Chương 63: Lâm Lộc Cậu Dám Gạt Tôi

Một lát, nam nhân kia lại trở về.

Phía sau theo vài người đi theo.
"Thế nào?"
"Tôi nhìn xem......Có thể nghe được tôi nói chuyện không?"
Đội viên kia ngồi xổm trước mặt Lâm Lộc, ngón tay mở ra, ở trước mắt cậu quơ quơ.

Hắn móc ra cái đèn pin, chiếu hướng đôi mắt Lâm Lộc, lại hỏi thêm mấy vấn đề.
Lâm Lộc không nhớ rõ mình trả lời như thế nào.
Đội viên kia đứng lên, ôm cánh tay đánh giá cậu.
"Cái này......Vết thương trên người vấn đề không lớn.

Nhưng mà cảm giác chấn thương tâm lý có chút nặng.

Cũng là, tôn tử kia, mềm không được toàn ra tay mạnh bạo, vừa rồi người đều trói lại.

Thời điểm chúng ta tiến vào, hắn bóp miệng cậu ta đổ thứ kia vào."
"Rót thứ gì?"
"Còn có thể là thứ gì.

Cũng may mới vừa rót vào, vấn đề không lớn.

Chúng ta lập tức liền cho cậu ta moi yết hầu."
"Được."
"Đội trưởng, người này là địa vị gì? Cảm giác ngài rất để bụng.

Trăm bận bên trong còn tự mình tới xem cậu ta."
"Đây là anh của Chu Diệu."
"A? Kia chẳng phải là anh vợ ngài......"
"Lăn!"
......
Các đội viên đấu miệng, âm thanh ồn ào.

Lâm Lộc kỳ thật một câu cũng không có thể nghe vào trong đầu.

Giờ phút này trong mộng, mấy thứ này lại trung thực mà tái hiện ra.
"Alo, người kia a."
Đội trưởng kia trên cao nhìn xuống, mũi chân điểm điểm khối ván gỗ trước mặt Lâm Lộc.
Lâm Lộc ngẩng đầu.

Cậu không ngừng run rẩy, khớp hàm gõ gõ rung động.
Có thể là còn sót lại rượu trái cây không nôn ra ra ngoài giờ nổi lên tác dụng vào dạ dày.

Cậu chẳng những lạnh, còn ghê tởm.

Cả người cảm quan đều bị phóng đại, thân thể lại mềm như bông không có sức lực.

Cậu muốn ngồi dậy, lại nhìn qua bên cạnh.
Một đôi giày da bước lại đây, ngăn trở cậu chống dậy thân mình, đưa cậu trở lại tư thế cũ.

Lâm Lộc giống như là con búp bê vải, đội trưởng hơi dùng sức chút, cậu đã lảo đảo, dựa vào khung cửa.
Khung cửa cộm phía sau lưng.

Lâm Lộc đầy mặt đều là mồ hôi, không ngừng thở hổn hển.
Cậu rốt cuộc là uống phaỉ thứ gì? Đã nôm ra một lần, lại còn lợi hại như vậy.

Làm người giờ đây như khúc gỗ dễ dàng bài bố.
Lâm Lộc không dám nghĩ, nếu là đội trị an không tới kịp......Cậu sẽ có kết cục gì.
Nhìn thấy Lâm Lộc cả người đều là mồ hôi lạnh, đội trưởng trị an đội đối diện nhíu nhíu mày.

Hắn kéo lấy một chiếc áo chế phục từ trên người đội viên khác, ném ở trên người Lâm Lộc.
"Mặc vào.

Đi khai khẩu cung.

Sau đó cậu có thể đi."
Lâm Lộc gật gật đầu.

Cậu mơ mơ màng màng nói một câu.
"Cảm ơn."
"Không có gì."
Đội trưởng rời đi.
Không biết ngồi yên bao lâu, một đội viên trị an túm Lâm Lộc lên.
"Đi, đi ghi lời khai."
.....................

Hai mươi phút sau, đội viên trị an hạ bút xuống.
"Đứng lên được không?"
Lâm Lộc gật gật đầu.

Nhưng chỉ là cái gật này động tác đều làm cậu cảm thấy choáng váng, nhịn không được bưng kín miệng.
Khó chịu đến muốn mạng.

Lâm Lộc đoán, có thể là dược hiệu chưa qua đi.
"Vậy đi thôi."
Đội viên trị an cũng không nhìn cậu, vẫy vẫy tay.

Lâm Lộc đỡ cái bàn đứng lên, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ghé vào cái bàn bên cạnh.
"Đi gọi điện thoại, tìm người tới đón cậu, điện thoại còn có thể dùng không?"
Đội viên trị an đỡ cậu đến cạnh cửa, lại bồi thêm một câu.
"A đúng rồi, quần áo để lại."
Lâm Lộc cởi áo ra.

Cậu đổ mồ hôi đầm đìa, cả người đều như là trong nước vớt ra.
Choáng váng, vô lực, ghê tởm.

Trước mắt cậu như toàn là ánh sao, miễn cưỡng chống đỡ thân mình, móc di động ra.
Trong đầu cậu hỗn độn một mảnh, cơ hồ nhớ không nổi tên của mình.
Nhưng kỳ quái chính là, cậu lại biết rõ ràng, cậu muốn gọi cho ai, kêu người kia tới đón cậu về nhà.
Người kia đứng ở đầu danh sách danh bạ.

Hắn tên là "Trí Viễn ca."
Nhưng mà, gọi hai lần, đối diện cũng chưa có người bắt máy.
Trí Viễn ca có phải còn bận không?
Hôm nay sau khi hắn xuất hiện, chỉ ngây người vài phút liền đi rồi.

Hình như anh ấy nói là muốn đi tìm Bạch Vụ.....
Tuy rằng đầu óc ngất đi, nhưng tên "Bạch Vụ" này vẫn là kêu lên trong trong lòng cậu.

Dạ dày phản ứng càng nặng, cậu cơ hồ muốn nhổ ra.

Mà bên cạnh còn có ngưòi khác tới ghi lời khai, tựa hồ ngại cậu vướng víu, có người đẩy cậu một phen.
"Tránh ra một chút!"
Lâm Lộc lảo đảo một bước, đỡ cạnh cửa bước ra.
Đêm đã khuya, bên ngoài lạnh hơn.

Áo cũng cởi ra, trên người Lâm Lộc cũng chỉ có chiếc áo ngắn tay.

Một trận gió thổi tới, Lâm Lộc ôm lấy cánh tay, cuộn ở ven đường.
Mới vừa rồi đội viên ghi lời khai cho cậu ánh mắt thật độc.

Liếc mắt một cái liền nhìn ra tới, kỳ thật Lâm Lộc đã không còn lực, một bước cũng đi không được.
Gọi điện thoại......Nhưng cậu có thể gọi cho ai?
Trí Viễn ca không để ý đến cậu.

Những người khác......Ai sẽ quản cậu?
Gió đêm hiu quạnh, Lâm Lộc lại ngồi đã lâu.

Rốt cuộc móc điện thoại ra, nhìn chằm chằm danh sách cuộc gọi ngây ngốc.

Ngón tay dừng ở trên chữ "Mẹ", lại chậm chạp không nhấn xuống.
Mẹ nếu là biết......Có thể sẽ rất lo lắng? Đã trễ thế này, nều bà còn đưa mình về Lâm gia, có thể lại gặp chuyện......
Cậu cắn môi, chịu đựng ghê tởm, cuối cùng vẫn là nhấn mở dãy số Ninh Trí Viễn.
Gió dần thổi mạnh hơn.

Thật sự rất lạnh.

Dược hiệu hạ, phía sau lưng mồ hôi lạnh bò một tầng lại một tầng, dính ở sau lưng.

Cậu đã có bệnh trạng cũ, đầu lại choáng váng đến lợi hại, không ngừng phát run.
Vẫn như cũ không người nghe máy.
Đột nhiên, một tin nhắn thoại được gửi đến.
Lâm Lộc mở ra, giọng nói Trang Hiểu nôn nóng lập tức xông ra.
"Tiểu Lộc, em rốt cuộc ở nơi nào? Anh đi theo định vị của em, hiện tại đã ở phố quán bar! Bên ngoài quá rối loạn, đều là đội người trị an, em ở nơi nào? Em nhìn thấy tin nhắn thì hãy trả lời anh, vài giờ cũng không sao, anh ở chỗ này chờ em.

Em không báo bình an, anh cũng sẽ không đi.

Nhất định phải trả lời anh, Tiểu Lộc!"
Thì ra là đàn anh.

Anh ấy tới......Trí Viễn ca biết mình gặp đàn anh, sẽ tức giận thì sao?
Nhưng mà mình không có cách nào.

Trí Viễn ca, em thật khó chịu......Em trở về không được......Cũng đi không được......Thật xin lỗi, Trí Viễn ca, em thật sự không còn cách nào......
Ngón tay Lâm Lộc run rẩy, ấn xuống ghi tin nhắn thoại.
"Đàn anh......"
Mới nói hai chữ, giọng Lâm Lộc đột nhiên nghẹn lại.

Nước mắt đại từng giọt rơi xuống, Lâm Lộc bụm mặt, cuộn thành một đoàn, một câu cũng nói không được nữa.
Rất mau, Trang Hiểu chạy đến.

Hắn tựa hồ là liều mạng chạy tới, hắn luôn luôn ôn tồn lễ độ, giờ phút này lại mồ hôi chảy đầy đầu, chật vật bất kham.

Môi Trang Hiểu run rẩy nhìn về phía cậu, một tay ấn cậu ở trong lòng ngực.
"Tiểu Lộc......Tiểu Lộc em không sao chứ......Em dọa anh chết mất.....Em tại sao không nghe điện thoại!"
Mà Lâm Lộc lại ma xui quỷ khiến đột nhiên ngẩng đầu.
Ở con phố đối diện, cậu nhìn thấy mặt Ninh Trí Viễn.
Lâm Lộc đột nhiên giật mình một cái, từ bên đường cái ngồi dậy.

Dưới đèn đường tối tăm, sắc mặt cậu trắng bệch, đầy mặt đều là mồ hôi.
Trái tim thình thịch nhảy ra, cả người đổ mồ hôi đầm đìa.

Lâm Lộc không thở nổi, đôi mắt trợn to, trước mắt vẫn là gương mặt Ninh Trí Viễn như cũ.

Ninh Trí Viễn lạnh lùng nhìn gần cậu, biểu tình trên mặt phảng phất như đối mặt với một đống rác rưởi dơ bẩn!
"Trí Viễn ca.....Em không phải......Em sai rồi, em không nghe lời anh nói......Em không nên đi gặp Lệ Hàng......"
Cậu nói năng lộn xộn, muốn từ trong lồng ngực Trang Hiểu tránh thoát, suy nghĩ muốn giải thích Ninh Trí Viễn giải thích.

Cậu không nghe lời Ninh Trí Viễn nói, vẫn là gặp mặt Lệ Hàng.

Cậu thật sự rất sợ Ninh Trí Viễn sẽ trách cậu......Nhưng cậu đã bị trừng phạt, cậu cũng ăn đến đau khổ!
"Trí Viễn ca, em về sau cũng không dám nữa! Anh đừng đi!"
Nhưng Ninh Trí Viễn xoay người mà đi, bóng dáng kiên định.

Lâm Lộc lập tức khóc ra tới, chuyện cậu sợ hãi nhất cũng thành sự thật?
"Không được! Trí Viễn ca!"
Trong mộng, Lâm Lộc giãy giụa trong ngực Trang Hiểu, nhưng đàn anh ôm ấp đột nhiên nặng như ngàn cân, càng ngày càng chặt, căn bản không có khả năng tránh ra! Cậu hô to, đau khổ cầu xin, âm thanh đều nghẹn ngào mang theo khóc nức nở! Ninh Trí Viễn lại càng đi càng nhanh, ngay vả quay đầu lại nhìn một cái cũng không muốn!
"Không được! Đàn anh, buông em ra! Em muốn đi tìm anh ấy......Vì sao, Trí Viễn ca, cầu xin anh không cần ném bỏ em! Đừng ném em......Cầu xin anh, em sẽ không bao giờ......Đàn anh buông em ra......"
Liền như vậy trơ mắt nhìn Ninh Trí Viễn càng đi càng xa, biến mất ở bóng đêm đen đặc.

Lâm Lộc gào khóc, thở hổn hển.

Cậu ở trong lòng ngực Trang Hiểu lung tung giãy giụa, người nọ ôm ấp lại càng ngày càng gấp, đem cậu vây ở trong đó......
Đột nhiên, một âm thanh dày đặc như lệ quỷ ở bên tai vang lên.
"Vì cái gì muốn đi tìm hắn?"
Lệ Hàng nghiến răng, mang theo hàn khí cười dữ tợn.
"Người ngươi yêu là ta......Cùng nhau xuống địa ngục đi, thầy Tiểu Lộc!"
..............................
"A a a!"
Tiếng thét chói tai nổ vang màng tai Lâm Lộc, cậu bỗng nhiên mở mắt ra, trước mắt là một mảnh ẩm ướt, dính sát vào trên miệng mũi.

Là chăn lông trên giường.

Không biết tại sao gắt gao cuốn lấy, làm cậu cơ hồ hít thở không thông.
Không biết bao lâu, cậu nhận ra, tiếng thét chói tai kia là từ chính miệng mình hét ra.
Lâm Lộc ra khỏi chăn lông, cả người đều run.

Hai tay bưng kín mặt.
Trước mắt một mảnh huyễn quang, bóng dáng mờ nhạt loạn nhảy.

Nước mắt theo khe hở ngón tay không ngừng chảy xuống.
Đây là giấc mơ......Chỉ là giấc mơ......
Nhưng giấc mơ này cơ hồ đánh sập cậu.

Hiện tại trái tim còn ở điên cuồng nhảy lên, cả người khớp xương đều vô cùng đau đớn, đầu cũng càng thêm hôn mê.
Lâm Lộc run rẩy gặm cắn khớp tay mịn, cưỡng bách chính mình bình tĩnh trở lại.
Lại không dừng lại.
Không biết từ nơi nào truyền tới âm thanh, còn có tiếng nhạc.

Lâm Lộc như là bị kinh ngạc đột nhiên ngẩng đầu, run run nhìn xung quanh.

Hồi lâu cậu mới phát hiện, đó là âm thanh của máy chiếu.
Máy chiếu vẫn luôn chạy.

Chỉ là tiết mục vũ đạo Thánh Y Ti đã kết thúc rồi.
Hiện tại xuất hiện ở trên màn ảnh, lại là mặt của Lâm Lộc.
Gương mặt kia tươi cười xán lạn, không nhiễm nửa điểm khói bụi.
Ở trên màn hình, giọng nói nhẹ nhàng của phóng viên truyền đến.

"Lâm Lộc, cậu sắp phải lên sân khấu, cậu có lo lắng không?"
Trên màn ảnh Lâm Lộc thẹn thùng mà lắc lắc đầu.
"Vì cái gì? Đây chính là lần đầu tiên cậu biểu diễn.

Thật sự không lo lắng?"
"Bởi vì thầy và đàn anh tôi đều ở đây.

Tôi và mọi người cùng múa.....Liền đã quên lo lắng."
"Cho nên là đã quên? Mà không phải không có? Cho nên nói đến cùng, bạn học Lâm Lộc đột nhiên đảm đương tiết mục, vẫn là sẽ lo lắng đúng hay không......"
Lâm Lộc mặt đỏ bừng lên, giống như không biết nên nói tiếp như thế nào.

Hình ảnh đột nhiên nhoáng lên, Trang Hiểu chen vào màn ảnh.

Một tay hắn ôm bả vai Lâm Lộc, hướng về phía màn ảnh soái khí mà chớp chớp mắt.
"Làm gì, làm gì vậy? Thấy ngôi sao của khoa vũ đạo chúng tôi ngày mai tỏa sáng, liền truy vấn không để yên? Trang Hiểu tôi giống hoa vàng này, không xứng lên màn ảnh có phải hay không? Tới tới tới, tôi cho cô phỏng vấn, đừng khi dễ tiểu sư đệ tôi.

Cậu ấy còn rất nhiều động tác múa, còn phải điều chỉnh cho tốt đấy, không trả lời phỏng vấn đâu."
Nói, một bàn tay trực tiếp chắn tới trước màn ảnh.
"Làm gì a, Trang sư huynh? Đây chính là học viện yêu cầu phỏng vấn.....Anh cũng quá bất công đi? Người khác đều tùy tiện hỏi được, là Lâm Lộc không được? Aii, cậu tránh ra......Đừng loạn vào máy quay phim của tôi!"
Cùng với âm thanh kháng nghị của nhà báo phóng viên, hình ảnh xiêu xiêu vẹo vẹo, truyền đến từng trận cười vang.

Lâm Lộc ngơ ngác mà nhìn, đáy lòng dâng lên một tia bủn rủn.
Cậu nghĩ tới.

Đây là sau khi cậu tiến vào Thánh Y Ti, lần đầu tiên tham gia biểu diễn đại hình.
Lâm Lộc mới nhập học, cũng trở thành nhân tài kiệt xuất, càng là xưa nay chưa từng có sinh viên mới, đảm nhiệm biểu diễn cũng đàn anh và thầy Tiêu nhân vật quan trọng kia.
Cho nên mới đặc biệt có phóng viên tới đưa tin.

Chẳng qua cậu không tốt ứng phó trường hợp như vậy, Trang Hiểu mới có thể cố ý tới giúp cậu giải vây.
Cậu còn nhớ rõ, sau khi đuổi phóng viên đi, Trang Hiểu liền ôm lấy bờ vai của cậu, chỉ vào trung tâm sân khấu nơi thầy Tiêu đang đứng đối diện với cậu nói.
"Tiểu Lộc, em thấy không? Năm năm sau, em sẽ đứng ở chỗ này.

Em sẽ là trung tâm của toàn bộ sân khấu.

Anh tin tưởng em có thể làm được."
Không phải là hắn.

Mà là Lâm Lộc, làm sao không tin tưởng điểm vững chắc này?
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, năm năm sau, cậu đã thôi học, tư cách tham gia biểu diễn tốt nghiệp cũng không có.....
Trên màn ảnh, hình ảnh còn ở tiếp tục.

Lần đó phỏng vấn là một buổi sáng đầu hạ, ánh mặt trời xán lạn, chiếu rọi bọn họ thanh xuân bức người.
Tại đây trong phòng khách đêm khuya trống vắng, dương quang xa xăm năm ấy đột nhiên không kịp phòng ngừa mà chiếu lại đây, đau đớn mắt Lâm Lộc.
Liền tính dùng sức đè ngực lại, cậu vẫn cảm thấy từng trận đau đớn như cũ.

Ánh mặt trời quá loá mắt, cũng quá trầm trọng.

Dũng khí Lâm Lộc ngẩng đầu xem một cái đều không có.
Không biết lại qua bao lâu, Lâm Lộc còn cuộn mình thành một đoàn như vậy.

Cho đến khi âm thanh mở cửa truyền đến, cậu còn có chút hoảng hốt, chậm một phách mới ngẩng đầu lên.
Cậu nhìn thấy một người thân ảnh cao lớn đứng ở cửa.
Đèn huyền quan không mở, trong phòng khách lại đèn đuốc sáng trưng.

Giao giới rõ ràng giữa sáng và tối, Ninh Trí Viễn đúng lúc đứng ở trong đó.
Dưới ánh đèn, những hoa văn trên chất liệu âu phục của hắn đều nhìn ra rõ nét.

Non nửa cái cằm cũng ở dưới ánh đèn, có vẻ đường cong sắc bén, bên môi mang theo chút nhàn nhạt hồ tra xanh mét.
Nhưng trừ cái này ra, cả khuôn mặt hắn đều biến mất ở nơi tối tăm.
"Trí Viễn ca, anh về rồi?"
Lâm Lộc chợt đứng dậy.

Trái tim cậu không chịu được khống chế mà mạnh mẽ nhảy dựng lên, dưới chân không xong, lảo đảo một cái, làm nguồn điện máy chiếu cũng bị tắt mất.
Tiếng nhạc cùng hình ảnh đột nhiên im lặng.

Thình lình xảy ra giữa yên tĩnh, hai người cách đối diện toàn bộ phòng khách.
Ở cửa, Ninh Trí Viễn mặt vô biểu tình, nghiêng mặt đi, âm thanh biến mất, trên màn hình lớn còn một hình ảnh mờ.

Ninh Trí Viễn nhìn chằm chằm nó, cho đến khi cuối cùng tàn ảnh cũng ảm đạm đi xuống, cuối cùng biến mất.
Trên màn hình không còn gì, Ninh Trí Viễn lại nhìn hồi lâu.
Một lúc sau, tầm mắt hắn mới chậm rãi trở lại trên mặt Lâm Lộc.
"Lại đây."
Trái tim Lâm Lộc tâm đột nhiên đập lỡ một nhịp.
Vẫn là âm sắc quen thuộc như cũ, nhưng mà lại có chút khàn khàn.

Nhưng Lâm Lộc nghe vào trong tai, nhưng mà cảm thấy trong lòng trầm xuống.

Cậu bất an hỏi.
"Trí Viễn ca, anh làm sao vậy?"
Ninh Trí Viễn không trả lời, liền như vậy nhìn hắn.

Trừ bỏ đôi mắt, hắn giống như là một khối đá cẩm thạch.

Vẫn không nhúc nhích, lại áp bách nặng trĩu thần kinh Lâm Lộc.
Mắt hắn như ẩn ở sâu thẳm bóng ma.

Tuy rằng thấy không rõ, Lâm Lộc lại có thể cảm giác được tầm mắt hắn.

Liền đâm vào trên mặt cậu, làm trong lòng cậu phát lạnh.
"Trí Viễn ca......"
Lâm Lộc đã tới trước mặt Ninh Trí Viễn.

Trong lòng cậu càng thêm bất an, giọng gọi người cũng càng mềm.

Không dám nhìn thẳng vào Ninh Trí Viễn, cậu cúi thấp đầu xuống.

Còn cẩn thận mà vươn tay, nhẹ nhàng túm chặt góc áo Ninh Trí Viễn.
Cánh tay lại bị hung hăng nắm lấy.

Lâm Lộc giật mình ngẩng đầu, lại cảm thấy thiên địa vừa chuyển, bị đè ở trên cửa lớn, phía sau lưng đâm ra phanh một tiếng!
"A!......Ô, ô a......"
Nam nhân tay dùng sức đè lại gáy cậu, hung hăng đâm hướng đến mặt mình.

Ninh Trí Viễn dùng răng cắn lấy môi Lâm Lộc, đau đớn sắc bén truyền đến.
"Ô ô......Khụ......"
Mùi thuốc lá hỗn loạn cùng nụ hôn hung tàn, Lâm Lộc chỉ cảm thấy môi thịt đau từng trận, vị rỉ sắt vị thoáng chảy ra bên môi.

Cậu thở hồng hộc, bên hông nhũn ra, cơ hồ muốn trượt xuống.

Nhưng cánh tay Ninh Trí Viễn lại hung hăng thít chặt vòng eo cậu, cả người cậu đều bị nam nhân thân hình cường kiện đè ở phía dưới.

Hai người dính sát vào ở một chỗ, Lâm Lộc căn bản thở không nổi.
Nước mắt Lâm Lộc nước đều bị bức chảy ra.

Theo bản năng đẩy Ninh Trí Viễn ra, để có thể thở dốc một lát.

Nhưng động tác này lại giống như chọc giận Ninh Trí Viễn, hai tay cậu đồng thời bị nắm lấy, lướt qua đỉnh đầu ấn ở trên khung cửa!
"Đau......A!"
Thật sự đau quá......Ninh Trí Viễn dùng sức hung mãnh như vậy, Lâm Lộc chỉ cảm thấy cánh tay đều đã bị bẻ gãy!
Nhưng yếu thế hô đau này không dùng được.

Hai chân Lâm Lộc chợt treo trên không, bên hông mềm thịt đặt ở trên vai Ninh Trí Viễn.

Nam nhân khiêng cậu, vài bước vượt qua phòng khách, vào phòng ngủ, trực tiếp ném cậu ở trên giường.
Thân hình mạnh mẽ trực tiếp áp xuống, Ninh Trí Viễn mặt vô biểu tình như cũ, đáy mắt lại giống như vực sâu.

Một tay hắn tháo cà vạt, vứt trên mặt đất.
"Trí Viễn ca.....Ô a!"
Ngón tay hung tợn bóp chặt cằm cậu, làm mặt cậu nâng lên trên.

Đốt ngón tay dài thẳng, đầu ngón tay rơi vào má thịt.

Lâm Lộc thở hổn hển, đôi mắt hàm chứa nước mắt, nhìn mặt Ninh Trí Viễn.
Một tay khác của người đàn ông lại dùng sức đè chặt bà vai cậu.

Như là vì bảo đảm cậu không có khả năng trốn thoát, càng ngày càng dùng sức, làm Lâm Lộc hô đau ra tiếng.
Ninh Trí Viễn lại mắt điếc tai ngơ.
Rõ ràng là không chút biểu tình.

Như là vạn trượng đóng băng.

Lâm Lộc lại phảng phất lại đọc được dưới lớp băng là sóng gió cuồn cuộn, mang theo vụn băng sắc bén.
Mơ hồ mùi có rượu thoang thoảng, vọt vào xoang mũi Lâm Lộc.

Trong lòng cậu cả kinh, Ninh Trí Viễn tuy rằng hút thuốc, lại cơ hồ không chạm vào cồn.

Hắn nói thứ này sẽ làm người ta đầu óc xúc động, càng là thuốc mệ mềm yếu để tự an ủi mình.
Nhưng hôm nay hắn lại uống rượu......Vì cái gì?
"Trí Viễn ca, anh uống rượu?"
Như cũ không có trả lời.
Ninh Trí Viễn dùng sức nâng cằm cậu lên, môi dừng cắn nơi yếu ớt nhỏ bé ở cổ, hàm răng sắc bến xẹt qua hầu kết.

Lâm Lộc hô hấp đứt quãng, thân mình không khỏi run rẩy, lại một cử động cũng không dám.
Cảm giác bị kẹp tê ngứa rất nhỏ, làm Lâm Lộc hừ nhẹ ra tiếng.

Đè lại bả vạ hắn bả vai cậu ngón tay siết càng chặt, âm thanh Ninh Trí Viễn khàn khàn ở bên tai cậu vang lên.
"Cậu vừa tắm xong?"
"Không......Không có."
Giọng nói Lâm Lộc có chút run rẩy.
"Trí Viễn ca, anh chê trên ngưòi em dơ sao? Em hiện tại đi tắm......"
"Nhưng cậu đã thay quần áo."
"Cái......Ô!"
Thế nhưng hình như là vì không cho cậu nói chuyện, ngón tay trên má cậu lại siết chặt hơn.

Lâm Lộc bị siết đến nửa hé miệng, hàm răng chọc vào khoang miệng non mềm, chật chội mà đau.

Một sợi nước bọt dọc theo khóe miệng cậu chậm rãi chảy xuống.
"Bộ quần áo này của cậu, tôi chưa từng thấy qua......"
Giọng nói Ninh Trí Viễn càng thấp.
"Mua khi nào?"
Đôi mắt Lâm Lộc đột nhiên mở to.
Bộ quần áo này......Đây là cậu ở bệnh viện rửa ruột, cả người đau đớn ra rất nhiều mồ hôi lạnh, cả quần áo đều bị thấm ướt.

Lúc ấy Trang Hiểu phái xe riêng đi mua cho cậu một bộ quần áo......Cậu lúc ấy thay!
Nhưng Trí Viễn ca tại sao biết......Anh ấy sao lại để ý.....
"Nói chuyện."
Ninh Trí Viễn hạ giọng.

Cả người hắn gắn vào trên người Lâm Lộc, chậm rãi ép xuống.

Một đôi mắt lại nhìn chằm chằm mặt Lâm Lộc, ánh mắt đâm vào trái tim phát lạnh.
"Mua khi nào?"
"Là tự em.....Em mấy ngày hôm trước.....Đi ra ngoài dạo phố......"
Lắp bắp nói vài câu, Lâm Lộc cảm giác được Ninh Trí Viễn bất động.

Cậu mới nhẹ nhàng thở ra, lại nghe đến bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ.
"Phải không."
"......"
"Tôi lại cho cậu một lần cơ hội.

Lâm Lộc, cậu tốt nhất không nên gạt tôi."
Ninh Trí Viễn nâng thân mình lên, nhìn chằm chằm đôi mắt Lâm Lộc.
Hắn gằn từng chữ một.
"Cậu hôm nay, làm gì? Quần áo này......Lại là ai mua cho cậu?"
Hàm răng Lâm Lộc hàm siết chặt.

Cậu nhì nhìn ánh mắt Ninh Trí Viễn thâm trầm, bên trong tựa hồ sóng ngầm kích động.

Nhưng cậu không dám ăn ngay nói thật.

Nếu là nói ra tên Trang Hiểu, nhất định phải nói ra chuyện Lệ Hàng.

Cậu lúc trước bởi vì Lệ Hàng đã chọc giận Ninh Trí Viễn một lần, trong văn phòng kia một hồi trừng phạt, làm cậu hiện tại trog lòng nhớ tới đều phát lạnh......
Đặc biệt Trí Viễn ca còn đã cảnh cáo, nếu không nghe lời, sẽ quăng cậu ra ngoài.

Cậu thật sự rất sợ hãi......
Lâm Lộc không nói lời nào, ánh mắt Ninh Trí Viễn ánh càng thêm nặng nề áp xuống, làm cậu cơ hồ thở không nổi.

Lâm Lộc rốt cuộc hạ quyết tâm, lắp bắp mà nói.
"Là tự em.....Đi dạo phố mua a."
"......"
Ninh Trí Viễn trầm mặc một lát.
Hắn trên cao nhìn xuống Lâm Lộc, đỉnh đầu ánh đèn sáng như tuyết làm tầng mắt hắn mạ lên một tầng lưu quang lạnh lùng.

Hồi lâu, hắn mới thấp giọng cười, giọng khàn khàn nói.
"Thật sự?"
Lâm Lộc nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi gật đầu.
Lại không nghĩ sắc mặt Ninh Trí Viễn chợt trầm xuống, vặn bả vai cậu dùng sức lật cậu lại, làm mặt cậu ấn ở trên giường, đầu gối giữ vững eo cậu.

Sau đó một tiếng vang giòn tan, hắn rút dây lưng ra, sạch sẽ lưu loát trói hai cổ tay Lâm Lộc vào một chỗ!
"Không được!"
Con ngươi Lâm Lộc chợt co chặt, một tiếng kêu này đến tê tâm liệt phế.

Đôi tay bị trói chặt đưa lưng về phía Ninh Trí Viễn, cơ hồ giống cậu lúc buổi chiều trong tay Lệ Hàng như đúc!
Tên ma quỷ kia cũng ấn cậu trên mặt đất như vậy, dùng dây thừng hung tợn trói chặt cậu.

Chấn thương tâm lý nháy mắt phủ qua lý trí, Lâm Lộc đột nhiên hoảng sợ.

Cậu căn bản không ý thức được sau lưng là ai, nước mắt chảy ra, liều mạng giãy giụa lên!
"Buông tôi ra, cứu mạng......Không được, cút ngay, tránh xa tôi ra!"
Ninh Trí Viễn dừng một chút.

Lâm Lộc kêu đến quá thảm.

Hắn ngồi dậy, mày nhíu lại, có chần chờ trong nháy mắt.
Ngón tay đường cong rõ ràng ấn ở trên vai Lâm Lộc trên, một tay kia xoa khuôn mặt cậu.

Thân mình Ninh Trí Viễn áp xuống, từ phía sau ôm lấy Lâm Lộc.

Hắn kỳ thật không dùng lực, chỉ là hòa hoãn mà ôm một cái, hắn muốn trấn an người dưới thân không ngừng dãy dụa.
Lại không nghĩ rằng, không đợi mở miệng, ngón tay đã bị Lâm Lộc hung hăng cắn xuống.

Một ngụm này thật sự rất tàn nhẫn.

Ninh Trí Viễn kêu rên một tiếng, trên ngón hiện lên một vòng thật nhiều dấu răng, máu theo khóe môi Lâm Lộc chảy ra.
Nhưng hắn không có rút ngón tay từ trong miệng Lâm Lộc ra.

Hắn mặc cho Lâm Lộc càng ngày càng dùng sức, hàm răng cắm vào, cơ hồ sau đến nhìn thấy xương.
"Lâm Lộc."
Âm thanh Ninh Trí Viễn rất thấp.
"Cậu kháng cự tôi.

Vì cái gì?"
Lâm Lộc lại ở dưới thân hắn kịch liệt thở hổn hển, không ngừng vặn vẹo thân thể, đâu chỉ là kháng cự? Ninh Trí Viễn cảm giác được, cậu ngay cả chình mình chạm vào cũng không muốn, đều căn bản không muốn.
Lúc chạng vạng, bộ dáng Lâm Lộc rúc vào trong lồng ngực Trang Hiểu nháy mắt hiện lên trước mắt.

Ninh Trí Viễn cười nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo chút tàn nhẫn.
"Là bởi vì bộ quần áo này trên người của cậu sao? Ăn mặc như vậy, ngay cả tôi chạm vào cậu một chút đều chịu không nổi?"
Hắn chậm rãi dùng chút sức lực, bắt lấy bả vai Lâm Lộc.

Đầu của hắn hạ thấp xuống, để sát bên tai Lâm Lộc.
"Năm đó, cậu chính là nói qua cậu vĩnh viễn yêu tôi.

Vì tôi, mạng đều có thể không cần.

Như thế nào, hiện tại không yêu? Cũng lười giả bộ nữa sao? Hửm?"
Lời này ra khỏi miệng, Ninh Trí Viễn cảm thấy chính mình có chút buồn cười.
Hắn uống không ít rượu.

Nhưng hắn không có say.

Bằng không, nào còn có thể nhìn ra bộ quần áo này là mới......Đều là Trang Hiểu kia mua cho Lâm Lộc?
Nhưng hắn cũng xác thật sắp say.
Bằng không, nửa điểm không có tác dụng vô nghĩa đó, tại sao lại sẽ đột nhiên buột miệng thốt ra?
Thật giống như thực sự có ai để ý.
Tác giả: Ninh tổng lại không làm người!.

Chapter
1 Chương 1: Ai Cho Cậu Không Trả Lời Điện Thoại Của Tôi
2 Chương 2: Rượu Mời Không Uống Lại Muốn Uống Rượu Phạt
3 Chương 3: Cứ Như Vậy Để Cậu Hôn Mê Ở Phòng Khách Mặc Cậu Tự Sinh Tự Diệt
4 Chương 4: Cậu Chẳng Qua Chỉ Là Một Phế Vật
5 Chương 5: Thật Sự Đều Là Em Sai Sao
6 Chương 6: Anh Trong Lòng Tôi Thật Sự Không Giống Nhau
7 Chương 7: Chỉ Có Thầy Và Em Lâm Lộc
8 Chương 8: Học Sinh Đánh Lén
9 Chương 9: Anh Ấy Tới Rồi
10 Chương 10: Quỳ Xuống Cầu Tôi Tha Thứ Cho Cậu
11 Chương 11: Không Nghe Lời Liền Cút Cho Tôi!
12 Chương 12: Cậu Chính Là Phế Vật
13 Chương 13: Thay Tôi Quan Sát Cậu Ta
14 Chương 14: Trong Lòng Hắn Có Quỷ Thai
15 Chương 15: Cậu Giữa Bóng Đêm
16 Chương 16: Nghiêm Túc Thực Hiện Âm Mưu
17 Chương 17: Khóc Cái Gì
18 Chương 18: Ở Trong Lòng Ngực Anh Trộm Lấy Một Cái Ôm
19 Chương 19: Bảo Bối Em Đây Là Tìm Chết
20 Chương 20: Mặc Quần Áo Vào! Đừng Khiến Tôi Mất Mặt!
21 Chương 21: Tôi Tới Để Thay Ninh Tổng Dạy Dỗ Vật Nhỏ Này
22 Chương 22: Ngươi Nếu Thích Đem Cậu Ta Tặng Cho Ngươi
23 Chương 23: Ninh Tổng Thân Thể Quan Trọng Ngươi Đến Thay Hắn Chắn Rượu
24 Chương 24: Ninh Trí Viễn Đem Ngươi Tặng Cho Ta! Ngươi Không Nghe Được Sao
25 Chương 25: Ngươi Chạy Sao
26 Chương 26: Được Rồi Không Có Việc Gì
27 Chương 27: Chẳng Qua Chỉ Là Đồ Vật Dưỡng Để Giải Buồn
28 Chương 28: Hồi Ức Đẹp Lại Dễ Vỡ
29 Chương 29: Anh Tối Qua Là Cùng Hắn Ở Bên Nhau Sao
30 Chương 30: Vô Cùng Đau Đớn
31 Chương 31: Vốn Dĩ Cậu Chính Là Thơm Lây Còn Muốn Tiến Thêm Một Thước
32 Chương 32: Bệnh Thoái Hóa Xương Khớp
33 Chương 33: Lại Đây Tôi Có Lời Hỏi Cậu
34 Chương 34: Hắn Gọi Cho Cậu 13 Cuộc Điện Thoại Cậu Biết Không
35 Chương 35: Buông Tha Cậu
36 Chương 36: Nói Cho Hắn Nghe Một Chút Tôi Với Cậu Đang Làm Cái Gì
37 Chương 37: Bên Bạch Vụ Mới Là Chuyện Chính Lâm Lộc Là Cái Gì
38 Chương 38: Bạch Vụ Khi Dễ Lâm Lộc Tôi Nghe Thấy Nhưng Thế Thì Sao
39 Chương 39: Nam Hai Lên Sân Khấu
40 Chương 40: Phong Ba Lại Tới
41 Chương 41: Còn Bao Lâu Nữa Có Thể Nhìn Thấy Cậu Ta
42 Chương 42: Lâm Lộc! Trả Lời Tôi Nói Chuyện!
43 Chương 43: Cái Gì Ninh Tổng Muốn Đích Thân Đến Đây Đón Lâm Lộc Trở Về
44 Chương 44: Lâm Lộc Tôi Cho Cậu Lựa Chọn Một Lần Cuối Cùng
45 Chương 45: Ninh Tổng Ngài Không Cần Làm Bộ Dáng Như Rất Quan Tâm Đến Lâm Lộc!
46 Chương 46: Lâm Lộc Ôm Chặt Tôi
47 Chương 47: Không Phải Nói Lâm Lộc Thất Sủng Sao
48 Chương 48: Cơm Trưa Cuối Cùng
49 Chương 49: Từ Biệt Nhiều Năm Em Thật Sự Không Nghĩ Đến Anh Chút Nào Sao
50 Chương 50: Cái Loại Cảm Giác Nhà Này Lại Về Rồi
51 Chương 51: Còn Dám Đi Gặp Hắn Lá Gan Cậu Không Nhỏ!
52 Chương 52: Không Ai Dám Đối Nghịch Với Tôi!
53 Chương 53: Chính Cậu Ta Quỳ Gối Dưới Lòng Bàn Chân Tôi
54 Chương 54: Lâm Lộc Sẽ Chết Ở Trong Tay Tôi
55 Chương 55: Em Sẽ Làm Thầy Rất Vui Sướng Thầy Tiểu Lộc
56 Chương 56: Quản Cậu Cho Tốt Chuyện Của Tôi Không Liên Quan Đến Cậu
57 Chương 57: Tiểu Lộc Đáng Thương
58 Chương 58: Lệ Hàng Là Tên Đại Biến Thái!!!!!!
59 Chương 59: Không Cần Uổng Phí Sức Lực Thầy Nhất Định Là Con Mồi Của Em!
60 Chương 60: Chuyển Biến
61 Chương 61: Cậu Ta Vô Dụng Như Vậy Rời Khỏi Tôi Sao Được
62 Chương 62: Không Cần Quản Cậu Ta Sống Chết
63 Chương 63: Lâm Lộc Cậu Dám Gạt Tôi
64 Chương 64: Đuổi Ra Khỏi Nhà
65 Chương 66: Cậu Nói Cái Gì Trí Viễn Ca Đuổi Tôi Ra Ngoài!
66 Chương 67: Vứt Bỏ Cậu Tựa Như Dễ Dàng Vứt Bỏ Một Túi Rác
67 Chương 68: Tôi Đột Nhiên Phát Hiện
68 Chương 69: Trước Nay Đồ Tốt Không Bền
69 Chương 70: Khó Có Được Cơ Hội
70 Chương 71: Nhất Biệt Lưỡng Khoang Các Tự An Hảo
71 Chương 72: Không Phải Oan Gia Gặp Nhau
72 Chương 73: Ngươi Không Xứng
73 Chương 74: Còn Không Đứng Lên Đuổi Kịp Tôi
74 Chương 75: Chống Đỡ Ngoài Cửa
75 Chương 76: Loại Người Như Lâm Lộc Nhân Phẩm Không Được
76 Chương 77: Oan Gia Ngõ Hẹp
77 Chương 78: Nếu Là Anh Ấy Yêu Tôi Tại Sao Có Thể Để Mặc Tôi Khổi Sở
78 Chương 79: Tôi Đối Với Lâm Lộc Người Này Có Chút Hứng Thú
79 Chương 80: Một Bữa Cơm Mà Thôi
80 Chương 81: Thời Điểm Ra Đi Cũng Không Có Một Tiếng Tạm Biệt
81 Chương 82: Chân Và Mạng Cậu Tự Mình Chọn Đi
82 Chương 83: Khốn Cảnh
83 Chương 84: Có Bệnh Thì Chữa Nói Mấy Lời Vô Nghĩa Với Tôi Làm Gì
84 Chương 85: Lâu Như Vậy Thế Nhưng Cậu Ta Khôn Gọi Điện Đến Tìm Tôi!
85 Chương 86: Đào Ba Thước Đất Cũng Phải Tìm Cậu Ta Cho Tôi
86 Chương 87: Cậu Lạc Bộ Múa Thoát Y
87 Chương 88: Ninh Trí Viễn
88 Chương 89: Tôi Muốn Đập Tan Câu Lạc Bộ
89 Chương 90: Lâm Lộc Kia Chính Là Sẽ Không Tìm Khách Phế Vật A
90 Chương 91: Đã Để Hắn Đưa Đương Nhiên Muốn Đưa Thứ Tốt Nhất
91 Chương 92: Tôi Không Quen Biết Ông Chủ Nào Hết
92 Chương 93: Chơi Tôi Có Vui Không
93 Chương 94: Video Bại Lộ
94 Chương 95: Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó
95 Chương 96: Tới Cũng Đừng Muốn Chạy
96 Chương 97: Trả Lời Lại Một Cách Mỉa Mai
97 Chương 98: Cho Hắn Một Chút Giáo Huấn
98 Chương 99: Ninh Tiên Sinh! Tôi Cũng Là Con Người
99 Chương 100: Đông Lạnh Đến Sốt Cao
100 Chương 101: Tự Mình Hắt Nước Liếm Từng Giọt Từng Giọt Sạch Sẽ Cho Tôi
101 Chương 102: Rốt Cuộc Cậu Hôn Mê Bao Lâu Mới Bằng Lòng Tỉnh
102 Chương 103: Chân Tướng Là Cái Gì Quan Trọng Sao
103 Chương 104: Tôi Cảm Thấy Cậu Ta Không Cần Thiết Phải Hồi Phục Lại
104 Chương 105: Cái Này Không Có Gì Lấy Độc Trị Độc Mà Thôi
105 Chương 106: Ninh Tổng Rốt Cuộc Ngài Muốn Làm Tới Mức Nào Mới Bằng Lòng Bỏ Qua
106 Chương 107: Anh Thật Sự Sẽ Đến Cứu Em Sao
107 Chương 108: Người Đàn Ông Đeo Mặt Nạ Kia
108 Chương 109: Cậu Phải Cẩn Thận Ninh Trí Viễn!
109 Chương 110: Một Ngày Tù
110 Chương 111: Ninh Tổng Không Xứng Với Anh Không Thì Anh Bỏ Trốn Với Tôi Đi
111 Chương 112: Nói Đi Là Đi Ai Dám Không Phục
112 Chương 113: Tôi Có Một Tòa Nhà
113 Chương 114: Con Gấu Bông Kia Làm Em Nhớ Tới Anh
114 Chương 115: Thỉnh Thoảng Anh Cũng Nên Ủng Hộ Vợ Một Chút
115 Chương 116: Trang Đại Thiếu Coi Trọng Cậu
116 Chương 117: Giống Như Chân Trời Lưu Lạc Người
117 Chương 118: Âm Mưu
118 Chương 119: Âm Mưu Bại Lộ
119 Chương 120: Chua Xót Hỗn Độn
120 Chương 121: Tại Sao Lại Dính Vào Loại Chuyện Này
121 Chương 122: Ngài Tính Xử Lý Lâm Lộc Thế Nào
122 Chương 123: Ninh Trí Viễn Tôi Không Muốn Đi Cùng Anh
123 Chương 124: Quyết Liệt
124 Chương 125: Chúng Sinh Toàn Khổ
125 Chương 126: Quay Đầu Lại Gặp Hắn
126 Chương 127: Cậu Căn Bản Không Phải Con Người
127 Chương 128: Người Giống Như Tôi Sao Sẽ Có Người Đau Lòng
128 Chương 129: Ninh Tổng Ngài Không Thể Đối Với Lâm Ca Tốt Một Chút Sao
129 Chương 130: Bánh Kem Hắn Đưa Tôi Không Muốn Post Full Ở Drive
130 Chương 131: Dùng Mạng Của Cậu Đổi Mạng Của Cô Bé Post Full Ở Drive
131 Chương 132: Ai Có Thể Cứu Mạng Tiểu Mỹ
132 Chương 133: Trở Về Dạ Mị
133 Chương 134: Lâm Lộc Cậu Đi Theo Trang Đại Thiếu Thôi
134 Chương 135: Trang Đại Thiếu Mẹ Nó Là Tên Biến Thái
135 Chương 136: Xé Rách Ngụy Trang
136 Chương 137: Cứu Mạng!
137 Chương 138: Phá Tan
138 Chương 139: Vận Mệnh Đan Chéo Đường Mòn
139 Chương 140: Yên Tâm Ta Sẽ Tìm Được Hắn
140 Chương 141: Chương 142
141 Chương 142: Rời Khỏi Tay Tôi Cậu Cũng Đừng Nghĩ Lại Đi Nữa!
142 Chương 143: Lạt Mềm Buộc Chặt
143 Chương 144: Đừng Tra Tấn Tôi Nữa Lâm Lộc
144 Chương 145: Cùng Lắm Là Gặp Dịp Thì Chơi Ai Lại Thật Tình Hơn So Với Ai
145 Chương 146: Thì Ra Anh Thật Sự Không Để Ý Đến Sự Sống Chết Của Tôi
146 Chương 147: Mẹ Ruột Không Bằng Chó
147 Chương 148: Lại Đẩy Cậu Một Phen
148 Chương 149: Lại Từ Bỏ Cậu Một Phen
149 Chương 150: Chương 151
150 Chương 151: Tôi Biết Anh Chỉ Là Rắc Rối
151 Chương 152: Rơi Vào Vực Sâu
152 Chương 153: Chương 155
153 Chương 154: Chương 156
154 Chương 155: Chương 157
155 Chương 156: Chương 158
156 Chương 157: Lâm Lộc Cậu Tìm Chếtcũng Đừng Trách Tôi!
157 Chương 158: Tình Yêu Của Cậu Chết Không Có Chỗ Chôn
158 Chương 159: Tôi Muốn Con Dao Kia Có Thể Đưa Nó Cho Tôi Không
159 Chương 160: Cáo Biệt Tất Cả Những Thứ Quý Trọng Với Anh
160 Chương 161: Lâm Lộc Muốn Ăn Bún Bò
161 Chương 162: Rượu Mời Không Uống Lại Uống Rượu Phạt
162 Chương 163: Bảo Vệ Bản Thân
163 Chương 164: Táng Hoa Từ
164 Chương 165: Ai Cho Cậu Đọc Truyện Ở Đây
165 Chương 166: Cậu Chỉ Là Một Tên Phế Vật
166 Chương 167: Cái Gì Ninh Tổng Muốn Đích Thân Đến Đây Đón Lâm Lộc Trở Về
167 Chương 168: Ở Trong Lòng Ngực Anh Trộm Lấy Một Cái Ôm
168 Chương 169: Chương 171
169 Chương 170: Ca Anh Không Được Đi
170 Chương 171: Vô Tình Tìm Được
171 Chương 172: Em Thật Sự Sai Rồi
172 Chương 173: Cậu Chỉ Là Một Phế Vật
173 Chương 174: Anh Trong Lòng Tôi Thật Sự Không Giống Nhau
174 Chương 175: Chỉ Có Thầy Và Em Lâm Lộc
175 Chương 176: Tiểu Lộc Đáng Thương
176 Chương 177: Thay Tôi Quan Sát Cậu Ta
177 Chương 178: Trong Lòng Hắn Có Quỷ Thai
178 Chương 179: Cậu Giữa Bóng Đêm
179 Chương 180: Hồ Khô Hiện Bùn Tra Ra Manh Mối
180 Chương 181: Cậu Ấy Không Chết
181 Chương 182: Hối Hận
182 Chương 183: Đảo Nhiệt Đới
183 Chương 184: Khách Không Mời Mà Đến
184 Chương 185: Người Nào Ngươi Muốn Làm Gì!
185 Chương 186: Nhảy Xuống Trực Thăng
186 Chương 187: Đừng Tới Đâynếu Không Tôi Sẽ Nổ Súng!
187 Chương 188: Bản Thân Ninh Tổng Anh
188 Chương 189: Ninh Tổng Ngài Muốn Theo Vợ
189 Chương 190: Thứ Này Thấy Máu Ở Họng Tin Tưởng Tôi Cậu Cần Nó
190 Chương 191: Tiểu Lộc Kỳ Thật Em Không Quên Tôi
191 Chương 192: Dùng Thủ Đoạn Cực Đoan Đưa Cậu Đi
192 Chương 193: Làm Trầm Trọng Thêm Bức Bách
193 Chương 194: Ninh Trí Viễn Anh Làm Tôi Cảm Thấy Ghê Tởm
194 Chương 195: Lâm Lộc Cậu Ấy Lại Hận Tôi Như Vậy
195 Chương 196: Chính Là Chơi Anh Thì Thế Nào
196 Chương 197: Lâm Lộc Vẫn Luôn Là Thói Quen Của Ngài
197 Chương 198: Trước Đây Cậu Ấy Sống Vì Ngài Vậy Về Sau Thì Sao
198 Chương 199: Hắn Là Một Tên Bị Bệnh Thần Kinh
199 Chương 200: Trên Con Đường Truy Thê Ninh Tổng Có Thể Rất Ngu
200 Chương 201: Ninh Tổng Đau Lòng Sao
201 Chương 202: Cùng Lắm Là Anh Ỷ Lại Vào Tôi Thích Anh
202 Chương 203: Thổ Lộ Tiếng Lòng
203 Chương 204: Đứa Trẻ Không Được Mong Chờ
204 Chương 205: Âm Mưu Hiện Lên
205 Chương 206: Em Nhìn Thấy Ngọn Hải Đăng Kia Sao
206 Chương 207: Cháy Nhà Ra Mặt Chuột
207 Chương 208: Xin Lỗi Tôi Không Tin Anh Nói Một Chữ Nào
208 Chương 209: Bỏ Lại Hắn
209 Chương 210: Vì Sao Em Lại Quay Về
210 Chương 211: Đường Mòn Vận Mệnh Giao Nhau
211 Chương 212: Ninh Tiên Sinh Giữa Chúng Tathôi Bỏ Đi
212 Chương 213: Vì Sao Để Tôi Gặp Được Em
213 Chương 214: Dưỡng Con Sâu Độc
214 Chương 215: Tôi Sẽ Đưa Em Trở Lại An Toàn Tôi Đảm Bảo
215 Chương 216: Đi Mà Quay Lại
216 Chương 217: Ninh Trí Viễn Là Tên Khốn Nạn!
217 Chương 218: Ngày Mai Băm Hắn Quăng Ra Cho Chó Ăn!
218 Chương 219: Kiếp Sau Em Không Cần Gặp Lại Tôi
219 Chương 220: Anh Kêu Tôi Ở Lại Chính Anh Chờ Chết Sao
220 Chương 221: Ừm
221 Chương 222: Tiểu Lộc Không Phát Uy Với Anh
222 Chương 223: Tên Này Điên Rồi! Vợ Ơi Cứu Anh!
223 Chương 224: Đm! Vợ Nổ Súng! Đm! Thiếu Chút Nữa Vợ Bắn Chết Tôi!
224 Chương 225: Khúc Nhân Trung Tan Trời Cao Biển Rộng
225 Chương 226: Giáng Sinh Vui Vẻ Chia Tay Vui Vẻ
226 Chương 227: Có Lẽ Là Ngày Mai Có Lẽ Là Vĩnh Viễn
227 Chương 228: Lại Ảo Giác Thấy Cậu
228 Chương 229: Cái Gọi Là Bỏ Lỡ
229 Chương 230: Cút Ra Ngoài Cho Ta
230 Chương 231: Cậu Đã Trở Lại!
231 Chương 232: Núi Sông Lại Tương Phùng
232 Chương 233: Sửa Chữa Đánh Cược!
233 Chương 234: Ninh Cặn Bã Bùng Nổ Hoảng Loạn
234 Chương 235: Ninh Tổng Phá Vỡ
235 Chương 236: Quyết Định Của Lâm Lộc
236 Chương 237: Hắn Nghe Được Cái Gì
237 Chương 238: Từng Bước Sai
238 Chương 239: Không Yêu Tôi Em Lừa Ai Chứ
239 Chương 240: Ngược Công Chúng Tôi Nghiêm Túc
240 Chương 241: Chuyện Cũ Như Gió Kiến Huyết Phong Hầu
241 Chương 242: Bức Đến Đường Chết
242 Chương 243: Nếu Có Thể Nặng Tới Mức
243 Chương 244: Con Mẹ Nó Thật Xui Xẻo
244 Chương 245: Vẻ Mặt Ninh Tổng Sững Sờ
245 Chương 246: Là Ninh Trí Viễn Hắn Không Xứng Với Lâm Lộc Tôi
246 Chương 247: Ninh Tổng Ngài Tìm Người Khác Phục Vụ Ngài Chơi Đi
247 Chương 248: Ninh Tổng Tôi Muốn Hẹn Hò Cùng Người Khác
248 Chương 249: Chỉ Cần Em Còn Cần Tôi Em Muốn Làm Gì Cũng Có Thể
249 Chương 250: Điên Đảo Thế Giới
250 Chương 251: Sơn Vũ Dục Lai Phong Mãn Lâu
251 Chương 252: Xốc Lên Một Góc Chân Tướngsao
252 Chương 253: Không Ra Bài Như Lẽ Thường
253 Chương 254: Thời Buổi Này Làm Chó Còn Phải Tự Buộc Xích Chó Cho Mình
254 Chương 255: Bởi Vì Hắn Không Đáng
255 Chương 256: Anh Là Một Tên Bạn Trai Cũ
256 Chương 257: Ngoài Mạnh Trong Yếu Thôi
257 Chương 258: Một Người Bạn Của Tôi
258 Chương 259: Rốt Cuộc Khi Nào Cậu Mới Nói Ra Chân Tướng
259 Chương 260: Mặt Ab Của Hắn
260 Chương 261: Kính Tử Thần Và Tình Yêu
261 Chương 262: Giấc Mộng Tan Vỡ
262 Chương 263: Giữa Mơ Và Say
263 Chương 264: Giữa Mơ Và Say
264 Chương 265: Thời Gian Như Con Nước Trôi
265 Chương 266: Trước Nay Gương Vỡ Khó Lành
266 Chương 267: Em Nhặt Tôi Về Đi Thôi
267 Chương 268: Lần Này Để Tôi Chết Theo Em
268 Chương 269: Ưm Ngọt
269 Chương 270: Ưm Vẫn Là Ngọt
270 Chương 271: Một Câu Chuyện Tình Yêu Vui Vẻ Lại Có Hơi Chua Như Cát
Chapter

Updated 270 Episodes

1
Chương 1: Ai Cho Cậu Không Trả Lời Điện Thoại Của Tôi
2
Chương 2: Rượu Mời Không Uống Lại Muốn Uống Rượu Phạt
3
Chương 3: Cứ Như Vậy Để Cậu Hôn Mê Ở Phòng Khách Mặc Cậu Tự Sinh Tự Diệt
4
Chương 4: Cậu Chẳng Qua Chỉ Là Một Phế Vật
5
Chương 5: Thật Sự Đều Là Em Sai Sao
6
Chương 6: Anh Trong Lòng Tôi Thật Sự Không Giống Nhau
7
Chương 7: Chỉ Có Thầy Và Em Lâm Lộc
8
Chương 8: Học Sinh Đánh Lén
9
Chương 9: Anh Ấy Tới Rồi
10
Chương 10: Quỳ Xuống Cầu Tôi Tha Thứ Cho Cậu
11
Chương 11: Không Nghe Lời Liền Cút Cho Tôi!
12
Chương 12: Cậu Chính Là Phế Vật
13
Chương 13: Thay Tôi Quan Sát Cậu Ta
14
Chương 14: Trong Lòng Hắn Có Quỷ Thai
15
Chương 15: Cậu Giữa Bóng Đêm
16
Chương 16: Nghiêm Túc Thực Hiện Âm Mưu
17
Chương 17: Khóc Cái Gì
18
Chương 18: Ở Trong Lòng Ngực Anh Trộm Lấy Một Cái Ôm
19
Chương 19: Bảo Bối Em Đây Là Tìm Chết
20
Chương 20: Mặc Quần Áo Vào! Đừng Khiến Tôi Mất Mặt!
21
Chương 21: Tôi Tới Để Thay Ninh Tổng Dạy Dỗ Vật Nhỏ Này
22
Chương 22: Ngươi Nếu Thích Đem Cậu Ta Tặng Cho Ngươi
23
Chương 23: Ninh Tổng Thân Thể Quan Trọng Ngươi Đến Thay Hắn Chắn Rượu
24
Chương 24: Ninh Trí Viễn Đem Ngươi Tặng Cho Ta! Ngươi Không Nghe Được Sao
25
Chương 25: Ngươi Chạy Sao
26
Chương 26: Được Rồi Không Có Việc Gì
27
Chương 27: Chẳng Qua Chỉ Là Đồ Vật Dưỡng Để Giải Buồn
28
Chương 28: Hồi Ức Đẹp Lại Dễ Vỡ
29
Chương 29: Anh Tối Qua Là Cùng Hắn Ở Bên Nhau Sao
30
Chương 30: Vô Cùng Đau Đớn
31
Chương 31: Vốn Dĩ Cậu Chính Là Thơm Lây Còn Muốn Tiến Thêm Một Thước
32
Chương 32: Bệnh Thoái Hóa Xương Khớp
33
Chương 33: Lại Đây Tôi Có Lời Hỏi Cậu
34
Chương 34: Hắn Gọi Cho Cậu 13 Cuộc Điện Thoại Cậu Biết Không
35
Chương 35: Buông Tha Cậu
36
Chương 36: Nói Cho Hắn Nghe Một Chút Tôi Với Cậu Đang Làm Cái Gì
37
Chương 37: Bên Bạch Vụ Mới Là Chuyện Chính Lâm Lộc Là Cái Gì
38
Chương 38: Bạch Vụ Khi Dễ Lâm Lộc Tôi Nghe Thấy Nhưng Thế Thì Sao
39
Chương 39: Nam Hai Lên Sân Khấu
40
Chương 40: Phong Ba Lại Tới
41
Chương 41: Còn Bao Lâu Nữa Có Thể Nhìn Thấy Cậu Ta
42
Chương 42: Lâm Lộc! Trả Lời Tôi Nói Chuyện!
43
Chương 43: Cái Gì Ninh Tổng Muốn Đích Thân Đến Đây Đón Lâm Lộc Trở Về
44
Chương 44: Lâm Lộc Tôi Cho Cậu Lựa Chọn Một Lần Cuối Cùng
45
Chương 45: Ninh Tổng Ngài Không Cần Làm Bộ Dáng Như Rất Quan Tâm Đến Lâm Lộc!
46
Chương 46: Lâm Lộc Ôm Chặt Tôi
47
Chương 47: Không Phải Nói Lâm Lộc Thất Sủng Sao
48
Chương 48: Cơm Trưa Cuối Cùng
49
Chương 49: Từ Biệt Nhiều Năm Em Thật Sự Không Nghĩ Đến Anh Chút Nào Sao
50
Chương 50: Cái Loại Cảm Giác Nhà Này Lại Về Rồi
51
Chương 51: Còn Dám Đi Gặp Hắn Lá Gan Cậu Không Nhỏ!
52
Chương 52: Không Ai Dám Đối Nghịch Với Tôi!
53
Chương 53: Chính Cậu Ta Quỳ Gối Dưới Lòng Bàn Chân Tôi
54
Chương 54: Lâm Lộc Sẽ Chết Ở Trong Tay Tôi
55
Chương 55: Em Sẽ Làm Thầy Rất Vui Sướng Thầy Tiểu Lộc
56
Chương 56: Quản Cậu Cho Tốt Chuyện Của Tôi Không Liên Quan Đến Cậu
57
Chương 57: Tiểu Lộc Đáng Thương
58
Chương 58: Lệ Hàng Là Tên Đại Biến Thái!!!!!!
59
Chương 59: Không Cần Uổng Phí Sức Lực Thầy Nhất Định Là Con Mồi Của Em!
60
Chương 60: Chuyển Biến
61
Chương 61: Cậu Ta Vô Dụng Như Vậy Rời Khỏi Tôi Sao Được
62
Chương 62: Không Cần Quản Cậu Ta Sống Chết
63
Chương 63: Lâm Lộc Cậu Dám Gạt Tôi
64
Chương 64: Đuổi Ra Khỏi Nhà
65
Chương 66: Cậu Nói Cái Gì Trí Viễn Ca Đuổi Tôi Ra Ngoài!
66
Chương 67: Vứt Bỏ Cậu Tựa Như Dễ Dàng Vứt Bỏ Một Túi Rác
67
Chương 68: Tôi Đột Nhiên Phát Hiện
68
Chương 69: Trước Nay Đồ Tốt Không Bền
69
Chương 70: Khó Có Được Cơ Hội
70
Chương 71: Nhất Biệt Lưỡng Khoang Các Tự An Hảo
71
Chương 72: Không Phải Oan Gia Gặp Nhau
72
Chương 73: Ngươi Không Xứng
73
Chương 74: Còn Không Đứng Lên Đuổi Kịp Tôi
74
Chương 75: Chống Đỡ Ngoài Cửa
75
Chương 76: Loại Người Như Lâm Lộc Nhân Phẩm Không Được
76
Chương 77: Oan Gia Ngõ Hẹp
77
Chương 78: Nếu Là Anh Ấy Yêu Tôi Tại Sao Có Thể Để Mặc Tôi Khổi Sở
78
Chương 79: Tôi Đối Với Lâm Lộc Người Này Có Chút Hứng Thú
79
Chương 80: Một Bữa Cơm Mà Thôi
80
Chương 81: Thời Điểm Ra Đi Cũng Không Có Một Tiếng Tạm Biệt
81
Chương 82: Chân Và Mạng Cậu Tự Mình Chọn Đi
82
Chương 83: Khốn Cảnh
83
Chương 84: Có Bệnh Thì Chữa Nói Mấy Lời Vô Nghĩa Với Tôi Làm Gì
84
Chương 85: Lâu Như Vậy Thế Nhưng Cậu Ta Khôn Gọi Điện Đến Tìm Tôi!
85
Chương 86: Đào Ba Thước Đất Cũng Phải Tìm Cậu Ta Cho Tôi
86
Chương 87: Cậu Lạc Bộ Múa Thoát Y
87
Chương 88: Ninh Trí Viễn
88
Chương 89: Tôi Muốn Đập Tan Câu Lạc Bộ
89
Chương 90: Lâm Lộc Kia Chính Là Sẽ Không Tìm Khách Phế Vật A
90
Chương 91: Đã Để Hắn Đưa Đương Nhiên Muốn Đưa Thứ Tốt Nhất
91
Chương 92: Tôi Không Quen Biết Ông Chủ Nào Hết
92
Chương 93: Chơi Tôi Có Vui Không
93
Chương 94: Video Bại Lộ
94
Chương 95: Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó
95
Chương 96: Tới Cũng Đừng Muốn Chạy
96
Chương 97: Trả Lời Lại Một Cách Mỉa Mai
97
Chương 98: Cho Hắn Một Chút Giáo Huấn
98
Chương 99: Ninh Tiên Sinh! Tôi Cũng Là Con Người
99
Chương 100: Đông Lạnh Đến Sốt Cao
100
Chương 101: Tự Mình Hắt Nước Liếm Từng Giọt Từng Giọt Sạch Sẽ Cho Tôi
101
Chương 102: Rốt Cuộc Cậu Hôn Mê Bao Lâu Mới Bằng Lòng Tỉnh
102
Chương 103: Chân Tướng Là Cái Gì Quan Trọng Sao
103
Chương 104: Tôi Cảm Thấy Cậu Ta Không Cần Thiết Phải Hồi Phục Lại
104
Chương 105: Cái Này Không Có Gì Lấy Độc Trị Độc Mà Thôi
105
Chương 106: Ninh Tổng Rốt Cuộc Ngài Muốn Làm Tới Mức Nào Mới Bằng Lòng Bỏ Qua
106
Chương 107: Anh Thật Sự Sẽ Đến Cứu Em Sao
107
Chương 108: Người Đàn Ông Đeo Mặt Nạ Kia
108
Chương 109: Cậu Phải Cẩn Thận Ninh Trí Viễn!
109
Chương 110: Một Ngày Tù
110
Chương 111: Ninh Tổng Không Xứng Với Anh Không Thì Anh Bỏ Trốn Với Tôi Đi
111
Chương 112: Nói Đi Là Đi Ai Dám Không Phục
112
Chương 113: Tôi Có Một Tòa Nhà
113
Chương 114: Con Gấu Bông Kia Làm Em Nhớ Tới Anh
114
Chương 115: Thỉnh Thoảng Anh Cũng Nên Ủng Hộ Vợ Một Chút
115
Chương 116: Trang Đại Thiếu Coi Trọng Cậu
116
Chương 117: Giống Như Chân Trời Lưu Lạc Người
117
Chương 118: Âm Mưu
118
Chương 119: Âm Mưu Bại Lộ
119
Chương 120: Chua Xót Hỗn Độn
120
Chương 121: Tại Sao Lại Dính Vào Loại Chuyện Này
121
Chương 122: Ngài Tính Xử Lý Lâm Lộc Thế Nào
122
Chương 123: Ninh Trí Viễn Tôi Không Muốn Đi Cùng Anh
123
Chương 124: Quyết Liệt
124
Chương 125: Chúng Sinh Toàn Khổ
125
Chương 126: Quay Đầu Lại Gặp Hắn
126
Chương 127: Cậu Căn Bản Không Phải Con Người
127
Chương 128: Người Giống Như Tôi Sao Sẽ Có Người Đau Lòng
128
Chương 129: Ninh Tổng Ngài Không Thể Đối Với Lâm Ca Tốt Một Chút Sao
129
Chương 130: Bánh Kem Hắn Đưa Tôi Không Muốn Post Full Ở Drive
130
Chương 131: Dùng Mạng Của Cậu Đổi Mạng Của Cô Bé Post Full Ở Drive
131
Chương 132: Ai Có Thể Cứu Mạng Tiểu Mỹ
132
Chương 133: Trở Về Dạ Mị
133
Chương 134: Lâm Lộc Cậu Đi Theo Trang Đại Thiếu Thôi
134
Chương 135: Trang Đại Thiếu Mẹ Nó Là Tên Biến Thái
135
Chương 136: Xé Rách Ngụy Trang
136
Chương 137: Cứu Mạng!
137
Chương 138: Phá Tan
138
Chương 139: Vận Mệnh Đan Chéo Đường Mòn
139
Chương 140: Yên Tâm Ta Sẽ Tìm Được Hắn
140
Chương 141: Chương 142
141
Chương 142: Rời Khỏi Tay Tôi Cậu Cũng Đừng Nghĩ Lại Đi Nữa!
142
Chương 143: Lạt Mềm Buộc Chặt
143
Chương 144: Đừng Tra Tấn Tôi Nữa Lâm Lộc
144
Chương 145: Cùng Lắm Là Gặp Dịp Thì Chơi Ai Lại Thật Tình Hơn So Với Ai
145
Chương 146: Thì Ra Anh Thật Sự Không Để Ý Đến Sự Sống Chết Của Tôi
146
Chương 147: Mẹ Ruột Không Bằng Chó
147
Chương 148: Lại Đẩy Cậu Một Phen
148
Chương 149: Lại Từ Bỏ Cậu Một Phen
149
Chương 150: Chương 151
150
Chương 151: Tôi Biết Anh Chỉ Là Rắc Rối
151
Chương 152: Rơi Vào Vực Sâu
152
Chương 153: Chương 155
153
Chương 154: Chương 156
154
Chương 155: Chương 157
155
Chương 156: Chương 158
156
Chương 157: Lâm Lộc Cậu Tìm Chếtcũng Đừng Trách Tôi!
157
Chương 158: Tình Yêu Của Cậu Chết Không Có Chỗ Chôn
158
Chương 159: Tôi Muốn Con Dao Kia Có Thể Đưa Nó Cho Tôi Không
159
Chương 160: Cáo Biệt Tất Cả Những Thứ Quý Trọng Với Anh
160
Chương 161: Lâm Lộc Muốn Ăn Bún Bò
161
Chương 162: Rượu Mời Không Uống Lại Uống Rượu Phạt
162
Chương 163: Bảo Vệ Bản Thân
163
Chương 164: Táng Hoa Từ
164
Chương 165: Ai Cho Cậu Đọc Truyện Ở Đây
165
Chương 166: Cậu Chỉ Là Một Tên Phế Vật
166
Chương 167: Cái Gì Ninh Tổng Muốn Đích Thân Đến Đây Đón Lâm Lộc Trở Về
167
Chương 168: Ở Trong Lòng Ngực Anh Trộm Lấy Một Cái Ôm
168
Chương 169: Chương 171
169
Chương 170: Ca Anh Không Được Đi
170
Chương 171: Vô Tình Tìm Được
171
Chương 172: Em Thật Sự Sai Rồi
172
Chương 173: Cậu Chỉ Là Một Phế Vật
173
Chương 174: Anh Trong Lòng Tôi Thật Sự Không Giống Nhau
174
Chương 175: Chỉ Có Thầy Và Em Lâm Lộc
175
Chương 176: Tiểu Lộc Đáng Thương
176
Chương 177: Thay Tôi Quan Sát Cậu Ta
177
Chương 178: Trong Lòng Hắn Có Quỷ Thai
178
Chương 179: Cậu Giữa Bóng Đêm
179
Chương 180: Hồ Khô Hiện Bùn Tra Ra Manh Mối
180
Chương 181: Cậu Ấy Không Chết
181
Chương 182: Hối Hận
182
Chương 183: Đảo Nhiệt Đới
183
Chương 184: Khách Không Mời Mà Đến
184
Chương 185: Người Nào Ngươi Muốn Làm Gì!
185
Chương 186: Nhảy Xuống Trực Thăng
186
Chương 187: Đừng Tới Đâynếu Không Tôi Sẽ Nổ Súng!
187
Chương 188: Bản Thân Ninh Tổng Anh
188
Chương 189: Ninh Tổng Ngài Muốn Theo Vợ
189
Chương 190: Thứ Này Thấy Máu Ở Họng Tin Tưởng Tôi Cậu Cần Nó
190
Chương 191: Tiểu Lộc Kỳ Thật Em Không Quên Tôi
191
Chương 192: Dùng Thủ Đoạn Cực Đoan Đưa Cậu Đi
192
Chương 193: Làm Trầm Trọng Thêm Bức Bách
193
Chương 194: Ninh Trí Viễn Anh Làm Tôi Cảm Thấy Ghê Tởm
194
Chương 195: Lâm Lộc Cậu Ấy Lại Hận Tôi Như Vậy
195
Chương 196: Chính Là Chơi Anh Thì Thế Nào
196
Chương 197: Lâm Lộc Vẫn Luôn Là Thói Quen Của Ngài
197
Chương 198: Trước Đây Cậu Ấy Sống Vì Ngài Vậy Về Sau Thì Sao
198
Chương 199: Hắn Là Một Tên Bị Bệnh Thần Kinh
199
Chương 200: Trên Con Đường Truy Thê Ninh Tổng Có Thể Rất Ngu
200
Chương 201: Ninh Tổng Đau Lòng Sao
201
Chương 202: Cùng Lắm Là Anh Ỷ Lại Vào Tôi Thích Anh
202
Chương 203: Thổ Lộ Tiếng Lòng
203
Chương 204: Đứa Trẻ Không Được Mong Chờ
204
Chương 205: Âm Mưu Hiện Lên
205
Chương 206: Em Nhìn Thấy Ngọn Hải Đăng Kia Sao
206
Chương 207: Cháy Nhà Ra Mặt Chuột
207
Chương 208: Xin Lỗi Tôi Không Tin Anh Nói Một Chữ Nào
208
Chương 209: Bỏ Lại Hắn
209
Chương 210: Vì Sao Em Lại Quay Về
210
Chương 211: Đường Mòn Vận Mệnh Giao Nhau
211
Chương 212: Ninh Tiên Sinh Giữa Chúng Tathôi Bỏ Đi
212
Chương 213: Vì Sao Để Tôi Gặp Được Em
213
Chương 214: Dưỡng Con Sâu Độc
214
Chương 215: Tôi Sẽ Đưa Em Trở Lại An Toàn Tôi Đảm Bảo
215
Chương 216: Đi Mà Quay Lại
216
Chương 217: Ninh Trí Viễn Là Tên Khốn Nạn!
217
Chương 218: Ngày Mai Băm Hắn Quăng Ra Cho Chó Ăn!
218
Chương 219: Kiếp Sau Em Không Cần Gặp Lại Tôi
219
Chương 220: Anh Kêu Tôi Ở Lại Chính Anh Chờ Chết Sao
220
Chương 221: Ừm
221
Chương 222: Tiểu Lộc Không Phát Uy Với Anh
222
Chương 223: Tên Này Điên Rồi! Vợ Ơi Cứu Anh!
223
Chương 224: Đm! Vợ Nổ Súng! Đm! Thiếu Chút Nữa Vợ Bắn Chết Tôi!
224
Chương 225: Khúc Nhân Trung Tan Trời Cao Biển Rộng
225
Chương 226: Giáng Sinh Vui Vẻ Chia Tay Vui Vẻ
226
Chương 227: Có Lẽ Là Ngày Mai Có Lẽ Là Vĩnh Viễn
227
Chương 228: Lại Ảo Giác Thấy Cậu
228
Chương 229: Cái Gọi Là Bỏ Lỡ
229
Chương 230: Cút Ra Ngoài Cho Ta
230
Chương 231: Cậu Đã Trở Lại!
231
Chương 232: Núi Sông Lại Tương Phùng
232
Chương 233: Sửa Chữa Đánh Cược!
233
Chương 234: Ninh Cặn Bã Bùng Nổ Hoảng Loạn
234
Chương 235: Ninh Tổng Phá Vỡ
235
Chương 236: Quyết Định Của Lâm Lộc
236
Chương 237: Hắn Nghe Được Cái Gì
237
Chương 238: Từng Bước Sai
238
Chương 239: Không Yêu Tôi Em Lừa Ai Chứ
239
Chương 240: Ngược Công Chúng Tôi Nghiêm Túc
240
Chương 241: Chuyện Cũ Như Gió Kiến Huyết Phong Hầu
241
Chương 242: Bức Đến Đường Chết
242
Chương 243: Nếu Có Thể Nặng Tới Mức
243
Chương 244: Con Mẹ Nó Thật Xui Xẻo
244
Chương 245: Vẻ Mặt Ninh Tổng Sững Sờ
245
Chương 246: Là Ninh Trí Viễn Hắn Không Xứng Với Lâm Lộc Tôi
246
Chương 247: Ninh Tổng Ngài Tìm Người Khác Phục Vụ Ngài Chơi Đi
247
Chương 248: Ninh Tổng Tôi Muốn Hẹn Hò Cùng Người Khác
248
Chương 249: Chỉ Cần Em Còn Cần Tôi Em Muốn Làm Gì Cũng Có Thể
249
Chương 250: Điên Đảo Thế Giới
250
Chương 251: Sơn Vũ Dục Lai Phong Mãn Lâu
251
Chương 252: Xốc Lên Một Góc Chân Tướngsao
252
Chương 253: Không Ra Bài Như Lẽ Thường
253
Chương 254: Thời Buổi Này Làm Chó Còn Phải Tự Buộc Xích Chó Cho Mình
254
Chương 255: Bởi Vì Hắn Không Đáng
255
Chương 256: Anh Là Một Tên Bạn Trai Cũ
256
Chương 257: Ngoài Mạnh Trong Yếu Thôi
257
Chương 258: Một Người Bạn Của Tôi
258
Chương 259: Rốt Cuộc Khi Nào Cậu Mới Nói Ra Chân Tướng
259
Chương 260: Mặt Ab Của Hắn
260
Chương 261: Kính Tử Thần Và Tình Yêu
261
Chương 262: Giấc Mộng Tan Vỡ
262
Chương 263: Giữa Mơ Và Say
263
Chương 264: Giữa Mơ Và Say
264
Chương 265: Thời Gian Như Con Nước Trôi
265
Chương 266: Trước Nay Gương Vỡ Khó Lành
266
Chương 267: Em Nhặt Tôi Về Đi Thôi
267
Chương 268: Lần Này Để Tôi Chết Theo Em
268
Chương 269: Ưm Ngọt
269
Chương 270: Ưm Vẫn Là Ngọt
270
Chương 271: Một Câu Chuyện Tình Yêu Vui Vẻ Lại Có Hơi Chua Như Cát