Bị người ta hiểu lầm thành tiểu nhân, Giang Ký Chu cũng không tức giận, bưng bánh trung thu trở về bàn, cầm lấy một cái hỏi tiểu nữ nhi: "Còn muốn ăn không?"
Ngưng Châu liếm liếm môi, vươn tay lấy bánh trung thu trong tay phụ thân, khoa tay múa chân, "Con muốn ăn nhiều như vậy."
Nữ nhi ngây thơ đáng yêu, trong lòng Giang Ký Chu chua xót, bẻ cho tiểu nữ nhi bánh như nàng muốn.
Ngưng Châu nhận lấy, cha con hai mỗi người ăn một miếng.
Định Vương nhìn tiểu nữ hài bên cạnh cửa sổ, đột nhiên không biết vì sao có chút thèm, lại nhìn Trình Ngọc, nhắm mắt lại, yếu hầu lặng lẽ trượt một chút.
Hắn không khỏi nhớ lại khi còn nhỏ, bọn họ ở ngự thư phòng đọc sách, trong tay áo Trình Ngọc lúc nào cũng giấu hai khối điểm tâm, cho đến khi mẫu thân qua đời do bệnh tật, Trình Ngọc mới không ăn vụng nữa.Đợi lúc mặt trời lên cao, Giang Ký Chu liền bị Trương thúc gọi đi.
Định Vương liền kêu Ngưng Châu, "Lấy cho ta cái bánh trung thu."
Ngưng Châu duỗi tay đi lấy bánh trung thu, đi được hai bước, chợt dừng lại, nhìn Trình Ngọc hỏi: "Hai người các ngươi ăn một cái sao?"
Định Vương cười gật đầu.
Dung mạo hắn tuấn lãng, cười rộ khiến người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân, Ngưng Châu càng không sợ, đến trước mặt hắn, đem bánh trung thu đưa cho hắn, nhỏ giọng giải thích: "Bên trong có cho thêm hoa quế, ăn rất ngon."
Định Vương ừ một tiếng, bẻ một góc bánh, miễn cưỡng giữ lại chút nhân thịt, còn lại đều đưa cho Trình Ngọc.
Trình Ngọc trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng vẫn nhận lấy bánh trung thu, quay lưng hướng ra ngoài cửa sổ ăn. Bánh trung thu vỏ mỏng nhân nhiều, vẫn là bánh trung thu nhân mềm hắn thích ăn nhất, ngọt mà không ngán, trong lòng thích thú, bất tri bất giác liền ăn hơn phân nửa. Ăn xong rồi, Trình Ngọc nhìn đĩa bánh trung thu trên bàn, thầm nghĩ đầu bếp nữ của Giang gia nấu ăn không tồi, đáng tiếc bên người không có ai, nếu không sẽ cho họ đến phòng bếp học cách làm, sau khi về kinh còn có thể ăn.
Định Vương thấy ai đó muốn ăn, bản thân cũng không quá thích, liền bảo Ngưng Châu lại lấy một khối nữa đưa cho Trình Ngọc.
Ngưng Châu ngoan ngoãn chạy đi.
Trình Ngọc lại nhận lấy, ăn được một nửa, Giang Ký Chu quay lại.
Vẻ mặt Trình Ngọc không thay đổi, lạnh mặt đem một nửa còn lại ăn xong.
* * *
Trong hậu viện của huyện nha, một nhà Thẩm Trạch cũng đang ăn cơm, xong xuôi, hắn cùng thê tử Diệp thị trở về phòng ngủ, phân phó nàng: "Đây là trung thu đầu tiên của chúng ta ở huyện Ngô Đồng, vậy làm một bữa tiệc ngắm trăng đi, thiệp mời ta đều viết xong rồi, ngày mai nàng phái người đưa đi."
Con rể Giang gia, Cố Hành hiện đang thi Hương ở phủ thành, hôm nay là ngày thi cuối cùng, có điều theo quy củ, thi xong sau hắn nhất định sẽ cùng đồng môn du ngoạn mấy ngày, hơn nữa từ Hàng Châu trở về cũng phải mất hai ngày thời gian, hắn ước chừng còn khoảng năm sáu ngày bày mưu tính kế. Nhìn dung mạo của Giang Hàm Châu, Cố Hành chưa chắc đã chịu bỏ nàng, cho nên hắn muốn trước khi Cố Hành trở về đem mối hôn sự này phá hỏng.
"Cố gia là nhà nào?" Diệp thị xem danh sách, nàng ở huyện Ngô Đồng nửa năm, gia đình nổi danh đều biết được, Cố gia này lại chưa từng nghe qua.
Diệp thị là người rộng lượng không hay ghen tuông, Thẩm Trạch vẫn rất thích nàng, nghe vậy kiên nhẫn giải thích: "Cố gia là thương hộ, gia tài ở huyện cũng đứng thứ hai thứ ba, sau đó Cố lão gia ra biển bị lật thuyền, lỗ sạch vốn lại còn nợ nần chồng chất.."Diệp thị nhíu mày, phàn nàn: "Gia đình như vậy, lão gia còn mời đến làm cái gì?"
Thẩm Trạch cười, điểm ngón tay lên trán nàng, nói: "Con trai độc nhất của Cố gia, Cố Hành mười lăm tuổi đỗ tú tài, đứng đầu học viện, kỳ thi Hương năm nay rất có khả năng đỗ, nàng nói ta có nên kết giao hay không?"
Mặt mày Diệp thị nhất thời hớn hở, vui vẻ đồng ý.
Cố lão phu nhân sau khi nhận được thiệp cũng rất cao hứng.
Sau khi con trai bỏ mạng trên biển, các nàng phải bán mấy tòa trạch viện trả nợ, về nông thôn ở, cháu trai vào học trong học đường cũng phải nhờ Giang Ký Chu giúp đỡ, mấy năm qua cũng chưa thể lui tới cùng gia đình giàu có trong huyện. Ba năm trước cháu trai thi đõ tú tài, đứng đầu huyện, được không ít quý nhân ưu ái, trong nhà dần dần tích góp được chút tiền, lại thuê hai tòa nhà nhỏ ở trong huyện, dần dần khôi phục một chút quan hệ, nhưng thiếp mời của tri huyện đại nhân, đây là lần đầu tiên nhận được.
Xem ra tri huyện đại nhân cũng rất xem trọng tài học của cháu trai a.
"A Lan, ngày mai chọn một bộ y phục mới đem ra mặc, tổ mẫu mang ngươi đến nhà tri huyện đại nhân làm khách." Bà cao hứng dặn dò cháu gái.
Cố Lan hưng phấn gật đầu, ngay lập tức đứng dậy đi thử quần áo, đi tới cửa, lại dừng lại, xoay người hỏi: "Tổ mẫu, bọn họ cũng đưa thiếp mời tới Giang gia sao?"
Cố lão phu nhân hừ một tiếng, "Giang gia không có phụ nhân, đưa thiệp cho bọn họ làm gì? Chẳng lẽ còn muốn mời một tiểu cô nương tám tuổi?" Giang Hàm Châu đính hôn, không thể ra khỏi cửa, trừ phi nhà mình có việc muốn mời nàng ta.
Nghe nói Giang Hàm Châu sẽ không đi, tâm tình Cố Lan càng tốt hơn, bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Cố lão phu nhân ngả người lên giường, giơ thiệp lên nhìn một chút, càng nhìn càng buồn bực.
Cháu trai bà muốn dung mạo có dung mạo, muốn tài giỏi có tài giỏi, lại bị một Giang Hàm Châu sớm mất mẫu thân cột lại, tất cả là do Giang Ký Chu xảo quyệt, nhận ra cháu trai có tiền đồ, trước một năm cháu trai đỗ tú tài giả bệnh uy hiếp cháu trai cưới nữ nhi hắn. Giang Ký Chu dạy học ở học đường của huyện, học phí của cháu trai đều là Giang gia cho, nếu bọn họ không chấp thuận, Giang Ký Chu có thể sẽ không giúp đỡ cháu trai nữa, thậm chí có thể chửi bới làm bẩn thanh danh cháu trai, chặt đứt con đường khoa cử của cháu trai?
Quả thực chính là ép buộc bọn họ báo ân!
Nếu không phải Giang gia kia chen giữa, chờ cháu trai trúng cử nhân, tương lai thi đậu tiến sĩ, muốn một mối nhân duyên tốt không phải dễ ư?
Chỉ hận hôn sự đã định, nếu lúc này cháu trai hủy bỏ hôn ước, không phải là vô duyên vô cớ mang tai tiếng đến sao?
Thở dài, Cố lão phu nhân không muốn nghĩ đến chuyện phiền lòng này, nhắm mắt lại, tưởng tượng buổi tiệc thưởng trăng ngày mai.
Updated 15 Episodes