106
Chương 107: Anh Thật Sự Sẽ Đến Cứu Em Sao
107
Chương 108: Người Đàn Ông Đeo Mặt Nạ Kia
108
Chương 109: Cậu Phải Cẩn Thận Ninh Trí Viễn!
109
Chương 110: Một Ngày Tù
110
Chương 111: Ninh Tổng Không Xứng Với Anh Không Thì Anh Bỏ Trốn Với Tôi Đi
111
Chương 112: Nói Đi Là Đi Ai Dám Không Phục
112
Chương 113: Tôi Có Một Tòa Nhà
113
Chương 114: Con Gấu Bông Kia Làm Em Nhớ Tới Anh
114
Chương 115: Thỉnh Thoảng Anh Cũng Nên Ủng Hộ Vợ Một Chút
115
Chương 116: Trang Đại Thiếu Coi Trọng Cậu
116
Chương 117: Giống Như Chân Trời Lưu Lạc Người
117
Chương 118: Âm Mưu
118
Chương 119: Âm Mưu Bại Lộ
119
Chương 120: Chua Xót Hỗn Độn
120
Chương 121: Tại Sao Lại Dính Vào Loại Chuyện Này
121
Chương 122: Ngài Tính Xử Lý Lâm Lộc Thế Nào
122
Chương 123: Ninh Trí Viễn Tôi Không Muốn Đi Cùng Anh
123
Chương 124: Quyết Liệt
124
Chương 125: Chúng Sinh Toàn Khổ
125
Chương 126: Quay Đầu Lại Gặp Hắn
126
Chương 127: Cậu Căn Bản Không Phải Con Người
127
Chương 128: Người Giống Như Tôi Sao Sẽ Có Người Đau Lòng
128
Chương 129: Ninh Tổng Ngài Không Thể Đối Với Lâm Ca Tốt Một Chút Sao
129
Chương 130: Bánh Kem Hắn Đưa Tôi Không Muốn Post Full Ở Drive
130
Chương 131: Dùng Mạng Của Cậu Đổi Mạng Của Cô Bé Post Full Ở Drive
131
Chương 132: Ai Có Thể Cứu Mạng Tiểu Mỹ
132
Chương 133: Trở Về Dạ Mị
133
Chương 134: Lâm Lộc Cậu Đi Theo Trang Đại Thiếu Thôi
134
Chương 135: Trang Đại Thiếu Mẹ Nó Là Tên Biến Thái
135
Chương 136: Xé Rách Ngụy Trang
136
Chương 137: Cứu Mạng!
137
Chương 138: Phá Tan
138
Chương 139: Vận Mệnh Đan Chéo Đường Mòn
139
Chương 140: Yên Tâm Ta Sẽ Tìm Được Hắn
140
Chương 141: Chương 142
141
Chương 142: Rời Khỏi Tay Tôi Cậu Cũng Đừng Nghĩ Lại Đi Nữa!
142
Chương 143: Lạt Mềm Buộc Chặt
143
Chương 144: Đừng Tra Tấn Tôi Nữa Lâm Lộc
144
Chương 145: Cùng Lắm Là Gặp Dịp Thì Chơi Ai Lại Thật Tình Hơn So Với Ai
145
Chương 146: Thì Ra Anh Thật Sự Không Để Ý Đến Sự Sống Chết Của Tôi
146
Chương 147: Mẹ Ruột Không Bằng Chó
147
Chương 148: Lại Đẩy Cậu Một Phen
148
Chương 149: Lại Từ Bỏ Cậu Một Phen
149
Chương 150: Chương 151
150
Chương 151: Tôi Biết Anh Chỉ Là Rắc Rối
151
Chương 152: Rơi Vào Vực Sâu
152
Chương 153: Chương 155
153
Chương 154: Chương 156
154
Chương 155: Chương 157
155
Chương 156: Chương 158
156
Chương 157: Lâm Lộc Cậu Tìm Chếtcũng Đừng Trách Tôi!
157
Chương 158: Tình Yêu Của Cậu Chết Không Có Chỗ Chôn
158
Chương 159: Tôi Muốn Con Dao Kia Có Thể Đưa Nó Cho Tôi Không
159
Chương 160: Cáo Biệt Tất Cả Những Thứ Quý Trọng Với Anh
160
Chương 161: Lâm Lộc Muốn Ăn Bún Bò
161
Chương 162: Rượu Mời Không Uống Lại Uống Rượu Phạt
162
Chương 163: Bảo Vệ Bản Thân
163
Chương 164: Táng Hoa Từ
164
Chương 165: Ai Cho Cậu Đọc Truyện Ở Đây
165
Chương 166: Cậu Chỉ Là Một Tên Phế Vật
166
Chương 167: Cái Gì Ninh Tổng Muốn Đích Thân Đến Đây Đón Lâm Lộc Trở Về
167
Chương 168: Ở Trong Lòng Ngực Anh Trộm Lấy Một Cái Ôm
168
Chương 169: Chương 171
169
Chương 170: Ca Anh Không Được Đi
170
Chương 171: Vô Tình Tìm Được
171
Chương 172: Em Thật Sự Sai Rồi
172
Chương 173: Cậu Chỉ Là Một Phế Vật
173
Chương 174: Anh Trong Lòng Tôi Thật Sự Không Giống Nhau
174
Chương 175: Chỉ Có Thầy Và Em Lâm Lộc
175
Chương 176: Tiểu Lộc Đáng Thương
176
Chương 177: Thay Tôi Quan Sát Cậu Ta
177
Chương 178: Trong Lòng Hắn Có Quỷ Thai
178
Chương 179: Cậu Giữa Bóng Đêm
179
Chương 180: Hồ Khô Hiện Bùn Tra Ra Manh Mối
180
Chương 181: Cậu Ấy Không Chết
181
Chương 182: Hối Hận
182
Chương 183: Đảo Nhiệt Đới
183
Chương 184: Khách Không Mời Mà Đến
184
Chương 185: Người Nào Ngươi Muốn Làm Gì!
185
Chương 186: Nhảy Xuống Trực Thăng
186
Chương 187: Đừng Tới Đâynếu Không Tôi Sẽ Nổ Súng!
187
Chương 188: Bản Thân Ninh Tổng Anh
188
Chương 189: Ninh Tổng Ngài Muốn Theo Vợ
189
Chương 190: Thứ Này Thấy Máu Ở Họng Tin Tưởng Tôi Cậu Cần Nó
190
Chương 191: Tiểu Lộc Kỳ Thật Em Không Quên Tôi
191
Chương 192: Dùng Thủ Đoạn Cực Đoan Đưa Cậu Đi
192
Chương 193: Làm Trầm Trọng Thêm Bức Bách
193
Chương 194: Ninh Trí Viễn Anh Làm Tôi Cảm Thấy Ghê Tởm
194
Chương 195: Lâm Lộc Cậu Ấy Lại Hận Tôi Như Vậy
195
Chương 196: Chính Là Chơi Anh Thì Thế Nào
196
Chương 197: Lâm Lộc Vẫn Luôn Là Thói Quen Của Ngài
197
Chương 198: Trước Đây Cậu Ấy Sống Vì Ngài Vậy Về Sau Thì Sao
198
Chương 199: Hắn Là Một Tên Bị Bệnh Thần Kinh
199
Chương 200: Trên Con Đường Truy Thê Ninh Tổng Có Thể Rất Ngu
200
Chương 201: Ninh Tổng Đau Lòng Sao
201
Chương 202: Cùng Lắm Là Anh Ỷ Lại Vào Tôi Thích Anh
202
Chương 203: Thổ Lộ Tiếng Lòng
203
Chương 204: Đứa Trẻ Không Được Mong Chờ
204
Chương 205: Âm Mưu Hiện Lên
205
Chương 206: Em Nhìn Thấy Ngọn Hải Đăng Kia Sao
206
Chương 207: Cháy Nhà Ra Mặt Chuột
207
Chương 208: Xin Lỗi Tôi Không Tin Anh Nói Một Chữ Nào
208
Chương 209: Bỏ Lại Hắn
209
Chương 210: Vì Sao Em Lại Quay Về
210
Chương 211: Đường Mòn Vận Mệnh Giao Nhau
211
Chương 212: Ninh Tiên Sinh Giữa Chúng Tathôi Bỏ Đi
212
Chương 213: Vì Sao Để Tôi Gặp Được Em
213
Chương 214: Dưỡng Con Sâu Độc
214
Chương 215: Tôi Sẽ Đưa Em Trở Lại An Toàn Tôi Đảm Bảo
215
Chương 216: Đi Mà Quay Lại
216
Chương 217: Ninh Trí Viễn Là Tên Khốn Nạn!
217
Chương 218: Ngày Mai Băm Hắn Quăng Ra Cho Chó Ăn!
218
Chương 219: Kiếp Sau Em Không Cần Gặp Lại Tôi
219
Chương 220: Anh Kêu Tôi Ở Lại Chính Anh Chờ Chết Sao
220
Chương 221: Ừm
221
Chương 222: Tiểu Lộc Không Phát Uy Với Anh
222
Chương 223: Tên Này Điên Rồi! Vợ Ơi Cứu Anh!
223
Chương 224: Đm! Vợ Nổ Súng! Đm! Thiếu Chút Nữa Vợ Bắn Chết Tôi!
224
Chương 225: Khúc Nhân Trung Tan Trời Cao Biển Rộng
225
Chương 226: Giáng Sinh Vui Vẻ Chia Tay Vui Vẻ
226
Chương 227: Có Lẽ Là Ngày Mai Có Lẽ Là Vĩnh Viễn
227
Chương 228: Lại Ảo Giác Thấy Cậu
228
Chương 229: Cái Gọi Là Bỏ Lỡ
229
Chương 230: Cút Ra Ngoài Cho Ta
230
Chương 231: Cậu Đã Trở Lại!
231
Chương 232: Núi Sông Lại Tương Phùng
232
Chương 233: Sửa Chữa Đánh Cược!
233
Chương 234: Ninh Cặn Bã Bùng Nổ Hoảng Loạn
234
Chương 235: Ninh Tổng Phá Vỡ
235
Chương 236: Quyết Định Của Lâm Lộc
236
Chương 237: Hắn Nghe Được Cái Gì
237
Chương 238: Từng Bước Sai
238
Chương 239: Không Yêu Tôi Em Lừa Ai Chứ
239
Chương 240: Ngược Công Chúng Tôi Nghiêm Túc
240
Chương 241: Chuyện Cũ Như Gió Kiến Huyết Phong Hầu
241
Chương 242: Bức Đến Đường Chết
242
Chương 243: Nếu Có Thể Nặng Tới Mức
243
Chương 244: Con Mẹ Nó Thật Xui Xẻo
244
Chương 245: Vẻ Mặt Ninh Tổng Sững Sờ
245
Chương 246: Là Ninh Trí Viễn Hắn Không Xứng Với Lâm Lộc Tôi
246
Chương 247: Ninh Tổng Ngài Tìm Người Khác Phục Vụ Ngài Chơi Đi
247
Chương 248: Ninh Tổng Tôi Muốn Hẹn Hò Cùng Người Khác
248
Chương 249: Chỉ Cần Em Còn Cần Tôi Em Muốn Làm Gì Cũng Có Thể
249
Chương 250: Điên Đảo Thế Giới
250
Chương 251: Sơn Vũ Dục Lai Phong Mãn Lâu
251
Chương 252: Xốc Lên Một Góc Chân Tướngsao
252
Chương 253: Không Ra Bài Như Lẽ Thường
253
Chương 254: Thời Buổi Này Làm Chó Còn Phải Tự Buộc Xích Chó Cho Mình
254
Chương 255: Bởi Vì Hắn Không Đáng
255
Chương 256: Anh Là Một Tên Bạn Trai Cũ
256
Chương 257: Ngoài Mạnh Trong Yếu Thôi
257
Chương 258: Một Người Bạn Của Tôi
258
Chương 259: Rốt Cuộc Khi Nào Cậu Mới Nói Ra Chân Tướng
259
Chương 260: Mặt Ab Của Hắn
260
Chương 261: Kính Tử Thần Và Tình Yêu
261
Chương 262: Giấc Mộng Tan Vỡ
262
Chương 263: Giữa Mơ Và Say
263
Chương 264: Giữa Mơ Và Say
264
Chương 265: Thời Gian Như Con Nước Trôi
265
Chương 266: Trước Nay Gương Vỡ Khó Lành
266
Chương 267: Em Nhặt Tôi Về Đi Thôi
267
Chương 268: Lần Này Để Tôi Chết Theo Em
268
Chương 269: Ưm Ngọt
269
Chương 270: Ưm Vẫn Là Ngọt
270
Chương 271: Một Câu Chuyện Tình Yêu Vui Vẻ Lại Có Hơi Chua Như Cát