Ngô Oánh Oánh có yêu thích Lăng Phong hay không?
Chắc là ... không.
Ngô Oánh Oánh có biệt danh “tiểu muội cạnh nhà”, vì nàng tính cách dễ gần, dễ trò chuyện. Nhưng nói cho cùng nàng vẫn là một idol. Nhiều năm sống trong hào quang, tiếp xúc với nam nhân tài hoa không một ngàn cũng tám trăm. Người ta đều sẵn sàng dùng núi vàng thỉnh nàng một bữa cơm, tầm mắt nàng dĩ nhiên cũng rất cao.
Lăng Phong một tên thô lỗ nghèo rớt mùng tơi, chỉ dựa vào vài ngày ngắn ngủi, một tẹo tài lẻ mà có thể khiến nàng ta ngày nhớ đêm mong? Cái này căn bản là người si nói mộng.
Ngô Oánh Oánh có hảo cảm với Lăng Phong không sai. Đáng tiếc, mới chỉ dừng ở hảo cảm.
Là một nam nhân, ngàn vạn lần đừng nhầm hảo cảm thành tình cảm, cái này dân gian gọi là tưởng bở, tiểu thuyết gọi là yy. Rất nhiều thanh niên ưu tú nhầm lẫn hai thứ này, để rồi bị từ chối một lần tổn thương vĩnh viễn, gia nhập binh đoàn FA.
Từ hảo cảm tiến lên tình cảm, đó là cả một quá trình đòi hỏi mồ hôi và ... tiền của. Nếu Lăng Phong lúc này có tí điều kiện, đại khái ném ra 100 vạn lượng dẫn nàng đi du thuyền vòng quanh thế giới, nói không chừng vạn sự cát tường.
Chỉ là, hắn có thể không?
Đáp án là không. Chịu khó tua nhanh 10 năm nữa may ra.
Ngô Oánh Oánh bỗng hỏi :
- Huynh đến đây đã ăn gì chưa?
- Chưa. Cả buổi đều uống trà.
- Hìhì, vậy đợi một chút.
Lát sau, trước mặt Lăng Phong là hai bát cháo gà nóng hổi.
- Cô tự làm sao?
- Ừm, huynh ăn thử xem thế nào?
Lăng Phong cũng không ngốc, liền cười nói :
- Vẫn giận ta chuyện cũ sao? Cô cũng biết tính ta mà, nói vậy chỉ đùa vui mà thôi. Cô là một tài nữ, lại giả vờ đóng vai nông phụ, ta làm sao mà biết chứ.
Nói rồi húp một miếng, khen nói :
- Cũng ngon đó.
- Thật sao?
Lăng Phong gật đầu, vừa ăn vừa hỏi :
- Cô giải nghệ rồi muốn đi đâu?
Ngô Oánh Oánh nhìn hắn chăm chú ăn như vậy, trong lòng cũng vui vẻ, điềm đạm đáp :
- Có lẽ sẽ du ngoạn một chút, nửa năm lại quay về, mở một lớp dạy cổ cầm.
- Vậy chúc cô may mắn.
- Ừm! Huynh cũng vậy.
Hai người yên lặng ăn, thi thoảng nói vài câu linh tinh.
Oánh Oánh rất xinh đẹp, cũng rất gần gũi. Nhưng cái “gần gũi” mà nàng đem đến, lại không phải kiểu nam nữ tán tỉnh nhau, mà giống như hai người bạn cổ quái, khiến Lăng Phong không đề nổi cái ý dâm nào.
Thỏ không ăn gần hang, rau cỏ còn ở khắp nơi. Bằng hữu thì bằng hữu, cưỡng cầu về sau khó nhìn mặt nhau. Nhân vật nữ xuất hiện, cũng không phải đều để nam chính hưởng dụng. Đầu năm nay kịch bản đều phải có tình bạn, cả bộ đều chỉ chăm chăm đè gái còn gì là văn minh.
Nói cho cùng, người ta là idol quốc dân, Phong ca hiện nay lại là gì đây? Bảo vệ cổng Lăng gia mà thôi. Đội ngũ biên kịch xếp cho hắn làm bằng hữu với nàng đã là rất nể mặt.
...
Sáng sớm hôm sau.
Đoàn người Lăng gia khởi hành lên kinh.
Khu vực sản sinh ngựa của Đại Tống không nhiều, ngựa quân dụng còn thiếu nghiêm trọng đừng nói gì trong dân gian. Bởi vậy đi đường dài chủ yếu vẫn là la và lừa. Lăng Phong liền xung phong xin một con la, tiện thể tập cưỡi ngựa, miễn cho lần sau có chuyện cần đến lại bó tay. Cưỡi ngựa thời này giống như có bằng lái ôtô thời sau, biết cưỡi sẽ rất tiện.
Hai chiếc xe ngựa lớn nhất là của Lăng Vân và Lăng Hải. Đám hạ nhân như Lăng Phong đương nhiên không có xe riêng, số ít có la để cưỡi, còn lại chỉ có thể ngồi luôn lên hàng hóa, xem trời là nhà thùng gỗ là giường, đại khái đi một chuyến mui trần.
Khương Vũ Y không ngờ lại được Lăng Vân cho lên ngồi chung xe. Lăng Phong không khỏi tặc lưỡi. Còn nhớ mấy tháng trước mấy người bọn họ cùng ngồi một cái xe ngựa cọc cạch đến Tô Châu.
Từ Tô Châu đến Trường An, chặng đường không hề ngắn.
Sau khi rời Tô Châu, phải vượt Đại Giang đi lên phía bắc, ngược dòng Hoàng Hà, qua hết đạo Lưỡng Chiết thì đến đạo Giang Nam, rồi đạo Hoài Nam Dương Châu, rồi Hà Nam Lạc Dương. Xong xuôi mới đến đạo Kinh Kỳ, Trường An nằm chính giữa Kinh Kỳ. Tính ra đi qua cả mấy chục châu phủ, trải qua gần hai phần ba chiều ngang của cả Đại Tống.
Đi suốt hai ngày Lăng Phong mới vượt được chặng đầu tiên, qua bên kia sông là Giang Nam.
Giang Nam và Lưỡng Chiết là hai đạo tách biệt, nhưng xưa nay đặc biệt người phương bắc không hiểu thổ địa thường nhầm lẫn chúng với nhau.
Gió thổi phần phật, Lăng Phong mắt lim dim nhìn trời.
Bỗng nghe một tên gia đinh báo :
- Đại tiểu thư, có một vị công tử họ Diệp xin gặp.
Lăng Phong nhìn lại, thấy phía trước có một chiếc xe ngựa đứng chờ sẵn, một công tử áo trắng cũng khá đẹp trai hào hoa, dáng vẻ thư sinh đứng trước chờ.
Lăng Phong ghé qua hỏi chuyện A Trình :
- Ai vậy?
- Diệp Tố Tân ...
Thằng nhãi A Trình này, giống như cái bách khoa toàn thư, hỏi cái gì hình như cũng biết, đặc biệt là chuyện của Lăng gia.
Hóa ra là một kẻ theo đuổi Lăng Vân, nghe nói cũng dòng dõi thư hương nho gia của Giang Nam, nằm trong "tứ đại tài tử Giang Nam" gì đó.
Chỉ nghe loáng thoáng Diệp Tố Tân nói :
- Tiểu sinh cũng đang lên kinh ứng thí. Không biết có thể tiện đường đi cùng Lăng tiểu thư một đoạn hay không?
Hóa ra Diệp Tố Tân nghe nói người trong mộng lên kinh thành, đường đi lại vừa chuẩn vắt ngang Giang Nam, liền phi ra đón, lại đòi lên kinh theo. Dù sao thì, kinh thành ngọa hổ tàng long, ai mà biết Lăng Vân siêu cấp mỹ nữ xuất hiện có bị thằng nào vớt hay không? Ở Tô Châu người để ý Lăng mỹ nữ không ít, đấu nhau sứt đầu mẻ trán lâu nay, Diệp Tố Tân phải tận dụng cơ hội này tạo sự khác biệt.
Diệp Tố Tân nghe nói cũng thi vào Quốc Tử Giám khoa này, hắn ta là học sinh thư viện Giang Nam, đại khái trường cấp 3 to nhất Giang Nam, cũng khá nổi tiếng, việc thi vào Quốc Tử Giám là nằm trong tầm tay.
Lăng Vân đang rất khó xử.
Nàng biết người này thích mình, nhưng nàng lại không thích hắn. Thậm chí nàng cũng đã từ chối từ lâu rồi, tiếc là thằng này cứ bám mãi. Vả lại thư sinh lúc nào cũng ăn nói lịch sự hòa nhã, nàng cũng không tiện to tiếng.
Lăng Phong nhìn cảnh đùn đẩy phía trước, không khỏi cười thầm.
Cứ như mấy cảnh trong phim Hàn năm đó. Phong ca đang nghĩ xem có nên nhảy ra giữa, làm một quả kinh điển, tát thẳng vào mặt Lăng Vân rồi nói "Diệp huynh là của ta" hay không? Xem chừng sẽ rất đặc sắc.
Cũng không biết hai bên nói những gì tiếp, rút cục chỉ thấy Diệp Tố Tân buồn bã chắp tay :
- Vậy chúc Lăng tiểu thư lên đường bình an.
...
Một tuần lễ sau.
Vẫn chưa đến Trường An.
Lăng Phong đi đường ngắm sông núi, vô cùng cao hứng.
Lần trước đi từ kinh thành về Tô Châu đưa đám Lăng Chiến, một bụng buồn bực nên không để tâm. Hơn nữa tình hình cấp bách, tiền bạc cũng không có bao nhiêu, chỉ ghé qua loa mấy cái khách điếm tồi tàn rồi lại đi tiếp, chẳng ngắm được mấy.
Lần này ngược lại tâm trạng thư thái hơn, lại đúng vào mùa xuân, cảnh đẹp có ở khắp nơi, Lăng Phong không thể hết xuýt xoa.
Chỉ là, lại có người chặn đường.
Đầu năm nay có vẻ thịnh hành trò này.
Lăng Phong nhảy xuống đất dựa vào thành xe ngựa. Chiếu theo tình hình phổ biến, có lẽ đoàn người lại phải nghỉ nửa canh giờ là ít.
"Mỹ nữ này cũng lắm ruồi nhặng bay theo nhỉ?" Lăng Phong chép miệng buồn ngủ.
Từ hôm khởi hành đến nay, ít nhất đã có 3 tên công tử bày trò chặn đường như vậy.
Cũng dễ hiểu, Lăng Vân nghe nói là “đệ nhất mỹ nữ” trong giới buôn bán, thương xuyên ra ngoài đi lại, cây si trồng khắp nơi. Không giống các tiểu thư khuê các nhốt mình trong phòng, có xinh đẹp căn bản cũng không mấy ai biết.
- Vân Vân, ngươi đến kinh thành sao không báo cho ta một tiếng?
- Từ thiếu gia, ngươi khỏe.
"Ô. Nàng ta còn có thái độ này sao?” Lăng Phong đứng xa nhìn, không khỏi thấy thú vị.
Hóa ra băng sơn mỹ nữ này cũng có lúc nữ nhi như vậy, còn tưởng lúc nào cũng phải một bộ dầu muối không vào. Xem ra người đẹp cũng có ý với tên kia?
Chỉ là thằng kia, sao hắn thấy quen quen?
Khuôn mặt gã góc cạnh, đôi mắt chim ưng, nhìn không tiêu sái nhưng có chút anh vũ, rất dễ làm thiếu nữ động lòng.
Lần này chưa chờ Lăng Phong phải hỏi, A Trình đã đi lại gần giọng chán ghét :
- Từ Nguyên.
- À, hóa ra là hắn.
Từ Nguyên, ngày đầu năm có gặp qua.
Từ Nguyên làm ăn chủ yếu ở kinh thành, lần trước nhân dịp năm mới mới ghé Tô Châu, tiện thể gặp mặt Lăng Vân.
Theo lời A Trình. Gã này tương lai là gia chủ Từ gia, có chút trải đời, đại loại thâm trầm hơn. Dù sao lăn lộn quan thương ở kinh thành, cũng rèn dũa ra một chút mị lực, so với em trai Từ Chính Huy ở Tô Châu hơn rất nhiều.
Lăng Vân là kiểu nữ thương mạnh mẽ, Lăng Phong nghĩ đến có khi nàng thích kẻ mạnh hơn mình. Mấy vị Diệp công tử gì kia, chỉ e vô vọng.
Lăng Phong nhìn vẻ mặt chán ghét ra mặt của A Trình, liền cười đùa :
- Ngươi không thích hắn?
- Kẻ này ... khó chơi.
- Đại tiểu thư xinh đẹp như vậy, kẻ khó chơi e là còn nhiều lắm. Chả phải còn có Diệp gì kia sao?
- Tên kia không có cơ hội. Đại tiểu thư không thích hắn.
- Ồ. Cũng có mắt nhìn nha.
Lăng Phong phì cười. Tên này muốn làm hộ hoa cao thủ sao? Một bộ căng thẳng như lâm đại địch.
- Khó chơi thì đừng có chơi với hắn. Cứ nhằm mục tiêu mà đánh là được, kệ đám xung quanh thôi.
- Như vậy cũng được nữa? - A Trình quay qua hỏi.
Thấy tên này thực sự nghiêm túc, Lăng Phong nín cười ra vẻ cao thủ :
- Sao không? Ngươi nghĩ ngươi đùa với tên kia thắng đi, mỹ nữ sẽ để tâm sao. Nàng ta chỉ quan tâm nam nhân đối với nàng ta ra sao? Không để ý chuyện các ngươi đấu đá ai hơn ai đâu. Chỉ cần nàng ta thích hắn, hắn có thua vẫn thích, còn nói ngươi là kẻ xấu xa vô lại.
- Vậy ta chưa gì đã thua rồi. - A Trình ỉu xìu.
- Đừng nản, ngươi vẫn phải đấu với hắn, đồng thời tấn công mỹ nữ ...
Đang nói tào lao với A Trình thì đã thấy Từ Nguyên chào rồi rời đi, còn Lăng Vân thì mặt mày vui vẻ. Xem ra tên kia đã công thành được một đoạn rồi, chiếm được hảo cảm của mỹ nữ.
"Ài, hoa nhài cắm bãi ... ".
Lăng Phong chửi không hết câu.
Dù có GATO mấy, Lăng Phong cũng phải công nhận, tên Từ Nguyên kia nhìn qua cũng không tệ, ít ra mạnh hơn mình vài điểm.
Đương nhiên, thân thể tỉ lệ vàng, kiến thức uyên bác, Lăng Phong vẫn tự tin ăn đứt.
...
Đoàn người tiếp tục lên đường.
Hai ngày sau, rút cục đến Trường An.
Lăng Phong nhìn cổng lớn Chu Tước mấy làn xe, không khỏi cười lớn :
- Haha, kinh thành, nam chính ta trở về rồi đây.
Tô Châu, đẹp thì có đẹp, thanh bình thì có thanh bình, nhưng làm sao với Lăng Phong cứ như cái nhà tù. Vẫn là Trường An thoải mái tự do hơn cả.
Updated 415 Episodes