Chương 66: Cậu Nói Cái Gì Trí Viễn Ca Đuổi Tôi Ra Ngoài!

Tuy nói là chuẩn bị xuất viện, nhưng bác sĩ Ngô vẫn yêu cầu Lâm Lộc ở lại quan sát một ngày, sáng mai mới có thể rời đi.

Rốt cuộc, từ trong hôn mê tỉnh lại, nếu là xảy ra chuyện gì, bệnh viện cũng phải phụ trách.
Lâm Lộc rất ngoan mà đồng ý.
Di động đã hết pin.

Cắm sạc, khởi động nguồn, nháy mắt đã có rất nhiều tin nhắn gửi đến, còn có mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Trái tim Lâm Lộc lập tức nhảy nhanh.

Cậu nhanh chóng nhấn vào cuộc gọi nhỡ, phát hiện trong đó đại bộ phận đều là Trang Hiểu gọi tới.

Từ Thu Quân cũng gọi cho cậu hai lần.

Ngoài ra, cũng không có người khác.

Đến nỗi nhấp vào tin nhắn, cũng là hơn trăm cái.

Lâm Lộc bất chấp xem nội dung, từ đầu đến đuôi, lại không có một cái từ Ninh Trí Viễn.
Cậu vẫn không chết tâm cố nhìn lại một lần, vẫn là kết quả như cũ.
Trí Viễn ca....Lâu như vậy, thế nhưng một lần cũng không liên hệ cho mình sao?
Trong lòng cứng lại, Lâm Lộc có chút thất vọng.

Nhưng cậu lại nghĩ, chuyện mình hôn mê Trí Viễn ca nhất định sẽ biết.

Cho nên cậu còn chưa tỉnh, gọi điện thoại gửi tin nhắn cũng không có ý nghĩa gì....
Rốt cuộc hắn bận rộn như vậy......
Lâm Lộc liền chủ động gửi một tin nhắn cho Ninh Trí Viễn.
"Trí Viễn ca, em đã tỉnh rồi.

Mấy ngày nay có phải làm anh lo lắng rồi không? Thật xin lỗi.

Đợi lát nữa em liền trở về.

Buổi tối chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm không?"
Tin nhắn được gửi đi, Lâm Lộc im lặng chờ đợi một hồi, không có hồi âm.
Cậu nghĩ, có lẽ Ninh Trí Viễn đang ở cuộc họp.
Trước đó thì xử lý một vài tin nhắn khác đi.
Trang Hiểu không gọi được điện thoại.

Nhưng hắn để lại tin nhắn cho Lâm Lộc, dò hỏi cậu có xem ghi hình hay chưa, cảm thấy thế nào, suy xét thế nào?
Ghi hình cái gì, suy xét cái gì?
Lâm Lộc có chút mê man.

Trong đầu mơ màng hồ đồ, chỉ nhớ rõ sự tình thoát khỏi quán bar, diễn biến lúc sau hết thảy đều là một đoàn hồ nhão.

Cũng may Trang Hiểu gửi tin nhắn rất nhiều lại tỉ mỉ, nghe ý tứ, ghi hình là tư liệu vũ đạo hắn sưu tập đưa cho Lâm Lộc.
"Tiểu Lộc, em nhất định phải suy xét rõ ràng.

Em tuổi cũng không nhỏ nữa, hiện tại thể trạng xem như còn có, nhưng chờ thêm mấy năm nữa, có lẽ thật sự không đua lại những lớp trẻ hơn! Em thật sự không muốn nâng lên kim vòng nguyệt quế của Thánh Y Ti sao? Ước mơ của em là gì, em có nhớ rõ không?
Kim vòng nguyệt quế Thánh Y Ti......
Lâm Lộc cúi đầu, nhìn chăm chú vào đôi bàn tay.

Hô hấp cậu hơi dồn dập, nghĩ tới Tiêu Doanh, lại nghĩ đến Ninh Trí Viễn.

Nghĩ đến ánh đèn sân khấu, cũng nghĩ đến ánh mắt âm u của Ninh Trí Viễn dưới sân khấu.
Cậu đã đáp ứng Ninh Trí Viễn, từ bỏ hết thảy, mới có thể ở lại bên người hắn.

Duy nhất là vũ đạo không thể buông tay cậu cũng đã buông, sớm đã từ năm năm trước đã bị cậu tự tay từ bỏ.
Giờ phút này, cả người cậu mang đầy gông xiềng.

Gông xiềng này lại vô hình, nhưng lại rất nặng nề.
Cậu không thể từ bỏ được Ninh Trí Viễn, đi tìm mộng tưởng của mình.
Lúc trước nói với Trang Hiểu như vậy, là cậu nói dối.

Trong lòng cậu rõ ràng, cậu căn bản không dám đề cập tới chuyện này với Ninh Trí Viễn, chuyện tiếp tục múa.
Bởi vì cậu sợ.
Cậu không có nhà, cũng không có chốn trở về.

Ninh Trí Viễn đã sớm che trời bao trùm toàn bộ cuộc sống của cậu, trở thành chốn về duy nhất của cậu ở thế gian này.
Cậu mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, không biết mình sẽ làm sai cái gì, liền sẽ mất đi tư cách ở lại bên cạnh người kia, liền sẽ thật sự không có chỗ để đi, không còn nhà để trở về.
Cho nên Thánh Y Ti....Cậu làm sao dám vọng tưởng?
.....................
Chung quy là hôn mê quá lâu, thân thể đều yếu đi.

Lâm Lộc nhìn di động một hồi, liền cảm thấy đầu óc hôn hôn trầm trầm, mí mắt cũng không mở ra được, rất mau chìm vào hôn mê.
Kết quả khi mở mắt ra, đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Lâm Lộc bò dậy, lại cảm thấy trong người có chút lạnh.

Chờ cho đến khi tới văn phòng bác sĩ, mở miệng giọng nói đều nghẹn lại.
"Sao lại thế này? Hôm qua bị cảm lạnh?"
Bác sĩ Ngô ghét bỏ quở trách cậu.
"Cậu bệnh đến như vậy, không biết tôn trọng thành quả lao động của chúng tôi một chút.

Có thể chú ý nghỉ ngơi không? Còn chưa xuất viện, lại muốn sốt rồi vào lại hả?"
"Thật xin lỗi....Tối hôm qua không cẩn thận ngủ mất, kết quả không đắp chăn."
Lý do này quả thật giống như bạn nhỏ ở nhà trẻ vậy.

Bác sĩ Ngô cũng bị cậu chọc cười.
"Người yêu của cậu đâu? Cậu tỉnh, hắn cũng không biết tới bồi giường à? Cho cậu ngủ? Tâm cũng đủ lớn, không đau lòng cậu sao?"
Lâm Lộc sửng sốt, giọng nói lập tức thấp xuống.
"Anh ấy....Khả năng là bận rồi."
Nghe được ngữ khí này của cậu, bác sĩ Ngô nâng mắt lên liếc cậu một cái.

Trên mặt Lâm Lộc mất mát không che được, làm hắn cũng thở dài.
"Sau khi xuất viện, tôi kiến nghị cậu vẫn nên nghỉ ngơi mấy ngày.

Tiểu tử, tôi không biết cậu gặp chuyện gì, nhưng thiên chức của bác sĩ là giúp đỡ bệnh nhân.

Thứ thuốc cậu uống phải, sẽ mang đến một ít ảo giác, thậm chí thay đổi trải nghiệm thực tế của cậu thành một bộ mặt hoàn toàn khác.
Lúc trước tôi đã dò hỏi nguồn gốc vết thương trên người cậu, cậu căn bản không nói rõ, chỉ sợ là ảnh hưởng vẫn chưa hết.

Kỳ thật tôi cảm thấy cậu nên ở lại bệnh viện vài ngày, ổn định một chút thì hãy xuất viện."
"Nhưng tôi cảm thấy tôi không có vấn đề gì...."
"Những lời này, có lẽ nửa tháng tới nói mới có chút thuyết phục."
Bác sĩ khuyên Lâm Lộc vài câu, nhưng Lâm Lộc vẫn kiên trì muốn xuất viện.

Không có biện pháp, hắn đành kê vài đơn thuốc dinh dưỡng, tùy ý để cậu xuất viện.
Ra khỏi phòng bệnh, Lâm Lộc nhanh chóng lấy di động ra.

Tin nhắn đã gửi, nhưng Ninh Trí Viễn cũng không trả lời.
- - Sao lại thế này? Trí Viễn ca không nhìn thấy sao?
Lâm Lộc mím môi, hạ ngưa ngày quyết tâm, rốt cuộc thật cẩn thận gọi điện thoại cho Ninh trí Viễn.
Lại không nghĩ rằng, đối diện lập tức truyền đến một giọng nói nữ máy móc.
"Thật xin lỗi, số điện thoại không đúng.

Mời ngài xác minh lại số điện thoại."
- - Không đúng? Sao có thể?
- - Nhất định là mình bấm sai dãy số rồi.
Lần này Lâm Lộc kiểm tra lại lần nữa, lấy dãy số đã nhớ kỹ trong lòng kia gọi lại lần nữa.
Nhưng đáp lại cậu, vẫn là một câu kia như cũ.
"Thật xin lỗi, số điện thoại không đúng."
Lâm Lộc ngây ngốc tại chỗ.
Dãy số này, lúc trước hai người ở trường học, vì để thuận tiện Lâm Lộc gọi cho hắn, Ninh Trí Viễn cố ý đưa dãy số cá nhân này.

Nhiều năm như vậy cũng chưa đổi qua, tại sao đột nhiên không đúng?
Trong lòng Lâm Lộc có chút bất an, gọi điện thoại cho Tiểu Chu.

Còn tốt, lần này đã gọi được.
"Lâm ca, là anh? Anh tỉnh rồi?
Giọng nói Tiểu Chu thập phần vội vàng.
"Anh biết anh hôn mê vài ngày rồi không? Làm em sợ muốn chết! May là anh không có việc gì, bằng không tâm lý này của em gánh nặng quá lớn....Lâm ca, anh cảm giác có khỏe không? Có hay không...."
"Tôi rất khỏe, cảm ơn cậu."
Lâm Lộc nhẹ đánh gãy lời hắn.
"Chỉ là tôi muốn liên hệ cho Trí Viễn ca, lại phát hiện số điện thoại của anh ấy không đúng.

Tiểu Chu, Trí Viễn ca ở bên cạnh cậu sao? Tôi......Tôi muốn nói huyện với anh ấy."
Tiểu Chu nghẹn lại.

Hồi lâu, giọng nói xấu hổ của hắn mới vang lên.
"Cái đó, Ninh tổng không quá tiện......"
"Vậy Trí Viễn ca khi nào rảnh? Tôi có thể chờ.

Hoặc là đến lúc đó cậu cho tôi biết......"
"Chỉ sợ không được a, Ninh tổng ngài ấy.....Ngài ấy đang họp."
Giọng Tiểu Chu có chút kỳ lạ, tựa hồ che giấu điều gì.
"Lâm ca, như vậy đi.

Trước tiên anh cứ ở lại bệnh viện.

Chờ em buổi chiều bớt chút thời gian tới thăm anh, còn có một chút chuyện em muốn nói với anh.

Được không Lâm ca?"
"Chuyện gì a?"
"Chính là......Có chút việc."
Tiểu Chu ấp úng.
"Tóm lại Lâm ca anh cứ ở bệnh viện chờ em, đừng đi loạn, trước cũng đừng trở về chung cư......Nhất định! Trước đừng trở về, chờ em qua! Lâm ca em bên này cũng đang bận họp, ta em cúp máy trước! Anh ở bệnh viện chờ em!"
Lời còn chưa dứt, bên kia liền cắt đứt.

Lâm Lộc nắm di động, có chút thất vọng.
Trí Viễn ca đang bận cái gì? Nghe điện thoại một chút cũng không thể sao......Mình cũng sẽ không chiếm dụng nhiều thời gian của anh ấy, chỉ là nghe một chút giọng của anh ấy mình sẽ rất vui vẻ.
Tay hạ xuống nắm lấy di động, Lâm Lộc ngồi ở trên giường bệnh.

Cậu lại mở ra hình chụp của Ninh Trí Viễn, ngơ ngác nhìn một hồi.
Nhưng mà, Trí Viễn ca luôn rất bận.
Bận đến trời đất tối tăm, không rảnh lo cậu, cũng thực bình thường.

Cho nên cậu muốn hiểu chuyện một chút mới có thể......Để hắn nhìn đến cậu, trong lòng sẽ vui vẻ.

Nói không chừng, sẽ nguyện ý ở bên cậu nhiều hơn một chút.
.......................
Dưới lầu trước chung cư.
Lâm Lộc chui ra xe taxi, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Tâm tình vô cớ mà nhảy nhót lên.
Tuy rằng Tiểu Chu luôn cường điệu cậu chờ ở bệnh viện, cậu vẫn là chờ không kịp muốn về nhà.
Vào đông ánh mặt trời xán lạn, chiếu trên mặt còn có chút ấm áp.

Lâm Lộc nghĩ, vài ngày đã không trở lại.

Trí Viễn ca nghe được tin mình xuất viện, đêm nay có thể đến thăm cậu một chút không?

Hẳn là......Sẽ đi?
Nâng nâng mặt, Lâm Lộc cảm giác khuôn mặt có chút nóng lên.

Trong tay cầm theo hai túi rau và trái cây, còn có chút xương sườn.

Đây đều là vừa rồi cậu cố ý đi chợ mua, dự bị nấu một bữa tối thật ngon cho Ninh Trí Viễn.
Thân thể cậu còn rất suy yếu, xách theo đồ ăn nặng như vậy, rất mau liền ra một đầu mồ hôi.

Nhưng trong lòng lại không cảm thấy mệt, ngược lại rất vui vẻ.
Đi vào chung cư, vài người nhân viên quản lý bất động sản đãi tới.

Lâm Lộc gật đầu với bọn họ —— ở sáu năm, những người này đều rất quen thuộc.
Lại không nghĩ rằng, cậu lại bị bảo an ngăn lại.
Lâm Lộc có chút giật mình.
Chung cư này cũng rất xa hoa, công ty quản lý bất động cũng rất chuyên nghiệp.

Đối với mỗi người ra vào chung cư, trừ bỏ nghiệp chủ cùng khách thuê, bọn họ đều phải dò hỏi từng cái, đăng ký trong danh sách, cũng là vì bảo đảm người ở nơi này riêng tư an toàn.
Rốt cuộc các phi phú tức quý, nếu là phóng viên trà trộn vào chụp lén, cũng rất phiền toái.
Nhưng Lâm Lộc ở đã nhiều năm, các nhân viên an ninh đã sớm quen thuộc gương mặt này của cậu, trải qua thời điểm trước nay là liếc cậu một cái liền cho qua cửa, cũng không ngăn cậu lại.
Hôm nay đây là có chuyện gì?
"Xin hỏi anh có việc sao?"
Lâm Lộc lễ phép mà dò hỏi một câu.

Bảo an kia khụ một tiếng, kiêu căng ngạo mạn mà hướng về phía cậu vẫy vẫy tay.
"Cậu không thể đi vào."
"Tôi không thể đi vào? Vì cái gì?"
Lâm Lộc đôi mắt mở to.
"Đây là nhà của tôi......Anh tại sao không cho tôi vào?"
"Tôi cũng không rõ lắm.

Dù sao tôi là nhận được mệnh lệnh của phía trên, cậu không thể đi vào."
"Cái gì mệnh lệnh? Đây này là nhà tôi a......!Anh tại sao có thể không cho tôi về nhà?"
"Cái gì mà nhà cậu, thật đúng là dõng dạc.

Chúng ta đây là cấp bậc chung cư gì chứ? Cậu mua nổi sao? Cậu ra một phân tiền sao? Còn không biết xấu hổ nói là nhà cậu? Đi mau, đi đi đi! Đừng giả ngây giả dại! Ai còn không biết Ninh tổng người ta đuổi cậu đi, còn ở đây giả ngu?"
Bảo an kia không kiên nhẫn đẩy Lâm Lộc một phen, đẩy cậu đến lùi lại một bước, trực tiếp ngồi ở trên mặt đất.
Mặt đất cứng rắn, lần này té không nhẹ.

Túi đồ trong tay cũng rơi xuống, chai rượu vang đỏ rơi nát, rượu chảy đầy đất.
Trên người Lâm Lộc cũng dính không ít rượu.

Áo thun trắng đơn giản của cậu nhiễm một sắc hồng loang lổ, theo quần áo chảy xuống.
Chật vật như vậy, đưa tới không ít ánh mắt khác thường.

Nhưng Lâm Lộc cũng không đành, cậu mở to hai mắt, không tin hỏi.
"Anh nói cái gì?"
"Tôi nói cậu đừng giả ngu với tôi, cho rằng xách mấy túi đồ ăn là có thể lừa gạt qua cửa sao? Chúng tôi đã sớm nhận được thông báo, cậu không ở nơi này, còn giả làm chủ hộ! Mau cút!"
"Không phải câu này! Anh vừa rồi nói......!Nói Trí Viễn ca đuổi tôi ra ngoài?"
Phản ứng đầu tiên là hoang đường.

Sao có thể đâu? Cậu và Trí Viễn ca rõ ràng vẫn rất tốt, trước khi nằm viện, cậu bị Lệ Hàng nhốt lại, hai người còn đã gặp mặt, Trí Viễn ca còn ép mình trên cửa hôn sâu......Sao có thể?
Nhưng ngay sau đó, một giọng nữ máy móc đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Lâm Lộc - "Thật xin lỗi, số điện thoại không đúng."
Giọng nói này như một con dao vô hình, xuyên thấu trái tim Lâm Lộc.

Điềm xấu dự cảm che trời lấp đất bao phủ xuống dưới, ngón tay Lâm Lộc phát run, cho đến khi một vật lạnh lẽo lăn đến mu bàn tay cậu.
Cúi đầu xem, thì ra là mộ quả cà chua.
Như là bắt được rơm rạ cứu mạng, Lâm Lộc mộng du đứng dậy.
"Anh đừng nói giỡn.

Sao có thể? Không có khả năng.

Trí Viễn ca sao có đuổi tôi đi.....Anh nghĩ sai rồi, nhất định là nghĩ sai rồi.

Tôi......Tôi còn phải trở về nấu cơm cho anh ấy, Trí Viễn ca còn đang đợi tôi....."
Âm cuối lại nhẹ lại run, trong đầu trống rỗng.

Lâm Lộc thở hổn hển mấy hơi, bàn tay gắt gao nắm lấy cà chua kia, cất vào túi đồ.
"Đúng vậy......Anh ấy còn ở nhà chờ tôi, tôi còn muốn nấu cơm cho anh ấy......"
Âm thanh hoảng hốt, Lâm Lộc nhặt lại rau củ rơi ra ngoài bỏ vào túi đồ.

Đầy đất đều là rượu vang đỏ, dính đầy tay cậu, mảnh thủy tinh thật đâm vào đầu ngón tay, máu chảy ra tới.
Màu huyết đỏ, theo màu cà chua chảy xuống, quyện với màu rượu đỏ.
Lá rau cải cũng mất đi màu nguyên bản ban đầu, trứng gà vỡ chảy đầy dịch nhớp nháp, xương sườn lăn trên mặt đất, dính rất nhiều tro bụi.

Lâm Lộc lại giống như bất giác bừng tỉnh, động tác chậm rãi.
Cho đến khi nhặt rau xanh lên, lại bị giày cao gót dùng sức dẫm xuống.

Gót nhày nhọn xuyên qua rau xanh, toát ra mùi hăng.
Lâm Lộc run lên một chút, ngẩng đầu lên.
Một cô gái cao gầy đứng xoa eo, đánh giá Lâm Lộc.

Trên mặt cô phấn nền rất dày, son môi đỏ tươi, khóe môi hiện lên rất nhiều vết cong nhỏ.
Đây là giám đốc chung cư bất động sản, Lâm Lộc nhận ra được cô.
Từ kia mỗi lần gặp mặt, cô đều sẽ chủ động thò qua chào hỏi.

Lâm tiên sinh dài, Lâm tiên sinh ngắn, gọi thân cận đến phá lệ.

Không ngừng một lần, thời điểm Ninh Trí Viễn mang theo Lâm Lộc cùng nhau vào cửa, cô thò qua tới nói chuyện với Lâm Lộc, trên mặt tươi cười trước nay đều xán lạn vô cùng.
Nhưng hiện tại, trên mặt cô một chút tươi cười đều không có.
"Lâm tiên sinh, giữ thể diện một chút đi? Ở bên này la lối khóc lóc lăn lộn, nháo thành cái dạng này, tấm tắc, rất khó coi!"
"Tôi không có nháo......Là bọn họ không cho tôi về nhà......"
"Về nhà? Lâm tiên sinh, cậu về cái nhà nào? Nơi này của chúng tôi chính là chung cư xa hoa, tiền thuê mỗi tháng đều phải mười vạn khối, cậu đào đâu ra tiền?"
Vừa nói cô vừa ghét bỏ nhìn trên mặt đất hỗn độn.
"Các ngươi đều là người chết sao? Mau tới quét tước sạch sẽ! Nơi này của chúng ta là chung cư hạng nhất......Nhân viên quét dọn ở đâu? Đều chết hết rồi?"
Khi cô nói chuyện, màu đỏ tươi trên môi tung bay, ánh đèn sáng trong đại sảnh chiếu vào hàm răng cô, trắng tuyết lóa mắt.

Ngữ khí cùng thần thái chua ngoa giống nhau, Lâm Lộc còn ngồi xổm trên mặt đất, trong tay nắm lấy rau xanh.
Từ đầu chợ rau đi đến cuối, mới lựa chọn được tiệm có nguyên liệu ngon nhất.

Chọn lựa kỹ càng đã lâu, này rau củ đồ ăn này, cả một cái mắt hư sâu cũng không có......
Liền bị giẫm nát như vậy.

Như là trái tim cậu, ào ạt chảy nước.
Mấy nhân viên vệ sinh chảy tới dọn dẹp đại sảnh.

Giám đốc bất động sản lên tiếng thúc giục, nhân viên vệ sinh cũng không dám chậm trễ, động tác càng lúc càng nhanh.

Nhưng Lâm Lộc là một người sống đứng ở chỗ này, các cô luôn muốn tránh đi một chút, không thể lau đâm đến người ta.
Quét tới quét lui, dưới chân Lâm Lộc vẫn là một mảnh dơ.
Giám đốc bất động sản thấy được, lông mày thon dài nhướng lên.
"Đều là người mù sao? Nơi đó còn dơ, nhìn không thấy hả? Ta tiêu tiền mướn các người tới ăn cơm trắng sao!"
"Nhưng mà giám đốc, nơi này có người a......"
"Không biết đuổi hắn đi sao!"
"Nhưng mà......"
"Đâu ra nhưng mà cái gì?"
Bên kia còn ở dây dưa, Lâm Lộc lại ngẩng đầu lên.

Ánh mắt cậu kiên định, lắc đầu.
"Cô không cần đuổi tôi, tôi không đi."
"Cậu không đi?"
Như là nghe được chuyện hiếm lạ gì, giám đốc bất động sản nhe răng nhếch miệng, đầy mặt phấn nền đều bắt đầu muốn rớt ra.

"Cậu cho rằng cậu là ai? Nơi này lại là địa phương nào? Tôi nói cho cậu, nơi đây của chúng tôi là chung cư hạng sang! Không phải là nơi cậu có thể la lối khóc lóc!"
"Tôi không tính sẽ la lối khóc lóc.

Nhưng tôi không tin Trí Viễn ca sẽ thật sự đuổi tôi đi.

Giám đốc, cô để tôi về nhà đi, tôi muốn nói chuyện với anh ấy......"
"Cậu tại sao còn không chịu hiểu thân phận của mình?"
Giám đốc không kiên nhẫn mà đánh gãy lời cậu.
"Cậu còn tưởng rằng chung cư này là của cậu sao? Quyền tài sản chung cư thuộc về tập đoàn công ty mẹ, Ninh tổng mới là chủ của nơi này! Ngài ấy cho cậu ở đây, chính là cậu ở tòa mới nhất, hiện tại ngài ấy không cho cậu ở đây, cậu không có tư cách bước vào một bước! Còn há mồm cái gì mà cậu không đi.

Có đi hay không, tùy vào cậu sao?"
"Nhưng tôi chỉ cần gặp anh ấy một chút, chỉ cần gặp mặt......"
"Nghe không hiểu tiếng người có phải không?"
Giám đốc bất động sản kia đề cao thanh âm, phi một tiếng.

Cô vung tay lên, mấy bảo an lưng hùm vai gấu vây Lâm Lộc lại.
"Đem hắn đuổi đi đi.

Sau đó đến văn phòng báo cho tôi một tiếng."
"Vâng, giám đốc!"
Các nhân viên an ninh nịnh nọt mà tiễn giám đốc đi, đối mặt với Lâm Lộc liền lập tức thay đổi bộ dáng.
"Đi! Chạy đi nhanh!"
Ngươi đẩy một phen, ta xô đẩy một phen, Lâm Lộc bị đẩy đến lảo đảo, lại vẫn không chịu lui về phía sau như cũ.
Cậu cảm giác đầu rất trầm, huyệt thái dương nhảy lên, từng trận phát đau.

Lúc trước đã cảm giác choáng vang này, khi chịu ảnh hưởng của thuốc, trước mặt cậu đều trở nên trì độn.

Các nhân viên an ninh nhất khai nhất hợp miệng thong thả mà cứng đờ, từng nụ cười trên mặt chói lóa, thế nhưng có tàn ảnh.
Lâm Lộc hô hấp càng ngày càng nhanh, giọng nói như không phải của chính cậu nữa.
"Các anh tránh ra, tôi phải về nhà......Đừng ngăn tôi, tránh ra......Cho tôi qua đi......Cho tôi qua đi!"
"Ai cậu làm gì —— đừng làm loạn!"
Các nhân viên an ninh nói to.

Nhưng Lâm Lộc không để ý đến, liều mạng giãy giụa,
"Buông tôi ra! Cho tôi trở về......Tôi còn muốn trở về nấu cơm! Trí Viễn ca còn chờ tôi.....Tránh ra.....A!"
Các nhân viên an ninh đều gom lại đây, dùng sức xô đẩy, còn có người đạp lên chân cậu.

Lâm Lộc ngã ngồi trên mặt đất.
Cà chua kia bị bảo an dùng đế giày da cứng rắn dẫm nát nhừ.

Chất lỏng đỏ tươi bắn tung toé, tiến vào trong ánh mắt Lâm Lộc.
Chua xót ập tới, nước mắt lập tức chảy xuống.

Lâm Lộc nằm ở trên mặt đất, một tên bảo an vướng ở trên người cậu, lảo đảo thiếu chút nữa té ngã.

Bảo an xung quanh đều cười vang lên, bảo an kia bị đồng sự cười nhạo, tức khắc thẹn quá hóa giận,
"Còn mẹ nó rất âm hiểm, cố ý vướng ta! Tiện nhân!"
Lời còn chưa dứt, tiếng cười lớn hơn nữa.

Bảo an nóng nảy, một gương mặt béo phì trướng đến đỏ bừng.

Hắn thế nhưng túm lấy côn cảnh vệ đánh lên phía sau lưng Lâm Lộc!
Tiếng cười líu lo mới thôi, không biết ai nói một tiếng "Ta **!"
Lâm Lộc không thể bò dậy, liền nghe được bên tai một trận gió thanh.

Ngay sau đó phía sau lưng là một trận đau nhức, mồ hôi lạnh lập tức xông ra.
—— "Ngươi mẹ nó điên rồi!"
—— "Này nếu là bị bị chụp lại được.....!Ngươi còn muốn ở chỗ này làm gì? Giám đốc mỗi ngày đều nói chung cư xa hoa ở bên miệng, sợ nhất xảy ra vấn đề ảnh hưởng tới thanh danh! Ngươi mẹ nó còn dám ở đại sảnh nơi này đánh người, **!"
—— "Ta ** tại sao lại bất động rồi? Sẽ không chết chứ....."
—— "Sao có thể! Vừa rồi nện ở trên eo......!Phỏng chừng là ngất xỉu.

Thừa dịp không ai nhìn đến, chạy nhanh kéo đi!"
—— "Đúng vậy, thừa dịp giám đốc hiện tại không ở đây......!Mau mau mau!"
Âm thanh mồm năm miệng mười truyền đến lỗ tai.

Lâm Lộc ngắn ngủi thở phì phò, bò dậy không đứng.

Cậu cũng không mất đi ý thức, chỉ là thân thể mềm oặt không dùng được sức lực.

Cậu có thể cảm giác được vài người bắt lấy mắt cá chân cùng cánh tay cậu, nâng kéo đi ra ngoài.
Trước mắt tối sầm lại, bị người nâng rẽ hai ba lần, không biết đi đến con đường nào.

Rốt cuộc, Lâm Lộc bị người vứt trên mặt đất.
Quai hàm tì ở bậc thang cứng rắn bên cạnh.

Lâm Lộc nâng mắt lên, phát hiện mình đã bị ném ở ngoài cửa.
Nơi này là sau hẻm của chung cư.
Bởi vì tiếp giáp khu thương mại, lại là chung cư cao cấp, đường ở bên ngoài tất cả cũng ngăn nắp lượng lệ.

Như là người vận chuyển rác, nhân viên công tác ra vào, yêu cầu tách ra với người trong chung cư.

Cho nên, chung cư đặc biệt xây dựng nguyên một con đường nhỏ để xe rác, vật liệu ra vào.

Đây là lối ra.
Đường ra vào, mấy bậc thang kết hợp với đường nhỏ âm u, bị tường cao che khuất ánh mặt trời.

Ngoài hẻm nhỏ, người đến người đi ở khu thương mại.
Lâm Lộc hoãn hồi lâu mới bò thân lên.

Trước mắt ánh sáng bị bóng của một đoàn người chắn lại, cậu vừa nhấc đầu, nhìn thấy một người bảo an cao che ở trước mặt cậu.
"Các người dựa vào cái gì không cho tôi về nhà......"
"Ngươi còn hăng hái phải không? Không để yên? Vừa rồi đó là ở đại sảnh ta sợ bị giám đốc nhìn thấy, hiện tại tới bên ngoài rồi, ngươi cho rằng ta không dám đánh ngươi?"
Một bên bảo an quát lớn Lâm Lộc, một bên dùng sức đẩy.

Lâm Lộc mất cân bằng, trực tiếp lăn từ bậc cao cầu thang xuống.
Bậc thang đá cẩm thạch cứng rắn, eo Lâm Lộc đập vào thật mạnh.

Cậu đều có thể nghe được xương cốt "Rắc" một tiếng, bên hông truyền đến đau nhức.
Cậu quỳ rạp trên mặt đất, căn bản bò không đứng dậy được..

Chapter
1 Chương 1: Ai Cho Cậu Không Trả Lời Điện Thoại Của Tôi
2 Chương 2: Rượu Mời Không Uống Lại Muốn Uống Rượu Phạt
3 Chương 3: Cứ Như Vậy Để Cậu Hôn Mê Ở Phòng Khách Mặc Cậu Tự Sinh Tự Diệt
4 Chương 4: Cậu Chẳng Qua Chỉ Là Một Phế Vật
5 Chương 5: Thật Sự Đều Là Em Sai Sao
6 Chương 6: Anh Trong Lòng Tôi Thật Sự Không Giống Nhau
7 Chương 7: Chỉ Có Thầy Và Em Lâm Lộc
8 Chương 8: Học Sinh Đánh Lén
9 Chương 9: Anh Ấy Tới Rồi
10 Chương 10: Quỳ Xuống Cầu Tôi Tha Thứ Cho Cậu
11 Chương 11: Không Nghe Lời Liền Cút Cho Tôi!
12 Chương 12: Cậu Chính Là Phế Vật
13 Chương 13: Thay Tôi Quan Sát Cậu Ta
14 Chương 14: Trong Lòng Hắn Có Quỷ Thai
15 Chương 15: Cậu Giữa Bóng Đêm
16 Chương 16: Nghiêm Túc Thực Hiện Âm Mưu
17 Chương 17: Khóc Cái Gì
18 Chương 18: Ở Trong Lòng Ngực Anh Trộm Lấy Một Cái Ôm
19 Chương 19: Bảo Bối Em Đây Là Tìm Chết
20 Chương 20: Mặc Quần Áo Vào! Đừng Khiến Tôi Mất Mặt!
21 Chương 21: Tôi Tới Để Thay Ninh Tổng Dạy Dỗ Vật Nhỏ Này
22 Chương 22: Ngươi Nếu Thích Đem Cậu Ta Tặng Cho Ngươi
23 Chương 23: Ninh Tổng Thân Thể Quan Trọng Ngươi Đến Thay Hắn Chắn Rượu
24 Chương 24: Ninh Trí Viễn Đem Ngươi Tặng Cho Ta! Ngươi Không Nghe Được Sao
25 Chương 25: Ngươi Chạy Sao
26 Chương 26: Được Rồi Không Có Việc Gì
27 Chương 27: Chẳng Qua Chỉ Là Đồ Vật Dưỡng Để Giải Buồn
28 Chương 28: Hồi Ức Đẹp Lại Dễ Vỡ
29 Chương 29: Anh Tối Qua Là Cùng Hắn Ở Bên Nhau Sao
30 Chương 30: Vô Cùng Đau Đớn
31 Chương 31: Vốn Dĩ Cậu Chính Là Thơm Lây Còn Muốn Tiến Thêm Một Thước
32 Chương 32: Bệnh Thoái Hóa Xương Khớp
33 Chương 33: Lại Đây Tôi Có Lời Hỏi Cậu
34 Chương 34: Hắn Gọi Cho Cậu 13 Cuộc Điện Thoại Cậu Biết Không
35 Chương 35: Buông Tha Cậu
36 Chương 36: Nói Cho Hắn Nghe Một Chút Tôi Với Cậu Đang Làm Cái Gì
37 Chương 37: Bên Bạch Vụ Mới Là Chuyện Chính Lâm Lộc Là Cái Gì
38 Chương 38: Bạch Vụ Khi Dễ Lâm Lộc Tôi Nghe Thấy Nhưng Thế Thì Sao
39 Chương 39: Nam Hai Lên Sân Khấu
40 Chương 40: Phong Ba Lại Tới
41 Chương 41: Còn Bao Lâu Nữa Có Thể Nhìn Thấy Cậu Ta
42 Chương 42: Lâm Lộc! Trả Lời Tôi Nói Chuyện!
43 Chương 43: Cái Gì Ninh Tổng Muốn Đích Thân Đến Đây Đón Lâm Lộc Trở Về
44 Chương 44: Lâm Lộc Tôi Cho Cậu Lựa Chọn Một Lần Cuối Cùng
45 Chương 45: Ninh Tổng Ngài Không Cần Làm Bộ Dáng Như Rất Quan Tâm Đến Lâm Lộc!
46 Chương 46: Lâm Lộc Ôm Chặt Tôi
47 Chương 47: Không Phải Nói Lâm Lộc Thất Sủng Sao
48 Chương 48: Cơm Trưa Cuối Cùng
49 Chương 49: Từ Biệt Nhiều Năm Em Thật Sự Không Nghĩ Đến Anh Chút Nào Sao
50 Chương 50: Cái Loại Cảm Giác Nhà Này Lại Về Rồi
51 Chương 51: Còn Dám Đi Gặp Hắn Lá Gan Cậu Không Nhỏ!
52 Chương 52: Không Ai Dám Đối Nghịch Với Tôi!
53 Chương 53: Chính Cậu Ta Quỳ Gối Dưới Lòng Bàn Chân Tôi
54 Chương 54: Lâm Lộc Sẽ Chết Ở Trong Tay Tôi
55 Chương 55: Em Sẽ Làm Thầy Rất Vui Sướng Thầy Tiểu Lộc
56 Chương 56: Quản Cậu Cho Tốt Chuyện Của Tôi Không Liên Quan Đến Cậu
57 Chương 57: Tiểu Lộc Đáng Thương
58 Chương 58: Lệ Hàng Là Tên Đại Biến Thái!!!!!!
59 Chương 59: Không Cần Uổng Phí Sức Lực Thầy Nhất Định Là Con Mồi Của Em!
60 Chương 60: Chuyển Biến
61 Chương 61: Cậu Ta Vô Dụng Như Vậy Rời Khỏi Tôi Sao Được
62 Chương 62: Không Cần Quản Cậu Ta Sống Chết
63 Chương 63: Lâm Lộc Cậu Dám Gạt Tôi
64 Chương 64: Đuổi Ra Khỏi Nhà
65 Chương 66: Cậu Nói Cái Gì Trí Viễn Ca Đuổi Tôi Ra Ngoài!
66 Chương 67: Vứt Bỏ Cậu Tựa Như Dễ Dàng Vứt Bỏ Một Túi Rác
67 Chương 68: Tôi Đột Nhiên Phát Hiện
68 Chương 69: Trước Nay Đồ Tốt Không Bền
69 Chương 70: Khó Có Được Cơ Hội
70 Chương 71: Nhất Biệt Lưỡng Khoang Các Tự An Hảo
71 Chương 72: Không Phải Oan Gia Gặp Nhau
72 Chương 73: Ngươi Không Xứng
73 Chương 74: Còn Không Đứng Lên Đuổi Kịp Tôi
74 Chương 75: Chống Đỡ Ngoài Cửa
75 Chương 76: Loại Người Như Lâm Lộc Nhân Phẩm Không Được
76 Chương 77: Oan Gia Ngõ Hẹp
77 Chương 78: Nếu Là Anh Ấy Yêu Tôi Tại Sao Có Thể Để Mặc Tôi Khổi Sở
78 Chương 79: Tôi Đối Với Lâm Lộc Người Này Có Chút Hứng Thú
79 Chương 80: Một Bữa Cơm Mà Thôi
80 Chương 81: Thời Điểm Ra Đi Cũng Không Có Một Tiếng Tạm Biệt
81 Chương 82: Chân Và Mạng Cậu Tự Mình Chọn Đi
82 Chương 83: Khốn Cảnh
83 Chương 84: Có Bệnh Thì Chữa Nói Mấy Lời Vô Nghĩa Với Tôi Làm Gì
84 Chương 85: Lâu Như Vậy Thế Nhưng Cậu Ta Khôn Gọi Điện Đến Tìm Tôi!
85 Chương 86: Đào Ba Thước Đất Cũng Phải Tìm Cậu Ta Cho Tôi
86 Chương 87: Cậu Lạc Bộ Múa Thoát Y
87 Chương 88: Ninh Trí Viễn
88 Chương 89: Tôi Muốn Đập Tan Câu Lạc Bộ
89 Chương 90: Lâm Lộc Kia Chính Là Sẽ Không Tìm Khách Phế Vật A
90 Chương 91: Đã Để Hắn Đưa Đương Nhiên Muốn Đưa Thứ Tốt Nhất
91 Chương 92: Tôi Không Quen Biết Ông Chủ Nào Hết
92 Chương 93: Chơi Tôi Có Vui Không
93 Chương 94: Video Bại Lộ
94 Chương 95: Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó
95 Chương 96: Tới Cũng Đừng Muốn Chạy
96 Chương 97: Trả Lời Lại Một Cách Mỉa Mai
97 Chương 98: Cho Hắn Một Chút Giáo Huấn
98 Chương 99: Ninh Tiên Sinh! Tôi Cũng Là Con Người
99 Chương 100: Đông Lạnh Đến Sốt Cao
100 Chương 101: Tự Mình Hắt Nước Liếm Từng Giọt Từng Giọt Sạch Sẽ Cho Tôi
101 Chương 102: Rốt Cuộc Cậu Hôn Mê Bao Lâu Mới Bằng Lòng Tỉnh
102 Chương 103: Chân Tướng Là Cái Gì Quan Trọng Sao
103 Chương 104: Tôi Cảm Thấy Cậu Ta Không Cần Thiết Phải Hồi Phục Lại
104 Chương 105: Cái Này Không Có Gì Lấy Độc Trị Độc Mà Thôi
105 Chương 106: Ninh Tổng Rốt Cuộc Ngài Muốn Làm Tới Mức Nào Mới Bằng Lòng Bỏ Qua
106 Chương 107: Anh Thật Sự Sẽ Đến Cứu Em Sao
107 Chương 108: Người Đàn Ông Đeo Mặt Nạ Kia
108 Chương 109: Cậu Phải Cẩn Thận Ninh Trí Viễn!
109 Chương 110: Một Ngày Tù
110 Chương 111: Ninh Tổng Không Xứng Với Anh Không Thì Anh Bỏ Trốn Với Tôi Đi
111 Chương 112: Nói Đi Là Đi Ai Dám Không Phục
112 Chương 113: Tôi Có Một Tòa Nhà
113 Chương 114: Con Gấu Bông Kia Làm Em Nhớ Tới Anh
114 Chương 115: Thỉnh Thoảng Anh Cũng Nên Ủng Hộ Vợ Một Chút
115 Chương 116: Trang Đại Thiếu Coi Trọng Cậu
116 Chương 117: Giống Như Chân Trời Lưu Lạc Người
117 Chương 118: Âm Mưu
118 Chương 119: Âm Mưu Bại Lộ
119 Chương 120: Chua Xót Hỗn Độn
120 Chương 121: Tại Sao Lại Dính Vào Loại Chuyện Này
121 Chương 122: Ngài Tính Xử Lý Lâm Lộc Thế Nào
122 Chương 123: Ninh Trí Viễn Tôi Không Muốn Đi Cùng Anh
123 Chương 124: Quyết Liệt
124 Chương 125: Chúng Sinh Toàn Khổ
125 Chương 126: Quay Đầu Lại Gặp Hắn
126 Chương 127: Cậu Căn Bản Không Phải Con Người
127 Chương 128: Người Giống Như Tôi Sao Sẽ Có Người Đau Lòng
128 Chương 129: Ninh Tổng Ngài Không Thể Đối Với Lâm Ca Tốt Một Chút Sao
129 Chương 130: Bánh Kem Hắn Đưa Tôi Không Muốn Post Full Ở Drive
130 Chương 131: Dùng Mạng Của Cậu Đổi Mạng Của Cô Bé Post Full Ở Drive
131 Chương 132: Ai Có Thể Cứu Mạng Tiểu Mỹ
132 Chương 133: Trở Về Dạ Mị
133 Chương 134: Lâm Lộc Cậu Đi Theo Trang Đại Thiếu Thôi
134 Chương 135: Trang Đại Thiếu Mẹ Nó Là Tên Biến Thái
135 Chương 136: Xé Rách Ngụy Trang
136 Chương 137: Cứu Mạng!
137 Chương 138: Phá Tan
138 Chương 139: Vận Mệnh Đan Chéo Đường Mòn
139 Chương 140: Yên Tâm Ta Sẽ Tìm Được Hắn
140 Chương 141: Chương 142
141 Chương 142: Rời Khỏi Tay Tôi Cậu Cũng Đừng Nghĩ Lại Đi Nữa!
142 Chương 143: Lạt Mềm Buộc Chặt
143 Chương 144: Đừng Tra Tấn Tôi Nữa Lâm Lộc
144 Chương 145: Cùng Lắm Là Gặp Dịp Thì Chơi Ai Lại Thật Tình Hơn So Với Ai
145 Chương 146: Thì Ra Anh Thật Sự Không Để Ý Đến Sự Sống Chết Của Tôi
146 Chương 147: Mẹ Ruột Không Bằng Chó
147 Chương 148: Lại Đẩy Cậu Một Phen
148 Chương 149: Lại Từ Bỏ Cậu Một Phen
149 Chương 150: Chương 151
150 Chương 151: Tôi Biết Anh Chỉ Là Rắc Rối
151 Chương 152: Rơi Vào Vực Sâu
152 Chương 153: Chương 155
153 Chương 154: Chương 156
154 Chương 155: Chương 157
155 Chương 156: Chương 158
156 Chương 157: Lâm Lộc Cậu Tìm Chếtcũng Đừng Trách Tôi!
157 Chương 158: Tình Yêu Của Cậu Chết Không Có Chỗ Chôn
158 Chương 159: Tôi Muốn Con Dao Kia Có Thể Đưa Nó Cho Tôi Không
159 Chương 160: Cáo Biệt Tất Cả Những Thứ Quý Trọng Với Anh
160 Chương 161: Lâm Lộc Muốn Ăn Bún Bò
161 Chương 162: Rượu Mời Không Uống Lại Uống Rượu Phạt
162 Chương 163: Bảo Vệ Bản Thân
163 Chương 164: Táng Hoa Từ
164 Chương 165: Ai Cho Cậu Đọc Truyện Ở Đây
165 Chương 166: Cậu Chỉ Là Một Tên Phế Vật
166 Chương 167: Cái Gì Ninh Tổng Muốn Đích Thân Đến Đây Đón Lâm Lộc Trở Về
167 Chương 168: Ở Trong Lòng Ngực Anh Trộm Lấy Một Cái Ôm
168 Chương 169: Chương 171
169 Chương 170: Ca Anh Không Được Đi
170 Chương 171: Vô Tình Tìm Được
171 Chương 172: Em Thật Sự Sai Rồi
172 Chương 173: Cậu Chỉ Là Một Phế Vật
173 Chương 174: Anh Trong Lòng Tôi Thật Sự Không Giống Nhau
174 Chương 175: Chỉ Có Thầy Và Em Lâm Lộc
175 Chương 176: Tiểu Lộc Đáng Thương
176 Chương 177: Thay Tôi Quan Sát Cậu Ta
177 Chương 178: Trong Lòng Hắn Có Quỷ Thai
178 Chương 179: Cậu Giữa Bóng Đêm
179 Chương 180: Hồ Khô Hiện Bùn Tra Ra Manh Mối
180 Chương 181: Cậu Ấy Không Chết
181 Chương 182: Hối Hận
182 Chương 183: Đảo Nhiệt Đới
183 Chương 184: Khách Không Mời Mà Đến
184 Chương 185: Người Nào Ngươi Muốn Làm Gì!
185 Chương 186: Nhảy Xuống Trực Thăng
186 Chương 187: Đừng Tới Đâynếu Không Tôi Sẽ Nổ Súng!
187 Chương 188: Bản Thân Ninh Tổng Anh
188 Chương 189: Ninh Tổng Ngài Muốn Theo Vợ
189 Chương 190: Thứ Này Thấy Máu Ở Họng Tin Tưởng Tôi Cậu Cần Nó
190 Chương 191: Tiểu Lộc Kỳ Thật Em Không Quên Tôi
191 Chương 192: Dùng Thủ Đoạn Cực Đoan Đưa Cậu Đi
192 Chương 193: Làm Trầm Trọng Thêm Bức Bách
193 Chương 194: Ninh Trí Viễn Anh Làm Tôi Cảm Thấy Ghê Tởm
194 Chương 195: Lâm Lộc Cậu Ấy Lại Hận Tôi Như Vậy
195 Chương 196: Chính Là Chơi Anh Thì Thế Nào
196 Chương 197: Lâm Lộc Vẫn Luôn Là Thói Quen Của Ngài
197 Chương 198: Trước Đây Cậu Ấy Sống Vì Ngài Vậy Về Sau Thì Sao
198 Chương 199: Hắn Là Một Tên Bị Bệnh Thần Kinh
199 Chương 200: Trên Con Đường Truy Thê Ninh Tổng Có Thể Rất Ngu
200 Chương 201: Ninh Tổng Đau Lòng Sao
201 Chương 202: Cùng Lắm Là Anh Ỷ Lại Vào Tôi Thích Anh
202 Chương 203: Thổ Lộ Tiếng Lòng
203 Chương 204: Đứa Trẻ Không Được Mong Chờ
204 Chương 205: Âm Mưu Hiện Lên
205 Chương 206: Em Nhìn Thấy Ngọn Hải Đăng Kia Sao
206 Chương 207: Cháy Nhà Ra Mặt Chuột
207 Chương 208: Xin Lỗi Tôi Không Tin Anh Nói Một Chữ Nào
208 Chương 209: Bỏ Lại Hắn
209 Chương 210: Vì Sao Em Lại Quay Về
210 Chương 211: Đường Mòn Vận Mệnh Giao Nhau
211 Chương 212: Ninh Tiên Sinh Giữa Chúng Tathôi Bỏ Đi
212 Chương 213: Vì Sao Để Tôi Gặp Được Em
213 Chương 214: Dưỡng Con Sâu Độc
214 Chương 215: Tôi Sẽ Đưa Em Trở Lại An Toàn Tôi Đảm Bảo
215 Chương 216: Đi Mà Quay Lại
216 Chương 217: Ninh Trí Viễn Là Tên Khốn Nạn!
217 Chương 218: Ngày Mai Băm Hắn Quăng Ra Cho Chó Ăn!
218 Chương 219: Kiếp Sau Em Không Cần Gặp Lại Tôi
219 Chương 220: Anh Kêu Tôi Ở Lại Chính Anh Chờ Chết Sao
220 Chương 221: Ừm
221 Chương 222: Tiểu Lộc Không Phát Uy Với Anh
222 Chương 223: Tên Này Điên Rồi! Vợ Ơi Cứu Anh!
223 Chương 224: Đm! Vợ Nổ Súng! Đm! Thiếu Chút Nữa Vợ Bắn Chết Tôi!
224 Chương 225: Khúc Nhân Trung Tan Trời Cao Biển Rộng
225 Chương 226: Giáng Sinh Vui Vẻ Chia Tay Vui Vẻ
226 Chương 227: Có Lẽ Là Ngày Mai Có Lẽ Là Vĩnh Viễn
227 Chương 228: Lại Ảo Giác Thấy Cậu
228 Chương 229: Cái Gọi Là Bỏ Lỡ
229 Chương 230: Cút Ra Ngoài Cho Ta
230 Chương 231: Cậu Đã Trở Lại!
231 Chương 232: Núi Sông Lại Tương Phùng
232 Chương 233: Sửa Chữa Đánh Cược!
233 Chương 234: Ninh Cặn Bã Bùng Nổ Hoảng Loạn
234 Chương 235: Ninh Tổng Phá Vỡ
235 Chương 236: Quyết Định Của Lâm Lộc
236 Chương 237: Hắn Nghe Được Cái Gì
237 Chương 238: Từng Bước Sai
238 Chương 239: Không Yêu Tôi Em Lừa Ai Chứ
239 Chương 240: Ngược Công Chúng Tôi Nghiêm Túc
240 Chương 241: Chuyện Cũ Như Gió Kiến Huyết Phong Hầu
241 Chương 242: Bức Đến Đường Chết
242 Chương 243: Nếu Có Thể Nặng Tới Mức
243 Chương 244: Con Mẹ Nó Thật Xui Xẻo
244 Chương 245: Vẻ Mặt Ninh Tổng Sững Sờ
245 Chương 246: Là Ninh Trí Viễn Hắn Không Xứng Với Lâm Lộc Tôi
246 Chương 247: Ninh Tổng Ngài Tìm Người Khác Phục Vụ Ngài Chơi Đi
247 Chương 248: Ninh Tổng Tôi Muốn Hẹn Hò Cùng Người Khác
248 Chương 249: Chỉ Cần Em Còn Cần Tôi Em Muốn Làm Gì Cũng Có Thể
249 Chương 250: Điên Đảo Thế Giới
250 Chương 251: Sơn Vũ Dục Lai Phong Mãn Lâu
251 Chương 252: Xốc Lên Một Góc Chân Tướngsao
252 Chương 253: Không Ra Bài Như Lẽ Thường
253 Chương 254: Thời Buổi Này Làm Chó Còn Phải Tự Buộc Xích Chó Cho Mình
254 Chương 255: Bởi Vì Hắn Không Đáng
255 Chương 256: Anh Là Một Tên Bạn Trai Cũ
256 Chương 257: Ngoài Mạnh Trong Yếu Thôi
257 Chương 258: Một Người Bạn Của Tôi
258 Chương 259: Rốt Cuộc Khi Nào Cậu Mới Nói Ra Chân Tướng
259 Chương 260: Mặt Ab Của Hắn
260 Chương 261: Kính Tử Thần Và Tình Yêu
261 Chương 262: Giấc Mộng Tan Vỡ
262 Chương 263: Giữa Mơ Và Say
263 Chương 264: Giữa Mơ Và Say
264 Chương 265: Thời Gian Như Con Nước Trôi
265 Chương 266: Trước Nay Gương Vỡ Khó Lành
266 Chương 267: Em Nhặt Tôi Về Đi Thôi
267 Chương 268: Lần Này Để Tôi Chết Theo Em
268 Chương 269: Ưm Ngọt
269 Chương 270: Ưm Vẫn Là Ngọt
270 Chương 271: Một Câu Chuyện Tình Yêu Vui Vẻ Lại Có Hơi Chua Như Cát
Chapter

Updated 270 Episodes

1
Chương 1: Ai Cho Cậu Không Trả Lời Điện Thoại Của Tôi
2
Chương 2: Rượu Mời Không Uống Lại Muốn Uống Rượu Phạt
3
Chương 3: Cứ Như Vậy Để Cậu Hôn Mê Ở Phòng Khách Mặc Cậu Tự Sinh Tự Diệt
4
Chương 4: Cậu Chẳng Qua Chỉ Là Một Phế Vật
5
Chương 5: Thật Sự Đều Là Em Sai Sao
6
Chương 6: Anh Trong Lòng Tôi Thật Sự Không Giống Nhau
7
Chương 7: Chỉ Có Thầy Và Em Lâm Lộc
8
Chương 8: Học Sinh Đánh Lén
9
Chương 9: Anh Ấy Tới Rồi
10
Chương 10: Quỳ Xuống Cầu Tôi Tha Thứ Cho Cậu
11
Chương 11: Không Nghe Lời Liền Cút Cho Tôi!
12
Chương 12: Cậu Chính Là Phế Vật
13
Chương 13: Thay Tôi Quan Sát Cậu Ta
14
Chương 14: Trong Lòng Hắn Có Quỷ Thai
15
Chương 15: Cậu Giữa Bóng Đêm
16
Chương 16: Nghiêm Túc Thực Hiện Âm Mưu
17
Chương 17: Khóc Cái Gì
18
Chương 18: Ở Trong Lòng Ngực Anh Trộm Lấy Một Cái Ôm
19
Chương 19: Bảo Bối Em Đây Là Tìm Chết
20
Chương 20: Mặc Quần Áo Vào! Đừng Khiến Tôi Mất Mặt!
21
Chương 21: Tôi Tới Để Thay Ninh Tổng Dạy Dỗ Vật Nhỏ Này
22
Chương 22: Ngươi Nếu Thích Đem Cậu Ta Tặng Cho Ngươi
23
Chương 23: Ninh Tổng Thân Thể Quan Trọng Ngươi Đến Thay Hắn Chắn Rượu
24
Chương 24: Ninh Trí Viễn Đem Ngươi Tặng Cho Ta! Ngươi Không Nghe Được Sao
25
Chương 25: Ngươi Chạy Sao
26
Chương 26: Được Rồi Không Có Việc Gì
27
Chương 27: Chẳng Qua Chỉ Là Đồ Vật Dưỡng Để Giải Buồn
28
Chương 28: Hồi Ức Đẹp Lại Dễ Vỡ
29
Chương 29: Anh Tối Qua Là Cùng Hắn Ở Bên Nhau Sao
30
Chương 30: Vô Cùng Đau Đớn
31
Chương 31: Vốn Dĩ Cậu Chính Là Thơm Lây Còn Muốn Tiến Thêm Một Thước
32
Chương 32: Bệnh Thoái Hóa Xương Khớp
33
Chương 33: Lại Đây Tôi Có Lời Hỏi Cậu
34
Chương 34: Hắn Gọi Cho Cậu 13 Cuộc Điện Thoại Cậu Biết Không
35
Chương 35: Buông Tha Cậu
36
Chương 36: Nói Cho Hắn Nghe Một Chút Tôi Với Cậu Đang Làm Cái Gì
37
Chương 37: Bên Bạch Vụ Mới Là Chuyện Chính Lâm Lộc Là Cái Gì
38
Chương 38: Bạch Vụ Khi Dễ Lâm Lộc Tôi Nghe Thấy Nhưng Thế Thì Sao
39
Chương 39: Nam Hai Lên Sân Khấu
40
Chương 40: Phong Ba Lại Tới
41
Chương 41: Còn Bao Lâu Nữa Có Thể Nhìn Thấy Cậu Ta
42
Chương 42: Lâm Lộc! Trả Lời Tôi Nói Chuyện!
43
Chương 43: Cái Gì Ninh Tổng Muốn Đích Thân Đến Đây Đón Lâm Lộc Trở Về
44
Chương 44: Lâm Lộc Tôi Cho Cậu Lựa Chọn Một Lần Cuối Cùng
45
Chương 45: Ninh Tổng Ngài Không Cần Làm Bộ Dáng Như Rất Quan Tâm Đến Lâm Lộc!
46
Chương 46: Lâm Lộc Ôm Chặt Tôi
47
Chương 47: Không Phải Nói Lâm Lộc Thất Sủng Sao
48
Chương 48: Cơm Trưa Cuối Cùng
49
Chương 49: Từ Biệt Nhiều Năm Em Thật Sự Không Nghĩ Đến Anh Chút Nào Sao
50
Chương 50: Cái Loại Cảm Giác Nhà Này Lại Về Rồi
51
Chương 51: Còn Dám Đi Gặp Hắn Lá Gan Cậu Không Nhỏ!
52
Chương 52: Không Ai Dám Đối Nghịch Với Tôi!
53
Chương 53: Chính Cậu Ta Quỳ Gối Dưới Lòng Bàn Chân Tôi
54
Chương 54: Lâm Lộc Sẽ Chết Ở Trong Tay Tôi
55
Chương 55: Em Sẽ Làm Thầy Rất Vui Sướng Thầy Tiểu Lộc
56
Chương 56: Quản Cậu Cho Tốt Chuyện Của Tôi Không Liên Quan Đến Cậu
57
Chương 57: Tiểu Lộc Đáng Thương
58
Chương 58: Lệ Hàng Là Tên Đại Biến Thái!!!!!!
59
Chương 59: Không Cần Uổng Phí Sức Lực Thầy Nhất Định Là Con Mồi Của Em!
60
Chương 60: Chuyển Biến
61
Chương 61: Cậu Ta Vô Dụng Như Vậy Rời Khỏi Tôi Sao Được
62
Chương 62: Không Cần Quản Cậu Ta Sống Chết
63
Chương 63: Lâm Lộc Cậu Dám Gạt Tôi
64
Chương 64: Đuổi Ra Khỏi Nhà
65
Chương 66: Cậu Nói Cái Gì Trí Viễn Ca Đuổi Tôi Ra Ngoài!
66
Chương 67: Vứt Bỏ Cậu Tựa Như Dễ Dàng Vứt Bỏ Một Túi Rác
67
Chương 68: Tôi Đột Nhiên Phát Hiện
68
Chương 69: Trước Nay Đồ Tốt Không Bền
69
Chương 70: Khó Có Được Cơ Hội
70
Chương 71: Nhất Biệt Lưỡng Khoang Các Tự An Hảo
71
Chương 72: Không Phải Oan Gia Gặp Nhau
72
Chương 73: Ngươi Không Xứng
73
Chương 74: Còn Không Đứng Lên Đuổi Kịp Tôi
74
Chương 75: Chống Đỡ Ngoài Cửa
75
Chương 76: Loại Người Như Lâm Lộc Nhân Phẩm Không Được
76
Chương 77: Oan Gia Ngõ Hẹp
77
Chương 78: Nếu Là Anh Ấy Yêu Tôi Tại Sao Có Thể Để Mặc Tôi Khổi Sở
78
Chương 79: Tôi Đối Với Lâm Lộc Người Này Có Chút Hứng Thú
79
Chương 80: Một Bữa Cơm Mà Thôi
80
Chương 81: Thời Điểm Ra Đi Cũng Không Có Một Tiếng Tạm Biệt
81
Chương 82: Chân Và Mạng Cậu Tự Mình Chọn Đi
82
Chương 83: Khốn Cảnh
83
Chương 84: Có Bệnh Thì Chữa Nói Mấy Lời Vô Nghĩa Với Tôi Làm Gì
84
Chương 85: Lâu Như Vậy Thế Nhưng Cậu Ta Khôn Gọi Điện Đến Tìm Tôi!
85
Chương 86: Đào Ba Thước Đất Cũng Phải Tìm Cậu Ta Cho Tôi
86
Chương 87: Cậu Lạc Bộ Múa Thoát Y
87
Chương 88: Ninh Trí Viễn
88
Chương 89: Tôi Muốn Đập Tan Câu Lạc Bộ
89
Chương 90: Lâm Lộc Kia Chính Là Sẽ Không Tìm Khách Phế Vật A
90
Chương 91: Đã Để Hắn Đưa Đương Nhiên Muốn Đưa Thứ Tốt Nhất
91
Chương 92: Tôi Không Quen Biết Ông Chủ Nào Hết
92
Chương 93: Chơi Tôi Có Vui Không
93
Chương 94: Video Bại Lộ
94
Chương 95: Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó
95
Chương 96: Tới Cũng Đừng Muốn Chạy
96
Chương 97: Trả Lời Lại Một Cách Mỉa Mai
97
Chương 98: Cho Hắn Một Chút Giáo Huấn
98
Chương 99: Ninh Tiên Sinh! Tôi Cũng Là Con Người
99
Chương 100: Đông Lạnh Đến Sốt Cao
100
Chương 101: Tự Mình Hắt Nước Liếm Từng Giọt Từng Giọt Sạch Sẽ Cho Tôi
101
Chương 102: Rốt Cuộc Cậu Hôn Mê Bao Lâu Mới Bằng Lòng Tỉnh
102
Chương 103: Chân Tướng Là Cái Gì Quan Trọng Sao
103
Chương 104: Tôi Cảm Thấy Cậu Ta Không Cần Thiết Phải Hồi Phục Lại
104
Chương 105: Cái Này Không Có Gì Lấy Độc Trị Độc Mà Thôi
105
Chương 106: Ninh Tổng Rốt Cuộc Ngài Muốn Làm Tới Mức Nào Mới Bằng Lòng Bỏ Qua
106
Chương 107: Anh Thật Sự Sẽ Đến Cứu Em Sao
107
Chương 108: Người Đàn Ông Đeo Mặt Nạ Kia
108
Chương 109: Cậu Phải Cẩn Thận Ninh Trí Viễn!
109
Chương 110: Một Ngày Tù
110
Chương 111: Ninh Tổng Không Xứng Với Anh Không Thì Anh Bỏ Trốn Với Tôi Đi
111
Chương 112: Nói Đi Là Đi Ai Dám Không Phục
112
Chương 113: Tôi Có Một Tòa Nhà
113
Chương 114: Con Gấu Bông Kia Làm Em Nhớ Tới Anh
114
Chương 115: Thỉnh Thoảng Anh Cũng Nên Ủng Hộ Vợ Một Chút
115
Chương 116: Trang Đại Thiếu Coi Trọng Cậu
116
Chương 117: Giống Như Chân Trời Lưu Lạc Người
117
Chương 118: Âm Mưu
118
Chương 119: Âm Mưu Bại Lộ
119
Chương 120: Chua Xót Hỗn Độn
120
Chương 121: Tại Sao Lại Dính Vào Loại Chuyện Này
121
Chương 122: Ngài Tính Xử Lý Lâm Lộc Thế Nào
122
Chương 123: Ninh Trí Viễn Tôi Không Muốn Đi Cùng Anh
123
Chương 124: Quyết Liệt
124
Chương 125: Chúng Sinh Toàn Khổ
125
Chương 126: Quay Đầu Lại Gặp Hắn
126
Chương 127: Cậu Căn Bản Không Phải Con Người
127
Chương 128: Người Giống Như Tôi Sao Sẽ Có Người Đau Lòng
128
Chương 129: Ninh Tổng Ngài Không Thể Đối Với Lâm Ca Tốt Một Chút Sao
129
Chương 130: Bánh Kem Hắn Đưa Tôi Không Muốn Post Full Ở Drive
130
Chương 131: Dùng Mạng Của Cậu Đổi Mạng Của Cô Bé Post Full Ở Drive
131
Chương 132: Ai Có Thể Cứu Mạng Tiểu Mỹ
132
Chương 133: Trở Về Dạ Mị
133
Chương 134: Lâm Lộc Cậu Đi Theo Trang Đại Thiếu Thôi
134
Chương 135: Trang Đại Thiếu Mẹ Nó Là Tên Biến Thái
135
Chương 136: Xé Rách Ngụy Trang
136
Chương 137: Cứu Mạng!
137
Chương 138: Phá Tan
138
Chương 139: Vận Mệnh Đan Chéo Đường Mòn
139
Chương 140: Yên Tâm Ta Sẽ Tìm Được Hắn
140
Chương 141: Chương 142
141
Chương 142: Rời Khỏi Tay Tôi Cậu Cũng Đừng Nghĩ Lại Đi Nữa!
142
Chương 143: Lạt Mềm Buộc Chặt
143
Chương 144: Đừng Tra Tấn Tôi Nữa Lâm Lộc
144
Chương 145: Cùng Lắm Là Gặp Dịp Thì Chơi Ai Lại Thật Tình Hơn So Với Ai
145
Chương 146: Thì Ra Anh Thật Sự Không Để Ý Đến Sự Sống Chết Của Tôi
146
Chương 147: Mẹ Ruột Không Bằng Chó
147
Chương 148: Lại Đẩy Cậu Một Phen
148
Chương 149: Lại Từ Bỏ Cậu Một Phen
149
Chương 150: Chương 151
150
Chương 151: Tôi Biết Anh Chỉ Là Rắc Rối
151
Chương 152: Rơi Vào Vực Sâu
152
Chương 153: Chương 155
153
Chương 154: Chương 156
154
Chương 155: Chương 157
155
Chương 156: Chương 158
156
Chương 157: Lâm Lộc Cậu Tìm Chếtcũng Đừng Trách Tôi!
157
Chương 158: Tình Yêu Của Cậu Chết Không Có Chỗ Chôn
158
Chương 159: Tôi Muốn Con Dao Kia Có Thể Đưa Nó Cho Tôi Không
159
Chương 160: Cáo Biệt Tất Cả Những Thứ Quý Trọng Với Anh
160
Chương 161: Lâm Lộc Muốn Ăn Bún Bò
161
Chương 162: Rượu Mời Không Uống Lại Uống Rượu Phạt
162
Chương 163: Bảo Vệ Bản Thân
163
Chương 164: Táng Hoa Từ
164
Chương 165: Ai Cho Cậu Đọc Truyện Ở Đây
165
Chương 166: Cậu Chỉ Là Một Tên Phế Vật
166
Chương 167: Cái Gì Ninh Tổng Muốn Đích Thân Đến Đây Đón Lâm Lộc Trở Về
167
Chương 168: Ở Trong Lòng Ngực Anh Trộm Lấy Một Cái Ôm
168
Chương 169: Chương 171
169
Chương 170: Ca Anh Không Được Đi
170
Chương 171: Vô Tình Tìm Được
171
Chương 172: Em Thật Sự Sai Rồi
172
Chương 173: Cậu Chỉ Là Một Phế Vật
173
Chương 174: Anh Trong Lòng Tôi Thật Sự Không Giống Nhau
174
Chương 175: Chỉ Có Thầy Và Em Lâm Lộc
175
Chương 176: Tiểu Lộc Đáng Thương
176
Chương 177: Thay Tôi Quan Sát Cậu Ta
177
Chương 178: Trong Lòng Hắn Có Quỷ Thai
178
Chương 179: Cậu Giữa Bóng Đêm
179
Chương 180: Hồ Khô Hiện Bùn Tra Ra Manh Mối
180
Chương 181: Cậu Ấy Không Chết
181
Chương 182: Hối Hận
182
Chương 183: Đảo Nhiệt Đới
183
Chương 184: Khách Không Mời Mà Đến
184
Chương 185: Người Nào Ngươi Muốn Làm Gì!
185
Chương 186: Nhảy Xuống Trực Thăng
186
Chương 187: Đừng Tới Đâynếu Không Tôi Sẽ Nổ Súng!
187
Chương 188: Bản Thân Ninh Tổng Anh
188
Chương 189: Ninh Tổng Ngài Muốn Theo Vợ
189
Chương 190: Thứ Này Thấy Máu Ở Họng Tin Tưởng Tôi Cậu Cần Nó
190
Chương 191: Tiểu Lộc Kỳ Thật Em Không Quên Tôi
191
Chương 192: Dùng Thủ Đoạn Cực Đoan Đưa Cậu Đi
192
Chương 193: Làm Trầm Trọng Thêm Bức Bách
193
Chương 194: Ninh Trí Viễn Anh Làm Tôi Cảm Thấy Ghê Tởm
194
Chương 195: Lâm Lộc Cậu Ấy Lại Hận Tôi Như Vậy
195
Chương 196: Chính Là Chơi Anh Thì Thế Nào
196
Chương 197: Lâm Lộc Vẫn Luôn Là Thói Quen Của Ngài
197
Chương 198: Trước Đây Cậu Ấy Sống Vì Ngài Vậy Về Sau Thì Sao
198
Chương 199: Hắn Là Một Tên Bị Bệnh Thần Kinh
199
Chương 200: Trên Con Đường Truy Thê Ninh Tổng Có Thể Rất Ngu
200
Chương 201: Ninh Tổng Đau Lòng Sao
201
Chương 202: Cùng Lắm Là Anh Ỷ Lại Vào Tôi Thích Anh
202
Chương 203: Thổ Lộ Tiếng Lòng
203
Chương 204: Đứa Trẻ Không Được Mong Chờ
204
Chương 205: Âm Mưu Hiện Lên
205
Chương 206: Em Nhìn Thấy Ngọn Hải Đăng Kia Sao
206
Chương 207: Cháy Nhà Ra Mặt Chuột
207
Chương 208: Xin Lỗi Tôi Không Tin Anh Nói Một Chữ Nào
208
Chương 209: Bỏ Lại Hắn
209
Chương 210: Vì Sao Em Lại Quay Về
210
Chương 211: Đường Mòn Vận Mệnh Giao Nhau
211
Chương 212: Ninh Tiên Sinh Giữa Chúng Tathôi Bỏ Đi
212
Chương 213: Vì Sao Để Tôi Gặp Được Em
213
Chương 214: Dưỡng Con Sâu Độc
214
Chương 215: Tôi Sẽ Đưa Em Trở Lại An Toàn Tôi Đảm Bảo
215
Chương 216: Đi Mà Quay Lại
216
Chương 217: Ninh Trí Viễn Là Tên Khốn Nạn!
217
Chương 218: Ngày Mai Băm Hắn Quăng Ra Cho Chó Ăn!
218
Chương 219: Kiếp Sau Em Không Cần Gặp Lại Tôi
219
Chương 220: Anh Kêu Tôi Ở Lại Chính Anh Chờ Chết Sao
220
Chương 221: Ừm
221
Chương 222: Tiểu Lộc Không Phát Uy Với Anh
222
Chương 223: Tên Này Điên Rồi! Vợ Ơi Cứu Anh!
223
Chương 224: Đm! Vợ Nổ Súng! Đm! Thiếu Chút Nữa Vợ Bắn Chết Tôi!
224
Chương 225: Khúc Nhân Trung Tan Trời Cao Biển Rộng
225
Chương 226: Giáng Sinh Vui Vẻ Chia Tay Vui Vẻ
226
Chương 227: Có Lẽ Là Ngày Mai Có Lẽ Là Vĩnh Viễn
227
Chương 228: Lại Ảo Giác Thấy Cậu
228
Chương 229: Cái Gọi Là Bỏ Lỡ
229
Chương 230: Cút Ra Ngoài Cho Ta
230
Chương 231: Cậu Đã Trở Lại!
231
Chương 232: Núi Sông Lại Tương Phùng
232
Chương 233: Sửa Chữa Đánh Cược!
233
Chương 234: Ninh Cặn Bã Bùng Nổ Hoảng Loạn
234
Chương 235: Ninh Tổng Phá Vỡ
235
Chương 236: Quyết Định Của Lâm Lộc
236
Chương 237: Hắn Nghe Được Cái Gì
237
Chương 238: Từng Bước Sai
238
Chương 239: Không Yêu Tôi Em Lừa Ai Chứ
239
Chương 240: Ngược Công Chúng Tôi Nghiêm Túc
240
Chương 241: Chuyện Cũ Như Gió Kiến Huyết Phong Hầu
241
Chương 242: Bức Đến Đường Chết
242
Chương 243: Nếu Có Thể Nặng Tới Mức
243
Chương 244: Con Mẹ Nó Thật Xui Xẻo
244
Chương 245: Vẻ Mặt Ninh Tổng Sững Sờ
245
Chương 246: Là Ninh Trí Viễn Hắn Không Xứng Với Lâm Lộc Tôi
246
Chương 247: Ninh Tổng Ngài Tìm Người Khác Phục Vụ Ngài Chơi Đi
247
Chương 248: Ninh Tổng Tôi Muốn Hẹn Hò Cùng Người Khác
248
Chương 249: Chỉ Cần Em Còn Cần Tôi Em Muốn Làm Gì Cũng Có Thể
249
Chương 250: Điên Đảo Thế Giới
250
Chương 251: Sơn Vũ Dục Lai Phong Mãn Lâu
251
Chương 252: Xốc Lên Một Góc Chân Tướngsao
252
Chương 253: Không Ra Bài Như Lẽ Thường
253
Chương 254: Thời Buổi Này Làm Chó Còn Phải Tự Buộc Xích Chó Cho Mình
254
Chương 255: Bởi Vì Hắn Không Đáng
255
Chương 256: Anh Là Một Tên Bạn Trai Cũ
256
Chương 257: Ngoài Mạnh Trong Yếu Thôi
257
Chương 258: Một Người Bạn Của Tôi
258
Chương 259: Rốt Cuộc Khi Nào Cậu Mới Nói Ra Chân Tướng
259
Chương 260: Mặt Ab Của Hắn
260
Chương 261: Kính Tử Thần Và Tình Yêu
261
Chương 262: Giấc Mộng Tan Vỡ
262
Chương 263: Giữa Mơ Và Say
263
Chương 264: Giữa Mơ Và Say
264
Chương 265: Thời Gian Như Con Nước Trôi
265
Chương 266: Trước Nay Gương Vỡ Khó Lành
266
Chương 267: Em Nhặt Tôi Về Đi Thôi
267
Chương 268: Lần Này Để Tôi Chết Theo Em
268
Chương 269: Ưm Ngọt
269
Chương 270: Ưm Vẫn Là Ngọt
270
Chương 271: Một Câu Chuyện Tình Yêu Vui Vẻ Lại Có Hơi Chua Như Cát