Dịch giả: Seraphy, GtaMaster, Jr, Hoa Thần, JediDarkLord
Họ tản ra và hướng về phía bắc, Wesker và Chris ở phía trái đằng sau Barry, Jill và Joseph thì ở bên phải. Ngay phía trước họ là một hàng cây thưa thớt, Jill có thể ngửi thấy mùi dầu đang cháy ngay khi cánh quạt trực thăng đội Alpha chậm dần đi, một làn khói cuốn quanh tán lá. Họ di chuyển nhanh qua khu rừng, lúc ẩn lúc hiện dưới tán cây. Mùi nồng của thông, mặt đất bị bao phủ bởi mùi cháy, mùi acid càng lúc nồng nặc hơn. Từ ánh sáng yếu ớt trước mắt họ, Jill thấy một khoảng trống ngay phía trước đám cỏ mềm cao đó.
“Tôi thấy rồi, ngay phía trước!”
Tim Jill đập nhanh hơn theo tiếng hét của Barry, họ bắt đầu chạy, cố gắng bắt kịp người dẫn đường họ.
Cô lao ra từ một xác cây, Joseph ngay bên cạnh. Barry đã tới cạnh chiếc trực thăng, Chris và Wesker ngay phía sau. Khói vẫn bốc lên từ cái máy hỏng, nhưng nó đang nhỏ dần đi. Nếu đã có một đám cháy thì nó đã tắt rồi.
Cô và Joseph đến cạnh những người khác và dừng lại, chăm chú quan sát, họ xem xét hiện trường, trong lúc đó không ai nói gì cả. Tấm thân rộng, dài của chiếc trực thăng vẫn nguyên vẹn, không một vết trầy. Cần đáp có vẻ bị cong, nhưng ngoài nó và làn khói đang tan dần từ cánh quạt thì chẳng có gì hư hại cả. Cửa khoang sau mở, tia sáng từ cây bút laser của Wesker cho họ thấy cái khoang không hư hại gì. Từ những gì cô có thể thấy, đa số trang bị của đội Bravo vẫn còn trong khoang.
Vậy thì họ ở đâu?
Thật không hiểu nổi. Đã mười lăm phút từ lần liên lạc cuối cùng của họ, nếu có người bị thương, họ đã ở lại. Và nếu họ quyết định rời khỏi đây, tại sao họ lại bỏ dụng cụ ở lại chứ?
Wesker đưa cây đèn cho Joseph và hất đầu về phía khoang lái.
“Kiểm tra nó đi.Những người còn lại tản ra, tìm kiếm xem có dấu vết nào của cuộc đụng độ không. Nếu tìm được bất cứ gì, cho tôi biết. Và hãy cảnh giác.”
Jill đứng thêm một lúc lâu, nhìn chiếc trực thăng đang bốc khói và tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy ra.
Enrico có nói gì đó về trục trặc, vậy thì ổn thôi, đội Bravo đã hạ cánh. Chuyện gì đã xảy ra kế đó? Điều gì khiến họ từ bỏ cơ hội tốt nhất để được tìm thấy, bỏ lại dụng cụ cấp cứu, vũ khí - Jill thấy vài áo vest chống đạn vứt bừa bãi cạnh cửa khoang và lắc đầu, thêm nó vào danh sách những hành động kì quái đang ngày một tăng thêm.
Cô bắt đầu gia nhập cuộc tìm kiếm thì Joseph bước ra khỏi buồng lái, trông có vẻ bối rối. Cô nán lại nghe cậu ta báo cáo và đưa lại chiếc đèn cho Wesker. đồng thời nhún vai.
“Tôi không biết chuyện gì xảy ra nữa. Cái cần cong là kết quả của vụ hạ cánh ép buộc, nhưng ngoài hệ thống điện, mọi thứ đều ổn cả.”
Wesker thở dài, lên giọng đủ cho những người khác nghe thấy: “Quây tròn lại nào mọi người, cách xa ba mét, mở rộng ra khi chúng ta di chuyển!”
Jill lại đứng cạnh Chris và Barry, hai người họ vừa rà soát mặt đất dưới chân vừa chậm rãi di chuyển về phía đông và đông bắc chiếc trực thăng. Wesker bước vào khoang, tìm kiếm trong bóng tối với cây bút của hắn. Joseph hướng về phía tây. Cỏ dại khô bị họ đạp gẫy trên đường mở rộng vòng tròn, âm thanh duy nhất trong bầu không khí yên tĩnh ấm áp phát ra từ động cơ trực thăng đội Alpha ở phía xa. Jill sử dụng đôi giày tìm kiếm trong mặt đất được bao phủ rậm rạp, gạt qua những bụi cỏ cao với từng bước chân. Trong vài khoảnh khắc nữa bầu trời sẽ trở nên quá tối để có thể thấy bất cứ cái gì, họ cần đèn pin, thứ mà đội Bravo đã bỏ lại…
Bất ngờ Jill dừng lại, lắng nghe. Âm thanh rì rào giòn giã từ những bước chân của những đồng đội khác, tiếng quạt trực thăng từ phía xa, ngoài ra không có bất kì tiếng động nào. Không một tiếng hót, một tiếng ríu rít, chẳng có gì cả. Họ đang ở trong rừng, vào giữa mùa hè, đâu rồi những con thú, sâu bọ? Khu rừng im lặng một cách lạ kì, chỉ có âm thanh của con người. Lần đầu tiên từ khi họ đáp xuống, Jill cảm thấy sợ.
Cô định gọi những người khác thì Joseph la lên từ phía sau họ, giọng cậu ta cao và hoảng loạn:
“Này! Ở đây!”
Jill bắt đầu chạy ngược trở lại, trông thấy Chris và Barry cũng làm y vậy. Wesker vẫn đang ở chỗ chiếc trực thăng, rút vũ khí sẵn sàng và hướng thẳng về phía tiếng la của Joseph rồi chạy nhanh đến.
Trong ánh sáng mập mờ, Jill có thể thấy dáng lờ mờ của Joseph, cúi xuống một đám cỏ cao gần đám cây cách chiếc trực thăng độ một trăm bước. Theo bản năng, cô rút vũ khí và lên đạn, đột nhiên cô cảm thấy bị lấn át bởi cảm giác về mối hiểm họa sắp ập xuống.
Joseph đứng dậy, cầm cái gì đó, và gào lên trước khi làm rơi nó xuống, đôi mắt mở to kinh hoàng.
Trong khoảnh khắc, ý thức của Jill không tin nổi vào vật vừa ở trong tay Joseph.
Khẩu súng ngắn của S.T.A.R.S., khẩu Beretta.
Jill chạy nhanh hơn, bắt kịp Wesker.
Một phần thân người nắm khẩu súng, bị đứt chỗ cổ tay.
Có tiếng gầm gừ sâu trong yết hầu phát ra đằng sau Joseph, từ bóng tối của lùm cây. Một con thú, và lại thêm một con nữa, những hình hài mạnh mẽ lao ra từ khu rừng, bám lấy Joseph và vật cậu ta xuống.
“Joseph!”
Tiếng thét của Jill vang vào tai anh, Chris rút vũ khí và dừng lại, cố ngắm chính xác vào đám quái vật đang tấn công Joseph. Cây bút của Wesker chiếu một luồng sáng nhỏ nhảy khắp người đám sinh vật đang lồng lộn, phác họa rõ ràng cơn ác mộng. Thân hình Joseph bị ba con dã thú che mất, chúng đang cắn xé cậu ta bằng những hàm răng đang chảy dãi. Chúng có kích cỡ và hình dạng như loài chó, có lẽ bự như chó chăn cừu giống Đức, trừ việc chúng không có da và lông. Từng đám gân và thớ thịt đỏ và ướt sáng lên dưới ánh sáng lập lòe từ tay Wesker, đám sinh vật giống chó cắn xé trong cơn điên dại khát máu.
Joseph gào lên bằng giọng yếu ớt lắp bắp khi cậu khuỵu xuống trước những kẻ tấn công man dại, máu tuôn ra từ nhiều vết thương. Tiếng hét của kẻ sắp chết. Không còn thời gian để lãng phí, Chris nhắm và bắn.
Ba viên đạn trúng thẳng vào một con chó, viên thứ tư đi chệch lên trên. Con quái vật rớt xuống kêu lên ăng ẳng, nhưng vẫn cố chồm dậy. Hai con thú còn lại tiếp tục cuộc tấn công của chúng không màng đến tiếng súng chói tai. Chris nhìn kinh hoàng, một trong đám chó lâu la địa ngục chồm lên và xé rách cổ họng Joseph để lộ ra xương trắng và đám sụn đẫm máu.
Đội S.T.A.R.S. nổ súng, bắn một làn mưa đạn vào những kẻ giết Joseph. Máu bắn vào không trung, đám chó vẫn cố chồm tới cái xác đang co giật mặc cho đạn đục lỗ trên đám thịt lạ kỳ của chúng. Với một loạt tiếng tru chói tai cuối cùng, chúng ngã xuống và không đứng dậy nữa.
“Ngừng bắn!”
Chris rời ngón khỏi cò súng nhưng vẫn chĩa vào đám sinh vật nằm bất động, tay anh co giật trong cơn kích động muốn xả thêm vào con quái vật ấy. Hai trong số chúng vẫn còn gầm gừ qua hơi thở gấp. Con thứ ba nằm bất động cạnh cái xác bị xé nát của Joseph.
Đáng lẽ chúng phải chết rồi chứ, chúng phải chết ngay từ những phát súng đầu rồi! Chúng là cái quái gì đây?
Wesker tiến thêm một bước lại gần những kẻ giết người trước mặt họ khi chung quanh tiếng tru vang vọng ngập trong không khí ấm áp ban đêm, âm thanh những con dã thú điên cuồng đang xông đến đội S.T.A.R.S. từ mọi hướng.
“Quay trở lại trực thăng ngay!”, Wesker hét lên.
Chris chạy, Barry, Jill phía trước anh và Wesker đang dần bắt kịp. Bốn người họ chạy băng qua rừng cây tối như mực, những cành cây khuất quất vào họ trong khi tiếng tru càng to hơn và nhiều hơn.
Wesker quay lại và bắn loạn xạ vào rừng cây khi họ chạy đến chỗ chiếc trực thăng đợi sẵn, cánh quạt của nó đã quay rồi. Chris cảm thấy một tia hi vọng quét qua: “Brad chắc đã nghe tiếng súng. Họ vẫn còn một cơ hội...”
Chris có thể nghe thấy tiếng những sinh vật đằng sau lưng họ, tiếng xào xạc từ những thân hình gân guốc chạy băng qua những tàn cây. Anh cũng có thể thấy gương mặt tái xanh, đôi mắt mở to của Brad, ánh sáng phản chiếu từ bộ điều khiển lên gương mặt hoảng loạn của anh. Anh ta đang gào lên điều gì đó nhưng tiếng gầm của động cơ đang nhấn chìm tất cả, một luồng gió khuấy tung cánh đồng như bãi biển đang gợn sóng.
“Thêm mười lăm bước nữa, gần tới rồi.”
Bất ngờ, chiếc trực thăng lao lên không trung, xoay vòng một cách man rợ. Chris bắt gặp một thoáng sự kinh hoàng tột độ trên gương mặt Brad, một sự hoang mang không tưởng khi cậu ta bám lấy cần điều khiển.
“Không! Đừng đi!”, Chris gào lên, nhưng cái thang vịn lắc lư đã ra khỏi tầm với, chiếc trực thăng chúi nhủi về phía trước và xa dần họ biến mất vào màn đêm bao la.
Họ sẽ chết mất!
""Vickers, đồ khốn!""
Wesker lại xoay người tiếp tục bắn, và nhận được những tiếng kêu quằn quại trong đau đớn từ những kẻ đang truy đuổi họ. Chúng có ít nhất bốn con đang tiến gần họ rất nhanh.
“Chạy tiếp đi!”, Hắn thét lên, cố sức chống đỡ trong khi mọi người đang loạng choạng, tiếng kêu từ những con chó quái dị thôi thúc họ hành động nhanh hơn nữa. Âm thanh của chiếc trực thăng đang nhạt dần đi, tên Vickers hèn nhát đã đem cơ hội trốn thoát của họ đi cùng với hắn.
Wesker lại bắn, viên đạn bay xa, và hắn thấy thêm một hình thù tham gia cuộc săn. Những con chó nhanh kinh khủng. Họ chẳng có cơ may nào, trừ khi…
Ngôi biệt thự!
“Sang phải, hướng một giờ!”, Wesker thét, hy vọng cảm giác phương hướng của hắn vẫn còn nhạy bén. Họ không thể chạy thoát đám sinh vật đó, nhưng có lẽ họ có thể giữ cho chúng không lại gần họ.
Hắn xoay lại và bắn viên đạn cuối cùng trong băng.
“Hết đạn!”
Lấy băng đạn rỗng ra khỏi súng, hắn lục tìm băng còn lại trong thắt lưng trong khi đó Barry và Chris bắn yểm trợ, những viên đạn bay qua hắn và găm vào đám đông đang tiến đến. Wesker lắp băng mới vào vừa lúc họ vượt qua khoảng đồng trống rồi lại tiếp tục lao vào một rừng cây tối khác.
Họ vừa chạy vừa né xuyên qua khu rừng, băng qua khu đất không bằng phẳng, theo sau là lũ chó giết người. Hít một hơi thật sâu, Wesker tưởng tượng hắn có thể ngửi thấy mùi thịt thối rữa hôi hám của đám quái vật khi chúng thu hẹp khoảng cách, và bằng cách nào đó hắn lại chạy nhanh hơn.
“Đáng lẽ chúng ta phải đến rồi, mình bị mụ mẫm rồi chắc…”
Chris trông thấy nó trước tiên xuyên qua những cái bóng nhỏ của rừng cây, ngôi nhà kì quái mờ mờ được ánh trăng sớm chiếu rọi.
“Đằng kia! Chạy tới ngôi nhà đó!”
Bên ngoài nó có vẻ bị bỏ hoang, những miếng đá và gỗ đắt tiền của ngôi biệt thự khổng lồ đổ nát và tối. Kích thước thật sự của ngôi nhà được che lấp bởi khu rừng tăm tối và rậm rạp chung quanh nó, cô lập nó với khu rừng. Cái cổng vòm vĩ đại phía trước là một cánh cửa đôi, lựa chọn duy nhất của họ để trốn thoát.
Wesker nghe thấy tiếng táp của đôi hàm mạnh mẽ phía sau hắn và hắn bắn ngay phía phát ra âm thanh bằng trực giác và chạy đến ngôi biệt thự. Một tiếng kêu và con vật đó ngã xuống, tiếng kêu những anh em của nó to hơn bao giờ hết do tác động của cuộc rượt đuổi.
Jill đến được cánh cổng trước, dùng một bên vai tông thẳng vào cánh cửa gỗ nặng đồng thời xoay nắm cửa. Thật không ngờ, chúng mở toang ra, ánh sáng tuôn ra ngoài rọi lên những bậc thềm đá dẫn đến cửa, soi sáng con đường của họ. Cô quay lại và bắt đầu bắn, yểm trợ cho ba người đang chạy hộc tốc đến lối thoát trong bóng đêm.
Họ chạy thẳng vào tòa biệt thự, Jill xông vào sau cùng và Barry dùng tấm thân đồ sộ của mình dộng thẳng vào cánh cửa, đóng chúng lại trước những tiếng sủa của lũ sinh vật. Anh khuỵu xuống dựa lưng vào nó, mặt đỏ và đầy mồ hôi, cùng lúc Chris tìm thấy chốt khóa và kéo chúng lại.
Họ đã làm được. Ngoài kia, lũ chó vẫn tru và cố gắng cào vô vọng vào hai cánh cửa chắc chắn.
Wesker hít một hơi sâu bầu không khí mát, tĩnh lặng trong căn phòng sáng sủa và thở hắt ra. Như hắn đã biết, ngôi nhà Spencer không hề bị bỏ hoang. Và bây giờ họ đều ở đây, mọi tính toán kĩ lưỡng của hắn đều tiêu tùng.
Wesker rủa thầm Brad Vickers lần nữa và suy nghĩ trong này họ có được an toàn hơn ở bên ngoài chút nào không...
Updated 22 Episodes