Chương 171: Tuyên Trọng An đã biết tính tình của phụ thân, nhưng nghe những lời này thì vẫn cảm thấy lạnh buốt tim

Có ai không biết đương gia của phủ Quy Đức Hầu là phu nhân của trưởng công tử? Hoàng hậu giả ngu, Mẫn Nghi công chúa lập tức cười lạnh: “Nương nương, trong kinh thành có ai mà không biết đương gia của phủ Quy Đức Hầu?”

Hoàng hậu mỉm cười: “Hầu phủ do Tuyên tẩu tử quản gia, nhưng chuyện lớn như nhập vào mộ tổ sao lại đến cầu xin nàng? Đây không phải chuyện của Hầu gia và trưởng công tử Hầu phủ à?”

Lão công chúa cúi gằm mặt.

Hoàng hậu nhìn thẳng vào bà, tuy trên mặt vẫn còn tươi cười nhưng ánh mắt lạnh lùng.

Từ khi thánh thượng đăng cơ chưa có ai dám vào hoàng cung cậy già lên mặt. Ngay cả lão Thúc Vương mà thánh thượng còn chẳng thèm chừa mặt mo cho bọn họ, lão công chúa vẫn luôn thức thời lần này lại hiếu thắng ra mặt?

Ánh mắt lạnh lùng của Hoàng hậu khiến Mẫn Nghi công chúa lập tức rụt lại, không dám ngẩng mặt.

Hiện tại Mẫn Nghi lão công chúa có một cháu trai. Trước đây, bà ở trong cung cũng không được sủng ái, có thể sống đến tuổi này là nhờ khả năng phán đoán thời thế không gây sự. Lá gan bà xưa nay vẫn luôn nhỏ, chỉ là sống đến từng tuổi này, đã giày vò biết bao hoàng thân quốc thích. Dựa vào một chữ già, bà đi đến đâu cũng nhận được mấy phần kính trọng, so với hồi trẻ không có tiếng tăm không ai chú ý mà nói thì hiện tại bối phận của bà đến cả Hoàng đế cũng phải kính bà vài phần, khiến bà hãnh diện hẳn lên. Mấy năm qua là khoảng thời gian nở mày nở mặt nhất trong cả cuộc đời bà. Mọi vinh hoa phú quý làm cho bà quên mất sự cẩn thận hồi trước. Lần này, đụng phải sắc mặt lạnh lùng của Hoàng hậu, lão công chúa lập tức co rúm. Bà vốn định lên mặt nói vài câu, nhưng thánh thượng là người chẳng ngại phiền phức, còn dám thu thập cả lão Thúc Vương. Lão công chúa vẫn còn muốn sống tốt thêm mấy năm nên cố rặn ra một nụ cười: “Không phải, là lão Hầu gia của Hầu phủ nói rằng chuyện này do con dâu làm chủ, phải được vị Thiếu phu nhân gật đầu mới được nên lão thân đành tiến cung cầu kiến ngài.”

Hoàng hậu vừa nghe, suýt chút nữa nhắm mắt thở dài.

Vị lão Hầu gia kia…

Lão đang đẩy con dâu xuống hố mà!

Đâu có nhà nào mà chuyện lớn như nhập mộ tổ lại do con dâu làm chủ? Lão nói lời này như thể đang lột da con dâu, sao lão ta có thể thốt ra lời này? Sao lại hồ đồ đến mức này!

Chẳng trách thánh thượng dặn nàng không thể để tẩu tử biết mọi chuyện. Nếu như vị tẩu tử kia biết mình bị lão công công – người nàng kính trọng và tỉ mỉ hầu hạ dội một chậu nước bẩn không thể rửa sạch thì làm sao có thể yên tâm dưỡng thai?

Ngay cả người ngoài như Hoàng hậu nghe thấy lời này cũng cảm thấy đau lòng, lạnh buốt sống lưng.

“Nàng ấy làm chủ việc này?” Hoàng hậu gượng cười: “Cô mẫu tìm nhầm người, nhưng nếu ngài sốt ruột thì ta có thể nhờ thánh thượng đi hỏi Tuyên tướng đại nhân, ngài thấy thế nào?”

Đi hỏi vị Ngọc Diện Diêm La kia? Lần này, Mẫn Nghi công chúa không để ý tới bề ngoài mà hoảng hốt nói: “Vậy thì không cần.”

Bà từng chứng kiến sự lợi hại của vị kia, mà cháu trai bà còn đang làm việc dưới trướng người này. Nếu như chuyện đây làm cho vị Thừa tướng tâm tư thâm trầm kia không vui, ảnh hưởng đến tiền đồ của cháu trai, vậy thì không ổn.

Lão công chúa vào cung là vì nghĩ dựa vào thân phận của mình có thể đè đầu Hoàng hậu, đừng nói là một Thiếu phu nhân của Hầu phủ, thế nào cũng phải chừa chút mặt mo cho bà. Nhưng nếu chuyện này đối mặt với Thừa tướng quyền cao chức trọng và thánh thượng thì bà không muốn. Bà chẳng có tình cảm mặn nồng với bạn chơi cùng thuở ấu thơ. Nếu như không phải có người tìm đến thì bà còn chẳng nhớ rõ người này. Sở dĩ bà ra mặt là vì đối phương đưa lễ nặng, nhìn số bạc mới đi chuyến này. Hoàng hậu vừa mới gọi người ra thì bà nói xong lập tức đứng lên, vội vàng nói lời cáo từ Hoàng hậu.

Bà vừa đi, Tề nhũ mẫu than thở với Hoàng hậu: “Tội gì làm vậy.”

Nếu sợ phiền phức thì hà tất đi chuyến này, bỗng nhiên quấy rầy làm người khác không vui?

Hoàng hậu cười nhạt, việc này còn chưa chắc chắn. Nếu như nàng tỏ ra yếu thế thì lão công chúa cũng sẽ đè lên đầu nàng. Đa số sẽ bắt nạt người yếu, thấy người mạnh liền sợ hãi.

“Ây da.” Hoàng hậu cũng thở dài, nhìn nhũ mẫu rồi nói: “Đây không phải chuyện quan trọng, chuyện quan trọng là đừng để chuyện này truyền đến tai của tẩu tử.”

Tề nhũ mẫu do dự, nói: “Chuyện này…”

Sao có thể? Vị kia tai thính mắt tinh. Dù cho ngài ấy là một người mù mở mắt, vậy cũng sẽ biết chuyện mới đồng ý làm người mù. Ngài ấy biết hết, muốn giấu ngài ấy thì rất khó.

Nhưng đây là hậu cung, nếu Hoàng hậu không cho phép thì cũng sẽ tạm thời giấu được.

“Giấu được ngày nào hay ngày ấy.” Nghĩ đến lời nói của lão Hầu gia, Tề Lưu Uẩn lại thở dài, dặn dò nội thị đến bẩm báo cho thánh thượng về chuyện của Mẫn Nghi công chúa, sau đó nàng ấy nói với nhũ mẫu: “E là nàng ấy không muốn, không bỏ được.”

**

Tất nhiên Hứa Song Uyển không bỏ được. Nàng trốn một chuyện thì trượng phu nàng sẽ nhiều thêm một chuyện. Nếu như nàng và trưởng công tử chỉ là phu thê tầm thường thì nàng sẽ làm ngơ, không làm chuyện thừa thãi, nhưng đây là người trong lòng nàng, ngay cả để nàng liều mạng vì hắn thì nàng cũng sẽ không oán không hối.

Dù bản thân chịu tổn thương thì cũng sẽ bảo vệ người trong lòng.

Nàng không hỏi làm sao người ta vào được Khương phủ, nhưng cũng biết Khương phủ xảy ra nhiều chuyện.

Buổi tối, nàng dùng bữa cùng Hoàng hậu ở chủ điện, thấy Hoàng hậu chỉ nói mấy lời cho nàng khuây khoả thì Hứa Song Uyển lập tức thức thời không hỏi thêm.

Về thiên điện, Hứa Song Uyển ôm hờ Ngọc Quân dỗ bé ngủ. Giữa đường, con gái ngẩng đầu lên nói với nàng: “Nương, ngày mai con sẽ nhờ Hà tỷ tỷ dẫn con đi tìm hoàng thúc phụ chơi.”

“Hả?” Hứa Song Uyển nhất thời không hiểu con gái đang nói.

Ngọc Quân lại nói: “Nương muốn biết gì, để Ngọc Quân tìm tới người bên cạnh phụ thân hỏi bọn họ để bọn họ nói cho Ngọc Quân được không.”

Bọn họ chắc chắn sẽ nói cho bé về mọi chuyện bé muốn hỏi. Cho dù không muốn nói thì bé cũng có cách nài nỉ bọn họ.

Hứa Song Uyển mỉm cười, cúi đầu khẽ hôn lên trán con gái.

Ngọc Quân của nàng rất thông minh, còn thông minh và nhạy bén hơn nàng hồi nhỏ.

“Không cần.” Thời thơ ấu, nương Hứa Song Uyển thường sai nàng đi làm một vài chuyện mà bà không tiện hỏi trực tiếp hoặc sai người hầu đi nghe ngóng, nhưng Hứa Song Uyển không cần con gái giúp mình những chuyện như vậy. Nàng không phải người quang minh lỗi lạc, nhưng chuyện của người lớn thì tự người lớn có thể làm: “Nương muốn biết chuyện thì nương tự có cách riêng, con cứ lo ngủ là được rồi.”

“Người đang lo lắng về phụ thân ạ?” Ngọc Quân nghe lời gật đầu, ngẫm nghĩ rồi lại hỏi.

“Không lo.” Hứa Song Uyển vỗ về con, cúi đầu nhìn con gái yêu: “Chỉ là không thấy cha con quay về quấy rầy bên cạnh ta thì ta lại nghĩ nhiều.”

Ngọc Quân nghe vậy liền cười khúc khích: “Cha nghe được sẽ tức giận mất, không thể để cha nghe được, người đừng nói nữa.”

Hứa Song Uyển mỉm cười gật đầu. Dưới sự trấn an của nàng, Ngọc Quân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nàng cũng chợp mắt theo một lúc lâu. Thái Hà gác đêm dẫn theo người hầu đến để thổi tắt đèn cho nàng, mới đi tới trước bàn, chợt nghe cô nương cất giọng: “Cứ để nó sáng đi.”

Thái Hà nhìn về phía nàng: “Thiếu phu nhân…”

Hứa Song Uyển nhìn ánh đèn trước mặt, kéo chăn con gái đang đắp trước ngực, mệt mỏi nhắm mắt lại: “Để nó sáng đi.”

Cùng nàng nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra.

Đợi đến ngày mai, Hứa Song Uyển nhìn thấy Thi Như Lan đến bắt mạch cho mình. Trước khi Thi Như Lan rời đi, Hứa Song Uyển cười nói với nàng ấy: “Nếu như Tuyên tướng đại nhân hỏi ta thì muội cứ nói ta nhớ chàng ấy, nói chàng ấy đến gặp ta một lát thì ta có thể ăn thêm hai bát cơm.”

Thi Như Lan vừa buồn cười vừa lúng túng, trở về nói với Đan Cửu. Đan Cửu đến chỗ Tuyên Trọng An, vừa sờ mũi vừa truyền lời, thấy Tuyên huynh bật cười lắc đầu thì hắn cũng cười theo.

Ngày hôm sau, buổi triều kết thúc, Tuyên Trọng An lại đến hậu cung dùng bữa sáng cùng Bảo Lạc. Tiểu thái tử được bá phụ ôm cả đường đến, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt quan phục của bá phụ không buông, không cho Hoàng đế ôm mình.

Tiểu thái tử giống cha, tin lời nói của đại tỷ, nghĩ rằng được bá phụ ôm lâu hơn chút thì mắt của cậu sẽ to hơn.

Hứa Song Uyển đã ngồi ở trung điện của Hoàng hậu đợi bọn họ từ sớm. Tuyên Trọng An đi cùng Bảo Lạc vào điện, cung nhân đứng bên cạnh hầu hạ Hứa Song Uyển lập tức lùi xuống, chờ thỉnh an xong, Tuyên Trọng An đỡ Hứa Song Uyển ngồi xuống. Người còn chưa ngồi nóng chỗ đã nghe nàng ghé vào tai hắn thì thầm: “Có phải cái chết của vị Nhị lão phu nhân kia rất kỳ lạ không?”

Tuyên Trọng An không thèm chớp mắt đỡ nàng ngồi xuống rồi mới ngồi xuống theo, đỡ chân váy của nàng, hờ hững nói: “Đây không phải chuyện của nàng.”

Hứa Song Uyển buồn cười, bật cười thành tiếng.

Tuyên tướng ghét bỏ nụ cười của nàng, ngước đầu trợn mắt nhìn nàng, nhưng vừa đưa mắt lên thì đôi mắt ngập tràn ý cười của nàng đập vào mắt khiến hắn chẳng nỡ trách móc.

“Vậy thì cái chết rất kỳ lạ.” Hứa Song Uyển nắm lấy bàn tay hắn đặt trên đùi, nhẹ nhàng sờ lên bàn tay man mát của hắn. Phu thê hai người đã như vậy từ lâu, tình cảm của bọn họ đã vượt xa năm đó. Tình cảm được bồi đắp qua một loạt sự việc. Hắn thương nàng thì nàng cũng thông cảm cho hắn, chỉ là nếu chuyện mà đôi bên có thể gánh chịu cùng nhau thì không có lý do gì để bên kia gánh vác một mình. Phải biết rằng nếu cái nắm tay không chặt, một khi buông ra thì chẳng mấy chốc hai người sẽ xa cách: “Bên phía Quảng Hải muốn nhập vào mộ tổ, lấy việc trong tộc để ép nhà chúng ta vào khuôn phép?”

“Ai rảnh rỗi nói mấy lời này với nàng?”

“Chỉ là nghe người ta nhắc tới đôi chút, còn lại đều do thiếp đoán.” Hứa Song Uyển dụ dỗ hắn nói: “Chàng đừng giận dỗi, chàng biết thói quen của thiếp sẽ đoán suy nghĩ của chàng.”

Tuyên Trọng An lạnh lùng nhìn nàng.

“Nhị lão phu nhân kia, là bỏ mạng hay là…”

“Ta nói rồi, không cần nàng lo chuyện bao đồng.” Tuyên tướng đã mở miệng. Hắn không muốn nói nhiều, nhưng nhìn hình bóng phờ phạc của bản thân phản chiếu trong đôi mắt trong veo của nàng, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay nàng truyền trên mu bàn tay hắn, đột nhiên Tuyên Trọng An không muốn cậy mạnh. Hắn nói: “Phụ thân bị bệnh, bị ta chọc tức sinh bệnh.”

“Xảy ra chuyện gì?” Hứa Song Uyển không cảm thấy kỳ lạ, nhưng nhìn sắc mặt lãnh đạm không một biểu cảm khác của hắn thì nàng hơi đau lòng.

“Ông ấy nói nếu chúng ta đồng ý cho lão phu nhân kia nhập vào phần mộ tổ thì ông ấy cũng đồng ý, còn ta từ chối…” Tuyên Trọng An lạnh nhạt nói tiếp: “Ông ấy về Hầu phủ lập tức đổ bệnh. Ta đã nói Đan Cửu qua khám cho ông ấy, tối hôm qua ta sai người đóng cửa lớn của Hầu phủ chúng ta, hạ lệnh không cho người ra vào Hầu phủ trong khoảng thời gian này. Nàng có muốn về thì cũng không về được.”

“Thế thôi? Hmm, vậy có ai nói chàng không?”

“Có.”

“Có người hạch tội chàng?”

“Hôm nay có người hạch tội.”

“Thế à…” Hứa Song Uyển nắm chặt tay hắn kéo vào trong ống tay áo, giữ chặt không buông, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhẹ: “Phụ thân nói chàng như nào?”

Lúc này, Tuyên Trọng An làm như không nghe thấy, nhìn về phía Đế Hậu đang nhìn bọn họ.

Phụ thân hắn nói, đừng giống như thê tử hắn, ân đoạn nghĩa tuyệt với người thân đang khoẻ mạnh. Một đại gia tộc đang tốt lành cuối cùng thành ra cô độc, mọi chuyện đều chừa đường lui, đừng để sau này xảy ra chuyện sẽ không có ai giang tay giúp đỡ.

Tuyên Trọng An đã biết tính tình của phụ thân, nhưng nghe những lời này thì vẫn cảm thấy lạnh buốt tim.

Chapter
1 Chương 1: Cơn mưa cuối thu
2 Chương 2: Nước mắt lưng tròng
3 Chương 3: Còn hơn chẳng đáng một xu
4 Chương 4: Người biết lễ đã tốt hơn rất nhiều kẻ khác
5 Chương 5: Để nàng gánh hậu quả mà vẫn muốn nàng cười
6 Chương 6: Đã hao tổn công sức cưới về thì phải có kế hoạch
7 Chương 7: Nàng muốn gả vào nhà hắn để rời hứa phủ
8 Chương 8: Mọi sự thay đổi đều có nguyên nhân
9 Chương 9: Nàng không tránh được bẫy ngầm cũng đành chịu
10 Chương 10: Hôn lễ
11 Chương 11: Nếu không phải bị ma ám thì thật chẳng biết giải thích thế nào
12 Chương 12: Quả nhiên cưới người trong lòng có khác
13 Chương 13: Lẽ thường tình
14 Chương 14: Có thể tin được người của hứa phủ sao?
15 Chương 15: Hắn sao có thể được gọi là đại trượng phu
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150: Năm mới
151 Chương 151: Không nói ngày dài tháng ngắn, chỉ chờ phu quân quay về
152 Chương 152: Vọng Khang rất giống ta, cũng rất giống nàng
153 Chương 153: Có đáng không?
154 Chương 154: Phu thê Đan Cửu đến thăm
155 Chương 155: Tuyên mỗ hắn đã có thê hiền thì còn mong gì hơn
156 Chương 156: Cách sơn đả ngưu
157 Chương 157: Hắn thích sự vô liêm sỉ này của nghĩa huynh
158 Chương 158: Đạo làm quan
159 Chương 159: Thời gian thấm thoát thoi đưa
160 Chương 160: Thương lẫm thực nhi tri lễ tiết, y thực túc nhi tri vinh nhục
161 Chương 161: Cả đường đều là thiếp cam tâm tình nguyện
162 Chương 162: Sẽ đến một ngày bọn họ đều thân bất do kỷ, chỉ có thể tiếp tục theo đuổi, như trôi dạt theo từng đợt sóng, t
163 Chương 163: Tuyên lão phu nhân
164 Chương 164: Thừa tướng không ngại giết Tuyên gia thì hắn càng không ngại
165 Chương 165: Tuyên Nhị đến thăm
166 Chương 166: Kẻ đáng chết này lại dám kiêu ngạo trước mặt hắn đến mức này?
167 Chương 167: Hắn không tin, nói rằng một lòng là vì chưa có đao đâm vào giữa tim bọn họ thôi
168 Chương 168: Chó cùng rứt dậu
169 Chương 169: Bảo Lạc Hoàng rất thất vọng khi không có cảnh Tuyên tướng nổi giận với Uyển Cơ
170 Chương 170: Lưu Uẩn nghe không hiểu lời này của cô mẫu, sao việc này lại đến hỏi Tuyên tẩu tử
171 Chương 171: Tuyên Trọng An đã biết tính tình của phụ thân, nhưng nghe những lời này thì vẫn cảm thấy lạnh buốt tim
172 Chương 172: “Tốt, nhưng ta phải về nhà chứ.” Không phải nàng muốn về hay không mà là nhà là nơi chốn của nàng
173 Chương 173: Cũng chính là nhìn xà hoá rồng, rất khiến bọn họ hưng sư động chúng một phen
174 Chương 174: Đây là số hưởng phúc
175 Chương 175: Vẫn là Ngọc Quân tốt, lớn lên dễ nhìn, người lại sạch sẽ
176 Chương 176: Nàng mong con gái có kiến thức rộng rãi, tìm ra lối đi của riêng mình trong thế giới bao la này
177 Chương 177: Những người khác chẳng liên quan đến nàng
178 Chương 178: Hắn không muốn buông tha nàng thì nàng sẽ không chịu thua
179 Chương 179: Các nàng từng tồn tại
180 Chương 180: Ngủ thôi, ngày mai tỉnh lại, hắn vẫn sẽ chờ nàng
181 Chương 181: Nếu như nàng rời đi, hắn sẽ chẳng còn gì cả
182 Chương 182: Sáng sớm đệ có qua thăm nương, còn thơm nương một cái đó, nương có biết không?
183 Chương 183: Ta đã chẳng màng đến việc ấy từ lâu
184 Chương 184: Cả nhà bọn họ đều được mẫu thân dốc lòng chăm sóc
185 Chương 185: Kết cục
Chapter

Updated 185 Episodes

1
Chương 1: Cơn mưa cuối thu
2
Chương 2: Nước mắt lưng tròng
3
Chương 3: Còn hơn chẳng đáng một xu
4
Chương 4: Người biết lễ đã tốt hơn rất nhiều kẻ khác
5
Chương 5: Để nàng gánh hậu quả mà vẫn muốn nàng cười
6
Chương 6: Đã hao tổn công sức cưới về thì phải có kế hoạch
7
Chương 7: Nàng muốn gả vào nhà hắn để rời hứa phủ
8
Chương 8: Mọi sự thay đổi đều có nguyên nhân
9
Chương 9: Nàng không tránh được bẫy ngầm cũng đành chịu
10
Chương 10: Hôn lễ
11
Chương 11: Nếu không phải bị ma ám thì thật chẳng biết giải thích thế nào
12
Chương 12: Quả nhiên cưới người trong lòng có khác
13
Chương 13: Lẽ thường tình
14
Chương 14: Có thể tin được người của hứa phủ sao?
15
Chương 15: Hắn sao có thể được gọi là đại trượng phu
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150: Năm mới
151
Chương 151: Không nói ngày dài tháng ngắn, chỉ chờ phu quân quay về
152
Chương 152: Vọng Khang rất giống ta, cũng rất giống nàng
153
Chương 153: Có đáng không?
154
Chương 154: Phu thê Đan Cửu đến thăm
155
Chương 155: Tuyên mỗ hắn đã có thê hiền thì còn mong gì hơn
156
Chương 156: Cách sơn đả ngưu
157
Chương 157: Hắn thích sự vô liêm sỉ này của nghĩa huynh
158
Chương 158: Đạo làm quan
159
Chương 159: Thời gian thấm thoát thoi đưa
160
Chương 160: Thương lẫm thực nhi tri lễ tiết, y thực túc nhi tri vinh nhục
161
Chương 161: Cả đường đều là thiếp cam tâm tình nguyện
162
Chương 162: Sẽ đến một ngày bọn họ đều thân bất do kỷ, chỉ có thể tiếp tục theo đuổi, như trôi dạt theo từng đợt sóng, t
163
Chương 163: Tuyên lão phu nhân
164
Chương 164: Thừa tướng không ngại giết Tuyên gia thì hắn càng không ngại
165
Chương 165: Tuyên Nhị đến thăm
166
Chương 166: Kẻ đáng chết này lại dám kiêu ngạo trước mặt hắn đến mức này?
167
Chương 167: Hắn không tin, nói rằng một lòng là vì chưa có đao đâm vào giữa tim bọn họ thôi
168
Chương 168: Chó cùng rứt dậu
169
Chương 169: Bảo Lạc Hoàng rất thất vọng khi không có cảnh Tuyên tướng nổi giận với Uyển Cơ
170
Chương 170: Lưu Uẩn nghe không hiểu lời này của cô mẫu, sao việc này lại đến hỏi Tuyên tẩu tử
171
Chương 171: Tuyên Trọng An đã biết tính tình của phụ thân, nhưng nghe những lời này thì vẫn cảm thấy lạnh buốt tim
172
Chương 172: “Tốt, nhưng ta phải về nhà chứ.” Không phải nàng muốn về hay không mà là nhà là nơi chốn của nàng
173
Chương 173: Cũng chính là nhìn xà hoá rồng, rất khiến bọn họ hưng sư động chúng một phen
174
Chương 174: Đây là số hưởng phúc
175
Chương 175: Vẫn là Ngọc Quân tốt, lớn lên dễ nhìn, người lại sạch sẽ
176
Chương 176: Nàng mong con gái có kiến thức rộng rãi, tìm ra lối đi của riêng mình trong thế giới bao la này
177
Chương 177: Những người khác chẳng liên quan đến nàng
178
Chương 178: Hắn không muốn buông tha nàng thì nàng sẽ không chịu thua
179
Chương 179: Các nàng từng tồn tại
180
Chương 180: Ngủ thôi, ngày mai tỉnh lại, hắn vẫn sẽ chờ nàng
181
Chương 181: Nếu như nàng rời đi, hắn sẽ chẳng còn gì cả
182
Chương 182: Sáng sớm đệ có qua thăm nương, còn thơm nương một cái đó, nương có biết không?
183
Chương 183: Ta đã chẳng màng đến việc ấy từ lâu
184
Chương 184: Cả nhà bọn họ đều được mẫu thân dốc lòng chăm sóc
185
Chương 185: Kết cục